Chương 20
Khúc Tiểu Khúc
04/12/2021
Thời Dược không biết nhờ đâu mà cô ấy lại có được nghị lực lớn như vậy - cô có thể là người đầu tiên leo lên sân thượng trước mọi người trong lớp.
Khi cô đi lên, trên sân thượng thưa thớt đã có không ít học sinh vây xem. Chỉ là mọi người đều cách đó một góc rất xa, tựa hồ sợ bị ảnh hưởng.
Mặc dù thực tế, cuộc chiến này đã đi đến hồi kết.
——
Chàng trai cao gầy một tay vặn cánh tay người kia ấn ra sau lưng, đồng thời dùng tay kia ấn đầu người kia rồi đập mạnh vào bức tường thấp trên sân thượng. Bức tường xi măng và cát đá thô ráp đem khuôn mặt của Tống Minh Viễn đang bị dí xuống mang đầy vết máu.
Những vết bầm tím, hốc mắt sưng đỏ trên gương mặt của Tống Minh Viễn càng cho thấy rõ vừa rồi người đó hung dữ đến mức nào.
Nhưng ngay cả như vậy, cậu ta vẫn như cũ nhe răng trợn mắt mà giãy giụa--
"Thích Thần, chờ lão tử - mày còn không phải là bảo vệ cái đứa nhỏ kia——"
Đám đông người xem còn chưa kịp nghe những lời phía sau, họ đã thấy chàng trai đang đứng đó đột ngột giơ chân lên đá vào chân Tống Minh Viễn một cách quyết liệt.
Gào lên một tiếng thảm thiết, thanh âm Tống Minh Viễn nghẹn ngào đến không còn giống hình dạng người, vẻ mặt méo mó.
Khi các học sinh đứng xem bên cạnh gần như không nhịn được nhíu mày mở mắt, Thích Thần lại xem như không nghe thấy tiếng hét của Tống Minh Viễn.
Trên khuôn mặt tuấn tú đẹp đẽ ấy, trong đôi con ngươi nâu đen lúc này hiện lên một tia lạnh thấu xương.
Toàn bộ khuôn mặt không có biểu cảm gì, ánh mắt xem Tống Minh Viễn như không phải người ... mà giống như đang nhìn thứ gì đó méo mó và vô hồn.
Anh chậm rãi nghiêng người, dùng sức ấn vào đầu Tống Minh Viễn.
Trong tiếng kêu rên của người kia, khuôn mặt Thích Thần vô cảm, đôi môi mỏng khẽ mấp máy. Những từ mà dường như hoàn toàn không có nhân tính thốt ra từ miệng anh --
"Nếu mày chạm vào một sợi tóc khác của cô ấy, tao sẽ g.i.ế.t mày."
Đáy mắt đào hoa của thiếu niên khẽ động, đôi môi mím chặt, lặp lại: "Lại có lần sau...... Tao nhất định sẽ g.i.ế.t mày."
"Ồ..."
Lần đầu tiên sự sợ hãi tràn ngập trong mắt Tống Minh Viễn. Cậu ta há to miệng, nhưng phần lớn khuôn mặt của cậu ta bị áp vào bức tường bê tông, không thể phát ra âm thanh nào cả.
Đối mặt với con ngươi trong mắt đã bị tơ máu bao phủ, trái tim Tống Minh Viễn bị bóp chặt, trong lòng kinh hãi không nói nên lời, cảm thấy ngột ngạt, đồng thời nhận thức được người này chưa từng có ý tứ uy hiếp mình, mà là đang nói ra sự thật mà cậu ta tin tưởng rằng anh sẽ thực hiện.
Trong cuộc đời Tống Minh Viễn vô pháp vô thiên mà sống, chưa bao giờ cảm thấy cái c.h.ế.t cận kề với mình như vậy.
Nó gần giống như một trò đùa trong một câu chuyện cổ tích.
Nhưng bây giờ cậu ta không muốn cười, chỉ muốn khóc – cậu ta muốn sống.
