Cô Ấy Nói Yêu Mà Chỉ Muốn Ly Hôn!
Chương 37: Ngoại truyện: Bị vợ yêu ruồng bỏ 10
Tg Tiểu Ngân Ngân
12/09/2023
Mộ Phi sau khi ăn tối xong đích thân đưa cô về nhà, trước khi xuống xe còn đặt một nụ hôn lên mu bàn tay của cô rồi cười tà mị nói:"Hẹn gặp lại!"
Điều đó khiến cho con tim của Thạch Ân cũng phải rung rinh và suy đoán, hẹn gặp lại là khi nào họ sẽ gặp lại?
Sáng hôm sau như lần chia tay hôm nọ hay là một thời gian nào khác?
Lần đầu tiên cô trông chờ vào một lời hứa, một lời hứa của gả đàn ông đa tình!
Lên phòng, Thạch Ân gọi điện tâm sự với Bạc Hy. Kể cho cô ấy nghe chuyện cô đã gặp anh trong lần xem mắt.
Bạc Hy nghe vậy phì cười:"Tính ra anh ta rất biết cách tạo tình huống, tớ chỉ mới gợi ý chút xíu thôi mà đã hiểu."
"Ý cậu là?" Thạch Ân khó hiểu hỏi lại.
"Lần trước anh ta đến tìm Minh Khải uống rượu, nói là buồn gì đó. Còn nhắc đến cậu với bộ dạng khổ sở lắm, tớ mới gợi ý cho anh ta là cậu phải kết hôn theo sự sắp đặt, ai mà ngờ anh ta chơi chiêu này."
Bạc Hy luyên thuyên, trái tim của Thạch Ân lúc này đã không khống chế được mà đập loạn, thì ra anh đã chuẩn bị rất nhiều cho bữa tối ngày hôm nay ư. Vậy mà chẳng kể công gì cả, đáng mặt đàn ông đấy!
"Cám ơn cậu nhé tiểu Hy."
"Khách sáo quá, nghe không quen." Cô nói đùa.
"Mà bên cậu sao rồi, Cao Minh Khải đã đúng ý cậu chưa?"
Thạch Ân hỏi, cô mới nhìn sang bên cạnh mình. Cao Minh Khải đang ngủ, đang ôm chân cô mà ngủ!!!
"Thôi đừng nói nữa. Ngày mai tớ khám thai định kỳ, đi ngủ sớm đây. Cậu cũng vậy đi nhé, đừng có mê Mộ Phi quá đấy!"
"Xì!!!"
Bạc Hy tắt di động, cô thở dài nhìn tướng ngủ của Cao Minh Khải.
Lão đại giới hắc đạo đây sao?
Nếu đàn em của hắn thấy hắn ôm chân cô ngủ thì hắn có làm lão đại tiếp được hay không?
Cô cố ý rút chân lại, chỉ hơi rời một chút hắn đã ôm chặt, miệng lẩm bẩm:"Ngoan, để anh ngủ một lát."
"..." Gối kia sao hắn không ôm, nhất định phải ôm chân cô mới được à?
*
Tháng thứ sáu của thai kỳ, bụng của Bạc Hy vừa lớn vừa nặng khiến cô không hề muốn di chuyển. Phụ nữ có thai tính tình cau có hơn bình thường, Cao Minh Khải bị vợ mắng suốt vì những câu hỏi vô tri.
Chuyện Bạc Hy mắng Cao Minh Khải, trên dưới Cao gia đều nghe thành quen rồi. Chuyện mà người ta không ngờ tới là một tên đàn ông thô lỗ như hắn lại có thể nhịn vợ tới mức độ ấy.
Cao Minh Khải vừa vào phòng đã bị cô vứt gối nằm vào mặt, cô mắng:"Anh đi ra ngoài."
"Anh mới đi làm về, sao vợ anh cáu thế?" Cao Minh Khải đi đến bên giường, mặc dù không sai nhưng anh vẫn lựa chọn dỗ dành.
Bạc Hy nhìn anh, hai mắt rưng rưng. Cô sờ sờ gó má của anh nói:"A Khải sao em dạo này cáu thế, em chẳng muốn bắt nạt anh đâu. Tại nhìn thấy anh em liên bực mình chẳng hiểu tại sao."
"Không sao, em khó chịu thì cứ đánh anh, mắng anh. Anh chịu được."
Cao Minh Khải hỏi rồi, bác sĩ nói phụ nữ mang thai thường hay cáu gắt như thế, bảo hắn nín nhịn một chút.
Nghe hắn nói vậy cô khóc hu hu, Bạc Hy không biết nữa, cô không không chế được cảm xúc của mình.
