Chương 40:
Vô Nhất Vô Bửu
04/01/2021
Cuộc sống quay về quỹ đạo cũ. Vết thương của Dạ Nhi Nhi cuối cùng cùng lành hẳn.
Đêm, Đông Tâm leo lên giường, nằm cạnh cô, anh bỗng đưa tay kéo áo ngủ của cô lên.
" Anh...anh làm gì vậy?."
Dạ Nhi Nhi đang ngủ say, bị anh kéo áo lên mà giật mình tỉnh giấc.
" Anh...sợ chỗ đó có sẹo." Đông Tâm nhét vết thương đã lành hẳn trên bụng cô.
Dạ Nhi Nhi mỉm cười, đưa tay xoa đầu anh:" Không đâu..."
" Anh đừng lo..."
Đông Tâm như đứa trẻ, dụi đầu vào người anh, không hiểu sao...
Thời gian sắp tới anh có cảm giác sẽ xảy ra chuyện lớn.
Chuyện gì đó anh không thể biết trước được.
Có phải ai đó sẽ làm Nhi Nhi của anh không?
...
Dạ gia.
Lợi Uất Chi được Dạ Kỷ Thành đưa thẳng đến Dạ gia sống chung, ở cùng một thời gian cuối cùng cô cũng quen dần nơi này hơn.
" Chi, ăn cơm thôi."
Dạ Kỷ Thành lên phòng gọi cô.
Lợi Uất Chi đang ngồi ở bàn, cô vội vã đứng dậy, đi đến chỗ Dạ Kỷ Thành.
" Đi từ từ thôi." Dạ Kỷ Thành một tay ôm eo Lợi Uất Chi, thủ thỉ bảo.
Cô có chút đỏ mặt.
Một Lợi Uất Chi hay nói lời chanh chua, nhiều khi chẳng khác gì một người đàn ông, không ra dáng con gái gì, không ngờ có ngày vì được Dạ Kỷ Thành giữ bên cạnh, hết mình quan tâm và cưng chiều...
Khiến Lợi Uất Chi dần trở thành một cô gái biết e thẹn nhiều hơn, biết dựa dẫm vào người đàn ông này hơn.
Có phải...
Đây là yêu không?
...
Xe của Cung Diễn Thần đậu bên dưới nhà của Dạ Nhi Nhi và Đông Tâm. Anh nhìn xung quanh, mỉm cười một mình.
Tài xế cũng chẳng hiểu cậu chủ mình nghĩ gì, cả hai đã đậu xe ở đây hơn hẳn hai tiếng rồi...
Cung Diễn Thần thì cứ nhìn chằm chằm vào nhà của Đông Tâm và Dạ Nhi Nhi.
Cung Diễn Thần đúng là người tùy hứng, anh cầm điện thoại lên, bấm gọi số của Dạ Nhi Nhi.
Trên nhà, Dạ Nhi Nhi để Đông Tâm dựa trên người mình, cô đang dỗ dành anh như một đứa trẻ.
Chuông điện thoại vang lên, cô đưa tay vớ lấy.
" Ai gọi giờ này vậy?." Đông Tâm ngẩn đầu lên hỏi.
Cô đưa điện thoại cho anh:" Số lạ, em không biết."
Đông Tâm nhận lấy điện thoại, nhìn cô:" Để anh bắt máy."
" Alo."
Anh bấm nút nghe.
\[ Nhi, lâu rồi không gặp.\]
Cung Diễn Thần đầu dây cho quá phấn khích, không nhận ra giọng bắt máy của mình là đàn ông.
Đông Tâm cau mày.
Tên khốn nào nữa vậy chứ?
Sao lại dám tự tiện gọi tên cô ngọt ngào như vậy?
" Tâm, ai gọi vậy anh?." Dạ Nhi Nhi lên tiếng hỏi.
Đầu dây lúc này Cung Diễn Thần nghe thấy mới nhận ra.
Người...người đang nghe máy là Đông Tâm sao?
\[ Thì ra là anh.\]
" Anh là ai?." Đông Tâm cau mày, bật dậy khỏi giường.
Giọng nói này...
\[ Tôi là một người rất yêu Nhi \]
Nghe đến đây, mặt Đông Tâm đen lại, ba vạch đen cũng xuất hiện rõ trên mặt.
Anh thẳng thừng tắt máy, sau đó tùy tiện ném lên giường.
" Ngủ thôi."
Anh đi đến, ôm lấy cô nằm xuống.
Dạ Nhi Nhi không hiểu chuyện gì đã bị anh ém xuống giường, một tay vòng qua ôm lấy eo cô.
" Tâm...ai gọi vậy? " Ai đã làm anh nổi giận vậy chứ?
Có phải muốn gì từ cô không?
" Chỉ là một kẻ điên thôi, em đừng quan tâm." Đông Tâm hôn lên trán cô nói nhỏ.
Quả nhiên như cảm giác của anh gần đây...
Sắp có một kẻ phiền phức như Lợi Dung Nghi rồi.
Hết lần này lần khác, kẻ này xuất hiện, kẻ kia cũng tiếp đến..
Đều muốn nhắm vào Nhi Nhi của anh.
Đông Tâm kéo sát cô vào mình, anh hôn lên tóc cô, ánh mắt nhìn Dạ Nhi Nhi nằm trong lòng mình.
Đừng hòng ai cướp lấy Nhi Nhi của anh.
Cô nằm trong lòng anh, giác quan thứ sáu của phụ nữ cho cô biết sắp có chuyện không mấy tốt lành ập đến.
Hình như, cuộc gọi vừa nãy đã là sự bắt đầu.
Có phải sáng mai ngủ dậy, sóng gió lập tức ùa đến khiến anh và cô chia cắt không?
Không...làm gì có chuyện đó chứ.
Dạ Nhi Nhi chủ động, đưa tay ôm lại anh, tay xiết chặt eo anh.
...
Dạ gia.
Dạ Phong Lệ cau mày khi nghe điện thoại, Bạch Doãn Chy ngồi bên cạnh lo lắng, biểu cảm này...
Cho thấy có chuyện không lành mấy.
Cuối cùng cuộc gọi cũng kết thúc, Dạ Phong Lệ ném điện thoại lên ghế sofa, thở dài.
" Sao vậy anh?."
" Chuyện của Lợi Dung Nghi đã tra ra kẻ làm rồi." Dạ Phong Lệ đáp.
" Ai? Ai vậy anh?." Bạch Doãn Chy liền hỏi.
" Cung Diễn Thần, con trai duy nhất còn sống của Cung gia, cũng là người kế thừa toàn bộ mọi thứ." Dạ Phong Lệ đáp.
Bạch Doãn Chy nghe đến đây lại thấy sai sai. Khi không Cung Diễn Thần kia lại đích thân cho người lấy mạng Lợi Dung Nghi?
Mặc dù Lợi gia chỉ là cái gai nhỏ trong mắt Cung gia, đâu cần phải làm trò này. Chỉ cần cái búng tay của cậu ta cũng dư sức làm Lợi gia sụp đổ mà.
Không lẽ...
" Đừng bảo với em..."
Dạ Phong Lệ gật đầu.
" Phải, cậu ta lấy mạng của Lợi Dung Nghi..."
" Vì cô ta đã đâm Nhi Nhi của chúng ta..."
Đêm, Đông Tâm leo lên giường, nằm cạnh cô, anh bỗng đưa tay kéo áo ngủ của cô lên.
" Anh...anh làm gì vậy?."
Dạ Nhi Nhi đang ngủ say, bị anh kéo áo lên mà giật mình tỉnh giấc.
" Anh...sợ chỗ đó có sẹo." Đông Tâm nhét vết thương đã lành hẳn trên bụng cô.
Dạ Nhi Nhi mỉm cười, đưa tay xoa đầu anh:" Không đâu..."
" Anh đừng lo..."
Đông Tâm như đứa trẻ, dụi đầu vào người anh, không hiểu sao...
Thời gian sắp tới anh có cảm giác sẽ xảy ra chuyện lớn.
Chuyện gì đó anh không thể biết trước được.
Có phải ai đó sẽ làm Nhi Nhi của anh không?
...
Dạ gia.
Lợi Uất Chi được Dạ Kỷ Thành đưa thẳng đến Dạ gia sống chung, ở cùng một thời gian cuối cùng cô cũng quen dần nơi này hơn.
" Chi, ăn cơm thôi."
Dạ Kỷ Thành lên phòng gọi cô.
Lợi Uất Chi đang ngồi ở bàn, cô vội vã đứng dậy, đi đến chỗ Dạ Kỷ Thành.
" Đi từ từ thôi." Dạ Kỷ Thành một tay ôm eo Lợi Uất Chi, thủ thỉ bảo.
Cô có chút đỏ mặt.
Một Lợi Uất Chi hay nói lời chanh chua, nhiều khi chẳng khác gì một người đàn ông, không ra dáng con gái gì, không ngờ có ngày vì được Dạ Kỷ Thành giữ bên cạnh, hết mình quan tâm và cưng chiều...
Khiến Lợi Uất Chi dần trở thành một cô gái biết e thẹn nhiều hơn, biết dựa dẫm vào người đàn ông này hơn.
Có phải...
Đây là yêu không?
...
Xe của Cung Diễn Thần đậu bên dưới nhà của Dạ Nhi Nhi và Đông Tâm. Anh nhìn xung quanh, mỉm cười một mình.
Tài xế cũng chẳng hiểu cậu chủ mình nghĩ gì, cả hai đã đậu xe ở đây hơn hẳn hai tiếng rồi...
Cung Diễn Thần thì cứ nhìn chằm chằm vào nhà của Đông Tâm và Dạ Nhi Nhi.
Cung Diễn Thần đúng là người tùy hứng, anh cầm điện thoại lên, bấm gọi số của Dạ Nhi Nhi.
Trên nhà, Dạ Nhi Nhi để Đông Tâm dựa trên người mình, cô đang dỗ dành anh như một đứa trẻ.
Chuông điện thoại vang lên, cô đưa tay vớ lấy.
" Ai gọi giờ này vậy?." Đông Tâm ngẩn đầu lên hỏi.
Cô đưa điện thoại cho anh:" Số lạ, em không biết."
Đông Tâm nhận lấy điện thoại, nhìn cô:" Để anh bắt máy."
" Alo."
Anh bấm nút nghe.
\[ Nhi, lâu rồi không gặp.\]
Cung Diễn Thần đầu dây cho quá phấn khích, không nhận ra giọng bắt máy của mình là đàn ông.
Đông Tâm cau mày.
Tên khốn nào nữa vậy chứ?
Sao lại dám tự tiện gọi tên cô ngọt ngào như vậy?
" Tâm, ai gọi vậy anh?." Dạ Nhi Nhi lên tiếng hỏi.
Đầu dây lúc này Cung Diễn Thần nghe thấy mới nhận ra.
Người...người đang nghe máy là Đông Tâm sao?
\[ Thì ra là anh.\]
" Anh là ai?." Đông Tâm cau mày, bật dậy khỏi giường.
Giọng nói này...
\[ Tôi là một người rất yêu Nhi \]
Nghe đến đây, mặt Đông Tâm đen lại, ba vạch đen cũng xuất hiện rõ trên mặt.
Anh thẳng thừng tắt máy, sau đó tùy tiện ném lên giường.
" Ngủ thôi."
Anh đi đến, ôm lấy cô nằm xuống.
Dạ Nhi Nhi không hiểu chuyện gì đã bị anh ém xuống giường, một tay vòng qua ôm lấy eo cô.
" Tâm...ai gọi vậy? " Ai đã làm anh nổi giận vậy chứ?
Có phải muốn gì từ cô không?
" Chỉ là một kẻ điên thôi, em đừng quan tâm." Đông Tâm hôn lên trán cô nói nhỏ.
Quả nhiên như cảm giác của anh gần đây...
Sắp có một kẻ phiền phức như Lợi Dung Nghi rồi.
Hết lần này lần khác, kẻ này xuất hiện, kẻ kia cũng tiếp đến..
Đều muốn nhắm vào Nhi Nhi của anh.
Đông Tâm kéo sát cô vào mình, anh hôn lên tóc cô, ánh mắt nhìn Dạ Nhi Nhi nằm trong lòng mình.
Đừng hòng ai cướp lấy Nhi Nhi của anh.
Cô nằm trong lòng anh, giác quan thứ sáu của phụ nữ cho cô biết sắp có chuyện không mấy tốt lành ập đến.
Hình như, cuộc gọi vừa nãy đã là sự bắt đầu.
Có phải sáng mai ngủ dậy, sóng gió lập tức ùa đến khiến anh và cô chia cắt không?
Không...làm gì có chuyện đó chứ.
Dạ Nhi Nhi chủ động, đưa tay ôm lại anh, tay xiết chặt eo anh.
...
Dạ gia.
Dạ Phong Lệ cau mày khi nghe điện thoại, Bạch Doãn Chy ngồi bên cạnh lo lắng, biểu cảm này...
Cho thấy có chuyện không lành mấy.
Cuối cùng cuộc gọi cũng kết thúc, Dạ Phong Lệ ném điện thoại lên ghế sofa, thở dài.
" Sao vậy anh?."
" Chuyện của Lợi Dung Nghi đã tra ra kẻ làm rồi." Dạ Phong Lệ đáp.
" Ai? Ai vậy anh?." Bạch Doãn Chy liền hỏi.
" Cung Diễn Thần, con trai duy nhất còn sống của Cung gia, cũng là người kế thừa toàn bộ mọi thứ." Dạ Phong Lệ đáp.
Bạch Doãn Chy nghe đến đây lại thấy sai sai. Khi không Cung Diễn Thần kia lại đích thân cho người lấy mạng Lợi Dung Nghi?
Mặc dù Lợi gia chỉ là cái gai nhỏ trong mắt Cung gia, đâu cần phải làm trò này. Chỉ cần cái búng tay của cậu ta cũng dư sức làm Lợi gia sụp đổ mà.
Không lẽ...
" Đừng bảo với em..."
Dạ Phong Lệ gật đầu.
" Phải, cậu ta lấy mạng của Lợi Dung Nghi..."
" Vì cô ta đã đâm Nhi Nhi của chúng ta..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.