Ngay khi mọi người trên sân thượng đang im lặng và sợ hãi không dám nhúng tay vào, một âm thanh kinh ngạc đột nhiên vang lên ở hướng cầu thang—
"... Thích Thần!"
Nam sinh ở trung tâm sự việc đột nhiên dừng lại, đồng tử hơi co rút.
Lý trí duy nhất còn sót lại cho anh biết - tâm trạng và trạng thái hiện tại của anh chắc chắn không thích hợp để cho Thời Dược nhìn thấy.
Tuy nhiên, đã quá muộn.
Bước chân của Thời Dược ngập ngừng mà thả chậm lại.
Đôi mắt cô do dự rơi vào trước mặt Thích Thần đang đứng đối diện với mình - Tống Minh Viễn vừa sợ hãi vừa xấu hổ, sắc mặt xanh tím, thậm chí còn có máu chảy từ trên mặt, trên miệng xuống bức tường xi măng.
Thời Dược cầm lòng không đậu mà dừng lại.
Có lẽ là bởi vì Thích Thần ở trước mặt cô mấy ngày nay quá dịu dàng, cô thậm chí đã quên mất người này còn có một mặt hung hăng và đáng sợ như thế nào.
Vào lúc này, mặt này không kịp phòng ngừa mà hiện ra trước mặt cô - như thể ánh mặt trời chiếu vào góc tối nhất.
Sống động và chi tiết.
Đối mặt với sự chân thật trước mặt, Thời Dược sợ hãi, sau đó theo bản năng lùi lại một bước.
Lúc này Thích Thần buông tay, xoay người sang một bên.
Ánh mắt hai người va vào nhau. Thích Thần nhìn khuôn mặt không che được vẻ hoảng sợ và sợ hãi của cô gái, trái tim anh gắt gao co rút lại.
Cuối cùng Tống Minh Viễn cũng đã được tự do, gần như khập khiễng mà chật vật tránh thoát.
"Mày là đồ điên! Bệnh tâm thần!"
Vừa nói, Tống Minh Viễn vừa xoay người bỏ chạy, thậm chí không dám quay đầu lại.
Thích Thần chưa bao giờ thờ ơ với cảm xúc và lời nói của người khác, nhưng lúc này, những lời nói đó ở trước mặt Thời Dược, giống như một ngọn núi nặng hàng ngàn tấn đè lên người mình.
... Rốt cuộc mày vẫn làm cô ấy sợ hãi mình, Thích Thần.
Mày là dị nhân không thích hợp với thế giới này, vì cái gì mà muốn kết thân với cô ấy.
Anh nghe thấy giọng nói lạnh lùng, hờ hững đang thì thầm trong lòng mình.
"..."
Thích Thần chậm rãi nắm tay lại thành quyền.
Sau một lúc lâu, ánh mắt và cánh tay của anh mới buông lỏng ra như thể mất dần sức lực. Đôi mắt nâu ấy như lặng đi vào bóng tối vô biên.
Môi mỏng hơi nhếch, anh cười tự giễu, nhưng đó dường như chỉ là một chiếc mặt nạ, bên trong lại không có biểu tình gì..
——
"Tôi đã nói từ lâu, em nên tránh xa tôi ra." Giọng nói khàn khàn như sắt, có chút ác ý, "Sao nào... bây giờ hối hận?
"..."
Thời Dược hô hấp căng thẳng.
Nhìn thấy Thích Thần cười như vậy, cô chợt nhớ tới người anh trai đã khiến mình lạ lẫm trong bữa cơm gia đình trước đó. Cơ hồ theo bản năng mà sinh ra cảm giác đau lòng khi cô thoáng thấy khóe miệng chàng trai rướm máu.
"Anh chảy máu!"
Thời Dược lo lắng bước về phía trước hai bước, nhưng thân trên của chàng trai lại hơi ngả về phía sau, tránh bàn tay đang duỗi ra của cô.
Đôi mi dài và hơi cong của chàng trai bị ép chặt xuống, đôi mắt đào hoa xinh đẹp dường như được giăng bởi một lớp băng mỏng. Anh trào phúng mà lạnh lùng nhìn cô, "Em sợ tôi sao?"
"..." Thời Dược cắn môi, "Em xin lỗi ... vết thương của anh quan trọng, em có thể lau nó cho anh được không?" Vừa nói, cô gái vừa quay đầu lại và lấy ra một gói khăn giấy trong túi của mình. Cô do dự, "Hay là anh tự ..."
Ánh mắt Thích Thần chợt lóe.
Tay phải của anh đang rũ bên hông cứng đờ, nhưng anh không thể chịu được ánh mắt lo lắng của cô gái đang nhìn chằm chằm như vậy, vẫn là đưa tay lên lấy khăn giấy.
Chỉ là, những đốt ngón tay mảnh khảnh còn chưa kịp chạm vào khăn giấy đã bất ngờ bị tay cô gái nắm lấy.
Cô gái trước mặt anh cúi đầu, nhìn đi nhìn lại vết máu bầm do bị trầy da ở đốt ngón tay anh, thanh âm lo lắng mang theo nức nở——
"Đây là... đây là Tống Minh Viễn đánh sao?"
Thích Thần không nói, chỉ hạ tầm mắt xuống, gần như tham lam mà nhìn phía dưới mí mắt cô gái.
Anh thấy phát hiện này thật là thần kỳ.
Làm sao cô có thể chỉ dùng một câu nói và một hành động để khiến mọi cảm xúc bồn chồn và cáu kỉnh của anh được thay thế bằng cảm giác suиɠ sướиɠ?
Trong tâm trạng này, Thích Thần không muốn giải thích vết thương trên tay là do đánh người chứ không phải bị đánh.
Anh không giải thích.
Vì vậy, những người vây xem còn chưa rời đi nhìn thấy tân giáo thảo cách đây vài phút còn đang hung hăng, bây giờ anh lại lặng lẽ dựa vào bức tường thấp trên sân thượng, uể oải nhìn xuống, cẩn thận quan sát cô gái trước mặt thay mình lau những vết bẩn và vết thương trên tay.
Trong đôi mắt đào hoa vốn chưa từng có cảm xúc kia, lúc này có chút ý cười, đuôi mắt hơi nhếch lên.
Tâm tình vui sướng quá rõ ràng.
So với ban nãy như hai người khác nhau.
Vẻ mặt của mọi người đều phức tạp - Tống Minh Viễn nói đúng, anh thực sự giống như một người điên.
Vẫn là hộ muội cuồng ma.
Cứ nhìn cảm xúc của Thích Thần thay đổi trước và sau khi Thời Dược xuất hiện, lần này Tống Minh Viễn đúng là bị đánh không oan ...
Không còn vở kịch nào để xem nữa, đám học sinh vây xem cảm khái xong cũng giải tán.
Mãi cho đến khi chuông vào lớp vang lên một lần nữa trong khuôn viên trường, Thích Thần đang chuyên chú nhìn Thời Dược lau vết thương cho mình mới lấy lại tinh thần.
Lúc này trên sân thượng chỉ còn lại có hai người bọn họ.
Từ góc nhìn của Thích Thần, động tác của cô gái rõ ràng đã dừng lại, nhưng cô ấy lại tiếp tục sau khi tiếng chuông vang lên.
Thích Thần có chút kinh ngạc, "Em không sợ muộn học sao?"
"......Sợ."
"Vậy tại sao còn không quay lại?"
"..."
Lần này Thời Dược không trả lời, phải mất hai giây sau cô mới ngẩng đầu lên.
Ánh mắt cô gái nghiêm túc, "Đi học không quan trọng bằng anh. Nhưng mà anh ơi, anh về sau không được như ngày hôm nay nữa."
Nghiêm túc giống như là đang nói: "Em chỉ để cho anh tuỳ hứng lần này, không có lần sau."
Một nụ cười rất nhạt hiện lên trên mắt Thích Thần.
Anh quay mặt sang một bên.
"Được."
Cô gái hài lòng mà thu hồi ánh mắt.
Sau khi giải quyết vết thương trên tay, Thời Dược ngẩng mặt lên nhìn Thích Thần. Vết máu trên đôi môi mỏng thật là chói mắt.
"Anh trai, anh tự mình lau một chút đi đi." Thời Dược khoa tay múa chân ở khoé môi mình, "Ở đây."
Thích Thần không chút do dự, cũng không chột dạ, "Tay đau không lau được."
Thời Dược: "... nhưng anh quá cao."
"Ừ."
Thích Thần trực tiếp ngồi xổm xuống.
Thời Dược không còn cách nào, chỉ có thể rút khăn giấy mới ra, cúi đầu lại gần, cẩn thận xoa xoa khóe môi có chút bầm tím của nam sinh.
Cô làm điều đó một cách nghiêm túc, ánh mắt mà cô không chú ý đến lại đang chăm chú nhìn vào mình.
Một lúc sau, Thời Dược cau mày, thu hồi tay rồi cẩn thận xem xét. Sau đó cô mới thở phào nhẹ nhõm.
"Thiếu chút nữa thì phá tướng rồi," Cô nói. Giọng nói mang theo sự đau lòng và lo lắng.
Thời Dược buông tay.
Chiếc khăn giấy chắn tầm nhìn không còn nữa, cô tình cờ nhìn thấy hầu kết trên chiếc cổ mảnh mai của nam sinh đang nhẹ nhàng lăn.
......Thật thần kỳ.
Về mặt sinh học, cấu tạo này của con trai có chức năng gì?
Thời Dược tự nghĩ trong lòng.
Khi hoàn hồn, cô phát hiện đầu ngón tay lại một lần nữa đi trước lý trí một bước, nhanh chóng ... chạm vào nó.
Tác giả có lời muốn nói: Thời Dược: [Cứng đờ.jpg]
Thích Thần: [Nheo mắt.avi]
Khi cô đi lên, trên sân thượng thưa thớt đã có không ít học sinh vây xem. Chỉ là mọi người đều cách đó một góc rất xa, tựa hồ sợ bị ảnh hưởng.
Mặc dù thực tế, cuộc chiến này đã đi đến hồi kết.
——
Chàng trai cao gầy một tay vặn cánh tay người kia ấn ra sau lưng, đồng thời dùng tay kia ấn đầu người kia rồi đập mạnh vào bức tường thấp trên sân thượng. Bức tường xi măng và cát đá thô ráp đem khuôn mặt của Tống Minh Viễn đang bị dí xuống mang đầy vết máu.
Những vết bầm tím, hốc mắt sưng đỏ trên gương mặt của Tống Minh Viễn càng cho thấy rõ vừa rồi người đó hung dữ đến mức nào.
Nhưng ngay cả như vậy, cậu ta vẫn như cũ nhe răng trợn mắt mà giãy giụa--
"Thích Thần, chờ lão tử - mày còn không phải là bảo vệ cái đứa nhỏ kia——"
Đám đông người xem còn chưa kịp nghe những lời phía sau, họ đã thấy chàng trai đang đứng đó đột ngột giơ chân lên đá vào chân Tống Minh Viễn một cách quyết liệt.
Gào lên một tiếng thảm thiết, thanh âm Tống Minh Viễn nghẹn ngào đến không còn giống hình dạng người, vẻ mặt méo mó.
Khi các học sinh đứng xem bên cạnh gần như không nhịn được nhíu mày mở mắt, Thích Thần lại xem như không nghe thấy tiếng hét của Tống Minh Viễn.
Trên khuôn mặt tuấn tú đẹp đẽ ấy, trong đôi con ngươi nâu đen lúc này hiện lên một tia lạnh thấu xương.
Toàn bộ khuôn mặt không có biểu cảm gì, ánh mắt xem Tống Minh Viễn như không phải người ... mà giống như đang nhìn thứ gì đó méo mó và vô hồn.
Anh chậm rãi nghiêng người, dùng sức ấn vào đầu Tống Minh Viễn.
Trong tiếng kêu rên của người kia, khuôn mặt Thích Thần vô cảm, đôi môi mỏng khẽ mấp máy. Những từ mà dường như hoàn toàn không có nhân tính thốt ra từ miệng anh --
"Nếu mày chạm vào một sợi tóc khác của cô ấy, tao sẽ g.i.ế.t mày."
Đáy mắt đào hoa của thiếu niên khẽ động, đôi môi mím chặt, lặp lại: "Lại có lần sau...... Tao nhất định sẽ g.i.ế.t mày."
"Ồ..."
Lần đầu tiên sự sợ hãi tràn ngập trong mắt Tống Minh Viễn. Cậu ta há to miệng, nhưng phần lớn khuôn mặt của cậu ta bị áp vào bức tường bê tông, không thể phát ra âm thanh nào cả.
Đối mặt với con ngươi trong mắt đã bị tơ máu bao phủ, trái tim Tống Minh Viễn bị bóp chặt, trong lòng kinh hãi không nói nên lời, cảm thấy ngột ngạt, đồng thời nhận thức được người này chưa từng có ý tứ uy hiếp mình, mà là đang nói ra sự thật mà cậu ta tin tưởng rằng anh sẽ thực hiện.
Trong cuộc đời Tống Minh Viễn vô pháp vô thiên mà sống, chưa bao giờ cảm thấy cái c.h.ế.t cận kề với mình như vậy.
Nó gần giống như một trò đùa trong một câu chuyện cổ tích.
Nhưng bây giờ cậu ta không muốn cười, chỉ muốn khóc – cậu ta muốn sống.
Ngay khi mọi người trên sân thượng đang im lặng và sợ hãi không dám nhúng tay vào, một âm thanh kinh ngạc đột nhiên vang lên ở hướng cầu thang—
"... Thích Thần!"
Nam sinh ở trung tâm sự việc đột nhiên dừng lại, đồng tử hơi co rút.
Lý trí duy nhất còn sót lại cho anh biết - tâm trạng và trạng thái hiện tại của anh chắc chắn không thích hợp để cho Thời Dược nhìn thấy.
Tuy nhiên, đã quá muộn.
Bước chân của Thời Dược ngập ngừng mà thả chậm lại.
Đôi mắt cô do dự rơi vào trước mặt Thích Thần đang đứng đối diện với mình - Tống Minh Viễn vừa sợ hãi vừa xấu hổ, sắc mặt xanh tím, thậm chí còn có máu chảy từ trên mặt, trên miệng xuống bức tường xi măng.
Thời Dược cầm lòng không đậu mà dừng lại.
Có lẽ là bởi vì Thích Thần ở trước mặt cô mấy ngày nay quá dịu dàng, cô thậm chí đã quên mất người này còn có một mặt hung hăng và đáng sợ như thế nào.
Vào lúc này, mặt này không kịp phòng ngừa mà hiện ra trước mặt cô - như thể ánh mặt trời chiếu vào góc tối nhất.
Sống động và chi tiết.
Đối mặt với sự chân thật trước mặt, Thời Dược sợ hãi, sau đó theo bản năng lùi lại một bước.
Lúc này Thích Thần buông tay, xoay người sang một bên.
Ánh mắt hai người va vào nhau. Thích Thần nhìn khuôn mặt không che được vẻ hoảng sợ và sợ hãi của cô gái, trái tim anh gắt gao co rút lại.
Cuối cùng Tống Minh Viễn cũng đã được tự do, gần như khập khiễng mà chật vật tránh thoát.
"Mày là đồ điên! Bệnh tâm thần!"
Vừa nói, Tống Minh Viễn vừa xoay người bỏ chạy, thậm chí không dám quay đầu lại.
Thích Thần chưa bao giờ thờ ơ với cảm xúc và lời nói của người khác, nhưng lúc này, những lời nói đó ở trước mặt Thời Dược, giống như một ngọn núi nặng hàng ngàn tấn đè lên người mình.
... Rốt cuộc mày vẫn làm cô ấy sợ hãi mình, Thích Thần.
Mày là dị nhân không thích hợp với thế giới này, vì cái gì mà muốn kết thân với cô ấy.
Anh nghe thấy giọng nói lạnh lùng, hờ hững đang thì thầm trong lòng mình.
"..."
Thích Thần chậm rãi nắm tay lại thành quyền.
Sau một lúc lâu, ánh mắt và cánh tay của anh mới buông lỏng ra như thể mất dần sức lực. Đôi mắt nâu ấy như lặng đi vào bóng tối vô biên.
Môi mỏng hơi nhếch, anh cười tự giễu, nhưng đó dường như chỉ là một chiếc mặt nạ, bên trong lại không có biểu tình gì..
——
"Tôi đã nói từ lâu, em nên tránh xa tôi ra." Giọng nói khàn khàn như sắt, có chút ác ý, "Sao nào... bây giờ hối hận?
"..."
Thời Dược hô hấp căng thẳng.
Nhìn thấy Thích Thần cười như vậy, cô chợt nhớ tới người anh trai đã khiến mình lạ lẫm trong bữa cơm gia đình trước đó. Cơ hồ theo bản năng mà sinh ra cảm giác đau lòng khi cô thoáng thấy khóe miệng chàng trai rướm máu.
"Anh chảy máu!"
Thời Dược lo lắng bước về phía trước hai bước, nhưng thân trên của chàng trai lại hơi ngả về phía sau, tránh bàn tay đang duỗi ra của cô.
Đôi mi dài và hơi cong của chàng trai bị ép chặt xuống, đôi mắt đào hoa xinh đẹp dường như được giăng bởi một lớp băng mỏng. Anh trào phúng mà lạnh lùng nhìn cô, "Em sợ tôi sao?"
"..." Thời Dược cắn môi, "Em xin lỗi ... vết thương của anh quan trọng, em có thể lau nó cho anh được không?" Vừa nói, cô gái vừa quay đầu lại và lấy ra một gói khăn giấy trong túi của mình. Cô do dự, "Hay là anh tự ..."
Ánh mắt Thích Thần chợt lóe.
Tay phải của anh đang rũ bên hông cứng đờ, nhưng anh không thể chịu được ánh mắt lo lắng của cô gái đang nhìn chằm chằm như vậy, vẫn là đưa tay lên lấy khăn giấy.
Chỉ là, những đốt ngón tay mảnh khảnh còn chưa kịp chạm vào khăn giấy đã bất ngờ bị tay cô gái nắm lấy.
Cô gái trước mặt anh cúi đầu, nhìn đi nhìn lại vết máu bầm do bị trầy da ở đốt ngón tay anh, thanh âm lo lắng mang theo nức nở——
"Đây là... đây là Tống Minh Viễn đánh sao?"
Thích Thần không nói, chỉ hạ tầm mắt xuống, gần như tham lam mà nhìn phía dưới mí mắt cô gái.
Anh thấy phát hiện này thật là thần kỳ.
Làm sao cô có thể chỉ dùng một câu nói và một hành động để khiến mọi cảm xúc bồn chồn và cáu kỉnh của anh được thay thế bằng cảm giác suиɠ sướиɠ?
Trong tâm trạng này, Thích Thần không muốn giải thích vết thương trên tay là do đánh người chứ không phải bị đánh.
Anh không giải thích.
Vì vậy, những người vây xem còn chưa rời đi nhìn thấy tân giáo thảo cách đây vài phút còn đang hung hăng, bây giờ anh lại lặng lẽ dựa vào bức tường thấp trên sân thượng, uể oải nhìn xuống, cẩn thận quan sát cô gái trước mặt thay mình lau những vết bẩn và vết thương trên tay.
Trong đôi mắt đào hoa vốn chưa từng có cảm xúc kia, lúc này có chút ý cười, đuôi mắt hơi nhếch lên.
Tâm tình vui sướng quá rõ ràng.
So với ban nãy như hai người khác nhau.
Vẻ mặt của mọi người đều phức tạp - Tống Minh Viễn nói đúng, anh thực sự giống như một người điên.
Vẫn là hộ muội cuồng ma.
Cứ nhìn cảm xúc của Thích Thần thay đổi trước và sau khi Thời Dược xuất hiện, lần này Tống Minh Viễn đúng là bị đánh không oan ...
Không còn vở kịch nào để xem nữa, đám học sinh vây xem cảm khái xong cũng giải tán.
Mãi cho đến khi chuông vào lớp vang lên một lần nữa trong khuôn viên trường, Thích Thần đang chuyên chú nhìn Thời Dược lau vết thương cho mình mới lấy lại tinh thần.
Lúc này trên sân thượng chỉ còn lại có hai người bọn họ.
Từ góc nhìn của Thích Thần, động tác của cô gái rõ ràng đã dừng lại, nhưng cô ấy lại tiếp tục sau khi tiếng chuông vang lên.
Thích Thần có chút kinh ngạc, "Em không sợ muộn học sao?"
"......Sợ."
"Vậy tại sao còn không quay lại?"
"..."
Lần này Thời Dược không trả lời, phải mất hai giây sau cô mới ngẩng đầu lên.
Ánh mắt cô gái nghiêm túc, "Đi học không quan trọng bằng anh. Nhưng mà anh ơi, anh về sau không được như ngày hôm nay nữa."
Nghiêm túc giống như là đang nói: "Em chỉ để cho anh tuỳ hứng lần này, không có lần sau."
Một nụ cười rất nhạt hiện lên trên mắt Thích Thần.
Anh quay mặt sang một bên.
"Được."
Cô gái hài lòng mà thu hồi ánh mắt.
Sau khi giải quyết vết thương trên tay, Thời Dược ngẩng mặt lên nhìn Thích Thần. Vết máu trên đôi môi mỏng thật là chói mắt.
"Anh trai, anh tự mình lau một chút đi đi." Thời Dược khoa tay múa chân ở khoé môi mình, "Ở đây."
Thích Thần không chút do dự, cũng không chột dạ, "Tay đau không lau được."
Thời Dược: "... nhưng anh quá cao."
"Ừ."
Thích Thần trực tiếp ngồi xổm xuống.
Thời Dược không còn cách nào, chỉ có thể rút khăn giấy mới ra, cúi đầu lại gần, cẩn thận xoa xoa khóe môi có chút bầm tím của nam sinh.
Cô làm điều đó một cách nghiêm túc, ánh mắt mà cô không chú ý đến lại đang chăm chú nhìn vào mình.
Một lúc sau, Thời Dược cau mày, thu hồi tay rồi cẩn thận xem xét. Sau đó cô mới thở phào nhẹ nhõm.
"Thiếu chút nữa thì phá tướng rồi," Cô nói. Giọng nói mang theo sự đau lòng và lo lắng.
Thời Dược buông tay.
Chiếc khăn giấy chắn tầm nhìn không còn nữa, cô tình cờ nhìn thấy hầu kết trên chiếc cổ mảnh mai của nam sinh đang nhẹ nhàng lăn.
......Thật thần kỳ.
Về mặt sinh học, cấu tạo này của con trai có chức năng gì?
Thời Dược tự nghĩ trong lòng.
Khi hoàn hồn, cô phát hiện đầu ngón tay lại một lần nữa đi trước lý trí một bước, nhanh chóng ... chạm vào nó.
Tác giả có lời muốn nói: Thời Dược: [Cứng đờ.jpg]
Thích Thần: [Nheo mắt.avi]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.