Chương 45:
Vô Nhất Vô Bửu
04/01/2021
Nhìn cả hai, Dạ Phong Lệ cũng không kìm được lòng.
" Mẹ...mẹ..."
Dạ Tâm ôm lấy Doãn Chy, thằng bé khóc nức nở.
Anh đứng đó có chút bất ngờ, chưa bao giờ thằng bé ôm lấy anh khóc như vậy.
" Ngoan, nín nào " Cô vỗ vai Dạ Tâm, dù gì cũng chỉ là đứa bé chưa trưởng thành, tại sao cứ tạo vỏ bọc mạnh mẽ đầy lạnh lùng cho mình chứ?
" Tâm Tâm, sau này con có mẹ, có ba yêu thương, đừng ép chính mình làm những thứ không thích, hiểu không? " Cô nói.
" Hức...con..biết rồi "
Doãn Chy quay đầu, nhìn anh, cười.
Có lẽ thằng bé đợi giây phút của một người mẹ yêu thương, an ủi, quan tâm nó rất lâu rồi.
Vỗ về một hồi, Dạ Tâm ngủ thiếp đi. Cô để thằng bé trên giường, kéo mền đắp rồi về phòng.
Lúc nãy sau khi nói chuyện cùng anh, thì cô sang phòng Dạ Tâm để nói chuyện, nào ngờ lại thấy thằng bé đang nghe điện thoại. Anh cũng nói nguyên nhân mà Dạ Tâm đập vỡ điện thoại sáng nay.
" Nếu cô ta đến tìm Dạ Tâm, nhất quyết muốn đưa thằng bé về, em định làm gì? " Dạ Phong Lệ nằm đối diện cô, hỏi.
" Cô ta chỉ có việc sinh thằng bé ra, không có nghĩa vụ của một người mẹ, quyền cớ gì muốn đưa nó đi? Muốn đi...bước qua xác em này " Doãn Chy dứt khoát.
Ực..
Anh thấy hơi đáng sợ.
Nhưng là bạn học cũ với nhau, nay mai cô ta sẽ đến làm loạn thôi.
Lúc đó cũng như cô nói, Dạ Tâm chỉ thuộc về Dạ gia, là con anh, là con của cô!
Hai ngày sau.
Đêm xuống, mọi thứ cũng đang êm đềm thì trên mạng lang truyền những bức ảnh lúc mới sinh của Dạ Tâm.
Kèm dòng cap:" Con của Dạ Phong Lệ là con rơi "
Dạ Tâm nhìn những bài báo, thở dài, thằng bé không bàng hoàng. Trước sau gì cũng sẽ vậy, từ nhỏ...thằng bé đã biết mình không có dòng máu với Dạ gia rồi.
" Tâm Tâm, đừng đọc nữa, con đừng đọc nữa " Doãn Chy xông vào, tắt máy tính của thằng bé đi.
" Con không sao đâu " Tâm Tâm nhìn cô.
" Con không phải con rơi, con là con của Phong Lệ "
Doãn Chy khi nhìn thấy bài báo, mà hoảng...cô sợ thằng bé...
" Con biết mà, mẹ đừng lo " Dạ Tâm ôm eo cô.
" Ba sẽ giải quyết những bài báo, có lẽ con nên nghỉ học vào ngày mai " Dạ Phong Lệ đi vào, anh cũng vừa mới về nhà...đã nhìn thấy những bài báo đấy, quần áo trên người vẫn chưa thay.
Dạ Tâm gật đầu.
" Ai dám đụng đến Tâm Tâm của chú? "
Tài Triệu đâu bước vào.
Tên này...âm hồn không tan à? Không phải đi du lịch sao? Sao về sớm vậy?
" Đúng đấy, ai lại dám đụng đến Tiểu Tâm vậy? " Dương Lâm bước vô sau.
Thật ra cả hai người đàn ông này vừa bước xuống sân bay đã đọc thấy bài báo đang rần rần trên mạng, nên đã chạy đến Dạ gia nhanh và tức khắc.
" Là Uyển Ý Nghiên "
" Mẹ...mẹ..."
Dạ Tâm ôm lấy Doãn Chy, thằng bé khóc nức nở.
Anh đứng đó có chút bất ngờ, chưa bao giờ thằng bé ôm lấy anh khóc như vậy.
" Ngoan, nín nào " Cô vỗ vai Dạ Tâm, dù gì cũng chỉ là đứa bé chưa trưởng thành, tại sao cứ tạo vỏ bọc mạnh mẽ đầy lạnh lùng cho mình chứ?
" Tâm Tâm, sau này con có mẹ, có ba yêu thương, đừng ép chính mình làm những thứ không thích, hiểu không? " Cô nói.
" Hức...con..biết rồi "
Doãn Chy quay đầu, nhìn anh, cười.
Có lẽ thằng bé đợi giây phút của một người mẹ yêu thương, an ủi, quan tâm nó rất lâu rồi.
Vỗ về một hồi, Dạ Tâm ngủ thiếp đi. Cô để thằng bé trên giường, kéo mền đắp rồi về phòng.
Lúc nãy sau khi nói chuyện cùng anh, thì cô sang phòng Dạ Tâm để nói chuyện, nào ngờ lại thấy thằng bé đang nghe điện thoại. Anh cũng nói nguyên nhân mà Dạ Tâm đập vỡ điện thoại sáng nay.
" Nếu cô ta đến tìm Dạ Tâm, nhất quyết muốn đưa thằng bé về, em định làm gì? " Dạ Phong Lệ nằm đối diện cô, hỏi.
" Cô ta chỉ có việc sinh thằng bé ra, không có nghĩa vụ của một người mẹ, quyền cớ gì muốn đưa nó đi? Muốn đi...bước qua xác em này " Doãn Chy dứt khoát.
Ực..
Anh thấy hơi đáng sợ.
Nhưng là bạn học cũ với nhau, nay mai cô ta sẽ đến làm loạn thôi.
Lúc đó cũng như cô nói, Dạ Tâm chỉ thuộc về Dạ gia, là con anh, là con của cô!
Hai ngày sau.
Đêm xuống, mọi thứ cũng đang êm đềm thì trên mạng lang truyền những bức ảnh lúc mới sinh của Dạ Tâm.
Kèm dòng cap:" Con của Dạ Phong Lệ là con rơi "
Dạ Tâm nhìn những bài báo, thở dài, thằng bé không bàng hoàng. Trước sau gì cũng sẽ vậy, từ nhỏ...thằng bé đã biết mình không có dòng máu với Dạ gia rồi.
" Tâm Tâm, đừng đọc nữa, con đừng đọc nữa " Doãn Chy xông vào, tắt máy tính của thằng bé đi.
" Con không sao đâu " Tâm Tâm nhìn cô.
" Con không phải con rơi, con là con của Phong Lệ "
Doãn Chy khi nhìn thấy bài báo, mà hoảng...cô sợ thằng bé...
" Con biết mà, mẹ đừng lo " Dạ Tâm ôm eo cô.
" Ba sẽ giải quyết những bài báo, có lẽ con nên nghỉ học vào ngày mai " Dạ Phong Lệ đi vào, anh cũng vừa mới về nhà...đã nhìn thấy những bài báo đấy, quần áo trên người vẫn chưa thay.
Dạ Tâm gật đầu.
" Ai dám đụng đến Tâm Tâm của chú? "
Tài Triệu đâu bước vào.
Tên này...âm hồn không tan à? Không phải đi du lịch sao? Sao về sớm vậy?
" Đúng đấy, ai lại dám đụng đến Tiểu Tâm vậy? " Dương Lâm bước vô sau.
Thật ra cả hai người đàn ông này vừa bước xuống sân bay đã đọc thấy bài báo đang rần rần trên mạng, nên đã chạy đến Dạ gia nhanh và tức khắc.
" Là Uyển Ý Nghiên "
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.