Chương 47:
Vô Nhất Vô Bửu
04/01/2021
" Cho người đến đó trước đi." Dạ Nhi Nhi ra lệnh.
Nói xong, cô cúp máy, đi đến tủ mở ra.
Đưa tay lấy chiếc áo khoác, cô cầm khẩu súng lục trong tay. Hôm nay...cô đành phá lệ vậy!
Hiện giờ tâm trạng anh đang không ổn, cô vẫn nên rời khỏi nhà một cách âm thầm tốt hơn.
Dạ Nhi Nhi lái xe khỏi gara xe, cô đạp chân ga phóng đi.
Bên trên, Đông Tâm nhấc điện thoại lên, nhìn chiếc xe của cô đang rời đi.
" Cho người đi theo thiếu phu nhân, bảo vệ cô ấy."
" Tôi sẽ đến sau."
Nói xong, Đông Tâm cúp máy, anh đi đến phòng ngủ, mở tủ ra.
Quả nhiên...
Khẩu súng lục cô luôn giấu diếm anh đã đem đi?
Dạ Nhi Nhi...cuối cùng em đang giấu anh cái gì?
...
Căn cứ.
Trì Bất Trương một tay ôm lấy Đông Nhiễm, anh cứ ngồi đó ôm lấy cô.
Đông Nhiễm cũng không biết người đàn ông này đang suy nghĩ gì, nhưng vòng tay của anh ta rất ấm áp.
Dường như đều muốn bảo vệ cô.
" Tại sao? Rõ ràng hôm đó cô có thể thoát khỏi sự khống chế của tôi cơ mà." Trì Bất Trương hỏi.
" Anh nhận ra rồi sao?." Đông Nhiễm hỏi.
Không nghĩ anh tinh mắt như vậy.
" Phải...và tại sao?."
" Tôi muốn xem Cung Diễn Thần đối xử với tôi ra sao." Đông Nhiễm bảo.
Lúc này hệ thống cảnh báo của căn cứ vang lên, Trì Bất Trương bất ngờ khi nghe tiếng động.
Có kẻ đột nhập đến!
" Có kẻ khác đến.." Trì Bất Trương buông Đông Nhiễm ra, rút khẩu súng sau lưng, đứng phòng thủ mọi thứ xung quanh.
" Đề phòng kĩ vậy sao?."
Dạ Nhi Nhi lúc này tiến vào, đằng sau là một đoàn người.
Đây là..do cô kế thừa mẹ mình!
Dạ Nhi Nhi rút khẩu súng sau lưng mình, chỉ về phía Trì Bất Trương:" Muốn đấu không?."
" Dạ Nhi Nhi..."
Trì Bất Trương lùi lại vài bước, nheo mắt lại nhìn Dạ Nhi Nhi. Đông Nhiễm lúc này bật dậy, chạy đến tóm lấy giật lấy súng của Trì Bất Trương.
" Không được..." Đông Nhiễm nhìn Trì Bất Trương.
Cung Diễn Thần muốn có Dạ Nhi Nhi, anh hai lại rất yêu chị dâu, Trì Bất Trương này thì...
Trì Bất Trương nhìn ánh mắt của Đông Nhiễm...cô đang cầu xin anh?
Anh thở dài, cuối cùng ném súng xuống, đẩy Đông Nhiễm đến chỗ Dạ Nhi Nhi.
Cô liền chụp lấy Đông Nhiễm, em chồng cô...cô phải bảo vệ cho tốt rồi.
" Chị dâu..." Đông Nhiễm nhìn Dạ Nhi Nhi.
Hình ảnh nhu mì, tiểu thư khuê các của Dạ Nhi Nhi thường ngày đều không thấy đâu.
Trước mắt cô, chỉ là một người chị dâu rất ngầu. Thân thủ cầm súng, ánh mắt và sát khí tỏa ra...
Đúng chất là một sát thủ vậy!
Trì Bất Trương giơ hai tay lên, anh đầu hàng.
Anh đầu hàng vì Đông Nhiễm.
" Được rồi, tôi chịu thua." Trì Bất Trương bảo.
Dạ Nhi Nhi cau mày, quay đầu lại nhìn thuộc hạ của mình.
Bọn họ liền hiểu ý của cô, tiến đến khống chế Trì Bất Trương, nắm lấy hai tay anh ra sau, đè Trì Bất Trương quỳ xuống, hai bên là hai khẩu súng nhắm vào đầu anh.
Trì Bất Trương không nghĩ rằng bao năm qua tập luyện để sát thủ giỏi, lại có ngày hôm nay rơi vào tay người khác dễ dàng, còn bị súng chỉ đầy đầu như vậy.
Vì Đông Nhiễm...
Liệu nó có đáng với quyết định này không?
" Chị dâu...không được..." Đông Nhiễm nắm lấy áo Dạ Nhi Nhi, ánh mắt đầy cầu xin.
Dạ Nhi Nhi nhìn Đông Nhiễm. Có gì đó...
Lạ lạ ở đây à nha?
" Trì Bất Trương, không ngờ cậu kém cõi như vậy..."
Lúc này, Cung Diễn Thần lúc này đi đến.
Dạ Nhi Nhi bất ngờ quay đầu...
Người của cô...anh ta đã ra tay lúc nào chứ?
Cung Diễn Thần tiến đến nhìn Dạ Nhi Nhi, mỉm cười:" Chào mừng em đã đến, Nhi Nhi."
" Anh đợi em lâu rồi." Cung Diễn Thần nhìn Dạ Nhi Nhi, ánh mắt đầy ôn nhu nhìn cô.
Dạ Nhi Nhi ôm lấy Đông Nhiễm lùi lại...
Thì ra...anh ta đã tính trước cả rồi.
Cô đẩy Đông Nhiễm ra sau, đưa tay lên ý hãy buông Trì Bất Trương ra.
Anh đứng dậy, liền đỡ lấy Đông Nhiễm.
" Cậu có đảm bảo sẽ đưa em ấy ra khỏi đây an toàn chứ?." Cô nhìn Trì Bất Trương.
Trì Bất Trương liền gật đầu.
" Vậy đi đi, đưa Nhiễm về nhà." Dạ Nhi Nhi cô bảo tiếp.
Cô quay đầu nhìn Cung Diễn Thần.
" Anh bảo anh đợi tôi lâu vậy, vậy để bọn họ đi đi." Cô bảo.
Mục tiêu ban đầu là cô, không liên quan đến những người vô tội.
Cung Diễn Thần mỉm cười gật đầu chấp nhận, phất tay một cái, đoàn người của anh liền lui ra một bên.
Trì Bất Trương đầy cảnh giác, che chắn cho Đông Nhiễm, đưa cô đi ra..
" Không...chị dâu...chị dâu..." Đông Nhiễm hét toáng lên, Trì Bất Trương dĩ nhiên khỏe hơn cô, liền giữ chặt cô lại.
Đoàng
Tiếng súng vang lên, một viên đạn được nhắm đến vai Trì Bất Trương.
Đông Nhiễm thấy máu, mắt liền trợn to, Dạ Nhi Nhi bất ngờ...
Chỉ có Cung Diễn Thần thản nhiên...
" Không...Trương...Không..."
Đông Nhiễm la toáng lên, Trì Bất Trương đưa tay ôm bả vai mình, cả người khụy xuống.
Đúng như năm đó Cung Diễn Thần bảo...
Đã đi theo anh ta, phản bội anh ta chỉ có con đường chết.
Dạ Nhi Nhi nắm chặt khẩu súng lên, cô chỉ về hướng Cung Diễn Thần.
" Cung Diễn Thần...anh quá đáng rồi."
Cô ngấu nghiến bảo.
Con người này...quá tàn độc rồi...
Cung Diễn Thần ngoan ngoãn đưa hai tay lên, cứ nhìn cô cười như kẻ điên, nhún vai đáp:" Anh chỉ đang dạy dỗ kẻ phản bội mình thôi."
