Chương 21: Có muốn ôm không nào
Bất Tín Tà
01/08/2022
Quý Lăng Bạch do dự không biết có nên đi vào hay không.
Hoa tường vi thật sự đã đụng vào họng súng của Tam Vô, nhưng xem ra dự báo của nó lại rất chính xác.
Suy nghĩ một lúc, anh vẫn quyết định lật người đi vào từ bức tường bên cạnh, ở lại trong phòng không ra ngoài nữa.
Về việc Tam Vô có phát hiện ra anh đã ra ngoài hay không cũng không quan trọng lắm.
Anh cũng chẳng phải những vật nhỏ mà cô nuôi kia.
Dưới lầu, hoa tường vi đang run lẩy bẩy hận không thể vùi cả bụi cây xuống mặt đất.
Nó lung lay cánh hoa, "Mai...... Năm giờ sáng mai sẽ có sương mù."
Tam Vô sửng sốt.
Sương mù à?
Tốc độ phản ứng của động vật biến dị sẽ chậm hơn trong sương mù, năm giác quan mất đi còn nghiêm trọng hơn con người, quả là một cơ hội đi săn tốt.
Tam Vô thở dài múc một gáo nước tưới lên người hoa tường vi.
"Quên đi, là do tao không nhớ mày đã nói gì." Tam Vô đỡ trán.
Cô cất gáo nước đi, "Được rồi, nếu ngày mai thật sự có sương mù tao sẽ thưởng tiếp cho mày một gáo nước." Nguồn nước có hạn, thực vật biến dị và tang thi ngày càng nhiều, sau này phân công mỗi người một việc, công bằng và chính đáng.
Tuy ngoài miệng nói vậy nhưng Tam Vô cảm thấy chắc chắn sẽ có sương mù.
Giọt mưa to như hạt đậu rơi xuống, Tam Vô nhìn về hướng thành lũy ở phía xa, ngọn lửa cao vút sẽ không thể dập tắt trong chốc lát nhưng vì trận mưa lớn này nên phòng thí nghiệm vẫn chưa thể đốt sạch sẽ.
Cô nhìn lướt qua, phát hiện cửa sổ phòng Quý Lăng Bạch đã mở.
"Xem ra là về rồi."
Cô không khỏi suy nghĩ, liệu Quý Lăng Bạch có liên quan đến vụ cháy ở thành lũy 18 không?
Nếu không thì tại sao anh vừa ra ngoài, phòng thí nghiệm lại nổ?
Trong phòng, Quý Lăng Bạch ném những hạt giống anh tiện tay mang về qua một bên, vẻ mặt nghiêm túc lấy giấy bút ra trải trên bàn.
Với thị lực của anh thì dù có là đêm anh vẫn có thể thấy rõ, bản thân bắt đầu vẽ bản đồ.
Không phải là bản đồ phòng thí nghiệm.
Mà là bản đồ phân khu xây dựng của thành lũy 18, tìm hiểu chuyện giá đỗ chỉ là thuận đường, mục đích cuối cùng của anh chính là bộ bản đồ này.
Bao gồm mấy cái cửa hông, cửa nhỏ và một số lối thoát hiểm ẩn, những thứ có thể điều tra anh đều tìm ra được.
Sau khi vẽ xong anh liền cất đồ đi, những người bên cạnh anh..... chắc cũng sẽ tìm thấy anh sớm thôi.
Vốn dĩ mục đích anh đến đây không chỉ vì viên tinh thể của vương thi, còn cho rằng mình sẽ không cần phải phí tâm tư vào chuyện đó, tiện đường thì dùng tinh thể lên cấp, sau đó lặng lẽ vào thành lũy làm xong bản đồ rồi chuồn lẹ.
Không ngờ tin tình báo lại có sai sót, suýt chút nữa anh đã bị ba con vương thi có lực sát thương cao đánh lén thành công, còn bị Tam Vô nhặt về nữa.
Khiến kế hoạch của anh bị hoãn lại đến tận bây giờ.