Hắn thấy cô khóc liền ôm cô vào lòng, hắn nói:"Đàn ông như anh bị em đánh mấy cái thì có sao đâu, quan trọng là em vui vẻ."
"Anh chiều em quá em sẽ hư đó." Cô nghẹn ngào rúc vào lòng ngực hắn.
Cao Minh Khải chỉ xoa đầu cô chứ không nói, ý hắn là cho dù cô có hư hắn vẫn sẽ thương cô.
Ban đầu hắn muốn đón Bạc Hy về nhà của hai người, nhưng nghĩ lại do tính chất công việc hắn thường xuyên ở bên ngoài nếu như cô về đó e là sẽ buồn. Ở bên nhà lớn có bà nội bầu bạn cùng cô mỗi ngày hắn thấy như vậy yên tâm hơn, nên tạm thời hắn lui tới nhà lớn. Lái xe cực một chút cũng không sao, quan trọng là vợ hắn vui...
*
"Anh, em có thai rồi."
Người đàn ông đang cúi đầu ăn canh tổ yến suýt chút nữa bị tin tức chấn động này làm cho sặc chết.
Cô gái xinh đẹp đứng trước mặt anh, trông vô cùng lạ mặt. Ngay cả mặt người ta anh còn không nhớ, cô ta có thai với anh sao?
Không thể nào???
Mộ Phi nhìn Thạch Ân đang ngồi đối diện, anh nuốt nước bọt sau đó cười trừ. Cô ấy cũng cười thân thiện, rồi nhìn tới cô gái đang đứng nhìn anh.
Mộ Phi nói:"Anh ra ngoài giải quyết tí việc sẽ quay lại ngay."
"Được."
Mộ Phi kéo tay cô gái nọ ra khu vườn phía sau nhà hàng, anh nhăn mày hỏi:"Cô là ai?"
"Là em nè, anh không nhớ em sao?" Cô ta chu môi nắm tay anh câu kéo, sau đó dùng ngón trỏ đẩy nhẹ vai anh trách yêu:"Tệ, làm người ta có thai mà không nhớ nữa."
"Nè, ăn bậy được chứ cô không nói bậy được nha." Anh thề là anh chưa từng gặp cô ta, làm gì có chuyện anh làm người ta có thai cơ chứ?
"Ăn người ta xong rồi không nhớ hả anh trai? Thôi được rồi, để em nhắc anh nha... Một tháng trước ở quán bar, anh say, em cũng say chúng ta làm rất nhiều lần đó. Quên rồi sao?"
Cô ngã vào lòng anh nũng nịu. Mộ Phi cố gắng nhớ lại, một tháng trước?
Nghe cứ sai sai chỗ nào đấy nhỉ?
Điều đó khiến cho con tim của Thạch Ân cũng phải rung rinh và suy đoán, hẹn gặp lại là khi nào họ sẽ gặp lại?
Sáng hôm sau như lần chia tay hôm nọ hay là một thời gian nào khác?
Lần đầu tiên cô trông chờ vào một lời hứa, một lời hứa của gả đàn ông đa tình!
Lên phòng, Thạch Ân gọi điện tâm sự với Bạc Hy. Kể cho cô ấy nghe chuyện cô đã gặp anh trong lần xem mắt.
Bạc Hy nghe vậy phì cười:"Tính ra anh ta rất biết cách tạo tình huống, tớ chỉ mới gợi ý chút xíu thôi mà đã hiểu."
"Ý cậu là?" Thạch Ân khó hiểu hỏi lại.
"Lần trước anh ta đến tìm Minh Khải uống rượu, nói là buồn gì đó. Còn nhắc đến cậu với bộ dạng khổ sở lắm, tớ mới gợi ý cho anh ta là cậu phải kết hôn theo sự sắp đặt, ai mà ngờ anh ta chơi chiêu này."
Bạc Hy luyên thuyên, trái tim của Thạch Ân lúc này đã không khống chế được mà đập loạn, thì ra anh đã chuẩn bị rất nhiều cho bữa tối ngày hôm nay ư. Vậy mà chẳng kể công gì cả, đáng mặt đàn ông đấy!
"Cám ơn cậu nhé tiểu Hy."
"Khách sáo quá, nghe không quen." Cô nói đùa.
"Mà bên cậu sao rồi, Cao Minh Khải đã đúng ý cậu chưa?"
Thạch Ân hỏi, cô mới nhìn sang bên cạnh mình. Cao Minh Khải đang ngủ, đang ôm chân cô mà ngủ!!!
"Thôi đừng nói nữa. Ngày mai tớ khám thai định kỳ, đi ngủ sớm đây. Cậu cũng vậy đi nhé, đừng có mê Mộ Phi quá đấy!"
"Xì!!!"
Bạc Hy tắt di động, cô thở dài nhìn tướng ngủ của Cao Minh Khải.
