Chương 52: Đừng đánh nhau
Bất Tín Tà
02/09/2022
Nhóm người Lão Hoa đang định gõ cửa hỏi thăm thì cổng thôn chợt mở ra từ bên trong, đám đàn em tang thi kích động chạy ra ngoài, Lão Hoa suýt
nữa đã bị cuốn vào trong.
"Sao thế, sao thế?"
Lão Hoa bắt một con tang thi đang gật gù đắc ý, "Bọn mày đi đâu vậy?"
Con tang thi phấn khích không thôi, nó dùng sức chỉ về hướng Đội Hy Vọng.
Lão Hoa kinh sợ trong lòng.
Hỏng rồi!
Quả nhiên Tam Vô và Trương Phân đã cãi nhau rồi.
"Bọn mày, bọn mày bình tĩnh một chút, có gì thì ngồi xuống nói chuyện được không?" Lão Hoa vô cùng lo lắng.
Trương Phân và Tam Vô đều là người mà bà hy vọng sẽ duy trì được mối quan hệ hợp tác.
Sao đột nhiên lại đánh nhau?
Hạ Chí Thanh bình tĩnh hơn nhiều, anh ta kéo Hạ Thịnh đang trốn phía sau ra.
"Dùng mũi của em ngửi thử xem có Quý Lăng Bạch ở bên trong không."
Từ sau lần Hạ Thịnh bị bắt phải ăn shit, anh ta đã đánh mất phương hướng của mình, nếu không phải Hạ Chí Thanh đào người ra thì chắc bây giờ anh ta vẫn còn đang ở trong thành lũy hoài nghi nhân sinh.
Vì có quá nhiều tang thi xông ra ngoài nên mùi quá nồng khiến khuôn mặt của Hạ Thịnh rất nhợt nhạt.
"Nhiều mùi trộn lẫn với nhau như vậy, em không ngửi được." Hạ Thịnh che mũi của mình lại, sau khi trở thành người có dị năng cấp cao, anh ta càng nhạy bén với mùi hương hơn.
Tang Phi và Tang Lĩnh ở cuối, bao quanh Tam Vô ở giữa.
Tang Nhất còn cố ý đẩy một chiếc xe đẩy nhỏ chuyên chở đồ ra, ra hiệu cho Tam Vô ngồi lên.
"Ngồi xe! Có khí thế!"
Nhìn chiếc xe đẩy dính đầy bùn đất đó, Quý Lăng Bạch im lặng một cách lạ thường.
Anh nghiêng đầu nhìn Tam Vô, "Cô thật sự muốn ngồi cái xe này ra ngoài sao?"
Ai ngờ anh còn chưa nói hết câu thì đã nhìn thấy Tam Vô nhấc mông, nửa người đã leo lên xe rồi, cô vừa quay đầu vừa lớn tiếng hỏi: "Anh vừa nói gì cơ? Tang thi la hét nãy giờ nên tôi không nghe được."
Quý Lăng Bạch: "...."
"Thật ra thì cô có thể ngồi xe thú mà, xe đó đẹp hơn."
"Vậy sao được!" Tam Vô ngồi thẳng người trên xe đẩy, xoa xoa chóp mũi đỏ bừng nói: "Xe thú được che lại bốn phía, sao người ta thấy được phong thái của người đã chiến thắng? Phải xem 360 độ, 360 độ đấy anh có hiểu không?"
"Người thành công phải đi xe đẩy lớn!"
Vẻ mặt của Tang Nhất đầy tán thành, bắt đầu đẩy xe đi.
"Tới đây, Quý Lăng Bạch, ngồi chung đi." Tam Vô vỗ vỗ tấm ván gỗ bên dưới, "Xe của người thành công, chia một nửa cho anh ngồi đó."
Quý Lăng Bạch: ".... Không cần đâu, cô ngồi đi, tôi sẽ trốn sau lưng cô, người khác không thấy tôi là tốt nhất."
"Ha ha ha, mắc cỡ quá đi, tôi phải để Quý Lăng Bạch của thành lũy 1 đi theo sau lưng tôi.... Nhanh, nhanh lên Tang Nhất, lên đường thôi!"
Nhóm người Lão Hoa nhìn chằm chằm vào đám tang thi bên ngoài đến nhức cả mắt mới thấy Tam Vô đang ngồi trên chiếc xe đẩy.
Cô ở giữa bầy tang thi, còn có thêm bốn con vương thi bảo vệ sát bên nữa.
"Dù nhìn bao nhiêu lần thì tôi vẫn cảm thấy người phụ nữ Tam Vô đó dường như lúc nào cũng mặc cả thân giáp vậy." Hạ Thịnh bóp mũi than thở: "Quá cẩn thận rồi ấy chứ."
Lão Hoa không quan tâm đến suy nghĩ của Hạ Thịnh, bà hét lớn: "Tam Vô! Tam Vô, cô muốn đi đâu thế?"
"Trong thôn đã xảy ra chuyện gì?"
Tam Vô vẫy vẫy tay với Lão Hoa, "Bây giờ tôi muốn đi bắt kẻ đầu sỏ đã gây phiền phức cho thôn của tôi, còn Đội Hy Vọng bên đó, mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của tôi rồi, tình hình vẫn ổn, mọi người mau trở về đi."
