Chương 37:
Vô Nhất Vô Bửu
04/01/2021
Ca phẫu thuật của Lợi Uất Chi cũng đã kết thúc. Do mất máu quá nhiều nên cô sẽ hôn mê sâu, không biết khi nào tỉnh dậy.
Để tiện chăm sóc, Lợi Uất Chi được chuyển ở chung phòng bệnh với Dạ Nhi Nhi.
Cả hai người đàn ông này đều hao tâm tổn sức cả đêm, Đông Tâm nhìn Dạ Kỷ Thành thở dài.
Dạ Nhi Nhi được đưa đến bệnh viện lập tức nên đã không sao.
Còn tình trạng của Lợi Uất Chi...không mấy khả quan tốt đẹp.
Thật sự rất lo lắng.
...
Sáng hôm sau.
Dạ Nhi Nhi mở mắt ra, cô cảm thấy đau ở bên dưới.
Nhăn mặt một chút, cô chống tay ngồi dậy. Cô nhớ ra rồi, hôm qua cô bị một người lạ đâm trúng...
" Lợi...Lợi Dung Nghi..."
Dạ Nhi Nhi lẩm bẩm một mình, cô nhìn ngang nhìn dọc, thấy Lợi Uất Chi nằm bên giường đối diện, cô giật mình.
" Lợi...Lợi Uất Chi..."
Cô bất ngờ, sao cô ấy ở đây? Hình như ở đây là bệnh viện, lại còn chung phòng với cô.
Đông Tâm lúc này đi vào, thấy cô đã tỉnh, anh thở nhẹ ra.
" Nhi..."
Anh đi đến, nhìn cô.
" Tâm...đã xảy ra chuyện gì?." Cô nhìn anh hỏi.
" Em bị đâm lúc anh rời đi, em không nhớ sao?." Đông Tâm đặt tay lên bả vai cô hỏi.
" Em nhớ chứ, nhưng mà...sao cô ấy cũng ở đây." Cô nhìn về phía Lợi Uất Chi hỏi.
" Cô ấy cũng bị đâm giống như em. Em vừa vào phòng cấp cứu chưa lâu thì Lợi Uất Chi cùng lúc được đưa vào." Đông Tâm thở dài bảo.
" Em ngồi đây đợi anh, anh đi gọi bác sĩ, mọi chuyện để sau đi. Vết đâm của em hơi sâu, phải tịnh dưỡng tốt biết không?." Anh ôn nhu bảo, quay đầu đi gọi bác sĩ.
Dạ Nhi Nhi ngồi trên giường, cô nắm chặt ga giường, cả người hít thật sâu cố giữ bình tĩnh.
Lợi Dung Nghi...
Đến cả phát điên cô cũng muốn làm càng sao?
...
Lợi gia.
Bạch Doãn Chy cùng Tài Triệu dẫn người đến Lợi gia làm loạn.
Sau sự việc hôm qua, Bạch Doãn Chy đã nói cho mọi người biết. Dương Lâm vì bận việc nên không thể đến, còn Tài Triệu khi nghe tin Dạ Nhi Nhi bị đâm liền nổi trận lôi đình, lập tức muốn đích thân bắt lấy kẻ đó.
Mọi việc được điều tra kĩ, kiểm tra camera gần đó người đâm Dạ Nhi Nhi là Lợi Dung Nghi.
Còn việc đâm Lợi Uất Chi thì không tìm thấy bằng chứng do gần đấy không có camera quan sát.
Nhưng chỉ cần tìm thấy con dao đâm cả hai, kiểm định máu sẽ biết rõ thôi.
" Các...các người muốn làm gì..." Lợi phu nhân sợ hãi, nhìn cả hai.
" Giao Lợi Dung Nghi ra đây." Bạch Doãn Chy nhìn Lợi phu nhân.
" Bà...bà tìm con gái tôi làm gì?."
" Con gái của Lợi phu nhân đây đâm con gái tôi...tôi đến tìm công bằng cho con gái tôi thôi." Bạch Doãn Chy khoanh tay, mỉm cười nhìn Lợi phu nhân.
Lợi phu nhân bất ngờ.
Do bà sơ xuất, đã làm Lợi Dung Nghi trốn ra, đến giờ vẫn chưa tìm được con gái mình..
Không ngờ...không ngờ Lợi Dung Nghi lại làm trò điên rồ đó. Từ lúc bị giữ lại trong nhà, vừa sinh hận với Dạ Nhi Nhi, Lợi Dung Nghi đã mất lí trí lúc nào không hay rồi.
" Nó...nó không có ở đây..." Lợi phu nhân lấp bấp bảo.
