Chương 30
Khúc Tiểu Khúc
08/01/2022
"Xin chào, Thời Dược, chị biết em. Chị là Cung Hân Nhuỵ, cùng tổ thi Toán với anh trai em."
" ... Xin chào, Em là Thời Dược."
Thời Dược nhanh chóng gật đầu với Cung Hân Nhuỵ.
Giáo hoa cao tam của Tam trung này quả thực xinh như lời đồn mà Thời Dược đã nghe. Cùng một mái tóc đen thẳng, áo sơ mi trắng và váy kẻ sọc, Cung Hân Nhuỵ trông xinh đẹp hơn học sinh bình thường gấp nhiều lần.
Hơn nữa dù là đường cong cơ thể nảy nở, đôi chân dài nuột nà hay khuôn mặt trái xoan xinh đẹp thì người ta cũng không thể tìm ra dù là một khuyết điểm nhỏ nhất.
Khó trách là bên ngoài trường cũng có rất nhiều nam sinh ái mộ nhân vật cấp bậc nữ thần này.
Thời Dược vô thức cúi đầu nhìn bộ ngực nhỏ của mình.
Hừm ... Đem so với cô gái kia thì chẳng thể nào nhìn ra được cô chỉ kém người ta một năm phát triển.
Nghĩ đến đây, Thời Dược đột nhiên càng thêm ủ rũ, cô thậm chí không còn chút sức lực nào, chỉ nhìn chằm chằm Thích Thần, người vừa mới nói không quen biết nữ sinh kia.
"Thời Dược, nếu em không phiền, chị có thể ngồi một bàn với em được không?"
"... À, được chứ ạ." Thời Dược ngẩng đầu nhìn thấy nhà ăn tựa hồ đã kín chỗ. "Học tỷ, chị ngồi đi."
"Cảm ơn." Cung Hân Nhuỵ nói cảm ơn với Thời Dược rồi ngồi xuống bên cạnh, đối diện với Thích Thần theo đường chéo.
Việc cô ấy lựa chọn chỗ ngồi này khiến Thời Dược cảm thấy có chút cảm tình – cô ấy lại không ỷ vào sự ưu tú của bản thân mà không coi ai ra gì, thích giọng khách át giọng chủ.
Chỉ là khi Thời Dược vừa quay lại, theo bản năng vừa nâng mắt lên liền nhìn thấy Thích Thần đang ngồi ở đối diện nhìn mình với ánh mắt phức tạp.
Giống như là ... nhìn vào mắt của một con thỏ ngốc nghếch vậy.
Thời Dược: "..."
Sau khi bàn ăn của ba người yên lặng một lúc thì bị Cung Hân Nhuỵ phá vỡ.
Cô nói chuyện với Thời Dược bằng một nụ cười dịu dàng: "Thời Dược, hôm nay em đến đây không nói trước với Thích Thần sao?"
Thời Dược chớp chớp mắt, vẻ mặt vô tội. Đang muốn người kia quên đi thì lại bị nhắc tới.
Cô nuốt thức ăn vào miệng, thận trọng liếc nhìn Thích Thần. Sau khi xác nhận rằng đối phương không có bất kỳ cảm xúc rõ ràng nào, Thời Dược mới trả lời, "Vâng, em đến đây mà không nói với anh trai."
"Để chị kể em nghe. Di động bị thu vừa được phát xuống, Thích Thần gọi cho em thì sắc mặt liền thay đổi. Xe đưa đón của bọn chị chỉ mới đến tuyến đèn xanh đèn đỏ, cậu ấy không thể chờ được vì tắc đường nên nói tài xế mở cửa xong liền chạy thẳng tới trường ... " Cung Hân Nhuỵ cười nhẹ," Tình anh em của hai người thật đáng ghen tị. "
Thời Dược nghe xong thấy lòng mình ấm áp, trộm nhìn về phía Thích Thần cong miệng, còn chưa kịp nhìn chăm chú thì đã bị người đối diện duỗi tay chọc vào trán.
"Vừa mới còn kêu đói, ăn cơm."
Thời Dược: "... ồ."
Thích Thần nhìn cô hỏi: "Không hợp khẩu vị sao?"
Thời Dược ánh mắt sáng ngời khi nghĩ đến món thịt kho tàu, thăn heo chua ngọt và khoai mỡ đã bị Thích Thần từ chối một cách phũ phàng. "Nếu nó không hợp với khẩu vị của em, em có thể đổi sang món khác được không?"
"Có thể." Thích Thần ân cần phụ họa.
Thời Dược hào hứng: "Vậy thì em muốn ăn thịt kho——"
"Tôi có thể đổi cà rốt cho em."
Thời Dược: "???"
Khóe môi Thích Thần nhẹ câu lên, mắt cũng không nâng "Cà rốt không phải là món ăn khoái khẩu của thỏ sao?"
Thời Dược: "............"
Trước đó sao cô lại muốn cảm động chứ? Cái gì mà tình anh em đều là gạt người hết.
Anh trai giả.
Con thỏ thức giận cúi đầu xuống.
Ở phía đối diện, Thích Thần nhướng mắt nhìn qua Cung Hân Nhuỵ đang ngồi bên cạnh cô.
Nụ cười trên mặt Cung Hân Nhuỵ cứng lại. Khác với ánh mắt ôn nhu dung túng khi nhìn Thời Dược, khi Thích Thần nhìn cô, cho dù khóe miệng vẫn còn sót lại một chút ý cười, nhưng nhiệt độ trong mắt cũng đã giảm đến mức tối thiểu.
Cách anh nhìn người khác đều giống nhau, hờ hững và xa lạ.
Cung Hân Nhuỵ thở dài trong lòng. Cô khẽ quay đầu nhìn Thời Dược đang ngồi bên cạnh với ánh mắt mang theo sự hâm mộ.
Là một hình mẫu đã sống như "con nhà người ta" từ nhỏ, cô dường như chưa bao giờ có cảm xúc như vậy với các bạn cùng trang lứa.
Tuy nhiên, giờ đây Cung Hân Nhuỵ đang thực sự hâm mộ cô gái này - có lẽ cô gái này thậm chí còn không biết rằng khi không có cô ấy, Thích Thần mang bộ dáng lạnh nhạt như thế nào với những người khác.
Cứ như thể chàng trai này từ thể xác đến trái tim toàn là tường đồng vách sắt, chỉ để lại nơi góc sâu nhất, mềm mại và độc nhất cho cô gái ấy.
Có lẽ ... hẳn là cô nên từ bỏ đi.
Nếu đã biết rằng kể cả là đồ vật hay người mà mình không thể có được thì không nên ngu muội mà kiên trì.
"Cuối cùng tôi cũng tìm thấy cậu rồi."
Một giọng nam mang theo hơi thở hổn hển đột nhiên vang lên trên bàn ăn của ba người họ.
Thời Dược bị giọng nói quen thuộc này làm cô gần như mắc nghẹn. Sau khi tức giận ngẩng đầu lên, cô đã nhìn thấy Thẩm Kiêu tay đang đút túi quần đứng bên cạnh nhìn mình.
Thời Dược nhanh chóng nháy mắt với cậu ta ra hiệu không cần nói tới chuyện lúc trước.
Thế nhưng, hóa ra giữa cô và Thẩm Kiêu rõ ràng không tồn tại hai chữ "ăn ý".
Thẩm Kiêu dường như hoàn toàn không nhìn ra động tác của cô, cau mày than thở: "Tôi có lòng tốt mời cậu ăn cơm, cậu lại để lại cho tôi một tờ tiền màu hồng, coi tôi như sức lao động rẻ mạt? Cậu không cảm thấy lương tâm cắn rứt sao?"
Thời Dược: "..."
Cô không dám nhìn phản ứng của Thích Thần nữa.
"... Ăn cơm?" Giọng nam đối diện hơi trầm xuống, mang theo cảm xúc lạnh lẽo, "Thời Dược, vừa rồi em nói với tôi như thế nào?
Thời Dược: "............"
Xong rồi, Thích Thần đã bắt đầu gọi tên đầy đủ của mình.
Điều này có nghĩa là thời điểm cô anh dũng hy sinh đã không còn xa.
"Này, Thích Thần, là tao mang Thời Dược vào trường, hẳn là không tới lượt mày hung dữ đi?" Thẩm Kiêu nhìn cô gái với giọng điệu khá khiêu khích, "Thời Dược, tôi nói có đúng không?"
Cảm giác được ánh mắt của người nọ trên người mình càng ngày càng nặng, Thời Dược: "..." Đúng cái đại ma đầu nhà cậu, người này đang muốn mưu tài hại mệnh đây mà.
"Thẩm Kiêu, tao cho mày một cơ hội cuối cùng."
Sau một hồi im lặng, Thích Thần đặt đũa xuống, chậm rãi đứng lên.
Cảm xúc mãnh liệt bị đè nén trong đồng tử, ở chỗ sâu nhất như cất giấu ý định đáng sợ nào đó. Khi anh đối mặt với Thẩm Kiêu, quanh con ngươi bắt đầu xuất hiện tơ máu——
"Nếu mày không muốn c.h.ế.t thì tránh xa cô ấy ra."
Thẩm Kiêu đang tươi cười bỗng cứng đờ.
Sau đó cậu vừa nói vừa cười cười toe toét: "Ôi, thật là đáng sợ mà...Rốt cuộc thì tao cũng quá rõ ràng xác suất mày có thể nói được làm được là bao nhiêu phần trăm, không phải sao?"
Thời Dược và Cung Hân Nhuỵ cảm thấy có điều gì đó không ổn giữa hai người kia, cả hai đều nhanh chóng đứng dậy, ngay cả những người khác trong nhà ăn cũng đều im bặt nhìn về hướng này.
Thời Dược là người duy nhất dám bước tới vào lúc này. Cô vội vàng đi đến bên cạnh Thích Thần, vươn tay giữ lấy cánh tay anh, sau đó ngăn ở giữa đối mặt với Thẩm Kiêu: "Xin lỗi ... anh tôi nói đùa."
Nói xong, cô muốn lôi Thích Thần đi.
Tuy nhiên, Thẩm Kiêu đã lên tiếng.
"Anh ta không phải nói đùa, Thời Dược. Tôi đã nói cho cậu biết Thích Thần nguy hiểm như thế nào ... Anh ta tự s.á.t khi mới tám tuổi– cậu cho rằng còn cái gì mà anh ta không dám làm?"
Thời Dược và Thích Thần đồng thời cứng đờ.
Cánh tay cô đang kéo Thích Thần vô thức siết chặt. Thời Dược theo bản năng quay lại và ôm lấy toàn bộ cánh tay của nam sinh.
Thẩm Kiêu nhìn thấy hành động của hai người thì giải hận mà cười cười, "Ngoài chuyện này ra, tôi có thể nói cho cậu biết anh ta bị làm sao, Thời Dược, cậu không muốn biết--"
"Tôi không muốn."
Cô gái từng chữ từng chữ mở miệng, âm cuối khẽ run. Thời Dược ngẩng đầu lên trong ánh mắt hơi kinh ngạc khi bị cắt ngang giọng nói của Thẩm Kiêu, thanh âm kiên định mà lạnh lùng lặp lại một lần.
"Tôi không muốn biết ... Xin cậu đừng nói chuyện với tôi, cũng đừng gọi tên tôi."
Thẩm Kiêu sửng sốt vài giây, sau đó bật cười: "Tức giận sao?"
Thời Dược nghiêm túc nhìn cậu ta: "Anh trai tôi ghét cậu, tôi cũng ghét cậu."
Nói xong, cô gái quay lại. Lần này giọng nói của cô không còn lạnh lùng như lúc nãy nữa mà là một tiếng khẩn cầu nhẹ nhàng—
"Anh trai, chúng ta đi thôi ... Được không?"
Thích Thần nhìn xuống cô gái.
Anh muốn hôn cô ấy,
Trước mặt mọi người.
Muốn dùng sức nuốt lấy hơi thở mềm mại của cô ấy.
Muốn ôm cô ấy vào lòng.
Muốn cô ấy chỉ thuộc về chính mình.
Nhưng vài giây sau, thiếu niên mới rũ xuống hàng mi tinh mịn, kìm nén cảm xúc uy hiếp trong con ngươi.
Anh nói, "Được."
"Tôi nghe em."
Thời Dược kéo Thích Thần ra khỏi nhà ăn nhưng không biết đi đâu.
Mặc dù ở nơi đó cô biểu hiện vô cùng anh dũng – anh dũng đến khi nhìn lại chính mình khi ấy liền cảm thấy mười sáu, mười bảy năm sinh mệnh của mình đại khái cũng chưa cùng người khác nói chuyện như thế nao giờ nên giờ tay chân cô còn có chút luống cuống.
... "Anh ta t.ự s.á.t khi mới tám tuổi. Cậu nghĩ còn cái gì mà anh ta không dám" ...
Những lời đó của Thẩm Kiêu giống như tiếng vọng giữa hai vách núi, văng vẳng bên tai cô không dứt, khiến màng nhĩ và đại não của cô đau nhức.
Nếu trước đây cô vẫn có chút tò mò về bệnh tình của Thích Thần, chỉ muốn đợi đến ngày đối phương muốn đích thân nói cho cô biết, thì bây giờ cô có chút sợ hãi không dám nghe.
Không phải sợ anh mắc bệnh, mà là sợ vết thương vốn đã chảy m.á.u đầm đìa của anh lại bị cắt thêm một n.h.á.t nữa.
Cô thậm chí không dám nghĩ đến Thích Thần đã phải trải qua quá khứ như thế nào.
"Nếu em muốn nghe chuyện Thẩm Kiêu nhắc đến, tôi sẽ nói cho em biết."
"..." Thời Dược đột nhiên tỉnh táo lại, cô quay đầu nhìn về phía Thích Thần đang nói. Nam sinh ánh mắt nhàn nhạt, vẻ mặt cũng cũng đã bình tĩnh trở lại, nhưng sự bình tĩnh này lại khiến cô cảm thấy đau lòng.
Thời Dược siết chặt đầu ngón tay, cố nặn ra một nụ cười, "Chờ đến khi Thần Thần muốn nói ... Hay là chúng ta ấn định thời gian. Sau kỳ thi tuyển sinh đại học, khi đó em sẽ nói cho anh biết tất cả bí mật của mình, anh cũng sẽ kể cho em nghe mọi chuyện của anh."
Thích Thần không nói gì.
Sau kỳ thi tuyển sinh đại học sao?
Anh chỉ sợ rằng có một số người sẽ không đợi đến thời điểm đó.
Đáy mắt Thích Thần xẹt qua một loại cảm xúc thù địch nào đó.
"Không được sao?" Cô gái hỏi lại.
"Tôi nói rồi, đều nghe em." Thích Thần nhướng mi, vẻ mặt ôn nhu trở lại. "Nhưng bây giờ tôi có một chuyện muốn biết."
Thời Dược chớp mắt: "Hả? Chuyện gì ạ?"
"Hôm nay sau khi đến đây, em cùng Thẩm Kiêu làm cái gì?"
Thời Dược: "..."
"Về vấn đề này, em vừa mới nói dối tôi một lần, còn nhớ không?"
Thời Dược: "..." Cô đột nhiên muốn về nhà.
Sau khi kháng cự không hiệu quả, Thời Dược chỉ có thể nói với Thích Thần tất cả những chuyện trước và sau khi Thẩm Kiêu tìm cô ở trường học ngày hôm qua và vào trường ngày hôm nay.
Từ đầu đến cuối câu chuyện, Thời Dược không nhìn thấy bất kỳ sự thay đổi cảm xúc rõ ràng nào trên khuôn mặt của Thích Thần. Nhưng điều này càng khiến cô cảm thấy sợ hãi hơn ... Cô luôn cảm thấy rằng Thích Thần có thể sẽ tìm một góc không người để thu thập Thẩm Kiêu.
Thích Thần nghe xong toàn bộ quá trình, trầm mặc một hồi, đột nhiên hỏi: "Em thích cậu ta sao?"
Thời Dược sửng sốt, giống như một con thỏ sợ hãi cụp hai cái tai lại:
"Anh trai, anh đang nói cái gì vậy!"
Thích Thần nhìn cô đầy thâm ý "Thẩm Kiêu có vẻ thích em, em không có cảm giác gì với cậu ta sao?"
"Em mới gặp cậu ấy vài ngày ..." giọng điệu Thời Dược vô tội, "Làm sao em có thể thích cậu ấy được? Hơn nữa cậu ấy cũng không thích em, bọn em mới chỉ gặp qua ba lần mà thôi-nếu anh ghét cậu ấy thì em sẽ không bao giờ gặp lại cậu ấy nữa, cũng coi như em chưa từng quen biết người này! "
"......Tốt."
Hai người lúc này đang đi dưới tàng cây, Thích Thần dừng bước, tựa vào gốc cây, đáp lại một câu không rõ ý nghĩa.
Thời Dược khó hiểu quay lại nhìn anh, chỉ là chưa thể nhìn rõ bất cứ thứ gì thì đột nhiên bị anh siết chặt cổ tay, sau đó ôm cô vào lòng——
"Đừng thích cậu ta."
Thời Dược có chút ngốc.
Chờ đến khi hoàn hồn, cô cảm thấy trong lồng ngực mình như cất giấu một con thỏ không nghe lời, tung tăng nhảy nhót như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.
Cảm giác nóng rực trên má, mùi thơm sạch sẽ của chàng trai quẩn quanh chóp mũi hoà với mùi nắng chiều làm người ta hơi say.
Những ngón tay của Thời Dược mở ra lại nắm chặt, nắm chặt lại mở ra. Lòng bàn tay có chút mồ hôi, cô lo lắng nắm chặt lấy chiếc áo sơ mi trắng của nam sinh.
"Em... Em không thích cậu ấy..."
Em thích anh – anh trai.
Ý nghĩ đáng sợ này hiện lên trong bộ não đang hoang mang lại bị Thời Dược áp xuống theo bản năng.
*
Đến chiều thứ bảy Thời Dược mới biết Thẩm Kiêu là học sinh trong tổ huấn luyện vật lý – cũng là người có thành tích ưu tú nhất trong đó.
Thật trùng hợp, hoạt động đầu tiên giữa các tổ vào buổi chiều là trận đấu bóng rổ giữa tổ toán và vật lý.
Nhan sắc của Thích Thần và Thẩm Kiêu khi lớn lên quả là ở cấp bậc tai hoạ, cho dù phải ngồi xe lăn cũng nhất định sẽ bị đẩy lên sân khấu hai vòng.
Một nhóm học sinh trong cơ sở huấn luyện đã học tập cùng nhau được vài tuần, từ lâu đã nghe nói Thích Thần và Thẩm Kiêu là hai vị con cưng của trời nhưng lại có rất nhiều xích mích và ân oán, hơn nữa lại mới tranh chấp trong nhà ăn vào buổi trưa. Trên sân thể dục có hơn nửa học sinh là đến để xem hai người này đối chọi gay gắt với nhau.
Không phụ sự mong đợi là ngay khi các học sinh trong tổ vật lý do Thẩm Kiêu đứng đầu xuất hiện, Thẩm Kiêu liền thực hiện một hành động khiêu khích khi hướng ngón tay cái xuống về phía tổ toán học đã đến sân thể dục.
Ngũ quan hài hoà, cằm hơi ngấc lên, ánh mắt gợi đòn khiến đám học sinh trong tổ toán suýt chút nữa không nhịn được lao vào đấm cậu ta một cái.
Cách đó không xa, Thời Dược muốn che mắt lại.
So với Thích Thần, Thẩm Kiêu này thật sự quá ngây thơ.
Cô thở dài trong lòng.
Thẩm Kiêu tự nhiên cũng nhận thấy điều này. Cậu dường như không nhớ chút gì về việc Thời Dược đã nói muốn tuyệt giao trước đó, vì vậy cậu nhếch khóe miệng lên vẫy vẫy ở góc này.
Gần như ngay lập tức, Thời Dược cảm thấy vô số ánh mắt đàm tiếu đổ dồn từ mọi hướng về phía mình.
Thời Dược: "..." Người này trước đây cũng thật khiêm tốn - bản thân cậu ta rõ ràng mới là kẻ điên.
Thời Dược có chút lo lắng quay đầu nhìn Thích Thần.
Trong ánh mắt khiêu khích của Thẩm Kiêu, Thích Thần đưa túi thể thao của mình cho Thời Dược——
"Tôi đến phòng thay đồ để thay quần áo thi đấu, em ở chỗ này chờ tôi ."
"Vâng."
Thời Dược không nghĩ nhiều, gật đầu đồng ý.
Những cầu thủ chính dự bị của cả hai tổ toán và lý rất nhanh đã xếp hàng và tiến vào phòng thay đồ. Hai tổ được dẫn đầu bởi Thích Thần và Thẩm Kiêu.
Từ xa cảm nhận được bầu không khí căng thẳng giữa hai người, Thời Dược bất lực đỡ trán.
—— ai sắp xếp trận đấu này đây, đây là muốn làm gì?
Hai đội rời đi khoảng hai ba phút, Thời Dược, người đang ngồi ôm túi Thích Thần ở một bên đột nhiên cảm thấy chiếc túi thể thao rung lên.
"... Anh trai không mang theo di động sao?" Thời Dược tự lẩm bẩm. Sau một hồi suy nghĩ cô vẫn là không lấy ra, chờ lát nữa nói lại với người kia.
Sau vài dây điện thoại hết rung, Thời Dược đang định thở phào nhẹ nhõm thì lại thấy rung động trở lại.
Chuyện này lặp lại lần thứ năm, Thời Dược cuối cùng cũng không chịu nổi, mở khóa ba lô lục lọi trong đó, cuối cùng cũng tìm thấy chiếc điện thoại ở dưới đáy.
Thời Dược sững sờ trước ID người gọi trên màn hình.
"Thẩm Kiêu".
Nhưng người này ... không phải vừa vào phòng thay đồ với anh trai sao? Nếu cậu ấy muốn nói chuyện với Thích Thần, tại sao phải gọi vào điện thoại di động? Hơn nữa lẽ ra cậu ta đã nhìn thấy Thích Thần tự đưa chiếc túi cho mình ...
Thời Dược cau mày.
Cô không muốn trả lời, nhưng cô lo lắng điện thoại sẽ tiếp tục gọi đến, việc này lặp đi lặp lại nhiều lần thật sự khiến cô lo lắng có điều gì đó không ổn.
Sau khi suy nghĩ về điều này, Thời Dược trả lời điện thoại.
"Có chuyện gì?"
Đầu bên kia của điện thoại im lặng trong một giây, sau đó một giọng nói vang lên--
"Tao nhất định sẽ cho cô ấy biết rằng mày là kẻ bệnh hoạn!"
Giọng nói dường như có hơi cách xa khỏi micrô, có chút mơ hồ. Nhưng Thời Dược vẫn có thể phân biệt rõ ràng - người đang nói là Thẩm Kiêu.
Cô cau mày, đang định mở miệng nói gì đó thì cảm thấy điện thoại đã bị cắt dứt.
"Tình huống gì đây chứ... Không phải đánh nhau sao?"
Thời Dược căng thẳng trong lòng, cô lại cất điện thoại vào túi xách. Chỉ là vừa hành động, ánh mắt của cô đột nhiên ngưng trọng.
Chính xác mà nói, chiếc túi vì vừa bị cô lục tung để tìm kiếm lúc này lại lộ ra một đống lọ thuốc các loại.
Đồng tử của Thời Dược đột nhiên co lại.
Sau khi cứng người trong vài giây, cô từ từ duỗi tay ra và nhặt lên một trong những lọ có nhãn y tế.
Khi đưa lọ thuốc đến trước mặt, cô nhận ra đầu ngón tay của bàn tay phải có chút run rẩy. Cô càng muốn dùng sức khống chế, chúng lại càng run đến lợi hại.
Hai chữ "chẩn bệnh" và "dùng thuốc" lọt vào tầm mắt cô.
Thời Dược cắn chặt môi, đặt tay trái lên tay phải, dùng sức nắm lấy cái lọ.
Những dòng chữ đen dày đặc trên nhãn lọ thuốc đập vào mắt cô, nhưng Thời Dược lúc này cảm thấy mình mắc chứng khó đọc, đều là những từ quen thuộc nhưng phải đọc đi đọc lại nhiều lần mới có thể thấm vào trong não.
Một lúc sau, cô thả tay cất lọ thuốc vào ba lô.
Trước mắt cô như có những dòng chữ đen in đậm cứ chuyển động xung quanh.
"Chứng tự kỉ di truyền", "Thuốc hỗ trợ điều trị can thiệp", "Thuốc an thần", "Kiểm soát hành vi tự làm hại bản thân hoặc đả thương người khác" ...
"..." Thời Dược gần như cắn chặt môi.
Cô buông tay xuống và nắm chặt mép băng ghế, cố gắng kìm nén sự chua xót trong hốc mắt.
Phòng thay đồ nam cơ sở huấn luyện.
Vài phút trước.
Ở gian dành cho tổ vật lý, sau khi mọi người mặc áo vào, đang đùa giỡn với nhau hoặc bàn luận về nhịp độ thi đấu trong ván đấu lúc sau thì nghe thấy tiếng cửa bất ngờ bị gõ.
Phòng thay đồ trở nên yên ắng.
Cậu học sinh đứng gần nhất ra mở cửa, vô cùng ngạc nhiên khi thấy nam sinh mặc áo đấu của đội đối thủ đang đứng bên ngoài.
"Thích Thần?" Người mở cửa kinh ngạc hỏi.
Kết quả của bài thi vật lý mà Thích Thần đã làm không hề thua kém so với các học sinh trong tôt vật lý của họ.
Thích Thần nhẹ nâng mắt, ánh mắt rơi vào trên người đứng ở bên cửa sổ đang dựa vào tường.
"Nói chuyện."
"..." Thẩm Kiêu vừa quay đầu vừa cắn kẹo mút, khóe môi nhếch lên, "Được."
Một lúc sau, những học sinh khác trong phòng thay đồ đều thức thời mà rời đi.
Thích Thần đóng cửa và bước vào trong. Thẩm Kiêu vẫn đang dựa vào tường, lười biếng nhìn Thích Thần nở nụ cười. "Tao hình như chưa thấy mày nhìn người khác nghiêm túc như vậy... Trước kia, trong mắt mày, mọi người cũng không khác không khí là bao, đúng không?"
"..." Thích Thần không nói lời nào đi vào.
"Xem ra Thời Dược đối với mày là không bình thường .... Cho nên thế nào? Hôm nay mày đến đây để cầu xin tao đừng nói cho cô ấy biết mày bị bệnh gì sao?"
Bóng dáng Thích Thần dừng lại.
Anh hờ hững liếc nhìn Thời "Mày thích cô ấy?"
Thẩm Kiêu sửng sốt, nhếch mép cười: "Không thích thì sao? Mà thích thì sao? - Nếu tao thích cô ấy, mày muốn trực tiếp g.i.ế.t tao sao?"
Thích Thần nhấc mắt, giọng bình đạm, "Mày không xứng."
"..."
Nụ cười trên mặt Thẩm Kiêu từ từ thu lại.
"Nhưng cho dù mày xứng hay không, tao cũng không cho mày cơ hội." Thích Thần nói, từ trong túi quần bên trái lấy ra một chiếc điện thoại di động, bấm điện thoại trước mặt Thẩm Kiêu.
Sau đó gác máy, quay số, gác máy, quay số lại ...
Sau sự lặp đi lặp lại này, Thẩm Kiêu có phần sốt ruột, cau mày cảnh giác——
"Mày muốn làm cái quái gì vậy?"
Trên khuôn mặt Thích Thần, đôi mắt đào hoa cùng đuôi mắt như là ngưng băng, ngón trỏ áp lên môi, khẽ thở ra một hơi.
"... Suỵt."
Tại thời điểm này, cuộc gọi cuối cùng đã được kết nối.
Một tiếng "Có chuyện gì" yếu ớt phát ra từ micrô. Giọng nói khiến Thẩm Kiêu cảm thấy quen thuộc, nhưng não cậu ta chưa kịp phản ứng thì đã thấy Thích Thần rút tay phải ra khỏi túi quần, đồng thời bút ghi âm trong lòng bàn tay anh được nhấn nút phát.
Vài ngày trước, lời nói của cậu khi khiêu khích Thích Thần đã được truyền ra ——
"Tao sẽ cho cô ấy biết rằng mày là một kẻ bệnh hoạn!"
"..."
Thẩm Kiêu đồng tử co rút lại, trực giác có chút không tốt, vừa muốn lên tiếng liền thấy Thích Thần trực tiếp cúp máy.
Sau đó Thích Thần xoay người về phía cửa sổ, ngũ quan sắc nét bị ánh nắng chiếu vào.
Đôi môi mỏng của nam sinh từ từ gợi lên một nụ cười.
Anh giơ tay lấy ra thẻ nhớ của bút ghi âm và điện thoại.
Sau hai tiếng "cạch cạch" cực kỳ nhẹ nhàng, chiếc thẻ bị bẻ gãy đã bị ném vào thùng rác.
Mày Thẩm Kiêu nhăn chặt, Thích Thần cười nhẹ.
"Đánh cược đi."
