Chương 32:
Vô Nhất Vô Bửu
04/01/2021
Số Dạ Phong Lệ Anh, có vợ, có con đều không phải dạng vừa đâu.
Doãn Chy nhìn anh, người như cô sẽ không bị cô ả kia chọc tức đâu.
Hừm, muốn đấu với cô, xưa lắm rồi nha!
" Anh đấy, nếu mà làm gì phạm lỗi với em, anh sẽ chết không toàn thay " Cô thay đổi ánh mắt sắc bén nhìn anh, cười cười.
Tự dưng...anh thấy lạnh sống lưng quá!
Tối.
Cô ngồi trên giường, hai khẩu súng bên cạnh, Dạ Phong Lệ nhìn thấy mà khựng lại. Bình thường đâu thấy cô lôi súng đâu ra đâu.
" Em..." Anh ngồi xuống giường, lên tiếng.
" Em chỉ lau chúng thôi, lâu rồi em cũng không dùng " Cô thản nhiên nói.
Bây giờ ai mà thấy bộ dạng này của cô, ai tin nổi đây là cô giáo không?
Cô lau súng xong rồi cất đi, quay người nhìn anh.
" Anh yên tâm, bây giờ em chỉ dùng chúng phòng thân thôi " Cô cười.
" Ừm, vậy anh sẽ an tâm " Bên cạnh anh vô vàng nguy hiểm, cô biết võ, biết bắn súng anh cũng an tâm.
Tuy lúc trước là diễn, nhưng anh vẫn lo chết đi được!
" Thôi đi ngủ nào " Dạ Phong Lệ ôm cô lên giường, tắt đèn đi.
" Ngủ ngon, vợ yêu " Anh hôn lên trán cô, rồi nhắm mắt lại.
Doãn Chy nằm trong lòng anh, kết hôn cũng hơi lâu...việc động phòng hình như cô và anh chưa...
Bậy bậy bậ
Mày nghĩ trong đầu vậy Doãn Chy, hôm nay mày bị gì vậy không biết???
Doãn Chy cố đánh tan suy nghĩ, rồi ngoan ngoãn ngủ thiếp đi.
Cả hai vợ chồng này, lúc nào có xôi thịt đây không biết...
Bệnh viện lúc này.
" Ăn đi " Tài Triệu đưa đồ ăn đến cho Dương Lâm.
" Cảm ơn " Những ngày nay ở bệnh viện, chỉ có Tài Triệu là chăm sóc tốt Dương Lâm anh, thật sự chứ nhìn cứ như hai vợ chồng.\(\-.\- Ai thụ ai công đây \)
Dương Nguyệt lại ngủ trên sofa, ở bệnh viện rất cực, nhưng con bé không hề muốn xa ba mình, luôn ở lại cùng Dương Lâm.
" Con bé ngủ lại đây cùng tôi, cơm nước cũng không đầy đủ " Dương Lâm thở dài.
" Nếu anh không ngại, cứ để con bé cho tôi, nhà tôi gần bệnh viện, sẽ tốt hơn ở sofa này " Tài Triệu cúi xuống xoa đầu con bé, nói.
" Anh chăm sóc con bé? " Dương Lâm cau mày.
" Ừm, dù gì bệnh nhân tôi đảm nhiệm bây giờ chỉ có anh, cũng rãnh rỗi " Tài Triệu nhún vai.
" Ừ, con bé ở cùng anh tôi không lo lắng nhiều " Dù sao cũng là sát thủ, độ bảo vệ con bé cao hơn cả người nhà họ Lâm rồi.
" Tôi xem con bé như con gái mình, anh yên tâm đi. Tôi cũng không muốn kết hôn, làm bảo mẫu cho Nguyệt Nguyệt đến lớn cũng được " Vị bác sĩ chúng ta cởi áo ra, đắp lên cho con bé lại nói.
Bên ngoài, Lâm Ý Dĩnh nghe...