Vốn dĩ anh định sẽ sống yên ổn ở thành lũy 18, không hề có ý định động đến thành lũy 18 xa xôi kia.
Nhưng hết lần này đến lần khác lại có người không an phận, phái người nằm vùng trong thành lũy 1 của anh.
Có vài người không dạy dỗ thì không biết trời cao đất rộng là gì.
Lúc ấy mọi người trong thành lũy đang họp bàn xem thế nào sau khi bắt được kẻ nằm vùng, hai phe ý kiến khác nhau cãi nhau ầm ĩ khiến anh vô cùng đau đầu.
Lúc đó anh nghe đến phiền liền đưa ra quyết định tìm một thời điểm thích hợp thu thập thành lũy 18.
Lại dám duỗi tay dưới mí mắt của anh, gan cũng đủ lớn đấy.
Những người đi theo anh trong thành lũy đều là người có dã tâm, đã muốn mở rộng lãnh thổ từ lâu, mọi ý tưởng của anh đều được thông qua ngay lập tức.
Đợi đến lúc anh mang bản đồ về, mọi người bố trí một chút là có thể sẵn sàng nuốt chửng thành lũy 18.
Đương nhiên, đối với những cư dân bình thường trong thành lũy mà nói, đây chắc chắn là chuyện tốt.
Còn đối với những tên quản lý không coi cư dân là người thì đó chính là một mối nguy.
Chỉ là..... Quý Lăng Bạch đứng ở cửa sổ nhìn Tam Vô đang tưới cây bên dưới.
Nếu bây giờ trở về, anh phải tìm cách đưa người phụ nữ này đi cùng.
Năng lực của cô vô cùng hữu ích.
Nhưng nếu như cô không muốn đi thì sao? Đánh hôn mê rồi mang đi?
Quý Lăng Bạch bắt đầu suy nghĩ tính khả thi của kế hoạch này.
Cùng lúc đó.
Trên đường đi từ thành lũy 18, bốn con ngựa biến dị cấp trung đang kéo một chiếc xe bằng thép màu bạc chạy phăng trên đường.
Ở thời đại thiếu thốn tài nguyên như này, các phương tiện chạy bằng xăng trước đây đã bị loại bỏ, ngược lại xe chạy bằng năng lượng ngày càng phổ biến hơn.
Chỉ là xe chạy bằng năng lượng không thể chạy quá lâu trên đường, xe thú được cải tiến sau này chính là bản nâng cấp của xe ngựa.
Thuần hóa một số thú dị năng tốc độ kéo xe kiên cố, tốc độ vô cùng nhanh, mệt thì để cho thú dị năng nghỉ ngơi một lúc là có thể chạy tiếp.
Phàm là người có năng lực đều sẽ sở hữu một con thú dị năng tốc độ, kể cả không làm xe thú kiên cố thì vẫn có thể trực tiếp ngồi lên lưng thú cưỡi tới cưỡi lui.
Đương nhiên, độ an toàn chắc chắn không cao bằng xe thú, chẳng hạn như khi bị tang thi bao vây.
Trong xe là một nam một nữ đang ngồi đối mặt nhau.
Người nữ rất xinh đẹp, trong mạt thế cũng coi như là ăn mặc gọn gàng đẹp đẽ, tóc buộc sau đầu, sắc mặt hồng hào, khí thế mạnh mẽ, thoạt nhìn nghiêm túc lại lạnh lùng.
So với loại phụ nữ chỉ biết ăn bám đàn ông quả thực khác nhau một trời một vực.
Rõ ràng là một nhân vật vừa có năng lực vừa tàn nhẫn.
Lúc này người phụ nữ đang hung hăng trợn mắt nhìn người đàn ông mập trước mặt.
"Bà cô Lâm Nhiễm ơi, cô có thể đừng chờ tôi nữa được không?" Người đàn ông mập tỏ vẻ khổ sở, "Vị đại gia kia không về thành lũy cũng đâu phải ý của tôi."
Lâm Nhiễm, người có dị năng hệ băng cấp cao, phó chủ thành lũy 1, địa vị vô cùng cao.
Tất cả mọi người trong thành lũy 1 đều biết Lâm Nhiễm thích Quý Lăng Bạch.
Sau khi Quý Lăng Bạch ra ngoài rồi không về nữa, mọi người đều không lo lắng lắm, chỉ có bà chị này vô cùng nóng ruột.
Lập tức kéo anh ta chạy đi tìm Quý Lăng Bạch.
"Tôi sợ anh ấy gặp nguy hiểm, lúc đó tại sao các người lại không chịu cho tôi ra ngoài với anh ấy?" Lâm Nhiễm bất mãn nói: "Tôi đi cùng anh ấy sẽ an toàn hơn nhiều!"
Trương Đào mập không khỏi bĩu môi.
An toàn hơn thì sao? Vị đại gia kia rõ ràng không muốn ra ngoài cùng cô, người trong thành lũy ai dám phản kháng?
Mọi người chỉ có thể nói 'một người dễ hành động hơn' mới thuyết phục được bà cô này ở lại.
Nhưng nghĩ gì thì nghĩ, Trương Đào vẫn ngọt miệng nói: "Ai u bà cô à, Quý ca nhìn thấy cô chắc chắn sẽ rất vui."
Lâm Nhiễm mím môi, "Anh ấy có vui hay không thì tôi không biết, tôi vui là được rồi."
Thật ra là do cô ta lo Quý Lăng Bạch sẽ coi trọng người phụ nữ khác bên ngoài.
Phải biết rằng có vài người phụ nữ sẽ không từ thủ đoạn dụ dỗ những người có năng lực.
"Để thú dị năng chạy nhanh hơn chút đi." Lâm Nhiễm nhíu chặt lông mày.
Quý Lăng Bạch vẫn không biết rằng người từ thành lũy tới lại là người anh không thích nhất.
Lúc này anh đang lặng lẽ gieo những hạt giống mình mang về hôm qua xuống một khoảng đất mới.
Cũng may căn biệt thự này và sân đều rất lớn, nếu không trồng ở đâu cũng sẽ là vấn đề.
Gieo xong anh liền nhìn đám sương mù trắng dày đặc xung quanh mình, quả nhiên dự báo của hoa tường vi rất chính xác.
Tầm nhìn của sương mù e là khoảng năm mươi mét.
Động vật biến dị phụ thuộc vào thị giác hơn người có dị năng rất nhiều, tình huống này quả thật rất thích hợp ra ngoài săn bắt động vật biến dị lớn.
Hơn nữa, với lực chiến đấu bên cạnh Tam Vô hiện tại, dù là bắt sống cấp trung hay thậm chí là cấp cao cũng không thành vấn đề.
"Tiểu Bạch à? Mày dậy sớm thế."
Tam Vô ngáp dài ra khỏi nhà, mỉm cười nhìn sương mù xung quanh.
"Tầm nhìn không cao lắm."
Cô nghĩ xong hết rồi, để cho củ cải dẫn đầu tìm động vật biến dị, sau khi truyền tin tới sẽ để đám Tiểu Tang đi giết.
Tối hôm qua sau khi uống canh cá xong, trên đầu củ cải liền mọc ra một bông hoa, theo như lời củ cải nói thì sau khi dùng bông hoa pha trà rồi uống sẽ có thể nghe nó nói chuyện giống như Quỳ Quỳ.
"Quỳ Quỳ, em ở lại trông nhà nhé." Tam Vô tưới cho Quỳ Quỳ hai gáo nước, "Chờ chị về sẽ nấu canh cá cho em."
Cô đi tới chuồng gà bên cạnh, quả nhiên gà mái và vịt cái đều rất khỏe.
Hôm qua khi dựng chuồng, trong đó có ba quả trứng gà, hai quả trứng vịt, trứng gà có quả to bằng nắm tay, trứng vịt còn lớn hơn trứng gà nữa.
Tam Vô luộc năm quả trứng, chia cho đám Tiểu Tang mỗi người một quả, bản thân cô ăn nhiều hơn một quả.
"Trứng! Trứng!"
