Chương 55:
Vô Nhất Vô Bửu
04/01/2021
Đông Phương cảm thấy...năm đó sao mình tạo hóa ra đứa con như vậy nhỉ?
" Con nghĩ dì ấy cần ba đấy, ba nên ngủ cùng dì ấy đi " Dạ Tâm đưa tay bái bai, rồi thằng bé chạy vào phòng bên cạnh.
Căn hộ này lớn đấy, nhà đến tận hai phòng. Cũng may..
Anh đứng đó nghẹn họng, thằng bé nói đúng...nhưng...ai nói nó bốn tuổi không? Cứ như ông cụ non ấy!!!
Đông Phương đứng đó một hồi cũng về phòng, anh leo lên giường nằm cạnh Tố Diên.
Thật ra cả hai ngủ chung với nhau rất nhiều, vì công việc ở công ty rất nhiều, cả hai đôi khi mệt đến mà ngủ cạnh nhau...vài lần rồi!
Nhìn vết thương trên tay cô, lúc Tâm Tâm thức dậy thì cô ra về cũng chưa lâu, có lẽ trên đường về bị gì đó...nên dùng sức chạy đến căn hộ này. Nhớ không lầm, ở nhà Tố Diên chỉ có em trai, nhưng em trai luôn thờ ơ với cô, có lẽ lúc ấy...điểm dựa của cô chỉ có anh!
Nhưng...vết thương trên tay cô là ai làm? Uyển Ý Nghiên? Cô ta chỉ muốn trả thù anh, Tâm Tâm đụng đến không được...liền đụng đến những người xung quanh sao?
Nếu thật sự là cô ta...anh phải ra tay rồi!
Sáng hôm sau.
Tâm Tâm đem một li sữa vào phòng, thì đúng lúc Tố Diên vừa thức dậy.
" Dì dậy rồi " thằng bé đi lại, đặt li sữa lên đầu bàn.
" Con..." cô nhớ không lầm đây là Dạ Tâm...cô đang ở nhà Đông Phương sao?
Hôm qua trên đường về cô bị một đám người lạ bắt giữ, vì vùng vẫy chạy thoát khỏi bọn họ mà bị thủy tinh vỡ đâm vào tay, vừa bị thương vừa chạy khỏi đám người ấy, cô không biết mình đã đi đâu.
Đừng nói!!! Cô lao đến đây tìm Đông Phương nhé?
" Dì sao thế? " Dạ Tâm liền hỏi, sao cứ im im vậy nè..
" À...à..dì không sao " Tố Diên giật mình, ôi trời ạ.
" Tỉnh rồi à? " Đông Phương lúc này đi vào, nhìn Tố Diên.
" Bosss..." Nhìn thấy anh cô muốn giật mình, đêm qua không đi đâu...lại lao đến tìm boss làm gì chứ?
Ôi trời ơi!!! Đào hố nào chui xuống đây?
" Con nên ra ngoài tốt hơn " Tâm Tâm quay người, ra khỏi phòng.
Đông Phương tiến vào, Tố Diên sợ hãi hơn.
" Chuyện gì mà em sợ hãi thế? " Anh vội hỏi.
" Tối...tối qua..."
" Tối qua em bị thương, chạy đến đây thì đã ngất, bác sĩ bảo vết thương em khá nặng, nên tĩnh dưỡng tốt "
" À còn nữa...đồ tối qua là anh thay, tình thế cấp bách nên anh xin lỗi, cái gì cũng thấy rồi "
....
Nghe chính miệng Đông Phương thốt ra, Tố Diên chỉ biết cứng họng, đơ người nói không nói nên lời.
Tức giận cũng không nổi nữa...cái gì cũng thấy rồi...
" Boss...anh...anh "
" Đừng tức giận, muốn gì lành vết thương rồi đánh hay chửi anh đều chiều em " Đông Phương xoa đầu cô.
Cái này...có được xem sủng ái không?
Lát sau cả hai bước ra khỏi phòng, nhìn Dạ Tâm đang ôm mấy gói snack rồi coi tivi ở sofa.
" Hai người ra ngoài hửm? " Thằng bé trèo o lên, nhìn cả hai.
" Ba nên đưa cô ấy đến bệnh viện kiểm tra hơn, con có muốn đi cùng? " Dù gì cũng nên đến bệnh viện để kiểm tra, để như vậy anh cũng không an tâm.
" Đưa con về Dạ gia đi " Dạ Tâm nói.
Anh cau mày.
" Có mấy thứ con cần lấy, mẹ Chy cũng đang đợi, tối con qua với ba..."
" Mà...dù sao thì con nên để cả hai người có không gian riêng nhỉ? " Dạ Tâm nhìn cả hai, ánh mắt gian tà.
Tố Diên đỏ mặt, Đông Phương cứng họng luôn.
" Nào nào, đi thôi "
Từ khi có Doãn Chy, Dạ Tâm ngày càng không chán ghét phụ nữ xung quanh mình hay cả Dạ Phong Lệ, giờ là đến Đông Phương, ba ruột của thằng bé.