"Vậy mà còn nói tình hình vẫn ổn sao?" Lão Hoa xoay người túm lấy Hạ Chí Thanh, "Nhanh, chúng ta qua đó xem đi."
Tang thi đã bao vây toàn bộ thôn của Đội Hy Vọng, chúng gào lớn la hét bên ngoài.
Người của Đội Hy Vọng sau khi sửng sốt một lúc mới phản ứng lại, chắn ở cửa nghiêm nghị hỏi: "Cô có ý gì? Không phải chúng ta đã nói nước sông không phạm nước giếng rồi sao?"
"Bâu giờ cô lại là người dẫn đầu vi phạm thỏa thuận với đội trưởng của chúng tôi!"
Các tang thi nghiêng đầu nhìn về phía Tam Vô.
"Là do đội trưởng của các người lo chuyện của người khác trước, nếu có hiểu lầm thì gọi Trương Phân ra gặp tôi nói chuyện cho rõ ràng." Tam Vô ôn hòa nói.
"Con mẹ nó, gọi cái rắm!" Người đàn ông kia nhổ nước miếng xuống đất, giậm chân một cái, dị năng hệ sức mạnh khiến mặt đất dưới chân hắn nứt ra, "Ai nhúng tay vào chuyện của mày? Một con ả miệng còn thối hơn cả mông mà còn muốn thấy đội trưởng của bọn tao à?"
Tang Phi nhướng mày, vết thương cũ của cô đã lành hẳn, Tam Vô chỉ vừa kịp nhìn thấy một ánh đỏ lướt qua, ngay sau đó người đàn ông kia đã bị đạp bay ra ngoài, đập vào tường nôn ra cả máu và nước chua.
"Kêu đi gọi thì cứ gọi đi."
Tóc dài đen nhánh của Tang Phi được thổi bay hiện lên khí thế của ngự tỷ, "Còn lắm miệng, giết!"
Mấy tên canh cổng bên cạnh thấy vậy lại xông lên, đám đàn em còn chưa kịp hỗ trợ thì đã thấy Tang Phi một tay ném người ra thật xa rồi.
Khung cảnh vô cùng chỉnh tề giống như sự tàn nhẫn của các cô gái khi đi mua sắm trong trung tâm thương mại trước mạt thế vậy.
Đàn em sửng sốt một lúc rồi yên lặng thu chân đang định xông ra của mình lại.
Quả nhiên, phụ nữ dù là người hay tang thi thì đều không nên chọc vào.
Hạ Chí Thanh đứng nhìn ở bên ngoài, anh ta định mang mọi người xem tình hình trước.
Lão Hoa lo lắng muốn chết, "Ai da bảo chủ, nếu lát nữa hai người họ thật sự đánh nhau thì tôi phải giúp ai đây?"
Hạ Chí Thanh ngạc nhiên nhìn bà.
"Hai người họ đều rất ưu tú, haiz." Lão Hoa nhăn nhó, nhỏ giọng thì thầm: "Tôi còn muốn một trong hai người sẽ phát triển cùng cậu thật tốt, sao tự nhiên lại đánh nhau trước."
Nửa câu sau bà nói nhỏ nên Hạ Chí Thanh không nghe thấy, nhưng khuôn mặt của Hạ Thịnh bên cạnh lại như nhìn thấy quỷ.
Dù là ai trong hai người là chị dâu của anh ta thì anh ta cũng bất lực, hiểu không?
Trương Phân đã nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài từ lâu, vẻ mặt cô khó coi, đứng dậy lạnh lùng nói: "Vương Hải tiên sinh, chính ông gây họa thì tự mình giải quyết đi, đừng mong Đội Hy Vọng của chúng tôi sẽ cõng cái nồi này của ông."
"Cho mặt mũi mà còn không biết xấu hổ!" Vương Hải thở dốc mắng: "Đợi đến khi con ả Tam Vô đó đạp lên đầu cô để sống thì đừng có mà hối hận!"
Ông ta thu hết vũ khí nóng vào trong, bên ngoài có rất nhiều người ông ta dẫn theo lần này.
Thấy ông ta bước ra, tất cả đều xúm tới lo lắng hỏi: "Lão đại, sao rồi?"
"Giao dịch với Trương Phân thế nào rồi? Bên ngoài đã bị tang thi của Tam Vô bao vây lại, chúng ta làm sao ra ngoài?"
Vương Hải nhìn xung quanh, lấy ra quả đạn tín hiệu do thành lũy 3 đặc chế.
Chỉ có thể tìm Lý Ngọc Sơn xin cứu viện thôi.
Vương Hải đưa cho thuộc hạ của mình mỗi người một vũ khí nóng, "Giết....."
"Giết giết cái gì?" Trương Phân lười biếng gõ bàn ở phía sau, "Đây là địa bàn của Đội Hy Vọng, muốn đánh thì ra ngoài mà đánh, không thì chính là đang công khai khiêu khích Đội Hy Vọng chúng tôi! Cẩn thận tôi và Tam Vô sẽ hợp tác đối phó với ông đấy."
Đùa sao, đừng tưởng cô không biết con rệp này muốn làm gì.
