Cô Ấy Ngọt Như Kẹo

Chương 32: Giận dỗi

Khước Nha

07/01/2022

Edit by Shmily

#Do not reup#

----------------------------

Đám mây trắng che khuất mặt trời đã trôi về phương xa, ánh mặt trời trong nháy mắt lại trở nên rạng ngồi. Trên hành lang có một vài học sinh trực nhật đang quét rác, những hạt bụi nhỏ li ti di chuyển trong không khí.

Thời Tích cắn ống hút nhựa, nhìn về phía nữ sinh đang muốn tỏ tình với Cố Trì.

Gương mặt thực xinh đẹp, bên má phải còn có một nốt ruồi nho nhỏ, nhìn trông có vài phần giống Dương Thừa Lâm, khí chất tỏa ra là một loại hoạt bát động lòng người.

Nữ sinh giống Dương Thừa Lâm hơi đỏ mặt, lại đánh bạo nói: "Cố Trì, lần đầu tiên nhìn thấy anh chơi bóng trên sân thể dục, em đã thích anh rồi. Anh vẫn luôn không có bạn gái, không bằng suy nghĩ tới em một chút có được không."

Thời Tích đứng ở sau lưng Cố Trì, không nhìn thấy biểu tình giờ phút này của anh, cô bỗng nhiên có chút khẩn trương, không biết có phải anh sẽ nhất thời động tâm mà đồng ý hay không.

Giây tiếp theo, cô liền nghe được anh từ chối, tiếng nói thanh lãnh: "Tôi đã có người mình thích từ rất lâu rồi."

Nói xong, anh lập tức đi ngang qua bên cạnh nữ sinh, từ cửa sau lớp học đi vào bên trong.

Thời Tích hoàn toàn ngây ngẩn cả người, một chút không vui ban nãy nhanh chóng biến mất, thay vào đó là nỗi khổ sở cùng ủy khuất.

Tuy cô đối với chuyện tình cảm còn ngây thơ không hiểu lắm, nhưng cũng không phải người gỗ, cô mơ hồ có thể cảm giác được Cố Trì đối với mình cùng bạn học nữ khác không giống nhau.

Buổi tối hai ngày trước, lúc nhắm mắt ngủ cô cũng suy nghĩ tới chuyện, có phải anh cũng có hảo cảm với cô, thậm chí là có chút thích cô hay không.

Hiện tại mới phát hiện ra, hình như cô đã tự mình đa tình rồi.

Anh đã có cô gái mình thích từ rất lâu, nhưng hai người bọn cô mới quen nhau có một tháng mà thôi.

Nữ sinh kia có thể là bạn học ở lớp cũ của anh, cũng có thể là đã quen anh từ rất sớm, dù sao cũng không có khả năng là cô.

Bạn gái tỏ tình thất bại kia cảm thấy rất xấu hổ, chạy chậm rời đi, mang theo một trận gió.

Thời Tích vẫn là đứng yên không nhúc nhích.

Lý Giai Hảo đột nhiên biết được một tin tức đại bạo, kích động tới không được, bắt lấy tay Thời Tích lay lay: "Trời ơi! Cố Trì thế mà đang thích một người, lại còn thích một thời gian dài nữa chứ. Trách không được trước kia Hạ Nghiên tỏ tình với hắn thì hắn không đồng ý!"

"Bất quá sao trước kia tớ chưa từng nghe nói qua chuyện này nhỉ?" Lý Giai Hảo buồn bực nghĩ lại, "Tích Tích, cậu nói xem, có thể làm Cố Trì yên lặng thích thầm một thời gian dài như vậy, sẽ là kiểu con gái gì nha?"

Thời Tích không biết, cô chỉ cảm thấy ngực nhói lên, giống như có một cục đá nặng đè xuống.

Nếu đã sớm có người mình thích, vậy vì cái gì mà muốn dắt tay cô, lái xe trở cô về nhà, còn đối xử tốt với cô như vậy?

Thời Tích nhớ tới chuyện em trai nói mấy ngày hôm trước, chẳng lẽ cô chỉ là trò tiêu khiển lúc nhàm chán của anh thôi sao?

Nửa ngày không thấy người bên cạnh đáp lời, Lý Giai Hảo xoay mặt qua nhìn cô, thấy cô đang trầm mặc cắn môi không lên tiếng, bộ dáng như có tâm sự.

Cô lại quơ quơ tay Thời Tích, ý đồ muốn lấy lại sự chú ý của bạn mình: "Tích Tích, sao thế?"

