Chương 15
Khúc Tiểu Khúc
04/12/2021
Chu Phòng Vũ đỡ cửa phòng thi, thở hổn hển như bò.
Cậu rất muốn nói một cách trôi chảy, nhưng đáng tiếc ánh mắt của nam sinh đứng ở hàng ghế đầu tiên trong lớp lại có chút làm người ta sợ hãi.
Chu Phòng Vũ không dám chậm trễ, nuốt nước bọt, thở hổn hển nói: "Thời, Thời Dược --- Thời Dược cô ấy bị đẩy xuống lầu!"
"..." Ánh mắt Thích Thần nhất thời lạnh như sắt. Bàn tay buông thõng bên hông sau khi nghe thấy kết quả gần như ngay lập tức bị siết chặt thành nắm đấm, những mạch máu xanh nhạt nổi lên trên mu bàn tay trắng nõn của anh.
Sự tức giận khiến lý trí tan biến ngay lập tức, trong giây lát làm anh cơ hồ như muốn bùng nổ.
Trong phòng học một mảnh tĩnh mịch.
Đứng lặng người trong vài giây, Thích Thần hít một hơi thật sâu. Miễn cưỡng kìm nén cảm xúc ầm ầm hỗn loạn trong lòng, ánh mắt lạnh như băng, một mình bước thẳng ra ngoài.
Những học sinh và giám thị không rõ nguyên do đều phản ứng lại đây. Không rảnh lo lâm trận mới mài gươm, những người đang nhỏ giọng bàn tán đều đã bị lãng quên, toàn bộ ánh mắt đều dồn về phía chàng trai đang chuẩn bị rời đi ngay lập tức.
Vẻ mặt của người con trai lúc này thực sự ảm đạm và khủng khiếp, mọi người gần như không dám nhìn chằm chằm vào.
Khi Thích Thần rời khỏi chỗ ngồi của mình cách đó một mét, giám thị trên bục cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, sắc mặt thay đổi:
"Thích Thần, đây là cuộc thi tuyển chọn đội tuyển, mười lăm phút nữa sẽ bắt đầu kiểm tra,bây giờ em còn muốn đi đâu?"
Cao nhị ( lớp 11 ) mới chuyển tới một thiên tài có thể đạt điểm tuyệt đối toán học, đó không chỉ là lời lan truyền trong số các học sinh mà tất cả các giáo viên trong nhóm toán học cũng đã nghe nói.
Điều mà trường đánh giá cao nhất là những học sinh xuất sắc nhất trong một môn học. Trong một cuộc thi, nếu những học sinh này có thể lấy về thành tích ưu tú thì việc tuyển sinh vào năm tới sẽ là một mánh lới lớn. Sau khi giám thị xác định phòng thi phụ trách đã được tổ trưởng yêu cầu đặc biệt chú ý đến Thích Thần.
Vào lúc này, nhìn thấy Thích Thần chuẩn bị xảy ra sự cố, giám thị làm sao có thể ngồi yên?
Nhưng Thích Thần vẫn bước ra ngoài mà không hề quay đầu lại.
Giám thị cũng vội vàng đuổi theo vài bước, chặn lại ở cửa phòng học:
"Còn có mười lăm phút nữa là đến giờ làm bài kiểm tra. Còn điều gì có thể quan trọng hơn việc này sao? Em về trước chuẩn bị cho bài kiểm tra— "
Những lời còn lại của thầy giám thị đột ngột dừng lại khi chạm vào đôi mắt của chàng trai trước mặt mình.
Lúc trước không để ý, nhưng lúc này, người đứng đối diện mới nhận ra mắt Thích Thần đã đỏ ngầu, thoạt nhìn gần như dữ tợn.
"..."
Giám thị theo bản năng mà hướng sang bên cạnh nhường một bước.
Không nói lời nào, Thích Thần thu hồi ánh mắt, trực tiếp đi ra ngoài.
Cho đến khi Thích Thần rời khỏi lớp học và biến mất ở cuối hành lang cùng với chàng trai tiểu mập tới báo tin trước đó, giám thị mới thở phào nhẹ nhõm.
Giám thị hơi lảng tránh rồi sợ hãi thu lại ánh mắt, sau đó không tự chủ nhíu mày.
——
Thích Thần mới vừa rồi cùng với học sinh trong miệng các giáo viên thành tích học tập và điểm số vô cùng xuất sắc quả thực là như hai người khác nhau.
Quả thực giống như... kẻ điên.
Giám thị dùng ánh mắt phức tạp quét qua toàn bộ lớp học, rõ ràng là nhiều học sinh khác vẫn chưa lấy lại tinh thần.
Thầy giáo tức giận nói: "Nhìn cái gì mà nhìn? Đều đừng nhìn— các em định bỏ thi giống như cậu ta sao!"
Các học sinh bên dưới nhìn nhau, có chút không nhịn được mà lá gan cũng lớn hơn.
Một nữ sinh mở miệng hỏi: "Thưa thầy, Thích Thần thực sự đã bỏ thi ạ?"
Giám thị vốn đã chuẩn bị một mực đồng ý, sau đó lại nghĩ rằng đây là học sinh đứng đầu mà trường, đặc biệt là nhóm toán học muốn đặt làm trọng điểm chú ý mũi nhọn, vì thế lời nói đến bên miệng rồi lại thôi.
Thầy giáo đưa cổ tay lên nhìn đồng hồ.
"Lần này trường đặt ra quy định rằng thí sinh không được vào phòng thi sau 15 phút - nếu cậu ấy có thể quay lại trong thời gian này thì sẽ không được tính."
Ngay khi giọng nói của giáo viên vừa dứt, mọi người trong lớp đều có những biểu tình khác nhau.
Một số người trong số họ cảm thấy may mắn cho Thích Thần, một số người cau mày, cảm thấy tiếc nuối khi không thể loại bỏ hoàn toàn một đối thủ quá mạnh như vậy.
Giám thị do dự, nhưng vẫn là quyết định nói chuyện với giáo viên tuần tra.
Mặc dù thầy ấy cảm thấy ... từ vẻ mặt khiến người khác sợ hãi của Thích Thần khi vừa rời đi, đối phương có lẽ sẽ không quay lại để kiểm tra.
*
Thời Dược vào tiết thể dục giữa giờ đang trên đường xuống lầu thì bị người ở bậc thang phía trên đẩy xuống.
Lúc đó học sinh nhốn nháo muốn chạy xuống lầu tập hợp, thanh âm cũng ồn ào . Thời Dược đi bên cạnh Tôn Tiểu Ngữ, bước xuống năm sáu bậc ở lối vào của tòa nhà cuối cùng, gần như sắp đến điểm tập hợp, Thời Dược cảm thấy một lực đẩy đột ngột từ phía sau eo khiến cô không kịp phòng ngừa, trọng tâm trực tiếp nhào về phía trước không có người.
Chờ lấy lại tinh thần, cô đã choáng váng mà trong một tiếng kinh hô bò đến bậc thang cuối cùng.
Sau hơn mười giây chết lặng, lòng bàn tay, khuỷu tay, đầu gối và các vị trí khác mới truyền đến cảm giác bị tê và đau đến thấu tim.
Thời Dược cau mày ngồi dậy, trong tiềm thức ngẩng đầu nhìn nơi mình ngã xuống, ngoài vẻ mặt lo lắng cùng những khuôn mặt xa lạ, cô một chút cũng nhìn không ra điều gì.
"——Dược Dược! Cậu có sao không?!"
Tôn Tiểu Ngữ trầm mặc vài giây rồi vội vàng chạy xuống, vươn tay muốn giúp Thời Dược đứng lên.
"Đừng......"
Thời Dược xua tay, cú va chạm dữ dội khiến cô choáng váng , sắc mặt cũng trắng bệch đến đáng sợ.
Lúc này những người khác cũng có phản ứng, tất cả đều sôi nổi khom người muốn giúp đỡ một chút.
"Cảm ơn, mình tự có thể... Mình tới bên cạnh ngồi một lát trước đã ..."
Thời Dược nhíu mày thật chặt, với sự giúp đỡ của Tôn Tiểu Ngữ, cô chỉ nhích được vài bước, ngồi xuống mép bậc thang.
Lúc này nhìn xuống, cô thấy lòng bàn tay và đầu gối đều rướm máu.
Đây chỉ là một vết thương lộ ra, lúc này bản thân Thời Dược cũng không rõ có vết bầm tím nào ở các bộ phận khác trên cơ thể hay không.
Tôn Tiểu Ngữ khóe mắt đỏ bừng, "Để mình chạy đi tìm người bế cậu đến phòng y tế nha Thời Dược! Cậu chảy nhiều máu như vậy!"
"Đừng...... Chờ bọn họ lát nữa còn chạy tập thể dục , cậu đỡ mình đến phòng y tế đi... Hiện tại có quá nhiều người, thật mất mặt mà..."
Lúc này, cơn đau kíƈɦ ŧɦíƈɦ đại não tỉnh táo lại một chút, cảm xúc xấu hổ của Thời Dược cũng nổi lên.
Mặc dù không biết là vô tình hay cố ý, nhưng việc bị đẩy ngã trước vô số bạn học cùng với ánh mắt soi mói đã khiến Thời Dược suýt chút nữa vùi đầu xuống cát.
Thật tiếc khi tâm nguyện của cô đã bị ngó lơ - điểm họp nhóm của ban 7 cách cầu thang bên ngoài tòa nhà này 15 hoặc 16 mét.
Mặc dù Thời Dược đã cố gắng thu mình như một quả bóng để giảm bớt cảm giác tồn tại, cảnh tượng cô bị thương vẫn bị các học sinh trong lớp và giáo viên chủ nhiệm nhìn thấy.
Khi Thời Dược ngồi được một lúc, cô thấy chủ nhiệm lớp bước nhanh tới.
"Thời Dược, em bị ngã có nặng không? Có muốn đưa em đến bệnh viện không?"
Thầy chủ nhiệm dừng lại, lo lắng hỏi.
Thời Dược cố nén sự xấu hổ và đau đớn, gượng cười, "Thưa thầy, em không sao ... Em ngồi một lát, sau đó để Tôn Tiểu Ngữ đi cùng em đến phòng y tế xem qua một chút liền tốt thôi."
"Hai người không sao chứ? Hay là nên tìm một người cõng đi?"
"Không cần không cần." Thời Dược vội xua tay, nghĩ đến cảnh này cô liền cảm thấy xấu hổ, hôm nay mất mặt cũng đủ nhiều rồi nên không cần thêm một chút nào nữa... Nghĩ đến đây, Thời Dược nói, "Có Tôn Tiểu Ngữ ở trong đó là được, cảm ơn thầy—"
Chữ 'giáo' còn chưa nói ra, Thời Dược bỗng dưng nghẹn một phen.
Một loại linh cảm nào đó đã hướng cô quay đầu sang phải, sau đó cô nhìn thấy người đáng lẽ là đang ở trong phòng thi tuyển chọn cho kỳ thi toán, Thích Thần với ánh mắt tối đen và phẳng lặng, biểu tình âm trầm đến dọa người mà đi thẳng qua các ban.
Các bạn học sinh của cả bảy ban đều nhìn thấy.
Bởi vì điều này, hầu hết sự chú ý của mọi người đều rời khỏi Thời Dược mà chuyển sang Thích Thần.
Càng đến gần, Thời Dược càng cảm thấy người này đầy cáu kỉnh như muốn chọc thủng trời.
Thầy chủ nhiệm lúc này cũng nhìn thấy bóng dáng của Thích Thần.
Sắc mặt thầy giáo thay đổi, hỏi: "Thích Thần? Sao em lại trở lại? Hiện tại không phải là sắp đến giờ thi rồi sao? Em -"
Thích Thần mắt nhìn thẳng đi qua mặt thầy chủ nhiệm như thể anh không nghe thấy lời nói của đối phương.
Đứng ở bậc thang cuối cùng, anh rũ đôi mi tinh mịn xuống nhìn cô gái, con ngươi nâu sẫm đè nén sự u ám.
Thời Dược cảm thấy ánh mắt của Thích Thần giống như những tảng băng, quét qua cô từ đầu đến chân.
Đặc biệt là vài vết thương lộ ra bên ngoài - ánh mắt của Thích Thần cứ như thể muốn dùng dao xẻo một phát.
Thời Dược nghĩ rằng sự lạnh lùng và thờ ơ của người này mà cô từng thấy trước đây đã là cực hạn rồi.
Đến hôm nay cô mới phát hiện ra đó là khi cô chưa từng thấy người này thực sự tức giận — cứ như thế này, khuôn mặt tuấn tú không chút biểu cảm, một ánh mắt đều có thể làm cô muốn xin tha.
Thời Dược co người lại theo bản năng.
——
Với bầu không khí khủng khiếp này, cô rất nghi ngờ rằng mình sẽ bị đánh.
Đã bị ngã một cái lại còn bị đánh, nghĩ đến lại thấy tủi thân.