Tiểu Tang rất thông minh, lập tức chạy tới trước mặt cô xin ăn.
Bây giờ không có tủ lạnh, có thức ăn phải ăn ngay.
Vốn dĩ cô muốn đào một cái hầm, chỉ là cô vẫn chưa thực hiện được.
Dù Tiểu Tang chỉ là một tang thi nhỏ nhưng dù có là người hay tang thi thì hình dáng trẻ con vẫn luôn khiến người khác đau lòng.
Tam Vô liền nhét quả trứng gà còn lại vào túi cô bé, "Cho em làm quà vặt đấy."
Quý Lăng Bạch được chia một quả trứng vịt tương đối lớn, tâm trạng cũng miễn cưỡng coi như không tệ.
Anh tự giác nhảy lên vai Tam Vô, ngáp một cái đưa bàn tay lên mặt Tam Vô một cách lười biếng.
"Meo!" Ôm anh đi!
Cô gái nhỏ này gần đây hình như đã có thịt hơn.
Lúc ôm anh cũng coi như thoải mái.
Tam Vô đưa họ ra ngoài, cô suy nghĩ một chút, vẫn quyết định mang theo một con dao, mặc dù cô cảm thấy ôm Quý Lăng Bạch chắc chắn an toàn hơn mang dao.
Cô ước lượng Quý Lăng Bạch, "Tiểu Bạch, có phải mày mập lên rồi đúng không?"
"Thịt nhiều hơn cũng có thể coi như thức ăn dự phòng được rồi."
Quý Lăng Bạch lập tức bùng nổ tức giận, bàn chân đang chuẩn bị đạp vào mặt Tam Vô!
Nhưng lại đúng lúc Tam Vô điều chỉnh tư thế.
Bàn chân của anh liền đạp trúng ngực Tam Vô.... Vừa ý thức đó là chỗ nào, cái đuôi của Quý Lăng Bạch lập tức nổ tung, quật vào cổ tay Tam Vô.
"Ôm vậy mới thoải mái." Cô điều chỉnh tư thế, ôm con mèo nhỏ lên trước ngực, hôm nay nhiệt độ không cao, ôm ấm rất thoải mái.
Nhưng Tiểu Bạch lại không phối hợp, hết lần này tới lần khác muốn leo lên vai cô.
Tam Vô mất hứng, nắm lấy cái đuôi của nó, "Muốn ôm thì ôm, mày ngồi trên vai tao đau lắm."
Trên đuôi truyền tới cảm xúc khiến cả người Quý Lăng Bạch run lên, người phụ nữ này không hiểu ý anh!
Không thể ôm như vậy! Tư thế trước kia tốt hơn!
"Cứ ôm như vậy đi! Nếu không ôm thì tự mày đi bộ nhé."
Tam Vô bấm lưng anh.
Sao cô cứ cảm thấy con mèo này có chút xấu hổ, lại có chút cáu kỉnh vô cớ, đầu nhỏ vùi vào khuỷu tay cô, hai cái lỗ tai mềm cụp xuống, bàn chân đặt trên đầu, sống lưng căng thẳng.
Cô thầm nghĩ, tính khí của con mèo này thật kỳ lạ.
Cô ôm mèo đi chầm chậm về phía rừng cây có gai.
Tiểu Tang vừa đi vừa thèm ăn, lấy quả trứng gà trong túi ra cắn "răng rắc", lòng đỏ trứng rơi trên mặt đất cô bé cũng không để ý, tiếp tục đi theo Tam Vô về phía trước.
Sau khoảng mười phút, một bàn tay nhợt nhạt cùng móng tay đen xì từ từ nhặt lòng đỏ trứng gà lên.
Hắn đặt trước mũi ngửi một cái rồi lè lưỡi ra liếm.
Sau đó, cặp mắt trắng đục của tang thi từ từ mở to, hai tay ôm lấy khuôn mặt cứng đờ của mình, mặt vô cảm làm ra động tác gọi là "vui sướng".
Ngon quá đi~
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu Tam Vô: Mèo chính là đồ xảo quyệt, đạo đức giả!
Quý Lăng Bạch (mặt đỏ bừng): Không! Không biết xấu hổ!
Hoa tường vi thật sự đã đụng vào họng súng của Tam Vô, nhưng xem ra dự báo của nó lại rất chính xác.
Suy nghĩ một lúc, anh vẫn quyết định lật người đi vào từ bức tường bên cạnh, ở lại trong phòng không ra ngoài nữa.
Về việc Tam Vô có phát hiện ra anh đã ra ngoài hay không cũng không quan trọng lắm.
Anh cũng chẳng phải những vật nhỏ mà cô nuôi kia.
Dưới lầu, hoa tường vi đang run lẩy bẩy hận không thể vùi cả bụi cây xuống mặt đất.
Nó lung lay cánh hoa, "Mai...... Năm giờ sáng mai sẽ có sương mù."
Tam Vô sửng sốt.
Sương mù à?
Tốc độ phản ứng của động vật biến dị sẽ chậm hơn trong sương mù, năm giác quan mất đi còn nghiêm trọng hơn con người, quả là một cơ hội đi săn tốt.
Tam Vô thở dài múc một gáo nước tưới lên người hoa tường vi.
"Quên đi, là do tao không nhớ mày đã nói gì." Tam Vô đỡ trán.
Cô cất gáo nước đi, "Được rồi, nếu ngày mai thật sự có sương mù tao sẽ thưởng tiếp cho mày một gáo nước." Nguồn nước có hạn, thực vật biến dị và tang thi ngày càng nhiều, sau này phân công mỗi người một việc, công bằng và chính đáng.
Tuy ngoài miệng nói vậy nhưng Tam Vô cảm thấy chắc chắn sẽ có sương mù.
Giọt mưa to như hạt đậu rơi xuống, Tam Vô nhìn về hướng thành lũy ở phía xa, ngọn lửa cao vút sẽ không thể dập tắt trong chốc lát nhưng vì trận mưa lớn này nên phòng thí nghiệm vẫn chưa thể đốt sạch sẽ.
Cô nhìn lướt qua, phát hiện cửa sổ phòng Quý Lăng Bạch đã mở.
"Xem ra là về rồi."
Cô không khỏi suy nghĩ, liệu Quý Lăng Bạch có liên quan đến vụ cháy ở thành lũy 18 không?
Nếu không thì tại sao anh vừa ra ngoài, phòng thí nghiệm lại nổ?
Trong phòng, Quý Lăng Bạch ném những hạt giống anh tiện tay mang về qua một bên, vẻ mặt nghiêm túc lấy giấy bút ra trải trên bàn.
Với thị lực của anh thì dù có là đêm anh vẫn có thể thấy rõ, bản thân bắt đầu vẽ bản đồ.
Không phải là bản đồ phòng thí nghiệm.
Mà là bản đồ phân khu xây dựng của thành lũy 18, tìm hiểu chuyện giá đỗ chỉ là thuận đường, mục đích cuối cùng của anh chính là bộ bản đồ này.
Bao gồm mấy cái cửa hông, cửa nhỏ và một số lối thoát hiểm ẩn, những thứ có thể điều tra anh đều tìm ra được.
Sau khi vẽ xong anh liền cất đồ đi, những người bên cạnh anh..... chắc cũng sẽ tìm thấy anh sớm thôi.
Vốn dĩ mục đích anh đến đây không chỉ vì viên tinh thể của vương thi, còn cho rằng mình sẽ không cần phải phí tâm tư vào chuyện đó, tiện đường thì dùng tinh thể lên cấp, sau đó lặng lẽ vào thành lũy làm xong bản đồ rồi chuồn lẹ.
Không ngờ tin tình báo lại có sai sót, suýt chút nữa anh đã bị ba con vương thi có lực sát thương cao đánh lén thành công, còn bị Tam Vô nhặt về nữa.
Khiến kế hoạch của anh bị hoãn lại đến tận bây giờ.
Vốn dĩ anh định sẽ sống yên ổn ở thành lũy 18, không hề có ý định động đến thành lũy 18 xa xôi kia.
Nhưng hết lần này đến lần khác lại có người không an phận, phái người nằm vùng trong thành lũy 1 của anh.
Có vài người không dạy dỗ thì không biết trời cao đất rộng là gì.
Lúc ấy mọi người trong thành lũy đang họp bàn xem thế nào sau khi bắt được kẻ nằm vùng, hai phe ý kiến khác nhau cãi nhau ầm ĩ khiến anh vô cùng đau đầu.
Lúc đó anh nghe đến phiền liền đưa ra quyết định tìm một thời điểm thích hợp thu thập thành lũy 18.
Lại dám duỗi tay dưới mí mắt của anh, gan cũng đủ lớn đấy.
Những người đi theo anh trong thành lũy đều là người có dã tâm, đã muốn mở rộng lãnh thổ từ lâu, mọi ý tưởng của anh đều được thông qua ngay lập tức.
Đợi đến lúc anh mang bản đồ về, mọi người bố trí một chút là có thể sẵn sàng nuốt chửng thành lũy 18.
Đương nhiên, đối với những cư dân bình thường trong thành lũy mà nói, đây chắc chắn là chuyện tốt.
Còn đối với những tên quản lý không coi cư dân là người thì đó chính là một mối nguy.
Chỉ là..... Quý Lăng Bạch đứng ở cửa sổ nhìn Tam Vô đang tưới cây bên dưới.
Nếu bây giờ trở về, anh phải tìm cách đưa người phụ nữ này đi cùng.
Năng lực của cô vô cùng hữu ích.
Nhưng nếu như cô không muốn đi thì sao? Đánh hôn mê rồi mang đi?
Quý Lăng Bạch bắt đầu suy nghĩ tính khả thi của kế hoạch này.
Cùng lúc đó.
Trên đường đi từ thành lũy 18, bốn con ngựa biến dị cấp trung đang kéo một chiếc xe bằng thép màu bạc chạy phăng trên đường.
Ở thời đại thiếu thốn tài nguyên như này, các phương tiện chạy bằng xăng trước đây đã bị loại bỏ, ngược lại xe chạy bằng năng lượng ngày càng phổ biến hơn.
Chỉ là xe chạy bằng năng lượng không thể chạy quá lâu trên đường, xe thú được cải tiến sau này chính là bản nâng cấp của xe ngựa.
Thuần hóa một số thú dị năng tốc độ kéo xe kiên cố, tốc độ vô cùng nhanh, mệt thì để cho thú dị năng nghỉ ngơi một lúc là có thể chạy tiếp.
Phàm là người có năng lực đều sẽ sở hữu một con thú dị năng tốc độ, kể cả không làm xe thú kiên cố thì vẫn có thể trực tiếp ngồi lên lưng thú cưỡi tới cưỡi lui.
Đương nhiên, độ an toàn chắc chắn không cao bằng xe thú, chẳng hạn như khi bị tang thi bao vây.
Trong xe là một nam một nữ đang ngồi đối mặt nhau.
Người nữ rất xinh đẹp, trong mạt thế cũng coi như là ăn mặc gọn gàng đẹp đẽ, tóc buộc sau đầu, sắc mặt hồng hào, khí thế mạnh mẽ, thoạt nhìn nghiêm túc lại lạnh lùng.
So với loại phụ nữ chỉ biết ăn bám đàn ông quả thực khác nhau một trời một vực.
Rõ ràng là một nhân vật vừa có năng lực vừa tàn nhẫn.
Lúc này người phụ nữ đang hung hăng trợn mắt nhìn người đàn ông mập trước mặt.
"Bà cô Lâm Nhiễm ơi, cô có thể đừng chờ tôi nữa được không?" Người đàn ông mập tỏ vẻ khổ sở, "Vị đại gia kia không về thành lũy cũng đâu phải ý của tôi."
Lâm Nhiễm, người có dị năng hệ băng cấp cao, phó chủ thành lũy 1, địa vị vô cùng cao.
Tất cả mọi người trong thành lũy 1 đều biết Lâm Nhiễm thích Quý Lăng Bạch.
Sau khi Quý Lăng Bạch ra ngoài rồi không về nữa, mọi người đều không lo lắng lắm, chỉ có bà chị này vô cùng nóng ruột.
Lập tức kéo anh ta chạy đi tìm Quý Lăng Bạch.
"Tôi sợ anh ấy gặp nguy hiểm, lúc đó tại sao các người lại không chịu cho tôi ra ngoài với anh ấy?" Lâm Nhiễm bất mãn nói: "Tôi đi cùng anh ấy sẽ an toàn hơn nhiều!"
Trương Đào mập không khỏi bĩu môi.
An toàn hơn thì sao? Vị đại gia kia rõ ràng không muốn ra ngoài cùng cô, người trong thành lũy ai dám phản kháng?
Mọi người chỉ có thể nói 'một người dễ hành động hơn' mới thuyết phục được bà cô này ở lại.
Nhưng nghĩ gì thì nghĩ, Trương Đào vẫn ngọt miệng nói: "Ai u bà cô à, Quý ca nhìn thấy cô chắc chắn sẽ rất vui."
Lâm Nhiễm mím môi, "Anh ấy có vui hay không thì tôi không biết, tôi vui là được rồi."
Thật ra là do cô ta lo Quý Lăng Bạch sẽ coi trọng người phụ nữ khác bên ngoài.
Phải biết rằng có vài người phụ nữ sẽ không từ thủ đoạn dụ dỗ những người có năng lực.
"Để thú dị năng chạy nhanh hơn chút đi." Lâm Nhiễm nhíu chặt lông mày.
Quý Lăng Bạch vẫn không biết rằng người từ thành lũy tới lại là người anh không thích nhất.
Lúc này anh đang lặng lẽ gieo những hạt giống mình mang về hôm qua xuống một khoảng đất mới.
Cũng may căn biệt thự này và sân đều rất lớn, nếu không trồng ở đâu cũng sẽ là vấn đề.
Gieo xong anh liền nhìn đám sương mù trắng dày đặc xung quanh mình, quả nhiên dự báo của hoa tường vi rất chính xác.
Tầm nhìn của sương mù e là khoảng năm mươi mét.
Động vật biến dị phụ thuộc vào thị giác hơn người có dị năng rất nhiều, tình huống này quả thật rất thích hợp ra ngoài săn bắt động vật biến dị lớn.
Hơn nữa, với lực chiến đấu bên cạnh Tam Vô hiện tại, dù là bắt sống cấp trung hay thậm chí là cấp cao cũng không thành vấn đề.
"Tiểu Bạch à? Mày dậy sớm thế."
Tam Vô ngáp dài ra khỏi nhà, mỉm cười nhìn sương mù xung quanh.
"Tầm nhìn không cao lắm."
Cô nghĩ xong hết rồi, để cho củ cải dẫn đầu tìm động vật biến dị, sau khi truyền tin tới sẽ để đám Tiểu Tang đi giết.
Tối hôm qua sau khi uống canh cá xong, trên đầu củ cải liền mọc ra một bông hoa, theo như lời củ cải nói thì sau khi dùng bông hoa pha trà rồi uống sẽ có thể nghe nó nói chuyện giống như Quỳ Quỳ.
"Quỳ Quỳ, em ở lại trông nhà nhé." Tam Vô tưới cho Quỳ Quỳ hai gáo nước, "Chờ chị về sẽ nấu canh cá cho em."
Cô đi tới chuồng gà bên cạnh, quả nhiên gà mái và vịt cái đều rất khỏe.
Hôm qua khi dựng chuồng, trong đó có ba quả trứng gà, hai quả trứng vịt, trứng gà có quả to bằng nắm tay, trứng vịt còn lớn hơn trứng gà nữa.
Tam Vô luộc năm quả trứng, chia cho đám Tiểu Tang mỗi người một quả, bản thân cô ăn nhiều hơn một quả.
"Trứng! Trứng!"
Tiểu Tang rất thông minh, lập tức chạy tới trước mặt cô xin ăn.
