Chương 70
Tô Cẩn Nhi
02/08/2013
Thấy không có động tĩnh gì, nó mở cửa bước vào.
Minh nằm ngủ ngon trên giường, cứ y như con mèo con.
Nó mỉm cười rồi lôi điện thoại ra, chụp cái “tách” sau khi đã chọn được tư thế đẹp nhất.
Bất chợt Minh mở mắt ra làm nó giật bắn mình và ngã về đằng sau. Nhưng không hiểu sao sau đó hắn lại nhắm mắt lại, phải chăng hắn tưởng là mình đang mơ. Vì chỉ có trong mơ hắn mới nhìn thấy nó đang ở đây.
Sau khi lấy lại được bình tĩnh, hồn xác bắt chụp về nhập lại vào xác, nó mới đứng lên tiến lại gần hắn và lay nhẹ:
-Dậy rồi thì dậy luôn đi, nướng làm gì nữa?
Đến lúc này thì hắn mới ý thức được giọng nói của nó. Hắn mở to con mắt ra, đập vào mắt hắn là khuôn mặt của nó.
Nó đưa tay cười gượng:
-Haha chào, lâu rồi không gặp!
Minh bật hẳn người dậy, nhìn nó như người sao hỏa:
-Cậu làm gì ở đây?
-Chuyện này…- nó vẫn nhe răng gượng gạo – …mà cậu xuống ăn sáng nhá, tôi xuống trước đây!
Rồi nó quay lưng đi lại phía cửa, nụ cười trở nên mếu.
-Đứng lại! – hắn chạy tới chụp tay nó lại – tôi hỏi cậu làm gì ở đây?
-Đau! – nó giật phăng tay mình ra khỏi hắn, cổ tay nó đỏ ửng.
-Trả lời đi! – hắn lạnh lùng.
-Làm osin, được chưa? – nói rồi nó bước xuống dưới, tay này xoa xoa cổ tay kia “Tên khốn, vẫn thô lỗ như xưa, đồ khó ưa mà!”
Vừa đặt chân xuống, cô Chi đã hỏi:
-Cậu chủ lớn dậy chưa?
-Rồi! – nó cộc lốc.
-Phản ứng của anh ấy sao hả chị? – mắt Bảo long lanh chờ câu trả lời.
-Tự đi mà hỏi.
-Thôi! – cô Chi cắt lời – cô ra tưới cây đi.
Nó cũng đi ra, trong lòng vẫn tức không nguôi.
1 lúc sau Minh đi xuống với bộ mặt tỉnh ngủ hẳn, nhìn ra ngoài vườn, thấy nó đang tưới cây, hắn cau mày:
-Cô ta là sao?
-Từ hôm nay chị ấy thay cô Chi – Bảo đáp gọn – mà anh ngạc nhiên lắm đúng không?
Minh không nói gì, ngồi xuống bàn ăn mặc kệ cho Bảo đang dần xệ mặt xuống thất vọng vì chẳng ai chịu trả lời câu hỏi của hắn.
Cho đến khi nó đi lại vào trong thỉ thấy cô Chi đang rửa chén, Minh và Bảo đang xem Oggy and the cockroaches.
Nó đi thẳng vào bếp chỗ cô Chi:
-Cô cần cháu phụ không?
-Khỏi, cô đi lau nhà đi.
-Dạ – nó quay người định đi nhưng chợt nhớ ra chuyện gì đó, nó quay lại – mà khi nào cô đi?
-Chiều nay.
-Sao nhanh vậy ạ? – nó ngạc nhiên.
-Đáng lẽ là từ hôm qua rồi, mà cô định đứng đây tám đấy hả?
Nó đành ngậm miệng mà đi ” đúng là khó chịu, ế chồng chắc”
Đang lau trên phòng khách, mắt nó không tài nào rời khỏi 1 người con trai đã mang cho nó cảm giác nhớ nhung bấy lâu nay, nhưng dường như hắn chẳng quan tâm.
Lau nhà xong, cô Chi gọi nó vào và đưa nó đi khắp nhà chỉ những chỗ để đồ dùng.
Xem được 2 tập phim sau đó, Minh gọi:
-Cô Chi ơi!
-Gì con? – cô Chi ló mặt ra.
-Làm con ly nước.
-Ờ – cô Chi gật đầu gấp gáp rồi quay sang nó – cô làm đi!
Đang định mở miệng nói chữ “dạ” thì đột nhiên nó nín bặt vì câu nói của Minh sau đó:
-Con chỉ thích uống của cô thội, không thích uống của người khác.
“người khác” 2 từ khiến tim nó đau nhói. Nó cảm thấy thật hụt hẫng với 2 từ thật xa lạ.
Hắn đã dẹp bò nó vào 1 góc sâu trong lòng và sẽ không bao giờ moi ra được nữa rời chăng?
Nó không dám nghĩ tới nữa.
Cho đến chiều, khi cô Chi đã dọn đồ đạc về quê, không quên bặn dò nó kĩ lưỡng công việc hằng ngày, nó cũng cứ thế gật đầu gật đầu mà trong đầu không biết có nhớ gì không?
Nó đang lau lại cái bàn bếp, trong nhà chỉ còn có 3 người.
Sau khi gọi điện thông bào cho bé Hy là nó đã xin được việc và khoảng tối mới về, nó để điện thoại trên bàn ăn và tiếp tục công việc.
Minh cũng đi xuống bếp, mở tủ lạnh và lấy ra 1 chai nước suối, không đoái hoài gì đến nó.
Lúc đi qua bàn ăn thì….
Byeo-ri binnaneun areumda-un bamiya-iya
I bami yeongwonhagil nae soneul jababwah
Pureun talbichi areumda-un bamiya-iya
Nawah jeo haneu-reul keo-reobwah
I’m yours neomani nareul seolle-ge hae i’m outta control
I’m yours nobody amudo neol daeshinhal su eop-seo…..
…..
[Beautiful night - B2ST]
Hắn dừng lại và ngó xuống cái điện thoại đang reo của nó: Phong iu ( sến quá đúng không mý u, lúc đầu Nhi lưu tên Phong là “tên bặm trợn”, hùi sau Phong biết đổi lại thành “Phong iu”, Nhi làm biếng nên cũng dể vậy luôn.)
-Của cậu này! – với gương mặt bình thản nhất, hắn đưa điện thoại cho nó rồi mở chai nước đi lên nhà.
Nó ở lại cầm cái điện thoại rung trên tay nhìn theo hắn. Nếu là trước đây, có lẽ là hắn sẽ ghen và không cho nó nghe, khuôn mặt hắn cũng trở nên giận dữ hơn chứ không như bây giờ. Ánh mắt xa lạ đó của hắn làm cho nó đau lòng.
Hắn quên nó thật rồi chăng?
Minh nằm ngủ ngon trên giường, cứ y như con mèo con.
Nó mỉm cười rồi lôi điện thoại ra, chụp cái “tách” sau khi đã chọn được tư thế đẹp nhất.
Bất chợt Minh mở mắt ra làm nó giật bắn mình và ngã về đằng sau. Nhưng không hiểu sao sau đó hắn lại nhắm mắt lại, phải chăng hắn tưởng là mình đang mơ. Vì chỉ có trong mơ hắn mới nhìn thấy nó đang ở đây.
Sau khi lấy lại được bình tĩnh, hồn xác bắt chụp về nhập lại vào xác, nó mới đứng lên tiến lại gần hắn và lay nhẹ:
-Dậy rồi thì dậy luôn đi, nướng làm gì nữa?
Đến lúc này thì hắn mới ý thức được giọng nói của nó. Hắn mở to con mắt ra, đập vào mắt hắn là khuôn mặt của nó.
Nó đưa tay cười gượng:
-Haha chào, lâu rồi không gặp!
Minh bật hẳn người dậy, nhìn nó như người sao hỏa:
-Cậu làm gì ở đây?
-Chuyện này…- nó vẫn nhe răng gượng gạo – …mà cậu xuống ăn sáng nhá, tôi xuống trước đây!
Rồi nó quay lưng đi lại phía cửa, nụ cười trở nên mếu.
-Đứng lại! – hắn chạy tới chụp tay nó lại – tôi hỏi cậu làm gì ở đây?
-Đau! – nó giật phăng tay mình ra khỏi hắn, cổ tay nó đỏ ửng.
-Trả lời đi! – hắn lạnh lùng.
-Làm osin, được chưa? – nói rồi nó bước xuống dưới, tay này xoa xoa cổ tay kia “Tên khốn, vẫn thô lỗ như xưa, đồ khó ưa mà!”
Vừa đặt chân xuống, cô Chi đã hỏi:
-Cậu chủ lớn dậy chưa?
-Rồi! – nó cộc lốc.
-Phản ứng của anh ấy sao hả chị? – mắt Bảo long lanh chờ câu trả lời.
-Tự đi mà hỏi.
-Thôi! – cô Chi cắt lời – cô ra tưới cây đi.
Nó cũng đi ra, trong lòng vẫn tức không nguôi.
1 lúc sau Minh đi xuống với bộ mặt tỉnh ngủ hẳn, nhìn ra ngoài vườn, thấy nó đang tưới cây, hắn cau mày:
-Cô ta là sao?
-Từ hôm nay chị ấy thay cô Chi – Bảo đáp gọn – mà anh ngạc nhiên lắm đúng không?
Minh không nói gì, ngồi xuống bàn ăn mặc kệ cho Bảo đang dần xệ mặt xuống thất vọng vì chẳng ai chịu trả lời câu hỏi của hắn.
Cho đến khi nó đi lại vào trong thỉ thấy cô Chi đang rửa chén, Minh và Bảo đang xem Oggy and the cockroaches.
Nó đi thẳng vào bếp chỗ cô Chi:
-Cô cần cháu phụ không?
-Khỏi, cô đi lau nhà đi.
-Dạ – nó quay người định đi nhưng chợt nhớ ra chuyện gì đó, nó quay lại – mà khi nào cô đi?
-Chiều nay.
-Sao nhanh vậy ạ? – nó ngạc nhiên.
-Đáng lẽ là từ hôm qua rồi, mà cô định đứng đây tám đấy hả?
Nó đành ngậm miệng mà đi ” đúng là khó chịu, ế chồng chắc”
Đang lau trên phòng khách, mắt nó không tài nào rời khỏi 1 người con trai đã mang cho nó cảm giác nhớ nhung bấy lâu nay, nhưng dường như hắn chẳng quan tâm.
Lau nhà xong, cô Chi gọi nó vào và đưa nó đi khắp nhà chỉ những chỗ để đồ dùng.
Xem được 2 tập phim sau đó, Minh gọi:
-Cô Chi ơi!
-Gì con? – cô Chi ló mặt ra.
-Làm con ly nước.
-Ờ – cô Chi gật đầu gấp gáp rồi quay sang nó – cô làm đi!
Đang định mở miệng nói chữ “dạ” thì đột nhiên nó nín bặt vì câu nói của Minh sau đó:
-Con chỉ thích uống của cô thội, không thích uống của người khác.
“người khác” 2 từ khiến tim nó đau nhói. Nó cảm thấy thật hụt hẫng với 2 từ thật xa lạ.
Hắn đã dẹp bò nó vào 1 góc sâu trong lòng và sẽ không bao giờ moi ra được nữa rời chăng?
Nó không dám nghĩ tới nữa.
Cho đến chiều, khi cô Chi đã dọn đồ đạc về quê, không quên bặn dò nó kĩ lưỡng công việc hằng ngày, nó cũng cứ thế gật đầu gật đầu mà trong đầu không biết có nhớ gì không?
Nó đang lau lại cái bàn bếp, trong nhà chỉ còn có 3 người.
Sau khi gọi điện thông bào cho bé Hy là nó đã xin được việc và khoảng tối mới về, nó để điện thoại trên bàn ăn và tiếp tục công việc.
Minh cũng đi xuống bếp, mở tủ lạnh và lấy ra 1 chai nước suối, không đoái hoài gì đến nó.
Lúc đi qua bàn ăn thì….
Byeo-ri binnaneun areumda-un bamiya-iya
I bami yeongwonhagil nae soneul jababwah
Pureun talbichi areumda-un bamiya-iya
Nawah jeo haneu-reul keo-reobwah
I’m yours neomani nareul seolle-ge hae i’m outta control
I’m yours nobody amudo neol daeshinhal su eop-seo…..
…..
[Beautiful night - B2ST]
Hắn dừng lại và ngó xuống cái điện thoại đang reo của nó: Phong iu ( sến quá đúng không mý u, lúc đầu Nhi lưu tên Phong là “tên bặm trợn”, hùi sau Phong biết đổi lại thành “Phong iu”, Nhi làm biếng nên cũng dể vậy luôn.)
-Của cậu này! – với gương mặt bình thản nhất, hắn đưa điện thoại cho nó rồi mở chai nước đi lên nhà.
Nó ở lại cầm cái điện thoại rung trên tay nhìn theo hắn. Nếu là trước đây, có lẽ là hắn sẽ ghen và không cho nó nghe, khuôn mặt hắn cũng trở nên giận dữ hơn chứ không như bây giờ. Ánh mắt xa lạ đó của hắn làm cho nó đau lòng.
Hắn quên nó thật rồi chăng?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.