Cô Ấy Là Hương Hoa Sơn Chi

Chương 14: Hoá ra anh thích màu sắc này!

Chấp Thông Nhất Căn

26/10/2020

Edit: Tiểu Màn Thầu

Vẻ mặt Thiên Chi có chút ngưng đọng, sau đó chân mày khẽ nhíu lại.

Nhưng chỉ là trong chốc lát, nháy mắt đã khôi phục lại sắc mặt bình thường.

Tô mì này hương vị không chỉ có nhạt nhẽo, thậm chí mì vẫn còn chưa chín hẳn, khi nhai trong miệng sợi mì không tính là quá mềm, dạng nửa sống nửa chín.

Cho dù trên khuôn mặt nhỏ xuất hiện một chút biến hoá cũng không tài nào giấu giếm được Tống Kỳ Thâm.

Anh quan sát sắc mặt của Thiên Chi, cô gái nhỏ không lên tiếng nói ăn ngon lắm, điều này chứng tỏ mùi vị cũng chẳng ra gì.

Tống Kỳ Thâm nghiêng người về phía trước, sau đó cầm lấy đôi đũa, ăn thử một đũa, cả người chợt đứng hình một lúc, trải qua gần nửa ngày, anh lại một lần nữa lên tiếng, giọng điệu rất vân đạm phong khinh, “Đây là sai lầm của anh.”

“Lần sau sẽ….. Làm lại cho em ăn.”

Thiên Chi ngắm nhìn Tống Kỳ Thâm thật lâu, đôi mắt hạnh cứ lặng lẳng nhìn anh như thế, không biết đang nghĩ đến điều gì, cuối cùng không nhịn được nữa “Phụt” cười một tiếng.

Cô cười đến đôi mắt cong cong, dường như trong đôi mắt ẩn giấu những vì sao thật lấp lánh.

Hướng của bếp tầng trệt cùng chiều với cái bàn ăn dài làm từ đá hoa cương, cánh cửa sổ sát đất nhiễm một tầng sáng nhạt, từng tia sáng trắng tinh khôi trải dài.

Gương mặt nhỏ của cô nhóc chìm ngập trong ánh sáng, sạch sẽ sáng ngời, bên sườn mặt cũng nhiễm một tầng vàng nhạt, đẹp đến lạ lùng.

“Em cười cái gì?” Tống Kỳ Thâm nhướng mày nhìn qua.

Thiên Chi giơ cao đôi đũa xoay tròn trong không trung, giọng điệu nhẹ nhàng, “Cái này mà gọi là sai lầm hả?”

“Hình như anh quên cho muối vào rồi.” Thiên Chi vừa hỏi xong, lập tức lên tiếng nói một câu khẳng định.

Sau đó cô cúi thấp đầu, hướng đôi đũa về phía cái tô, nhìn dáng vẻ này, có lẽ là muốn tiếp tục ăn.

Dù sao cũng được tính là thanh đạm, trông không có quá nhiều dầu mỡ, miễn cưỡng có thể thông qua.

Quả thực nhìn thấy phản ứng của Tống Kỳ Thâm như vậy, cái hạt mầm nhỏ trước đó gieo trong lòng Thiên Chi càng phát triển, hiện giờ có thể chứng mình suy đoán của mình là đúng.

Theo như lời anh nói, có lẽ anh và người thường không hề có điểm giống nhau 

Có khả năng đối với anh chỉ cần lấp đầy bụng là được.

Nhưng theo như cách hiểu của Thiên Chi, biết nấu ăn chính là sẽ nấu ra được những món ăn ngon.

Đôi mắt đào hoa của Tống Kỳ Thâm rũ xuống, căn bản không muốn trả lời câu hỏi của Thiên Chi, cứ giữ thái độ im lặng như vậy, anh nâng tay lên muốn đoạt lại tô mì trong tay Thiên Chi, “Đừng ăn nữa, chúng ta đợi một lúc ăn món khác.”

Thiên Chi vội nghiêng người về phía trước, bảo vệ tô mì của mình, chớp chớp đôi mắt, giọng điệu mang theo chút thăm dò, “Đây là lần đầu tiên anh nấu ăn sao? Chỉ vì một câu khen ngợi của em?”

Tống Kỳ Thâm ngước mắt lên nhìn Thiên Chi thật lâu, không nhanh không chậm nhả ra một câu, “Lần đầu tiên…. Nấu mì.”

Thiên Chi cố gắng nhịn cười, nhẹ giọng nói “Ừ.”

“Thực ra những món ăn mua ở bên ngoài cũng không phải là không có dinh dưỡng, đều là thức ăn của một số khách sạn nổi tiếng, nếu em ăn không quen thức ăn ở đó, lần sau chúng ta sẽ đổi chỗ khác.” Tống Kỳ Thâm cầm điện thoại lên, bắt đầu chọn món ăn.

“Không sao, đồng ý là những món ăn đó rất ngon, nhưng vẫn không nên ăn thường xuyên….” Thiên Chi nói đến đây, dừng một chút, lời nói như mắc kẹt trong cổ họng.

Bởi vì cô đột nhiên nhớ ra bản thân mình khi ở trường cũng thường ăn thức ăn ở bên ngoài, cho nên có hơi chột dạ đưa tay sờ cái mũi nhỏ của mình.

Tống Kỳ Thâm vốn vẫn luôn rũ mắt, khi nghe thấy cô nói giữa chừng rồi dừng lại, anh ngẩng đầu lên, “Có muốn gọi thím Lý đến đây không?”

Sau khi hoàn hồn lại, một lần nữa Thiên Chi lại lên tiếng từ chối, “Không cần đâu ạ, hai chúng ta cũng không thường xuyên quay về nhà, chỉ có cuối tuần mới về đây, đợi sau này có thời gian rảnh, chúng ta có thể cùng nhau học nấu ăn mà.”

Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Tống Kỳ Thâm vẫn quyết định gọi thức ăn bên ngoài, nhìn vào menu trên ứng dụng chọn những món ăn mắc tiền nhất.

Tiện tay bấm chọn vài món mà anh cảm thấy ổn, thực ra cũng không tính là thiệt thòi gì.

Bởi vì khẩu vị của anh chỉ có một, không bao giờ thay đổi.



Thiên Chi nói xong, đưa tay vuốt nhẹ thành tô, động tác còn chưa dừng lại, cái tô đã bị Tống Kỳ Thâm dời đi.

“Dạo gần đây em thích ăn nhất là món gì?”

“Dạo gần đây không có món nào đặc biệt muốn ăn cả, món nào em cũng ăn được.” Thiên Chi đối với thức ăn không quá đòi hỏi.

Hơn nữa rõ ràng hiện giờ lực chú ý của cô không đặt vào việc đó.

Cô gái nhỏ chống hai tay lên bàn, khuỷu tay cong cong, nghiêng mặt nhìn về phía cửa sổ, trầm tư một lúc, trời đã bước sang đông, từng cơn gió lạnh thổi qua, mùa đông đã hoàn toàn bao phủ cả thành phố.

“Nhất định phải chọn ra một món thích ăn nhất, được không?” Tống Kỳ Thâm một mực không chịu cho qua đề tài này, tiếp tục truy hỏi.

Suy nghĩ của Thiên Chi bị quấy nhiễu, vội thu hồi tầm mắt, xụ mặt xuống thầm oán giận một câu, tuỳ tiện trả lời, “ Bánh nướng lớn.”

co-ay-la-huong-hoa-son-chi-14-0

Giọng điệu của Tống Kỳ Thâm mơ hồ nâng lên, ánh mắt mang theo sự hứng thú nhìn chằm chằm vào cô, “Em chắc chứ?”

“Chắc chắn.” Thiên Chi không tin, anh có thể ngay lúc này, ngay tại đây ném ra một cái bánh nướng lớn.

Ngón tay thon dài với khớp xương rõ ràng của Tống Kỳ Thâm nhẹ nhàng gõ trên mặt bàn đá hoa cương, vang lên những âm thanh thanh thuý, “Hôm nay thì không được, chờ lần sau nhé.”

???

Thiên Chi: ……

*

Một lần nữa gọi món ăn, đến gần giữa trưa thức ăn đã được đem đến.

Sau khi Thiên Chi ăn xong, bắt đầu cảm thấy có chút uể oải, đối với người khác chính là xuân buồn ngủ thu mệt mỏi, còn cô ngoại trừ câu này ra còn phải tặng kèm thêm một câu hạ nghỉ ngơi đông ngủ khò khò.

Tuy ngoài miệng Tống Kỳ Thâm nói rằng đang trong thời gian nghỉ kết hôn, đoán chừng cũng không có bao nhiêu thời gian rảnh rổi, buổi sáng anh còn nhàn nhã được một lúc, nhưng đến buổi chiều lại vào thư phòng.

Bởi vì buổi tối còn phải quay trở về trường học, cho nên Thiên Chi cũng không muốn ngủ, chỉ làm ổ trong phòng khách bắt đầu xem tài liệu mà giáo sư trong khoa gửi đến.

Những thí sinh tham gia cuộc thi thiết kế lần này đã được giáo sư cho vào một nhóm chat riêng, chỉ là với yêu cầu cấm phát ngôn, cho nên không xuất hiện tình trạng mọi người trao đổi với nhau.

Bên trong nhóm chat giáo sư chỉ đăng những tin tức liên quan đến các tác phẩm đạt giải thưởng nhất, nhì, ba của năm trước, cùng với một số hạng mục công việc cần chú ý, còn nhắn một vài tin cổ vũ, sau đó liền mặc kệ.

Thời điểm mặt trời sắp lặn, Tống Kỳ Thâm mới rời khỏi thư phòng, chậm chạp đi lên lầu.

Thiên Chi đang ngồi xổm ở ngoài ban công tưới nước cho cây xương rồng, có lẽ vì quá nhàn rỗi không có việc gì làm.

Tống Kỳ Thâm nhấc chân bước đến, “Buổi tối anh bận một số việc, anh đã bảo trợ lý Hạ đến đây đưa em trở về trường.”

Thiên Chi nghe thấy giọng nói của anh, lúc này mới chậm chạp đứng lên, “Vâng ạ.”

Vào mùa đông ánh nắng ấm nhàn nhạt chiếu lên người giống như một chú mèo lười biếng, cô gái nhỏ khẽ híp mắt, quay đầu đón lấy tầm mắt của anh.

“Lần sau anh sẽ đưa em trở về trường.” Tống Kỳ Thâm rũ mắt ngắm nhìn cô một lúc, đột nhiên thốt lên một câu, “Nếu lần sau thân thể có chỗ nào không thoải mái, phải nói ngay cho anh biết.”

Vốn dĩ Thiên Chi cứ nghĩ rằng cái đề tài này đã sớm như một quyển sách cũ, nhưng không ngờ đến Tống Kỳ Thâm lại một lần nữa nhắc đến.

Tối hôm qua tổng cộng trải qua đến hai lần, lần đầu tiên sẽ luôn gặp trúc trắc, sau đó suy ngẫm lại dường như đã cảm thụ được một chút hương vị.

Nói tóm lại, việc này không tính là quá mệt mỏi, cũng không phải là không quá thoải mái.

“Vẫn ổn mà.” Thiên Chi không đáp ứng anh, chỉ trả lời qua loa.

Thân hình Tống Kỳ Thâm cao ráo, vốn cao hơn Thiên Chi rất nhiều, nghe thấy cô nhóc nhỏ nhẹ giọng lên tiếng, ánh mặt lơ đãng nhìn xuống.

Da thịt trắng như tuyết, khuôn mặt nhỏ nhắn nhiễm một tầng vàng nhạt gần như trong suốt. Sống mũi cao, hai má ửng hồng, vành tai càng ngày càng ửng đỏ.

Tống Kỳ Thâm không muốn vạch trần việc cô đang ngại ngùng đến mức đỏ mặt, anh chỉ nhẹ nhàng vuốt đầu cô.

*



Trợ lý Hạ đến rất đúng giờ, trước sau như một vẫn luôn là dáng vẻ ăn nói khép nép.

Nếu không có việc gì cần nói, anh ta tuyệt đối sẽ không nhả ra một chữ, trông vô cùng lạnh lùng.

Nhưng một khi đã lên tiếng thì miệng lưỡi vô cùng lưu loát, lải nhải không ngừng.

Thiên Chi đi theo anh ta từ biệt thự Nam Uyển đến gara xe, cô rất biết thức thời không làm phiền đến anh ta.

Ngược lại trong đầu Thiên Chi vẫn không ngừng suy nghĩ đã sắp đến lễ Giáng Sinh, cô nên chuẩn bị một món quà nhỏ tặng cho Tống Kỳ Thâm.

Dù sao cũng phải tạo một chút không khí của lễ giáng sinh.

“Này, trợ lý Hạ.” Thiên Chi gọi anh ta một tiếng.

Trợ Lý Hạ dừng bước lên tiếng, “Có chuyện gì vậy phu nhân?”

“Đừng gọi em là phu nhân, cứ gọi em là Chi Chi đi.” Thiên Chi kiên nhẫn uốn nắn anh ta.

Thực ra trợ lý Hạ vẫn nghe thấy rõ câu nói đó, nhưng anh ta vội lên tiếng giải thích, “E rằng như vậy không ổn lắm.”

“Mọi người bên cạnh em đều gọi em như thế, có gì mà không ổn?” Sau đó Thiên Chi suy nghĩ lại, cảm thấy mình cùng anh ta cũng không tính là quá thân thiết, đành phải sửa lời, “Vậy gọi là Tiểu Thiên đi.”

“Vâng.” Trợ lý Hạ trả lời xong lại tiếp tục tiến về phía trước.

Thiên Chi đuổi theo sau, “Tống tổng nhà anh thường ngày yêu thích món quà gì nhất?”

Trợ lý Hạ không chút do dự lên tiếng, “Chỉ cần là phu nhân tặng, ông chủ đều sẽ thích.”

Thiên Chi không khách sáo nữa, đem những lời nói trong lòng nói ra, “Anh nói thật cho em biết đi, dù sao anh ấy cũng phải có một món đồ mà mình yêu thích chứ.”

Nhưng cô vừa dứt lời, không biết nhìn thấy cái gì, bước chân chợt dừng lại, nhất thời sự chú ý chuyển về phía trước.

Thiên Chi bước lên vài bước, sau đó lại đi lui trở về, tầm mắt nhìn về hướng ấy ——

Một chiếc xe màu hồng phấn mới tinh cực kỳ nổi bật trong đám siêu xe màu đen và màu bạc sang trọng.

Thực sự quá khác biệt dễ làm người ta phải chú ý đến.

Kiểu dáng thời thượng, lớp keo xe vẫn còn chưa tháo ra, chỉ cần nhìn đã biết là hàng mới.

Thiên Chi có chút nghi hoặc lên tiếng, “Chiếc siêu xe màu hồng kia là sao?”

Trong gara xe của Tống Kỳ Thâm có bao nhiêu chiếc xe, từ ngày đầu tiên cô đặt chân đến Nam Uyển đã biết rõ, kiểu dáng trông na ná nhau, nhưng cực kỳ đắt tiền.

Chỉ là trước giờ không nghĩ đến, hôm nay lại xuất hiện thêm một chiếc siêu xe có kiểu dáng như vậy.

Trợ lý Hạ ngẩng đầu nhìn qua, thân hình chợt cứng lại, thầm nghĩ đến việc này làm người ta thật khó xử, nhẹ giọng nói, “Chiếc xe này…”

Quả thực việc này đúng là khó giải thích, hiện giờ không thể tiết lộ được.

“Chiếc xe kia anh ấy vừa mới mua sao?”

Trợ lý Hạ bình tĩnh trả lời, “Vâng, cụ thể thì tôi không biết rõ lắm, có lẽ gần đây Tống tổng yêu thích màu sắc này.”

Yêu thích.

Yêu thích màu hồng phấn.

Hiếm khi nhìn thấy Thiên Chi trầm mặc.

Những thứ khác không nói đến…..

Cô không ngờ tới…..

Tống Kỳ Thâm vậy mà lại yêu thích loại màu sắc này 

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Cô Ấy Là Hương Hoa Sơn Chi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook