Cô Ấy Là Đoá Hoa Của Riêng Tôi
Chương 31
Thúy Vy
07/04/2024
Trời đã dần về sáng nhưng phố xá vẫn sáng đèn, chỉ có điều hơi vắng vẻ một chút, không còn cảnh người người qua lại, chỉ còn thấy những phận đời mưu sinh, nhưng cô gái, chàng trai trên gương mặt hằn lên sự mệt mỏi mới từ công ti trở về. Tất cả như một bức tranh sơn mài tuyệt đẹp, tuy không hiếm thấy nhưng ít có người cảm nhận được vẻ đẹp thực sự của nó.
Ngao Viễn Khải nhìn chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, anh vẫn nghĩ về câu nói lúc nãy mà cô nói với anh, cô nói, cô thích anh.
Nhưng mà đó không phải là dáng vẻ thường ngày của anh, cũng không phải là con người thật sự của anh, đó chỉ là một vai diễn, một nhân vật vốn không hề tồn tại.
Tống An vốn không phải là Tống An, trong trò chơi này, chỉ có cô là người thật lòng, chỉ có cô… là ngu ngốc tin vào những điều viễn vông do anh ban tặng.
Thật ra, đã có rất nhiều cô gái nói thích anh, yêu anh, nhưng đây là lần đầu tiên anh cảm thấy rung động. Bởi vì, đó là lời thật lòng, không chút giả dối. Cho dù anh có nghèo kiết xác, cho dù trong tay anh không có bất cứ thứ gì thì cô vẫn sẽ thích anh, nhìn anh bằng ánh mắt tràn đầy ngưỡng mộ, hoàn toàn không giống với những người phụ nữ khác.
Nhưng điều này khiến anh phải ngẫm nghĩ, nếu như cô biết anh là Ngao Viễn Khải vậy thì cô có còn thích anh nữa không?
Bởi vì Ngao Viễn Khải không giống như Tống An, anh ta vô tình, lạnh lùng, xem thường người khác, trong trái anh ta, chưa từng tồn tại sự ấm áp, cũng không biết tình yêu có cảm giác như thế nào, trong mắt anh ta chỉ có tiền tài danh vọng, và sắp tới đây, anh ta sẽ đính hôn cùng một người phụ nữ mình không yêu để củng cố hia tộc. Anh ta hoàn toàn không phải là bạch mã hoàng tử trong lòng cô, anh ta… là ác ma, là một con dã thú có thể vì vị trí đầu đàn mà cắn xé đồng loại, một con… dã thú không tim.
Ngao Viễn Khải cảm thấy, cho dù cả cuộc đời này anh cứ sống như vậy cũng không hề gì, đối với anh, tình yêu cho dù có hay là không cũng không quan trọng, chỉ cần nắm trong tay quyền lực và địa vị, không gì là không thể, không gì là không có được. Cơ mà, anh không hiểu từ khi nào mà người con gái đó lại khiến cho anh rối trí, khiến cho anh lung lay bởi sự lựa chọn của chính mình.
Sự ngây thơ và thuần khiết của cô đã in sâu trong tâm trí của anh, mỗi giây mỗi phút anh đều nghĩ về nó, thậm chí khi anh nhìn thấy mỗi đó hoa tươi anh cũng có thể liên tưởng đến cô, liên tưởng đến nụ cười rực rỡ đó. Nó làm cho anh có cảm giác như, kẻ làm cho cô gái nhỏ này khóc chính là một tội đồ, một kẻ đáng bị trừng phạt, đáng chịu đau khổ và mọi sự ghét bỏ trên thế gian.
Chợt, Tống An lên tiếng là cắt đứt dòng suy nghĩ của anh: “Lúc nãy cậu đi đâu vậy? Cũng may là họ tin rằng cậu có việc bận nên về trước nếu không thì tôi chết chắc rồi đó cậu có biết không?”
Vừa dứt cậu, Tống An chợt nhận ra: “Cậu là ở cùng cô gái đó à? Vẫn còn chưa chán sao?”
Ngao Viễn Khải không thèm trả lời, anh vẫn im lặng như tờ, thậm chí còn không thèm liếc nhìn Tống An một cái.
“Ngao Viễn Khải, tôi nói cho cậu nghe, nên sớm chấm dứt đi, trước sau gì cô ấy cũng sẽ phát hiện ra thôi. Người ta thường nói, cây kim trong bọc cũng có ngày lòi ra, như vậy đã là đủ rồi, hơn nữa, chỉ hơn một tháng nữa thôi là lễ đính hôn sẽ diễn ra, không lẽ cậu định nạp cô ấy làm thiếp à? Đã là thời nào rồi chứ?” Đột nhiên, Tống An lại nghiêm giọng, nói hết đạo lí này đến đạo lí khác: “Với lại, tôi nói này, nếu cậu không sớm giải quyết, sau này bị người khác đem ra phanh phui, người chịu thiệt vẫn là cô ấy. Người ta sẽ không quan tâm đến việc phải trái đúng sai đâu, người bị coi là tiểu tam chính là kẻ đáng chết. Mà cậu nói xem, trong việc này ai sẽ là tiểu tam? Đương nhiên không thể là Tôn tiểu thư của Tôn gia rồi. Mặc dù người làm sai là cậu nhưng tội lỗi là đổ hết lên đầu một cô gái, rồi cậu nói tương lai của cô ấy sẽ ra sao đây, phải đối mặt với người khác như thế nào? Cậu từng nghĩ đến việc này chưa?”
“Chưa từng.” Anh thẳng thắng nói, trong đôi mắt hiện lên tia u buồn.
Nói thật, anh vẫn muốn tiếp tục mối quan hệ này, thậm chí là tiến xa hơn, nếu như nói ra, chắc chắn mọi thứ sẽ không thể trở lại như trước.
Nghĩ đến đây, trái tim anh đột nhiên lại đau nói, bứt rứt, khó chịu, anh không muốn làm tổn thương cô, càng không muốn phải lừa dối chính mình rằng với cô anh không hề có chút cảm giác nào.
Điều này khiến trong lòng anh dâng lên một nỗi sợ, sợ đánh mất cô.
Ngao Viễn Khải nhìn chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, anh vẫn nghĩ về câu nói lúc nãy mà cô nói với anh, cô nói, cô thích anh.
Nhưng mà đó không phải là dáng vẻ thường ngày của anh, cũng không phải là con người thật sự của anh, đó chỉ là một vai diễn, một nhân vật vốn không hề tồn tại.
Tống An vốn không phải là Tống An, trong trò chơi này, chỉ có cô là người thật lòng, chỉ có cô… là ngu ngốc tin vào những điều viễn vông do anh ban tặng.
Thật ra, đã có rất nhiều cô gái nói thích anh, yêu anh, nhưng đây là lần đầu tiên anh cảm thấy rung động. Bởi vì, đó là lời thật lòng, không chút giả dối. Cho dù anh có nghèo kiết xác, cho dù trong tay anh không có bất cứ thứ gì thì cô vẫn sẽ thích anh, nhìn anh bằng ánh mắt tràn đầy ngưỡng mộ, hoàn toàn không giống với những người phụ nữ khác.
Nhưng điều này khiến anh phải ngẫm nghĩ, nếu như cô biết anh là Ngao Viễn Khải vậy thì cô có còn thích anh nữa không?
Bởi vì Ngao Viễn Khải không giống như Tống An, anh ta vô tình, lạnh lùng, xem thường người khác, trong trái anh ta, chưa từng tồn tại sự ấm áp, cũng không biết tình yêu có cảm giác như thế nào, trong mắt anh ta chỉ có tiền tài danh vọng, và sắp tới đây, anh ta sẽ đính hôn cùng một người phụ nữ mình không yêu để củng cố hia tộc. Anh ta hoàn toàn không phải là bạch mã hoàng tử trong lòng cô, anh ta… là ác ma, là một con dã thú có thể vì vị trí đầu đàn mà cắn xé đồng loại, một con… dã thú không tim.
Ngao Viễn Khải cảm thấy, cho dù cả cuộc đời này anh cứ sống như vậy cũng không hề gì, đối với anh, tình yêu cho dù có hay là không cũng không quan trọng, chỉ cần nắm trong tay quyền lực và địa vị, không gì là không thể, không gì là không có được. Cơ mà, anh không hiểu từ khi nào mà người con gái đó lại khiến cho anh rối trí, khiến cho anh lung lay bởi sự lựa chọn của chính mình.
Sự ngây thơ và thuần khiết của cô đã in sâu trong tâm trí của anh, mỗi giây mỗi phút anh đều nghĩ về nó, thậm chí khi anh nhìn thấy mỗi đó hoa tươi anh cũng có thể liên tưởng đến cô, liên tưởng đến nụ cười rực rỡ đó. Nó làm cho anh có cảm giác như, kẻ làm cho cô gái nhỏ này khóc chính là một tội đồ, một kẻ đáng bị trừng phạt, đáng chịu đau khổ và mọi sự ghét bỏ trên thế gian.
Chợt, Tống An lên tiếng là cắt đứt dòng suy nghĩ của anh: “Lúc nãy cậu đi đâu vậy? Cũng may là họ tin rằng cậu có việc bận nên về trước nếu không thì tôi chết chắc rồi đó cậu có biết không?”
Vừa dứt cậu, Tống An chợt nhận ra: “Cậu là ở cùng cô gái đó à? Vẫn còn chưa chán sao?”
Ngao Viễn Khải không thèm trả lời, anh vẫn im lặng như tờ, thậm chí còn không thèm liếc nhìn Tống An một cái.
“Ngao Viễn Khải, tôi nói cho cậu nghe, nên sớm chấm dứt đi, trước sau gì cô ấy cũng sẽ phát hiện ra thôi. Người ta thường nói, cây kim trong bọc cũng có ngày lòi ra, như vậy đã là đủ rồi, hơn nữa, chỉ hơn một tháng nữa thôi là lễ đính hôn sẽ diễn ra, không lẽ cậu định nạp cô ấy làm thiếp à? Đã là thời nào rồi chứ?” Đột nhiên, Tống An lại nghiêm giọng, nói hết đạo lí này đến đạo lí khác: “Với lại, tôi nói này, nếu cậu không sớm giải quyết, sau này bị người khác đem ra phanh phui, người chịu thiệt vẫn là cô ấy. Người ta sẽ không quan tâm đến việc phải trái đúng sai đâu, người bị coi là tiểu tam chính là kẻ đáng chết. Mà cậu nói xem, trong việc này ai sẽ là tiểu tam? Đương nhiên không thể là Tôn tiểu thư của Tôn gia rồi. Mặc dù người làm sai là cậu nhưng tội lỗi là đổ hết lên đầu một cô gái, rồi cậu nói tương lai của cô ấy sẽ ra sao đây, phải đối mặt với người khác như thế nào? Cậu từng nghĩ đến việc này chưa?”
“Chưa từng.” Anh thẳng thắng nói, trong đôi mắt hiện lên tia u buồn.
Nói thật, anh vẫn muốn tiếp tục mối quan hệ này, thậm chí là tiến xa hơn, nếu như nói ra, chắc chắn mọi thứ sẽ không thể trở lại như trước.
Nghĩ đến đây, trái tim anh đột nhiên lại đau nói, bứt rứt, khó chịu, anh không muốn làm tổn thương cô, càng không muốn phải lừa dối chính mình rằng với cô anh không hề có chút cảm giác nào.
Điều này khiến trong lòng anh dâng lên một nỗi sợ, sợ đánh mất cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.