Cô Ấy Nói Yêu Mà Chỉ Muốn Ly Hôn!
Chương 14: Chân tướng sự thật
Tg Tiểu Ngân Ngân
16/08/2023
"Mẫn Nhi rốt cuộc là em yêu ai vậy, anh thật sự không muốn chúng ta cứ mãi
như vậy đâu!" Mộ Phi nhân lúc hắn ra ngoài bận việc nên đã tìm cách nói
chuyện với cô. Chuyện lừa dối này đã diễn ra lâu như vậy, tâm của anh
thật sự không yên.
Cao Minh Khải là bạn thân của anh, lại là một người rất coi trọng chứ tín cho nên anh không muốn đánh mất tình bạn này của hai người.
Cô nhìn anh đang phát cáu, chưa bao giờ thấy Mộ Phi giận dữ với cô như vậy. Nhưng cô làm gì có lựa chọn nào khác, cô đã đi tới bước đường này rồi đích đến chỉ có thể là thiếu phu nhân Cao gia. Mộ Phi có thể cho cô cái gì? Địa vị của anh không bằng Cao Minh Khải, anh cũng không đánh lại hắn ta.
Mẫn Nhi tuy nghĩ vậy nhưng vấn dỗ dành anh, nói:"Em yêu ai thì anh còn phải hỏi à, Phi anh biết tính khí của Minh Khải mà. Anh nghĩ anh ấy sẽ tha cho chúng ta sao?"
"Anh có cách, anh nói chuyện với anh ấy là được. Em chỉ cần nguyện ý, mọi thứ cứ để anh giải quyết được không Mẫn Nhi?" Anh giống như van nài cô, gương mặt cực kì thống khổ.
Mẫn Nhi cuối cùng lại lắc đầu, giọt nước mắt khẽ rớt xuống rồi lấy tay lau đi. Cô vuốt ve gương mặt anh, sau đó làm ra vẻ mặt khổ sở nhất để nói:"Phi, em không muốn anh vì em mà bị thương. Đợi một thời gian nữa anh ấy chán ghét em, có lẽ sẽ để em đi. Lúc đó, chúng ta có thể đường đường chính chính ở bên nhau rồi."
"Em không cần phải lo cho anh mà, Mẫn Nhi em có tin anh không?" Anh không đồng ý cách suy nghĩ của cô. Mộ Phi hoàn toàn có khả năng bảo vệ cô, chỉ cần cô gật đầu. Anh sẽ vì cô mà làm tất cả.
Nhưng đáng tiếc, chỉ có một mình anh nghĩ như vậy. Mẫn Nhi nói:
"Nếu vì em yêu anh mà anh bị thương, em tha tự gạt với lòng mình là không yêu anh. Phi, nếu anh không thể sống với kẻ dơ bẩn như em... Chúng ta cứ kết thúc đi." Cô nói xong rồi bỏ chạy mất, diễn cho anh xem một cảnh khổ tâm cùng cực.
Thật ra cô luôn sợ anh sẽ vì cô mà nói ra mọi chuyện với Cao Minh Khải. Đến lúc đó con cá lớn sẽ tụt khỏi tay cô, Mộ Phi là sai lầm của cô, chỉ vì một phút nông nổi...
*
Cao Minh Khải hẹn Bạc Hy ở tầng cao nhất khách sạn mà hắn đang ở, cô cũng không biết hắn có chuyện gì cần nói nữa. Giữa cái lạnh của mùa đông, tuyết rơi dày đặc các con phố. Bây giờ là buổi trưa mà không khí chẳng khá hơn tí nào, Bạc Hy đã khoác áo lông dày mà vẫn không khỏi rùng mình vì lạnh.
Bước vào chỗ khách sạn năm sao sang trọng, không khí ấm áp hơn hẳn vì có máy sưởi. Vào thang máy đi đến tầng cao nhất, chỗ này là một quán cafe hạng sang. Không gian vừa đẹp vừa yên tĩnh, có lẽ giá một ly cafe ở đây rất đắc đỏ, vừa nhìn đã thấy đây là phong cách của những kẻ có tiền. Bạc Hy đi tới chỗ Cao Minh Khải đang ngồi chễm trệ, hắn thong thả lắm lúc nào cũng vậy. Cô tới rồi nhẹ kéo ghế ngồi xuống, nhìn ra bên ngoài kính có thể thấy cả thành phố, thêm việc tuyết đang rơi nên phủ trắng xoá những mái nhà tạo nên bức tranh đẹp đến khó tả. Cô mãi nhìn mà quên mất sự hiện diện của hắn, thấy vậy hắn mới nhắc nhở:"Cô ở Pháp lâu như vậy cũng chưa từng đến đây ngắm cảnh à?"
"Chỗ này đắt lắm nhỉ, đẹp quá!" Cô nhìn bên ngoài mà cất giọng khen ngợi hết lời.
Cao Minh Khải giúp cô phủi mấy bông tuyết còn vương trên tóc, hắn từ tốn nói:"Cô cũng lạ thật, làm một Bạc tiểu thư sống trong nhung lụa lại không chịu. Ra ngoài rồi có phải cái gì cũng khó khăn hay không?"
"Mặc dù không còn ăn sung mặc sướng như hồi đó, nhưng tôi lại rất thích cuộc sống hiện tại của mình. Cái gì đẹp thì nên ngắm một lần là đủ rồi, ngắm hoài sẽ chán lắm." Cô vui vẻ nói, thái độ của Bạc Hy cho thấy cô đang rất hạnh phúc.
Ly thân một năm, hắn không ngờ người vợ luôn nói yêu hắn không có hắn lại sống tốt đến như thế. Hắn nhận ra rồi, mình bị cô lừa, cô đâu có yêu hắn.
Cao Minh Khải thừa nhận bây giờ trông cô đang rất hạnh phúc, trước đây cho dù có địa vị có quyền hạn nhưng chưa bao giờ thấy nụ cười đơn giản này của cô. Bạc Hy hồi đó lúc nào cũng trưng ra biểu cảm vô cùng giả tạo, hầu như lúc nào cũng thấy mãn nguyện nhưng đó chưa bao giờ là điều cô muốn.
"Xin chào tiểu thư, cô muốn dùng gì ạ?" Cô phục vụ lịch thiệp đưa menu cho Bạc Hy.
Cuốn menu thiết kế nhìn qua đã thấy sự sang trọng cùng tỉ mỹ, những món bên trong cũng cực kì đắt đỏ. Cô xem tới xem lui một hồi liền gọi một ly nước ép dâu và một phần kem, người phục vụ lập tức đi làm ngay.
"Trời lạnh thế còn ăn kem được à?" Hắn cao hứng nhìn cô hỏi.
"Thấy đắt quá nên tôi gọi, không biết có mùi vị thế nào mà bán giá cao thế. Anh không phải tiếc với tôi đó chứ?" Cô thong thả giải thích, còn nhìn hắn dò xét.
Cao Minh Khải ngã người ra sau ghế, hai chân vắt chéo ung dung nói:"Cô nghĩ thế thì tôi cũng chịu."
"Được rồi, không đùa nữa. Vào chuyện chính đi, anh gặp tôi để làm gì?" Cô nghiêm túc nhìn hắn hỏi.
Hắn nhìn cô, cái nhìn như muốn thấu hết mọi tâm can. Sau đó lại thu tầm mắt lại, như chẳng có gì quan trọng nói:"Dạo gần đây người phụ nữ của tôi có chút vấn đề, muốn hỏi cô nên bắt đầu xử lí từ đâu đây?"
"Anh đùa tôi hả?" Cô cứ nghĩ hắn nói đùa, nói năng linh tinh thôi.
Nhưng nét mặt hắn cô thấy rõ ràng hắn nói thật, thấy hắn không trả lời cô mới nghi ngờ hỏi lại:"Anh biết được gì rồi?"
"Cô đoán xem tôi biết được cái gì?"
"Mẫn Nhi và anh có vấn đề gì hả, thảo nào chờ mãi không thấy anh bảo ly hôn."Cô buộc miệng nói, sau đó muốn đâm đầu tự tử cho xong. Hỏi linh tinh cái gì không biết.
Cao Minh Khải đưa điện thoại cho cô xem, bên trong còn đang phát camera của khách sạn. Đôi nam nữ đang nhiệt tình âu yếm, hắn lấy được camera của khách sạn cao cấp luôn sao, hay thật đấy...
"Tôi biết họ qua lại từ lúc cô ta sảy thai, vì tôi không thể có con được."
Bạc Hy nghe xong còn kinh ngạc hơn, chồng cô bị vô sinh sao, chuyện này cô còn không biết. Đúng lúc này cô phục vụ mang thức ăn lên, cô trả điện thoại lại cho hắn nói:"Mộ Phi với anh thân lắm sao?"
"Chơi từ lúc còn đi học."
"Tôi nói cho anh nghe Mộ Phi cũng bị cô ta lừa thôi, anh nên nói chuyện lại với bạn thân anh đi." Cô cuối đầu vừa ăn kem vừa nói.
Cao Minh Khải nhìn cô nhướn mày chưa hiểu, cô đưa điện thoại cho hắn xem. Cái đoạn thu âm mà cô thu được lúc vào bệnh viện xem Mẫn Nhi, cũng không ngờ cô ta cao tay như vậy. Lừa cả hai người đàn ông đến tận bây giờ.
"Cô cũng biết hết mọi chuyện?"
"Tại cô ta vu oan cho tôi đẩy cô ta mà, tôi ghét lắm. Với lại cũng vì cô ta mà chồng yêu ly hôn với tôi đây còn gì?" Cô cau mày nói, thái độ còn tức giận.
Cao Minh Khải là bạn thân của anh, lại là một người rất coi trọng chứ tín cho nên anh không muốn đánh mất tình bạn này của hai người.
Cô nhìn anh đang phát cáu, chưa bao giờ thấy Mộ Phi giận dữ với cô như vậy. Nhưng cô làm gì có lựa chọn nào khác, cô đã đi tới bước đường này rồi đích đến chỉ có thể là thiếu phu nhân Cao gia. Mộ Phi có thể cho cô cái gì? Địa vị của anh không bằng Cao Minh Khải, anh cũng không đánh lại hắn ta.
Mẫn Nhi tuy nghĩ vậy nhưng vấn dỗ dành anh, nói:"Em yêu ai thì anh còn phải hỏi à, Phi anh biết tính khí của Minh Khải mà. Anh nghĩ anh ấy sẽ tha cho chúng ta sao?"
"Anh có cách, anh nói chuyện với anh ấy là được. Em chỉ cần nguyện ý, mọi thứ cứ để anh giải quyết được không Mẫn Nhi?" Anh giống như van nài cô, gương mặt cực kì thống khổ.
Mẫn Nhi cuối cùng lại lắc đầu, giọt nước mắt khẽ rớt xuống rồi lấy tay lau đi. Cô vuốt ve gương mặt anh, sau đó làm ra vẻ mặt khổ sở nhất để nói:"Phi, em không muốn anh vì em mà bị thương. Đợi một thời gian nữa anh ấy chán ghét em, có lẽ sẽ để em đi. Lúc đó, chúng ta có thể đường đường chính chính ở bên nhau rồi."
"Em không cần phải lo cho anh mà, Mẫn Nhi em có tin anh không?" Anh không đồng ý cách suy nghĩ của cô. Mộ Phi hoàn toàn có khả năng bảo vệ cô, chỉ cần cô gật đầu. Anh sẽ vì cô mà làm tất cả.
Nhưng đáng tiếc, chỉ có một mình anh nghĩ như vậy. Mẫn Nhi nói:
"Nếu vì em yêu anh mà anh bị thương, em tha tự gạt với lòng mình là không yêu anh. Phi, nếu anh không thể sống với kẻ dơ bẩn như em... Chúng ta cứ kết thúc đi." Cô nói xong rồi bỏ chạy mất, diễn cho anh xem một cảnh khổ tâm cùng cực.
Thật ra cô luôn sợ anh sẽ vì cô mà nói ra mọi chuyện với Cao Minh Khải. Đến lúc đó con cá lớn sẽ tụt khỏi tay cô, Mộ Phi là sai lầm của cô, chỉ vì một phút nông nổi...
*
Cao Minh Khải hẹn Bạc Hy ở tầng cao nhất khách sạn mà hắn đang ở, cô cũng không biết hắn có chuyện gì cần nói nữa. Giữa cái lạnh của mùa đông, tuyết rơi dày đặc các con phố. Bây giờ là buổi trưa mà không khí chẳng khá hơn tí nào, Bạc Hy đã khoác áo lông dày mà vẫn không khỏi rùng mình vì lạnh.
Bước vào chỗ khách sạn năm sao sang trọng, không khí ấm áp hơn hẳn vì có máy sưởi. Vào thang máy đi đến tầng cao nhất, chỗ này là một quán cafe hạng sang. Không gian vừa đẹp vừa yên tĩnh, có lẽ giá một ly cafe ở đây rất đắc đỏ, vừa nhìn đã thấy đây là phong cách của những kẻ có tiền. Bạc Hy đi tới chỗ Cao Minh Khải đang ngồi chễm trệ, hắn thong thả lắm lúc nào cũng vậy. Cô tới rồi nhẹ kéo ghế ngồi xuống, nhìn ra bên ngoài kính có thể thấy cả thành phố, thêm việc tuyết đang rơi nên phủ trắng xoá những mái nhà tạo nên bức tranh đẹp đến khó tả. Cô mãi nhìn mà quên mất sự hiện diện của hắn, thấy vậy hắn mới nhắc nhở:"Cô ở Pháp lâu như vậy cũng chưa từng đến đây ngắm cảnh à?"
"Chỗ này đắt lắm nhỉ, đẹp quá!" Cô nhìn bên ngoài mà cất giọng khen ngợi hết lời.
Cao Minh Khải giúp cô phủi mấy bông tuyết còn vương trên tóc, hắn từ tốn nói:"Cô cũng lạ thật, làm một Bạc tiểu thư sống trong nhung lụa lại không chịu. Ra ngoài rồi có phải cái gì cũng khó khăn hay không?"
"Mặc dù không còn ăn sung mặc sướng như hồi đó, nhưng tôi lại rất thích cuộc sống hiện tại của mình. Cái gì đẹp thì nên ngắm một lần là đủ rồi, ngắm hoài sẽ chán lắm." Cô vui vẻ nói, thái độ của Bạc Hy cho thấy cô đang rất hạnh phúc.
Ly thân một năm, hắn không ngờ người vợ luôn nói yêu hắn không có hắn lại sống tốt đến như thế. Hắn nhận ra rồi, mình bị cô lừa, cô đâu có yêu hắn.
Cao Minh Khải thừa nhận bây giờ trông cô đang rất hạnh phúc, trước đây cho dù có địa vị có quyền hạn nhưng chưa bao giờ thấy nụ cười đơn giản này của cô. Bạc Hy hồi đó lúc nào cũng trưng ra biểu cảm vô cùng giả tạo, hầu như lúc nào cũng thấy mãn nguyện nhưng đó chưa bao giờ là điều cô muốn.
"Xin chào tiểu thư, cô muốn dùng gì ạ?" Cô phục vụ lịch thiệp đưa menu cho Bạc Hy.
Cuốn menu thiết kế nhìn qua đã thấy sự sang trọng cùng tỉ mỹ, những món bên trong cũng cực kì đắt đỏ. Cô xem tới xem lui một hồi liền gọi một ly nước ép dâu và một phần kem, người phục vụ lập tức đi làm ngay.
"Trời lạnh thế còn ăn kem được à?" Hắn cao hứng nhìn cô hỏi.
"Thấy đắt quá nên tôi gọi, không biết có mùi vị thế nào mà bán giá cao thế. Anh không phải tiếc với tôi đó chứ?" Cô thong thả giải thích, còn nhìn hắn dò xét.
Cao Minh Khải ngã người ra sau ghế, hai chân vắt chéo ung dung nói:"Cô nghĩ thế thì tôi cũng chịu."
"Được rồi, không đùa nữa. Vào chuyện chính đi, anh gặp tôi để làm gì?" Cô nghiêm túc nhìn hắn hỏi.
Hắn nhìn cô, cái nhìn như muốn thấu hết mọi tâm can. Sau đó lại thu tầm mắt lại, như chẳng có gì quan trọng nói:"Dạo gần đây người phụ nữ của tôi có chút vấn đề, muốn hỏi cô nên bắt đầu xử lí từ đâu đây?"
"Anh đùa tôi hả?" Cô cứ nghĩ hắn nói đùa, nói năng linh tinh thôi.
Nhưng nét mặt hắn cô thấy rõ ràng hắn nói thật, thấy hắn không trả lời cô mới nghi ngờ hỏi lại:"Anh biết được gì rồi?"
"Cô đoán xem tôi biết được cái gì?"
"Mẫn Nhi và anh có vấn đề gì hả, thảo nào chờ mãi không thấy anh bảo ly hôn."Cô buộc miệng nói, sau đó muốn đâm đầu tự tử cho xong. Hỏi linh tinh cái gì không biết.
Cao Minh Khải đưa điện thoại cho cô xem, bên trong còn đang phát camera của khách sạn. Đôi nam nữ đang nhiệt tình âu yếm, hắn lấy được camera của khách sạn cao cấp luôn sao, hay thật đấy...
"Tôi biết họ qua lại từ lúc cô ta sảy thai, vì tôi không thể có con được."
Bạc Hy nghe xong còn kinh ngạc hơn, chồng cô bị vô sinh sao, chuyện này cô còn không biết. Đúng lúc này cô phục vụ mang thức ăn lên, cô trả điện thoại lại cho hắn nói:"Mộ Phi với anh thân lắm sao?"
"Chơi từ lúc còn đi học."
"Tôi nói cho anh nghe Mộ Phi cũng bị cô ta lừa thôi, anh nên nói chuyện lại với bạn thân anh đi." Cô cuối đầu vừa ăn kem vừa nói.
Cao Minh Khải nhìn cô nhướn mày chưa hiểu, cô đưa điện thoại cho hắn xem. Cái đoạn thu âm mà cô thu được lúc vào bệnh viện xem Mẫn Nhi, cũng không ngờ cô ta cao tay như vậy. Lừa cả hai người đàn ông đến tận bây giờ.
"Cô cũng biết hết mọi chuyện?"
"Tại cô ta vu oan cho tôi đẩy cô ta mà, tôi ghét lắm. Với lại cũng vì cô ta mà chồng yêu ly hôn với tôi đây còn gì?" Cô cau mày nói, thái độ còn tức giận.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.