Thời Tích lấy lại tinh thần, lắc đầu với cô ấy: "Không sao, tớ muốn đi vệ sinh."

Lý Giai Hảo không hề nghi ngờ: "A, vậy cậu đi mau đi, sắp vào lớp rồi, đưa túi đây tớ xách cho, tớ để trên bàn cậu nhé."

Thời Tích đưa túi đồ cho cô ấy, chạy vội tới nhà vệ sinh nữ.

Lúc này trong nhà vệ sinh nữ không có ai, một mình cô đứng trước gương phát ngốc một lúc.

Tiếng chuông reo lên mới có thể đánh gãy suy nghĩ của cô.

Cô vừa tức vừa buồn tủi, vỗ vỗ gương mặt, hạ quyết tâm... về sau vẫn nên học tập thật tốt đi! Học nhiều thì sẽ không khiến cô thương tâm khổ sở nữa.

Cô chỉ muốn đen những thứ lung tung rối loạn trong đầu ném hết đi, chỉ tập trung cho việc học, chỉ tập chung cho sáu môn Toán Văn Anh Chính (Chính Trị) Sử Địa mà thôi!

Dù sao, cô tuyệt đối sẽ không nhớ tới cái người siêu cấp đáng ghét kia nữa!

***

Từ Thiên Hạo cùng Tôn Nhất Phàm vừa nghe tin bát quái liền lập tức động, sấn tới chỗ Cố Trì cười nham hiểm.

"Trì ca, nữ sinh ban nãy là tới tỏ tình với anh đúng không?" Vẻ mặt Từ Thiên Hạo kích động, phảng phất như người được tỏ tình chính là mình.

Cố Trì "ừ" một tiếng, biểu tình gợn sóng bất kinh.

Từ Thiên Hạo với Tôn Nhất Phàm thấy vậy cũng không cần hỏi nhiều, biết chắc là nữ sinh lần này khẳng định cũng giống với một, hai, ba, bốn, năm, sáu người lần trước mà thôi, không thể hái xuống được đóa hoa cao lãnh Trì ca của bọn họ.

Tôn Nhất Phàm buồn bực, gãi đầu nói: "Hoa khôi xinh đẹp quyến rũ anh cũng không thích, nữ sinh hoạt bát đáng yêu ban nãy anh cũng từ chối, chẳng lẽ Trì ca thích loại thanh thuần không làm ra vẻ?"

Từ Thiên Hạo lập tức phản bác: "Ủy viên văn nghệ của lớp ba lần trước, tóc đen dài, thường xuyên mặc váy trắng với giày vài, gương mặt thanh thuần xinh đẹp, cô ta tỏ tình với Trì ca, không phải cũng bị anh ấy từ chối thẳng thừng sao?"

Lời này vừa nói ra, Tôn Nhất Phàm liền ngốc hơn, vuốt cái ót hỏi: "Trì ca, rốt cuộc thì anh thích loại hình gì, sẽ không phải là..."

Đột nhiên, trong lòng Tôn Nhất Phàm bắt đầu sinh ra một phỏng đoán đáng sợ, khiếp sợ hỏi: "Trì ca, anh căn bản không thích con gái hả?"

Tầm mắt Cố Trì từ từ nâng lên khỏi điện thoại, lười biếng liếc cậu ta: "Có não là việc tốt, hy vọng cậu cũng sẽ có một cái."

Tôn Nhất Phàm: "..."

Cho dù bị mắng là không có não, Tôn Nhất Phàm vẫn muốn làm cho rõ: "Vậy rốt cuộc anh thích dạng con gái như thế nào?"



Cố Trì nghĩ nghĩ: "Bóng dáng đẹp."

Đẹp đến mức anh chỉ cần nhìn một cái thôi cũng như bị mê hoặc vậy.

Trên đời này cũng chỉ có người kia là có thể làm được.

Từ Thiên Hạo với Tôn Nhất Phàm đồng thời lâm vào trầm mặc khó hiểu.

Trước kia chỉ nghe qua một số loại khống* như tay khống, loli khống, ngự tỷ khống,... đây là lần đầu tiên bọn họ nghe thấy bóng dáng khống đó!

*Khống: Kiểu là đặc biệt thích một thứ gì đó. Ví dụ như tay khống là từ để chỉ những người có sở thích đặc biệt đối với những bàn tay đẹp.

Thật hiếm lạ mà!

Tiếng chuông dự bị vang lên, dù cho bọn họ có khó hiểu như thế nào đi nữa thì cũng chỉ có thể trở lại chỗ ngồi của mình.

Từ Thiên Hạo chuẩn bị rời đi, bỗng nhiên nhìn thấy trên bàn anh bày mấy quả quýt nhỏ, màu cam sáng nhìn rất ngon.

Từ Thiên Hạo há mồm hỏi: "Trì ca, anh mua quýt sao?"

Vốn cũng chỉ là thuận miệng hỏi mà thôi.

Không nghĩ tới người ngày thường ít nói, có thể sử dụng một chữ "ừ" để trả lời thì tuyệt đối sẽ không nhiều lời thêm một câu, lúc này lại đặc biệt nghiêm túc giải thích: "Không phải tôi mua, là bạn cùng bàn tôi hôm qua đi ra ngoài chơi, tự mình hái, hôm nay mang tới cho tôi."

Ở mấy chữ "bạn cùng bàn tôi" và "tự tay hái" phá lệ nhấn mạnh thêm một chút.

Từ Thiên Hạo nghe được, nhưng thần kinh cậu ta còn thô hơn so với dây thừng, cũng không phát hiện ra có chỗ nào không đúng.

A một tiếng, hắn lại hỏi: "Quýt này có ngọt không?"

Cố Trì nhướng mày, dù một loại ánh mắt "Cậu ngu à" phi thường rõ ràng nhìn hắn: "Đã nói là bạn cùng bàn tôi tự mình hái, có thể không ngọt sao?"

Từ Thiên Hạo: "..."

Từ Thiên Hạo có cảm giác mình bị cười nhạo, giống như là mình hỏi vấn đề gì ngu ngốc lắm vậy.

Nhưng hắn hoàn toàn không get được có điểm nào đáng cười...

Học ủy tự mình hái thì sao chứ?

Tay cậu ấy dính mật sao, cậu ấy hái thì nhất định sẽ ngọt??!!

Tôn Nhất Phàm nghe thấy quýt ngọt liền muốn ăn thử một quả, nhưng cái việc to gan lớn mật si tâm vọng tưởng này của hắn đã được xác định là không thể thực hiện được.

Cố Trì nâng mi, lạnh lùng nói: "Đã nói là quýt này là do bạn cùng bàn tôi hái cho tôi, ngàn dặm xa xôi cực cực khổ khổ mang tới trường cho tôi. Nếu như tùy tiện cho cậu, vậy chẳng phải là phụ lòng tâm ý của cô gái nhỏ người ta sao?"

Tôn Nhất Phàm với Từ Thiên Hạo: "???"

Một quả quýt nhỏ mà thôi, có thể có tâm ý gì cơ chứ?!!

Trước khi giáo viên Tiếng Anh vào lớp, Thời Tích đã nhanh chân bước vào trước một bước, nhanh chóng chạy về chỗ ngồi.

Cô đem đồ ăn vặt trên bàn nhét vào hộc bàn, lấy sách Tiếng Anh, vở ghi cùng bút nước ra.

Cả tiết học, cô đều giữ cho thân mình thẳng tắp, ánh mắt chỉ di chuyển giữa bảng đen và sách vở, một ánh mắt cũng không dành cho người bên cạnh.

Từ đầu tới cuối bị làm lơ, giờ phút này trong lòng Cố Trì hoàn toàn cũng chưa có cảm thấy gì.

Một chút ý thức nguy cơ cũng không có, chỉ cho là cô gái nhỏ đang nghiêm túc nghe giảng.

Hoàn toàn không biết, trong lòng người ta, mình đã bị cô gái nhỏ gán cho cái hình tượng đào hoa lăng nhăng, tra nam sáng cặp ba chiều ghẹo bốn người, cùng với một ánh mắt siêu cấp chán ghét dành cho anh.

Chờ tới lúc tan học.

Cố Trì ngựa quen đường cũ chọc chọc cánh tay của cô gái nhỏ, cầm lấy một quả quýt: "Tôi còn muốn ăn, cậu lại giúp tôi bóc một quả đi?"

Thời Tích quay mặt qua, cặp mắt hạnh xinh đẹp chứa tia buồn bực, giống như chứa dao nhỏ, ánh mắt thẳng tắp bắn về phía anh.

Người này thế mà còn không biết xấu hổ bảo cô bóc quýt cho?! Quả thực là quá đáng mà!

Cố Trì bị tốc độ lưu loát cùng biểu tình tức giận trên mặt cô làm cho kinh ngạc một chút.

Hé miệng định nói tiếp, cô gái nhỏ lại bộp một cái, duỗi tay cướp mất quả quýt trong lòng bàn tay anh.

Cùng với đó, còn đem tất cả quả quýt còn thừa cầm đi hết, nhét vào hộc bàn của mình.

"Không cho cậu ăn nữa!" Khuôn mặt nhỏ của Thời Tích phồng lên, giống như bánh bao nhỏ.

Cô tức giận ném xuống một câu, sau đó lại cầm lấy khăn giấy xoay người đi ra khỏi lớp, đuôi ngựa vung lên một động cung lớn hơn so với thường ngày, có thể thấy được là thật sự tức giận.

Cố Trì: "?"

Thiếu niên nhíu mày, lâm vào suy nghĩ sâu xa, anh làm cái gì chọc cô không vui sao, hẳn là... không có đi?

Vấn đề này, anh suy nghĩ khổ sở một hồi, cả một buổi sáng vẫn chưa thể nghĩ ra được, bất luận anh có ý đồ tìm cô gái nhỏ nói chuyện thì đều bất lực quay trở về.

Tiết cuối cùng là tiết Toán, giáo viên Toán đang đứng trước bục giảng nước miếng bay tứ tung.

Cố Tri suy nghĩ đã lâu mà không nghĩ ra kết quả, lấy điện thoại, lên Baidu tra: Vì sao con gái đột nhiên tức giận?



Người có vấn đề tương tự như anh không ít, nhìn ra được là nam sinh đều không thể không gặp vấn đề này, tất cả đều là:

~ Vì sao bạn gái lại tức giận?

~ Tại sao bạn gái lại vô cùng tức giận?

~ Tại sao đang nói chuyện vui vẻ thì con gái lại tức giận?

~ Cầu cao thủ chỉ điểm, rốt cuộc tôi đã làm gì khiến bạn gái tức giận?

Cố Trì ấn vào một cái, kéo xuống xem.

Người có nickname [Tân Hằng yêu vợ của mình nhấttt] đã trả lời: Trên thế giới này, mười điều kì bí chưa có lười giải đáp, top 1: Vì sao con gái lại tức giận? Con trai muốn biết thì cứ đợi tới kiếp sau đo.

Cố Trì: "..."

Anh vẫn tiếp tục xem.

[Schrodinger không nuôi mèo]: Đồng ý với ý kiến của người anh em lầu trên, 90% nam sinh đều không hiểu rõ lí do con gái tức giận, 10% còn lại căn bản sẽ không nhận ra được bạn gái mình đang tức giận. À đúng rồi, Aragaki Yui* là vợ tôi đấy, cảm ơn.

*Aragaki Yui: Nữ minh tinh, thần tượng số một Nhật Bản (Ý ở đây là anh này đang khoe khoang thôi)

[Game thủ chuyên thức đêm]: Người hỏi hình như vẫn còn trẻ, too young too simple, nghe người từng trải như tôi khuyên này, vĩnh viễn đừng đi suy nghĩ kỹ càng lí do con gái giận làm gì cả, bởi vì con gái giận căn bản đều không cần lý do đâu.

"..."

Anh nhíu mày, sao chẳng có một đáp án nào đáng tin thế?

Cố Trì nhẫn nại tính tình, lướt xuống khoảng mười câu trả lời, rốt cuộc cũng nhìn thấy một bình luận đáng tin.

[Mỗi ngày xa một chút]: Mấy ông con trai lầu trên đúng là não ngắn, cái gì mà bảo con gái tức giận không cần lí do? Làm như chúng tôi vô duyên vô cớ gây rối khóc lóc tùy hứng ý. Có rất nhiều lúc con gái giận là bởi vì chính thái độ của mấy người đó, lúc con gái nhiệt tình nói đủ thứ chuyện cho các ông mà các ông chỉ đáp lại một tiếng "ừ" hoặc một cái gật thì chẳng ai là không tức giận cả. Thử nói xem có phải không?

... Còn có lúc chơi game, bản thân các ông hứng thú yêu thích nó thì có thể hiểu được, nhưng mỗi lần người yêu gọi điện lại bảo "Bảo bối, anh đang trơi game, gọi em sau nhé", mê game như vậy thì đừng có yêu đương nữa, độc thân tự do hơn nhiều.

... Cuối cùng nhắc nhở mấy người một câu, đó là kỳ sinh lý của con gái, mấy ngày tới tháng con gái sẽ chịu kíƈɦ ŧɦíƈɦ từ nó làm ảnh hưởng tới tâm trạng, cảm xúc sẽ trở nên cực kì không tốt, nhưng đây cũng có thể hiểu được, rốt cuộc thì nếu mà đám con trai mấy người cảm nhận được việc đau bụng kinh kinh khủng thế nào thì chắc sẽ mang ơn đội nghĩa việc bản thân không đầu thai làm con gái đi.

Cố Trì xem xong câu trả lời này, đột nhiên hiểu ra cái gì.

Anh ngẫm lại thời gian đó của cô gái nhỏ, lại tính tình ngày tháng hôm nay, hình như là sắp tới rồi.

Tự cho là vấn đề nan giải đã được giải quyết, Cố Trì nhẹ nhõm hơn hẳn, giữa trưa còn cùng đám bạn cũ đi đánh bóng rổ.

Liên tiếp vào được ba trái, anh đứng từ xa nhìn thấy một bóng hình quen thuộc, đem bóng ném vào ngực người bên cạnh, một đường chạy qua bên này.

Hôm nay Thời Tích đi ăn cơm trưa một mình.

Lý Giai Hảo là ủy viên truyền thông của lớp, bởi vì bận làm bảng báo cáo nên cơm trưa cũng không có thời gian đi ăn.

Thời Tích giúp cô ấy mua một phần cơm trứng với một phần sữa đậu đỏ đông lạnh hai tầng trở về.

Đang đi thì đột nhiên trước mắt xuất hiện một bóng râm, cô ngẩng đầu, nhìn thấy người xếp đầu bảng danh sách những người cô ghét nhất.

Thời Tích không muốn để ý tới anh, đi qua bên trái, đường bên trái đột nhiên bị chặn, đi qua bên phải, bên phải lại xuất hiện dáng người cao lớn.

"Làm cái gì thế?" Ngữ khí cô gái hung dữ nói.

Cố Trì tới đây vốn dĩ chỉ là muốn chào hỏi vài câu với cô, hiện tại nhìn thấy trong tay cô xách theo phần cơm với sữa đông hai tầng, nhịn không được nhíu mày.

Kỳ thật vấn đề kia, anh mà chủ động nhắc tới thì cũng không tốt lắm, nhưng bởi vì sức khỏe của cô nên anh vẫn mở miệng: "Cậu... cái đó không phải sắp tới rồi sao, ăn lạnh không tốt, bụng sẽ càng đau."

Thời Tích sửng sốt một lát, mới đầu còn không nghe hiểu, qua một lát mới phản ứng lại, lỗ tai lập tức ửng đỏ.

Đầu tiên là xấu hổ, sau đó là tức giận, chuyện của cô thì có quan hệ gì với anh! Không cần anh quan tâm!

Cô đẩy anh ra, lại đối với anh bày ra một biểu tình tự cho là hung dữ: "Tớ không muốn nói chuyện với cậu, tránh ra!"

Cố Trì sửng sốt, trong đầu anh hiện lên hình tượng một con thỏ nhỏ đang nhe răng nhếch miệng giơ móng vuốt nhỏ ra cào mình.

Thừa dịp anh đang sững sờ, Thời Tích lập tức chạy trốn không thấy bóng dáng đâu.

Mấy nam sinh vừa cùng Cố Trì chơi bóng chỉ thấy Trì ca của bọn họ đi qua nói chuyện với một nữ sinh trong chốc lát.

Khoảng cách có hơi xa nên bọn họ không nhìn ra diện mạo của cô gái đó, cũng không nghe được hai người nói cái gì.

Nhưng lúc nhìn thấy cô gái kia dùng sức đẩy Trì ca của bọn họ một cái, bọn họ liền cảm thấy hoàn toàn chấn kinh rồi!

Nhìn nữ sinh có dáng người nhỏ nhỏ gầy gầy đó mà... lá gan con mẹ nó quá lớn rồi!

Lúc Cố Trì trở lại sân bóng, mọi người cũng không thèm chơi nữa, vây quanh anh hỏi chuyện.

"Trì ca, cô gái kia là ai thế?" Có nam sinh nhịn không được tò mò hỏi thăm, một câu "sao lại kiêu ngạo như thế" còn chưa phát ra thì đã nghe thấy Cố Trì đáp...

"Bạn cùng bàn của tôi, siêu đáng yêu đúng không."

Ngữ khí khẳng định, thanh âm còn mang theo ý cười, ẩn ẩn còn có loại cảm giác sủng nịnh.

Mấy nam sinh khác: "???"

Trì ca của bọn họ... chẳng lẽ là có khuynh hướng thích bị ngược!?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Cô Ấy Ngọt Như Kẹo

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook