Chương 64: Một chút phong tình
Chấp Thông Nhất Căn
26/10/2020
Edit: Tiểu Màn Thầu
Thiên Chi nghe Tống Kỳ Thâm nói như vậy, chợt nhớ đến câu nói vừa rồi của anh “Còn không phải học theo em sao” là có ý gì.
Lúc trước cô sẽ không gấp đồ đạc thế này, mọi thứ chỉ được cuộn và bọc lại là xong.
Dựa theo kết luận của anh, nó giống như gói bánh chưng vậy.
“……Em mặc nhiều lắm rồi.” Thiên Chi cố tình nhắc nhở Tống Kỳ Thâm, những quần áo lót giữ ấm mà anh đưa cho cô thực sự là quá nhiều.
Ngay sau đó, cô còn bổ sung thêm một câu, “Anh quấn như vậy, em cảm thấy hơi khó thở.”
Thiên Chi ngước mắt lên nhìn anh, giọng điệu có hơi giận dỗi.
Có rất nhiều thời điểm, Tống Kỳ Thâm luôn có chút xấu xa, chính là cái kiểu gian tà này.
Thiên Chi tuỳ ý tháo hai vòng khăn quàng cổ, rồi sau đó chóp mũi nhỏ cũng lộ ra, cô ra sứt hít lấy một hơi không khí trong lành.
Người này không phải là sợ cô lạnh chết, mà là muốn quấn cô đến chết.
Cô nhìn một vòng xung quanh, dường như quyết tâm làm điều gì đó, trực tiếp ngồi xổm xuống, không quan tâm, nắm một tay đầy tuyết, cũng không dám ném thẳng vào mặt anh, cô dứt khoát ném lên quần áo trượt tuyết của anh.
Tuyết mịn xen lẫn băng vụn từ trên áo Tống Kỳ Thâm trượt xuống, vẫn còn lưu lại một ít ở phía trên.
Vừa rồi Tống Kỳ Thâm không nói một lời nào, giờ phút này anh chỉ cười như không cười nhìn chằm chằm cô.
Thiên Chi thấy anh như vậy, ngay sau đó cô cong khoé môi cười rộ lên, giọng nói cực kì sung sướng, “Em đi đến phía kia trượt tuyết đây.”
Cô ôm lấy gậy trượt tuyết, vừa mới xoay người đã bị một đôi bàn tay mạnh mẽ nắm lấy đầu vai bẻ người cô lại.
“Còn dám ném tuyết vào người anh à?” Không biết từ khi nào Tống Kỳ Thâm đã vớt tuyết lên, nắm trong lòng bàn tay một cục tuyết, trực tiếp ấn vào mặt cô, lạnh lẽo một mảnh.
Thiên Chi bị lạnh đến co rúm người, cô còn chưa kịp né tránh, cái cằm nhỏ đã bị nắm lấy, theo sau hơi thở lạnh buốt của anh mạnh mẽ phả đến, tiến thẳng vào.
Kèm theo đó, chính là một cảm giác giống như bị bụi gai đâm phải, lạnh lẽo chỉ trong một cái chớp mắt.
Tuyết lạnh cuốn vào, lan toả ở vành môi.
Cô bị hôn như vậy, lập tức cảm nhận được hai thái cực giữa băng và lửa hoàn toàn tương phản với nhau.
Tuyết rơi đầy trời, khi nhìn thoáng qua trông chúng thật tươi mát sạch sẽ, còn trắng tựa như men gốm sứ.
Ở phía xa xa và ở gần, cảnh tượng trước mắt dường như đang thu lại, lặng lẽ biến thành hình chữ phiến (片.)
Đôi môi Tống Kỳ Thâm lướt nhẹ qua môi cô, theo sau trán kề trán, âm thanh ẩn trong làn không khí lạnh lẽo, có hơi trầm khàn, “Còn dám ném nữa không?”
“Không…..” Cô ậm ờ trả lời một tiếng, nhưng trong lòng lại không nghĩ như vậy.
Hàng lông mi dài của Thiên Chi khẽ run, cô một tay cầm lấy gậy trượt tuyết, tay còn lại vươn ra, nhẹ nhàng ôm lấy eo anh.
Cô gái nhỏ nghiêng mặt, vùi đầu vào vai anh, ánh mắt nhìn xuyên qua sân trượt tuyết, trôi dạt đến những ngọn núi phủ đầy tuyết ở phía xa xa.
Cô dường như chợt có một loại ảo giác như thế này.
Nếu thời gian có thể dừng tại giây phút này, thật tốt biết bao.
Ngay sau đó Tống Kỳ Thâm buông cô ra, hai người cùng nhau học trượt tuyết.
Khi anh đang cúi người, nắm lấy tay cô dạy cô một số động tác hơi khó, Thiên Chi vội nhặt một ít tuyết lên vo lại, theo sau bỏ chúng vào cổ áo của Tống Kỳ Thâm.
Hậu quả đương nhiên là vô cùng nghiêm trọng.
Người lãnh hậu quả nghiêm trọng, chính là Thiên Chi.
Hai người nói là trượt tuyết, cuối cùng lại trở thành tiểu đánh tiểu nháo.
Mà bé thỏ trắng Thiên làm sao có thể đấu lại được lão sói xám Tống, trong lúc cô cực kì mệt mỏi, không còn hơi sức nữa, một đường từ sân trượt tuyết trở về, toàn bộ hành trình đều do Tống Kỳ Thâm bế cô, còn tiện thể đưa cô trở về nhà.
*
Mấy ngày kế tiếp, hai người đi đến ngư trường bên kia, Thiên Chi bị Tống Kỳ Thâm kéo đi ký hợp đồng, còn có bản thoả thuận liên quan đến việc mỗi năm chủ nhân của ngư trường sẽ trích 60% lợi nhuận quyên góp cho Hội Chữ Thập Đỏ.
Thiên Chi rất ngạc nhiên khi Tống Kỳ Thâm có thể nghĩ ra được cách làm này, cô cũng rất ủng hộ điều ấy.
Tống Kỳ Thâm toàn tâm toàn ý cùng cô vui chơi mấy ngày, Thiên Chi không tránh khỏi việc có hơi đắm chìm vào trong đó.
Lúc trước vì quá bận rộn và mệt mỏi, hành trình đi đến Na Uy lần này, quả thực chính là một món quà nhỏ tốt đẹp bất ngờ được ban tặng.
Tại vùng biển đó, trong lúc đi câu cá trên biển, Thiên Chi và Tống Kỳ Thâm đã làm một chuyện hoang đường trên chiếc du thuyền ấy đúng 12 giờ khuya.
Nội thất bên trong du thuyền với cửa sổ thuỷ tinh trong suốt có thể nhìn thấy bầu trời đêm trên đỉnh đầu, Thiên Chi không hề có chút do dự nào, chấp nhận việc Tống Kỳ Thâm đòi hỏi mình ở nơi hoang dã này.
Lúc trước cái gọi là một tuần gặp mặt một lần ở Nam Uyển, thời gian chỉ vẻn vẹn gói gọn hai ngày cuối tuần mà thôi. Trong khoảng thời gian này hai người được gần gũi với nhau hơn một chút, sau đó bọn họ lại một lần nữa cách xa nhau.
Giống như một vòng tuần hoàn, nó không bao giờ dừng lại, cũng không lối thoát để di chuyển về phía trước, cứ quay vòng tại chỗ.
Mấy ngày qua tựa như có một sợi dây vô hình, không nhìn thấy cũng không sờ được, nhưng lại buộc chặt hai người với nhau.