" Đã là thuộc hạ, phải là thuộc hạ suốt đời chứ."
Nói xong, cô cúp máy, đi đến tủ mở ra.
Đưa tay lấy chiếc áo khoác, cô cầm khẩu súng lục trong tay. Hôm nay...cô đành phá lệ vậy!
Hiện giờ tâm trạng anh đang không ổn, cô vẫn nên rời khỏi nhà một cách âm thầm tốt hơn.
Dạ Nhi Nhi lái xe khỏi gara xe, cô đạp chân ga phóng đi.
Bên trên, Đông Tâm nhấc điện thoại lên, nhìn chiếc xe của cô đang rời đi.
" Cho người đi theo thiếu phu nhân, bảo vệ cô ấy."
" Tôi sẽ đến sau."
Nói xong, Đông Tâm cúp máy, anh đi đến phòng ngủ, mở tủ ra.
Quả nhiên...
Khẩu súng lục cô luôn giấu diếm anh đã đem đi?
Dạ Nhi Nhi...cuối cùng em đang giấu anh cái gì?
...
Căn cứ.
Trì Bất Trương một tay ôm lấy Đông Nhiễm, anh cứ ngồi đó ôm lấy cô.
Đông Nhiễm cũng không biết người đàn ông này đang suy nghĩ gì, nhưng vòng tay của anh ta rất ấm áp.
Dường như đều muốn bảo vệ cô.
" Tại sao? Rõ ràng hôm đó cô có thể thoát khỏi sự khống chế của tôi cơ mà." Trì Bất Trương hỏi.
" Anh nhận ra rồi sao?." Đông Nhiễm hỏi.
Không nghĩ anh tinh mắt như vậy.
" Phải...và tại sao?."
" Tôi muốn xem Cung Diễn Thần đối xử với tôi ra sao." Đông Nhiễm bảo.
Lúc này hệ thống cảnh báo của căn cứ vang lên, Trì Bất Trương bất ngờ khi nghe tiếng động.
Có kẻ đột nhập đến!
" Có kẻ khác đến.." Trì Bất Trương buông Đông Nhiễm ra, rút khẩu súng sau lưng, đứng phòng thủ mọi thứ xung quanh.
" Đề phòng kĩ vậy sao?."
Dạ Nhi Nhi lúc này tiến vào, đằng sau là một đoàn người.
Đây là..do cô kế thừa mẹ mình!
Dạ Nhi Nhi rút khẩu súng sau lưng mình, chỉ về phía Trì Bất Trương:" Muốn đấu không?."
" Dạ Nhi Nhi..."
Trì Bất Trương lùi lại vài bước, nheo mắt lại nhìn Dạ Nhi Nhi. Đông Nhiễm lúc này bật dậy, chạy đến tóm lấy giật lấy súng của Trì Bất Trương.
" Không được..." Đông Nhiễm nhìn Trì Bất Trương.
Cung Diễn Thần muốn có Dạ Nhi Nhi, anh hai lại rất yêu chị dâu, Trì Bất Trương này thì...
Trì Bất Trương nhìn ánh mắt của Đông Nhiễm...cô đang cầu xin anh?
Anh thở dài, cuối cùng ném súng xuống, đẩy Đông Nhiễm đến chỗ Dạ Nhi Nhi.
Cô liền chụp lấy Đông Nhiễm, em chồng cô...cô phải bảo vệ cho tốt rồi.
" Chị dâu..." Đông Nhiễm nhìn Dạ Nhi Nhi.
Hình ảnh nhu mì, tiểu thư khuê các của Dạ Nhi Nhi thường ngày đều không thấy đâu.
Trước mắt cô, chỉ là một người chị dâu rất ngầu. Thân thủ cầm súng, ánh mắt và sát khí tỏa ra...
Đúng chất là một sát thủ vậy!
Trì Bất Trương giơ hai tay lên, anh đầu hàng.
Anh đầu hàng vì Đông Nhiễm.
" Được rồi, tôi chịu thua." Trì Bất Trương bảo.