Ở chỗ cô rầm rộ phát động tấn công, lúc đó mọi người đều sẽ cho rằng Trương Phân và Vương Hải chung thuyền với nhau.
Cô sẽ không cõng cái nồi này đâu.
Một chữ giết của Vương Hải, khí thế còn chưa kịp ra khỏi cổ họng thì đã bị bóp chết rồi, lúc này ông ta đang đỏ mặt, vừa hung ác vừa u ám nhìn chằm chằm vào Trương Phân.
"Ông nhìn tôi cũng vô dụng, hôm nay Lý Ngọc Sơn có đến chỗ tôi thì cũng coi như tôi muốn nói vài lời thôi." Vương Hải có người chống lưng, cô cũng có thành lũy 2.
Nếu cô và Tam Vô đánh nhau, thành lũy 2 giúp ai thì không biết chính xác được.
Nhưng nếu Lý Ngọc Sơn đuổi tới tận đây, ông ta duỗi tay quá dài, Hạ Chí Thanh nhất định sẽ không đồng ý.
Không thì sau này ai còn dám hợp tác cố định với thành lũy 2 nữa chứ?
"Chúng ta đi thôi." Vương Hải cắn chặt răng đi ra cửa sau, trước khi đi còn nhìn Trương Phân đầy căm hận.
Đợi khi ông ta trở lại như ngày xưa thì nhất định sẽ lột sạch quần áo của cô ta cho các anh em của mình lăng nhục.
Trương Phân đối diện với ánh mắt của ông ta, hừ lạnh một tiếng, leo lên tầng cao nhất, thấy Vương Hải đã đi tới cửa sau đang định mở cửa lặng lẽ chuồn ra ngoài.
Cô hít sâu một hơi hét lớn: "Vương Hải tiên sinh! Cửa sau hỏng rồi, lúc ông ra phải đẩy mạnh mới được nha! Không tiễn nhé!"
Giọng nói trong màn đêm vừa căng thẳng lại yên tĩnh này như một quả đại bác nổ tung.
Tang Lĩnh gầm lên một tiếng, đàn em canh ở cửa sau nhanh chóng nhận được chỉ thị, lấp kín hoàn toàn khu vực cửa sau.
"Mẹ nó, con tiện nhân!"
Vương Hải tức giận quát lên một tiếng, vũ khí trong tay nhanh chóng lên nòng khai hỏa, đánh trúng không ít tang thi.
"Lão đại, không đủ hỏa lực!"
Bầy tang thi đang nhào tới thật sự quá mạnh, ngay cả khi vũ khí và hỏa lực cùng bắn ra thì cũng chỉ có thể đẩy chúng ra một phía.
"Chờ đó!" Vương Hải hét lớn, lập tức lấy ra một vũ khí nóng lớn từ trong thành lũy.
"Tránh ra cho tao!"
Lúc Tam Vô nhìn thấy vũ khí nóng đó, ánh mặt đột nhiên thay đổi, "Tang Lĩnh, kêu bọn chúng tránh ra."
Một tia sáng cao ngất trời phóng ra cùng với gió nóng cuồn cuộn, quét bay một bầy tang thi chạy không nhanh.
"Tang Lĩnh, Tang Nhất, hai người đi đi."
Tam Vô lấy tay che mắt mình lại, hơi nóng cuốn theo cát và đất khiến đôi mắt cô sưng tấy và đau.
Tang Lĩnh đang định đi thì một bàn tay đè hắn lại.
Quay đầu lại, hắn thấy Tang Phi đang run lên vì kích động.
"Ta đi!"
Tang Lĩnh vẫn chưa biết tại sao Tang Phi lại đột nhiên kích động như vậy thì đã thấy Tiểu Tang bên kia cũng xách váy của mình xông tới.
Tang Nhất nhìn Tang Lĩnh, "Phụ nữ? Nguy hiểm, không thích hợp."
Bây giờ khả năng nói chuyện của cậu đã tiến bộ hơn rất nhiều.
"Hai nữ tang thi của Tam Vô có đánh được không?" Lão Hoa ngạc nhiên nói: "Chúng ta đã biết sức chiến đấu của Tang Phi không tầm thường nhưng dù có mạnh đến đâu cũng không bằng hai nam vương thi, đúng không?"
Biết Tam Vô và Trương Phân dường như không có mâu thuẫn trực tiếp nào, Lão Hoa đã chuyển từ "đừng đánh nhau" thành "tại sao lại đánh nhau".
Hạ Chí Thanh lắc đầu, "Tôi cũng không hiểu tại sao."
Đừng nói là bà ấy, Tam Vô cũng không hiểu luôn.
Tam Vô đang nhìn chằm chằm vào hai người Tang Phi, tại sao hai người họ lại chạy nhanh tới đó với vẻ kích động không thôi thế nhỉ?
Khói bụi nhanh chóng tan đi, Tam Vô nhìn thấy Vương Hải đang né đòn tấn công, thỉnh thoảng lại chiết xạ vô cùng sáng chói.
Có thể là do cử động mạnh nên sợi dây chuyền treo trên ngực ông ta hiện ra ngoài.
Sợi dây chuyền được khảm một số viên ngọc sáng ngời.
Viên ngọc nảy lên nảy xuống theo động tác của ông ta, phản chiếu màu sắc đẹp hơn.