Bây giờ không có tủ lạnh, có thức ăn phải ăn ngay.
Vốn dĩ cô muốn đào một cái hầm, chỉ là cô vẫn chưa thực hiện được.
Dù Tiểu Tang chỉ là một tang thi nhỏ nhưng dù có là người hay tang thi thì hình dáng trẻ con vẫn luôn khiến người khác đau lòng.
Tam Vô liền nhét quả trứng gà còn lại vào túi cô bé, "Cho em làm quà vặt đấy."
Quý Lăng Bạch được chia một quả trứng vịt tương đối lớn, tâm trạng cũng miễn cưỡng coi như không tệ.
Anh tự giác nhảy lên vai Tam Vô, ngáp một cái đưa bàn tay lên mặt Tam Vô một cách lười biếng.
"Meo!" Ôm anh đi!
Cô gái nhỏ này gần đây hình như đã có thịt hơn.
Lúc ôm anh cũng coi như thoải mái.
Tam Vô đưa họ ra ngoài, cô suy nghĩ một chút, vẫn quyết định mang theo một con dao, mặc dù cô cảm thấy ôm Quý Lăng Bạch chắc chắn an toàn hơn mang dao.
Cô ước lượng Quý Lăng Bạch, "Tiểu Bạch, có phải mày mập lên rồi đúng không?"
"Thịt nhiều hơn cũng có thể coi như thức ăn dự phòng được rồi."
Quý Lăng Bạch lập tức bùng nổ tức giận, bàn chân đang chuẩn bị đạp vào mặt Tam Vô!
Nhưng lại đúng lúc Tam Vô điều chỉnh tư thế.
Bàn chân của anh liền đạp trúng ngực Tam Vô.... Vừa ý thức đó là chỗ nào, cái đuôi của Quý Lăng Bạch lập tức nổ tung, quật vào cổ tay Tam Vô.
"Ôm vậy mới thoải mái." Cô điều chỉnh tư thế, ôm con mèo nhỏ lên trước ngực, hôm nay nhiệt độ không cao, ôm ấm rất thoải mái.
Nhưng Tiểu Bạch lại không phối hợp, hết lần này tới lần khác muốn leo lên vai cô.
Tam Vô mất hứng, nắm lấy cái đuôi của nó, "Muốn ôm thì ôm, mày ngồi trên vai tao đau lắm."
Trên đuôi truyền tới cảm xúc khiến cả người Quý Lăng Bạch run lên, người phụ nữ này không hiểu ý anh!
Không thể ôm như vậy! Tư thế trước kia tốt hơn!
"Cứ ôm như vậy đi! Nếu không ôm thì tự mày đi bộ nhé."
Tam Vô bấm lưng anh.
Sao cô cứ cảm thấy con mèo này có chút xấu hổ, lại có chút cáu kỉnh vô cớ, đầu nhỏ vùi vào khuỷu tay cô, hai cái lỗ tai mềm cụp xuống, bàn chân đặt trên đầu, sống lưng căng thẳng.
Cô thầm nghĩ, tính khí của con mèo này thật kỳ lạ.
Cô ôm mèo đi chầm chậm về phía rừng cây có gai.
Tiểu Tang vừa đi vừa thèm ăn, lấy quả trứng gà trong túi ra cắn "răng rắc", lòng đỏ trứng rơi trên mặt đất cô bé cũng không để ý, tiếp tục đi theo Tam Vô về phía trước.
Sau khoảng mười phút, một bàn tay nhợt nhạt cùng móng tay đen xì từ từ nhặt lòng đỏ trứng gà lên.
Hắn đặt trước mũi ngửi một cái rồi lè lưỡi ra liếm.
Sau đó, cặp mắt trắng đục của tang thi từ từ mở to, hai tay ôm lấy khuôn mặt cứng đờ của mình, mặt vô cảm làm ra động tác gọi là "vui sướng".
Ngon quá đi~
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu Tam Vô: Mèo chính là đồ xảo quyệt, đạo đức giả!
Quý Lăng Bạch (mặt đỏ bừng): Không! Không biết xấu hổ!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.