"Tao là người bị bệnh, còn mày là người nói cho cô ấy biết bệnh tình của tao ... Chúng ta đánh cược xem, xem cô ấy sẽ xa lánh và ghét bỏ ai?
" ... Xin chào, Em là Thời Dược."
Thời Dược nhanh chóng gật đầu với Cung Hân Nhuỵ.
Giáo hoa cao tam của Tam trung này quả thực xinh như lời đồn mà Thời Dược đã nghe. Cùng một mái tóc đen thẳng, áo sơ mi trắng và váy kẻ sọc, Cung Hân Nhuỵ trông xinh đẹp hơn học sinh bình thường gấp nhiều lần.
Hơn nữa dù là đường cong cơ thể nảy nở, đôi chân dài nuột nà hay khuôn mặt trái xoan xinh đẹp thì người ta cũng không thể tìm ra dù là một khuyết điểm nhỏ nhất.
Khó trách là bên ngoài trường cũng có rất nhiều nam sinh ái mộ nhân vật cấp bậc nữ thần này.
Thời Dược vô thức cúi đầu nhìn bộ ngực nhỏ của mình.
Hừm ... Đem so với cô gái kia thì chẳng thể nào nhìn ra được cô chỉ kém người ta một năm phát triển.
Nghĩ đến đây, Thời Dược đột nhiên càng thêm ủ rũ, cô thậm chí không còn chút sức lực nào, chỉ nhìn chằm chằm Thích Thần, người vừa mới nói không quen biết nữ sinh kia.
"Thời Dược, nếu em không phiền, chị có thể ngồi một bàn với em được không?"
"... À, được chứ ạ." Thời Dược ngẩng đầu nhìn thấy nhà ăn tựa hồ đã kín chỗ. "Học tỷ, chị ngồi đi."
"Cảm ơn." Cung Hân Nhuỵ nói cảm ơn với Thời Dược rồi ngồi xuống bên cạnh, đối diện với Thích Thần theo đường chéo.
Việc cô ấy lựa chọn chỗ ngồi này khiến Thời Dược cảm thấy có chút cảm tình – cô ấy lại không ỷ vào sự ưu tú của bản thân mà không coi ai ra gì, thích giọng khách át giọng chủ.
Chỉ là khi Thời Dược vừa quay lại, theo bản năng vừa nâng mắt lên liền nhìn thấy Thích Thần đang ngồi ở đối diện nhìn mình với ánh mắt phức tạp.
Giống như là ... nhìn vào mắt của một con thỏ ngốc nghếch vậy.
Thời Dược: "..."
Sau khi bàn ăn của ba người yên lặng một lúc thì bị Cung Hân Nhuỵ phá vỡ.
Cô nói chuyện với Thời Dược bằng một nụ cười dịu dàng: "Thời Dược, hôm nay em đến đây không nói trước với Thích Thần sao?"
Thời Dược chớp chớp mắt, vẻ mặt vô tội. Đang muốn người kia quên đi thì lại bị nhắc tới.
Cô nuốt thức ăn vào miệng, thận trọng liếc nhìn Thích Thần. Sau khi xác nhận rằng đối phương không có bất kỳ cảm xúc rõ ràng nào, Thời Dược mới trả lời, "Vâng, em đến đây mà không nói với anh trai."
"Để chị kể em nghe. Di động bị thu vừa được phát xuống, Thích Thần gọi cho em thì sắc mặt liền thay đổi. Xe đưa đón của bọn chị chỉ mới đến tuyến đèn xanh đèn đỏ, cậu ấy không thể chờ được vì tắc đường nên nói tài xế mở cửa xong liền chạy thẳng tới trường ... " Cung Hân Nhuỵ cười nhẹ," Tình anh em của hai người thật đáng ghen tị. "
Thời Dược nghe xong thấy lòng mình ấm áp, trộm nhìn về phía Thích Thần cong miệng, còn chưa kịp nhìn chăm chú thì đã bị người đối diện duỗi tay chọc vào trán.
"Vừa mới còn kêu đói, ăn cơm."
Thời Dược: "... ồ."
Thích Thần nhìn cô hỏi: "Không hợp khẩu vị sao?"
Thời Dược ánh mắt sáng ngời khi nghĩ đến món thịt kho tàu, thăn heo chua ngọt và khoai mỡ đã bị Thích Thần từ chối một cách phũ phàng. "Nếu nó không hợp với khẩu vị của em, em có thể đổi sang món khác được không?"
"Có thể." Thích Thần ân cần phụ họa.
Thời Dược hào hứng: "Vậy thì em muốn ăn thịt kho——"
"Tôi có thể đổi cà rốt cho em."
Thời Dược: "???"
Khóe môi Thích Thần nhẹ câu lên, mắt cũng không nâng "Cà rốt không phải là món ăn khoái khẩu của thỏ sao?"
Thời Dược: "............"
Trước đó sao cô lại muốn cảm động chứ? Cái gì mà tình anh em đều là gạt người hết.
Anh trai giả.
Con thỏ thức giận cúi đầu xuống.
Ở phía đối diện, Thích Thần nhướng mắt nhìn qua Cung Hân Nhuỵ đang ngồi bên cạnh cô.
Nụ cười trên mặt Cung Hân Nhuỵ cứng lại. Khác với ánh mắt ôn nhu dung túng khi nhìn Thời Dược, khi Thích Thần nhìn cô, cho dù khóe miệng vẫn còn sót lại một chút ý cười, nhưng nhiệt độ trong mắt cũng đã giảm đến mức tối thiểu.
Cách anh nhìn người khác đều giống nhau, hờ hững và xa lạ.
Cung Hân Nhuỵ thở dài trong lòng. Cô khẽ quay đầu nhìn Thời Dược đang ngồi bên cạnh với ánh mắt mang theo sự hâm mộ.
Là một hình mẫu đã sống như "con nhà người ta" từ nhỏ, cô dường như chưa bao giờ có cảm xúc như vậy với các bạn cùng trang lứa.
Tuy nhiên, giờ đây Cung Hân Nhuỵ đang thực sự hâm mộ cô gái này - có lẽ cô gái này thậm chí còn không biết rằng khi không có cô ấy, Thích Thần mang bộ dáng lạnh nhạt như thế nào với những người khác.
Cứ như thể chàng trai này từ thể xác đến trái tim toàn là tường đồng vách sắt, chỉ để lại nơi góc sâu nhất, mềm mại và độc nhất cho cô gái ấy.
Có lẽ ... hẳn là cô nên từ bỏ đi.
Nếu đã biết rằng kể cả là đồ vật hay người mà mình không thể có được thì không nên ngu muội mà kiên trì.
"Cuối cùng tôi cũng tìm thấy cậu rồi."
Một giọng nam mang theo hơi thở hổn hển đột nhiên vang lên trên bàn ăn của ba người họ.
Thời Dược bị giọng nói quen thuộc này làm cô gần như mắc nghẹn. Sau khi tức giận ngẩng đầu lên, cô đã nhìn thấy Thẩm Kiêu tay đang đút túi quần đứng bên cạnh nhìn mình.
Thời Dược nhanh chóng nháy mắt với cậu ta ra hiệu không cần nói tới chuyện lúc trước.
Thế nhưng, hóa ra giữa cô và Thẩm Kiêu rõ ràng không tồn tại hai chữ "ăn ý".
Thẩm Kiêu dường như hoàn toàn không nhìn ra động tác của cô, cau mày than thở: "Tôi có lòng tốt mời cậu ăn cơm, cậu lại để lại cho tôi một tờ tiền màu hồng, coi tôi như sức lao động rẻ mạt? Cậu không cảm thấy lương tâm cắn rứt sao?"
Thời Dược: "..."
Cô không dám nhìn phản ứng của Thích Thần nữa.
"... Ăn cơm?" Giọng nam đối diện hơi trầm xuống, mang theo cảm xúc lạnh lẽo, "Thời Dược, vừa rồi em nói với tôi như thế nào?
Thời Dược: "............"
Xong rồi, Thích Thần đã bắt đầu gọi tên đầy đủ của mình.
Điều này có nghĩa là thời điểm cô anh dũng hy sinh đã không còn xa.
"Này, Thích Thần, là tao mang Thời Dược vào trường, hẳn là không tới lượt mày hung dữ đi?" Thẩm Kiêu nhìn cô gái với giọng điệu khá khiêu khích, "Thời Dược, tôi nói có đúng không?"
Cảm giác được ánh mắt của người nọ trên người mình càng ngày càng nặng, Thời Dược: "..." Đúng cái đại ma đầu nhà cậu, người này đang muốn mưu tài hại mệnh đây mà.
"Thẩm Kiêu, tao cho mày một cơ hội cuối cùng."
Sau một hồi im lặng, Thích Thần đặt đũa xuống, chậm rãi đứng lên.
Cảm xúc mãnh liệt bị đè nén trong đồng tử, ở chỗ sâu nhất như cất giấu ý định đáng sợ nào đó. Khi anh đối mặt với Thẩm Kiêu, quanh con ngươi bắt đầu xuất hiện tơ máu——
"Nếu mày không muốn c.h.ế.t thì tránh xa cô ấy ra."
Thẩm Kiêu đang tươi cười bỗng cứng đờ.
Sau đó cậu vừa nói vừa cười cười toe toét: "Ôi, thật là đáng sợ mà...Rốt cuộc thì tao cũng quá rõ ràng xác suất mày có thể nói được làm được là bao nhiêu phần trăm, không phải sao?"
Thời Dược và Cung Hân Nhuỵ cảm thấy có điều gì đó không ổn giữa hai người kia, cả hai đều nhanh chóng đứng dậy, ngay cả những người khác trong nhà ăn cũng đều im bặt nhìn về hướng này.
Thời Dược là người duy nhất dám bước tới vào lúc này. Cô vội vàng đi đến bên cạnh Thích Thần, vươn tay giữ lấy cánh tay anh, sau đó ngăn ở giữa đối mặt với Thẩm Kiêu: "Xin lỗi ... anh tôi nói đùa."
Nói xong, cô muốn lôi Thích Thần đi.
Tuy nhiên, Thẩm Kiêu đã lên tiếng.
"Anh ta không phải nói đùa, Thời Dược. Tôi đã nói cho cậu biết Thích Thần nguy hiểm như thế nào ... Anh ta tự s.á.t khi mới tám tuổi– cậu cho rằng còn cái gì mà anh ta không dám làm?"
Thời Dược và Thích Thần đồng thời cứng đờ.
Cánh tay cô đang kéo Thích Thần vô thức siết chặt. Thời Dược theo bản năng quay lại và ôm lấy toàn bộ cánh tay của nam sinh.
Thẩm Kiêu nhìn thấy hành động của hai người thì giải hận mà cười cười, "Ngoài chuyện này ra, tôi có thể nói cho cậu biết anh ta bị làm sao, Thời Dược, cậu không muốn biết--"
"Tôi không muốn."
Cô gái từng chữ từng chữ mở miệng, âm cuối khẽ run. Thời Dược ngẩng đầu lên trong ánh mắt hơi kinh ngạc khi bị cắt ngang giọng nói của Thẩm Kiêu, thanh âm kiên định mà lạnh lùng lặp lại một lần.
"Tôi không muốn biết ... Xin cậu đừng nói chuyện với tôi, cũng đừng gọi tên tôi."
Thẩm Kiêu sửng sốt vài giây, sau đó bật cười: "Tức giận sao?"
Thời Dược nghiêm túc nhìn cậu ta: "Anh trai tôi ghét cậu, tôi cũng ghét cậu."
Nói xong, cô gái quay lại. Lần này giọng nói của cô không còn lạnh lùng như lúc nãy nữa mà là một tiếng khẩn cầu nhẹ nhàng—
"Anh trai, chúng ta đi thôi ... Được không?"
Thích Thần nhìn xuống cô gái.
Anh muốn hôn cô ấy,
Trước mặt mọi người.
Muốn dùng sức nuốt lấy hơi thở mềm mại của cô ấy.
Muốn ôm cô ấy vào lòng.
Muốn cô ấy chỉ thuộc về chính mình.
Nhưng vài giây sau, thiếu niên mới rũ xuống hàng mi tinh mịn, kìm nén cảm xúc uy hiếp trong con ngươi.
Anh nói, "Được."
"Tôi nghe em."
Thời Dược kéo Thích Thần ra khỏi nhà ăn nhưng không biết đi đâu.
Mặc dù ở nơi đó cô biểu hiện vô cùng anh dũng – anh dũng đến khi nhìn lại chính mình khi ấy liền cảm thấy mười sáu, mười bảy năm sinh mệnh của mình đại khái cũng chưa cùng người khác nói chuyện như thế nao giờ nên giờ tay chân cô còn có chút luống cuống.
... "Anh ta t.ự s.á.t khi mới tám tuổi. Cậu nghĩ còn cái gì mà anh ta không dám" ...
Những lời đó của Thẩm Kiêu giống như tiếng vọng giữa hai vách núi, văng vẳng bên tai cô không dứt, khiến màng nhĩ và đại não của cô đau nhức.
Nếu trước đây cô vẫn có chút tò mò về bệnh tình của Thích Thần, chỉ muốn đợi đến ngày đối phương muốn đích thân nói cho cô biết, thì bây giờ cô có chút sợ hãi không dám nghe.
Không phải sợ anh mắc bệnh, mà là sợ vết thương vốn đã chảy m.á.u đầm đìa của anh lại bị cắt thêm một n.h.á.t nữa.
Cô thậm chí không dám nghĩ đến Thích Thần đã phải trải qua quá khứ như thế nào.
"Nếu em muốn nghe chuyện Thẩm Kiêu nhắc đến, tôi sẽ nói cho em biết."
"..." Thời Dược đột nhiên tỉnh táo lại, cô quay đầu nhìn về phía Thích Thần đang nói. Nam sinh ánh mắt nhàn nhạt, vẻ mặt cũng cũng đã bình tĩnh trở lại, nhưng sự bình tĩnh này lại khiến cô cảm thấy đau lòng.
Thời Dược siết chặt đầu ngón tay, cố nặn ra một nụ cười, "Chờ đến khi Thần Thần muốn nói ... Hay là chúng ta ấn định thời gian. Sau kỳ thi tuyển sinh đại học, khi đó em sẽ nói cho anh biết tất cả bí mật của mình, anh cũng sẽ kể cho em nghe mọi chuyện của anh."
Thích Thần không nói gì.
Sau kỳ thi tuyển sinh đại học sao?
Anh chỉ sợ rằng có một số người sẽ không đợi đến thời điểm đó.
Đáy mắt Thích Thần xẹt qua một loại cảm xúc thù địch nào đó.
"Không được sao?" Cô gái hỏi lại.
"Tôi nói rồi, đều nghe em." Thích Thần nhướng mi, vẻ mặt ôn nhu trở lại. "Nhưng bây giờ tôi có một chuyện muốn biết."
Thời Dược chớp mắt: "Hả? Chuyện gì ạ?"
"Hôm nay sau khi đến đây, em cùng Thẩm Kiêu làm cái gì?"
Thời Dược: "..."
"Về vấn đề này, em vừa mới nói dối tôi một lần, còn nhớ không?"
Thời Dược: "..." Cô đột nhiên muốn về nhà.
Sau khi kháng cự không hiệu quả, Thời Dược chỉ có thể nói với Thích Thần tất cả những chuyện trước và sau khi Thẩm Kiêu tìm cô ở trường học ngày hôm qua và vào trường ngày hôm nay.
Từ đầu đến cuối câu chuyện, Thời Dược không nhìn thấy bất kỳ sự thay đổi cảm xúc rõ ràng nào trên khuôn mặt của Thích Thần. Nhưng điều này càng khiến cô cảm thấy sợ hãi hơn ... Cô luôn cảm thấy rằng Thích Thần có thể sẽ tìm một góc không người để thu thập Thẩm Kiêu.
Thích Thần nghe xong toàn bộ quá trình, trầm mặc một hồi, đột nhiên hỏi: "Em thích cậu ta sao?"
Thời Dược sửng sốt, giống như một con thỏ sợ hãi cụp hai cái tai lại:
"Anh trai, anh đang nói cái gì vậy!"
Thích Thần nhìn cô đầy thâm ý "Thẩm Kiêu có vẻ thích em, em không có cảm giác gì với cậu ta sao?"
"Em mới gặp cậu ấy vài ngày ..." giọng điệu Thời Dược vô tội, "Làm sao em có thể thích cậu ấy được? Hơn nữa cậu ấy cũng không thích em, bọn em mới chỉ gặp qua ba lần mà thôi-nếu anh ghét cậu ấy thì em sẽ không bao giờ gặp lại cậu ấy nữa, cũng coi như em chưa từng quen biết người này! "
"......Tốt."
Hai người lúc này đang đi dưới tàng cây, Thích Thần dừng bước, tựa vào gốc cây, đáp lại một câu không rõ ý nghĩa.
Thời Dược khó hiểu quay lại nhìn anh, chỉ là chưa thể nhìn rõ bất cứ thứ gì thì đột nhiên bị anh siết chặt cổ tay, sau đó ôm cô vào lòng——
"Đừng thích cậu ta."
Thời Dược có chút ngốc.
Chờ đến khi hoàn hồn, cô cảm thấy trong lồng ngực mình như cất giấu một con thỏ không nghe lời, tung tăng nhảy nhót như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.
Cảm giác nóng rực trên má, mùi thơm sạch sẽ của chàng trai quẩn quanh chóp mũi hoà với mùi nắng chiều làm người ta hơi say.
Những ngón tay của Thời Dược mở ra lại nắm chặt, nắm chặt lại mở ra. Lòng bàn tay có chút mồ hôi, cô lo lắng nắm chặt lấy chiếc áo sơ mi trắng của nam sinh.
"Em... Em không thích cậu ấy..."
Em thích anh – anh trai.
Ý nghĩ đáng sợ này hiện lên trong bộ não đang hoang mang lại bị Thời Dược áp xuống theo bản năng.
*
Đến chiều thứ bảy Thời Dược mới biết Thẩm Kiêu là học sinh trong tổ huấn luyện vật lý – cũng là người có thành tích ưu tú nhất trong đó.
Thật trùng hợp, hoạt động đầu tiên giữa các tổ vào buổi chiều là trận đấu bóng rổ giữa tổ toán và vật lý.
Nhan sắc của Thích Thần và Thẩm Kiêu khi lớn lên quả là ở cấp bậc tai hoạ, cho dù phải ngồi xe lăn cũng nhất định sẽ bị đẩy lên sân khấu hai vòng.
Một nhóm học sinh trong cơ sở huấn luyện đã học tập cùng nhau được vài tuần, từ lâu đã nghe nói Thích Thần và Thẩm Kiêu là hai vị con cưng của trời nhưng lại có rất nhiều xích mích và ân oán, hơn nữa lại mới tranh chấp trong nhà ăn vào buổi trưa. Trên sân thể dục có hơn nửa học sinh là đến để xem hai người này đối chọi gay gắt với nhau.
Không phụ sự mong đợi là ngay khi các học sinh trong tổ vật lý do Thẩm Kiêu đứng đầu xuất hiện, Thẩm Kiêu liền thực hiện một hành động khiêu khích khi hướng ngón tay cái xuống về phía tổ toán học đã đến sân thể dục.
Ngũ quan hài hoà, cằm hơi ngấc lên, ánh mắt gợi đòn khiến đám học sinh trong tổ toán suýt chút nữa không nhịn được lao vào đấm cậu ta một cái.
Cách đó không xa, Thời Dược muốn che mắt lại.
So với Thích Thần, Thẩm Kiêu này thật sự quá ngây thơ.
Cô thở dài trong lòng.
Thẩm Kiêu tự nhiên cũng nhận thấy điều này. Cậu dường như không nhớ chút gì về việc Thời Dược đã nói muốn tuyệt giao trước đó, vì vậy cậu nhếch khóe miệng lên vẫy vẫy ở góc này.
Gần như ngay lập tức, Thời Dược cảm thấy vô số ánh mắt đàm tiếu đổ dồn từ mọi hướng về phía mình.
Thời Dược: "..." Người này trước đây cũng thật khiêm tốn - bản thân cậu ta rõ ràng mới là kẻ điên.
Thời Dược có chút lo lắng quay đầu nhìn Thích Thần.
Trong ánh mắt khiêu khích của Thẩm Kiêu, Thích Thần đưa túi thể thao của mình cho Thời Dược——
"Tôi đến phòng thay đồ để thay quần áo thi đấu, em ở chỗ này chờ tôi ."
"Vâng."
Thời Dược không nghĩ nhiều, gật đầu đồng ý.
Những cầu thủ chính dự bị của cả hai tổ toán và lý rất nhanh đã xếp hàng và tiến vào phòng thay đồ. Hai tổ được dẫn đầu bởi Thích Thần và Thẩm Kiêu.
Từ xa cảm nhận được bầu không khí căng thẳng giữa hai người, Thời Dược bất lực đỡ trán.
—— ai sắp xếp trận đấu này đây, đây là muốn làm gì?
Hai đội rời đi khoảng hai ba phút, Thời Dược, người đang ngồi ôm túi Thích Thần ở một bên đột nhiên cảm thấy chiếc túi thể thao rung lên.
"... Anh trai không mang theo di động sao?" Thời Dược tự lẩm bẩm. Sau một hồi suy nghĩ cô vẫn là không lấy ra, chờ lát nữa nói lại với người kia.
Sau vài dây điện thoại hết rung, Thời Dược đang định thở phào nhẹ nhõm thì lại thấy rung động trở lại.
Chuyện này lặp lại lần thứ năm, Thời Dược cuối cùng cũng không chịu nổi, mở khóa ba lô lục lọi trong đó, cuối cùng cũng tìm thấy chiếc điện thoại ở dưới đáy.
Thời Dược sững sờ trước ID người gọi trên màn hình.
"Thẩm Kiêu".
Nhưng người này ... không phải vừa vào phòng thay đồ với anh trai sao? Nếu cậu ấy muốn nói chuyện với Thích Thần, tại sao phải gọi vào điện thoại di động? Hơn nữa lẽ ra cậu ta đã nhìn thấy Thích Thần tự đưa chiếc túi cho mình ...
Thời Dược cau mày.
Cô không muốn trả lời, nhưng cô lo lắng điện thoại sẽ tiếp tục gọi đến, việc này lặp đi lặp lại nhiều lần thật sự khiến cô lo lắng có điều gì đó không ổn.
Sau khi suy nghĩ về điều này, Thời Dược trả lời điện thoại.
"Có chuyện gì?"
Đầu bên kia của điện thoại im lặng trong một giây, sau đó một giọng nói vang lên--
"Tao nhất định sẽ cho cô ấy biết rằng mày là kẻ bệnh hoạn!"
Giọng nói dường như có hơi cách xa khỏi micrô, có chút mơ hồ. Nhưng Thời Dược vẫn có thể phân biệt rõ ràng - người đang nói là Thẩm Kiêu.
Cô cau mày, đang định mở miệng nói gì đó thì cảm thấy điện thoại đã bị cắt dứt.
"Tình huống gì đây chứ... Không phải đánh nhau sao?"
Thời Dược căng thẳng trong lòng, cô lại cất điện thoại vào túi xách. Chỉ là vừa hành động, ánh mắt của cô đột nhiên ngưng trọng.
Chính xác mà nói, chiếc túi vì vừa bị cô lục tung để tìm kiếm lúc này lại lộ ra một đống lọ thuốc các loại.
Đồng tử của Thời Dược đột nhiên co lại.
Sau khi cứng người trong vài giây, cô từ từ duỗi tay ra và nhặt lên một trong những lọ có nhãn y tế.
Khi đưa lọ thuốc đến trước mặt, cô nhận ra đầu ngón tay của bàn tay phải có chút run rẩy. Cô càng muốn dùng sức khống chế, chúng lại càng run đến lợi hại.
Hai chữ "chẩn bệnh" và "dùng thuốc" lọt vào tầm mắt cô.
Thời Dược cắn chặt môi, đặt tay trái lên tay phải, dùng sức nắm lấy cái lọ.
Những dòng chữ đen dày đặc trên nhãn lọ thuốc đập vào mắt cô, nhưng Thời Dược lúc này cảm thấy mình mắc chứng khó đọc, đều là những từ quen thuộc nhưng phải đọc đi đọc lại nhiều lần mới có thể thấm vào trong não.
Một lúc sau, cô thả tay cất lọ thuốc vào ba lô.
Trước mắt cô như có những dòng chữ đen in đậm cứ chuyển động xung quanh.
"Chứng tự kỉ di truyền", "Thuốc hỗ trợ điều trị can thiệp", "Thuốc an thần", "Kiểm soát hành vi tự làm hại bản thân hoặc đả thương người khác" ...
"..." Thời Dược gần như cắn chặt môi.
Cô buông tay xuống và nắm chặt mép băng ghế, cố gắng kìm nén sự chua xót trong hốc mắt.
Phòng thay đồ nam cơ sở huấn luyện.
Vài phút trước.
Ở gian dành cho tổ vật lý, sau khi mọi người mặc áo vào, đang đùa giỡn với nhau hoặc bàn luận về nhịp độ thi đấu trong ván đấu lúc sau thì nghe thấy tiếng cửa bất ngờ bị gõ.
Phòng thay đồ trở nên yên ắng.
Cậu học sinh đứng gần nhất ra mở cửa, vô cùng ngạc nhiên khi thấy nam sinh mặc áo đấu của đội đối thủ đang đứng bên ngoài.
"Thích Thần?" Người mở cửa kinh ngạc hỏi.
Kết quả của bài thi vật lý mà Thích Thần đã làm không hề thua kém so với các học sinh trong tôt vật lý của họ.
Thích Thần nhẹ nâng mắt, ánh mắt rơi vào trên người đứng ở bên cửa sổ đang dựa vào tường.
"Nói chuyện."
"..." Thẩm Kiêu vừa quay đầu vừa cắn kẹo mút, khóe môi nhếch lên, "Được."
Một lúc sau, những học sinh khác trong phòng thay đồ đều thức thời mà rời đi.
Thích Thần đóng cửa và bước vào trong. Thẩm Kiêu vẫn đang dựa vào tường, lười biếng nhìn Thích Thần nở nụ cười. "Tao hình như chưa thấy mày nhìn người khác nghiêm túc như vậy... Trước kia, trong mắt mày, mọi người cũng không khác không khí là bao, đúng không?"
"..." Thích Thần không nói lời nào đi vào.
"Xem ra Thời Dược đối với mày là không bình thường .... Cho nên thế nào? Hôm nay mày đến đây để cầu xin tao đừng nói cho cô ấy biết mày bị bệnh gì sao?"
Bóng dáng Thích Thần dừng lại.
Anh hờ hững liếc nhìn Thời "Mày thích cô ấy?"
Thẩm Kiêu sửng sốt, nhếch mép cười: "Không thích thì sao? Mà thích thì sao? - Nếu tao thích cô ấy, mày muốn trực tiếp g.i.ế.t tao sao?"
Thích Thần nhấc mắt, giọng bình đạm, "Mày không xứng."
"..."
Nụ cười trên mặt Thẩm Kiêu từ từ thu lại.
"Nhưng cho dù mày xứng hay không, tao cũng không cho mày cơ hội." Thích Thần nói, từ trong túi quần bên trái lấy ra một chiếc điện thoại di động, bấm điện thoại trước mặt Thẩm Kiêu.
Sau đó gác máy, quay số, gác máy, quay số lại ...
Sau sự lặp đi lặp lại này, Thẩm Kiêu có phần sốt ruột, cau mày cảnh giác——
"Mày muốn làm cái quái gì vậy?"
Trên khuôn mặt Thích Thần, đôi mắt đào hoa cùng đuôi mắt như là ngưng băng, ngón trỏ áp lên môi, khẽ thở ra một hơi.
"... Suỵt."
Tại thời điểm này, cuộc gọi cuối cùng đã được kết nối.
Một tiếng "Có chuyện gì" yếu ớt phát ra từ micrô. Giọng nói khiến Thẩm Kiêu cảm thấy quen thuộc, nhưng não cậu ta chưa kịp phản ứng thì đã thấy Thích Thần rút tay phải ra khỏi túi quần, đồng thời bút ghi âm trong lòng bàn tay anh được nhấn nút phát.
Vài ngày trước, lời nói của cậu khi khiêu khích Thích Thần đã được truyền ra ——
"Tao sẽ cho cô ấy biết rằng mày là một kẻ bệnh hoạn!"
"..."
Thẩm Kiêu đồng tử co rút lại, trực giác có chút không tốt, vừa muốn lên tiếng liền thấy Thích Thần trực tiếp cúp máy.
Sau đó Thích Thần xoay người về phía cửa sổ, ngũ quan sắc nét bị ánh nắng chiếu vào.
Đôi môi mỏng của nam sinh từ từ gợi lên một nụ cười.
Anh giơ tay lấy ra thẻ nhớ của bút ghi âm và điện thoại.
Sau hai tiếng "cạch cạch" cực kỳ nhẹ nhàng, chiếc thẻ bị bẻ gãy đã bị ném vào thùng rác.
Mày Thẩm Kiêu nhăn chặt, Thích Thần cười nhẹ.
"Đánh cược đi."
"Tao là người bị bệnh, còn mày là người nói cho cô ấy biết bệnh tình của tao ... Chúng ta đánh cược xem, xem cô ấy sẽ xa lánh và ghét bỏ ai?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.