Chương 34: Không phải thích, mà là yêu
Mưa°~°
12/02/2023
Chấn Nam đối mặt với sự trách cứ của bạn tốt vẫn thản nhiên ngồi xuống
ghế bên cạnh. Tự rót cho mình một cốc nước đặt xuống đối diện với tầm
mắt của mình. Làm xong hết thảy những việc đó, hắn ta mới lên tiếng giải đáp.
"Bởi vì không muốn mang danh bắt cóc em gái bạn tốt nên tôi mới có mặt ở đây, vào thời điểm này. Chẳng qua là muốn nhờ cậu nói với hai bác, Chấn Nam này muốn mang Mạn Mạn đi chơi trong thời gian ngắn."
"Vì sao cậu không tự nói với cha mẹ tôi luôn đi, còn nhờ trung gian chuyển lời như vậy?"
"Mạn Mạn kêu tôi làm đấy, nó bảo qua ải cha mẹ thì dễ, nhưng để cậu dễ dàng thả con bé đi chơi xa nhiều ngày mới là chuyện khó. Điều gì càng khó thì tôi ưu tiên làm trước."
Khóe môi cong lên, Chấn Nam dừng một đoạn rồi nói tiếp.
"Hơn hết, không phải cậu cũng muốn em gái nhỏ biến mất vài ngày để có thời gian cua bạn thân của nó hả? Lúc nãy tôi nghe loáng thoáng, tình trạng yêu đương của cậu không khả thi lắm? Aiza, người ta bảo rằng trên đời không ai hoàn hảo. Lâu thiếu vừa có tiền vừa có quyền nhưng đường tình duyên có hơi lận đận nhỉ?"
Lâu Vĩnh nhìn ra ý cười đắc thắng trong đôi mắt xám bạc kia. Bất quá, hắn không thèm chấp nhặt với Chấn Nam, dù sao những gì hắn ta nói đều là sự thật. Nhưng mà nếu nói hắn để yên cho nụ cười ngả ngớn kia, tất nhiên hắn không làm được.
"Lận đận cũng không cần cậu nhắc nhở. Dù như thế nào đi chăng nữa thì sau này cậu vẫn phải gọi cô bé một tiếng 'chị dâu' đúng nghĩa đấy, em rể ạ." - Nói xong Lâu Vĩnh còn không quên vỗ vào vai của Chấn Nam, giả vờ an ủi.
Chấn Nam bị người trước mắt lôi vai vế ra để chèn ép, trên mặt bĩu môi tỏ vẻ bất bình. Hừm, ai biểu là hắn ta thương em gái của tên miệng độc chứ, một chút mãn nguyện cũng không cho hắn ta được phép lộ ra bên ngoài hay gì?
Chấn Nam còn định mở miệng phản bác, ai ngờ giây sau Lâu Vĩnh đã xua tay, ánh mắt không kiên nhẫn mà lên tiếng đuổi người
"Cậu muốn dẫn con bé đi đâu thì đi đi. Miễn sau đồng ý với tôi 1 điều kiện."
"Điều kiện?"
"Đi lâu lâu một chút... Tốt nhất là khiến Mạn Mạn quên mất nó còn một đứa bạn thân. Nếu làm được như vậy, tôi cho phép cậu ăn cơm trước kẽng."
Chấn Nam lần đầu tiên nghe được một điều kiện tốt như vậy, hắn ta có phần không tin vào tai mình... Đứng phắt dậy đi đến trước mặt của Lâu Vĩnh, rất thành thục mà đem tay áp vào trán của hắn, nghiêm túc hỏi.
"Lâu Vĩnh... Cậu bị ấm đầu à?"
Cánh tay Lâu Vĩnh nắm lấy bàn tay đang làm bậy trên mặt mình, đôi mắt ngọc bích hơi nhíu lại, ghét bỏ đáp lời.
"Nếu không cần..."
"Cần cần cần... Aiza, nói lời giữ lời đấy, tôi đã được ăn mặn rồi thì nhất định không quay lại ăn chay đâu."
Khuôn mặt Lâu Vĩnh lúc này mới hòa hoãn lại, bên môi tràn ra nụ cười khẩy, đáp lại lời nói của Chấn Nam.
"Không sao, tôi có cùng quan điểm với cậu."
...
'Hắt xì'
Trong cửa hàng hoa lớn, Đàm Nhu Nhi và Lâu Mạn Mạn không hẹn mà cùng lúc nhảy mũi. Bàn tay xoa nhẹ hai cánh tay đã nổi hết da gà, dưới ánh đèn sáng, Đàm Nhu Nhi nhìn bạn tốt của mình rồi hỏi.
"Mạn Mạn, cậu có cảm giác ớn lạnh sống lưng không?"
Lâu Mạn Mạn mím môi rồi gật đầu, lại thận trọng đánh mắt nhìn khắp xung quanh.
"Nhu Nhi, có khi nào cửa hàng của cậu có ma ghé thăm không?"
Đàm Nhu Nhi nghe vậy, không khỏi trừng mắt, thẳng tay tặng cho bạn thân một cái cốc đầu phát ra tiếng. Làm Mạn Mạn không nhịn được mà kêu đau...
"Cậu nghĩ đi đâu vậy? Ý của mình muốn nói là khả năng cao bọn mình đang bị ai tính kế rồi ấy!"
Lâu Mạn Mạn ôm cái trán bị đánh, đôi mắt lam hề hề nhìn bạn mình.
"Ai mà dám tính kế hai chúng ta chứ, mình thì không nói làm gì... Nhưng cậu đã có anh trai mình bảo kê rồi, còn sợ gì chứ? Chị dâu tương lai à." - Nói đoạn, Lâu Mạn Mạn còn chưa kịp cười đã bị Đàm Nhu Nhi nhanh tay bỏ cái bánh trên bàn nhét vào miệng.
"Chọc nữa thì tối nay về nhà cậu mà ngủ."
Cắn nuốt xong miếng bánh, còn không quên liếm qua lớp kem đang dính ở bên khóe miệng, lúc này Lâu Mạn Mạn mới vui vẻ tiếp lời.
"Không nói nữa... Cha mẹ mình đã đi du lịch vòng quanh thế giới, anh trai lại có nhà riêng, ở nhà một mình sợ lắm..."
Ngừng đoạn, Lâu Mạn Mạn cười cười, đem ghế ngồi sát bên cạnh Nhu Nhi, trưng ra bộ mặt hạnh phúc.
"Nhưng mà lời kia cũng không gọi là chọc ghẹo nha. Anh trai mình thích cậu từ cái nhìn đầu tiên. Bao nhiêu năm đi du học còn không thèm nhắn tin hỏi thăm mình lần nào. Lần hỏi thăm duy nhất cũng chỉ muốn xin số điện thoại của cậu thông qua mình... Lại nói, bỏ mặc đứa em gái đứng chờ ở sân bay hơn hai tiếng chỉ vì muốn được gặp cậu sớm nhất có thể!"
Nhắc tới thôi đã khiến Lâu Mạn Mạn sinh khí, nếu không phải Chấn Nam dỗ ngọt, cô ấy có lẽ đã đem anh trai đánh thành đầu heo, hừ hừ...
Đàm Nhu Nhi phì cười, cô lúc nhỏ không hiểu, nhưng từng này tuổi rồi làm sao mà không hiểu được ánh mắt nóng bỏng kia dành cho cô chứ... Ngày hôm đó, khi hắn đem cô đè xuống ghế, cô đã nhìn ra được tà niệm của hắn. Mà câu nói lấp lửng đó... Bây giờ cũng đã hiểu một phần.
"Nhưng mà Nhu Nhi, vì sao anh trai mình lại chứ thích ghẹo cậu mà không đi đến tỏ tình như anh Chấn Nam nhỉ?" - Đột nhiên, Lâu Mạn Mạn lại có chút thắc mắc.
Đàm Nhu Nhi cầm vài cành hoa sao khô cắm vào trong bình, hoàn tất phần trang trí. Sau đó mới đánh mắt nhìn qua khuôn mặt đầy nghi vấn của Mạn Mạn, khóe môi khẽ cong lên.
"Suy nghĩ của anh trai cậu mình làm sao mà biết được..."
"Nhu Nhi, cậu... Thật sự thích anh trai mình sao?"
Từ câu hỏi của Mạn Mạn, cô nghe thấy một chút lo lắng... Đàm Nhu Nhi dừng động tác cắt hoa lại, đem đôi mắt đen láy nhìn thẳng vào Mạn Mạn, trái tim ấp áp từ từ tăng tốc. Hít thở một hơi, cô đem lời muốn nói liền nói ra khỏi miệng.
"Không phải thích, mà là yêu... Nếu có thể, mình muốn cùng anh ấy tiến đến hôn nhân, cùng tạo ra một gia đình thực thụ. Mạn Mạn, mình cũng giống như Chấn Nam, muốn cùng người mình thương xây dựng tổ ấm, nơi đó sau này rồi sẽ có những đứa trẻ được ra đời trong hạnh phúc, được nuôi dạy trong tình thương. Tốt nhất đừng giống như cuộc đời của mình, sẽ đáng thương lắm..."
Mạn Mạn nghe được, trong lời bộc bạch của Đàm Nhu Nhi, hi vọng và sợ hãi dường như đang hoà vào với nhau. Trái tim khẽ chếch một nhịp.
"Cậu... Không tin tưởng vào anh mình sao?"
"Cậu biết rõ mà, trên đời này tất cả mọi sự đều có thể mơ hồ, chỉ có tình cảm bắt buộc phải rõ ràng, mình thật sự đem lòng yêu anh ấy, nhưng nếu anh ấy chỉ muốn cùng mình thành quan hệ chim hoàng yến và kim chủ thì mình ngay lập tức rời khỏi."
"Đó là lí do vì sao cậu liều mình kiếm tiền, tiết kiệm một số tiền lớn như vậy... Bởi vì nếu có ngày như vậy sẽ trả lại toàn bộ số tiền anh mình đã cho cậu, hoàn toàn cùng anh mình chấm dứt... Đúng không?"
Đàm Nhu Nhi cười, nụ cười ngọt ngào như vậy, tại sao Lâu Mạn Mạn lại có thể cảm nhận vị đắng đang tràn vào trong tâm như vậy chứ?
"Cậu yên tâm, nếu anh trai mình thật sự là người như vậy, mình sẽ là người xử lý anh ấy đầu tiên. Giúp cậu xả hận!"
Đàm Nhu Nhi gật đầu đáp lại.
"Ừm, nhờ cậu."
Đàm Nhu Nhi hiểu, mọi sự trên đời đều rất khó nắm bắt, đặc biệt là tình cảm con người. Bất kể là tình bạn hay tình yêu, bạn đến, tôi sẽ nhiệt tình đón nhận. Bạn đi, tôi sẽ thản nhiên buông tay.
Để tìm được một người như Chấn Nam, vì một cô gái mà có thể từ bỏ tự tôn cao ngạo của nam nhân để theo đuổi, thật sự rất khó.
"Bởi vì không muốn mang danh bắt cóc em gái bạn tốt nên tôi mới có mặt ở đây, vào thời điểm này. Chẳng qua là muốn nhờ cậu nói với hai bác, Chấn Nam này muốn mang Mạn Mạn đi chơi trong thời gian ngắn."
"Vì sao cậu không tự nói với cha mẹ tôi luôn đi, còn nhờ trung gian chuyển lời như vậy?"
"Mạn Mạn kêu tôi làm đấy, nó bảo qua ải cha mẹ thì dễ, nhưng để cậu dễ dàng thả con bé đi chơi xa nhiều ngày mới là chuyện khó. Điều gì càng khó thì tôi ưu tiên làm trước."
Khóe môi cong lên, Chấn Nam dừng một đoạn rồi nói tiếp.
"Hơn hết, không phải cậu cũng muốn em gái nhỏ biến mất vài ngày để có thời gian cua bạn thân của nó hả? Lúc nãy tôi nghe loáng thoáng, tình trạng yêu đương của cậu không khả thi lắm? Aiza, người ta bảo rằng trên đời không ai hoàn hảo. Lâu thiếu vừa có tiền vừa có quyền nhưng đường tình duyên có hơi lận đận nhỉ?"
Lâu Vĩnh nhìn ra ý cười đắc thắng trong đôi mắt xám bạc kia. Bất quá, hắn không thèm chấp nhặt với Chấn Nam, dù sao những gì hắn ta nói đều là sự thật. Nhưng mà nếu nói hắn để yên cho nụ cười ngả ngớn kia, tất nhiên hắn không làm được.
"Lận đận cũng không cần cậu nhắc nhở. Dù như thế nào đi chăng nữa thì sau này cậu vẫn phải gọi cô bé một tiếng 'chị dâu' đúng nghĩa đấy, em rể ạ." - Nói xong Lâu Vĩnh còn không quên vỗ vào vai của Chấn Nam, giả vờ an ủi.
Chấn Nam bị người trước mắt lôi vai vế ra để chèn ép, trên mặt bĩu môi tỏ vẻ bất bình. Hừm, ai biểu là hắn ta thương em gái của tên miệng độc chứ, một chút mãn nguyện cũng không cho hắn ta được phép lộ ra bên ngoài hay gì?
Chấn Nam còn định mở miệng phản bác, ai ngờ giây sau Lâu Vĩnh đã xua tay, ánh mắt không kiên nhẫn mà lên tiếng đuổi người
"Cậu muốn dẫn con bé đi đâu thì đi đi. Miễn sau đồng ý với tôi 1 điều kiện."
"Điều kiện?"
"Đi lâu lâu một chút... Tốt nhất là khiến Mạn Mạn quên mất nó còn một đứa bạn thân. Nếu làm được như vậy, tôi cho phép cậu ăn cơm trước kẽng."
Chấn Nam lần đầu tiên nghe được một điều kiện tốt như vậy, hắn ta có phần không tin vào tai mình... Đứng phắt dậy đi đến trước mặt của Lâu Vĩnh, rất thành thục mà đem tay áp vào trán của hắn, nghiêm túc hỏi.
"Lâu Vĩnh... Cậu bị ấm đầu à?"
Cánh tay Lâu Vĩnh nắm lấy bàn tay đang làm bậy trên mặt mình, đôi mắt ngọc bích hơi nhíu lại, ghét bỏ đáp lời.
"Nếu không cần..."
"Cần cần cần... Aiza, nói lời giữ lời đấy, tôi đã được ăn mặn rồi thì nhất định không quay lại ăn chay đâu."
Khuôn mặt Lâu Vĩnh lúc này mới hòa hoãn lại, bên môi tràn ra nụ cười khẩy, đáp lại lời nói của Chấn Nam.
"Không sao, tôi có cùng quan điểm với cậu."
...
'Hắt xì'
Trong cửa hàng hoa lớn, Đàm Nhu Nhi và Lâu Mạn Mạn không hẹn mà cùng lúc nhảy mũi. Bàn tay xoa nhẹ hai cánh tay đã nổi hết da gà, dưới ánh đèn sáng, Đàm Nhu Nhi nhìn bạn tốt của mình rồi hỏi.
"Mạn Mạn, cậu có cảm giác ớn lạnh sống lưng không?"
Lâu Mạn Mạn mím môi rồi gật đầu, lại thận trọng đánh mắt nhìn khắp xung quanh.
"Nhu Nhi, có khi nào cửa hàng của cậu có ma ghé thăm không?"
Đàm Nhu Nhi nghe vậy, không khỏi trừng mắt, thẳng tay tặng cho bạn thân một cái cốc đầu phát ra tiếng. Làm Mạn Mạn không nhịn được mà kêu đau...
"Cậu nghĩ đi đâu vậy? Ý của mình muốn nói là khả năng cao bọn mình đang bị ai tính kế rồi ấy!"
Lâu Mạn Mạn ôm cái trán bị đánh, đôi mắt lam hề hề nhìn bạn mình.
"Ai mà dám tính kế hai chúng ta chứ, mình thì không nói làm gì... Nhưng cậu đã có anh trai mình bảo kê rồi, còn sợ gì chứ? Chị dâu tương lai à." - Nói đoạn, Lâu Mạn Mạn còn chưa kịp cười đã bị Đàm Nhu Nhi nhanh tay bỏ cái bánh trên bàn nhét vào miệng.
"Chọc nữa thì tối nay về nhà cậu mà ngủ."
Cắn nuốt xong miếng bánh, còn không quên liếm qua lớp kem đang dính ở bên khóe miệng, lúc này Lâu Mạn Mạn mới vui vẻ tiếp lời.
"Không nói nữa... Cha mẹ mình đã đi du lịch vòng quanh thế giới, anh trai lại có nhà riêng, ở nhà một mình sợ lắm..."
Ngừng đoạn, Lâu Mạn Mạn cười cười, đem ghế ngồi sát bên cạnh Nhu Nhi, trưng ra bộ mặt hạnh phúc.
"Nhưng mà lời kia cũng không gọi là chọc ghẹo nha. Anh trai mình thích cậu từ cái nhìn đầu tiên. Bao nhiêu năm đi du học còn không thèm nhắn tin hỏi thăm mình lần nào. Lần hỏi thăm duy nhất cũng chỉ muốn xin số điện thoại của cậu thông qua mình... Lại nói, bỏ mặc đứa em gái đứng chờ ở sân bay hơn hai tiếng chỉ vì muốn được gặp cậu sớm nhất có thể!"
Nhắc tới thôi đã khiến Lâu Mạn Mạn sinh khí, nếu không phải Chấn Nam dỗ ngọt, cô ấy có lẽ đã đem anh trai đánh thành đầu heo, hừ hừ...
Đàm Nhu Nhi phì cười, cô lúc nhỏ không hiểu, nhưng từng này tuổi rồi làm sao mà không hiểu được ánh mắt nóng bỏng kia dành cho cô chứ... Ngày hôm đó, khi hắn đem cô đè xuống ghế, cô đã nhìn ra được tà niệm của hắn. Mà câu nói lấp lửng đó... Bây giờ cũng đã hiểu một phần.
"Nhưng mà Nhu Nhi, vì sao anh trai mình lại chứ thích ghẹo cậu mà không đi đến tỏ tình như anh Chấn Nam nhỉ?" - Đột nhiên, Lâu Mạn Mạn lại có chút thắc mắc.
Đàm Nhu Nhi cầm vài cành hoa sao khô cắm vào trong bình, hoàn tất phần trang trí. Sau đó mới đánh mắt nhìn qua khuôn mặt đầy nghi vấn của Mạn Mạn, khóe môi khẽ cong lên.
"Suy nghĩ của anh trai cậu mình làm sao mà biết được..."
"Nhu Nhi, cậu... Thật sự thích anh trai mình sao?"
Từ câu hỏi của Mạn Mạn, cô nghe thấy một chút lo lắng... Đàm Nhu Nhi dừng động tác cắt hoa lại, đem đôi mắt đen láy nhìn thẳng vào Mạn Mạn, trái tim ấp áp từ từ tăng tốc. Hít thở một hơi, cô đem lời muốn nói liền nói ra khỏi miệng.
"Không phải thích, mà là yêu... Nếu có thể, mình muốn cùng anh ấy tiến đến hôn nhân, cùng tạo ra một gia đình thực thụ. Mạn Mạn, mình cũng giống như Chấn Nam, muốn cùng người mình thương xây dựng tổ ấm, nơi đó sau này rồi sẽ có những đứa trẻ được ra đời trong hạnh phúc, được nuôi dạy trong tình thương. Tốt nhất đừng giống như cuộc đời của mình, sẽ đáng thương lắm..."
Mạn Mạn nghe được, trong lời bộc bạch của Đàm Nhu Nhi, hi vọng và sợ hãi dường như đang hoà vào với nhau. Trái tim khẽ chếch một nhịp.
"Cậu... Không tin tưởng vào anh mình sao?"
"Cậu biết rõ mà, trên đời này tất cả mọi sự đều có thể mơ hồ, chỉ có tình cảm bắt buộc phải rõ ràng, mình thật sự đem lòng yêu anh ấy, nhưng nếu anh ấy chỉ muốn cùng mình thành quan hệ chim hoàng yến và kim chủ thì mình ngay lập tức rời khỏi."
"Đó là lí do vì sao cậu liều mình kiếm tiền, tiết kiệm một số tiền lớn như vậy... Bởi vì nếu có ngày như vậy sẽ trả lại toàn bộ số tiền anh mình đã cho cậu, hoàn toàn cùng anh mình chấm dứt... Đúng không?"
Đàm Nhu Nhi cười, nụ cười ngọt ngào như vậy, tại sao Lâu Mạn Mạn lại có thể cảm nhận vị đắng đang tràn vào trong tâm như vậy chứ?
"Cậu yên tâm, nếu anh trai mình thật sự là người như vậy, mình sẽ là người xử lý anh ấy đầu tiên. Giúp cậu xả hận!"
Đàm Nhu Nhi gật đầu đáp lại.
"Ừm, nhờ cậu."
Đàm Nhu Nhi hiểu, mọi sự trên đời đều rất khó nắm bắt, đặc biệt là tình cảm con người. Bất kể là tình bạn hay tình yêu, bạn đến, tôi sẽ nhiệt tình đón nhận. Bạn đi, tôi sẽ thản nhiên buông tay.
Để tìm được một người như Chấn Nam, vì một cô gái mà có thể từ bỏ tự tôn cao ngạo của nam nhân để theo đuổi, thật sự rất khó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.