Cảm nhận được ánh mắt phức tạp của học sinh các lớp gần đó, Thời Dược lại bẹp bẹp miệng.
Cô thề rằng nếu Thích Thần dám tấn công cô trước mặt nhiều bạn học như vậy, thì cô ... Cô nhất định sẽ ôm anh và khóc lóc cho xem. -Tình anh em có nạn cùng chịu, muốn xấu hổ thì cùng nhau xấu hổ.
Thời Dược kiêu ngạo mà tưởng tượng.
Đang suy nghĩ nếu khóc nên dùng tư thế gì, chưa kịp suy nghĩ xong, Thời Dược đã cảm thấy trên đỉnh đầu đột nhiên có một bóng người che mất.
Thời Dược theo bản năng tránh sang một bên.
Chỉ là chân của Thời Dược đang uốn cong đột ngột bị siết chặt trước khi cô tránh được.
Một lực đạo khác lướt qua eo của cô --
Trọng tâm đột nhiên cao lên, Thời Dược kinh hô một tiếng, theo bản năng nắm lấy thứ duy nhất bên cạnh mình——
Áo sơ mi trắng.
Cảm giác rất quen thuộc.
Không quan tâm đến sự xấu hổ, Thời Dược ngẩng mặt lên kinh ngạc nhìn Thích Thần.
Từ góc độ của cô nhìn qua, quai hàm của chàng trai sắc bén, đôi môi mỏng mím chặt khiến ánh mắt không mấy thiện cảm của cậu ấy trở nên thù địch hơn một chút.
Dưới cái nhìn sững sờ đang trợn mắt há mồm của tất cả học sinh ở các lớp, sau khi cúi người ôm Thời Dược lên, Thích Thần bước về phía phòng y tế với khuôn mặt lạnh lùng
Giáo viên chủ nhiệm ban 7 là người đầu tiên phản ứng, có chút tức giận chỉ vào bóng dáng Thích Thần :
"Thích Thần! Kỳ thi của em thì sao!"
"... Bỏ thi."
Sau khi Thích Thần xuất hiện, rốt cuộc anh cuối cùng cũng đã lên tiếng.
Thanh âm trầm thấp, ngữ khí lạnh băng.
Đôi mắt nâu đồng giăng đầy mây đen khiến cho người ta sợ hãi.
Cậu rất muốn nói một cách trôi chảy, nhưng đáng tiếc ánh mắt của nam sinh đứng ở hàng ghế đầu tiên trong lớp lại có chút làm người ta sợ hãi.
Chu Phòng Vũ không dám chậm trễ, nuốt nước bọt, thở hổn hển nói: "Thời, Thời Dược --- Thời Dược cô ấy bị đẩy xuống lầu!"
"..." Ánh mắt Thích Thần nhất thời lạnh như sắt. Bàn tay buông thõng bên hông sau khi nghe thấy kết quả gần như ngay lập tức bị siết chặt thành nắm đấm, những mạch máu xanh nhạt nổi lên trên mu bàn tay trắng nõn của anh.
Sự tức giận khiến lý trí tan biến ngay lập tức, trong giây lát làm anh cơ hồ như muốn bùng nổ.
Trong phòng học một mảnh tĩnh mịch.
Đứng lặng người trong vài giây, Thích Thần hít một hơi thật sâu. Miễn cưỡng kìm nén cảm xúc ầm ầm hỗn loạn trong lòng, ánh mắt lạnh như băng, một mình bước thẳng ra ngoài.
Những học sinh và giám thị không rõ nguyên do đều phản ứng lại đây. Không rảnh lo lâm trận mới mài gươm, những người đang nhỏ giọng bàn tán đều đã bị lãng quên, toàn bộ ánh mắt đều dồn về phía chàng trai đang chuẩn bị rời đi ngay lập tức.
Vẻ mặt của người con trai lúc này thực sự ảm đạm và khủng khiếp, mọi người gần như không dám nhìn chằm chằm vào.
Khi Thích Thần rời khỏi chỗ ngồi của mình cách đó một mét, giám thị trên bục cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, sắc mặt thay đổi:
"Thích Thần, đây là cuộc thi tuyển chọn đội tuyển, mười lăm phút nữa sẽ bắt đầu kiểm tra,bây giờ em còn muốn đi đâu?"
Cao nhị ( lớp 11 ) mới chuyển tới một thiên tài có thể đạt điểm tuyệt đối toán học, đó không chỉ là lời lan truyền trong số các học sinh mà tất cả các giáo viên trong nhóm toán học cũng đã nghe nói.
Điều mà trường đánh giá cao nhất là những học sinh xuất sắc nhất trong một môn học. Trong một cuộc thi, nếu những học sinh này có thể lấy về thành tích ưu tú thì việc tuyển sinh vào năm tới sẽ là một mánh lới lớn. Sau khi giám thị xác định phòng thi phụ trách đã được tổ trưởng yêu cầu đặc biệt chú ý đến Thích Thần.
Vào lúc này, nhìn thấy Thích Thần chuẩn bị xảy ra sự cố, giám thị làm sao có thể ngồi yên?
Nhưng Thích Thần vẫn bước ra ngoài mà không hề quay đầu lại.
Giám thị cũng vội vàng đuổi theo vài bước, chặn lại ở cửa phòng học:
"Còn có mười lăm phút nữa là đến giờ làm bài kiểm tra. Còn điều gì có thể quan trọng hơn việc này sao? Em về trước chuẩn bị cho bài kiểm tra— "
Những lời còn lại của thầy giám thị đột ngột dừng lại khi chạm vào đôi mắt của chàng trai trước mặt mình.
Lúc trước không để ý, nhưng lúc này, người đứng đối diện mới nhận ra mắt Thích Thần đã đỏ ngầu, thoạt nhìn gần như dữ tợn.
"..."
Giám thị theo bản năng mà hướng sang bên cạnh nhường một bước.
Không nói lời nào, Thích Thần thu hồi ánh mắt, trực tiếp đi ra ngoài.
Cho đến khi Thích Thần rời khỏi lớp học và biến mất ở cuối hành lang cùng với chàng trai tiểu mập tới báo tin trước đó, giám thị mới thở phào nhẹ nhõm.
Giám thị hơi lảng tránh rồi sợ hãi thu lại ánh mắt, sau đó không tự chủ nhíu mày.
——
Thích Thần mới vừa rồi cùng với học sinh trong miệng các giáo viên thành tích học tập và điểm số vô cùng xuất sắc quả thực là như hai người khác nhau.
Quả thực giống như... kẻ điên.
Giám thị dùng ánh mắt phức tạp quét qua toàn bộ lớp học, rõ ràng là nhiều học sinh khác vẫn chưa lấy lại tinh thần.
Thầy giáo tức giận nói: "Nhìn cái gì mà nhìn? Đều đừng nhìn— các em định bỏ thi giống như cậu ta sao!"
Các học sinh bên dưới nhìn nhau, có chút không nhịn được mà lá gan cũng lớn hơn.
Một nữ sinh mở miệng hỏi: "Thưa thầy, Thích Thần thực sự đã bỏ thi ạ?"
Giám thị vốn đã chuẩn bị một mực đồng ý, sau đó lại nghĩ rằng đây là học sinh đứng đầu mà trường, đặc biệt là nhóm toán học muốn đặt làm trọng điểm chú ý mũi nhọn, vì thế lời nói đến bên miệng rồi lại thôi.
Thầy giáo đưa cổ tay lên nhìn đồng hồ.
"Lần này trường đặt ra quy định rằng thí sinh không được vào phòng thi sau 15 phút - nếu cậu ấy có thể quay lại trong thời gian này thì sẽ không được tính."
Ngay khi giọng nói của giáo viên vừa dứt, mọi người trong lớp đều có những biểu tình khác nhau.
Một số người trong số họ cảm thấy may mắn cho Thích Thần, một số người cau mày, cảm thấy tiếc nuối khi không thể loại bỏ hoàn toàn một đối thủ quá mạnh như vậy.
Giám thị do dự, nhưng vẫn là quyết định nói chuyện với giáo viên tuần tra.
Mặc dù thầy ấy cảm thấy ... từ vẻ mặt khiến người khác sợ hãi của Thích Thần khi vừa rời đi, đối phương có lẽ sẽ không quay lại để kiểm tra.
*
Thời Dược vào tiết thể dục giữa giờ đang trên đường xuống lầu thì bị người ở bậc thang phía trên đẩy xuống.
Lúc đó học sinh nhốn nháo muốn chạy xuống lầu tập hợp, thanh âm cũng ồn ào . Thời Dược đi bên cạnh Tôn Tiểu Ngữ, bước xuống năm sáu bậc ở lối vào của tòa nhà cuối cùng, gần như sắp đến điểm tập hợp, Thời Dược cảm thấy một lực đẩy đột ngột từ phía sau eo khiến cô không kịp phòng ngừa, trọng tâm trực tiếp nhào về phía trước không có người.
Chờ lấy lại tinh thần, cô đã choáng váng mà trong một tiếng kinh hô bò đến bậc thang cuối cùng.
Sau hơn mười giây chết lặng, lòng bàn tay, khuỷu tay, đầu gối và các vị trí khác mới truyền đến cảm giác bị tê và đau đến thấu tim.
Thời Dược cau mày ngồi dậy, trong tiềm thức ngẩng đầu nhìn nơi mình ngã xuống, ngoài vẻ mặt lo lắng cùng những khuôn mặt xa lạ, cô một chút cũng nhìn không ra điều gì.
"——Dược Dược! Cậu có sao không?!"
Tôn Tiểu Ngữ trầm mặc vài giây rồi vội vàng chạy xuống, vươn tay muốn giúp Thời Dược đứng lên.
"Đừng......"
Thời Dược xua tay, cú va chạm dữ dội khiến cô choáng váng , sắc mặt cũng trắng bệch đến đáng sợ.
Lúc này những người khác cũng có phản ứng, tất cả đều sôi nổi khom người muốn giúp đỡ một chút.
"Cảm ơn, mình tự có thể... Mình tới bên cạnh ngồi một lát trước đã ..."
Thời Dược nhíu mày thật chặt, với sự giúp đỡ của Tôn Tiểu Ngữ, cô chỉ nhích được vài bước, ngồi xuống mép bậc thang.
Lúc này nhìn xuống, cô thấy lòng bàn tay và đầu gối đều rướm máu.
Đây chỉ là một vết thương lộ ra, lúc này bản thân Thời Dược cũng không rõ có vết bầm tím nào ở các bộ phận khác trên cơ thể hay không.
Tôn Tiểu Ngữ khóe mắt đỏ bừng, "Để mình chạy đi tìm người bế cậu đến phòng y tế nha Thời Dược! Cậu chảy nhiều máu như vậy!"
"Đừng...... Chờ bọn họ lát nữa còn chạy tập thể dục , cậu đỡ mình đến phòng y tế đi... Hiện tại có quá nhiều người, thật mất mặt mà..."
Lúc này, cơn đau kíƈɦ ŧɦíƈɦ đại não tỉnh táo lại một chút, cảm xúc xấu hổ của Thời Dược cũng nổi lên.
Mặc dù không biết là vô tình hay cố ý, nhưng việc bị đẩy ngã trước vô số bạn học cùng với ánh mắt soi mói đã khiến Thời Dược suýt chút nữa vùi đầu xuống cát.
Thật tiếc khi tâm nguyện của cô đã bị ngó lơ - điểm họp nhóm của ban 7 cách cầu thang bên ngoài tòa nhà này 15 hoặc 16 mét.
Mặc dù Thời Dược đã cố gắng thu mình như một quả bóng để giảm bớt cảm giác tồn tại, cảnh tượng cô bị thương vẫn bị các học sinh trong lớp và giáo viên chủ nhiệm nhìn thấy.
Khi Thời Dược ngồi được một lúc, cô thấy chủ nhiệm lớp bước nhanh tới.
"Thời Dược, em bị ngã có nặng không? Có muốn đưa em đến bệnh viện không?"
Thầy chủ nhiệm dừng lại, lo lắng hỏi.
Thời Dược cố nén sự xấu hổ và đau đớn, gượng cười, "Thưa thầy, em không sao ... Em ngồi một lát, sau đó để Tôn Tiểu Ngữ đi cùng em đến phòng y tế xem qua một chút liền tốt thôi."
"Hai người không sao chứ? Hay là nên tìm một người cõng đi?"
"Không cần không cần." Thời Dược vội xua tay, nghĩ đến cảnh này cô liền cảm thấy xấu hổ, hôm nay mất mặt cũng đủ nhiều rồi nên không cần thêm một chút nào nữa... Nghĩ đến đây, Thời Dược nói, "Có Tôn Tiểu Ngữ ở trong đó là được, cảm ơn thầy—"
Chữ 'giáo' còn chưa nói ra, Thời Dược bỗng dưng nghẹn một phen.
Một loại linh cảm nào đó đã hướng cô quay đầu sang phải, sau đó cô nhìn thấy người đáng lẽ là đang ở trong phòng thi tuyển chọn cho kỳ thi toán, Thích Thần với ánh mắt tối đen và phẳng lặng, biểu tình âm trầm đến dọa người mà đi thẳng qua các ban.
Các bạn học sinh của cả bảy ban đều nhìn thấy.
Bởi vì điều này, hầu hết sự chú ý của mọi người đều rời khỏi Thời Dược mà chuyển sang Thích Thần.
Càng đến gần, Thời Dược càng cảm thấy người này đầy cáu kỉnh như muốn chọc thủng trời.
Thầy chủ nhiệm lúc này cũng nhìn thấy bóng dáng của Thích Thần.
Sắc mặt thầy giáo thay đổi, hỏi: "Thích Thần? Sao em lại trở lại? Hiện tại không phải là sắp đến giờ thi rồi sao? Em -"
Thích Thần mắt nhìn thẳng đi qua mặt thầy chủ nhiệm như thể anh không nghe thấy lời nói của đối phương.
Đứng ở bậc thang cuối cùng, anh rũ đôi mi tinh mịn xuống nhìn cô gái, con ngươi nâu sẫm đè nén sự u ám.
Thời Dược cảm thấy ánh mắt của Thích Thần giống như những tảng băng, quét qua cô từ đầu đến chân.
Đặc biệt là vài vết thương lộ ra bên ngoài - ánh mắt của Thích Thần cứ như thể muốn dùng dao xẻo một phát.
Thời Dược nghĩ rằng sự lạnh lùng và thờ ơ của người này mà cô từng thấy trước đây đã là cực hạn rồi.
Đến hôm nay cô mới phát hiện ra đó là khi cô chưa từng thấy người này thực sự tức giận — cứ như thế này, khuôn mặt tuấn tú không chút biểu cảm, một ánh mắt đều có thể làm cô muốn xin tha.
Thời Dược co người lại theo bản năng.
——
Với bầu không khí khủng khiếp này, cô rất nghi ngờ rằng mình sẽ bị đánh.
Đã bị ngã một cái lại còn bị đánh, nghĩ đến lại thấy tủi thân.
Cảm nhận được ánh mắt phức tạp của học sinh các lớp gần đó, Thời Dược lại bẹp bẹp miệng.
Cô thề rằng nếu Thích Thần dám tấn công cô trước mặt nhiều bạn học như vậy, thì cô ... Cô nhất định sẽ ôm anh và khóc lóc cho xem. -Tình anh em có nạn cùng chịu, muốn xấu hổ thì cùng nhau xấu hổ.
Thời Dược kiêu ngạo mà tưởng tượng.
Đang suy nghĩ nếu khóc nên dùng tư thế gì, chưa kịp suy nghĩ xong, Thời Dược đã cảm thấy trên đỉnh đầu đột nhiên có một bóng người che mất.
Thời Dược theo bản năng tránh sang một bên.
Chỉ là chân của Thời Dược đang uốn cong đột ngột bị siết chặt trước khi cô tránh được.
Một lực đạo khác lướt qua eo của cô --
Trọng tâm đột nhiên cao lên, Thời Dược kinh hô một tiếng, theo bản năng nắm lấy thứ duy nhất bên cạnh mình——
Áo sơ mi trắng.
Cảm giác rất quen thuộc.
Không quan tâm đến sự xấu hổ, Thời Dược ngẩng mặt lên kinh ngạc nhìn Thích Thần.
Từ góc độ của cô nhìn qua, quai hàm của chàng trai sắc bén, đôi môi mỏng mím chặt khiến ánh mắt không mấy thiện cảm của cậu ấy trở nên thù địch hơn một chút.
Dưới cái nhìn sững sờ đang trợn mắt há mồm của tất cả học sinh ở các lớp, sau khi cúi người ôm Thời Dược lên, Thích Thần bước về phía phòng y tế với khuôn mặt lạnh lùng
Giáo viên chủ nhiệm ban 7 là người đầu tiên phản ứng, có chút tức giận chỉ vào bóng dáng Thích Thần :
"Thích Thần! Kỳ thi của em thì sao!"
"... Bỏ thi."
Sau khi Thích Thần xuất hiện, rốt cuộc anh cuối cùng cũng đã lên tiếng.
Thanh âm trầm thấp, ngữ khí lạnh băng.
Đôi mắt nâu đồng giăng đầy mây đen khiến cho người ta sợ hãi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.