Dạ Nhi Nhi cau mày, quay đầu lại nhìn thuộc hạ của mình.
Bọn họ liền hiểu ý của cô, tiến đến khống chế Trì Bất Trương, nắm lấy hai tay anh ra sau, đè Trì Bất Trương quỳ xuống, hai bên là hai khẩu súng nhắm vào đầu anh.
Trì Bất Trương không nghĩ rằng bao năm qua tập luyện để sát thủ giỏi, lại có ngày hôm nay rơi vào tay người khác dễ dàng, còn bị súng chỉ đầy đầu như vậy.
Vì Đông Nhiễm...
Liệu nó có đáng với quyết định này không?
" Chị dâu...không được..." Đông Nhiễm nắm lấy áo Dạ Nhi Nhi, ánh mắt đầy cầu xin.
Dạ Nhi Nhi nhìn Đông Nhiễm. Có gì đó...
Lạ lạ ở đây à nha?
" Trì Bất Trương, không ngờ cậu kém cõi như vậy..."
Lúc này, Cung Diễn Thần lúc này đi đến.
Dạ Nhi Nhi bất ngờ quay đầu...
Người của cô...anh ta đã ra tay lúc nào chứ?
Cung Diễn Thần tiến đến nhìn Dạ Nhi Nhi, mỉm cười:" Chào mừng em đã đến, Nhi Nhi."
" Anh đợi em lâu rồi." Cung Diễn Thần nhìn Dạ Nhi Nhi, ánh mắt đầy ôn nhu nhìn cô.
Dạ Nhi Nhi ôm lấy Đông Nhiễm lùi lại...
Thì ra...anh ta đã tính trước cả rồi.
Cô đẩy Đông Nhiễm ra sau, đưa tay lên ý hãy buông Trì Bất Trương ra.
Anh đứng dậy, liền đỡ lấy Đông Nhiễm.
" Cậu có đảm bảo sẽ đưa em ấy ra khỏi đây an toàn chứ?." Cô nhìn Trì Bất Trương.
Trì Bất Trương liền gật đầu.
" Vậy đi đi, đưa Nhiễm về nhà." Dạ Nhi Nhi cô bảo tiếp.
Cô quay đầu nhìn Cung Diễn Thần.
" Anh bảo anh đợi tôi lâu vậy, vậy để bọn họ đi đi." Cô bảo.
Mục tiêu ban đầu là cô, không liên quan đến những người vô tội.
Cung Diễn Thần mỉm cười gật đầu chấp nhận, phất tay một cái, đoàn người của anh liền lui ra một bên.
Trì Bất Trương đầy cảnh giác, che chắn cho Đông Nhiễm, đưa cô đi ra..
" Không...chị dâu...chị dâu..." Đông Nhiễm hét toáng lên, Trì Bất Trương dĩ nhiên khỏe hơn cô, liền giữ chặt cô lại.
Đoàng
Tiếng súng vang lên, một viên đạn được nhắm đến vai Trì Bất Trương.
Đông Nhiễm thấy máu, mắt liền trợn to, Dạ Nhi Nhi bất ngờ...
Chỉ có Cung Diễn Thần thản nhiên...
" Không...Trương...Không..."
Đông Nhiễm la toáng lên, Trì Bất Trương đưa tay ôm bả vai mình, cả người khụy xuống.
Đúng như năm đó Cung Diễn Thần bảo...
Đã đi theo anh ta, phản bội anh ta chỉ có con đường chết.
Dạ Nhi Nhi nắm chặt khẩu súng lên, cô chỉ về hướng Cung Diễn Thần.
" Cung Diễn Thần...anh quá đáng rồi."
Cô ngấu nghiến bảo.
Con người này...quá tàn độc rồi...
Cung Diễn Thần ngoan ngoãn đưa hai tay lên, cứ nhìn cô cười như kẻ điên, nhún vai đáp:" Anh chỉ đang dạy dỗ kẻ phản bội mình thôi."
" Đã là thuộc hạ, phải là thuộc hạ suốt đời chứ."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.