Chương 49:
Vô Nhất Vô Bửu
04/01/2021
" Dọa của em có thể hù chết người " Dương Lâm lên tiếng.
Cô bĩu môi.
" Thôi về nhà nào, ở đây lát nữa đám phóng viên đuổi đến nữa " Dạ Phong Lệ cũng nói.
" Đám người ấy đuổi đến thì mình đuổi đi " Doãn Chy thản nhiên.
Dương Lâm:"..."
Anh:"..."
Cạn con mẹ nó lời!
Dạ Tâm lắc đầu luôn.
Dạ gia.
Doãn Chy về nhà, ngồi suy nghĩ gì đó muốn gần nửa ngày trời.
" Em nghĩ gì vậy? " Anh đi lại, cốc đầu cô.
" Làm sao để đánh ghen " Doãn Chy liếc anh.
Sặc!
Đừng nói lấy súng dọa người nữa nha. Uyển Ý Nghiên sẽ sợ đến chết luôn ấy.
" Em...em nói gì " Anh lấp bấp. Anh muốn nghe lại lần nữa.
" Đánh ghen! Đánh ghen với Uyển Ý Nghiên " Cô hét lớn vô mặt anh.
Tức chết đi mà! Đâu ra dở hơi giành con với cô, còn đòi kết hôn với chồng mình, muốn cho cô ta vài lít HNO3 luôn ấy!
" Anh nói xem, em nên chọn HNO3 hay H2SO4 hoặc là súng đây? " Cô chống tay lên mặt, vẻ mặt đang phân vân.
Dạ Phong Lệ đơ người...cái nào cũng có thể chết người!
" Anh không trả lời...anh không nỡ cô ả kia bị tổn thương sao? " Doãn Chy liếc mắt lần hai.
" Không...có "
Chết m\* rồi ! Cô bây giờ thật đáng sợ.
" Liệu hồn đấy " Doãn Chy cảnh cáo, xong đứng dậy ra ngoài.
Dạ Phong Lệ cảm thấy muốn tắt thở, ôi đúng là phụ nữ mà ghen...cái gì cũng làm được mà!
Cô ra khỏi phòng, sang tìm Dạ Tâm.
" Tâm Tâm, con làm gì đó? " Cô tiếng vào, nhận ra thằng bé ngủ gục trên bàn học.
Nhìn màng hình máy tính, thằng bé đang đọc những bài báo về mình. Quá nhiều tòa soạn đưa tin, Dạ Phong Lệ và Tài Triệu không thể dẹp trong một ngày được...
Bị chính mẹ ruột mình làm cho rắc rối đầy đầu, có lẽ thằng bé buồn lắm.
" Đừng buồn, mẹ luôn cạnh con " Cô bế thằng bé lại giường, hôn nhẹ lên trán.
...
Ngày hôm sau. Phong Lệ nhận tin camera ở trung tâm bị hư, anh quay sang nhìn cô. Doãn Chy cố né tránh, anh chỉ muốn đầu hàng. Cũng may không bị phát hiện, không càng ngày rắc rối hơn rồi.
" Có lẽ không nên đưa Tâm Tâm ra ngoài lúc này " Phong Lệ nhìn cô.
" Em biết rồi " Cô gật đầu. Việc hôm qua chạy muốn hụt hơi, hôm nay không thể chạy tiếp đâu.
Anh nói rồi đi làm, ở nhà lại là hai mẹ con.
Tại quán bar.
Uyển Ý Nghiên ngồi lướt điện thoại, đọc những bài báo.
Chính cô ả gửi thông tin cho phóng viên đăng lên. Mục đích để Phong Lệ ra mặt, tìm cớ để giải quyết chuyện này. Nhưng không ngờ anh vẫn im lặng.
Nếu anh đứng lên nói, Dạ Tâm là con của Uyển Ý Nghiên này sẽ tốt hơn sao. Báo chí, mọi người ngoài kia biết thừa Bạch Doãn Chy đó chỉ là mẹ kế thôi mà.
Năm đó vì quá khốn đốn, bỏ con lại cho anh không ngờ thằng bé sẽ được thừa hưởng tài sản của Dạ gia. Việc gì cô ả không quay về, nói gì thì nói dòng máu trong người Dạ Tâm cũng là huyết thống của cô.
Bao năm làm tình nhân của Đông lão gia, chỉ vì Bạch Doãn Chy mà mất miếng ăn, quay về đòi và tìm cô ta tính sổ chứ.
Làm cô ả khốn đốn,phải quay về bar này.
Giống như năm đó, bị con trai của Đông lão gia cưỡng hiếp...Dạ Tâm là tạo hóa của năm đó!