Lão đại giới hắc đạo đây sao?
Nếu đàn em của hắn thấy hắn ôm chân cô ngủ thì hắn có làm lão đại tiếp được hay không?
Cô cố ý rút chân lại, chỉ hơi rời một chút hắn đã ôm chặt, miệng lẩm bẩm:"Ngoan, để anh ngủ một lát."
"..." Gối kia sao hắn không ôm, nhất định phải ôm chân cô mới được à?
*
Tháng thứ sáu của thai kỳ, bụng của Bạc Hy vừa lớn vừa nặng khiến cô không hề muốn di chuyển. Phụ nữ có thai tính tình cau có hơn bình thường, Cao Minh Khải bị vợ mắng suốt vì những câu hỏi vô tri.
Chuyện Bạc Hy mắng Cao Minh Khải, trên dưới Cao gia đều nghe thành quen rồi. Chuyện mà người ta không ngờ tới là một tên đàn ông thô lỗ như hắn lại có thể nhịn vợ tới mức độ ấy.
Cao Minh Khải vừa vào phòng đã bị cô vứt gối nằm vào mặt, cô mắng:"Anh đi ra ngoài."
"Anh mới đi làm về, sao vợ anh cáu thế?" Cao Minh Khải đi đến bên giường, mặc dù không sai nhưng anh vẫn lựa chọn dỗ dành.
Bạc Hy nhìn anh, hai mắt rưng rưng. Cô sờ sờ gó má của anh nói:"A Khải sao em dạo này cáu thế, em chẳng muốn bắt nạt anh đâu. Tại nhìn thấy anh em liên bực mình chẳng hiểu tại sao."
"Không sao, em khó chịu thì cứ đánh anh, mắng anh. Anh chịu được."
Cao Minh Khải hỏi rồi, bác sĩ nói phụ nữ mang thai thường hay cáu gắt như thế, bảo hắn nín nhịn một chút.
Nghe hắn nói vậy cô khóc hu hu, Bạc Hy không biết nữa, cô không không chế được cảm xúc của mình.
Hắn thấy cô khóc liền ôm cô vào lòng, hắn nói:"Đàn ông như anh bị em đánh mấy cái thì có sao đâu, quan trọng là em vui vẻ."
"Anh chiều em quá em sẽ hư đó." Cô nghẹn ngào rúc vào lòng ngực hắn.
Cao Minh Khải chỉ xoa đầu cô chứ không nói, ý hắn là cho dù cô có hư hắn vẫn sẽ thương cô.
Ban đầu hắn muốn đón Bạc Hy về nhà của hai người, nhưng nghĩ lại do tính chất công việc hắn thường xuyên ở bên ngoài nếu như cô về đó e là sẽ buồn. Ở bên nhà lớn có bà nội bầu bạn cùng cô mỗi ngày hắn thấy như vậy yên tâm hơn, nên tạm thời hắn lui tới nhà lớn. Lái xe cực một chút cũng không sao, quan trọng là vợ hắn vui...
*
"Anh, em có thai rồi."
Người đàn ông đang cúi đầu ăn canh tổ yến suýt chút nữa bị tin tức chấn động này làm cho sặc chết.
Cô gái xinh đẹp đứng trước mặt anh, trông vô cùng lạ mặt. Ngay cả mặt người ta anh còn không nhớ, cô ta có thai với anh sao?
Không thể nào???
Mộ Phi nhìn Thạch Ân đang ngồi đối diện, anh nuốt nước bọt sau đó cười trừ. Cô ấy cũng cười thân thiện, rồi nhìn tới cô gái đang đứng nhìn anh.
Mộ Phi nói:"Anh ra ngoài giải quyết tí việc sẽ quay lại ngay."
"Được."
Mộ Phi kéo tay cô gái nọ ra khu vườn phía sau nhà hàng, anh nhăn mày hỏi:"Cô là ai?"
"Là em nè, anh không nhớ em sao?" Cô ta chu môi nắm tay anh câu kéo, sau đó dùng ngón trỏ đẩy nhẹ vai anh trách yêu:"Tệ, làm người ta có thai mà không nhớ nữa."
"Nè, ăn bậy được chứ cô không nói bậy được nha." Anh thề là anh chưa từng gặp cô ta, làm gì có chuyện anh làm người ta có thai cơ chứ?
"Ăn người ta xong rồi không nhớ hả anh trai? Thôi được rồi, để em nhắc anh nha... Một tháng trước ở quán bar, anh say, em cũng say chúng ta làm rất nhiều lần đó. Quên rồi sao?"
Cô ngã vào lòng anh nũng nịu. Mộ Phi cố gắng nhớ lại, một tháng trước?
Nghe cứ sai sai chỗ nào đấy nhỉ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.