"A!" Tang Phi kích động kêu lên thành tiếng.
Tiểu Tang đuổi theo sát phía sau.
Tam Vô: "...." Hình như cô đã hiểu tại sao Tang Phi và Tiểu Tang lại liên tục theo sát Vương Hải đến thế rồi.
Chỉ có thể nói, có một số phụ nữ luôn theo đuổi những thứ xinh đẹp bất kể tuổi tác, nơi ở, hay thậm chí là sống chết.
Vương Hải nhìn thấy hai món hàng này liền bật cười.
Theo thông tin mà ông ta nhận được, người mạnh nhất chỉ có Tang Lĩnh.
"Đang coi thường bọn tao sao?" Vương Hải nói: "Giải quyết hai con đó trước đi, cẩn thận một chút, là vương thi đấy."
Nữ tang thi đều yếu hơn nam tang thi, mọi người đều biết.
Có thể thôi!
"Fuck, muốn gãy rồi." Người đang nói là người có dị năng hệ sức mạnh.
Ngay khi hắn vừa chạm vào con tang thi nhỏ đó, xương cẳng tay như muốn vỡ vụn ra vậy.
Tiểu Tang dán chặt hai mắt vào ngực của Vương Hải, tốc độ và sức mạnh của cô bé đã mạnh hơn lúc bình thường một bậc.
"Ha ha ha ha ha!" Tang Phi đá văng một tên ra, cười phá lên đầy kinh người.
Cô lao về phía Vương Hải một cách điên cuồng, không tránh một vài viên đạn, không hề quan tâm thân thể mình đã bị đẩy lùi về sau.
"Cút! Cút đi!" Lá gan của Vương Hải như muốn nứt cả ra, con nữ tang thi này bị gì vậy!
Khác quá!
Khác hoàn toàn với thông tin mà ông ta nhận được.
Tại sao chúng lại mạnh hơn gấp đôi so với trước đây?
Vũ khí nóng có tính sát thương cao nhưng rất khó để kiểm soát độ chính xác, còn chưa kịp tung ra đòn tiếp theo thì Tang Phi đã tới trước mặt ông ta.
Cô đè ông ta xuống.
Vỗ vỗ cả người Vương Hải dưới đất như vỗ bí đỏ.
Tiểu Tang theo sát phía sau, sau khi đá văng vũ khí nóng ra xa, cô bé liền giật đứt sợi dây chuyền đang treo trên cổ ông ta.
"Không được đụng vào dây chuyền của tao!" Nửa bên mặt toàn là máu, Vương Hải đấu tranh kịch liệt.
Trên người ông ta vẫn còn giấu rất nhiều kim loại, những kim loại sắc bén đang chém về phía Tang Phi.
"Rút!"
Tang Phi túm lấy Tiểu Tang bên cạnh, lùi về sau.
Tang Phi nhìn đám đàn em bên cạnh, quát lên: "Ôm đồ đi."
Đàn em lập tức ôm chặt vũ khí vừa giật được trên tay những tên đó, vài con vừa thông minh vừa mạnh còn cầm một ít vũ khí nóng hổi chạy về phía Tam Vô.
Hành động vừa đánh vừa cướp giữa đêm này của chúng khiến nhóm người Lão Hoa ngẩn người.
Vương Hải chống dậy từ trên mặt đất, ông ta không chạy mà đuổi theo hướng Tiểu Tang.
"A!" Tang Lĩnh thấy vậy thì không khỏi hét lên một tiếng.
Tên cặn bã này còn dám chạy đến chỗ họ à.
Không cần Tam Vô phải nói, hắn lập tức xông tới chỗ Vương Hải.
Thấy ông ta như vậy, Tam Vô nheo mắt lại.
Không đúng, không phải lúc này Vương Hải nên chạy sao? Hay là....?
Tốc độ bắn ra của kim loại không thua gì đạn, nhưng độ cứng của da Tang Lĩnh còn cao hơn, Vương Hải thấy vậy thì tỉnh táo hơn rất nhiều, xoay người muốn chạy.
Tang Lĩnh đạp mạnh chân xuống đất, cả người phóng lên như con ếch, lập tức đè ngã Vương Hải.
Trên tay Vương Hải lại xuất hiện thêm hai vũ khí, đột ngột buộc lấy Tang Lĩnh.
Tang Lĩnh bị buộc lấy cũng đồng thời lấy đi hai miếng thịt nhỏ trên cánh tay ông ta.
"A!"
Vương Hải hét lên thảm thiết, độc của vương rất mạnh, chỉ trong nháy mắt đã dọc theo đường gân chui vào nội tạng của ông ta.
Gân đen trên mặt ông ta hiện lên, đầy dữ tợn như muốn đâm xuyên qua da.
Tam Vô vô cảm nhìn khung cảnh ấy.
Vốn là một con chó mất đi giang sơn của mình, nếu không giải quyết bây giờ, chẳng lẽ lại chờ đến ngày ông ta trở lại như xưa, dẫn một đám người đến giết cô sao?
"Thu hết đồ lại đi." Tam Vô dặn dò những người bên cạnh, "Ông ta không cứu được nữa rồi, chúng ta đi thôi."
