Chương 9
Tô Cẩn Nhi
02/08/2013
-Anh Hải, xem kìa, đẹp quá à!
Khi đu quay đứng đưa chúng nó lên cao, Nhi áp mặt vào cửa kính nhìn ra ngoài và reo lên. Hải chống 2 tay vào cửa kính chừa cho cái đầu Nhi ở giữa, ghé sát vào má nó, nhìn ra ngoài:
-Ừ.
Quỳnh và Minh đang ngồi đối diện với 2 người tưởng không gian riêng kia.
-Này, ở đây không phải chỉ có 2 người đâu đó.
-Thì sao chứ?
Hải kéo đầu Nhi nép sát vào ngực mình, Nhi bối rối đưa mắt lên nhìn hắn. Hải đặt 1 nụ hôn lên má nó rồi cười ranh ma.
-2 người này, ghê quá đi, Minh nhỉ?
Quỳnh khoát tay Minh, ngước lên nhìn hắn nhưng hắn lại nhìn ra ngoài, khuôn mặt lộ rõ vẻ bực bội.
-Cậu không vui à?-Quỳnh hỏi.
Minh đưa mắt nhìn tay Hải đang khoát trên vai Nhi rồi quay sang Quỳnh, cười:
-Không. Chỉ là cảnh ở dưới đẹp lắm, nhìn đi.
Tới lượt Minh kéo người Quỳnh sang phía cửa kính, ôm quàng qua cổ nó.
Hải đá mạnh vào chân Minh:
-Này, mày biết thưởng thức cảnh đẹp từ hồi nào thế?
-Vậy trước giờ anh nghĩ em không biết cảnh đẹp là gì sao?-Minh nhăn mặt.
-Không phải 1 mình tao mà ai cũng nghĩ như thế cả.
-Không phải em đang sở hữu 1 phong cảnh rất đẹp là Quỳnh sao?
Minh nói rồi cúi xuống hôn lên môi Quỳnh, hắn có cảm giác như làm vậy để cho 1 ai đó ghen.
-Quỳnh không phải là cảnh, đồ bông cải.-Nhi khoanh tay.
-Bông cải sao? Minh à?-HẢi hỏi.
-Này, đồ khoai lang, sao cậu cứ gọi tôi là như thế hả?
-Không được gọi Nhi là khoai lang.
-Vậy thì anh bảo Nhi đừng gọi Minh là bông cải chứ.
-Nhưng Nhi của anh không phải là khoai lang.
-Minh của em cũng khogn6 phải là bông cải.
-”Minh của em” sao? Quỳnh ơi, sao mày lại ra thế này hả?
Nhi lắc đầu, Hải và Quỳnh lại chí chóe cái gì đó.
Nhi nhìn Minh, khuôn mặt hắn lạnh tanh.
cụm từ ” Nhi của anh” mà Hải nói đã tác động không nhẹ đến Minh. ( ghen)
Thực tình mà nói, Minh không ngờ rằng Nhi và Hải quen nhau hắn lại cảm thấy bực bội và khó chịu đến thế. Hắn quen Quỳnh cũng chỉ vì sự khó chịu đó mà ra.
Hắn chưa tìm được lí do tại sao hắn lại luôn như thế???? ( ngu wa’)
Ôi dẹp bỏ 2 cái cặp đôi ồn ào này đi nào.
Quân và Linh đã trao nhau nụ hôn đầu ( với Linh thôi, còn Quân thì để coi…chắc là cái thứ…)
Nụ hôn đó ngọt ngào tưởng chừng như thời gian đang ngưng đọng lại, cánh hoa hồng rơi lả chả ( Linh tưởng tượng ).
Lúc đầu, Quân cũng chỉ là thấy Linh dễ thương nên muốn quen thử giống như mấy đứa con gái trước đây, nhưng càng ở bên Linh, hắn càng thấy tình cảm của mình đối với Linh là không thể thay đổi.
6 đứa, khi hạ cánh an toàn,, đang ngồi trên đám cỏ dưới 1 tán cây rộng mát mẻ.
Quân và Linh tình tứ đút cho nhau ăn kem mặc kệ cho 8 con mắt đang nhìn chúng nó như muốn rớt tròng đen.
-Em với anh có như thế được không?-Hải nhìn Nhi.
Không phân vân, nhi ụp ngay cây kem đang ăn vào mũi Hải:
-Anh mơ đi.
HẢi lấy khăn giấy lau vội kem trên mặt:
-Em dám làm vậy hả?
Nhi đứng dậy, chạy thẳng, Hải rượt theo, cả 2 rôm rả tiếng cười cho đến khi Hải tóm được Nhi và quàng tay ôm chặt lấy nó từ đằng sau.
-Nhìn họ vui vẻ quá.
Quỳnh nói và ngước lên nhìn Minh, ánh mắt hắn vô cảm nhìn theo Nhi và Hải. Quỳnh tắt dần nụ cười.
Khi cả đám đã xử đẹp xong đống đồ ăn thì Quân la lên:
-Lâu đài kinh dị thẳng tiến.
-Thôi, tôi sợ ma lắm.-Linh sợ sệt.
-Có tôi ở bên cậu mà đừng sợ.
8 cặp mắt lại nhìn chúng chán nản.
Đúng là 1 cặp đôi nổi da gà.
Trước cửa đi vào lâu đài, Nhi nắm chặt tay Hải, nó sợ ma nhưng lúc nào cũng thích khám phá ( hay theo người ta nói là sợ ma mà lúc nào cũng thích xem phim ma ).
Quỳnh nép người hẳn vào Minh.
Ôi còn cái cặp kia thì… tình cảm hết chỗ nói…
Khi đi vào được 1 đoạn, tiếng âm u rên rỉ của mấy con ma tự tạo không ngừng phát.
Có mấy bộ xương người từ đằng sau chạy đến khiến những người ở trong không khỏi la toáng lên vì sợ.
Bỗng 1 đoàn người từ dưới chạy lên chen vào trong 6 người chúng nó.
Do quá tối và sợ, Nhi không biết là mình đã buông tay Hải từ lúc nào và nó đang nắm 1 bàn tay khác…là Minh.
Nhi nép sát vào người Minh mà nó cứ tưởng là Hải nên nó gọi tên Hải với giọng đầy run sợ.
Minh vô cùng ngạc nhiên vì hắn nhận ra người mà hắn đang nắm tay và đi bên cạnh là Nhi chứ không phải Quỳnh. Còn Quỳnh và Hải đâu???????
[Tác giả xin trả lời là Quỳnh đang đi bên cạnh Hải ]
Hải và Quỳnh biết điều đó nhưng làm sao đây, tụi nó đã đi ra khỏi lâu đài rồi.
Hải vô cùng lo lắng cho Nhi không biết giờ nó có làm sao không nhưng Quỳnh vội nói:
-Chắc Minh đang đi cạnh Nhi nên không sao đâu.
-…-bớt lo lắng hơn.
Cặp đôi nổi da gà lúc ấy cũng vừa ra khỏi, dính chặt chau như thế nên khogn6 có bị tách đó mà…
Quay lại với Nhi và Minh…
Trong bóng tối nhưng Minh khẽ nở 1 nụ cười, Nhi đang run bên cạnh hắn.
Hắn quàng tay qua vai Nhi, siết chặt, tự nhiên tim hắn đập mạnh.
Minh cũng hơi ngỡ ngàng vì điều đó.
Chưa có đứa con gái nào mà khiến cho tim hắn đập loạn xạ lên như thế ( ngay cả con bồ gấn nhất mới bị hắn đá cách đây không lâu ).
Hắn chợt nhận ra 1 điều…hắn thích Nhi…
Nhi vẫn đi bên cạnh hắn mà cú ngỡ là Hải cho đến khi chúng ra khỏi cửa lâu đài.
Nhi bỡ ngỡ nhìn lên, không phải Hải mà là Minh.
Minh khẽ buông tay mình ra người Nhi.
HẢi chạy đến, hỏi Nhi rối rít.
Quỳnh nhìn Minh, buồn, có vẻ nó đã đoán ra cái gì đó…
Minh cũng không biết là Nhi đã nghe tiếng tim Minh đập nhanh khi nó quá sợ ghé sát người mình vào ngực hắn, nó đã nghe…
Hải hỏi nó, nó chỉ khẽ lắc đầu không sao rồi liếc mắt qua nhìn Minh.Nó không ngốc tới nỗi tưởng là Minh cũng sợ ma nên tim mới đập mạnh như thế…
Khi đu quay đứng đưa chúng nó lên cao, Nhi áp mặt vào cửa kính nhìn ra ngoài và reo lên. Hải chống 2 tay vào cửa kính chừa cho cái đầu Nhi ở giữa, ghé sát vào má nó, nhìn ra ngoài:
-Ừ.
Quỳnh và Minh đang ngồi đối diện với 2 người tưởng không gian riêng kia.
-Này, ở đây không phải chỉ có 2 người đâu đó.
-Thì sao chứ?
Hải kéo đầu Nhi nép sát vào ngực mình, Nhi bối rối đưa mắt lên nhìn hắn. Hải đặt 1 nụ hôn lên má nó rồi cười ranh ma.
-2 người này, ghê quá đi, Minh nhỉ?
Quỳnh khoát tay Minh, ngước lên nhìn hắn nhưng hắn lại nhìn ra ngoài, khuôn mặt lộ rõ vẻ bực bội.
-Cậu không vui à?-Quỳnh hỏi.
Minh đưa mắt nhìn tay Hải đang khoát trên vai Nhi rồi quay sang Quỳnh, cười:
-Không. Chỉ là cảnh ở dưới đẹp lắm, nhìn đi.
Tới lượt Minh kéo người Quỳnh sang phía cửa kính, ôm quàng qua cổ nó.
Hải đá mạnh vào chân Minh:
-Này, mày biết thưởng thức cảnh đẹp từ hồi nào thế?
-Vậy trước giờ anh nghĩ em không biết cảnh đẹp là gì sao?-Minh nhăn mặt.
-Không phải 1 mình tao mà ai cũng nghĩ như thế cả.
-Không phải em đang sở hữu 1 phong cảnh rất đẹp là Quỳnh sao?
Minh nói rồi cúi xuống hôn lên môi Quỳnh, hắn có cảm giác như làm vậy để cho 1 ai đó ghen.
-Quỳnh không phải là cảnh, đồ bông cải.-Nhi khoanh tay.
-Bông cải sao? Minh à?-HẢi hỏi.
-Này, đồ khoai lang, sao cậu cứ gọi tôi là như thế hả?
-Không được gọi Nhi là khoai lang.
-Vậy thì anh bảo Nhi đừng gọi Minh là bông cải chứ.
-Nhưng Nhi của anh không phải là khoai lang.
-Minh của em cũng khogn6 phải là bông cải.
-”Minh của em” sao? Quỳnh ơi, sao mày lại ra thế này hả?
Nhi lắc đầu, Hải và Quỳnh lại chí chóe cái gì đó.
Nhi nhìn Minh, khuôn mặt hắn lạnh tanh.
cụm từ ” Nhi của anh” mà Hải nói đã tác động không nhẹ đến Minh. ( ghen)
Thực tình mà nói, Minh không ngờ rằng Nhi và Hải quen nhau hắn lại cảm thấy bực bội và khó chịu đến thế. Hắn quen Quỳnh cũng chỉ vì sự khó chịu đó mà ra.
Hắn chưa tìm được lí do tại sao hắn lại luôn như thế???? ( ngu wa’)
Ôi dẹp bỏ 2 cái cặp đôi ồn ào này đi nào.
Quân và Linh đã trao nhau nụ hôn đầu ( với Linh thôi, còn Quân thì để coi…chắc là cái thứ…)
Nụ hôn đó ngọt ngào tưởng chừng như thời gian đang ngưng đọng lại, cánh hoa hồng rơi lả chả ( Linh tưởng tượng ).
Lúc đầu, Quân cũng chỉ là thấy Linh dễ thương nên muốn quen thử giống như mấy đứa con gái trước đây, nhưng càng ở bên Linh, hắn càng thấy tình cảm của mình đối với Linh là không thể thay đổi.
6 đứa, khi hạ cánh an toàn,, đang ngồi trên đám cỏ dưới 1 tán cây rộng mát mẻ.
Quân và Linh tình tứ đút cho nhau ăn kem mặc kệ cho 8 con mắt đang nhìn chúng nó như muốn rớt tròng đen.
-Em với anh có như thế được không?-Hải nhìn Nhi.
Không phân vân, nhi ụp ngay cây kem đang ăn vào mũi Hải:
-Anh mơ đi.
HẢi lấy khăn giấy lau vội kem trên mặt:
-Em dám làm vậy hả?
Nhi đứng dậy, chạy thẳng, Hải rượt theo, cả 2 rôm rả tiếng cười cho đến khi Hải tóm được Nhi và quàng tay ôm chặt lấy nó từ đằng sau.
-Nhìn họ vui vẻ quá.
Quỳnh nói và ngước lên nhìn Minh, ánh mắt hắn vô cảm nhìn theo Nhi và Hải. Quỳnh tắt dần nụ cười.
Khi cả đám đã xử đẹp xong đống đồ ăn thì Quân la lên:
-Lâu đài kinh dị thẳng tiến.
-Thôi, tôi sợ ma lắm.-Linh sợ sệt.
-Có tôi ở bên cậu mà đừng sợ.
8 cặp mắt lại nhìn chúng chán nản.
Đúng là 1 cặp đôi nổi da gà.
Trước cửa đi vào lâu đài, Nhi nắm chặt tay Hải, nó sợ ma nhưng lúc nào cũng thích khám phá ( hay theo người ta nói là sợ ma mà lúc nào cũng thích xem phim ma ).
Quỳnh nép người hẳn vào Minh.
Ôi còn cái cặp kia thì… tình cảm hết chỗ nói…
Khi đi vào được 1 đoạn, tiếng âm u rên rỉ của mấy con ma tự tạo không ngừng phát.
Có mấy bộ xương người từ đằng sau chạy đến khiến những người ở trong không khỏi la toáng lên vì sợ.
Bỗng 1 đoàn người từ dưới chạy lên chen vào trong 6 người chúng nó.
Do quá tối và sợ, Nhi không biết là mình đã buông tay Hải từ lúc nào và nó đang nắm 1 bàn tay khác…là Minh.
Nhi nép sát vào người Minh mà nó cứ tưởng là Hải nên nó gọi tên Hải với giọng đầy run sợ.
Minh vô cùng ngạc nhiên vì hắn nhận ra người mà hắn đang nắm tay và đi bên cạnh là Nhi chứ không phải Quỳnh. Còn Quỳnh và Hải đâu???????
[Tác giả xin trả lời là Quỳnh đang đi bên cạnh Hải ]
Hải và Quỳnh biết điều đó nhưng làm sao đây, tụi nó đã đi ra khỏi lâu đài rồi.
Hải vô cùng lo lắng cho Nhi không biết giờ nó có làm sao không nhưng Quỳnh vội nói:
-Chắc Minh đang đi cạnh Nhi nên không sao đâu.
-…-bớt lo lắng hơn.
Cặp đôi nổi da gà lúc ấy cũng vừa ra khỏi, dính chặt chau như thế nên khogn6 có bị tách đó mà…
Quay lại với Nhi và Minh…
Trong bóng tối nhưng Minh khẽ nở 1 nụ cười, Nhi đang run bên cạnh hắn.
Hắn quàng tay qua vai Nhi, siết chặt, tự nhiên tim hắn đập mạnh.
Minh cũng hơi ngỡ ngàng vì điều đó.
Chưa có đứa con gái nào mà khiến cho tim hắn đập loạn xạ lên như thế ( ngay cả con bồ gấn nhất mới bị hắn đá cách đây không lâu ).
Hắn chợt nhận ra 1 điều…hắn thích Nhi…
Nhi vẫn đi bên cạnh hắn mà cú ngỡ là Hải cho đến khi chúng ra khỏi cửa lâu đài.
Nhi bỡ ngỡ nhìn lên, không phải Hải mà là Minh.
Minh khẽ buông tay mình ra người Nhi.
HẢi chạy đến, hỏi Nhi rối rít.
Quỳnh nhìn Minh, buồn, có vẻ nó đã đoán ra cái gì đó…
Minh cũng không biết là Nhi đã nghe tiếng tim Minh đập nhanh khi nó quá sợ ghé sát người mình vào ngực hắn, nó đã nghe…
Hải hỏi nó, nó chỉ khẽ lắc đầu không sao rồi liếc mắt qua nhìn Minh.Nó không ngốc tới nỗi tưởng là Minh cũng sợ ma nên tim mới đập mạnh như thế…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.