Thôi xong, chồng cũ thành Gay thật rồi !
Doãn Chy nhìn anh, người như cô sẽ không bị cô ả kia chọc tức đâu.
Hừm, muốn đấu với cô, xưa lắm rồi nha!
" Anh đấy, nếu mà làm gì phạm lỗi với em, anh sẽ chết không toàn thay " Cô thay đổi ánh mắt sắc bén nhìn anh, cười cười.
Tự dưng...anh thấy lạnh sống lưng quá!
Tối.
Cô ngồi trên giường, hai khẩu súng bên cạnh, Dạ Phong Lệ nhìn thấy mà khựng lại. Bình thường đâu thấy cô lôi súng đâu ra đâu.
" Em..." Anh ngồi xuống giường, lên tiếng.
" Em chỉ lau chúng thôi, lâu rồi em cũng không dùng " Cô thản nhiên nói.
Bây giờ ai mà thấy bộ dạng này của cô, ai tin nổi đây là cô giáo không?
Cô lau súng xong rồi cất đi, quay người nhìn anh.
" Anh yên tâm, bây giờ em chỉ dùng chúng phòng thân thôi " Cô cười.
" Ừm, vậy anh sẽ an tâm " Bên cạnh anh vô vàng nguy hiểm, cô biết võ, biết bắn súng anh cũng an tâm.
Tuy lúc trước là diễn, nhưng anh vẫn lo chết đi được!
" Thôi đi ngủ nào " Dạ Phong Lệ ôm cô lên giường, tắt đèn đi.
" Ngủ ngon, vợ yêu " Anh hôn lên trán cô, rồi nhắm mắt lại.
Doãn Chy nằm trong lòng anh, kết hôn cũng hơi lâu...việc động phòng hình như cô và anh chưa...
Bậy bậy bậ
Mày nghĩ trong đầu vậy Doãn Chy, hôm nay mày bị gì vậy không biết???
Doãn Chy cố đánh tan suy nghĩ, rồi ngoan ngoãn ngủ thiếp đi.
Cả hai vợ chồng này, lúc nào có xôi thịt đây không biết...
Bệnh viện lúc này.
" Ăn đi " Tài Triệu đưa đồ ăn đến cho Dương Lâm.
" Cảm ơn " Những ngày nay ở bệnh viện, chỉ có Tài Triệu là chăm sóc tốt Dương Lâm anh, thật sự chứ nhìn cứ như hai vợ chồng.\(\-.\- Ai thụ ai công đây \)
Dương Nguyệt lại ngủ trên sofa, ở bệnh viện rất cực, nhưng con bé không hề muốn xa ba mình, luôn ở lại cùng Dương Lâm.
" Con bé ngủ lại đây cùng tôi, cơm nước cũng không đầy đủ " Dương Lâm thở dài.
" Nếu anh không ngại, cứ để con bé cho tôi, nhà tôi gần bệnh viện, sẽ tốt hơn ở sofa này " Tài Triệu cúi xuống xoa đầu con bé, nói.
" Anh chăm sóc con bé? " Dương Lâm cau mày.
" Ừm, dù gì bệnh nhân tôi đảm nhiệm bây giờ chỉ có anh, cũng rãnh rỗi " Tài Triệu nhún vai.
" Ừ, con bé ở cùng anh tôi không lo lắng nhiều " Dù sao cũng là sát thủ, độ bảo vệ con bé cao hơn cả người nhà họ Lâm rồi.
" Tôi xem con bé như con gái mình, anh yên tâm đi. Tôi cũng không muốn kết hôn, làm bảo mẫu cho Nguyệt Nguyệt đến lớn cũng được " Vị bác sĩ chúng ta cởi áo ra, đắp lên cho con bé lại nói.
Bên ngoài, Lâm Ý Dĩnh nghe...
Thôi xong, chồng cũ thành Gay thật rồi !
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.