Chương 19
Tô Cẩn Nhi
02/08/2013
Minh bàng hoàng:
-Cậu…Sao cậu lại ở đây…?
-À…đứng lên đi, nhà cậu có bông băng không đấy, nhanh đi, máu chảy nhiều quá.-Nhi lo lắng gác câu hỏi của Minh lại sang vấn đề khác.
Hắn từ từ đứng dậy:
-Cậu đúng không phải là con gái mà.
-Tôi không phải con gái thì là con trai chắc.
-Con gái mà đánh tôi tới xịt máu mũi thế này á?
-Tôi đâu cố ý dâu, ai bảo cậu lề mề làm chi.
Minh & Nhi đang ngồi trên ghế sofa,nó thận trọng nhét từng cục bông gòn vào mũi hắn.
-Không sao rồi.
-Giờ nói đi…sao cậu lại biết nhà tôi…?
-Quân cho.
-Nó cho làm gì?
Nhi chưa muốn vào vấn đề vội, nó lảng:
-Ba mẹ cậu đâu?
-Ba mẹ nào? Tôi sống riêng.
-Mới tí tuổi đầu mà sống riêng á?
Nó trợn mắt ngạc nhiên, Minh sống 1 mình á???
Hắn cau có:
-Tôi 18 rồi đấy.
-18 mà làm như lớn lắm ý.-nó nói nhỏ đủ cho nó nghe.
-Lảm nhảm gì đó.
-Lảm nhảm cái gì chứ.
Nó chợt giật mình:
-Hix…vậy…bây..bây giờ trong nhà chỉ có tôi với cậu thôi á?
Hắn nhìn nó chằm chằm:
-Đừng có nói là đầu óc cậu đang chứa cái gì đen tối nhá?
-Ai…ai chứ?-Nó đỏ mặt.
-Vậy thì vào vấn đề đi.
Nó hít 1 hơi thật dài:
-Trên trường có tin đồn là tôi…thích cậu…
-Phụt…-phun ngay miếng nước vừa được cho vào miệng, shock quá, hắn vừa nghe nó nói cái gì ý nhỉ???????? – cậu nói lại coi…
Nó nhăn mặt:
-Chúng nó nói là tôi thích cậu, tôi giật cậu từ Quỳnh khiến cho Quỳnh phải khổ sở, tôi có nói là không phải nhưng tụi nó không tin.
-Sao lại không tin?
-Cái tối hôm kia đó…cái bữa cậu nắm…tay tôi…bị Quỳnh chụp hình đưa cho tụi nó coi…nên tôi có nói gì cũng đâu được…ngay cả con Hoa cũng không tin tôi thì lấy ai tin chứ.
Để nói ra từng chữ sao mà khó khăn thế không biết, nó nói tiếp:
-Tin đồn lan ra khắp trường rối.
-Vậy cậu muốn tôi làm gì?
-Vì …tôi nói chúng không nghe nên lời nói của cậu có hiệu nghiệm hơn…
-Muốn tôi nói gì?
-Thì nói sự thật, là cậu ép tôi nắm tay cậu chứ đâu phải tại tôi muốn…
Hắn nhìn nó chằm chằm, với 1 con người như hắn mà ép 1 con mắm như nó nắm tay á? Có ai tin hông chứ?????????????????
Có vẻ như nó cũng đoán được như thế nên nó nói lại:
-Không thì cậu nói…đó là sự cố cũng được, không ai muốn cả.
-Sự cố?
-Thì ví dụ như là lúc tôi với cậu đang ngủ thì vô tình tay chạm vào nhau chẳng hạn.
-Mấy người đó tin không?
-Thì thử mới biết được chứ?
-Nếu…tôi nói tôi không muốn giúp cậu thì sao.
-Cái gì?
Tốn nước miếng trình bày sự việc nãy giờ mà hắn không chịu giúp sao? Vì hắn mà nó mới bị hiểu lầm nặng nề như thế mà, với lại chuyện này anh Hải mà biết thì lúc đó không biết phải làm sao.
-Sao lại không giúp chứ?
-Thì không thích.-đáp trả lại nó là 1 câu trả lời vô duyên hết sức.
-Này…không phải vì cậu thì tôi đâu có bị như thế chứ, vậy mà cậu nói tại vì không thích nên không giúp á? Cậu có biết cái không thích của cậu sẽ khiến tôi bị như thế nào không hả?
-Không.
Ruột gan phèo phổi nó như muốn lộn ngược lên. Thản nhiên đáp không trong khi nó đang bấn loạn hết sức như thế thì…
-Tại sao không?
-Cậu…Sao cậu lại ở đây…?
-À…đứng lên đi, nhà cậu có bông băng không đấy, nhanh đi, máu chảy nhiều quá.-Nhi lo lắng gác câu hỏi của Minh lại sang vấn đề khác.
Hắn từ từ đứng dậy:
-Cậu đúng không phải là con gái mà.
-Tôi không phải con gái thì là con trai chắc.
-Con gái mà đánh tôi tới xịt máu mũi thế này á?
-Tôi đâu cố ý dâu, ai bảo cậu lề mề làm chi.
Minh & Nhi đang ngồi trên ghế sofa,nó thận trọng nhét từng cục bông gòn vào mũi hắn.
-Không sao rồi.
-Giờ nói đi…sao cậu lại biết nhà tôi…?
-Quân cho.
-Nó cho làm gì?
Nhi chưa muốn vào vấn đề vội, nó lảng:
-Ba mẹ cậu đâu?
-Ba mẹ nào? Tôi sống riêng.
-Mới tí tuổi đầu mà sống riêng á?
Nó trợn mắt ngạc nhiên, Minh sống 1 mình á???
Hắn cau có:
-Tôi 18 rồi đấy.
-18 mà làm như lớn lắm ý.-nó nói nhỏ đủ cho nó nghe.
-Lảm nhảm gì đó.
-Lảm nhảm cái gì chứ.
Nó chợt giật mình:
-Hix…vậy…bây..bây giờ trong nhà chỉ có tôi với cậu thôi á?
Hắn nhìn nó chằm chằm:
-Đừng có nói là đầu óc cậu đang chứa cái gì đen tối nhá?
-Ai…ai chứ?-Nó đỏ mặt.
-Vậy thì vào vấn đề đi.
Nó hít 1 hơi thật dài:
-Trên trường có tin đồn là tôi…thích cậu…
-Phụt…-phun ngay miếng nước vừa được cho vào miệng, shock quá, hắn vừa nghe nó nói cái gì ý nhỉ???????? – cậu nói lại coi…
Nó nhăn mặt:
-Chúng nó nói là tôi thích cậu, tôi giật cậu từ Quỳnh khiến cho Quỳnh phải khổ sở, tôi có nói là không phải nhưng tụi nó không tin.
-Sao lại không tin?
-Cái tối hôm kia đó…cái bữa cậu nắm…tay tôi…bị Quỳnh chụp hình đưa cho tụi nó coi…nên tôi có nói gì cũng đâu được…ngay cả con Hoa cũng không tin tôi thì lấy ai tin chứ.
Để nói ra từng chữ sao mà khó khăn thế không biết, nó nói tiếp:
-Tin đồn lan ra khắp trường rối.
-Vậy cậu muốn tôi làm gì?
-Vì …tôi nói chúng không nghe nên lời nói của cậu có hiệu nghiệm hơn…
-Muốn tôi nói gì?
-Thì nói sự thật, là cậu ép tôi nắm tay cậu chứ đâu phải tại tôi muốn…
Hắn nhìn nó chằm chằm, với 1 con người như hắn mà ép 1 con mắm như nó nắm tay á? Có ai tin hông chứ?????????????????
Có vẻ như nó cũng đoán được như thế nên nó nói lại:
-Không thì cậu nói…đó là sự cố cũng được, không ai muốn cả.
-Sự cố?
-Thì ví dụ như là lúc tôi với cậu đang ngủ thì vô tình tay chạm vào nhau chẳng hạn.
-Mấy người đó tin không?
-Thì thử mới biết được chứ?
-Nếu…tôi nói tôi không muốn giúp cậu thì sao.
-Cái gì?
Tốn nước miếng trình bày sự việc nãy giờ mà hắn không chịu giúp sao? Vì hắn mà nó mới bị hiểu lầm nặng nề như thế mà, với lại chuyện này anh Hải mà biết thì lúc đó không biết phải làm sao.
-Sao lại không giúp chứ?
-Thì không thích.-đáp trả lại nó là 1 câu trả lời vô duyên hết sức.
-Này…không phải vì cậu thì tôi đâu có bị như thế chứ, vậy mà cậu nói tại vì không thích nên không giúp á? Cậu có biết cái không thích của cậu sẽ khiến tôi bị như thế nào không hả?
-Không.
Ruột gan phèo phổi nó như muốn lộn ngược lên. Thản nhiên đáp không trong khi nó đang bấn loạn hết sức như thế thì…
-Tại sao không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.