" Bà đùa tôi sao?." Tài Triệu lên tiếng hỏi.
" Không..tôi thật sự không lừa hai người..."
" Dung Nghi con bé đã trốn khỏi nhà hai hôm nay...tôi không thể tìm thấy con bé.." Lợi phu nhân run rẩy bảo.
Bạch Doãn Chy nghe xong bật cười, nhìn Lợi phu nhân:" Vậy chúc Lợi phu nhân tìm thấy con gái sớm..."
" Sau đó chúng ta gặp nhau trên tòa."
Theo những hành động trong đoạn video từ camera thì Bạch Doãn Chy cũng biết được Lợi Dung Nghi đã sớm không bình thường rồi.
Nhưng nếu cứ để cô ả đi lang thang như vậy, hết hại con gái bà, rồi con dâu tương lai, không chừng lại làm người khác bị thương.
Đúng là có hóa điên nhưng tính tình đó không bỏ được.
" Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời."
Bạch Doãn Chy ngồi trong xe tức tối.
" Được rồi được rồi, chúng ta sẽ tìm thấy sớm Lợi Dung Nghi, lúc đấy em muốn làm gì cũng được." Tài Triệu ngồi bên cạnh lên tiếng.
" Phải...em phải đánh con bé đó tỉnh giấc." Bạch Doãn Chy đáp.
" Nó dám đâm con gái của em như vậy, con bé như viên ngọc quý của em mà nó dám làm vậy, nghĩ có tức không chứ." Bạch Doãn Chy nhìn Tài Triệu.
" Tức, dĩ nhiên là tức." Tài Triệu lập tức nói theo.
" Nhưng có làm gì cũng không được lố tay, em đã có tuổi rồi." Tài Triệu bảo thêm.
" Anh cũng có tuổi đấy, chúng ta đã già cả rồi." Bạch Doãn Chy thở dài.
Xem ra, xung quanh Đông Tâm có quá nhiều kẻ thù muốn nhắm vào nó lẫn Dạ Nhi Nhi.
Người mẹ này muốn nghỉ ngơi sớm cũng không được với hai đứa nhỏ mà.
" Chúng ta vẫn đúng là không yên tâm được với bọn nhỏ."
" Lúc trước em cũng khiến mọi người đứng ngồi không yên đấy thôi."
...
Bệnh viện.
Bác sĩ đến kiểm tra cho Dạ Nhi Nhi xong cũng rời đi, trước khi rời đi cô cũng hỏi qua tình hình của mình và Lợi Uất Chi.
Cô tỉnh lại là may rồi, còn Lợi Uất Chi thì do mất máu nhiều, đưa đến bệnh viện trễ nên dẫn đến hôn mê sâu.
Đông Tâm ngồi cạnh thấy cô thở dài.
" Không sao là tốt rồi." Anh bảo.
" Là Lợi Dung Nghi..." Cô lên tiếng..
" Lúc cô ta đâm em xong liền bảo em chết đi...cái giọng nói ấy không thể lầm đi đâu được." Dạ Nhi Nhi bảo.
" Vậy...người đâm Lợi Uất Chi..."
" Có lẽ là cô ta." Dạ Nhi Nhi bảo.
Vì lo lắng cho Dạ Nhi Nhi, Đông Tâm vẫn chưa tìm hiểu là ai gây ra chuyện này, mẹ Doãn Chy cũng nói là mẹ sẽ lo việc này, nên anh chưa biết gì.
" Con nói đúng rồi đấy." Bạch Doãn Chy đứng ở cửa lên tiếng.
" Mẹ..." Dạ Nhi Nhi thấy mẹ mình liền vui vẻ hẳn lên.
Bạch Doãn Chy đi đến, bỏ túi xách qua một bên, ôm lấy Dạ Nhi Nhi.
" Ôi con gái mẹ..." Bạch Doãn Chy thốt lên.
Dạ Nhi Nhi cười trừ, đưa tay vỗ lưng mẹ mình.
" Con không sao rồi mà..."
" Con nhóc này, làm mẹ đây lo chết đi được."
Đông Tâm đứng bên cạnh chỉ biết cười.
Bạch Doãn Chy ghé sát tai cô, thủ thỉ:" Sao con vô ý như vậy? Sao lại để bản thân bị thương?."
Dạ Nhi Nhi đáp lại nhỏ nhỏ:" Do con phản ứng không kịp."
Đông Tâm thấy hai mẹ con thì thầm to nhỏ, anh cau mày, hai người này có gì giấu anh sao?
" Hai mẹ con đang nói gì vậy?." Anh hỏi.
Bạch Doãn Chy buông Dạ Nhi Nhi ra, lắc lắc đầu.
" Không...không có gì đâu..."
Để tiện chăm sóc, Lợi Uất Chi được chuyển ở chung phòng bệnh với Dạ Nhi Nhi.
Cả hai người đàn ông này đều hao tâm tổn sức cả đêm, Đông Tâm nhìn Dạ Kỷ Thành thở dài.
Dạ Nhi Nhi được đưa đến bệnh viện lập tức nên đã không sao.
Còn tình trạng của Lợi Uất Chi...không mấy khả quan tốt đẹp.
Thật sự rất lo lắng.
...
Sáng hôm sau.
Dạ Nhi Nhi mở mắt ra, cô cảm thấy đau ở bên dưới.
Nhăn mặt một chút, cô chống tay ngồi dậy. Cô nhớ ra rồi, hôm qua cô bị một người lạ đâm trúng...
" Lợi...Lợi Dung Nghi..."
Dạ Nhi Nhi lẩm bẩm một mình, cô nhìn ngang nhìn dọc, thấy Lợi Uất Chi nằm bên giường đối diện, cô giật mình.
" Lợi...Lợi Uất Chi..."
Cô bất ngờ, sao cô ấy ở đây? Hình như ở đây là bệnh viện, lại còn chung phòng với cô.
Đông Tâm lúc này đi vào, thấy cô đã tỉnh, anh thở nhẹ ra.
" Nhi..."
Anh đi đến, nhìn cô.
" Tâm...đã xảy ra chuyện gì?." Cô nhìn anh hỏi.
" Em bị đâm lúc anh rời đi, em không nhớ sao?." Đông Tâm đặt tay lên bả vai cô hỏi.
" Em nhớ chứ, nhưng mà...sao cô ấy cũng ở đây." Cô nhìn về phía Lợi Uất Chi hỏi.
" Cô ấy cũng bị đâm giống như em. Em vừa vào phòng cấp cứu chưa lâu thì Lợi Uất Chi cùng lúc được đưa vào." Đông Tâm thở dài bảo.
" Em ngồi đây đợi anh, anh đi gọi bác sĩ, mọi chuyện để sau đi. Vết đâm của em hơi sâu, phải tịnh dưỡng tốt biết không?." Anh ôn nhu bảo, quay đầu đi gọi bác sĩ.
Dạ Nhi Nhi ngồi trên giường, cô nắm chặt ga giường, cả người hít thật sâu cố giữ bình tĩnh.
Lợi Dung Nghi...
Đến cả phát điên cô cũng muốn làm càng sao?
...
Lợi gia.
Bạch Doãn Chy cùng Tài Triệu dẫn người đến Lợi gia làm loạn.
Sau sự việc hôm qua, Bạch Doãn Chy đã nói cho mọi người biết. Dương Lâm vì bận việc nên không thể đến, còn Tài Triệu khi nghe tin Dạ Nhi Nhi bị đâm liền nổi trận lôi đình, lập tức muốn đích thân bắt lấy kẻ đó.
Mọi việc được điều tra kĩ, kiểm tra camera gần đó người đâm Dạ Nhi Nhi là Lợi Dung Nghi.
Còn việc đâm Lợi Uất Chi thì không tìm thấy bằng chứng do gần đấy không có camera quan sát.
Nhưng chỉ cần tìm thấy con dao đâm cả hai, kiểm định máu sẽ biết rõ thôi.
" Các...các người muốn làm gì..." Lợi phu nhân sợ hãi, nhìn cả hai.
" Giao Lợi Dung Nghi ra đây." Bạch Doãn Chy nhìn Lợi phu nhân.
" Bà...bà tìm con gái tôi làm gì?."
" Con gái của Lợi phu nhân đây đâm con gái tôi...tôi đến tìm công bằng cho con gái tôi thôi." Bạch Doãn Chy khoanh tay, mỉm cười nhìn Lợi phu nhân.
Lợi phu nhân bất ngờ.
Do bà sơ xuất, đã làm Lợi Dung Nghi trốn ra, đến giờ vẫn chưa tìm được con gái mình..
Không ngờ...không ngờ Lợi Dung Nghi lại làm trò điên rồ đó. Từ lúc bị giữ lại trong nhà, vừa sinh hận với Dạ Nhi Nhi, Lợi Dung Nghi đã mất lí trí lúc nào không hay rồi.
" Nó...nó không có ở đây..." Lợi phu nhân lấp bấp bảo.
" Bà đùa tôi sao?." Tài Triệu lên tiếng hỏi.
" Không..tôi thật sự không lừa hai người..."