Trước đêm diễn ra hôn lễ, hai người vốn dự định muốn đi ngắm cực quang, chỉ là chuyện này chú trọng đến số mệnh cách mấy cũng không thể đuổi kịp tình huống không thể lường trước, Thiên Chi và Tống Kỳ Thâm đã đụng trúng tường, bọn họ chưa bao giờ gặp phải chuyện như thế.
Cực quang ở phía Bắc Na Uy không nằm trong khoảng thời gian này, mà cực quang chỉ xuất hiện thường xuyên, vào tháng 2 và tháng 3 hằng năm.
Hai người thực sự chọn thời gian không đúng lúc chút nào.
“Cũng không sao cả.” Tống Kỳ Thâm lười biếng tựa người ra sau, âm thanh thưa thớt, “Lần sau chúng ta lại đến, nhất định sẽ có một ngày nhìn thấy được.”
Vừa dứt lời, anh đặt hai ngón tay lên môi, mu bàn tay áp vào mặt, anh dường như đang suy nghĩ đến điều gì đó.
Tương lai chắc chắn sẽ phải đến Na Uy thêm lần nữa, không nói đến cái ngư trường kia, thậm chí trên du thuyền….. cũng có một chút phong tình.
Nghĩ đến việc chiếc du thuyền hơi dập dờn, cùng mặt biển nhấp nhô, tất cả hợp lại, chúng thật ăn ý với nhau.
Thiên Chi khép hờ mắt, đôi môi đỏ mọng nhẹ mở ra, mái tóc đen xoăn dài dán vào một bên mặt trắng như sứ.
Tống Kỳ Thâm nghĩ như vậy, đôi môi chợt mím chặt.
“Nhưng có lẽ về sau anh sẽ rất bận rộn đúng không? Chúng ta vẫn có thể đi cùng nhau à?” Thiên Chi nghe anh nói như thế, không khỏi lên tiếng hỏi.
Cô biết rõ Tống Kỳ Thâm luôn rất bận rộn, một công ty to lớn như thế này, bên dưới phải nuôi dưỡng rất nhiều nhân viên, càng không cần bàn đến, thế lực bên trong nội bộ công ty vẫn đang rất rối ren, anh còn có quá nhiều chuyện phải chịu trách nhiệm.
Cũng giống như tập đoàn Thiên Lục vậy, ngần ấy năm qua, Thiên Diêm và Lục Uyển Đình luôn bận rộn tuyệt đối không phải là lời nói suông, thực ra cả hai người đều vô cùng bận rộn.
Trước khi Tống Kỳ Thâm và cô lãnh giấy kết hôn, theo như lời anh nói mình sẽ ngày nghỉ kết hôn, nhưng anh vẫn dành chút thời gian để giải quyết công vụ, cô đều đặt nó ở trong mắt, có thể nói là bận đến tối mặt tối mày.
Mà lần này ông nội Tống nghỉ ngơi tịnh dưỡng xong, bất kể về sau có xảy ra chuyện gì, ông cụ vẫn luôn kiên trì muốn quay trở về nước sống cùng với bọn họ.
Bởi vì như thế này, thực ra ở Na Uy cũng không có ràng buộc gì quá lớn.
Khi ấy Tống Kỳ Thâm còn có thể dành thời gian cho cô sao.
“Tất nhiên.” Không giống như dự đoán trước đó của Thiên Chi, Tống Kỳ Thâm trả lời rất gọn gàng dứt khoát, “Về sau anh sẽ lại đưa em đến nơi này.”
Anh là một người không biết nói dối, anh đã nói như vậy, nó thực sự chính là một lời hứa hẹn.
Thiên Chi nhìn đến anh.
Vâng ạ, vậy thì chờ thôi.
Đợi đến lần sau, cùng nhau ngắm cực quang.
*
Hôn lễ của hai người được diễn trong giáo đường, không có các nghi lễ phức tạp và các nghi thức âm nhạc theo khuôn phép, mọi người dưới ánh mặt trời vào ngày nắng đẹp, chứng kiến hai trái tim hoà làm một.
Nhưng liên quan đến nội dung diễn ra hôn lễ trong giáo đường, chỉ có người thân tham gia, ngoài ra còn có Cha xứ, không còn bất kì người nào khác nữa.
Quá trình diễn ra vô cùng đơn giản, sau khi bước vào thánh đường, Cha xứ tuyên đọc lời tuyên thệ, tiếp đến là trao nhẫn, thế là kết thúc.
Tuy nói rằng quá trình không mấy phức tạp, nhưng trước đó Cố Oản Oản và Lục Uyển Đình đã thương lượng với nhau, sẽ cố hết sức tiêu tiền vào bất kì chỗ nào mà bọn họ có thể tiêu được.
Ngoài ra, sau hôn lễ còn có một buổi tiệc rượu nhỏ, chuẩn bị riêng cho cư dân địa phương ở Na Uy, theo phong tục, nó cũng được xem là một điềm tốt lành.
Bó hoa cưới và mỗi một bông hoa hồng trang trí ở hành lang giáo đường, đều là hoa hồng Louis XIV của Pháp được vận chuyển bằng đường hàng không đến đây. Cố Oản Oản là người theo trường phái lãng mạn, ngay cả những chiếc ly đãi khách, cũng được làm từ loại thủy tinh lam hiếm có.
(Hoa hồng Louis XIV)
Bà ấy còn đặc biệt mời ekip quay hình đẳng cấp thế giới đến, dốc hết sức ghi lại những khoảng khắc nổi bật trong buổi hôn lễ, cùng với hình ảnh trước và sau khi kết hôn, thành một phóng sự cưới, xem nó như là một đoạn băng ký ức, cũng là món quà nhỏ dành cho đôi vợ chồng mới cưới.
Nhiều năm sau xem lại, so với bất cứ điều gì nó càng chân thật hơn, càng đáng quý hơn.
Hơn nữa đoạn video phóng sự này, trong tương lai có được công bố trong nước hay không, nó còn tuỳ thuộc vào sự lựa chọn của đôi vợ chồng trẻ này.
Chỉ cần nhìn vào việc tổ chức một hôn lễ như vậy, kỳ thực cũng đã có thể nhìn ra chi phí của buổi hôn lễ này như thế nào rồi.
Cố Oản Oản thực sự rất hài lòng Thiên Chi.
Bà ấy phát huy bản năng của một người mẹ chồng vô cùng yêu quý con dâu, thiếu chút nữa đã đem tiền tiết kiệm của Tống Thanh Đình xài hết.
Cũng may hai người vẫn còn có cổ phần của Tống thị, hằng năm luôn được chia lợi nhuận định kỳ.
So với bức danh hoạ đắt tiền tặng ở nhà họ Tần trước đó, lần này món sính lễ mà ông nội Tống tặng Thiên Diêm và Lục Uyển Đình, mới đúng là tiêu tốn rất nhiều tiền, ông cụ đã sớm chuẩn bị nó từ trước.
Ông nội Tống không nói nhiều lời mà trực tiếp dùng hành động biểu đạt tất cả.
Ông cụ đem hết số cổ phần của Tống thị nằm trong tay mình, toàn bộ chuyển sang cho Thiên Chi.
Mặc dù Tống Kỳ Thâm mới đúng là cổ đông lớn nhất nắm quyền kiểm soát tuyệt đối, nhưng tên của Thiên Chi, cũng sẽ xuất hiện một chút trong danh sách ban hội đồng quản trị của Tống thị.
Cho dù nói như thế nào, phần tâm ý này cũng đã đủ rồi.
Quá trình tiến hành rất nhanh, tuy rằng các trình tự đều đơn giản dễ hiểu, so với việc lãnh giấy kết hôn vân đạm phong khinh trước đó, thực sự cho tới bây giờ cái trình tự này, lại làm cho nội tâm của Thiên Chi đột nhiên nhảy lên.
Với tốc độ thong thả di chuyển từng bước một về phía trước, từng tiếng trống đánh thình thịch thoáng một phát xuyên thẳng vào trái tim.
Thiên Chi khoác tay vào khuỷu tay của ba Thiên, nhìn anh thân trường ngọc lập* đứng ở phía trước, im lặng chờ đợi.
(*Thân trường ngọc lập: câu nói này thời nay thường dùng để miêu tả đàn ông vóc dáng cao lớn, “ngọc lập” hiểu là dáng người thẳng tắp, mạnh mẽ rắn rỏi. Nguồn GG.)
Thời điểm tuyên thệ cô không hề run sợ.
Trong lúc trao nhẫn, khi cô rũ mắt xuống, không thể kiềm chế được khoé mắt chợt cay cay.
Tống Kỳ Thâm nhẹ nhàng vuốt ve cô, rồi sau đó dùng hai tay ôm lấy mặt cô đặt một nụ hôn thật sâu.
“Khóc cái gì.”
“…….Em không có khóc.”
Hai người đứng ở nơi này, không coi ai ra gì mà bắt đầu nhỏ giọng nói chuyện với nhau.
Thiên Chi cân nhắc đến điều ấy, sau khi phản bác một câu cô không dám lên tiếng nữa.
“Vậy là được rồi.” Tống Kỳ Thâm nắm tay phải của cô lên, hơi cúi đầu, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên chiếc nhẫn cưới.
“Cuối cùng em cũng đã chính thức trở thành cô gái của anh.” Anh nói xong chợt dừng một chút, sau cùng giọng điệu chậm lại, khiến cho trái tim cô ngứa ngáy, “Dĩ nhiên là anh vô cùng hạnh phúc.”
*
Sau khi quá trình hôn lễ kết thúc, Lục Uyển Đình và Cố Oản Oản đôi mắt đỏ hoe ôm chầm lấy nhau, người trước xúc động là vì cảm nhận được con gái của mình đã gả đi rồi, còn người sau do có thêm con dâu, đơn thuần chỉ là sự hạnh phúc, cho nên ý nghĩa chân chính của việc đó chính là khóc vì vui mừng.
Hai người đàn ông ngồi bên cạnh hai người phụ nữ này, Thiên Diêm và Tống Thanh Đình giống như hai người vệ sĩ, một người ngồi bên trái một người ngồi bên phải, đều im lặng không lên tiếng, chỉ yên lặng chịu đựng tất cả.
Giả vờ không biết chính là biện pháp giải quyết hữu hiệu nhất.
Thân thể ông nội Tống không được tốt, chỉ chống đỡ được một lúc mà thôi, rồi lập tức lên tiếng chúc phúc, ông cũng là người đầu tiên ra về trước.
—— “Dùng hôn lễ này, để nhắn nhủ anh rất thích em.”
Đây là một câu văn khai tiệc do chính Tống Kỳ Thâm tự mình viết, hàm ý cũng tương đối sâu sắc, theo như ý của anh và lời ám chỉ này, hình như là lấy ở đâu đó, tuy rằng Thiên Chi khá tò mò nó là của ai, nhưng có quá nhiều việc không nên hỏi rõ.
Kiểu dáng của chiếc váy cưới mặc lúc trước do chính Thiên Chi chọn, còn về phần lễ phục để cô mặc trong bữa tiệc rượu, đều do Tống Kỳ Thâm chọn cho cô.
Chiếc váy có kiểu dáng sang trọng, màu vàng nhạt đơn giản, trang trọng nhưng không mất phần đáng yêu, những bông hoa khâu bên phần eo càng làm nổi bật lên vòng eo thon gọn chỉ cần một tay đã có thể ôm hết.
Trong lúc bước đi trên bãi cỏ xanh mời rượu các khách mời, cô tình cờ gặp Thiên Diêm.
Hôm nay phong cách của Thiên Diêm không giống như trước kia, tất cả mái tóc dài màu bạc đều được buộc lên cao.
Chỉ có điều ông lại đeo mắt kính, nó đã áp chế lại hơi thở lạnh như băng và yêu nghiệt của ông một chút, gọng kính vàng dưới ánh mặt trời ấm áp, phản chiếu ánh sáng gần như trong suốt.
“Ba.” Không biết đôi mắt của Thiên Chi hướng nhìn vế phía nào, lại gọi một tiếng như vậy.
Thiên Diêm ừ một tiếng, âm thanh trước sau vẫn lạnh nhạt như cũ. Từ nhỏ Thiên Chi đã nghe rất nhiều lần, cho nên cô cũng không cảm thấy khó tiếp nhận.
Ba Thiên đối với ai cũng đều như thế này, ngược lại không tỏ vẻ đặc biệt với ai cả.
Mặc dù mọi người ở thành phố Ngân khi nhắc đến Thiên Diêm đều sẽ thảo luận một câu, rồi sau đó gắn cho ông một cái danh hiệu “Quái vật máu lạnh không có tình cảm.”
Nhưng dù sao người bên ngoài khác với người nhà chính là, Thiên Chi vẫn có thể phân biệt được cảm xúc biến hoá trong con người của Thiên Diêm.
Máu mủ tình thâm, trời sinh mẫn cảm, trong lòng sáng tỏ, tất cả mọi thứ đều đã được thượng đế an bài ổn thỏa.
Lần này Thiên Diêm chính là người chủ động lên tiếng trước, “Con kết hôn, ba cũng không thể tặng gì cho con.”
Thiên Chi nhớ đến tình cảnh khi ấy mình khoác cánh tay của ba Thiên, tuy rằng cô rất tham luyến cái khoảnh khắc ấm áp ngắn ngủi ấy, nhưng có rất nhiều chuyện không thể cưỡng cầu.
Cô mãi mãi sẽ không có được cái cảm giác gần gũi khắng khít khi người cha để con gái mình tuỳ ý leo lên bờ vai vững chãi của mình, nhưng cô đã hài lòng với mọi thứ rồi.
“30% cổ phần của tập đoàn Thiên Lục sẽ để lại cho con.” Thiên Diêm chậm rãi lên tiếng, rồi sau đó không đợi Thiên Chi trả lời ông lập tức xoay người rời đi.
Ông nhấc chân bước về phía trước, rất nhanh đã đi thật xa.
Thiên Chi sững sờ đứng ngay tại chỗ, nhìn bóng lưng của Thiên Diêm, nhất thời có chút ngây ngốc.
Chí hưởng của cô không đặt ở đây, hơn nữa cô không hề có ý nghĩ sẽ tiếp quản công ty nhà mình.
Nhưng cô là đứa con gái duy nhất của bọn họ.
Cũng may Lục Uyển Đình và Thiên Diêm vẫn có thể quản lý công ty ở độ tuổi này, tại phương diện ấy hiếm thấy bọn họ ngầm ăn ý với nhau như vậy, không bao giờ ép buộc cô.
Tuy rằng trước mắt không có ý định giao cho cô tiếp quản, nhưng sự biểu đạt của Thiên Diêm rất rõ ràng.
Thực ra đây là của hồi môn mà ông dành tặng cho cô.
Ngay cả Thiên Chi cũng không biết, rốt cuộc đó có phải là ý của mẹ Thiên hay không.
Nhưng mà —— để lại cho cô 30% cổ phần, vậy 70% còn lại để cho ai.
Thiên Chi không thể tìm ra những uẩn khúc ở bên trong, dứt khoát không suy nghĩ nữa, cô cũng không phải là dạng người chỉ muốn nắm lấy gia sản không buông tay, thứ gì là của cô, tóm lại sẽ là của cô, không có thì cũng không cưỡng cầu.
*
Sau khi hôn lễ kết thúc, Lục Uyển Đình và Thiên Diêm dự định sẽ đi chuyến bay đêm hôm sau trở về, sẵn sàng rời đi trước.
Mấy ngày qua Cố Oản Oản và Lục Uyển Đình gặp mặt thường xuyên càng ngày càng hoà hợp, thậm chí ba người bọn họ còn đã lên kế hoạch đi đến nơi nào uống trà chiều, lúc này có người muốn rời đi, có chút không cam lòng.
“Mẹ đi thu dọn một ít đồ, mẹ sẽ trở về nước sớm thôi.” Lục Uyển Đình kéo Thiên Chi đến một góc, còn xoa đầu cô trước khi bà rời đi.
“Mẹ, con sẽ chờ mẹ trở về. Mẹ còn chưa đi đến Nam Uyển mà, con và anh Kỳ Thâm sống ở chỗ ấy, nơi đó còn có rất nhiều phòng. Chúng ta có thể sống cùng nhau.”
Thiên Chi suy nghĩ, âm thầm bổ sung thêm một câu, “Mẹ và ba có về cùng nhau không?”
“Không về cùng nhau, ông ấy vẫn tiếp tục ở lại bên đó.” Giọng điệu của Lục Uyển Đình rất lạnh nhạt, thần sắc của bà so với lúc trước đã tốt hơn rất nhiều, “Sau khi trở về nước mẹ không muốn đi đâu cả, mẹ chỉ muốn dành nhiều thời gian ở bên cạnh con mà thôi.”
Đây là lần đầu tiên Lục Uyển Đình nói rõ hành trình của mình một cách thẳng thắn với Thiên Chi như vậy.
Không đợi Thiên Chi phản ứng lại, bà đột nhiên lại nói đến một chuyện.
“Còn có một chuyện mẹ muốn nói với con, nhất định con phải thật chú ý, con vẫn còn đi học, cho nên phải làm biện pháp phòng tránh tốt một chút.”
Thiên Chi nghẹn lời không biết giải thích như thế nào, do dự một lúc, “Luôn làm……Biện pháp phòng tránh mà.”
Mặc dù hai người ý loạn tình mê, nhưng cũng không bao giờ phạm sai lầm.
Ngày hôm đó Tống Kỳ Thâm và Thiên Chi đã hơn nửa đêm vẫn còn bận rộn, cho đến gần sáng mới quay trở về nhà, vì vậy sáng hôm sau hai người đều dậy trễ.
Trong lúc Thiên Chi và anh đi xuống cầu thang Lục Uyển Đình đã thoáng nhìn qua, người trẻ tuổi mà, có đôi khi họ hơi tham lam một chút.
“Con có thể tự mình kiểm soát tốt, chỉ cần trong lòng tự biết chừng mực là được rồi.” Thực ra Lục Uyển Đình thấy Tống Kỳ Thâm là một người đáng tin cậy, cho nên bà cũng yên tâm. Nhưng hôm nay liếc mắt quan sát, bà vẫn cảm thấy mình nên dặn dò lại một lần nữa mới an tâm.
Sau khi Lục Uyển Đình dặn dò một số việc cần thiết, đêm đó bà cùng Thiên Diêm xuất phát đi đến sân bay.
Mấy người còn lại đang ở trong phòng thu dọn hành lý, chuẩn bị trở về nước.
Tống Kỳ Thâm thu dọn được một nửa, đã bị ông nội Tống gọi rời đi, bảo là có việc cần bàn.
Chỉ để lại Thiên Chi một mình ở trong phòng, chậm rãi thu dọn hành lý.
Bởi vì ngón áp út phía bên phải đeo nhẫn kim cương, cho nên động tác của cô không được lưu loát lắm. Thực ra từ lúc đeo nhẫn cho đến bây giờ, cô cảm thấy có chút không quen.
Nhưng cô một mực không tháo nó ra.
Thiên Chi đã thu dọn gần xong hành lý mà Tống Kỳ Thâm vẫn còn chưa trở về, cô dứt khoát ngồi khoanh chân trên tấm thảm sang trọng mềm mại, bắt đầu tỉ mỉ quan sát chiếc nhẫn của mình.
Viên kim cương Graff Pink, được cắt tinh xảo, màu sắc tươi sáng, mang theo một chút nữ tính. Trong căn phòng hơi tối, cùng với ánh lửa mờ ảo đang cháy bên trong lò sưởi âm tường, vừa rõ ràng lại vừa mờ mịt.
(Kim cương Graff Pink.)
Độ tinh khiết sáng ngời như vậy, cùng với kiểu dáng độc nhất vô nhị, điều đó đã làm thỏa mãn rất nhiều sở thích của cô và trời sinh con gái đối với nhẫn kim cương cực kì yêu thích.
Thiên Chi cẩn thận quan sát, rồi sau đó phúc chí tâm linh*.
(*Phúc chí tâm linh: khi vận may đến, thì người ta trở nên linh hoạt khôn ngoan hơn. Nguồn Baidu.)
Cô kéo chiếc nhẫn ra một chút, ánh mắt di chuyển xuống dưới, theo sau cô nhìn thấy một dòng chữ nhỏ khắc bên trong viên kim cương màu hồng.
Nó khắc một dòng chữ tiếng Anh, nét chữ rất quen thuộc.
Dòng chữ biểu hiện ở trên, chính là cái dòng chữ khiến cô vô cùng tò mò, Dear DD.
Lần này nói như thế nào cô cũng phải hỏi rõ Tống Kỳ Thâm mới được, trước đây mỗi lần cô hỏi đến, anh đều tránh né không trả lời.
Về sau cô quên đi mất không còn hỏi anh nữa, anh thực sự vẫn luôn che giấu không nói đến nó, bây giờ Thiên Chi suy nghĩ lại, người đàn ông này có khả năng nhẫn nại tốt thật.
Đoán chừng là vì quá tò mò, cô trực tiếp đứng dậy, mở cửa phòng đi ra ngoài.
Vừa rồi Tống Kỳ Thâm bị ông nội Tống gọi đi, lại còn có thể trò chuyện đến nhiều chủ đề lâu như vậy, vẫn lề mề không chịu trở về.
Ngược lại cô muốn đến đó nghe xem một chút, đến cùng là bọn họ đang nói cái gì.
Phòng của ông nội Tống nằm ở cuối hành lang, tiếng bước chân của Thiên Chi bị giấu trong tấm thảm, yên lặng không một tiếng động.
Nhưng không đợi cô đi đến gần, thời điểm chỉ còn cách vài bước chân, giọng nói của ông nội Tống xuyên qua cánh cửa chưa được khép kín vang lên.
“Nhớ lúc ấy ông đã đưa cho cháu xem những người mà ông vừa ý, cháu không nói gì cả, về sau ông hỏi cháu vì sao chỉ chọn một mình Chi Chi, cháu vẫn không trả lời, bây giờ cháu có thể nói cho ông biết lý do được chưa?”
Bước chân của Thiên Chi bỗng dưng ngừng lại, trì trệ không tiến lên.
Trái tim cô dường như bị treo trên mép của một vách đá.
Vừa muốn nghe, lại không muốn nghe.
Tống Kỳ Thâm im lặng rất lâu, im lặng lâu đến mức Thiên Chi cho rằng anh sẽ không trả lời.
Giống như vừa trải qua một thế kỷ.
Anh mới chậm rãi lên tiếng, “Cháu không biết.”
————-//—-//———-
* Tác giả có lời muốn nói: Đã sớm chuẩn bị sẵn cái nắp nồi cho Tống tổng. (Thực ra anh ta còn chưa nói hết câu đó.)
Thiên Chi nghe Tống Kỳ Thâm nói như vậy, chợt nhớ đến câu nói vừa rồi của anh “Còn không phải học theo em sao” là có ý gì.
Lúc trước cô sẽ không gấp đồ đạc thế này, mọi thứ chỉ được cuộn và bọc lại là xong.
Dựa theo kết luận của anh, nó giống như gói bánh chưng vậy.
“……Em mặc nhiều lắm rồi.” Thiên Chi cố tình nhắc nhở Tống Kỳ Thâm, những quần áo lót giữ ấm mà anh đưa cho cô thực sự là quá nhiều.
Ngay sau đó, cô còn bổ sung thêm một câu, “Anh quấn như vậy, em cảm thấy hơi khó thở.”
Thiên Chi ngước mắt lên nhìn anh, giọng điệu có hơi giận dỗi.
Có rất nhiều thời điểm, Tống Kỳ Thâm luôn có chút xấu xa, chính là cái kiểu gian tà này.
Thiên Chi tuỳ ý tháo hai vòng khăn quàng cổ, rồi sau đó chóp mũi nhỏ cũng lộ ra, cô ra sứt hít lấy một hơi không khí trong lành.
Người này không phải là sợ cô lạnh chết, mà là muốn quấn cô đến chết.
Cô nhìn một vòng xung quanh, dường như quyết tâm làm điều gì đó, trực tiếp ngồi xổm xuống, không quan tâm, nắm một tay đầy tuyết, cũng không dám ném thẳng vào mặt anh, cô dứt khoát ném lên quần áo trượt tuyết của anh.
Tuyết mịn xen lẫn băng vụn từ trên áo Tống Kỳ Thâm trượt xuống, vẫn còn lưu lại một ít ở phía trên.
Vừa rồi Tống Kỳ Thâm không nói một lời nào, giờ phút này anh chỉ cười như không cười nhìn chằm chằm cô.
Thiên Chi thấy anh như vậy, ngay sau đó cô cong khoé môi cười rộ lên, giọng nói cực kì sung sướng, “Em đi đến phía kia trượt tuyết đây.”
Cô ôm lấy gậy trượt tuyết, vừa mới xoay người đã bị một đôi bàn tay mạnh mẽ nắm lấy đầu vai bẻ người cô lại.
“Còn dám ném tuyết vào người anh à?” Không biết từ khi nào Tống Kỳ Thâm đã vớt tuyết lên, nắm trong lòng bàn tay một cục tuyết, trực tiếp ấn vào mặt cô, lạnh lẽo một mảnh.
Thiên Chi bị lạnh đến co rúm người, cô còn chưa kịp né tránh, cái cằm nhỏ đã bị nắm lấy, theo sau hơi thở lạnh buốt của anh mạnh mẽ phả đến, tiến thẳng vào.
Kèm theo đó, chính là một cảm giác giống như bị bụi gai đâm phải, lạnh lẽo chỉ trong một cái chớp mắt.
Tuyết lạnh cuốn vào, lan toả ở vành môi.
Cô bị hôn như vậy, lập tức cảm nhận được hai thái cực giữa băng và lửa hoàn toàn tương phản với nhau.
Tuyết rơi đầy trời, khi nhìn thoáng qua trông chúng thật tươi mát sạch sẽ, còn trắng tựa như men gốm sứ.
Ở phía xa xa và ở gần, cảnh tượng trước mắt dường như đang thu lại, lặng lẽ biến thành hình chữ phiến (片.)
Đôi môi Tống Kỳ Thâm lướt nhẹ qua môi cô, theo sau trán kề trán, âm thanh ẩn trong làn không khí lạnh lẽo, có hơi trầm khàn, “Còn dám ném nữa không?”
“Không…..” Cô ậm ờ trả lời một tiếng, nhưng trong lòng lại không nghĩ như vậy.
Hàng lông mi dài của Thiên Chi khẽ run, cô một tay cầm lấy gậy trượt tuyết, tay còn lại vươn ra, nhẹ nhàng ôm lấy eo anh.
Cô gái nhỏ nghiêng mặt, vùi đầu vào vai anh, ánh mắt nhìn xuyên qua sân trượt tuyết, trôi dạt đến những ngọn núi phủ đầy tuyết ở phía xa xa.
Cô dường như chợt có một loại ảo giác như thế này.
Nếu thời gian có thể dừng tại giây phút này, thật tốt biết bao.
Ngay sau đó Tống Kỳ Thâm buông cô ra, hai người cùng nhau học trượt tuyết.
Khi anh đang cúi người, nắm lấy tay cô dạy cô một số động tác hơi khó, Thiên Chi vội nhặt một ít tuyết lên vo lại, theo sau bỏ chúng vào cổ áo của Tống Kỳ Thâm.
Hậu quả đương nhiên là vô cùng nghiêm trọng.
Người lãnh hậu quả nghiêm trọng, chính là Thiên Chi.
Hai người nói là trượt tuyết, cuối cùng lại trở thành tiểu đánh tiểu nháo.
Mà bé thỏ trắng Thiên làm sao có thể đấu lại được lão sói xám Tống, trong lúc cô cực kì mệt mỏi, không còn hơi sức nữa, một đường từ sân trượt tuyết trở về, toàn bộ hành trình đều do Tống Kỳ Thâm bế cô, còn tiện thể đưa cô trở về nhà.
*
Mấy ngày kế tiếp, hai người đi đến ngư trường bên kia, Thiên Chi bị Tống Kỳ Thâm kéo đi ký hợp đồng, còn có bản thoả thuận liên quan đến việc mỗi năm chủ nhân của ngư trường sẽ trích 60% lợi nhuận quyên góp cho Hội Chữ Thập Đỏ.
Thiên Chi rất ngạc nhiên khi Tống Kỳ Thâm có thể nghĩ ra được cách làm này, cô cũng rất ủng hộ điều ấy.
Tống Kỳ Thâm toàn tâm toàn ý cùng cô vui chơi mấy ngày, Thiên Chi không tránh khỏi việc có hơi đắm chìm vào trong đó.
Lúc trước vì quá bận rộn và mệt mỏi, hành trình đi đến Na Uy lần này, quả thực chính là một món quà nhỏ tốt đẹp bất ngờ được ban tặng.
Tại vùng biển đó, trong lúc đi câu cá trên biển, Thiên Chi và Tống Kỳ Thâm đã làm một chuyện hoang đường trên chiếc du thuyền ấy đúng 12 giờ khuya.
Nội thất bên trong du thuyền với cửa sổ thuỷ tinh trong suốt có thể nhìn thấy bầu trời đêm trên đỉnh đầu, Thiên Chi không hề có chút do dự nào, chấp nhận việc Tống Kỳ Thâm đòi hỏi mình ở nơi hoang dã này.
Lúc trước cái gọi là một tuần gặp mặt một lần ở Nam Uyển, thời gian chỉ vẻn vẹn gói gọn hai ngày cuối tuần mà thôi. Trong khoảng thời gian này hai người được gần gũi với nhau hơn một chút, sau đó bọn họ lại một lần nữa cách xa nhau.
Giống như một vòng tuần hoàn, nó không bao giờ dừng lại, cũng không lối thoát để di chuyển về phía trước, cứ quay vòng tại chỗ.
Mấy ngày qua tựa như có một sợi dây vô hình, không nhìn thấy cũng không sờ được, nhưng lại buộc chặt hai người với nhau.
Trước đêm diễn ra hôn lễ, hai người vốn dự định muốn đi ngắm cực quang, chỉ là chuyện này chú trọng đến số mệnh cách mấy cũng không thể đuổi kịp tình huống không thể lường trước, Thiên Chi và Tống Kỳ Thâm đã đụng trúng tường, bọn họ chưa bao giờ gặp phải chuyện như thế.
Cực quang ở phía Bắc Na Uy không nằm trong khoảng thời gian này, mà cực quang chỉ xuất hiện thường xuyên, vào tháng 2 và tháng 3 hằng năm.
Hai người thực sự chọn thời gian không đúng lúc chút nào.
“Cũng không sao cả.” Tống Kỳ Thâm lười biếng tựa người ra sau, âm thanh thưa thớt, “Lần sau chúng ta lại đến, nhất định sẽ có một ngày nhìn thấy được.”
Vừa dứt lời, anh đặt hai ngón tay lên môi, mu bàn tay áp vào mặt, anh dường như đang suy nghĩ đến điều gì đó.
Tương lai chắc chắn sẽ phải đến Na Uy thêm lần nữa, không nói đến cái ngư trường kia, thậm chí trên du thuyền….. cũng có một chút phong tình.
Nghĩ đến việc chiếc du thuyền hơi dập dờn, cùng mặt biển nhấp nhô, tất cả hợp lại, chúng thật ăn ý với nhau.
Thiên Chi khép hờ mắt, đôi môi đỏ mọng nhẹ mở ra, mái tóc đen xoăn dài dán vào một bên mặt trắng như sứ.
Tống Kỳ Thâm nghĩ như vậy, đôi môi chợt mím chặt.
“Nhưng có lẽ về sau anh sẽ rất bận rộn đúng không? Chúng ta vẫn có thể đi cùng nhau à?” Thiên Chi nghe anh nói như thế, không khỏi lên tiếng hỏi.
Cô biết rõ Tống Kỳ Thâm luôn rất bận rộn, một công ty to lớn như thế này, bên dưới phải nuôi dưỡng rất nhiều nhân viên, càng không cần bàn đến, thế lực bên trong nội bộ công ty vẫn đang rất rối ren, anh còn có quá nhiều chuyện phải chịu trách nhiệm.
Cũng giống như tập đoàn Thiên Lục vậy, ngần ấy năm qua, Thiên Diêm và Lục Uyển Đình luôn bận rộn tuyệt đối không phải là lời nói suông, thực ra cả hai người đều vô cùng bận rộn.
Trước khi Tống Kỳ Thâm và cô lãnh giấy kết hôn, theo như lời anh nói mình sẽ ngày nghỉ kết hôn, nhưng anh vẫn dành chút thời gian để giải quyết công vụ, cô đều đặt nó ở trong mắt, có thể nói là bận đến tối mặt tối mày.
Mà lần này ông nội Tống nghỉ ngơi tịnh dưỡng xong, bất kể về sau có xảy ra chuyện gì, ông cụ vẫn luôn kiên trì muốn quay trở về nước sống cùng với bọn họ.
Bởi vì như thế này, thực ra ở Na Uy cũng không có ràng buộc gì quá lớn.
Khi ấy Tống Kỳ Thâm còn có thể dành thời gian cho cô sao.
“Tất nhiên.” Không giống như dự đoán trước đó của Thiên Chi, Tống Kỳ Thâm trả lời rất gọn gàng dứt khoát, “Về sau anh sẽ lại đưa em đến nơi này.”
Anh là một người không biết nói dối, anh đã nói như vậy, nó thực sự chính là một lời hứa hẹn.
Thiên Chi nhìn đến anh.
Vâng ạ, vậy thì chờ thôi.
Đợi đến lần sau, cùng nhau ngắm cực quang.
*
Hôn lễ của hai người được diễn trong giáo đường, không có các nghi lễ phức tạp và các nghi thức âm nhạc theo khuôn phép, mọi người dưới ánh mặt trời vào ngày nắng đẹp, chứng kiến hai trái tim hoà làm một.
Nhưng liên quan đến nội dung diễn ra hôn lễ trong giáo đường, chỉ có người thân tham gia, ngoài ra còn có Cha xứ, không còn bất kì người nào khác nữa.
Quá trình diễn ra vô cùng đơn giản, sau khi bước vào thánh đường, Cha xứ tuyên đọc lời tuyên thệ, tiếp đến là trao nhẫn, thế là kết thúc.
Tuy nói rằng quá trình không mấy phức tạp, nhưng trước đó Cố Oản Oản và Lục Uyển Đình đã thương lượng với nhau, sẽ cố hết sức tiêu tiền vào bất kì chỗ nào mà bọn họ có thể tiêu được.
Ngoài ra, sau hôn lễ còn có một buổi tiệc rượu nhỏ, chuẩn bị riêng cho cư dân địa phương ở Na Uy, theo phong tục, nó cũng được xem là một điềm tốt lành.
Bó hoa cưới và mỗi một bông hoa hồng trang trí ở hành lang giáo đường, đều là hoa hồng Louis XIV của Pháp được vận chuyển bằng đường hàng không đến đây. Cố Oản Oản là người theo trường phái lãng mạn, ngay cả những chiếc ly đãi khách, cũng được làm từ loại thủy tinh lam hiếm có.
(Hoa hồng Louis XIV)
Bà ấy còn đặc biệt mời ekip quay hình đẳng cấp thế giới đến, dốc hết sức ghi lại những khoảng khắc nổi bật trong buổi hôn lễ, cùng với hình ảnh trước và sau khi kết hôn, thành một phóng sự cưới, xem nó như là một đoạn băng ký ức, cũng là món quà nhỏ dành cho đôi vợ chồng mới cưới.
Nhiều năm sau xem lại, so với bất cứ điều gì nó càng chân thật hơn, càng đáng quý hơn.
Hơn nữa đoạn video phóng sự này, trong tương lai có được công bố trong nước hay không, nó còn tuỳ thuộc vào sự lựa chọn của đôi vợ chồng trẻ này.
Chỉ cần nhìn vào việc tổ chức một hôn lễ như vậy, kỳ thực cũng đã có thể nhìn ra chi phí của buổi hôn lễ này như thế nào rồi.
Cố Oản Oản thực sự rất hài lòng Thiên Chi.
Bà ấy phát huy bản năng của một người mẹ chồng vô cùng yêu quý con dâu, thiếu chút nữa đã đem tiền tiết kiệm của Tống Thanh Đình xài hết.
Cũng may hai người vẫn còn có cổ phần của Tống thị, hằng năm luôn được chia lợi nhuận định kỳ.
So với bức danh hoạ đắt tiền tặng ở nhà họ Tần trước đó, lần này món sính lễ mà ông nội Tống tặng Thiên Diêm và Lục Uyển Đình, mới đúng là tiêu tốn rất nhiều tiền, ông cụ đã sớm chuẩn bị nó từ trước.
Ông nội Tống không nói nhiều lời mà trực tiếp dùng hành động biểu đạt tất cả.
Ông cụ đem hết số cổ phần của Tống thị nằm trong tay mình, toàn bộ chuyển sang cho Thiên Chi.
Mặc dù Tống Kỳ Thâm mới đúng là cổ đông lớn nhất nắm quyền kiểm soát tuyệt đối, nhưng tên của Thiên Chi, cũng sẽ xuất hiện một chút trong danh sách ban hội đồng quản trị của Tống thị.
Cho dù nói như thế nào, phần tâm ý này cũng đã đủ rồi.
Quá trình tiến hành rất nhanh, tuy rằng các trình tự đều đơn giản dễ hiểu, so với việc lãnh giấy kết hôn vân đạm phong khinh trước đó, thực sự cho tới bây giờ cái trình tự này, lại làm cho nội tâm của Thiên Chi đột nhiên nhảy lên.
Với tốc độ thong thả di chuyển từng bước một về phía trước, từng tiếng trống đánh thình thịch thoáng một phát xuyên thẳng vào trái tim.
Thiên Chi khoác tay vào khuỷu tay của ba Thiên, nhìn anh thân trường ngọc lập* đứng ở phía trước, im lặng chờ đợi.
(*Thân trường ngọc lập: câu nói này thời nay thường dùng để miêu tả đàn ông vóc dáng cao lớn, “ngọc lập” hiểu là dáng người thẳng tắp, mạnh mẽ rắn rỏi. Nguồn GG.)
Thời điểm tuyên thệ cô không hề run sợ.
Trong lúc trao nhẫn, khi cô rũ mắt xuống, không thể kiềm chế được khoé mắt chợt cay cay.
Tống Kỳ Thâm nhẹ nhàng vuốt ve cô, rồi sau đó dùng hai tay ôm lấy mặt cô đặt một nụ hôn thật sâu.
“Khóc cái gì.”
“…….Em không có khóc.”
Hai người đứng ở nơi này, không coi ai ra gì mà bắt đầu nhỏ giọng nói chuyện với nhau.
Thiên Chi cân nhắc đến điều ấy, sau khi phản bác một câu cô không dám lên tiếng nữa.
“Vậy là được rồi.” Tống Kỳ Thâm nắm tay phải của cô lên, hơi cúi đầu, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên chiếc nhẫn cưới.
“Cuối cùng em cũng đã chính thức trở thành cô gái của anh.” Anh nói xong chợt dừng một chút, sau cùng giọng điệu chậm lại, khiến cho trái tim cô ngứa ngáy, “Dĩ nhiên là anh vô cùng hạnh phúc.”
*
Sau khi quá trình hôn lễ kết thúc, Lục Uyển Đình và Cố Oản Oản đôi mắt đỏ hoe ôm chầm lấy nhau, người trước xúc động là vì cảm nhận được con gái của mình đã gả đi rồi, còn người sau do có thêm con dâu, đơn thuần chỉ là sự hạnh phúc, cho nên ý nghĩa chân chính của việc đó chính là khóc vì vui mừng.
Hai người đàn ông ngồi bên cạnh hai người phụ nữ này, Thiên Diêm và Tống Thanh Đình giống như hai người vệ sĩ, một người ngồi bên trái một người ngồi bên phải, đều im lặng không lên tiếng, chỉ yên lặng chịu đựng tất cả.
Giả vờ không biết chính là biện pháp giải quyết hữu hiệu nhất.
Thân thể ông nội Tống không được tốt, chỉ chống đỡ được một lúc mà thôi, rồi lập tức lên tiếng chúc phúc, ông cũng là người đầu tiên ra về trước.
—— “Dùng hôn lễ này, để nhắn nhủ anh rất thích em.”
Đây là một câu văn khai tiệc do chính Tống Kỳ Thâm tự mình viết, hàm ý cũng tương đối sâu sắc, theo như ý của anh và lời ám chỉ này, hình như là lấy ở đâu đó, tuy rằng Thiên Chi khá tò mò nó là của ai, nhưng có quá nhiều việc không nên hỏi rõ.
Kiểu dáng của chiếc váy cưới mặc lúc trước do chính Thiên Chi chọn, còn về phần lễ phục để cô mặc trong bữa tiệc rượu, đều do Tống Kỳ Thâm chọn cho cô.
Chiếc váy có kiểu dáng sang trọng, màu vàng nhạt đơn giản, trang trọng nhưng không mất phần đáng yêu, những bông hoa khâu bên phần eo càng làm nổi bật lên vòng eo thon gọn chỉ cần một tay đã có thể ôm hết.
Trong lúc bước đi trên bãi cỏ xanh mời rượu các khách mời, cô tình cờ gặp Thiên Diêm.
Hôm nay phong cách của Thiên Diêm không giống như trước kia, tất cả mái tóc dài màu bạc đều được buộc lên cao.
Chỉ có điều ông lại đeo mắt kính, nó đã áp chế lại hơi thở lạnh như băng và yêu nghiệt của ông một chút, gọng kính vàng dưới ánh mặt trời ấm áp, phản chiếu ánh sáng gần như trong suốt.
“Ba.” Không biết đôi mắt của Thiên Chi hướng nhìn vế phía nào, lại gọi một tiếng như vậy.
Thiên Diêm ừ một tiếng, âm thanh trước sau vẫn lạnh nhạt như cũ. Từ nhỏ Thiên Chi đã nghe rất nhiều lần, cho nên cô cũng không cảm thấy khó tiếp nhận.
Ba Thiên đối với ai cũng đều như thế này, ngược lại không tỏ vẻ đặc biệt với ai cả.
Mặc dù mọi người ở thành phố Ngân khi nhắc đến Thiên Diêm đều sẽ thảo luận một câu, rồi sau đó gắn cho ông một cái danh hiệu “Quái vật máu lạnh không có tình cảm.”
Nhưng dù sao người bên ngoài khác với người nhà chính là, Thiên Chi vẫn có thể phân biệt được cảm xúc biến hoá trong con người của Thiên Diêm.
Máu mủ tình thâm, trời sinh mẫn cảm, trong lòng sáng tỏ, tất cả mọi thứ đều đã được thượng đế an bài ổn thỏa.
Lần này Thiên Diêm chính là người chủ động lên tiếng trước, “Con kết hôn, ba cũng không thể tặng gì cho con.”
Thiên Chi nhớ đến tình cảnh khi ấy mình khoác cánh tay của ba Thiên, tuy rằng cô rất tham luyến cái khoảnh khắc ấm áp ngắn ngủi ấy, nhưng có rất nhiều chuyện không thể cưỡng cầu.
Cô mãi mãi sẽ không có được cái cảm giác gần gũi khắng khít khi người cha để con gái mình tuỳ ý leo lên bờ vai vững chãi của mình, nhưng cô đã hài lòng với mọi thứ rồi.
“30% cổ phần của tập đoàn Thiên Lục sẽ để lại cho con.” Thiên Diêm chậm rãi lên tiếng, rồi sau đó không đợi Thiên Chi trả lời ông lập tức xoay người rời đi.
Ông nhấc chân bước về phía trước, rất nhanh đã đi thật xa.
Thiên Chi sững sờ đứng ngay tại chỗ, nhìn bóng lưng của Thiên Diêm, nhất thời có chút ngây ngốc.
Chí hưởng của cô không đặt ở đây, hơn nữa cô không hề có ý nghĩ sẽ tiếp quản công ty nhà mình.
Nhưng cô là đứa con gái duy nhất của bọn họ.
Cũng may Lục Uyển Đình và Thiên Diêm vẫn có thể quản lý công ty ở độ tuổi này, tại phương diện ấy hiếm thấy bọn họ ngầm ăn ý với nhau như vậy, không bao giờ ép buộc cô.
Tuy rằng trước mắt không có ý định giao cho cô tiếp quản, nhưng sự biểu đạt của Thiên Diêm rất rõ ràng.
Thực ra đây là của hồi môn mà ông dành tặng cho cô.
Ngay cả Thiên Chi cũng không biết, rốt cuộc đó có phải là ý của mẹ Thiên hay không.
Nhưng mà —— để lại cho cô 30% cổ phần, vậy 70% còn lại để cho ai.
Thiên Chi không thể tìm ra những uẩn khúc ở bên trong, dứt khoát không suy nghĩ nữa, cô cũng không phải là dạng người chỉ muốn nắm lấy gia sản không buông tay, thứ gì là của cô, tóm lại sẽ là của cô, không có thì cũng không cưỡng cầu.
*
Sau khi hôn lễ kết thúc, Lục Uyển Đình và Thiên Diêm dự định sẽ đi chuyến bay đêm hôm sau trở về, sẵn sàng rời đi trước.
Mấy ngày qua Cố Oản Oản và Lục Uyển Đình gặp mặt thường xuyên càng ngày càng hoà hợp, thậm chí ba người bọn họ còn đã lên kế hoạch đi đến nơi nào uống trà chiều, lúc này có người muốn rời đi, có chút không cam lòng.
“Mẹ đi thu dọn một ít đồ, mẹ sẽ trở về nước sớm thôi.” Lục Uyển Đình kéo Thiên Chi đến một góc, còn xoa đầu cô trước khi bà rời đi.
“Mẹ, con sẽ chờ mẹ trở về. Mẹ còn chưa đi đến Nam Uyển mà, con và anh Kỳ Thâm sống ở chỗ ấy, nơi đó còn có rất nhiều phòng. Chúng ta có thể sống cùng nhau.”
Thiên Chi suy nghĩ, âm thầm bổ sung thêm một câu, “Mẹ và ba có về cùng nhau không?”
“Không về cùng nhau, ông ấy vẫn tiếp tục ở lại bên đó.” Giọng điệu của Lục Uyển Đình rất lạnh nhạt, thần sắc của bà so với lúc trước đã tốt hơn rất nhiều, “Sau khi trở về nước mẹ không muốn đi đâu cả, mẹ chỉ muốn dành nhiều thời gian ở bên cạnh con mà thôi.”
Đây là lần đầu tiên Lục Uyển Đình nói rõ hành trình của mình một cách thẳng thắn với Thiên Chi như vậy.
Không đợi Thiên Chi phản ứng lại, bà đột nhiên lại nói đến một chuyện.
“Còn có một chuyện mẹ muốn nói với con, nhất định con phải thật chú ý, con vẫn còn đi học, cho nên phải làm biện pháp phòng tránh tốt một chút.”
Thiên Chi nghẹn lời không biết giải thích như thế nào, do dự một lúc, “Luôn làm……Biện pháp phòng tránh mà.”
Mặc dù hai người ý loạn tình mê, nhưng cũng không bao giờ phạm sai lầm.
Ngày hôm đó Tống Kỳ Thâm và Thiên Chi đã hơn nửa đêm vẫn còn bận rộn, cho đến gần sáng mới quay trở về nhà, vì vậy sáng hôm sau hai người đều dậy trễ.
Trong lúc Thiên Chi và anh đi xuống cầu thang Lục Uyển Đình đã thoáng nhìn qua, người trẻ tuổi mà, có đôi khi họ hơi tham lam một chút.
“Con có thể tự mình kiểm soát tốt, chỉ cần trong lòng tự biết chừng mực là được rồi.” Thực ra Lục Uyển Đình thấy Tống Kỳ Thâm là một người đáng tin cậy, cho nên bà cũng yên tâm. Nhưng hôm nay liếc mắt quan sát, bà vẫn cảm thấy mình nên dặn dò lại một lần nữa mới an tâm.
Sau khi Lục Uyển Đình dặn dò một số việc cần thiết, đêm đó bà cùng Thiên Diêm xuất phát đi đến sân bay.
Mấy người còn lại đang ở trong phòng thu dọn hành lý, chuẩn bị trở về nước.
Tống Kỳ Thâm thu dọn được một nửa, đã bị ông nội Tống gọi rời đi, bảo là có việc cần bàn.
Chỉ để lại Thiên Chi một mình ở trong phòng, chậm rãi thu dọn hành lý.
Bởi vì ngón áp út phía bên phải đeo nhẫn kim cương, cho nên động tác của cô không được lưu loát lắm. Thực ra từ lúc đeo nhẫn cho đến bây giờ, cô cảm thấy có chút không quen.
Nhưng cô một mực không tháo nó ra.
Thiên Chi đã thu dọn gần xong hành lý mà Tống Kỳ Thâm vẫn còn chưa trở về, cô dứt khoát ngồi khoanh chân trên tấm thảm sang trọng mềm mại, bắt đầu tỉ mỉ quan sát chiếc nhẫn của mình.
Viên kim cương Graff Pink, được cắt tinh xảo, màu sắc tươi sáng, mang theo một chút nữ tính. Trong căn phòng hơi tối, cùng với ánh lửa mờ ảo đang cháy bên trong lò sưởi âm tường, vừa rõ ràng lại vừa mờ mịt.
(Kim cương Graff Pink.)
Độ tinh khiết sáng ngời như vậy, cùng với kiểu dáng độc nhất vô nhị, điều đó đã làm thỏa mãn rất nhiều sở thích của cô và trời sinh con gái đối với nhẫn kim cương cực kì yêu thích.
Thiên Chi cẩn thận quan sát, rồi sau đó phúc chí tâm linh*.
(*Phúc chí tâm linh: khi vận may đến, thì người ta trở nên linh hoạt khôn ngoan hơn. Nguồn Baidu.)
Cô kéo chiếc nhẫn ra một chút, ánh mắt di chuyển xuống dưới, theo sau cô nhìn thấy một dòng chữ nhỏ khắc bên trong viên kim cương màu hồng.
Nó khắc một dòng chữ tiếng Anh, nét chữ rất quen thuộc.
Dòng chữ biểu hiện ở trên, chính là cái dòng chữ khiến cô vô cùng tò mò, Dear DD.
Lần này nói như thế nào cô cũng phải hỏi rõ Tống Kỳ Thâm mới được, trước đây mỗi lần cô hỏi đến, anh đều tránh né không trả lời.
Về sau cô quên đi mất không còn hỏi anh nữa, anh thực sự vẫn luôn che giấu không nói đến nó, bây giờ Thiên Chi suy nghĩ lại, người đàn ông này có khả năng nhẫn nại tốt thật.
Đoán chừng là vì quá tò mò, cô trực tiếp đứng dậy, mở cửa phòng đi ra ngoài.
Vừa rồi Tống Kỳ Thâm bị ông nội Tống gọi đi, lại còn có thể trò chuyện đến nhiều chủ đề lâu như vậy, vẫn lề mề không chịu trở về.
Ngược lại cô muốn đến đó nghe xem một chút, đến cùng là bọn họ đang nói cái gì.
Phòng của ông nội Tống nằm ở cuối hành lang, tiếng bước chân của Thiên Chi bị giấu trong tấm thảm, yên lặng không một tiếng động.
Nhưng không đợi cô đi đến gần, thời điểm chỉ còn cách vài bước chân, giọng nói của ông nội Tống xuyên qua cánh cửa chưa được khép kín vang lên.
“Nhớ lúc ấy ông đã đưa cho cháu xem những người mà ông vừa ý, cháu không nói gì cả, về sau ông hỏi cháu vì sao chỉ chọn một mình Chi Chi, cháu vẫn không trả lời, bây giờ cháu có thể nói cho ông biết lý do được chưa?”
Bước chân của Thiên Chi bỗng dưng ngừng lại, trì trệ không tiến lên.
Trái tim cô dường như bị treo trên mép của một vách đá.
Vừa muốn nghe, lại không muốn nghe.
Tống Kỳ Thâm im lặng rất lâu, im lặng lâu đến mức Thiên Chi cho rằng anh sẽ không trả lời.
Giống như vừa trải qua một thế kỷ.
Anh mới chậm rãi lên tiếng, “Cháu không biết.”
————-//—-//———-
* Tác giả có lời muốn nói: Đã sớm chuẩn bị sẵn cái nắp nồi cho Tống tổng. (Thực ra anh ta còn chưa nói hết câu đó.)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.