Cô Ấy…là Của Tôi!

Chương 28

Tô Cẩn Nhi

02/08/2013

-Chết rồi! Cái con Hy sao nó hông kêu mình dậy đi học chứ ngủ như con heo ý….huhu chết ta gòy…

Nhi chạy xộc xuống khỏi giường, đồng hồ điểm 7h kém 5′, nó tới trường bằng xe buýt mà 7h là vào tiết sợ không kịp ( ko kịp chắc lun chứ ).

Khi chuẩn bị xong hết định chạy 1 mạch chợt thấy đôi giày của Hy vẫn nằm ở ngoài cửa ” Con bé chưa đi học sao? Ngủ quên à? ”

Nó đá bay cửa phòng Hy 1 cái rầm:

-Con nhỏ kia, không đi học hả?

Nó la toáng lên nhưng đáp lại nó là 1 sự im lặng.

-Này! Hy?

Nó thấy con bé nằm trên giường chùm chăn kín mít, nó đi lại gần:

-Sao thế?

-Em… mệt quá…chắc hôm nay… em… nghỉ….

Nhi lấy tay sờ lên trán em mình:

-Ax nóng quá, ngoại ơi con Hy bị sốt….

Nó la toáng lên, ngoại chạy sang phòng Hy:

-Sốt hả? Nó có sao không?

-Không biết, trán nó nóng lắm.

-Thôi đi học đi, có ngoại rồi.

1 lần nữa nó nhìn lên đồng hồ, 7h10′

Nó chạy bán sống bán chết ra trạm xe buýt, hên thay chuyến xe tiếp theo vừa tới, nó liền leo tọt lên ” tại con Hy mà mình trễ học, điên mất thôi, kiểu gì xíu nữa cũng được mời lên phòng giám thị ăn bánh uống trà cho coi.”

Nhi đang đứng trước cái cổng trường màu xanh đóng kín mít, 7h45 rồi chứ ít gì.

Nó nhìn xung quanh ” leo tường thôi ”

Nghĩ là làm, nó chạy 1 vòng rồi dừng lại trước bức tường ở sân sau, nhìn tới nhìn lui rồi thảy cái cặp vào trong 1 cái bộp. Nó nhảy lên bám chắc vào thành tường rồi mon men lên và nó chạy vào 1 cái ạch, nó đã vào trường an toàn và cái vấn đề còn lại là làm sao để đi lên lớp mà không bị ông thầy giám thị phát hiện.

Nó toan đi được mấy bước thì khựng lại, quay ra đằng sau:

-Cái cặp mình đâu????

Nó cứ đi tới đi lui, gãi gãi cái đầu:

-Rõ ràng mình quăng vào đây mà, đâu rồi???

-Kiếm cái này hả?

Nó há hốc mồm nhìn người trước mặt đang giơ lên cái cặp iu dấu của nó:

-Trần…Huy Minh, sao cậu không đi học đi ở đây làm gì?

-Giống cậu thôi. – hắn thảy cặp lại cho Nhi thờ ơ đáp.

-Giống tôi là sao?

-Đi trễ, leo tường, được chưa?

Nhi nhìn hắn 1s rồi quay lưng đi:

-Cậu cứ ở đấy đi, tôi vào trước!



Chợt…

-2 em kia, không vào học mà đứng đấy làm gì hả? Tính trốn học hả?

Ông thầy giám thị mặt khỉ từ xa quát tới, Nhi hoảng hốt.

Tự nhiên nó thấy giống như đang được đi máy bay, gió cứ thổi vèo vèo.

Thì ra Minh đang kéo nó chạy.

Nhìn thấy ông giám thị xa dần, cái giọng quát tháo kêu chúng đứng lại cũng xa dàntai5 vì Minh chạy nhanh quá, ông thầy đuổi theo không kịp, hắn chạy mà cứ lôi Nhi xoành xoạch.

Được 1 lúc, chúng dừng lại.

-Là chỗ cũ mà.- Nhi nhìn thấy sao cảnh vật nó lại quen thế.

-Ai nói chỗ mới đâu.

-Mà…sao mình phải chạy?

-Tôi không muốn xuống phòng giám thị vì tội đi trễ đâu.

-…-Bó tay – vậy thôi tôi vào đây, cậu cứ ở đấy mà canh ông thầy đi, tôi không sợ.

Nhi định đi thì hắn kéo tay lại:

-Dù gì cũng trễ rồi, cúp đi?

-…-Tròn xoe mắt nhìn hắn.

-Đi không?

-Đi đâu?

-Đâu cũng được.

Nó suy nghĩ, hôm nay không có tiết của bà chủ nhiêm mà có tiết của bà già khó tính, nó chợt nhớ bả nói tiết sau trả bài nó mà hình như nó chưa học bài thì phải.

Thế là:

-OK! Nhưng làm sao để ra? – nó hỏi.

-Vào sao thì ra thế.

-Ỳ cậu là leo tiếp.

Hắn gật đầu, công nhận 2 đứa này rảnh gớm, trèo tường vào trường rồi bị ông thầy rượt chạy 1 vòng giờ lại trèo ra, đúng là điên nặng!!!!!!!!!!

-Rồi! Giờ đi đâu đây?

Nhi nhảy ra ngoài trường, phủi cái tay.

Hắn suy nghĩ 1 hồi rồi:

-Chơi game không?

-Game?

Hắn gật đầu:

-Bây giờ mình đi tới khu giải trí.

-xa không?



-Không xa lắm.

-Đi bằng xe buýt hả?

-Không!

-Chứ bằng gì?

-Xe máy.

-Đâu ra?

-Tôi gửi xe ở ngoài, được chưa?

2 đứa phi vọt lên 1 cái xe tay ga ( nhãn hiệu là gì thì tg không biết )

Tên Minh thì chạy như điên ý, cho hắn lái xe chở nó có khi nó chết sớm hồi nào không hay, nhưng nó không hề sợ, nó thấy thích cảm giác này ( cảm giác mạnh ý mà ).

Tới chỗ ngã tư, chợt đèn đỏ, hắn thắng gấp 1 cái kít.

Và rồi Nhi mất đà ôm chầm lấy eo hắn, nó lập tức buông ra, mặt bỗng ửng hồng lên.

Minh thì lúc đầu hơi giật mình nhưng lúc sau thì khẽ bật cười.

-Cậu chết đi! Tên Minh đáng ghét.

-Cậu sắp chết thì đúng hơn còn ở đó mà la hét.

2 cô cậu nhà ta đang chơi bắn súng ý mà, sau 2 phút:

-Cậu thua rồi! Dở quá đi. – tên Minh chế giễu.

-Cậu ăn gian chứ bộ.

-Ăn gian hồi nào.

-Cậu nói bên kia có gì hay làm tôi quay sang thừa cơ tôi không bắn cậu bắn tôi tới tấp.

-Ai kêu dễ dụ.

-Gì chứ?

Bỗng Nhi khựng lại.

-Cái gì thế?

Minh thấy nó lạ, bèn hỏi. Nó chỉ tay về phía trước:

-Kia…có phải anh Hải không?

Minh chợt nhìn theo tay nó.

LÀ Hải đi cùng 1 cô gái nào đó rất đẹp, Minh lên tiếng:

-Là chị Tú.

-Chị Tú?

-Chị ấy thích anh Hải.- hắn nhìn tới chỗ Hải và bà chị tên Tú kia.

Nhi quay phắt sang nhìn hắn, hắn vẫn đang nhìn 2 người kia.

HẢi lúc này mặt lạnh thấy rõ.

Cả 4 chạm mắt nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Cô Ấy…là Của Tôi!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook