Chương 66: Anh quan tâm em
Chấp Thông Nhất Căn
26/10/2020
Edit: Tiểu Màn Thầu
“……Em không phải không để ý đến anh.” Thiên Chi im lặng sau nửa ngày, mới ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào đôi mắt của Tống Kỳ Thâm.
Tống Kỳ Thâm thâm trầm liếc mắt nhìn cô, lời nói chôn vùi trong đôi môi đang mím chặt.
Tuy rằng anh không lên tiếng, nhưng với biểu hiện vừa rồi của anh, dựa theo lời anh nói, ngay cả ánh mắt của anh, Thiên Chi vẫn có thể đoán ra chút gì đó.
Cho dù không nghe thấy hết cuộc nói chuyện giữa anh và ông nội Tống, nhưng vào giờ phút này, Thiên Chi đã biết được vì sao người đàn ông này lại im lặng như vậy.
Cô đã từng gặp qua rất nhiều dáng vẻ của Tống Kỳ Thâm.
Khi tức giận, rắm thối, không ai sánh bằng, cực kì tham lam, tự phụ kiêu ngạo, cũng có mười phần khống chế dục vọng.
Anh đều phô bày ra cho cô nhìn thấy, anh còn có để lộ ra một khía cạnh sống động nhất.
Nhưng chưa bao giờ anh giống như thế này, trong giọng nói mang theo chút chua chát.
Hoá ra một người kiêu căng như anh, cũng sẽ có lúc “Không chắc chắn” như vậy.
Đúng vậy, chính xác là ba chữ không chắc chắn này.
Thiên Chi nhớ đến thời điểm hai người vừa lãnh giấy kết hôn, cô đã từng hỏi anh.
Vì sao một mực lại chọn cô.
Khi đó anh kiêu căng ngạo mạn, thể hiện bộ dạng chính là do tình thế bắt buộc.
Anh từng nói cô hãy tự mình đoán đi, cũng nói rằng không cần gấp gáp.
Nhưng những lời Tống Kỳ Thâm tự mình nói ra, vào giờ phút này, lại bị anh mang theo sự hoài nghi, còn tự mình phủ định nó.
Dựa theo quá khứ, hoặc kinh nghiệm trước đây, Thiên Chi sẽ chọn cách im lặng.
Nhưng trải qua bao nhiêu ngày sống chung, trái tim vẫn là máu thịt, cô có cảm xúc, hơn nữa cô cũng không muốn từ bỏ.
“Thực ra từ trước đến nay, có rất nhiều chuyện em không quan tâm đến.”
Giọng điệu của Thiên Chi lơ lửng trong không trung, không phải phát ra do run sợ, nó bình tĩnh không gợn sóng, như thể đang kể về một câu chuyện rất bình thường.
Bởi vì cho dù cô quan tâm đến ai, thì đối phương vĩnh viễn đều không quan tâm đến cô.
Hoặc khi cô muốn được quan tâm, hay muốn được để ý, thậm chí trong lúc cô muốn cải thiện mọi thứ, nhưng cũng không có ai tiến đến yêu thương cô.
“Thời điểm em sống ở nhà họ Tần, quả thực dì Tần đối với em rất tốt.”
Thiên Chi bị vây trong lồng ngực của Tống Kỳ Thâm, cô giơ bàn tay lên, siết chặt các khớp ngón tay của anh, tay anh có hơi lạnh, nhẵn nhụi bóng loáng tựa như ngọc.
“Em còn nhớ rất rõ, khi ấy vừa mới đến nhà bọn họ, em đã phải rất dè dặt. Bởi vì em không muốn để bọn họ có ấn tượng không tốt về mình, em làm mọi việc thật cẩn thận, cố gắng không để lộ bất kì khuyết điểm nào…”
Thực sự dì Tần đối với cô khá nhiệt tình, tỉ mỉ chu đáo, còn tốt hơn cả con gái ruột của mình là Tần Câm.
Nhưng mãi cho đến một ngày, Thiên Chi mới biết được loại nhiệt tình này là có điều kiện, còn có điều kiện tiên quyết tiền.
Tần Câm chưa bao giờ hoà thuận với Thiên Chi, hai người vẫn luôn mạnh ai nấy chơi. Thiên Chi là người ít nói, sau nhiều lần Tần Câm bới móc không tìm ra được kết quả gì, cô ta lập tức lôi kéo đám con gái gần nhà đến chơi với mình, kéo bè kéo cánh.
Có một lần Tần Câm lại tự mình tìm lỗi của cô, nhưng cô ta bị đám anh trai trong đại viện vừa đánh bóng rổ xong nhìn thấy, bọn họ đứng ngay tại chỗ giáo huấn cô ta một phen.
Tần Câm ngang bướng như thế nào, cũng không thể sánh bằng khuôn mặt lạnh lùng của Chu Duẫn Hành và Tiêu Lập, sau khi cô ta bị đánh nhẹ một cái, vành mắt cô ta ửng đỏ.
Chờ đến khi mấy vị anh trai kia quay trở về nhà, Tần Câm khóc nức nở nhìn về phía Thiên Chi, “Nhìn cái gì mà nhìn, có cái gì hay mà nhìn! Mày có cái gì đặc biệt hơn người ta đâu, còn không phải vì ba mẹ của mày đều không thích mày, nên mày mới đến ăn vạ nhà của chúng tao à! Mày chính là con nhóc sống ở nông thôn, hiện giờ mọi người đều nhìn đến mày, mày đắc ý lắm phải không?!”
Thiên Chi không bao giờ muốn bất hoà hay cãi nhau với Tần Câm, tuy rằng cô thực sự không muốn để ý đến cô ta, nhưng cô cũng có điểm mấu chốt của riêng mình.
Mà Tần Câm đã chạm vào điểm mấu chốt của cô.
Cô đứng dậy từ trên chiếc ghế, đóng quyển sách lại, dùng hết sức lực của cả đời mình, một tay nâng cao Tần Câm lên, rồi sau đó trực tiếp ấn cô ta vào thân cây ngô đồng ở trong đại viện.
“Tần Câm, thực ra từ trước đến giờ tôi rất tò mò, trước nay tôi không hề đắc tội gì với cậu, rốt cuộc tôi đã chọc gì đến cậu hả?” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thiên Chi dán sát vào, thần sắc nghiêm túc, giọng điệu chưa bao giờ lạnh nhạt như thế, với bầu không khí này, đột nhiên làm Tần Câm sợ đến mức nấc cụt một tiếng.
“Bây giờ cậu có thể giải thích cho tôi một chút, thế nào gọi là con nhóc ở nông thôn không, thế nào gọi là ba mẹ không thích tôi được không?”
Tần Câm nín thở tập trung suy nghĩ, sau khi bản thân lấy lại bình tĩnh, không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm vào Thiên Chi, nói từng câu từng chữ, “Không có gì để giải thích cả, sự thật mày cũng đã hiểu rồi đó, tao chẳng qua là nói thẳng ra mà thôi.”
“Được lắm.”
Thiên Chi gật đầu, theo sau buông cô ta ra, đi thẳng về phía nhà họ Tần, cô muốn đi hỏi dì Tần, rốt cuộc đây là có ý gì.
Cùng ngày hôm đó, Tần Câm bị mẹ Tần gọi qua, còn bị răn dạy một phen.
Vốn dĩ Thiên Chi không có ý định xem Tần Câm đã nhận sự trừng phạt nào, Thiên Chi chỉ muốn tìm hiểu lý do, vì sao phải nói với cô như vậy, tại sao có thể nói như thế.
Một câu giải thích cũng không có, Thiên Chi chỉ nghênh đón lời xin lỗi không cam tâm tình nguyện của Tần Câm mà thôi.
Có lời xin lỗi, dù sao vẫn tốt hơn không có.
Bởi vì lời xin lỗi đó, đã làm Thiên Chi cảm thấy rằng, những lời nói của Tần Câm không phải là sự thật, mọi chuyện không phải như vậy.
Cô cũng không phải là con nhóc sống ở nông thôn, còn bị ba mẹ ghét bỏ.
Nhưng vào đêm hôm đó, chờ sau khi cô vệ sinh cá nhân xong, trong lúc đi ngang qua chỗ ngã rẽ cầu thang gần phòng của Tần Câm.
Thiên Chi từ cánh cửa phòng khép hờ, nghe thấy giọng nói của mẹ Tần.
“Mẹ, tại sao lúc nào mẹ cũng không chịu bênh vực cho con, Thiên Chi nó tốt như vậy sao?”
Tần Câm nghẹn ngào khóc, hiển nhiên là vẫn còn đang rất khó chịu.
Mẹ Tần đau lòng dỗ dành cô ta một lúc, “Con còn muốn như thế nào nữa, muốn cả nhà chúng ta đắc tội với nhà họ Thiên sao?”
“Nhưng điều con nói không sai mà!”
Mẹ Tần buông tiếng thở dài, “Có đôi khi mắt con nhìn thấy không nhất định sẽ là sự thật, cho dù nói như thế nào, Thiên Chi cũng là con gái của nhà họ Thiên, hiện giờ công ty thành cái dạng gì con còn không biết sao, ba của con phải bôn ba ở bên ngoài, ngày sau gia đình chúng ta còn phải dựa vào nhà họ Thiên, nếu con cứ tiếp tục gây rối, con cảm thấy như vậy có ổn không?”
“Con không có gây rối, dựa vào cái mọi người đều chỉ nhìn đến Thiên Chi!”
“Bất luận ra sao, con vẫn không thể nói với con gái của nhà họ Thiên như vậy, con không nên nói thẳng ở trước mặt của nó như thế.”
“Dù sao con vẫn cảm thấy mình không có sai.”
Mẹ Tần im lặng một lúc, cũng không phủ nhận, “Nhớ kỹ, về sau không được phép chọc giận nó nữa, có nghe không?”
Vì vậy Thiên Chi cảm thấy rằng, có đôi khi không cần thiết phải quan tâm thái quá đến một chuyện, hay là để ý đến một số người nào đó.
Một mình, vẫn sống ổn mà.
Nghĩ đến điều này, Thiên Chi lại mỉm cười.
“Khi ấy em cảm thấy dì Tần đối xử với em rất tốt, còn thay em chủ trì công đạo, nhưng dường như đây không phải là sự thật.”
Nụ cười của cô gái nhỏ nhanh chóng biến mất, “Em nói ra chuyện này, chỉ muốn nói cho anh biết, từ trước đến nay thói quen của em là như vậy, em đã quen với việc tự mình ra quyết định, nhưng điều ấy cũng không có nghĩa là em không để ý đến anh.”
Tống Kỳ Thâm cứ yên lặng nhìn cô như thế, rồi sau đó lật tay mình lại, nắm chặt bàn tay cô, nâng nó lên đặt ngay bên môi, nhẹ nhàng hôn lên đó, giọng nói anh khẽ vang lên, có hơi khàn khàn, “Xin lỗi em.”
Khoé mắt Thiên Chi chợt cay cay, nhìn Tống Kỳ Thâm như vậy, cô rút đôi tay ra, hai tay vòng qua cổ anh, rồi trực tiếp vùi đầu vào trong hõm cổ anh.
“Không phải cần xin lỗi…..Vừa rồi anh nói không sai.” Thiên Chi dừng một chút, lại nói tiếp, “Lần này là do em làm không đúng, nhất định lần sau em sẽ thương lượng với anh trước.”
Cô chỉ muốn làm xong mọi chuyện sẽ báo với anh.
Nhưng cô chính xác đã tiền trảm hậu tấu, không hề đề cập chuyện ấy với anh.
Mà Thiên Chi làm như vậy, thực ra cũng do bị ảnh hưởng.
Cái đêm ở Na Uy trước khi quay trở về nước, câu nói “Cháu không biết” của Tống Kỳ Thâm, nó vẫn luôn quanh quẩn trong tâm trí cô, cũng thực sự đã quấy nhiễu đến cô.
Nếu vấn đề tương tự xảy ra trên người cô, đoán chừng cô cũng sẽ trả lời “Cháu không biết.”
Thiên Chi hiếm khi thể hiện tâm phiền ý loạn như vậy, nhưng mỗi lần mở mắt hay nhắm mắt đều là hình ảnh của anh.
Cô hiện giờ, càng ngày càng không thể rời xa anh.
Tống Kỳ Thâm để Thiên Chi tuỳ ý vùi đầu vào hõm cổ của mình, theo sau anh nâng tay lên, hai cánh tay siết lại, ôm chặt lấy phần eo của cô gái nhỏ.
“Nếu em nói với anh, không hẳn là anh sẽ không để cho em đi đâu.” Tống Kỳ Thâm kề sát vào tai cô, chậm rãi lên tiếng.
Tống Kỳ Thâm biết rõ chuyên ngành mà Thiên Chi theo học có tính đặc thù cao, đi đến nước Pháp để được đào tạo chuyên sâu chính là một cơ hội tốt, không chỉ nâng cao khả năng của bản thân, thậm chí là đối với việc phát triển mở rộng không gian trong tương lai, tất cả đều rất hữu ích.
Anh cũng không phải là một người không nói đạo lý.
Nhưng trên thương trường bày mưu tính kế lâu rồi, trước đó vô cùng thuận buồm xuôi gió, gặt hái được nhiều thành công, mọi việc quá mức suông sẻ, cuối cùng lại để cho anh bị áp chế bởi Thiên Chi, còn bị hung hăng đánh bại.
Tống Kỳ Thâm chỉ cảm thấy rằng những điều kiện mà mình dành cho cô đã quá mức thoải mái rồi, cho nên cô trông giống như một con sói mắt trắng xa lạ.
Sau khi kiềm hãm một thời gian dài, cảm xúc của anh rất dễ dàng bị Thiên Chi chi phối.
Lần này một chút tin tức cô cũng không tiết lộ cho anh biết, cô thực sự đã hung hăng đánh cho anh một đòn cảnh cáo.
Nói một cách đơn giản, trái tim của Tống thái tử gia giống như một cái ly thuỷ tinh, hoặc là cái loại chỉ cần sờ vào đã dễ dàng vỡ vụn.
“Em biết rõ anh sẽ để cho em đi.” Thiên Chi ậm ừ hai tiếng, theo sau cô cào vào phần ót của anh.
“Lần này bỏ qua cho em, lần sau lại hiểu rõ tình hình mà không báo cáo, cho dù em có đi đến nơi nào thì anh cũng sẽ đi theo em đến nơi đó, rồi sau đó trực tiếp đứng trước mặt mọi người, khiêng em trở về.”
Không làm bánh nhân thịt mấy ngày mấy đêm, thì đừng mong anh cho qua mọi chuyện.
Hơi thở ấm áp của Tống Kỳ Thâm đều phả vào vành tai cô, nghe giọng điệu vô cùng nguy hiểm.
“Thế nhưng vừa rồi anh……Thực sự rất đáng sợ đó.”
Kể từ khi cô quen biết Tống Kỳ Thâm cho đến nay, chưa bao giờ cô nhìn thấy sắc mặt anh nghiêm túc như vậy.
Cho dù lúc trước anh chỉ hơi nghiêm mặt, cũng không làm cô sợ hãi.
Nhưng lần này anh thực sự đã phá vỡ nhận thức trước đây của Thiên Chi đối với anh.
“Anh rất đáng sợ?” Tống Kỳ Thâm nắm lấy vai cô, kéo khoảng cách giữa hai người bọn họ ra, rũ mắt nhìn cô gái đang ở trong vòng tay mình.
“Rất, vô cùng, hoàn toàn.” Thiên Chi suy nghĩ một lúc, rồi đưa ra ba tính từ.
Tống Kỳ Thâm híp đôi mắt lại, cúi người xuống, “Kế tiếp còn có thứ đáng sợ hơn.”
Anh thậm chí còn không tháo dây thắt lưng ra, quét những đồ vật lộn xộn trên bàn qua một bên, trực tiếp để Thiên Chi nằm ngang, rồi ngón tay khẽ di chuyển, theo sau nâng váy của cô gái nhỏ lên.
Ánh sáng mờ ảo bên trong thư phòng, cả căn phòng đều thoang thoảng mùi hoa sơn chi, còn có tiếng khóc thút thít, hương thơm càng ngày càng ngào ngạt.
Cảm xúc này giống như mất rồi lại có được chiếm trọn cả trái tim, níu lấy quanh quanh quẩn quẩn, làm thế nào cũng không muốn rời đi, giây tiếp theo động tác của anh càng mạnh bạo hơn, không tài nào ngăn cản được.
Trong lúc làm bánh nhân thịt, năm đầu ngón tay của Tống Kỳ Thâm và cô đan chặt vào nhau, đôi mắt đào hoa long lanh sáng ngời tựa như Hắc Diệu Thạch*, “Lời nói vừa rồi, em hãy lập lại một lần nữa.”
(*Hắc Diệu Thạch: Obsidian còn gọi là đá vỏ chai.)
“…..Dạ……Cái gì?”
“Nói, em để ý đến anh.”
Thiên Chi đã sớm quên hết mọi việc trước đó, cố gắng mở đôi mắt mê man của mình lên, “…..Em vẫn luôn để ý đến anh.”
Tống Kỳ Thâm ôm chặt lấy cô, sau đó in xuống một nụ hôn, “Biết rồi, anh cũng rất quan tâm đến em.”
Sau khi hành sự xong, Tống Kỳ Thâm đỡ Thiên Chi ngồi dậy. Mọi thứ vừa rồi đến quá bất ngờ, Thiên Chi vẫn còn ở trong trạng thái bàng hoàng, ngón chân cong lên, nơi cổ chân mảnh khảnh còn treo một cái quần lót chưa kịp cởi xuống.
Tống Kỳ Thâm nhớ đến rất nhiều chuyện trong quá khứ mà Thiên Chi vừa mới kể, không biết anh lại nhớ đến việc gì đó, “Thực ra lúc em ấn Tần Câm lên thân cây, anh đã nhìn thấy.”
Lúc ấy anh đứng ở phía xa xa nhìn qua, chỉ cảm thấy rằng cô nhóc con này khá mạnh mẽ.
Thậm chí nhìn thấy cả lúc cô trợn tròn mắt.
Có thể khi ấy cô hoàn toàn không nhìn thấy anh, bởi vì anh chơi bóng rổ bên trong sân không có đi ra.
“Được rồi, không nhắc đến chuyện này nữa.” Tống Kỳ Thâm vặn khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn trong trạng thái bàng hoàng của cô qua, chỉ cảm thấy tất cả sự ghen tuông lúc trước tập trung trên đầu quả tim dần dần biến mất, thay vào đó, chính là sự dịu dàng vô tận, giống như nước chảy.
“Vừa rồi em từng nói với anh rằng, có rất nhiều việc em không để ý đến, nhưng thực ra là ——” Tống Kỳ Thâm dừng một chút, nhớ đến việc cô gần như nghẹn lời, còn có dáng vẻ cố gắng kiềm chế.
Sau đó, anh nói một cách rất chắn chắn, “Nhưng thực ra em rất thích anh, có phải không?”
Thiên Chi nghe anh hỏi như vậy, nhất thời trên mặt xuất hiện hai rặng mây đỏ.
Thậm chí nó còn rõ ràng hơn so với lúc làm bánh nhân thịt, càng ngày càng đỏ. Theo sau hai rặng mây đỏ dần dần lan ra, làm cho đôi mắt cô cũng đỏ lên.
Nhìn bộ dạng vừa thẹn thùng vừa đáng yêu lại quyến rũ động lòng người của cô, Tống Kỳ Thâm khẽ mỉm cười, “Không phủ nhận, chính là thừa nhận.”
Cô gái nhỏ nép trong lồng ngực anh đã im lặng rất lâu, giống như một con chim cút đang cúi đầu.
Mặc dù những thứ khác không hiểu lắm, nhưng Tống Kỳ Thâm hiểu rất rõ trái tim mình.
Ngay sau đó không đợi cô lên tiếng, anh cầm ngón tay của cô lên, đặt lên môi mình mút nhẹ.
Đôi mắt đào hoa liếc nhìn xuống, ánh mắt sáng ngời.
“Nhưng mà không sao cả, anh cũng rất thích em, là đủ rồi.”
———-//——//———-
* Tác giả có lời muốn nói: Bởi vì tính cách của Chi Chi thuộc dạng rất hiền lành, cho nên lúc trước tôi đã đặt nền móng trong một khoảng thời gian dài, để hai người dần dần hoà hợp với nhau, sau khi đã hiểu rõ về đối phương, mới nói chuyện cởi mở hơn, để không phải dây dưa dài dòng.
Về sau đại khái là các loại quay ngựa*, Tống Khổng Tước nhớ vợ chạy sang Pháp, sau khi trở về nước với vẻ mặt sáng ngời và tôi sẽ cố tăng thêm nội dung cốt truyện, tôi hy vọng có thể để cho mọi người mỗi ngày trải nghiệm một chút ngọt ngào. (Thực ra muốn nói rằng đừng vỗ béo đừng vỗ béo, cũng không cho phép bỏ hành tây vào!)
(*Quay ngựa: bị người ta phát hiện thân phận. Ví dụ như trên mạng có tài khoản vô danh hay người đó được gọi là người giấu mặt, sau khi phát hiện người giấu mặt là ai, đối phương lập tức quay ngựa. Mình nghĩ na ná câu Hải! Quay xe )
Hai giờ khuya, không nên khoe khoang và có chút xin lỗi về việc Tống Khổng Tước làm bánh nhân thịt. qwq
“……Em không phải không để ý đến anh.” Thiên Chi im lặng sau nửa ngày, mới ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào đôi mắt của Tống Kỳ Thâm.
Tống Kỳ Thâm thâm trầm liếc mắt nhìn cô, lời nói chôn vùi trong đôi môi đang mím chặt.
Tuy rằng anh không lên tiếng, nhưng với biểu hiện vừa rồi của anh, dựa theo lời anh nói, ngay cả ánh mắt của anh, Thiên Chi vẫn có thể đoán ra chút gì đó.
Cho dù không nghe thấy hết cuộc nói chuyện giữa anh và ông nội Tống, nhưng vào giờ phút này, Thiên Chi đã biết được vì sao người đàn ông này lại im lặng như vậy.
Cô đã từng gặp qua rất nhiều dáng vẻ của Tống Kỳ Thâm.
Khi tức giận, rắm thối, không ai sánh bằng, cực kì tham lam, tự phụ kiêu ngạo, cũng có mười phần khống chế dục vọng.
Anh đều phô bày ra cho cô nhìn thấy, anh còn có để lộ ra một khía cạnh sống động nhất.
Nhưng chưa bao giờ anh giống như thế này, trong giọng nói mang theo chút chua chát.
Hoá ra một người kiêu căng như anh, cũng sẽ có lúc “Không chắc chắn” như vậy.
Đúng vậy, chính xác là ba chữ không chắc chắn này.
Thiên Chi nhớ đến thời điểm hai người vừa lãnh giấy kết hôn, cô đã từng hỏi anh.
Vì sao một mực lại chọn cô.
Khi đó anh kiêu căng ngạo mạn, thể hiện bộ dạng chính là do tình thế bắt buộc.
Anh từng nói cô hãy tự mình đoán đi, cũng nói rằng không cần gấp gáp.
Nhưng những lời Tống Kỳ Thâm tự mình nói ra, vào giờ phút này, lại bị anh mang theo sự hoài nghi, còn tự mình phủ định nó.
Dựa theo quá khứ, hoặc kinh nghiệm trước đây, Thiên Chi sẽ chọn cách im lặng.
Nhưng trải qua bao nhiêu ngày sống chung, trái tim vẫn là máu thịt, cô có cảm xúc, hơn nữa cô cũng không muốn từ bỏ.
“Thực ra từ trước đến nay, có rất nhiều chuyện em không quan tâm đến.”
Giọng điệu của Thiên Chi lơ lửng trong không trung, không phải phát ra do run sợ, nó bình tĩnh không gợn sóng, như thể đang kể về một câu chuyện rất bình thường.
Bởi vì cho dù cô quan tâm đến ai, thì đối phương vĩnh viễn đều không quan tâm đến cô.
Hoặc khi cô muốn được quan tâm, hay muốn được để ý, thậm chí trong lúc cô muốn cải thiện mọi thứ, nhưng cũng không có ai tiến đến yêu thương cô.
“Thời điểm em sống ở nhà họ Tần, quả thực dì Tần đối với em rất tốt.”
Thiên Chi bị vây trong lồng ngực của Tống Kỳ Thâm, cô giơ bàn tay lên, siết chặt các khớp ngón tay của anh, tay anh có hơi lạnh, nhẵn nhụi bóng loáng tựa như ngọc.
“Em còn nhớ rất rõ, khi ấy vừa mới đến nhà bọn họ, em đã phải rất dè dặt. Bởi vì em không muốn để bọn họ có ấn tượng không tốt về mình, em làm mọi việc thật cẩn thận, cố gắng không để lộ bất kì khuyết điểm nào…”
Thực sự dì Tần đối với cô khá nhiệt tình, tỉ mỉ chu đáo, còn tốt hơn cả con gái ruột của mình là Tần Câm.
Nhưng mãi cho đến một ngày, Thiên Chi mới biết được loại nhiệt tình này là có điều kiện, còn có điều kiện tiên quyết tiền.
Tần Câm chưa bao giờ hoà thuận với Thiên Chi, hai người vẫn luôn mạnh ai nấy chơi. Thiên Chi là người ít nói, sau nhiều lần Tần Câm bới móc không tìm ra được kết quả gì, cô ta lập tức lôi kéo đám con gái gần nhà đến chơi với mình, kéo bè kéo cánh.
Có một lần Tần Câm lại tự mình tìm lỗi của cô, nhưng cô ta bị đám anh trai trong đại viện vừa đánh bóng rổ xong nhìn thấy, bọn họ đứng ngay tại chỗ giáo huấn cô ta một phen.
Tần Câm ngang bướng như thế nào, cũng không thể sánh bằng khuôn mặt lạnh lùng của Chu Duẫn Hành và Tiêu Lập, sau khi cô ta bị đánh nhẹ một cái, vành mắt cô ta ửng đỏ.
Chờ đến khi mấy vị anh trai kia quay trở về nhà, Tần Câm khóc nức nở nhìn về phía Thiên Chi, “Nhìn cái gì mà nhìn, có cái gì hay mà nhìn! Mày có cái gì đặc biệt hơn người ta đâu, còn không phải vì ba mẹ của mày đều không thích mày, nên mày mới đến ăn vạ nhà của chúng tao à! Mày chính là con nhóc sống ở nông thôn, hiện giờ mọi người đều nhìn đến mày, mày đắc ý lắm phải không?!”
Thiên Chi không bao giờ muốn bất hoà hay cãi nhau với Tần Câm, tuy rằng cô thực sự không muốn để ý đến cô ta, nhưng cô cũng có điểm mấu chốt của riêng mình.
Mà Tần Câm đã chạm vào điểm mấu chốt của cô.
Cô đứng dậy từ trên chiếc ghế, đóng quyển sách lại, dùng hết sức lực của cả đời mình, một tay nâng cao Tần Câm lên, rồi sau đó trực tiếp ấn cô ta vào thân cây ngô đồng ở trong đại viện.
“Tần Câm, thực ra từ trước đến giờ tôi rất tò mò, trước nay tôi không hề đắc tội gì với cậu, rốt cuộc tôi đã chọc gì đến cậu hả?” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thiên Chi dán sát vào, thần sắc nghiêm túc, giọng điệu chưa bao giờ lạnh nhạt như thế, với bầu không khí này, đột nhiên làm Tần Câm sợ đến mức nấc cụt một tiếng.
“Bây giờ cậu có thể giải thích cho tôi một chút, thế nào gọi là con nhóc ở nông thôn không, thế nào gọi là ba mẹ không thích tôi được không?”
Tần Câm nín thở tập trung suy nghĩ, sau khi bản thân lấy lại bình tĩnh, không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm vào Thiên Chi, nói từng câu từng chữ, “Không có gì để giải thích cả, sự thật mày cũng đã hiểu rồi đó, tao chẳng qua là nói thẳng ra mà thôi.”
“Được lắm.”
Thiên Chi gật đầu, theo sau buông cô ta ra, đi thẳng về phía nhà họ Tần, cô muốn đi hỏi dì Tần, rốt cuộc đây là có ý gì.
Cùng ngày hôm đó, Tần Câm bị mẹ Tần gọi qua, còn bị răn dạy một phen.
Vốn dĩ Thiên Chi không có ý định xem Tần Câm đã nhận sự trừng phạt nào, Thiên Chi chỉ muốn tìm hiểu lý do, vì sao phải nói với cô như vậy, tại sao có thể nói như thế.
Một câu giải thích cũng không có, Thiên Chi chỉ nghênh đón lời xin lỗi không cam tâm tình nguyện của Tần Câm mà thôi.
Có lời xin lỗi, dù sao vẫn tốt hơn không có.
Bởi vì lời xin lỗi đó, đã làm Thiên Chi cảm thấy rằng, những lời nói của Tần Câm không phải là sự thật, mọi chuyện không phải như vậy.
Cô cũng không phải là con nhóc sống ở nông thôn, còn bị ba mẹ ghét bỏ.
Nhưng vào đêm hôm đó, chờ sau khi cô vệ sinh cá nhân xong, trong lúc đi ngang qua chỗ ngã rẽ cầu thang gần phòng của Tần Câm.
Thiên Chi từ cánh cửa phòng khép hờ, nghe thấy giọng nói của mẹ Tần.
“Mẹ, tại sao lúc nào mẹ cũng không chịu bênh vực cho con, Thiên Chi nó tốt như vậy sao?”
Tần Câm nghẹn ngào khóc, hiển nhiên là vẫn còn đang rất khó chịu.
Mẹ Tần đau lòng dỗ dành cô ta một lúc, “Con còn muốn như thế nào nữa, muốn cả nhà chúng ta đắc tội với nhà họ Thiên sao?”
“Nhưng điều con nói không sai mà!”
Mẹ Tần buông tiếng thở dài, “Có đôi khi mắt con nhìn thấy không nhất định sẽ là sự thật, cho dù nói như thế nào, Thiên Chi cũng là con gái của nhà họ Thiên, hiện giờ công ty thành cái dạng gì con còn không biết sao, ba của con phải bôn ba ở bên ngoài, ngày sau gia đình chúng ta còn phải dựa vào nhà họ Thiên, nếu con cứ tiếp tục gây rối, con cảm thấy như vậy có ổn không?”
“Con không có gây rối, dựa vào cái mọi người đều chỉ nhìn đến Thiên Chi!”
“Bất luận ra sao, con vẫn không thể nói với con gái của nhà họ Thiên như vậy, con không nên nói thẳng ở trước mặt của nó như thế.”
“Dù sao con vẫn cảm thấy mình không có sai.”
Mẹ Tần im lặng một lúc, cũng không phủ nhận, “Nhớ kỹ, về sau không được phép chọc giận nó nữa, có nghe không?”
Vì vậy Thiên Chi cảm thấy rằng, có đôi khi không cần thiết phải quan tâm thái quá đến một chuyện, hay là để ý đến một số người nào đó.
Một mình, vẫn sống ổn mà.
Nghĩ đến điều này, Thiên Chi lại mỉm cười.
“Khi ấy em cảm thấy dì Tần đối xử với em rất tốt, còn thay em chủ trì công đạo, nhưng dường như đây không phải là sự thật.”
Nụ cười của cô gái nhỏ nhanh chóng biến mất, “Em nói ra chuyện này, chỉ muốn nói cho anh biết, từ trước đến nay thói quen của em là như vậy, em đã quen với việc tự mình ra quyết định, nhưng điều ấy cũng không có nghĩa là em không để ý đến anh.”
Tống Kỳ Thâm cứ yên lặng nhìn cô như thế, rồi sau đó lật tay mình lại, nắm chặt bàn tay cô, nâng nó lên đặt ngay bên môi, nhẹ nhàng hôn lên đó, giọng nói anh khẽ vang lên, có hơi khàn khàn, “Xin lỗi em.”
Khoé mắt Thiên Chi chợt cay cay, nhìn Tống Kỳ Thâm như vậy, cô rút đôi tay ra, hai tay vòng qua cổ anh, rồi trực tiếp vùi đầu vào trong hõm cổ anh.
“Không phải cần xin lỗi…..Vừa rồi anh nói không sai.” Thiên Chi dừng một chút, lại nói tiếp, “Lần này là do em làm không đúng, nhất định lần sau em sẽ thương lượng với anh trước.”
Cô chỉ muốn làm xong mọi chuyện sẽ báo với anh.
Nhưng cô chính xác đã tiền trảm hậu tấu, không hề đề cập chuyện ấy với anh.
Mà Thiên Chi làm như vậy, thực ra cũng do bị ảnh hưởng.
Cái đêm ở Na Uy trước khi quay trở về nước, câu nói “Cháu không biết” của Tống Kỳ Thâm, nó vẫn luôn quanh quẩn trong tâm trí cô, cũng thực sự đã quấy nhiễu đến cô.
Nếu vấn đề tương tự xảy ra trên người cô, đoán chừng cô cũng sẽ trả lời “Cháu không biết.”
Thiên Chi hiếm khi thể hiện tâm phiền ý loạn như vậy, nhưng mỗi lần mở mắt hay nhắm mắt đều là hình ảnh của anh.
Cô hiện giờ, càng ngày càng không thể rời xa anh.
Tống Kỳ Thâm để Thiên Chi tuỳ ý vùi đầu vào hõm cổ của mình, theo sau anh nâng tay lên, hai cánh tay siết lại, ôm chặt lấy phần eo của cô gái nhỏ.
“Nếu em nói với anh, không hẳn là anh sẽ không để cho em đi đâu.” Tống Kỳ Thâm kề sát vào tai cô, chậm rãi lên tiếng.
Tống Kỳ Thâm biết rõ chuyên ngành mà Thiên Chi theo học có tính đặc thù cao, đi đến nước Pháp để được đào tạo chuyên sâu chính là một cơ hội tốt, không chỉ nâng cao khả năng của bản thân, thậm chí là đối với việc phát triển mở rộng không gian trong tương lai, tất cả đều rất hữu ích.
Anh cũng không phải là một người không nói đạo lý.
Nhưng trên thương trường bày mưu tính kế lâu rồi, trước đó vô cùng thuận buồm xuôi gió, gặt hái được nhiều thành công, mọi việc quá mức suông sẻ, cuối cùng lại để cho anh bị áp chế bởi Thiên Chi, còn bị hung hăng đánh bại.
Tống Kỳ Thâm chỉ cảm thấy rằng những điều kiện mà mình dành cho cô đã quá mức thoải mái rồi, cho nên cô trông giống như một con sói mắt trắng xa lạ.
Sau khi kiềm hãm một thời gian dài, cảm xúc của anh rất dễ dàng bị Thiên Chi chi phối.
Lần này một chút tin tức cô cũng không tiết lộ cho anh biết, cô thực sự đã hung hăng đánh cho anh một đòn cảnh cáo.
Nói một cách đơn giản, trái tim của Tống thái tử gia giống như một cái ly thuỷ tinh, hoặc là cái loại chỉ cần sờ vào đã dễ dàng vỡ vụn.
“Em biết rõ anh sẽ để cho em đi.” Thiên Chi ậm ừ hai tiếng, theo sau cô cào vào phần ót của anh.
“Lần này bỏ qua cho em, lần sau lại hiểu rõ tình hình mà không báo cáo, cho dù em có đi đến nơi nào thì anh cũng sẽ đi theo em đến nơi đó, rồi sau đó trực tiếp đứng trước mặt mọi người, khiêng em trở về.”
Không làm bánh nhân thịt mấy ngày mấy đêm, thì đừng mong anh cho qua mọi chuyện.
Hơi thở ấm áp của Tống Kỳ Thâm đều phả vào vành tai cô, nghe giọng điệu vô cùng nguy hiểm.
“Thế nhưng vừa rồi anh……Thực sự rất đáng sợ đó.”
Kể từ khi cô quen biết Tống Kỳ Thâm cho đến nay, chưa bao giờ cô nhìn thấy sắc mặt anh nghiêm túc như vậy.
Cho dù lúc trước anh chỉ hơi nghiêm mặt, cũng không làm cô sợ hãi.
Nhưng lần này anh thực sự đã phá vỡ nhận thức trước đây của Thiên Chi đối với anh.
“Anh rất đáng sợ?” Tống Kỳ Thâm nắm lấy vai cô, kéo khoảng cách giữa hai người bọn họ ra, rũ mắt nhìn cô gái đang ở trong vòng tay mình.
“Rất, vô cùng, hoàn toàn.” Thiên Chi suy nghĩ một lúc, rồi đưa ra ba tính từ.
Tống Kỳ Thâm híp đôi mắt lại, cúi người xuống, “Kế tiếp còn có thứ đáng sợ hơn.”
Anh thậm chí còn không tháo dây thắt lưng ra, quét những đồ vật lộn xộn trên bàn qua một bên, trực tiếp để Thiên Chi nằm ngang, rồi ngón tay khẽ di chuyển, theo sau nâng váy của cô gái nhỏ lên.
Ánh sáng mờ ảo bên trong thư phòng, cả căn phòng đều thoang thoảng mùi hoa sơn chi, còn có tiếng khóc thút thít, hương thơm càng ngày càng ngào ngạt.
Cảm xúc này giống như mất rồi lại có được chiếm trọn cả trái tim, níu lấy quanh quanh quẩn quẩn, làm thế nào cũng không muốn rời đi, giây tiếp theo động tác của anh càng mạnh bạo hơn, không tài nào ngăn cản được.
Trong lúc làm bánh nhân thịt, năm đầu ngón tay của Tống Kỳ Thâm và cô đan chặt vào nhau, đôi mắt đào hoa long lanh sáng ngời tựa như Hắc Diệu Thạch*, “Lời nói vừa rồi, em hãy lập lại một lần nữa.”
(*Hắc Diệu Thạch: Obsidian còn gọi là đá vỏ chai.)
“…..Dạ……Cái gì?”
“Nói, em để ý đến anh.”
Thiên Chi đã sớm quên hết mọi việc trước đó, cố gắng mở đôi mắt mê man của mình lên, “…..Em vẫn luôn để ý đến anh.”
Tống Kỳ Thâm ôm chặt lấy cô, sau đó in xuống một nụ hôn, “Biết rồi, anh cũng rất quan tâm đến em.”
Sau khi hành sự xong, Tống Kỳ Thâm đỡ Thiên Chi ngồi dậy. Mọi thứ vừa rồi đến quá bất ngờ, Thiên Chi vẫn còn ở trong trạng thái bàng hoàng, ngón chân cong lên, nơi cổ chân mảnh khảnh còn treo một cái quần lót chưa kịp cởi xuống.
Tống Kỳ Thâm nhớ đến rất nhiều chuyện trong quá khứ mà Thiên Chi vừa mới kể, không biết anh lại nhớ đến việc gì đó, “Thực ra lúc em ấn Tần Câm lên thân cây, anh đã nhìn thấy.”
Lúc ấy anh đứng ở phía xa xa nhìn qua, chỉ cảm thấy rằng cô nhóc con này khá mạnh mẽ.
Thậm chí nhìn thấy cả lúc cô trợn tròn mắt.
Có thể khi ấy cô hoàn toàn không nhìn thấy anh, bởi vì anh chơi bóng rổ bên trong sân không có đi ra.
“Được rồi, không nhắc đến chuyện này nữa.” Tống Kỳ Thâm vặn khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn trong trạng thái bàng hoàng của cô qua, chỉ cảm thấy tất cả sự ghen tuông lúc trước tập trung trên đầu quả tim dần dần biến mất, thay vào đó, chính là sự dịu dàng vô tận, giống như nước chảy.
“Vừa rồi em từng nói với anh rằng, có rất nhiều việc em không để ý đến, nhưng thực ra là ——” Tống Kỳ Thâm dừng một chút, nhớ đến việc cô gần như nghẹn lời, còn có dáng vẻ cố gắng kiềm chế.
Sau đó, anh nói một cách rất chắn chắn, “Nhưng thực ra em rất thích anh, có phải không?”
Thiên Chi nghe anh hỏi như vậy, nhất thời trên mặt xuất hiện hai rặng mây đỏ.
Thậm chí nó còn rõ ràng hơn so với lúc làm bánh nhân thịt, càng ngày càng đỏ. Theo sau hai rặng mây đỏ dần dần lan ra, làm cho đôi mắt cô cũng đỏ lên.
Nhìn bộ dạng vừa thẹn thùng vừa đáng yêu lại quyến rũ động lòng người của cô, Tống Kỳ Thâm khẽ mỉm cười, “Không phủ nhận, chính là thừa nhận.”
Cô gái nhỏ nép trong lồng ngực anh đã im lặng rất lâu, giống như một con chim cút đang cúi đầu.
Mặc dù những thứ khác không hiểu lắm, nhưng Tống Kỳ Thâm hiểu rất rõ trái tim mình.
Ngay sau đó không đợi cô lên tiếng, anh cầm ngón tay của cô lên, đặt lên môi mình mút nhẹ.
Đôi mắt đào hoa liếc nhìn xuống, ánh mắt sáng ngời.
“Nhưng mà không sao cả, anh cũng rất thích em, là đủ rồi.”
———-//——//———-
* Tác giả có lời muốn nói: Bởi vì tính cách của Chi Chi thuộc dạng rất hiền lành, cho nên lúc trước tôi đã đặt nền móng trong một khoảng thời gian dài, để hai người dần dần hoà hợp với nhau, sau khi đã hiểu rõ về đối phương, mới nói chuyện cởi mở hơn, để không phải dây dưa dài dòng.
Về sau đại khái là các loại quay ngựa*, Tống Khổng Tước nhớ vợ chạy sang Pháp, sau khi trở về nước với vẻ mặt sáng ngời và tôi sẽ cố tăng thêm nội dung cốt truyện, tôi hy vọng có thể để cho mọi người mỗi ngày trải nghiệm một chút ngọt ngào. (Thực ra muốn nói rằng đừng vỗ béo đừng vỗ béo, cũng không cho phép bỏ hành tây vào!)
(*Quay ngựa: bị người ta phát hiện thân phận. Ví dụ như trên mạng có tài khoản vô danh hay người đó được gọi là người giấu mặt, sau khi phát hiện người giấu mặt là ai, đối phương lập tức quay ngựa. Mình nghĩ na ná câu Hải! Quay xe )
Hai giờ khuya, không nên khoe khoang và có chút xin lỗi về việc Tống Khổng Tước làm bánh nhân thịt. qwq
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.