Nhưng đúng lúc này, giọng nói của một nhóm người chợt vang lên.
"Xin chờ chút."
"Những thứ này không thể mang đi." Lý Ngọc Sơn vội vàng mang người của mình chạy tới, khuôn mặt lộ ra vài phần áy náy nói với Tam Vô: "Hôm nay xảy ra loại chuyện này, là chủ thành lũy 3 tôi không làm tròn bổn phận, do tôi không quản chặt người của mình nên mới khiến thôn của cô gặp rắc rối này."
Lý Ngọc Sơn nhìn đống vũ khí nóng đó, áy náy trên mặt vẫn không giảm đi.
"Nhưng những vũ khí này phải thuộc về thành lũy 3."
Đám đàn em vốn đang thu đồ.
Vừa nghe những lời ông ta nói.... Động tác thu đồ của chúng càng nhanh hơn!
"Sao thế, sao thế?"
Lão Hoa bắt một con tang thi đang gật gù đắc ý, "Bọn mày đi đâu vậy?"
Con tang thi phấn khích không thôi, nó dùng sức chỉ về hướng Đội Hy Vọng.
Lão Hoa kinh sợ trong lòng.
Hỏng rồi!
Quả nhiên Tam Vô và Trương Phân đã cãi nhau rồi.
"Bọn mày, bọn mày bình tĩnh một chút, có gì thì ngồi xuống nói chuyện được không?" Lão Hoa vô cùng lo lắng.
Trương Phân và Tam Vô đều là người mà bà hy vọng sẽ duy trì được mối quan hệ hợp tác.
Sao đột nhiên lại đánh nhau?
Hạ Chí Thanh bình tĩnh hơn nhiều, anh ta kéo Hạ Thịnh đang trốn phía sau ra.
"Dùng mũi của em ngửi thử xem có Quý Lăng Bạch ở bên trong không."
Từ sau lần Hạ Thịnh bị bắt phải ăn shit, anh ta đã đánh mất phương hướng của mình, nếu không phải Hạ Chí Thanh đào người ra thì chắc bây giờ anh ta vẫn còn đang ở trong thành lũy hoài nghi nhân sinh.
Vì có quá nhiều tang thi xông ra ngoài nên mùi quá nồng khiến khuôn mặt của Hạ Thịnh rất nhợt nhạt.
"Nhiều mùi trộn lẫn với nhau như vậy, em không ngửi được." Hạ Thịnh che mũi của mình lại, sau khi trở thành người có dị năng cấp cao, anh ta càng nhạy bén với mùi hương hơn.
Tang Phi và Tang Lĩnh ở cuối, bao quanh Tam Vô ở giữa.
Tang Nhất còn cố ý đẩy một chiếc xe đẩy nhỏ chuyên chở đồ ra, ra hiệu cho Tam Vô ngồi lên.
"Ngồi xe! Có khí thế!"
Nhìn chiếc xe đẩy dính đầy bùn đất đó, Quý Lăng Bạch im lặng một cách lạ thường.
Anh nghiêng đầu nhìn Tam Vô, "Cô thật sự muốn ngồi cái xe này ra ngoài sao?"
Ai ngờ anh còn chưa nói hết câu thì đã nhìn thấy Tam Vô nhấc mông, nửa người đã leo lên xe rồi, cô vừa quay đầu vừa lớn tiếng hỏi: "Anh vừa nói gì cơ? Tang thi la hét nãy giờ nên tôi không nghe được."
Quý Lăng Bạch: "...."
"Thật ra thì cô có thể ngồi xe thú mà, xe đó đẹp hơn."
"Vậy sao được!" Tam Vô ngồi thẳng người trên xe đẩy, xoa xoa chóp mũi đỏ bừng nói: "Xe thú được che lại bốn phía, sao người ta thấy được phong thái của người đã chiến thắng? Phải xem 360 độ, 360 độ đấy anh có hiểu không?"
"Người thành công phải đi xe đẩy lớn!"
Vẻ mặt của Tang Nhất đầy tán thành, bắt đầu đẩy xe đi.
"Tới đây, Quý Lăng Bạch, ngồi chung đi." Tam Vô vỗ vỗ tấm ván gỗ bên dưới, "Xe của người thành công, chia một nửa cho anh ngồi đó."
Quý Lăng Bạch: ".... Không cần đâu, cô ngồi đi, tôi sẽ trốn sau lưng cô, người khác không thấy tôi là tốt nhất."
"Ha ha ha, mắc cỡ quá đi, tôi phải để Quý Lăng Bạch của thành lũy 1 đi theo sau lưng tôi.... Nhanh, nhanh lên Tang Nhất, lên đường thôi!"
Nhóm người Lão Hoa nhìn chằm chằm vào đám tang thi bên ngoài đến nhức cả mắt mới thấy Tam Vô đang ngồi trên chiếc xe đẩy.
Cô ở giữa bầy tang thi, còn có thêm bốn con vương thi bảo vệ sát bên nữa.
"Dù nhìn bao nhiêu lần thì tôi vẫn cảm thấy người phụ nữ Tam Vô đó dường như lúc nào cũng mặc cả thân giáp vậy." Hạ Thịnh bóp mũi than thở: "Quá cẩn thận rồi ấy chứ."
Lão Hoa không quan tâm đến suy nghĩ của Hạ Thịnh, bà hét lớn: "Tam Vô! Tam Vô, cô muốn đi đâu thế?"
"Trong thôn đã xảy ra chuyện gì?"
Tam Vô vẫy vẫy tay với Lão Hoa, "Bây giờ tôi muốn đi bắt kẻ đầu sỏ đã gây phiền phức cho thôn của tôi, còn Đội Hy Vọng bên đó, mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của tôi rồi, tình hình vẫn ổn, mọi người mau trở về đi."
"Vậy mà còn nói tình hình vẫn ổn sao?" Lão Hoa xoay người túm lấy Hạ Chí Thanh, "Nhanh, chúng ta qua đó xem đi."
Tang thi đã bao vây toàn bộ thôn của Đội Hy Vọng, chúng gào lớn la hét bên ngoài.
Người của Đội Hy Vọng sau khi sửng sốt một lúc mới phản ứng lại, chắn ở cửa nghiêm nghị hỏi: "Cô có ý gì? Không phải chúng ta đã nói nước sông không phạm nước giếng rồi sao?"
"Bâu giờ cô lại là người dẫn đầu vi phạm thỏa thuận với đội trưởng của chúng tôi!"
Các tang thi nghiêng đầu nhìn về phía Tam Vô.
"Là do đội trưởng của các người lo chuyện của người khác trước, nếu có hiểu lầm thì gọi Trương Phân ra gặp tôi nói chuyện cho rõ ràng." Tam Vô ôn hòa nói.
"Con mẹ nó, gọi cái rắm!" Người đàn ông kia nhổ nước miếng xuống đất, giậm chân một cái, dị năng hệ sức mạnh khiến mặt đất dưới chân hắn nứt ra, "Ai nhúng tay vào chuyện của mày? Một con ả miệng còn thối hơn cả mông mà còn muốn thấy đội trưởng của bọn tao à?"
Tang Phi nhướng mày, vết thương cũ của cô đã lành hẳn, Tam Vô chỉ vừa kịp nhìn thấy một ánh đỏ lướt qua, ngay sau đó người đàn ông kia đã bị đạp bay ra ngoài, đập vào tường nôn ra cả máu và nước chua.
"Kêu đi gọi thì cứ gọi đi."
Tóc dài đen nhánh của Tang Phi được thổi bay hiện lên khí thế của ngự tỷ, "Còn lắm miệng, giết!"
Mấy tên canh cổng bên cạnh thấy vậy lại xông lên, đám đàn em còn chưa kịp hỗ trợ thì đã thấy Tang Phi một tay ném người ra thật xa rồi.
Khung cảnh vô cùng chỉnh tề giống như sự tàn nhẫn của các cô gái khi đi mua sắm trong trung tâm thương mại trước mạt thế vậy.
Đàn em sửng sốt một lúc rồi yên lặng thu chân đang định xông ra của mình lại.
Quả nhiên, phụ nữ dù là người hay tang thi thì đều không nên chọc vào.
Hạ Chí Thanh đứng nhìn ở bên ngoài, anh ta định mang mọi người xem tình hình trước.
Lão Hoa lo lắng muốn chết, "Ai da bảo chủ, nếu lát nữa hai người họ thật sự đánh nhau thì tôi phải giúp ai đây?"
Hạ Chí Thanh ngạc nhiên nhìn bà.
"Hai người họ đều rất ưu tú, haiz." Lão Hoa nhăn nhó, nhỏ giọng thì thầm: "Tôi còn muốn một trong hai người sẽ phát triển cùng cậu thật tốt, sao tự nhiên lại đánh nhau trước."
Nửa câu sau bà nói nhỏ nên Hạ Chí Thanh không nghe thấy, nhưng khuôn mặt của Hạ Thịnh bên cạnh lại như nhìn thấy quỷ.
Dù là ai trong hai người là chị dâu của anh ta thì anh ta cũng bất lực, hiểu không?
Trương Phân đã nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài từ lâu, vẻ mặt cô khó coi, đứng dậy lạnh lùng nói: "Vương Hải tiên sinh, chính ông gây họa thì tự mình giải quyết đi, đừng mong Đội Hy Vọng của chúng tôi sẽ cõng cái nồi này của ông."
"Cho mặt mũi mà còn không biết xấu hổ!" Vương Hải thở dốc mắng: "Đợi đến khi con ả Tam Vô đó đạp lên đầu cô để sống thì đừng có mà hối hận!"
Ông ta thu hết vũ khí nóng vào trong, bên ngoài có rất nhiều người ông ta dẫn theo lần này.
Thấy ông ta bước ra, tất cả đều xúm tới lo lắng hỏi: "Lão đại, sao rồi?"
"Giao dịch với Trương Phân thế nào rồi? Bên ngoài đã bị tang thi của Tam Vô bao vây lại, chúng ta làm sao ra ngoài?"
Vương Hải nhìn xung quanh, lấy ra quả đạn tín hiệu do thành lũy 3 đặc chế.
Chỉ có thể tìm Lý Ngọc Sơn xin cứu viện thôi.
Vương Hải đưa cho thuộc hạ của mình mỗi người một vũ khí nóng, "Giết....."
"Giết giết cái gì?" Trương Phân lười biếng gõ bàn ở phía sau, "Đây là địa bàn của Đội Hy Vọng, muốn đánh thì ra ngoài mà đánh, không thì chính là đang công khai khiêu khích Đội Hy Vọng chúng tôi! Cẩn thận tôi và Tam Vô sẽ hợp tác đối phó với ông đấy."
Đùa sao, đừng tưởng cô không biết con rệp này muốn làm gì.
Ở chỗ cô rầm rộ phát động tấn công, lúc đó mọi người đều sẽ cho rằng Trương Phân và Vương Hải chung thuyền với nhau.
Cô sẽ không cõng cái nồi này đâu.
Một chữ giết của Vương Hải, khí thế còn chưa kịp ra khỏi cổ họng thì đã bị bóp chết rồi, lúc này ông ta đang đỏ mặt, vừa hung ác vừa u ám nhìn chằm chằm vào Trương Phân.
"Ông nhìn tôi cũng vô dụng, hôm nay Lý Ngọc Sơn có đến chỗ tôi thì cũng coi như tôi muốn nói vài lời thôi." Vương Hải có người chống lưng, cô cũng có thành lũy 2.
Nếu cô và Tam Vô đánh nhau, thành lũy 2 giúp ai thì không biết chính xác được.
Nhưng nếu Lý Ngọc Sơn đuổi tới tận đây, ông ta duỗi tay quá dài, Hạ Chí Thanh nhất định sẽ không đồng ý.
Không thì sau này ai còn dám hợp tác cố định với thành lũy 2 nữa chứ?
"Chúng ta đi thôi." Vương Hải cắn chặt răng đi ra cửa sau, trước khi đi còn nhìn Trương Phân đầy căm hận.
Đợi khi ông ta trở lại như ngày xưa thì nhất định sẽ lột sạch quần áo của cô ta cho các anh em của mình lăng nhục.
Trương Phân đối diện với ánh mắt của ông ta, hừ lạnh một tiếng, leo lên tầng cao nhất, thấy Vương Hải đã đi tới cửa sau đang định mở cửa lặng lẽ chuồn ra ngoài.
Cô hít sâu một hơi hét lớn: "Vương Hải tiên sinh! Cửa sau hỏng rồi, lúc ông ra phải đẩy mạnh mới được nha! Không tiễn nhé!"
Giọng nói trong màn đêm vừa căng thẳng lại yên tĩnh này như một quả đại bác nổ tung.
Tang Lĩnh gầm lên một tiếng, đàn em canh ở cửa sau nhanh chóng nhận được chỉ thị, lấp kín hoàn toàn khu vực cửa sau.
"Mẹ nó, con tiện nhân!"
Vương Hải tức giận quát lên một tiếng, vũ khí trong tay nhanh chóng lên nòng khai hỏa, đánh trúng không ít tang thi.
"Lão đại, không đủ hỏa lực!"
Bầy tang thi đang nhào tới thật sự quá mạnh, ngay cả khi vũ khí và hỏa lực cùng bắn ra thì cũng chỉ có thể đẩy chúng ra một phía.
"Chờ đó!" Vương Hải hét lớn, lập tức lấy ra một vũ khí nóng lớn từ trong thành lũy.
"Tránh ra cho tao!"
Lúc Tam Vô nhìn thấy vũ khí nóng đó, ánh mặt đột nhiên thay đổi, "Tang Lĩnh, kêu bọn chúng tránh ra."
Một tia sáng cao ngất trời phóng ra cùng với gió nóng cuồn cuộn, quét bay một bầy tang thi chạy không nhanh.
"Tang Lĩnh, Tang Nhất, hai người đi đi."
Tam Vô lấy tay che mắt mình lại, hơi nóng cuốn theo cát và đất khiến đôi mắt cô sưng tấy và đau.
Tang Lĩnh đang định đi thì một bàn tay đè hắn lại.
Quay đầu lại, hắn thấy Tang Phi đang run lên vì kích động.
"Ta đi!"
Tang Lĩnh vẫn chưa biết tại sao Tang Phi lại đột nhiên kích động như vậy thì đã thấy Tiểu Tang bên kia cũng xách váy của mình xông tới.
Tang Nhất nhìn Tang Lĩnh, "Phụ nữ? Nguy hiểm, không thích hợp."
Bây giờ khả năng nói chuyện của cậu đã tiến bộ hơn rất nhiều.
"Hai nữ tang thi của Tam Vô có đánh được không?" Lão Hoa ngạc nhiên nói: "Chúng ta đã biết sức chiến đấu của Tang Phi không tầm thường nhưng dù có mạnh đến đâu cũng không bằng hai nam vương thi, đúng không?"
Biết Tam Vô và Trương Phân dường như không có mâu thuẫn trực tiếp nào, Lão Hoa đã chuyển từ "đừng đánh nhau" thành "tại sao lại đánh nhau".
Hạ Chí Thanh lắc đầu, "Tôi cũng không hiểu tại sao."
Đừng nói là bà ấy, Tam Vô cũng không hiểu luôn.
Tam Vô đang nhìn chằm chằm vào hai người Tang Phi, tại sao hai người họ lại chạy nhanh tới đó với vẻ kích động không thôi thế nhỉ?
