Chương 32:
Vô Nhất Vô Bửu
04/01/2021
Mọi ánh nhìn đều dồn vào Giả Phiên Phiên, cô gấp gáp đi đến, đưa tờ giấy xét nghiệm cho Nghiêm Thừa Thành.
" Tôi là bạn của Yến Phi Phi, tôi hoàn toàn nguyện ý hiến tim cho cô ấy."
Sau đó quay đầu lại, nhìn Đông Tâm.
" Đông Tâm...xin anh đưa Dạ Nhi Nhi đi."
Giả Phiên Phiên cúi đầu bảo.
Đông Tâm cũng không còn tâm trạng tìm hiểu Giả Phiên Phiên, cũng không cần ai nói nhiều gì đến mình, anh đi đến bên giường, bác sĩ liền né sang một bên, anh cúi xuống bế lấy cô lên.
Nghiêm Thừa Thành không hề biết rằng cả bệnh viện này đã được bao vây bằng người của Dạ gia, Đông gia và Dương gia.
Mọi thứ đều trong tầm tay của họ, chỉ cần sai ý một chút, không biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.
Đông Tâm ôm chặt Dạ Nhi Nhi, hai tay hơi run rẩy. Anh không dám nghĩ đến, nếu bác sĩ không dè chừng, chỉ nhanh hơn vài giây đẩy cô vào phòng tiến hành phẫu thuật.
Cô...sẽ ra sao?
" Nhi..."
Anh ôm chặt cô, quay đầu rời đi.
Dạ Phong Lệ và Bạch Doãn Chy thấy Đông Tâm không truy cứu tiếp, cũng quay đầu rời đi.
Mọi người lần lượt rời đi, người cuối cùng ở đó là Dạ Kỷ Thành.
" Tôi nói cho anh biết, nếu thêm một lần nào nữa..."
" Chính tay tôi sẽ bắn chết anh."
...
Đông Tâm cứ ngồi bên giường, nắm chặt lấy tay Dạ Nhi Nhi.
Dạ Phong Lệ và mọi người biết rõ Đông Tâm dường như bị dọa một phen, sợ hãi mất Dạ Nhi Nhi khỏi tay mình.
Thật ra Đông Tâm đã lén thông báo cho mọi người trong nhà biết chuyện, nếu anh không kịp hành động, hi vọng mọi người có thể giúp anh.
Dạ Nhi Nhi như một viên ngọc quý giá, dĩ nhiên mọi người đều ra sức bảo vệ. Khi nhận được tin cô bị bắt đi, hình tượng hay cái gì tất cả đều bỏ.
Đích thân ra mặt, mặc cho có làm loạn lên hay không.
Đông Tâm cứ nắm chặt lấy tay cô, ngồi bên giường, anh gục đầu xuống.
" Nhi..."
...
Bệnh viện.
Yến Phi Phi tỉnh dậy sau khi hết thuốc hết tác dụng. Cô mở mắt, nhìn xung quanh.
Định nhấc tay ngồi lên, cô nhận ra..
Một tay của mình đã bị còng vào thanh giường.
" Nghiêm...Thừa Thành..."
Yến Phi Phi muốn nổi cơn giận, cô đưa tay ôm lồng ngực mình.
Anh...anh định làm gì đây?
Nghiêm Thừa Thành lúc này trở về, nhìn thấy Yến Phi Phi tỉnh dậy, anh nhìn cô.
" Nghiêm Thừa Thành...anh...mau thả tôi ra..."
" Anh...anh đã làm gì Dạ Nhi Nhi chưa hả..."
Yến Phi Phi nằm đó, bất lực nhìn anh, cố gằng dùng toàn sức lực hét vào mặt anh.
Cô...cô thật sự chỉ muốn đánh cho người đàn ông này tỉnh giấc.
" Em biết mọi thứ sao?." Nghiêm Thừa Thành kéo ghế ngồi xuống, nhìn cô.
" Phải...tôi biết hết...nên tôi mới trốn khỏi anh...anh trả lời đi, anh đã làm gì Dạ Nhi Nhi chưa..."
" Chưa làm gì cả." Nghiêm Thừa Thành đáp.
Lòng của Yến Phi Phi dường như nhẹ hẳn, may quá...
Anh chưa làm gì cả...
" Yến Phi Phi, em bỏ đi...chỉ vì muốn bảo vệ Dạ Nhi Nhi sao?."
" Bảo vệ cô ta...chỉ vì không muốn Đông Tâm đau lòng sao? Mặc cho bản thân sẽ mất mạng?." Nghiêm Thừa Thành nhìn cô hỏi, ánh mắt đầy buồn bã.
Anh không hiểu...anh cũng không muốn hiểu.
Người con gái này...làm anh quá đau khổ rồi.
Yến Phi Phi quay mặt vào tường, khẽ nhắm mắt lại, đáp:" Đúng...như anh nói."
Cô hít thật sâu.
Sau khi nhận câu trả lời, Nghiêm Thừa Thành đứng lên, xoay người đi ra khỏi phòng bệnh.
Bên ngoài, Giả Phiên Phiên đã nghe cả rồi.
Cuối dãy hành lang, Nghiêm Thừa Thành và Giả Phiên Phiên đứng nhìn nhau.
" Hai ngày nữa..."
Anh lên tiếng.
Giả Phiên Phiên gật đầu.
" Hy vọng anh đừng nói cho cô ấy biết, nếu cô ấy có hỏi tôi..."
" Hãy nói tôi đi xa rồi..."
Yến Phi Phi, mình sẽ cứu cậu...
...
Giả Phiên Phiên từ nhỏ đã không có ba, cô sống cùng mẹ, vì mẹ luôn cố gắng nuôi cô khôn lớn, cô cũng không muốn làm mẹ buồn nên chưa bao giờ hỏi ba mình là ai.
Sau khi mẹ mất vì bệnh nặng, người thân duy nhất của Giả Phiên Phiên tự xem là Uông Thất.
Cái hôm cô đề nghị ly hôn, anh đã đồng ý lập tức, qua hôm sau...cả hai đã thành người dưng.
Cô cũng trở thành kẻ cô đơn nhất rồi.
Cô yêu anh, luôn theo sau anh như cái đuôi nhỏ. Uông Thất đồng ý đăng ký kết hôn cùng cô do bên gia đình đè ép, tuy sống chung...chỉ có tình yêu của cô mãnh liệt, của anh thì chưa từng.
Anh chỉ đặt lên người con gái Dạ Nhi Nhi.
Bây giờ cô và anh li hôn rồi, cô mệt rồi.
Cô thật sự muốn bỏ cuộc hoàn toàn.
Yến Phi Phi lại như vậy, xem ra..
Giả Phiên Phiên cô xem như làm việc tốt cuối đi, cô không còn ai, nhưng Yến Phi Phi vẫn còn Nghiêm Thừa Thành, cô biết rõ tình yêu của anh cho cô ấy lớn như thế nào.
...
Giả Phiên Phiên đứng nhìn nhà của Uông Thất, lưỡng lự một lúc, cô lấy điện thoại gọi anh..
" Alo, Thất..."
" Lâu rồi nhỉ..."
\[ Ừ.\]
Đầu dây Uông Thất bắt máy, không bất ngờ, không ngạc nhiên, vẫn lạnh lùng như vậy.
" Em muốn nói lời này với anh Thất."
\[ Chuyện gì?.\]
" Tạm biệt anh, em sắp đi xa rồi."
Giả Phiên Phiên cố gắng ngăn bản thân không khóc nấc lên, cố nói với anh lời tạm biệt.
" Thất...nếu có kiếp sau, em hy vọng mình sẽ không yêu anh lần nữa."