" Dung Nghi con bé đã trốn khỏi nhà hai hôm nay...tôi không thể tìm thấy con bé.." Lợi phu nhân run rẩy bảo.
Bạch Doãn Chy nghe xong bật cười, nhìn Lợi phu nhân:" Vậy chúc Lợi phu nhân tìm thấy con gái sớm..."
" Sau đó chúng ta gặp nhau trên tòa."
Theo những hành động trong đoạn video từ camera thì Bạch Doãn Chy cũng biết được Lợi Dung Nghi đã sớm không bình thường rồi.
Nhưng nếu cứ để cô ả đi lang thang như vậy, hết hại con gái bà, rồi con dâu tương lai, không chừng lại làm người khác bị thương.
Đúng là có hóa điên nhưng tính tình đó không bỏ được.
" Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời."
Bạch Doãn Chy ngồi trong xe tức tối.
" Được rồi được rồi, chúng ta sẽ tìm thấy sớm Lợi Dung Nghi, lúc đấy em muốn làm gì cũng được." Tài Triệu ngồi bên cạnh lên tiếng.
" Phải...em phải đánh con bé đó tỉnh giấc." Bạch Doãn Chy đáp.
" Nó dám đâm con gái của em như vậy, con bé như viên ngọc quý của em mà nó dám làm vậy, nghĩ có tức không chứ." Bạch Doãn Chy nhìn Tài Triệu.
" Tức, dĩ nhiên là tức." Tài Triệu lập tức nói theo.
" Nhưng có làm gì cũng không được lố tay, em đã có tuổi rồi." Tài Triệu bảo thêm.
" Anh cũng có tuổi đấy, chúng ta đã già cả rồi." Bạch Doãn Chy thở dài.
Xem ra, xung quanh Đông Tâm có quá nhiều kẻ thù muốn nhắm vào nó lẫn Dạ Nhi Nhi.
Người mẹ này muốn nghỉ ngơi sớm cũng không được với hai đứa nhỏ mà.
" Chúng ta vẫn đúng là không yên tâm được với bọn nhỏ."
" Lúc trước em cũng khiến mọi người đứng ngồi không yên đấy thôi."
...
Bệnh viện.
Bác sĩ đến kiểm tra cho Dạ Nhi Nhi xong cũng rời đi, trước khi rời đi cô cũng hỏi qua tình hình của mình và Lợi Uất Chi.
Cô tỉnh lại là may rồi, còn Lợi Uất Chi thì do mất máu nhiều, đưa đến bệnh viện trễ nên dẫn đến hôn mê sâu.
Đông Tâm ngồi cạnh thấy cô thở dài.
" Không sao là tốt rồi." Anh bảo.
" Là Lợi Dung Nghi..." Cô lên tiếng..
" Lúc cô ta đâm em xong liền bảo em chết đi...cái giọng nói ấy không thể lầm đi đâu được." Dạ Nhi Nhi bảo.
" Vậy...người đâm Lợi Uất Chi..."
" Có lẽ là cô ta." Dạ Nhi Nhi bảo.
Vì lo lắng cho Dạ Nhi Nhi, Đông Tâm vẫn chưa tìm hiểu là ai gây ra chuyện này, mẹ Doãn Chy cũng nói là mẹ sẽ lo việc này, nên anh chưa biết gì.
" Con nói đúng rồi đấy." Bạch Doãn Chy đứng ở cửa lên tiếng.
" Mẹ..." Dạ Nhi Nhi thấy mẹ mình liền vui vẻ hẳn lên.
Bạch Doãn Chy đi đến, bỏ túi xách qua một bên, ôm lấy Dạ Nhi Nhi.
" Ôi con gái mẹ..." Bạch Doãn Chy thốt lên.
Dạ Nhi Nhi cười trừ, đưa tay vỗ lưng mẹ mình.
" Con không sao rồi mà..."
" Con nhóc này, làm mẹ đây lo chết đi được."
Đông Tâm đứng bên cạnh chỉ biết cười.
Bạch Doãn Chy ghé sát tai cô, thủ thỉ:" Sao con vô ý như vậy? Sao lại để bản thân bị thương?."
Dạ Nhi Nhi đáp lại nhỏ nhỏ:" Do con phản ứng không kịp."
Đông Tâm thấy hai mẹ con thì thầm to nhỏ, anh cau mày, hai người này có gì giấu anh sao?
" Hai mẹ con đang nói gì vậy?." Anh hỏi.
Bạch Doãn Chy buông Dạ Nhi Nhi ra, lắc lắc đầu.
" Không...không có gì đâu..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.