Xe Đông Phương dừng trước biệt thự Dạ gia, thằng bé chào tạm biệt, hôn anh một cái rồi mất dạng đi.
" Em xin lỗi " Tố Diên lên tiếng.
Nếu cô không bị thương có lẽ anh có thời gian ở cạnh con trai mình nhiều hơn.
" Vì cái gì? " Đông Phương vừa quay đầu xe, hỏi.
" Vì...vì em bị thương làm phiền anh, anh và con trai chỉ mới nhận nhau mà giờ..." Tố Diên cúi mặt.
" Ngốc, thằng bé là đứa trẻ hiểu chuyện, em đừng lo "
Với ai, chứ Dạ Tâm hiểu chuyện thì anh rất an tâm...à không, thằng bé là hiểu quá sâu xa mới đúng!
Đến bệnh viện, bác sĩ kiểm tra rồi kê đơn thuốc, cả hai ra về.
Trên đường về, dừng chân ngay siêu thị nhỏ, anh ghé vào mua đồ, Tố Diên cũng không chịu ngồi yên đi theo.
Cả hai bước vô thì nhìn thấy Uyển Ý Nghiên, cô có chút hơi sợ cô ả..lùi về phía sau anh!
Anh đưa tay nắm lấy, kéo cô đi qua Uyển Ý Nghiên, xem ả như vô hình. Cô ả đưa mắt liếc vết thương của Tố Diên, còn sống sao?
" Boss..." Diên Diên nhìn anh, lúc nãy anh.
" Làm sao? " Anh quay sang, hỏi.
" Anh cố tình lấy em làm bia đỡ đạn à? "
Uyển Ý Nghiên cô cũng biết rõ, nhưng nhìn cô ả...cô sợ một ngày nào đó cô ta nổi điên lên, cắn chết cô mất!
" Bảo vệ em thôi, chứ không phải anh " Một tay lựa đồ, một tay anh vẫn giữ lấy cô.
" Tối nay em muốn ăn gì? À cả bữa trưa nữa? Còn trán miệng? Em thích ăn bánh ngọt hay trái cây? " Đông Phương hỏi, những vị khách khác cũng dần chú ý, họ ngưỡng mộ Tố Diên, ai cũng nghĩ cô thật hạnh phúc khi có người chồng như vậy.
" Anh không định đưa em về nhà à? " Cô cau mày.
" Về làm gì? Em trai em cũng không chăm sóc em, chi bằng ở với anh...anh nuôi em thành heo cũng được! "
" Con nghĩ dì ấy cần ba đấy, ba nên ngủ cùng dì ấy đi " Dạ Tâm đưa tay bái bai, rồi thằng bé chạy vào phòng bên cạnh.
Căn hộ này lớn đấy, nhà đến tận hai phòng. Cũng may..
Anh đứng đó nghẹn họng, thằng bé nói đúng...nhưng...ai nói nó bốn tuổi không? Cứ như ông cụ non ấy!!!
Đông Phương đứng đó một hồi cũng về phòng, anh leo lên giường nằm cạnh Tố Diên.
Thật ra cả hai ngủ chung với nhau rất nhiều, vì công việc ở công ty rất nhiều, cả hai đôi khi mệt đến mà ngủ cạnh nhau...vài lần rồi!
Nhìn vết thương trên tay cô, lúc Tâm Tâm thức dậy thì cô ra về cũng chưa lâu, có lẽ trên đường về bị gì đó...nên dùng sức chạy đến căn hộ này. Nhớ không lầm, ở nhà Tố Diên chỉ có em trai, nhưng em trai luôn thờ ơ với cô, có lẽ lúc ấy...điểm dựa của cô chỉ có anh!
Nhưng...vết thương trên tay cô là ai làm? Uyển Ý Nghiên? Cô ta chỉ muốn trả thù anh, Tâm Tâm đụng đến không được...liền đụng đến những người xung quanh sao?
Nếu thật sự là cô ta...anh phải ra tay rồi!
Sáng hôm sau.
Tâm Tâm đem một li sữa vào phòng, thì đúng lúc Tố Diên vừa thức dậy.
" Dì dậy rồi " thằng bé đi lại, đặt li sữa lên đầu bàn.
" Con..." cô nhớ không lầm đây là Dạ Tâm...cô đang ở nhà Đông Phương sao?
Hôm qua trên đường về cô bị một đám người lạ bắt giữ, vì vùng vẫy chạy thoát khỏi bọn họ mà bị thủy tinh vỡ đâm vào tay, vừa bị thương vừa chạy khỏi đám người ấy, cô không biết mình đã đi đâu.
Đừng nói!!! Cô lao đến đây tìm Đông Phương nhé?
" Dì sao thế? " Dạ Tâm liền hỏi, sao cứ im im vậy nè..
" À...à..dì không sao " Tố Diên giật mình, ôi trời ạ.
" Tỉnh rồi à? " Đông Phương lúc này đi vào, nhìn Tố Diên.
" Bosss..." Nhìn thấy anh cô muốn giật mình, đêm qua không đi đâu...lại lao đến tìm boss làm gì chứ?
Ôi trời ơi!!! Đào hố nào chui xuống đây?
" Con nên ra ngoài tốt hơn " Tâm Tâm quay người, ra khỏi phòng.
Đông Phương tiến vào, Tố Diên sợ hãi hơn.
" Chuyện gì mà em sợ hãi thế? " Anh vội hỏi.
" Tối...tối qua..."
" Tối qua em bị thương, chạy đến đây thì đã ngất, bác sĩ bảo vết thương em khá nặng, nên tĩnh dưỡng tốt "
" À còn nữa...đồ tối qua là anh thay, tình thế cấp bách nên anh xin lỗi, cái gì cũng thấy rồi "
....
Nghe chính miệng Đông Phương thốt ra, Tố Diên chỉ biết cứng họng, đơ người nói không nói nên lời.
Tức giận cũng không nổi nữa...cái gì cũng thấy rồi...
" Boss...anh...anh "
" Đừng tức giận, muốn gì lành vết thương rồi đánh hay chửi anh đều chiều em " Đông Phương xoa đầu cô.
Cái này...có được xem sủng ái không?
Lát sau cả hai bước ra khỏi phòng, nhìn Dạ Tâm đang ôm mấy gói snack rồi coi tivi ở sofa.
" Hai người ra ngoài hửm? " Thằng bé trèo o lên, nhìn cả hai.
" Ba nên đưa cô ấy đến bệnh viện kiểm tra hơn, con có muốn đi cùng? " Dù gì cũng nên đến bệnh viện để kiểm tra, để như vậy anh cũng không an tâm.
" Đưa con về Dạ gia đi " Dạ Tâm nói.
Anh cau mày.
" Có mấy thứ con cần lấy, mẹ Chy cũng đang đợi, tối con qua với ba..."
" Mà...dù sao thì con nên để cả hai người có không gian riêng nhỉ? " Dạ Tâm nhìn cả hai, ánh mắt gian tà.
Tố Diên đỏ mặt, Đông Phương cứng họng luôn.
" Nào nào, đi thôi "
Từ khi có Doãn Chy, Dạ Tâm ngày càng không chán ghét phụ nữ xung quanh mình hay cả Dạ Phong Lệ, giờ là đến Đông Phương, ba ruột của thằng bé.
Xe Đông Phương dừng trước biệt thự Dạ gia, thằng bé chào tạm biệt, hôn anh một cái rồi mất dạng đi.
" Em xin lỗi " Tố Diên lên tiếng.
Nếu cô không bị thương có lẽ anh có thời gian ở cạnh con trai mình nhiều hơn.
" Vì cái gì? " Đông Phương vừa quay đầu xe, hỏi.
" Vì...vì em bị thương làm phiền anh, anh và con trai chỉ mới nhận nhau mà giờ..." Tố Diên cúi mặt.
" Ngốc, thằng bé là đứa trẻ hiểu chuyện, em đừng lo "
Với ai, chứ Dạ Tâm hiểu chuyện thì anh rất an tâm...à không, thằng bé là hiểu quá sâu xa mới đúng!
Đến bệnh viện, bác sĩ kiểm tra rồi kê đơn thuốc, cả hai ra về.
Trên đường về, dừng chân ngay siêu thị nhỏ, anh ghé vào mua đồ, Tố Diên cũng không chịu ngồi yên đi theo.
Cả hai bước vô thì nhìn thấy Uyển Ý Nghiên, cô có chút hơi sợ cô ả..lùi về phía sau anh!
Anh đưa tay nắm lấy, kéo cô đi qua Uyển Ý Nghiên, xem ả như vô hình. Cô ả đưa mắt liếc vết thương của Tố Diên, còn sống sao?
" Boss..." Diên Diên nhìn anh, lúc nãy anh.
" Làm sao? " Anh quay sang, hỏi.
" Anh cố tình lấy em làm bia đỡ đạn à? "
Uyển Ý Nghiên cô cũng biết rõ, nhưng nhìn cô ả...cô sợ một ngày nào đó cô ta nổi điên lên, cắn chết cô mất!
" Bảo vệ em thôi, chứ không phải anh " Một tay lựa đồ, một tay anh vẫn giữ lấy cô.
" Tối nay em muốn ăn gì? À cả bữa trưa nữa? Còn trán miệng? Em thích ăn bánh ngọt hay trái cây? " Đông Phương hỏi, những vị khách khác cũng dần chú ý, họ ngưỡng mộ Tố Diên, ai cũng nghĩ cô thật hạnh phúc khi có người chồng như vậy.
" Anh không định đưa em về nhà à? " Cô cau mày.
" Về làm gì? Em trai em cũng không chăm sóc em, chi bằng ở với anh...anh nuôi em thành heo cũng được! "
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.