" Bởi vì đến bây giờ, em vẫn yêu anh...rất yêu anh...mặc dù bản thân em quá mệt rồi..."
" Thất..."
" Tôi là bạn của Yến Phi Phi, tôi hoàn toàn nguyện ý hiến tim cho cô ấy."
Sau đó quay đầu lại, nhìn Đông Tâm.
" Đông Tâm...xin anh đưa Dạ Nhi Nhi đi."
Giả Phiên Phiên cúi đầu bảo.
Đông Tâm cũng không còn tâm trạng tìm hiểu Giả Phiên Phiên, cũng không cần ai nói nhiều gì đến mình, anh đi đến bên giường, bác sĩ liền né sang một bên, anh cúi xuống bế lấy cô lên.
Nghiêm Thừa Thành không hề biết rằng cả bệnh viện này đã được bao vây bằng người của Dạ gia, Đông gia và Dương gia.
Mọi thứ đều trong tầm tay của họ, chỉ cần sai ý một chút, không biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.
Đông Tâm ôm chặt Dạ Nhi Nhi, hai tay hơi run rẩy. Anh không dám nghĩ đến, nếu bác sĩ không dè chừng, chỉ nhanh hơn vài giây đẩy cô vào phòng tiến hành phẫu thuật.
Cô...sẽ ra sao?
" Nhi..."
Anh ôm chặt cô, quay đầu rời đi.
Dạ Phong Lệ và Bạch Doãn Chy thấy Đông Tâm không truy cứu tiếp, cũng quay đầu rời đi.
Mọi người lần lượt rời đi, người cuối cùng ở đó là Dạ Kỷ Thành.
" Tôi nói cho anh biết, nếu thêm một lần nào nữa..."
" Chính tay tôi sẽ bắn chết anh."
...
Đông Tâm cứ ngồi bên giường, nắm chặt lấy tay Dạ Nhi Nhi.
Dạ Phong Lệ và mọi người biết rõ Đông Tâm dường như bị dọa một phen, sợ hãi mất Dạ Nhi Nhi khỏi tay mình.
Thật ra Đông Tâm đã lén thông báo cho mọi người trong nhà biết chuyện, nếu anh không kịp hành động, hi vọng mọi người có thể giúp anh.
Dạ Nhi Nhi như một viên ngọc quý giá, dĩ nhiên mọi người đều ra sức bảo vệ. Khi nhận được tin cô bị bắt đi, hình tượng hay cái gì tất cả đều bỏ.
Đích thân ra mặt, mặc cho có làm loạn lên hay không.
Đông Tâm cứ nắm chặt lấy tay cô, ngồi bên giường, anh gục đầu xuống.
" Nhi..."
...
Bệnh viện.
Yến Phi Phi tỉnh dậy sau khi hết thuốc hết tác dụng. Cô mở mắt, nhìn xung quanh.
Định nhấc tay ngồi lên, cô nhận ra..
Một tay của mình đã bị còng vào thanh giường.
" Nghiêm...Thừa Thành..."
Yến Phi Phi muốn nổi cơn giận, cô đưa tay ôm lồng ngực mình.
Anh...anh định làm gì đây?
Nghiêm Thừa Thành lúc này trở về, nhìn thấy Yến Phi Phi tỉnh dậy, anh nhìn cô.
" Nghiêm Thừa Thành...anh...mau thả tôi ra..."
" Anh...anh đã làm gì Dạ Nhi Nhi chưa hả..."
Yến Phi Phi nằm đó, bất lực nhìn anh, cố gằng dùng toàn sức lực hét vào mặt anh.
Cô...cô thật sự chỉ muốn đánh cho người đàn ông này tỉnh giấc.
" Em biết mọi thứ sao?." Nghiêm Thừa Thành kéo ghế ngồi xuống, nhìn cô.
" Phải...tôi biết hết...nên tôi mới trốn khỏi anh...anh trả lời đi, anh đã làm gì Dạ Nhi Nhi chưa..."
" Chưa làm gì cả." Nghiêm Thừa Thành đáp.
Lòng của Yến Phi Phi dường như nhẹ hẳn, may quá...
Anh chưa làm gì cả...
" Yến Phi Phi, em bỏ đi...chỉ vì muốn bảo vệ Dạ Nhi Nhi sao?."
" Bảo vệ cô ta...chỉ vì không muốn Đông Tâm đau lòng sao? Mặc cho bản thân sẽ mất mạng?." Nghiêm Thừa Thành nhìn cô hỏi, ánh mắt đầy buồn bã.
Anh không hiểu...anh cũng không muốn hiểu.
Người con gái này...làm anh quá đau khổ rồi.
Yến Phi Phi quay mặt vào tường, khẽ nhắm mắt lại, đáp:" Đúng...như anh nói."
Cô hít thật sâu.
Sau khi nhận câu trả lời, Nghiêm Thừa Thành đứng lên, xoay người đi ra khỏi phòng bệnh.
Bên ngoài, Giả Phiên Phiên đã nghe cả rồi.
Cuối dãy hành lang, Nghiêm Thừa Thành và Giả Phiên Phiên đứng nhìn nhau.
" Hai ngày nữa..."
Anh lên tiếng.
Giả Phiên Phiên gật đầu.
" Hy vọng anh đừng nói cho cô ấy biết, nếu cô ấy có hỏi tôi..."
" Hãy nói tôi đi xa rồi..."
Yến Phi Phi, mình sẽ cứu cậu...
...
Giả Phiên Phiên từ nhỏ đã không có ba, cô sống cùng mẹ, vì mẹ luôn cố gắng nuôi cô khôn lớn, cô cũng không muốn làm mẹ buồn nên chưa bao giờ hỏi ba mình là ai.
Sau khi mẹ mất vì bệnh nặng, người thân duy nhất của Giả Phiên Phiên tự xem là Uông Thất.
Cái hôm cô đề nghị ly hôn, anh đã đồng ý lập tức, qua hôm sau...cả hai đã thành người dưng.
Cô cũng trở thành kẻ cô đơn nhất rồi.
Cô yêu anh, luôn theo sau anh như cái đuôi nhỏ. Uông Thất đồng ý đăng ký kết hôn cùng cô do bên gia đình đè ép, tuy sống chung...chỉ có tình yêu của cô mãnh liệt, của anh thì chưa từng.
Anh chỉ đặt lên người con gái Dạ Nhi Nhi.
Bây giờ cô và anh li hôn rồi, cô mệt rồi.
Cô thật sự muốn bỏ cuộc hoàn toàn.
Yến Phi Phi lại như vậy, xem ra..
Giả Phiên Phiên cô xem như làm việc tốt cuối đi, cô không còn ai, nhưng Yến Phi Phi vẫn còn Nghiêm Thừa Thành, cô biết rõ tình yêu của anh cho cô ấy lớn như thế nào.
...
Giả Phiên Phiên đứng nhìn nhà của Uông Thất, lưỡng lự một lúc, cô lấy điện thoại gọi anh..
" Alo, Thất..."
" Lâu rồi nhỉ..."
\[ Ừ.\]
Đầu dây Uông Thất bắt máy, không bất ngờ, không ngạc nhiên, vẫn lạnh lùng như vậy.
" Em muốn nói lời này với anh Thất."
\[ Chuyện gì?.\]
" Tạm biệt anh, em sắp đi xa rồi."
Giả Phiên Phiên cố gắng ngăn bản thân không khóc nấc lên, cố nói với anh lời tạm biệt.
" Thất...nếu có kiếp sau, em hy vọng mình sẽ không yêu anh lần nữa."
" Bởi vì đến bây giờ, em vẫn yêu anh...rất yêu anh...mặc dù bản thân em quá mệt rồi..."
" Thất..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.