Cô Ấy…là Của Tôi!

Chương 22

Tô Cẩn Nhi

02/08/2013

Nhi giật mình ” làm sao hắn biết con bé??????????”

-Ha, mày đang giỡn đấy à?

+Định giấu tới cùng sao?

-Xin lỗi nhé nhưng tao chả có đứa em nào cả.

Nó toan cúp thì:

+Khoan đã, vậy là mày với con nhỏ Hy này không có quan hệ gì đúng không?

-Đúng!

Vì muốn Hy an toàn, Nhi phải phủ nhận nhưng nó đâu biết là con bé đang ở trong tay hắn.

+Vậy sao? Vậy mình bắt con nhỏ này về rồi đâu thể thả dễ dàng được, tụi bay kiếm trò gì chơi với nó đi.

Trong điện thoại Hùng nói với đàn em nhưng hắn lại cố tình nói lớn cho Nhi nghe.

-Này, mày đang nói cái gì thế?

+Lo sao?

-Chết tiệt, tao hỏi mày đang nói cái gì thế?

+Không phải chị em mà sao mày lại lo thế hả?

-Mày…- nó dịu xuống – mày tưởng tao tin con bé đang ở chỗ mày à? Biết đâu mày lại đang gạt tao.

+Không tin sao? Chờ nhé.

Nhi chờ điện thoại xem hắn định làm gì. Nó nghĩ chắc hắn chẳng biết gì ngoài tên & lớp của con bé nhưng làm sao hắn biết được chứ???? Câu hỏi đó đang là 1 nghi vấn khó hiểu trong đầu nó. Hắn biết rồi thì trước sau gì con bé cũng gặp chuyện.

Mải suy nghĩ vẩn vơ, nó chợt gật mình, đôi môi nó mấp máy, mắt thì căng ra hết cỡ khi nghe 1 giọng nói cực quen thuộc ở dầu9 dây bên kia:

+Chị Nhi, cứu em…

-Hy?

+Cứu em với chị ơi, em sợ lắm.

-Em đang ở đâu?

+………

-Hy? Hy?

+Sao? Nghe giọng con bé rồi chứ? Nó đang khóc lóc thảm thiết ở đây này.

-Chỗ đó…là ở đâu?

Nó xuống nước, hơn ai hết nó hiểu Hy-em nó đang rất sợ vì Hy yếu đuối từ nhỏ mà. Hắn bắt Hy chắc chắn là dể9 trả thù nó.

+Ở nhà kho gần bãi đất trống, tao cho mày 15′ để tới. Tao không biết sẽ làm gì với con bé dễ thương này nếu mày tới trễ đâu. Nhớ đấy, mày phải tới 1 mình.

Nhi bật dậy khỏi ghế, chạy vụt ra ngoài mặc cho ngoại đang tận dụng hết sức lực của tuổi già để hét lên xem nó đi đâu.

10′, cánh cửa nhà kho bật tung ra khỏi bản lề vì bị nó đá phăng 1 cách thô lỗ ( Vì cái bản lề yếu sẵn nên…)



Nó thở dốc nhìn vào căn nhà tồi tàn & bám đầy bụi bẩn có hơn chục thằng con trai, con bé Hy đang ngồi trên ghế, chân tay bị trói chặt, thấy chị tới, con bé nước mắt không ngừng tèm nhem trên má:

-Chị, chị ơi!

-Tới nhanh hơn tao tưởng đấy.

Tên Hùng cầm cây gậy gỗ đưa lên đưa xuống trên lòng bàn tay.

Nó tiến vào căn nhà:

-Khốn kiếp, tụi bây làm gì con bé thế hả?

-Khoan đã làm gì mà nóng thế?

Mấy đứa con trai tiến lên phía nó.

-Sao? toàn những gương mặt quen thuộc chứ?

Hùng nhếch mép cười mỉa mai.