Con trai ruột của Đông Phương!
Cô bĩu môi.
" Thôi về nhà nào, ở đây lát nữa đám phóng viên đuổi đến nữa " Dạ Phong Lệ cũng nói.
" Đám người ấy đuổi đến thì mình đuổi đi " Doãn Chy thản nhiên.
Dương Lâm:"..."
Anh:"..."
Cạn con mẹ nó lời!
Dạ Tâm lắc đầu luôn.
Dạ gia.
Doãn Chy về nhà, ngồi suy nghĩ gì đó muốn gần nửa ngày trời.
" Em nghĩ gì vậy? " Anh đi lại, cốc đầu cô.
" Làm sao để đánh ghen " Doãn Chy liếc anh.
Sặc!
Đừng nói lấy súng dọa người nữa nha. Uyển Ý Nghiên sẽ sợ đến chết luôn ấy.
" Em...em nói gì " Anh lấp bấp. Anh muốn nghe lại lần nữa.
" Đánh ghen! Đánh ghen với Uyển Ý Nghiên " Cô hét lớn vô mặt anh.
Tức chết đi mà! Đâu ra dở hơi giành con với cô, còn đòi kết hôn với chồng mình, muốn cho cô ta vài lít HNO3 luôn ấy!
" Anh nói xem, em nên chọn HNO3 hay H2SO4 hoặc là súng đây? " Cô chống tay lên mặt, vẻ mặt đang phân vân.
Dạ Phong Lệ đơ người...cái nào cũng có thể chết người!
" Anh không trả lời...anh không nỡ cô ả kia bị tổn thương sao? " Doãn Chy liếc mắt lần hai.
" Không...có "
Chết m\* rồi ! Cô bây giờ thật đáng sợ.
" Liệu hồn đấy " Doãn Chy cảnh cáo, xong đứng dậy ra ngoài.
Dạ Phong Lệ cảm thấy muốn tắt thở, ôi đúng là phụ nữ mà ghen...cái gì cũng làm được mà!
Cô ra khỏi phòng, sang tìm Dạ Tâm.
" Tâm Tâm, con làm gì đó? " Cô tiếng vào, nhận ra thằng bé ngủ gục trên bàn học.
Nhìn màng hình máy tính, thằng bé đang đọc những bài báo về mình. Quá nhiều tòa soạn đưa tin, Dạ Phong Lệ và Tài Triệu không thể dẹp trong một ngày được...
Bị chính mẹ ruột mình làm cho rắc rối đầy đầu, có lẽ thằng bé buồn lắm.
" Đừng buồn, mẹ luôn cạnh con " Cô bế thằng bé lại giường, hôn nhẹ lên trán.
...
Ngày hôm sau. Phong Lệ nhận tin camera ở trung tâm bị hư, anh quay sang nhìn cô. Doãn Chy cố né tránh, anh chỉ muốn đầu hàng. Cũng may không bị phát hiện, không càng ngày rắc rối hơn rồi.
" Có lẽ không nên đưa Tâm Tâm ra ngoài lúc này " Phong Lệ nhìn cô.
" Em biết rồi " Cô gật đầu. Việc hôm qua chạy muốn hụt hơi, hôm nay không thể chạy tiếp đâu.
Anh nói rồi đi làm, ở nhà lại là hai mẹ con.
Tại quán bar.
Uyển Ý Nghiên ngồi lướt điện thoại, đọc những bài báo.
Chính cô ả gửi thông tin cho phóng viên đăng lên. Mục đích để Phong Lệ ra mặt, tìm cớ để giải quyết chuyện này. Nhưng không ngờ anh vẫn im lặng.
Nếu anh đứng lên nói, Dạ Tâm là con của Uyển Ý Nghiên này sẽ tốt hơn sao. Báo chí, mọi người ngoài kia biết thừa Bạch Doãn Chy đó chỉ là mẹ kế thôi mà.
Năm đó vì quá khốn đốn, bỏ con lại cho anh không ngờ thằng bé sẽ được thừa hưởng tài sản của Dạ gia. Việc gì cô ả không quay về, nói gì thì nói dòng máu trong người Dạ Tâm cũng là huyết thống của cô.
Bao năm làm tình nhân của Đông lão gia, chỉ vì Bạch Doãn Chy mà mất miếng ăn, quay về đòi và tìm cô ta tính sổ chứ.
Làm cô ả khốn đốn,phải quay về bar này.
Giống như năm đó, bị con trai của Đông lão gia cưỡng hiếp...Dạ Tâm là tạo hóa của năm đó!
Con trai ruột của Đông Phương!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.