Cô Ấy Làm Loạn, Vì Tôi Cho Phép!
Chương 33: Anh xin lỗi
Vương Khiết Băng (Yu)
04/01/2021
\- Bác Tuyệt, bác...bác nói gì vậy?
Khang Tố Tố dường như không tin vào tai mình. Từ trước đến giờ Tuyệt Khuyết chưa bao giờ làm hại người vô tội... Mà đứa bé này là vô tội mà. Vì sao... Vì sao ông lại cho phép Nhược Uyển phá thai cơ chứ?
\- Con bé muốn giết chết con mình. Thì cứ để nó làm, con đi gọi bác sĩ sắp xếp đi
\- Không! Bác Tuyệt... Cho dù Vũ Dạ Triệt có đáng chết thế nào thì đứa bé... Đứa bé là vô tội. Không thể! Con không thể làm như vậy được!
Tuyệt Khuyết âm thầm ra hiệu với Khang Tố Tố. Ông biết rõ bản tính của Nhược Uyển, chỉ là cô kích động nên mới như vậy. Thật ra mà nói, trong thâm tâm của cô không muốn bỏ đứa bé đâu. Khi Nhược Uyển nghe Tuyệt Khuyết nói như vậy, bất giác cô run lên một cái
Khi phòng mổ đã chuẩn bị xong, Nhược Uyển được các bác sĩ đẩy vào trong. Bên ngoài, Vũ Dạ Triệt xông thẳng vào... Định đạp cửa nhưng đã bị Tuyệt Khuyết giữ lại, năm phút sau... Nhược Uyển ở bên trong chạy ra, nước mắt lấm lem
\- Không! Con không bỏ được... Con... Con của con.....
Khang Tố Tố định chạy đến đỡ cô, thì Tuyệt Khuyết lắc đầu. Rồi ông đẩy Vũ Dạ Triệt đến bên cạnh cô, nhìn Nhược Uyển toàn thân đều run rẩy, trong lòng của Tuyệt Khuyết rất xót xa... Nhưng đây là cha của đứa bé, anh cũng có quyền quyết định sự sống và cái chết cho con mình. Nghĩ một hồi lâu, Tuyệt Khuyết và Khang Tố Tố rời đi trước
\- Tiểu Uyển...
Nhược Uyển ngước mắt lên nhìn anh, giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên gương mặt kiều diễm của cô. Nhìn thấy dòng lệ kia, tâm can của Vũ Dạ Triệt tựa như bị xé toạt ra, anh vô lực ôm lấy cô.
\- Vũ Dạ Triệt, tất cả là tại anh. Nếu anh không gọi em, nếu em không mang thai... Thì Hàng Hạo sẽ không phải như vậy... Vũ Dạ Triệt tất cả là do anh!
Nhược Uyển vừa nói vừa khóc, bàn tay cũng không yên phận liên tục đánh vào ngực anh. Vũ Dạ Triệt ôm cô rất chặt, rất chặt, anh cúi đầu hôn nhẹ lên trán cô... Rồi dịu dàng nói
\- Là lỗi của anh. Anh xin lỗi, anh xin lỗi. Em đừng hành hạ bản thân như vậy. Tiểu Uyển, em không muốn thấy anh cũng được, muốn giết anh cũng được... Chỉ cầu xin em... Đừng làm hại bản thân. Anh không nỡ nhìn em như vậy
\- Vũ Dạ Triệt, anh có bao giờ trách em không?
\- Không. Anh chưa hề trách em. Nhược Uyển, đối với Hàng Hạo.... Là em nợ anh ta. Đối với em, là gia tộc anh nợ nhà họ Tuyệt của em. Chỉ cần em khỏe mạnh... Muốn chém muốn giết.... Tùy em định đoạt
Nhược Uyển nhìn anh một hồi lâu, nhưng cô quyết tâm không nói gì nữa. Vũ Dạ Triệt cảm thấy cô khóc sắp kiệt sức rồi nên đã bế cô trở về phòng bệnh, anh nhìn sang giường bên cạnh. Là Hàng Hạo, anh ta đang hôn mê, xung quanh đều là máy móc. Vũ Dạ Triệt có chút áy náy, Nhược Uyển nói đúng... Nếu anh không gọi tên cô, thì Hàng Hạo sẽ không phân tâm, mà nếu như vậy... Hàng Hạo sẽ không ra nông nỗi này. Sự việc này của Hàng Hạo, anh là người có lỗi nhiều nhất. Nếu như có thể, anh sẽ cố gắng giúp Hàng Hạo mọi thứ
Nhược Uyển nằm trên giường, bàn tay nhỏ nhắn của cô nắm chặt lấy tay anh... Nắm rất chặt, giống như không muốn buông ra, cô sợ khi mở mắt ra... Vũ Dạ Triệt sẽ biến mất
\- Dạ Triệt... Triệt...
\- Anh ở đây, ngoan... Ngoan... Anh không đi đâu cả. Ngủ ngon....
Vũ Dạ Triệt dịu dàng hôn lên trán của cô trấn an. Nhược Uyển bắt đầu dịu lại, đôi mắt nhắm nghiền và từ từ tiến vào giấc ngủ. Chưa đầy mười lăm phút thì cô đã ngủ say, Vũ Dạ Triệt nhìn gương mặt tiều tụy của cô mà đau lòng, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của cô.
\- Anh xin lỗi... Vì đã không bảo vệ em.
Một lúc sau, bên ngoài... Chu Tước, Tân Yết và một cô gái bước vào. Cô gái kia chính là Trang Lâm Âm, là em họ của Nhược Uyển, cô ấy nghe tin Nhược Uyển ngất tại lễ đường rồi được đưa vào viện nên đã xin phép mẹ của mình để đến Uyển Cơ Bảo hỏi thăm tình hình. Trang Thiếu Tường biết rõ Lâm Âm rất mến Nhược Uyển, nên đã để cô bé cùng Chu Tước và Tân Yết đến bệnh viện
\- Chị ấy có sao không?
\- Tạm thời không sao. Chắc là do quá kích động nên tinh thần có chút không tỉnh táo.
Vũ Dạ Triệt đáp lại câu hỏi của Lâm Âm. Thật ra anh cũng nhìn ra được cô gái này thật sự không có ý đồ xấu đối với Nhược Uyển, chỉ là sức của cô không đủ lớn nên cũng không tài nào giúp đỡ Nhược Uyển được.
Lâm Âm nghe anh nói như vậy cũng yên tâm vài phần. Trong nhà họ Trang bây giờ, ngoại trừ Trang lão phu nhân ra thì chẳng còn ai quan tâm đến Nhược Uyển, nhưng Lâm Âm vẫn chưa nói cho bà biết. Vì sợ bà sẽ shock. Còn Trang lão gia, Trang Sương Mi và Phí Hân Hân thì đang lên kế hoạch đưa Phí Hân Hân vào thống nhất. Nhầm chiếm vị trí nhất tỷ của Nhược Uyển ở thống nhất.
\- Trang tiểu thư, mời cô đứng qua một bên. Tôi phải đưa anh ta đi.
Chu Tước cung kính nói, Lâm Âm nghe như vậy liền đứng dịch sang một bên để hai người họ làm việc. Vũ Dạ Triệt nghe thấy thì định phản đối, nhưng Tân Yết đã nhanh miệng nói
\- Tuyệt đại nhân nói Hàng Hạo ở đây sẽ rất nguy hiểm cho cả anh ta và Tiểu thư. Nên Tuyệt đại nhân sẽ đưa anh ta sang Mĩ, để tiện cho việc điều trị.
Vũ Dạ Triệt gật đầu, sau đó anh nhìn sang cô gái đang nằm trên giường kia... Anh nhìn rõ khóe mắt của cô có một dòng lệ chảy xuống, cô đã tỉnh dậy từ khi Lâm Âm hỏi. Nhưng cô không muốn mở mắt, đến khi Tân Yết nói thì cô càng không muốn mở mắt, cô không muốn nhìn thấy cảnh tượng Hàng Hạo được đưa đi. Vũ Dạ Triệt đau lòng hôn lên tay cô
Lâm Âm nhìn thấy anh làm hành động như vậy có chút sửng sốt, nhưng rồi cô nàng cũng mỉm cười nhẹ. Một lát sau, Lâm Âm đưa cho Vũ Dạ Triệt một chiếc lọ nhỏ
\- Anh rể, thân thể của chị Uyển rất yếu. Em sợ đứa bé sẽ không giữ được lâu, em là thành viên số 658 của Tuyệt Ảnh Quân, đây là thuốc do em điều chế. Tuy không chắc chắn một trăm phần trăm sẽ giữ được đứa bé... Nhưng... Em mong nó sẽ giúp được một phần.
\- Tôi cũng đoán ra cô không phải dạng thường. Lâm Âm, cảm ơn cô. Xem như ngoài bà nội ra... Trang gia vẫn còn có người xem cô ấy là gia đình
Lâm Âm bật cười thành tiếng, sau đó cô nàng đưa lọ thuốc cho anh. Trước khi rời đi còn nói lại một câu
\- Anh rể, Phí Hân Hân sắp xin vào thống nhất đấy. Mưu đồ còn rất rõ ràng, sáng nay cô ta đã hẹn riêng Vũ tam thiếu.
Nói xong, Lâm Âm xin phép ra về trước.
Vũ Dạ Triệt dường như không quan tâm đến, hiện tại anh chỉ lo lắng cho cô gái của anh... Cô gái đang nằm trên giường kia
\- Tiểu Uyển, em nghe không? Phí Hân Hân sắp vào Thống Nhất. Em có muốn chơi cùng cô ta không? Nếu có... Em mau bình phục lại... Chúng ta cùng nhau chơi
Khang Tố Tố dường như không tin vào tai mình. Từ trước đến giờ Tuyệt Khuyết chưa bao giờ làm hại người vô tội... Mà đứa bé này là vô tội mà. Vì sao... Vì sao ông lại cho phép Nhược Uyển phá thai cơ chứ?
\- Con bé muốn giết chết con mình. Thì cứ để nó làm, con đi gọi bác sĩ sắp xếp đi
\- Không! Bác Tuyệt... Cho dù Vũ Dạ Triệt có đáng chết thế nào thì đứa bé... Đứa bé là vô tội. Không thể! Con không thể làm như vậy được!
Tuyệt Khuyết âm thầm ra hiệu với Khang Tố Tố. Ông biết rõ bản tính của Nhược Uyển, chỉ là cô kích động nên mới như vậy. Thật ra mà nói, trong thâm tâm của cô không muốn bỏ đứa bé đâu. Khi Nhược Uyển nghe Tuyệt Khuyết nói như vậy, bất giác cô run lên một cái
Khi phòng mổ đã chuẩn bị xong, Nhược Uyển được các bác sĩ đẩy vào trong. Bên ngoài, Vũ Dạ Triệt xông thẳng vào... Định đạp cửa nhưng đã bị Tuyệt Khuyết giữ lại, năm phút sau... Nhược Uyển ở bên trong chạy ra, nước mắt lấm lem
\- Không! Con không bỏ được... Con... Con của con.....
Khang Tố Tố định chạy đến đỡ cô, thì Tuyệt Khuyết lắc đầu. Rồi ông đẩy Vũ Dạ Triệt đến bên cạnh cô, nhìn Nhược Uyển toàn thân đều run rẩy, trong lòng của Tuyệt Khuyết rất xót xa... Nhưng đây là cha của đứa bé, anh cũng có quyền quyết định sự sống và cái chết cho con mình. Nghĩ một hồi lâu, Tuyệt Khuyết và Khang Tố Tố rời đi trước
\- Tiểu Uyển...
Nhược Uyển ngước mắt lên nhìn anh, giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên gương mặt kiều diễm của cô. Nhìn thấy dòng lệ kia, tâm can của Vũ Dạ Triệt tựa như bị xé toạt ra, anh vô lực ôm lấy cô.
\- Vũ Dạ Triệt, tất cả là tại anh. Nếu anh không gọi em, nếu em không mang thai... Thì Hàng Hạo sẽ không phải như vậy... Vũ Dạ Triệt tất cả là do anh!
Nhược Uyển vừa nói vừa khóc, bàn tay cũng không yên phận liên tục đánh vào ngực anh. Vũ Dạ Triệt ôm cô rất chặt, rất chặt, anh cúi đầu hôn nhẹ lên trán cô... Rồi dịu dàng nói
\- Là lỗi của anh. Anh xin lỗi, anh xin lỗi. Em đừng hành hạ bản thân như vậy. Tiểu Uyển, em không muốn thấy anh cũng được, muốn giết anh cũng được... Chỉ cầu xin em... Đừng làm hại bản thân. Anh không nỡ nhìn em như vậy
\- Vũ Dạ Triệt, anh có bao giờ trách em không?
\- Không. Anh chưa hề trách em. Nhược Uyển, đối với Hàng Hạo.... Là em nợ anh ta. Đối với em, là gia tộc anh nợ nhà họ Tuyệt của em. Chỉ cần em khỏe mạnh... Muốn chém muốn giết.... Tùy em định đoạt
Nhược Uyển nhìn anh một hồi lâu, nhưng cô quyết tâm không nói gì nữa. Vũ Dạ Triệt cảm thấy cô khóc sắp kiệt sức rồi nên đã bế cô trở về phòng bệnh, anh nhìn sang giường bên cạnh. Là Hàng Hạo, anh ta đang hôn mê, xung quanh đều là máy móc. Vũ Dạ Triệt có chút áy náy, Nhược Uyển nói đúng... Nếu anh không gọi tên cô, thì Hàng Hạo sẽ không phân tâm, mà nếu như vậy... Hàng Hạo sẽ không ra nông nỗi này. Sự việc này của Hàng Hạo, anh là người có lỗi nhiều nhất. Nếu như có thể, anh sẽ cố gắng giúp Hàng Hạo mọi thứ
Nhược Uyển nằm trên giường, bàn tay nhỏ nhắn của cô nắm chặt lấy tay anh... Nắm rất chặt, giống như không muốn buông ra, cô sợ khi mở mắt ra... Vũ Dạ Triệt sẽ biến mất
\- Dạ Triệt... Triệt...
\- Anh ở đây, ngoan... Ngoan... Anh không đi đâu cả. Ngủ ngon....
Vũ Dạ Triệt dịu dàng hôn lên trán của cô trấn an. Nhược Uyển bắt đầu dịu lại, đôi mắt nhắm nghiền và từ từ tiến vào giấc ngủ. Chưa đầy mười lăm phút thì cô đã ngủ say, Vũ Dạ Triệt nhìn gương mặt tiều tụy của cô mà đau lòng, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của cô.
\- Anh xin lỗi... Vì đã không bảo vệ em.
Một lúc sau, bên ngoài... Chu Tước, Tân Yết và một cô gái bước vào. Cô gái kia chính là Trang Lâm Âm, là em họ của Nhược Uyển, cô ấy nghe tin Nhược Uyển ngất tại lễ đường rồi được đưa vào viện nên đã xin phép mẹ của mình để đến Uyển Cơ Bảo hỏi thăm tình hình. Trang Thiếu Tường biết rõ Lâm Âm rất mến Nhược Uyển, nên đã để cô bé cùng Chu Tước và Tân Yết đến bệnh viện
\- Chị ấy có sao không?
\- Tạm thời không sao. Chắc là do quá kích động nên tinh thần có chút không tỉnh táo.
Vũ Dạ Triệt đáp lại câu hỏi của Lâm Âm. Thật ra anh cũng nhìn ra được cô gái này thật sự không có ý đồ xấu đối với Nhược Uyển, chỉ là sức của cô không đủ lớn nên cũng không tài nào giúp đỡ Nhược Uyển được.
Lâm Âm nghe anh nói như vậy cũng yên tâm vài phần. Trong nhà họ Trang bây giờ, ngoại trừ Trang lão phu nhân ra thì chẳng còn ai quan tâm đến Nhược Uyển, nhưng Lâm Âm vẫn chưa nói cho bà biết. Vì sợ bà sẽ shock. Còn Trang lão gia, Trang Sương Mi và Phí Hân Hân thì đang lên kế hoạch đưa Phí Hân Hân vào thống nhất. Nhầm chiếm vị trí nhất tỷ của Nhược Uyển ở thống nhất.
\- Trang tiểu thư, mời cô đứng qua một bên. Tôi phải đưa anh ta đi.
Chu Tước cung kính nói, Lâm Âm nghe như vậy liền đứng dịch sang một bên để hai người họ làm việc. Vũ Dạ Triệt nghe thấy thì định phản đối, nhưng Tân Yết đã nhanh miệng nói
\- Tuyệt đại nhân nói Hàng Hạo ở đây sẽ rất nguy hiểm cho cả anh ta và Tiểu thư. Nên Tuyệt đại nhân sẽ đưa anh ta sang Mĩ, để tiện cho việc điều trị.
Vũ Dạ Triệt gật đầu, sau đó anh nhìn sang cô gái đang nằm trên giường kia... Anh nhìn rõ khóe mắt của cô có một dòng lệ chảy xuống, cô đã tỉnh dậy từ khi Lâm Âm hỏi. Nhưng cô không muốn mở mắt, đến khi Tân Yết nói thì cô càng không muốn mở mắt, cô không muốn nhìn thấy cảnh tượng Hàng Hạo được đưa đi. Vũ Dạ Triệt đau lòng hôn lên tay cô
Lâm Âm nhìn thấy anh làm hành động như vậy có chút sửng sốt, nhưng rồi cô nàng cũng mỉm cười nhẹ. Một lát sau, Lâm Âm đưa cho Vũ Dạ Triệt một chiếc lọ nhỏ
\- Anh rể, thân thể của chị Uyển rất yếu. Em sợ đứa bé sẽ không giữ được lâu, em là thành viên số 658 của Tuyệt Ảnh Quân, đây là thuốc do em điều chế. Tuy không chắc chắn một trăm phần trăm sẽ giữ được đứa bé... Nhưng... Em mong nó sẽ giúp được một phần.
\- Tôi cũng đoán ra cô không phải dạng thường. Lâm Âm, cảm ơn cô. Xem như ngoài bà nội ra... Trang gia vẫn còn có người xem cô ấy là gia đình
Lâm Âm bật cười thành tiếng, sau đó cô nàng đưa lọ thuốc cho anh. Trước khi rời đi còn nói lại một câu
\- Anh rể, Phí Hân Hân sắp xin vào thống nhất đấy. Mưu đồ còn rất rõ ràng, sáng nay cô ta đã hẹn riêng Vũ tam thiếu.
Nói xong, Lâm Âm xin phép ra về trước.
Vũ Dạ Triệt dường như không quan tâm đến, hiện tại anh chỉ lo lắng cho cô gái của anh... Cô gái đang nằm trên giường kia
\- Tiểu Uyển, em nghe không? Phí Hân Hân sắp vào Thống Nhất. Em có muốn chơi cùng cô ta không? Nếu có... Em mau bình phục lại... Chúng ta cùng nhau chơi
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.