Chương 34: Ngâm suối nước nóng
Chấp Thông Nhất Căn
26/10/2020
Edit: Tiểu Màn Thầu
Những ngón tay của Thiên Chi bị Tống Kỳ Thâm nắm chặt, giống như bị điện giật, bùm bùm một dòng điện nhảy lên không ngừng, rực cháy một mảnh.
Trên đỉnh như nổi sóng, cảm giác tê tái từng đợt đánh úp.
Âm thanh ầm ĩ trước đó của cặp đôi nam nữ kia cũng dần trôi xa, tiếng ồn ào giảm dần, cuối cùng hầm gara khôi phục lại trạng thái ban đầu.
Trái ngược với sự yên tĩnh trong đêm đông lạnh lẽo, lòng bàn tay của Tống Kỳ Thâm vô cùng ấm áp, bàn tay đó đang bao bọc bàn tay nhỏ bé của cô.
Thiên Chi một lần nữa thử rút tay của mình về, nhưng làm gì cũng vô dụng thôi. Tuy nhìn bàn tay của Tống Kỳ Thâm thon dài mảnh khảnh như vậy, nhưng sức lực rất lớn, còn mang theo sự nhiệt tình.
Trông có vẻ mềm yếu, thực ra thì không phải thế.
Thiên Chi thử hai lần cũng không thể rút tay ra, cuối cùng cô kiềm chế không được, lẩm bẩm một câu, “……Cái gì mà tiểu gia hoả.”
Nếu như cô là tiểu gia hoả.
Vậy còn Tống Kỳ Thâm là gì, không phải nên gọi anh là lão gia sao.
Đương nhiên những lời nói này, Thiên Chi không dám nói ở trước mặt Tống Kỳ Thâm.
Cô ngước mắt lên, liếc nhìn anh một cái, chỉ liếc một cái, quả thực chỉ liếc đúng một cái mà thôi.
Tống Kỳ Thâm cũng không bỏ qua ánh mắt mang theo đánh giá này của Thiên Chi.
“Được rồi, nghĩ đi đâu vậy, chúng ta mau lên xe thôi.”
Anh vừa dứt lời, đã lập tức lôi kéo Thiên Chi đi về phía chiếc xe.
Vừa rồi trong lúc dùng bữa, thực ra chỉ có Tống Kỳ Thâm và Lâm Thanh Lai trò chuyện với nhau, Thiên Chi không thể chen lời vào.
Hiện giờ hai người ngồi trên xe, có thể nói là Thiên Chi giống như bị đóng băng. Tống Kỳ Thâm không nghe thấy cô lên tiếng.
“Chẳng lẽ lạnh đến ngu người rồi à?”
Thiên Chi nắm lấy dây an toàn trên người mình, nghiêng mặt nhìn qua, “Nói ai ngu hả?”
“Nhìn em không nói chuyện, không phải là lạnh đến ngu người thì là gì?”
Sau đó Tống Kỳ Thâm lời ít ý nhiều mà giải thích rõ, anh thuận tay mở điều hoà nhiệt độ trong xe lên, tiếp theo anh dứt khoát mở máy xe, lưu loát đánh tay lái.
“Bởi vì dường như không có chuyện gì hay để nói.” Thiên Chi thật lòng thật dạ biểu đạt sự nghi ngờ của mình, hàng chân mày đẹp chau lại, “Anh không mệt hả?”
Tống Kỳ Thâm vào mỗi cuối tuần, chỉ cần Thiên Chi quay trở về Nam Uyển, anh sẽ không tăng ca, chỉ muốn ở bên cạnh cô.
Nhưng ngược lại thời điểm không có cô, anh sẽ tiếp tục bận rộn với công việc.
Hôm nay cô từ trường học trở về, lại chạy đến Quốc Hạ. Đương nhiên Tống Kỳ Thâm phải đi đến nhiều nơi hơn cả cô.
Sau khi bận rộn suốt một ngày, anh còn cùng mọi người tham gia bữa tiệc.
Thậm chí là hiện giờ.
Anh còn muốn đưa cô trở về Nam Uyển.
Con người này một khi đã dính vào công việc, quả thực rất giống như một con xoay đang di chuyển.
Chiếc xe lao đi trong màn đêm, Tống Kỳ Thâm nghe xong những lời nói này của cô gái nhỏ, anh cảm thấy có chút buồn cười, “Mệt hả?”
Tất nhiên là mệt rồi, nhưng từ khi hiểu chuyện cho đến nay, cái từ này gần như không bao giờ xuất hiện trong miệng của Tống Kỳ Thâm.
“Vẫn ổn.”
“Anh thì ổn rồi, em lại cảm thấy hơi mệt.” Thiên Chi vừa nói vừa rút người lại, nhìn giống như một chú ốc sên.
Tống Kỳ Thâm khoé mắt dư quang liếc nhìn cô, trực tiếp hỏi, “Em có làm cái gì đâu mà mệt mỏi?”
“Dạ….. Không phải trong bài báo thường viết là, mỗi khi con người ta ăn quá no sẽ cảm thấy mệt mỏi rã rời à.” Đôi mắt hạnh của Thiên Chi trở nên hơi mông lung, tầm mắt cũng không có điểm dừng.
Cô gái nhỏ nghiêng đầu, cúi thấp mặt, dán sát vào mặt kính thuỷ tinh, đầu dựa lên cửa sổ xe.
Bởi vì gầm xe rất vững vàng, tốc độ xe chạy cũng tương đối ổn định, cho nên phần đầu của cô không bị rung lắc quá mạnh.
“Vừa rồi em hầu như không ăn được bao nhiêu.” Trong lúc gặp đèn đỏ, Tống Kỳ Thâm thay Thiên Chi nhớ lại tình hình vừa rồi một chút.
Ăn vài cọng cải xanh, uống không đến nửa chén canh.
Đây mà là ăn nhiều theo như lời cô nói hả, lượng thức ăn so với trước kia càng ít hơn thì có.
“Ha ha, có đôi khi ăn vào buổi tối sẽ rất dễ mau no.” Thiên Chi cảm thấy lời nói không đúng chút nào, chẳng lẽ Tống Kỳ Thâm cho rằng dạ dày của cô là cái động không đáy à.
“Cũng có thể do nhiệt độ trong xe quá cao.” Tống Kỳ Thâm nói xong, đưa tay ấn vào màn hình, bảng điều khiển thông minh nhận diện được dấu vân tay của anh, sau đó nó kêu “Tít tít” hai tiếng, hệ thống máy sưởi tự động hạ xuống mức thấp nhất.
“Anh nhìn em mệt như vậy, hay là đợi chút nữa trở về Nam Uyển, chúng ta đi tắm suối nước nóng nhé?” Thoạt nhìn Thiên Chi khá uể oải, không giống như là đang mệt mỏi, trông cứ như sức sống bị hút cạn.
Ngâm mình một chút, tinh thần dần dần thả lỏng hơn, đây cũng là một cách thư giãn không tồi.
Quả nhiên, sau khi nghe thấy Tống Kỳ Thâm nói đến chuyện này, Thiên Chi lập tức có hứng thú ngay, trực tiếp mở đôi mắt đang nhắm hờ lên, nhìn qua bên đó, giọng điệu hơi nâng cao lên.
“Thực sự có sao….?”
“Gạt em làm gì.” Thừa dịp đèn đỏ chuyển sang đèn xanh, Tống Kỳ Thâm nhướng mày, ánh mắt nhàn nhạt nhìn qua đây, cứ liếc mắt nhìn cô như vậy.
“Lúc trước trợ lý Hạ đã từng nói với em, em còn cho rằng chỉ là thuận miệng nói mà thôi, hoặc là đang nói đùa.” Không biết Thiên Chi nghĩ đến điều gì, lập tức cười rộ lên.
Cô còn nhớ rõ lần đầu tiên mình đi đến Nam Uyển.
Bởi vì ngày đó vội vàng quan sát và tham quan toàn bộ Nam Uyển, theo sau Thiên Chi cảm thấy hơi mệt mỏi, cho nên cô trực tiếp làm ổ trên ghế sô pha, giống như một chú chim cút ngủ mê man.
Lúc thức dậy, trợ lý Hạ nho nhã lễ độ đề nghị rằng, nếu như cô đã thức dậy, anh ta có thể dẫn cô đi xem hồ suối nước nóng mới vừa được xây dựng cách đây không bao lâu.
(*Tường suối nước nóng: trong raw ghi là tường suối nước nóng, nó giống như một cái bể tắm có thành.)
Sau đó anh ta còn nhiệt tình nói với Thiên Chi, nếu lúc nào cảm thấy mệt mỏi, cô có thể đến đó ngâm nước nóng để xua tan cảm giác mệt mỏi.
Thực ra lúc ấy Thiên Chi không am hiểu về Nam Uyển bằng trợ lý Hạ, cô vừa mới thức dậy, vẫn còn trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, cô chỉ cho rằng trợ lý Hạ đang trêu chọc mình.
Anh ta chỉ thuận miệng nhắc đến cái hồ suối nước nóng nhỏ đó mà thôi, về sau cô cũng không hỏi xem nó nằm ở chỗ nào, thậm chí là còn không để nó ở trong lòng.
Nhìn bộ dạng này của cô gái nhỏ, Tống Kỳ Thâm càng thêm chắc chắn hơn về suy đoán của mình, anh cũng hiểu rõ bản thân mình đang nói đến cái vấn đề gì.
Hồ suối nước nóng này, thực ra được đặt ở phía sau hoa viên, không thể dễ dàng nhìn thấy, nó lại nằm khuất sau những bụi cây lớn và rừng trúc.
Nếu không đẩy lớp che đậy ấy ra, người ta có thể sẽ bỏ lỡ những động thiên* ở bên trong đó. Không thể không nói đến, mặc dù khu vực ấy chưa từng có ai đặt chân đến, nhưng vị trí địa lý mà suối nước nóng chiếm ngự rất tuyệt vời.
(*Động thiên: những hang động nơi thần tiên sống.)
Lúc trước Thiên Chi thườngtừ cửa sổ của phòng ngủ chính hướng nhìn ra bên ngoài, tầm mắt nhìn về phía xa xa, chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy những cây thông Berlin nằm ở lưng chừng núi, còn có cả loại cây ngô đồng Pháp được trồng ở hoa viên Nam Uyển.
Hiện giờ nói ra mới biết, Thiên Chi cảm thấy có hơi hối tiếc.
Hối tiếc vì mình đã không khám phá cái gọi là “Dự án mới” này sớm hơn.
Sớm biết như thế, cô đã có thể vượt qua “Niềm đam mê” kéo dài cả hàng thế kỷ, trong cái mùa đông giá rét đằng đẵng chỉ vừa mới bắt đầu này.
Rồi sau đó cô sẽ ngâm suối nước nóng đến khi nào cạn mới dừng!
Đương nhiên đây cũng chỉ là kế hoạch mà thôi, cho dù có muốn cũng không được.
Thiên Chi dừng suy nghĩ một lúc, nheo mắt nhìn về phía đó, âm thầm quan sát Tống Kỳ Thâm.
Cả hai người đều mặc áo choàng, bên trong chỉ mặc quần áo cần thiết khi đi tắm suối nước nóng, ngoài cái đó ra, không có cái gì khác nữa, cũng không tính là ăn mặc quá dày.
Nhưng trong đêm mùa đông, nhiệt độ rất thấp, còn có sương đêm. Thực sự cần phải thận trọng.
Khi gặp vấn đề liên quan đến thân thể, tóm lại vẫn nên đặc biệt chú ý một chút, nếu như nhân cơ hội này lại bị cảm lạnh hay gặp điều gì đó, nói tóm lại sẽ làm cho người ta cảm thấy khó chịu.
Nhưng cho dù từng cơn gió lạnh gào thét điên cuồng đến mức nào, hay lưỡi băng sắc nhọn thổi mạnh đến đâu, cũng không thắng nổi việc hai người sắp ngâm mình cùng nhau trong hồ nước nóng, cái gọi là sự tò mò và hiếu kỳ lại xuất hiện, còn có một sự…..
Chờ mong như có như không.
Bên trong hang động suối nước nóng hơi nước lượn lờ bay lên. Trong lúc Thiên Chi chậm rãi ngồi xuống, nước ấm cũng dâng lên.
Giờ phút này, cô chỉ cảm thấy từng tế bào như đang giãn ra, máu huyết được lưu thông, toàn thân đều kêu gào thoải mái.
Cứ ngâm mình như thế, không đi đâu cả, không suy nghĩ gì nữa, quả thực vô cùng dễ chịu, cũng đủ xua tan sự mệt mỏi tích luỹ của ngày hôm nay.
Tống Kỳ Thâm ngồi cách cô không xa, hai người ngồi trong tư thế một nửa chữ thập.
Anh ngả người về phía sau, bởi vì mái tóc đen thoáng dính chút nước, tất cả đều được hất lên cao, lộ ra hàng chân mày sắc bén, nhìn xuống chút nữa, chính là đường cong lưu loát nơi phần cổ.
Thiên Chi chỉ nhẹ nhàng nhìn thoáng qua, cô nhìn thấy nửa bên sườn mặt như ngọc của anh, rồi nhanh chóng thu hồi tầm mắt.
Tống Kỳ Thâm bất động thanh sắc, khép hờ đôi mắt, đem tất cả thu vào trong đáy mắt.
Tường suối nước nóng kéo dài lên cao, bên cạnh hồ còn có một loạt các loại tinh dầu, hương hoa và hoa khô.
Ở đây còn đặt nhiều kệ gỗ hơn so với trong phòng tắm chính, muốn thứ gì đều có thứ đó, hơn nữa còn cung cấp nhiều sự lựa chọn.
Đương nhiên Thiên Chi sẽ không bỏ lỡ nó, ngay lập tức lòng hiếu kỳ bị khơi dậy.
Cô chỉ quỳ nhẹ trên tảng đá bên dưới đáy hồ nước nóng, nghiêng người về phía trước, bắt đầu dùng tay bắt lấy từng lọ một, sau đó ngửi thử mùi hương.
Có một số phải hoà tan trong nước mới có thể ngửi ra hơi thở nguyên thuỷ nhất và mùi hương lúc ban đầu.
Thiên Chi giơ tay lên lấy một lượng nhỏ, sau khi mò mẫm xong, lại đặt lên mũi ngửi.
Trong lúc cử động, mùi hương hoa sơn chi nhàn nhạt từ trên người cô gái nhỏ lan toả ra, không biết có phải do tác động của suối nước nóng trong hồ như một chất xúc tác hay không, càng làm mùi hương trở nên nồng đậm.
Tâm tư của Tống Kỳ Thâm khẽ rung động, anh trực tiếp kéo người vào lòng.
Hai người đều mặc quần áo mỏng manh, hơn nữa quần áo cũng bị nước ấm làm ướt sũng, dán sát vào cơ thể, chúng đem lại nhiều cảm giác trước nay chưa từng có.
“Có chuyện gì vậy?” Thiên Chi nghi hoặc lên tiếng, nhưng đồng thời cô đối với việc hai người gần gũi nhau như vậy, vẫn cảm thấy có chút không quen.
Cũng không có nguyên nhân nào khác, lúc này cảm thấy không quen chỉ là do cái tư thế này mà thôi, thực sự nó quá mức mới lạ.
Thiên Chi hơi giãy giụa, hơi dùng sức, sau đó lại chống hai tay lên vai anh, cho dù cô làm như vậy, cũng không thể thoát khỏi anh.
Từ đó trở về sau, theo một cách tự nhiên nào đó, cô gái nhỏ đã bị rơi vào một cái bẫy có lưỡi câu dài dùng để câu cá lớn.
“Vừa rồi em làm cái gì vậy, trông dáng vẻ như đang tìm món đồ gì đó.” Tống Kỳ Thâm đè thấp giọng nói, trong hồ suối nước nóng từng làn hơi nước bốc lên cao, mang theo một chút mờ ảo.
Chính vì sự mờ ảo này, vô duyên vô cớ làm cho toàn bộ cảnh đêm, dần dần chìm trong một tầng ý tứ hàm xúc không rõ ràng.
“Em đang thử mùi hương.” Trên khuôn mặt của Thiên Chi dính một ít phấn trông thật đáng yêu, cô cố ý nói sang chuyện khác, “Em chợt nhớ đến, đêm nay chúng ta vừa mới dùng bữa tối xong đã lập tức ngâm mình trong suối nước nóng, như vậy chúng ta có bị ngất xỉu hay không?”
“Những người quá ăn no, dường như rất dễ bị….”
Thiên Chi nói đến đây, chợt dừng lại, cũng chỉ dừng trong chốc lát mà thôi.
Lời cô nói không phải là không có đạo lý.
Chưa kể đến, trong khoảng thời gian này, còn không có bất kì sự nghỉ ngơi nào.
“Em nhìn xem anh có ngất xỉu không?” Đầu ngón tay của Tống Kỳ Thâm đặt trên phần eo của cô gái nhỏ dần siết chặt lại.
Thiên Chi chợt có một cảm giác choáng váng không thể diễn tả thành lời.
“Không….. Không có.”
“Không phải rất ổn à.” Đôi mắt đào hoa xinh đẹp của Tống Kỳ Thâm tựa như đang câu dẫn người khác, còn hướng dẫn từng bước một, “Nếu như đã ăn quá no, thì cần phải tiêu hoá thôi.”
Suối nước nóng ở đây được xây dựng theo kiểu bán lộ thiên, với thiết kế này có thể nhìn thấy cả một bầu trời đầy sao.
Nhưng hiện giờ là đêm mùa đông không có nhiều sao, chỉ có hơi nước bốc lên lượn lờ xung quanh, từng luồn hơi bay lên cao.
Ngay cả hai má của Thiên Chi cũng bị hong đến ửng đỏ.
Hồ suối nước nóng bị khuấy động bởi những gợn sóng nhỏ, từng đợt từng đợt một, rồi sau đó nhịp sóng mạnh mẽ tựa như bão táp ập vào, cực kì kiêu ngạo.
Tống Kỳ Thâm vừa mới nói xong câu nói đó, anh lập tức cúi người xuống, lôi kéo cô ở chỗ này làm vài lần bánh nhân thịt.
Cuối cùng Thiên Chi mí thấp mí cao rồi cụp xuống, nặng nề nhắm chặt lại, như thế nào cũng không thể mở mắt lên được.
Cô dường như đã hơi hiểu rõ ý nghĩa của việc tiêu hoá này là gì rồi.
Những ngón tay của Thiên Chi bị Tống Kỳ Thâm nắm chặt, giống như bị điện giật, bùm bùm một dòng điện nhảy lên không ngừng, rực cháy một mảnh.
Trên đỉnh như nổi sóng, cảm giác tê tái từng đợt đánh úp.
Âm thanh ầm ĩ trước đó của cặp đôi nam nữ kia cũng dần trôi xa, tiếng ồn ào giảm dần, cuối cùng hầm gara khôi phục lại trạng thái ban đầu.
Trái ngược với sự yên tĩnh trong đêm đông lạnh lẽo, lòng bàn tay của Tống Kỳ Thâm vô cùng ấm áp, bàn tay đó đang bao bọc bàn tay nhỏ bé của cô.
Thiên Chi một lần nữa thử rút tay của mình về, nhưng làm gì cũng vô dụng thôi. Tuy nhìn bàn tay của Tống Kỳ Thâm thon dài mảnh khảnh như vậy, nhưng sức lực rất lớn, còn mang theo sự nhiệt tình.
Trông có vẻ mềm yếu, thực ra thì không phải thế.
Thiên Chi thử hai lần cũng không thể rút tay ra, cuối cùng cô kiềm chế không được, lẩm bẩm một câu, “……Cái gì mà tiểu gia hoả.”
Nếu như cô là tiểu gia hoả.
Vậy còn Tống Kỳ Thâm là gì, không phải nên gọi anh là lão gia sao.
Đương nhiên những lời nói này, Thiên Chi không dám nói ở trước mặt Tống Kỳ Thâm.
Cô ngước mắt lên, liếc nhìn anh một cái, chỉ liếc một cái, quả thực chỉ liếc đúng một cái mà thôi.
Tống Kỳ Thâm cũng không bỏ qua ánh mắt mang theo đánh giá này của Thiên Chi.
“Được rồi, nghĩ đi đâu vậy, chúng ta mau lên xe thôi.”
Anh vừa dứt lời, đã lập tức lôi kéo Thiên Chi đi về phía chiếc xe.
Vừa rồi trong lúc dùng bữa, thực ra chỉ có Tống Kỳ Thâm và Lâm Thanh Lai trò chuyện với nhau, Thiên Chi không thể chen lời vào.
Hiện giờ hai người ngồi trên xe, có thể nói là Thiên Chi giống như bị đóng băng. Tống Kỳ Thâm không nghe thấy cô lên tiếng.
“Chẳng lẽ lạnh đến ngu người rồi à?”
Thiên Chi nắm lấy dây an toàn trên người mình, nghiêng mặt nhìn qua, “Nói ai ngu hả?”
“Nhìn em không nói chuyện, không phải là lạnh đến ngu người thì là gì?”
Sau đó Tống Kỳ Thâm lời ít ý nhiều mà giải thích rõ, anh thuận tay mở điều hoà nhiệt độ trong xe lên, tiếp theo anh dứt khoát mở máy xe, lưu loát đánh tay lái.
“Bởi vì dường như không có chuyện gì hay để nói.” Thiên Chi thật lòng thật dạ biểu đạt sự nghi ngờ của mình, hàng chân mày đẹp chau lại, “Anh không mệt hả?”
Tống Kỳ Thâm vào mỗi cuối tuần, chỉ cần Thiên Chi quay trở về Nam Uyển, anh sẽ không tăng ca, chỉ muốn ở bên cạnh cô.
Nhưng ngược lại thời điểm không có cô, anh sẽ tiếp tục bận rộn với công việc.
Hôm nay cô từ trường học trở về, lại chạy đến Quốc Hạ. Đương nhiên Tống Kỳ Thâm phải đi đến nhiều nơi hơn cả cô.
Sau khi bận rộn suốt một ngày, anh còn cùng mọi người tham gia bữa tiệc.
Thậm chí là hiện giờ.
Anh còn muốn đưa cô trở về Nam Uyển.
Con người này một khi đã dính vào công việc, quả thực rất giống như một con xoay đang di chuyển.
Chiếc xe lao đi trong màn đêm, Tống Kỳ Thâm nghe xong những lời nói này của cô gái nhỏ, anh cảm thấy có chút buồn cười, “Mệt hả?”
Tất nhiên là mệt rồi, nhưng từ khi hiểu chuyện cho đến nay, cái từ này gần như không bao giờ xuất hiện trong miệng của Tống Kỳ Thâm.
“Vẫn ổn.”
“Anh thì ổn rồi, em lại cảm thấy hơi mệt.” Thiên Chi vừa nói vừa rút người lại, nhìn giống như một chú ốc sên.
Tống Kỳ Thâm khoé mắt dư quang liếc nhìn cô, trực tiếp hỏi, “Em có làm cái gì đâu mà mệt mỏi?”
“Dạ….. Không phải trong bài báo thường viết là, mỗi khi con người ta ăn quá no sẽ cảm thấy mệt mỏi rã rời à.” Đôi mắt hạnh của Thiên Chi trở nên hơi mông lung, tầm mắt cũng không có điểm dừng.
Cô gái nhỏ nghiêng đầu, cúi thấp mặt, dán sát vào mặt kính thuỷ tinh, đầu dựa lên cửa sổ xe.
Bởi vì gầm xe rất vững vàng, tốc độ xe chạy cũng tương đối ổn định, cho nên phần đầu của cô không bị rung lắc quá mạnh.
“Vừa rồi em hầu như không ăn được bao nhiêu.” Trong lúc gặp đèn đỏ, Tống Kỳ Thâm thay Thiên Chi nhớ lại tình hình vừa rồi một chút.
Ăn vài cọng cải xanh, uống không đến nửa chén canh.
Đây mà là ăn nhiều theo như lời cô nói hả, lượng thức ăn so với trước kia càng ít hơn thì có.
“Ha ha, có đôi khi ăn vào buổi tối sẽ rất dễ mau no.” Thiên Chi cảm thấy lời nói không đúng chút nào, chẳng lẽ Tống Kỳ Thâm cho rằng dạ dày của cô là cái động không đáy à.
“Cũng có thể do nhiệt độ trong xe quá cao.” Tống Kỳ Thâm nói xong, đưa tay ấn vào màn hình, bảng điều khiển thông minh nhận diện được dấu vân tay của anh, sau đó nó kêu “Tít tít” hai tiếng, hệ thống máy sưởi tự động hạ xuống mức thấp nhất.
“Anh nhìn em mệt như vậy, hay là đợi chút nữa trở về Nam Uyển, chúng ta đi tắm suối nước nóng nhé?” Thoạt nhìn Thiên Chi khá uể oải, không giống như là đang mệt mỏi, trông cứ như sức sống bị hút cạn.
Ngâm mình một chút, tinh thần dần dần thả lỏng hơn, đây cũng là một cách thư giãn không tồi.
Quả nhiên, sau khi nghe thấy Tống Kỳ Thâm nói đến chuyện này, Thiên Chi lập tức có hứng thú ngay, trực tiếp mở đôi mắt đang nhắm hờ lên, nhìn qua bên đó, giọng điệu hơi nâng cao lên.
“Thực sự có sao….?”
“Gạt em làm gì.” Thừa dịp đèn đỏ chuyển sang đèn xanh, Tống Kỳ Thâm nhướng mày, ánh mắt nhàn nhạt nhìn qua đây, cứ liếc mắt nhìn cô như vậy.
“Lúc trước trợ lý Hạ đã từng nói với em, em còn cho rằng chỉ là thuận miệng nói mà thôi, hoặc là đang nói đùa.” Không biết Thiên Chi nghĩ đến điều gì, lập tức cười rộ lên.
Cô còn nhớ rõ lần đầu tiên mình đi đến Nam Uyển.
Bởi vì ngày đó vội vàng quan sát và tham quan toàn bộ Nam Uyển, theo sau Thiên Chi cảm thấy hơi mệt mỏi, cho nên cô trực tiếp làm ổ trên ghế sô pha, giống như một chú chim cút ngủ mê man.
Lúc thức dậy, trợ lý Hạ nho nhã lễ độ đề nghị rằng, nếu như cô đã thức dậy, anh ta có thể dẫn cô đi xem hồ suối nước nóng mới vừa được xây dựng cách đây không bao lâu.
(*Tường suối nước nóng: trong raw ghi là tường suối nước nóng, nó giống như một cái bể tắm có thành.)
Sau đó anh ta còn nhiệt tình nói với Thiên Chi, nếu lúc nào cảm thấy mệt mỏi, cô có thể đến đó ngâm nước nóng để xua tan cảm giác mệt mỏi.
Thực ra lúc ấy Thiên Chi không am hiểu về Nam Uyển bằng trợ lý Hạ, cô vừa mới thức dậy, vẫn còn trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, cô chỉ cho rằng trợ lý Hạ đang trêu chọc mình.
Anh ta chỉ thuận miệng nhắc đến cái hồ suối nước nóng nhỏ đó mà thôi, về sau cô cũng không hỏi xem nó nằm ở chỗ nào, thậm chí là còn không để nó ở trong lòng.
Nhìn bộ dạng này của cô gái nhỏ, Tống Kỳ Thâm càng thêm chắc chắn hơn về suy đoán của mình, anh cũng hiểu rõ bản thân mình đang nói đến cái vấn đề gì.
Hồ suối nước nóng này, thực ra được đặt ở phía sau hoa viên, không thể dễ dàng nhìn thấy, nó lại nằm khuất sau những bụi cây lớn và rừng trúc.
Nếu không đẩy lớp che đậy ấy ra, người ta có thể sẽ bỏ lỡ những động thiên* ở bên trong đó. Không thể không nói đến, mặc dù khu vực ấy chưa từng có ai đặt chân đến, nhưng vị trí địa lý mà suối nước nóng chiếm ngự rất tuyệt vời.
(*Động thiên: những hang động nơi thần tiên sống.)
Lúc trước Thiên Chi thườngtừ cửa sổ của phòng ngủ chính hướng nhìn ra bên ngoài, tầm mắt nhìn về phía xa xa, chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy những cây thông Berlin nằm ở lưng chừng núi, còn có cả loại cây ngô đồng Pháp được trồng ở hoa viên Nam Uyển.
Hiện giờ nói ra mới biết, Thiên Chi cảm thấy có hơi hối tiếc.
Hối tiếc vì mình đã không khám phá cái gọi là “Dự án mới” này sớm hơn.
Sớm biết như thế, cô đã có thể vượt qua “Niềm đam mê” kéo dài cả hàng thế kỷ, trong cái mùa đông giá rét đằng đẵng chỉ vừa mới bắt đầu này.
Rồi sau đó cô sẽ ngâm suối nước nóng đến khi nào cạn mới dừng!
Đương nhiên đây cũng chỉ là kế hoạch mà thôi, cho dù có muốn cũng không được.
Thiên Chi dừng suy nghĩ một lúc, nheo mắt nhìn về phía đó, âm thầm quan sát Tống Kỳ Thâm.
Cả hai người đều mặc áo choàng, bên trong chỉ mặc quần áo cần thiết khi đi tắm suối nước nóng, ngoài cái đó ra, không có cái gì khác nữa, cũng không tính là ăn mặc quá dày.
Nhưng trong đêm mùa đông, nhiệt độ rất thấp, còn có sương đêm. Thực sự cần phải thận trọng.
Khi gặp vấn đề liên quan đến thân thể, tóm lại vẫn nên đặc biệt chú ý một chút, nếu như nhân cơ hội này lại bị cảm lạnh hay gặp điều gì đó, nói tóm lại sẽ làm cho người ta cảm thấy khó chịu.
Nhưng cho dù từng cơn gió lạnh gào thét điên cuồng đến mức nào, hay lưỡi băng sắc nhọn thổi mạnh đến đâu, cũng không thắng nổi việc hai người sắp ngâm mình cùng nhau trong hồ nước nóng, cái gọi là sự tò mò và hiếu kỳ lại xuất hiện, còn có một sự…..
Chờ mong như có như không.
Bên trong hang động suối nước nóng hơi nước lượn lờ bay lên. Trong lúc Thiên Chi chậm rãi ngồi xuống, nước ấm cũng dâng lên.
Giờ phút này, cô chỉ cảm thấy từng tế bào như đang giãn ra, máu huyết được lưu thông, toàn thân đều kêu gào thoải mái.
Cứ ngâm mình như thế, không đi đâu cả, không suy nghĩ gì nữa, quả thực vô cùng dễ chịu, cũng đủ xua tan sự mệt mỏi tích luỹ của ngày hôm nay.
Tống Kỳ Thâm ngồi cách cô không xa, hai người ngồi trong tư thế một nửa chữ thập.
Anh ngả người về phía sau, bởi vì mái tóc đen thoáng dính chút nước, tất cả đều được hất lên cao, lộ ra hàng chân mày sắc bén, nhìn xuống chút nữa, chính là đường cong lưu loát nơi phần cổ.
Thiên Chi chỉ nhẹ nhàng nhìn thoáng qua, cô nhìn thấy nửa bên sườn mặt như ngọc của anh, rồi nhanh chóng thu hồi tầm mắt.
Tống Kỳ Thâm bất động thanh sắc, khép hờ đôi mắt, đem tất cả thu vào trong đáy mắt.
Tường suối nước nóng kéo dài lên cao, bên cạnh hồ còn có một loạt các loại tinh dầu, hương hoa và hoa khô.
Ở đây còn đặt nhiều kệ gỗ hơn so với trong phòng tắm chính, muốn thứ gì đều có thứ đó, hơn nữa còn cung cấp nhiều sự lựa chọn.
Đương nhiên Thiên Chi sẽ không bỏ lỡ nó, ngay lập tức lòng hiếu kỳ bị khơi dậy.
Cô chỉ quỳ nhẹ trên tảng đá bên dưới đáy hồ nước nóng, nghiêng người về phía trước, bắt đầu dùng tay bắt lấy từng lọ một, sau đó ngửi thử mùi hương.
Có một số phải hoà tan trong nước mới có thể ngửi ra hơi thở nguyên thuỷ nhất và mùi hương lúc ban đầu.
Thiên Chi giơ tay lên lấy một lượng nhỏ, sau khi mò mẫm xong, lại đặt lên mũi ngửi.
Trong lúc cử động, mùi hương hoa sơn chi nhàn nhạt từ trên người cô gái nhỏ lan toả ra, không biết có phải do tác động của suối nước nóng trong hồ như một chất xúc tác hay không, càng làm mùi hương trở nên nồng đậm.
Tâm tư của Tống Kỳ Thâm khẽ rung động, anh trực tiếp kéo người vào lòng.
Hai người đều mặc quần áo mỏng manh, hơn nữa quần áo cũng bị nước ấm làm ướt sũng, dán sát vào cơ thể, chúng đem lại nhiều cảm giác trước nay chưa từng có.
“Có chuyện gì vậy?” Thiên Chi nghi hoặc lên tiếng, nhưng đồng thời cô đối với việc hai người gần gũi nhau như vậy, vẫn cảm thấy có chút không quen.
Cũng không có nguyên nhân nào khác, lúc này cảm thấy không quen chỉ là do cái tư thế này mà thôi, thực sự nó quá mức mới lạ.
Thiên Chi hơi giãy giụa, hơi dùng sức, sau đó lại chống hai tay lên vai anh, cho dù cô làm như vậy, cũng không thể thoát khỏi anh.
Từ đó trở về sau, theo một cách tự nhiên nào đó, cô gái nhỏ đã bị rơi vào một cái bẫy có lưỡi câu dài dùng để câu cá lớn.
“Vừa rồi em làm cái gì vậy, trông dáng vẻ như đang tìm món đồ gì đó.” Tống Kỳ Thâm đè thấp giọng nói, trong hồ suối nước nóng từng làn hơi nước bốc lên cao, mang theo một chút mờ ảo.
Chính vì sự mờ ảo này, vô duyên vô cớ làm cho toàn bộ cảnh đêm, dần dần chìm trong một tầng ý tứ hàm xúc không rõ ràng.
“Em đang thử mùi hương.” Trên khuôn mặt của Thiên Chi dính một ít phấn trông thật đáng yêu, cô cố ý nói sang chuyện khác, “Em chợt nhớ đến, đêm nay chúng ta vừa mới dùng bữa tối xong đã lập tức ngâm mình trong suối nước nóng, như vậy chúng ta có bị ngất xỉu hay không?”
“Những người quá ăn no, dường như rất dễ bị….”
Thiên Chi nói đến đây, chợt dừng lại, cũng chỉ dừng trong chốc lát mà thôi.
Lời cô nói không phải là không có đạo lý.
Chưa kể đến, trong khoảng thời gian này, còn không có bất kì sự nghỉ ngơi nào.
“Em nhìn xem anh có ngất xỉu không?” Đầu ngón tay của Tống Kỳ Thâm đặt trên phần eo của cô gái nhỏ dần siết chặt lại.
Thiên Chi chợt có một cảm giác choáng váng không thể diễn tả thành lời.
“Không….. Không có.”
“Không phải rất ổn à.” Đôi mắt đào hoa xinh đẹp của Tống Kỳ Thâm tựa như đang câu dẫn người khác, còn hướng dẫn từng bước một, “Nếu như đã ăn quá no, thì cần phải tiêu hoá thôi.”
Suối nước nóng ở đây được xây dựng theo kiểu bán lộ thiên, với thiết kế này có thể nhìn thấy cả một bầu trời đầy sao.
Nhưng hiện giờ là đêm mùa đông không có nhiều sao, chỉ có hơi nước bốc lên lượn lờ xung quanh, từng luồn hơi bay lên cao.
Ngay cả hai má của Thiên Chi cũng bị hong đến ửng đỏ.
Hồ suối nước nóng bị khuấy động bởi những gợn sóng nhỏ, từng đợt từng đợt một, rồi sau đó nhịp sóng mạnh mẽ tựa như bão táp ập vào, cực kì kiêu ngạo.
Tống Kỳ Thâm vừa mới nói xong câu nói đó, anh lập tức cúi người xuống, lôi kéo cô ở chỗ này làm vài lần bánh nhân thịt.
Cuối cùng Thiên Chi mí thấp mí cao rồi cụp xuống, nặng nề nhắm chặt lại, như thế nào cũng không thể mở mắt lên được.
Cô dường như đã hơi hiểu rõ ý nghĩa của việc tiêu hoá này là gì rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.