Nhi nhìn tới nhìn lui ” Tụi này…? Năm lớp 9 ”

-Tiếc thật – cái giọng đê tiện của Hùng lại tiếp tục – hôm nay chỉ có 12 tên tới được thôi, đáng lẽ phải là 14 tên mới đúng. Nhưng 1 tên sau vụ đấy thần kinh không được tốt cho lắm, nhắc tới mày nó như thằng điên ấy, nó sợ mày lắm rồi. Còn 1 thằng thì chuyển đi nơi khác rồi, sợ chạm mặt mày đó mà. Haizzz, hiếm khi có cơ hội trả thù mà…

Nhi biết chúng sẽ làm gì nó mà:

-Muốn phục thù bằng cách này à?

-Tất nhiên!

-Hèn nhỉ?

-Tao mặc kệ hèn hay không, nhưng tao dám chắc bây giờ mày sẽ không dám làm gì tụi tao đâu, tao biết giữa mày & bà già mày giao ước với nhau cái gì mà.

Nó giật mình:

-Sao? Làm sao?

Hắn cười nửa miệng:

-Có người nói cho tao, cả chuyện con bé này là em mày nó cũng nói cho tao đấy.

Nó khoanh tay:

-Huỳnh Như Quỳnh?

-Chính xác! Nhờ vụ với thằng Minh của tụi bay mà tao biết được chuyện thú vị này đấy.

Nó nhìn sang hướng khác, mặt không thể nào không thấy được vẻ bực tức ” Huỳnh Như Quỳnh, mày từng khuyên tao không được cói chuyện này cho ai biết mà mày như thế đấy. ”

-Tức vì con bạn phản bội à? – Lại là cái giọng ấy.

-Nó không phải bạn tao.- dứt khoát & lạnh lùng.

-Để xem, TỤI BAY!

Hùng & mấy tên còn lại cùng xông lên, chẳng mấy chốc Nhi đã nằm trong vòng vây của chúng mặc cho chúng đá, chúng đánh, chúng đấm, đau nhưng nó không phản kháng gì mà cứ im lặng chịu đựng, người nó bây giò đã bầm dập vì những vết bầm nhưng chúng vẫn không ngừng lại.



-Đừng đánh chị tôi mà, dừng lại!

Hy thì cứ mặc sức la hét, Nhi thì mặc sức chịu đựng, tụi con trai vẫn mặc sức mà đánh. Bây giờ chúng đang hả hê, cai nhục nhã cuối năm lớp 9 chúng cứ đổ dồn vào thân thể của Nhi.

Trong lúc đó.

-Linh hả?

+Ừ!

Hoa gọi điện thoại cho Linh trong lúc rảnh rỗi khong có chuyện gì làm.

+Có gì không?

-Chuyện của con Nhi ý? Mày tính sao?

+Tao tin nó.

-…

+Nó nói là nó không thích hắn, chỉ có hắn thích nó thôi,nếu như thế thì tao đoán con Quỳnh ghen nên mới làm như thế với nó.

-Mày cũng biết Minh thích Nhi à?

+Ừ, mà cũng là sao? Mày cũng biết à?

-Anh Hải nói.

+Anh Hải cũng biết á?

-Ừ!

+Chắc anh ý buồn nhiều lắm nhỉ?

-Ừ.

+Mà mày giận con Nhi thật hả?

-Không chắc lắm.

+Không chắc lắm là sao?

-Tao nghĩ nên thử tin nó 1 lần.

+Ừ, phải thế chứ.

Quay lại với Nhi…

Sức chịu đựng của con người có giớ hạn mà, Nhi cũng thế, khi sự đau đớn dày vò đã hết sức chịu đựng với nó. Khi nó nắm chặt 2 tay thành 2 quả đấm thì…

Bốp

Binh

Bốp

5′ sau, nó khẽ mở mắt ra, tụi thằng Hùng đang nằm ngổn ngang như bãi chiến trường.

3 tên con trai đang đứng hiên ngang sau khi đã hạ gục đối thủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Cô Ấy…là Của Tôi!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook