Chương 51
Tô Cẩn Nhi
02/08/2013
-Dẹp ngay cái sự thật của cậu đi! – nó hét lên, nó thấy trong lòng mình bây giờ thật sự rất bực – vì sự thật tôi và cậu đâu có quen nhau, cậu đang làm mọi việc thêm rắc rối đấy có biết không hả?
-Thế à? – trong cơn thịnh nộ dữ dội của Nhi mà Phong lại có thể bình thản như chuyện thường.
-”Thế à”? Hay nhỉ, tại sao cậu không nói cho tôi biết Minh chính là người đó chứ?
-Cậu nói không cần biết mà.
-Khốn kiếp, ngày mai cậu đi giải thích đi.
-Tại sao?
-Sự việc ra nông nỗi này là tại cậu mà, trăng sao gì ở đây, điên thật.
-Ưm…nếu như cậu muốn nói thì…tôi sẽ nói…
Nhận ra trong câu nói của hắn đầy ám chỉ, nó càng bực hơn, nó không cần nói nhiều nữa, quay lưng đi ra ngoài, được mấy bước, nó dừng lại, lột cái đôi giày chết tiệt làm chân nó sưng tấy nãy giờ ra và quăng vào 1 xó, mang theo cả những bực dọc vào đôi chân trần.
Khi tên Bảo tới cũng là lúc bạn bè Minh về hết ( sao h này mới tới hả ông Bảo kia?? )
-Anh Minh đâu mẹ? – Bảo lại bên mẹ mình, mắt vẫn dáo dác tìm anh.
-Về rồi, con đi đâu sao giờ này mới tới?
-Con quên.
-Sinh nhật anh mình mà quên à?
-Mà sao anh ấy về thế?
Dường như bà Vân không hề để ý đến câu hỏi cuối cùng của cậu con trai út, trong đầu bà đang nghĩ về hình ảnh của Nhi “không lẽ là con của chị ấy…? Không thể nào, mình phải hỏi mới được…” rồi bà chạy ra chỗ ban nãy, nhưng chẳng thấy nó đâu cả, tìm lấy bóng dáng mấy đứa bạn nhưng cũng không có.
-Mẹ tìm gì à? – Bảo đã đứng bên cạnh bà từ lúc nào.
-à..không…
“Mình phải hỏi thằng Phong về con bé mới được” bà đổi hướng suy nghĩ, quay qua thì thấy Phong đi trong ra:
-Phong này! – bà gọi.
-Dạ!
-Cô bé hồi nãy tên gì thế?
-Ai ạ?
-Bạn gái con đó.
-À…cô ấy tên Nhi.
-Nhi? Thế con có biết ba mẹ con bé tên gì không?
-Không ạ, cô hỏi làm gì thế?
-Không…không có gì? – rồi bà đi vào trong nơi các bà tám vẫn còn đang tụ tập mặc dù tiệc đã tan dần.
-Anh Phong…chuyện gì đang xảy ra thế? – Bảo ngây thơ hỏi.
-Ai biết. – Phong nhún vai rồi cũng bước ra ngoài, nơi có cái xe đang đợi mình, có vẻ hắn đã thỏa mãn với những chiến công mà hắn đã gầy công xây dựng nên.
Nhi lê bàn chân đã lấm đầy bụi về tới nhà.
Nó giật mình khi thấy trước cửa nhà mình có 1 chàng trai đang đứng dựa lưng vào, mặt hơi cúi xuống 1 chút, tay cầm điếu thuốc, miệng phả ra làn khói mờ.
Nó tiến lại gần, cho đến khi chàng trai ngước mặt lên nhìn nó bằng đôi mắt lạnh lùng, nó mới nhận ra người đó là Minh.
-Cậu…sao cậu lại ở đây? – nó khẽ hỏi.
-Tôi ở đây không được à? – hắn nhếch mép cười, khói thuốc xông vào mũi Nhi khiến nó khó chịu.
-Sao cậu lại hút thuốc chứ, dập đi.
-Không thích. – hắn vừa nói xong cũng là lúc nó giật phăng lấy điếu thuốc quăng xuống dưới đất, nhưng nó cũng không dại gì mà lấy chân dập điếu thuốc vì nó đang đi chân đất mà.
-Về đi! – nó đẩy hắn qua 1 bên lấy đường đi vào nhà.
Nhưng nó chưa kịp mở khóa thì đã bị hắn kéo tay lại:
-Quen hắn…thật đấy à?
Nhi thoáng bỡ ngỡ trước câu hỏi của hắn, nó phải trả lời làm sao. Không lẽ nói nó là thủ lĩnh bí ẩn, vì muốn giữ bí mật nên mới giả bộ làm bạn gái Phong…hay là nói quen thật cho đỡ phiền phức, không được, nếu như vậy thì chuyện này càng rối ren thêm thôi.
Nó giật tay ra khỏi hắn:
-Quan tâm làm gì?
-Tại sao…không phải là tôi? – hắn hỏi tiếp, khuôn mặt hiện lên chút buồn.
-Thế à? – trong cơn thịnh nộ dữ dội của Nhi mà Phong lại có thể bình thản như chuyện thường.
-”Thế à”? Hay nhỉ, tại sao cậu không nói cho tôi biết Minh chính là người đó chứ?
-Cậu nói không cần biết mà.
-Khốn kiếp, ngày mai cậu đi giải thích đi.
-Tại sao?
-Sự việc ra nông nỗi này là tại cậu mà, trăng sao gì ở đây, điên thật.
-Ưm…nếu như cậu muốn nói thì…tôi sẽ nói…
Nhận ra trong câu nói của hắn đầy ám chỉ, nó càng bực hơn, nó không cần nói nhiều nữa, quay lưng đi ra ngoài, được mấy bước, nó dừng lại, lột cái đôi giày chết tiệt làm chân nó sưng tấy nãy giờ ra và quăng vào 1 xó, mang theo cả những bực dọc vào đôi chân trần.
Khi tên Bảo tới cũng là lúc bạn bè Minh về hết ( sao h này mới tới hả ông Bảo kia?? )
-Anh Minh đâu mẹ? – Bảo lại bên mẹ mình, mắt vẫn dáo dác tìm anh.
-Về rồi, con đi đâu sao giờ này mới tới?
-Con quên.
-Sinh nhật anh mình mà quên à?
-Mà sao anh ấy về thế?
Dường như bà Vân không hề để ý đến câu hỏi cuối cùng của cậu con trai út, trong đầu bà đang nghĩ về hình ảnh của Nhi “không lẽ là con của chị ấy…? Không thể nào, mình phải hỏi mới được…” rồi bà chạy ra chỗ ban nãy, nhưng chẳng thấy nó đâu cả, tìm lấy bóng dáng mấy đứa bạn nhưng cũng không có.
-Mẹ tìm gì à? – Bảo đã đứng bên cạnh bà từ lúc nào.
-à..không…
“Mình phải hỏi thằng Phong về con bé mới được” bà đổi hướng suy nghĩ, quay qua thì thấy Phong đi trong ra:
-Phong này! – bà gọi.
-Dạ!
-Cô bé hồi nãy tên gì thế?
-Ai ạ?
-Bạn gái con đó.
-À…cô ấy tên Nhi.
-Nhi? Thế con có biết ba mẹ con bé tên gì không?
-Không ạ, cô hỏi làm gì thế?
-Không…không có gì? – rồi bà đi vào trong nơi các bà tám vẫn còn đang tụ tập mặc dù tiệc đã tan dần.
-Anh Phong…chuyện gì đang xảy ra thế? – Bảo ngây thơ hỏi.
-Ai biết. – Phong nhún vai rồi cũng bước ra ngoài, nơi có cái xe đang đợi mình, có vẻ hắn đã thỏa mãn với những chiến công mà hắn đã gầy công xây dựng nên.
Nhi lê bàn chân đã lấm đầy bụi về tới nhà.
Nó giật mình khi thấy trước cửa nhà mình có 1 chàng trai đang đứng dựa lưng vào, mặt hơi cúi xuống 1 chút, tay cầm điếu thuốc, miệng phả ra làn khói mờ.
Nó tiến lại gần, cho đến khi chàng trai ngước mặt lên nhìn nó bằng đôi mắt lạnh lùng, nó mới nhận ra người đó là Minh.
-Cậu…sao cậu lại ở đây? – nó khẽ hỏi.
-Tôi ở đây không được à? – hắn nhếch mép cười, khói thuốc xông vào mũi Nhi khiến nó khó chịu.
-Sao cậu lại hút thuốc chứ, dập đi.
-Không thích. – hắn vừa nói xong cũng là lúc nó giật phăng lấy điếu thuốc quăng xuống dưới đất, nhưng nó cũng không dại gì mà lấy chân dập điếu thuốc vì nó đang đi chân đất mà.
-Về đi! – nó đẩy hắn qua 1 bên lấy đường đi vào nhà.
Nhưng nó chưa kịp mở khóa thì đã bị hắn kéo tay lại:
-Quen hắn…thật đấy à?
Nhi thoáng bỡ ngỡ trước câu hỏi của hắn, nó phải trả lời làm sao. Không lẽ nói nó là thủ lĩnh bí ẩn, vì muốn giữ bí mật nên mới giả bộ làm bạn gái Phong…hay là nói quen thật cho đỡ phiền phức, không được, nếu như vậy thì chuyện này càng rối ren thêm thôi.
Nó giật tay ra khỏi hắn:
-Quan tâm làm gì?
-Tại sao…không phải là tôi? – hắn hỏi tiếp, khuôn mặt hiện lên chút buồn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.