Khói bụi nhanh chóng tan đi, Tam Vô nhìn thấy Vương Hải đang né đòn tấn công, thỉnh thoảng lại chiết xạ vô cùng sáng chói.
Có thể là do cử động mạnh nên sợi dây chuyền treo trên ngực ông ta hiện ra ngoài.
Sợi dây chuyền được khảm một số viên ngọc sáng ngời.
Viên ngọc nảy lên nảy xuống theo động tác của ông ta, phản chiếu màu sắc đẹp hơn.
"A!" Tang Phi kích động kêu lên thành tiếng.
Tiểu Tang đuổi theo sát phía sau.
Tam Vô: "...." Hình như cô đã hiểu tại sao Tang Phi và Tiểu Tang lại liên tục theo sát Vương Hải đến thế rồi.
Chỉ có thể nói, có một số phụ nữ luôn theo đuổi những thứ xinh đẹp bất kể tuổi tác, nơi ở, hay thậm chí là sống chết.
Vương Hải nhìn thấy hai món hàng này liền bật cười.
Theo thông tin mà ông ta nhận được, người mạnh nhất chỉ có Tang Lĩnh.
"Đang coi thường bọn tao sao?" Vương Hải nói: "Giải quyết hai con đó trước đi, cẩn thận một chút, là vương thi đấy."
Nữ tang thi đều yếu hơn nam tang thi, mọi người đều biết.
Có thể thôi!
"Fuck, muốn gãy rồi." Người đang nói là người có dị năng hệ sức mạnh.
Ngay khi hắn vừa chạm vào con tang thi nhỏ đó, xương cẳng tay như muốn vỡ vụn ra vậy.
Tiểu Tang dán chặt hai mắt vào ngực của Vương Hải, tốc độ và sức mạnh của cô bé đã mạnh hơn lúc bình thường một bậc.
"Ha ha ha ha ha!" Tang Phi đá văng một tên ra, cười phá lên đầy kinh người.
Cô lao về phía Vương Hải một cách điên cuồng, không tránh một vài viên đạn, không hề quan tâm thân thể mình đã bị đẩy lùi về sau.
"Cút! Cút đi!" Lá gan của Vương Hải như muốn nứt cả ra, con nữ tang thi này bị gì vậy!
Khác quá!
Khác hoàn toàn với thông tin mà ông ta nhận được.
Tại sao chúng lại mạnh hơn gấp đôi so với trước đây?
Vũ khí nóng có tính sát thương cao nhưng rất khó để kiểm soát độ chính xác, còn chưa kịp tung ra đòn tiếp theo thì Tang Phi đã tới trước mặt ông ta.
Cô đè ông ta xuống.
Vỗ vỗ cả người Vương Hải dưới đất như vỗ bí đỏ.
Tiểu Tang theo sát phía sau, sau khi đá văng vũ khí nóng ra xa, cô bé liền giật đứt sợi dây chuyền đang treo trên cổ ông ta.
"Không được đụng vào dây chuyền của tao!" Nửa bên mặt toàn là máu, Vương Hải đấu tranh kịch liệt.
Trên người ông ta vẫn còn giấu rất nhiều kim loại, những kim loại sắc bén đang chém về phía Tang Phi.
"Rút!"
Tang Phi túm lấy Tiểu Tang bên cạnh, lùi về sau.
Tang Phi nhìn đám đàn em bên cạnh, quát lên: "Ôm đồ đi."
Đàn em lập tức ôm chặt vũ khí vừa giật được trên tay những tên đó, vài con vừa thông minh vừa mạnh còn cầm một ít vũ khí nóng hổi chạy về phía Tam Vô.
Hành động vừa đánh vừa cướp giữa đêm này của chúng khiến nhóm người Lão Hoa ngẩn người.
Vương Hải chống dậy từ trên mặt đất, ông ta không chạy mà đuổi theo hướng Tiểu Tang.
"A!" Tang Lĩnh thấy vậy thì không khỏi hét lên một tiếng.
Tên cặn bã này còn dám chạy đến chỗ họ à.
Không cần Tam Vô phải nói, hắn lập tức xông tới chỗ Vương Hải.
Thấy ông ta như vậy, Tam Vô nheo mắt lại.
Không đúng, không phải lúc này Vương Hải nên chạy sao? Hay là....?
Tốc độ bắn ra của kim loại không thua gì đạn, nhưng độ cứng của da Tang Lĩnh còn cao hơn, Vương Hải thấy vậy thì tỉnh táo hơn rất nhiều, xoay người muốn chạy.
Tang Lĩnh đạp mạnh chân xuống đất, cả người phóng lên như con ếch, lập tức đè ngã Vương Hải.
Trên tay Vương Hải lại xuất hiện thêm hai vũ khí, đột ngột buộc lấy Tang Lĩnh.
Tang Lĩnh bị buộc lấy cũng đồng thời lấy đi hai miếng thịt nhỏ trên cánh tay ông ta.
"A!"
Vương Hải hét lên thảm thiết, độc của vương rất mạnh, chỉ trong nháy mắt đã dọc theo đường gân chui vào nội tạng của ông ta.
Gân đen trên mặt ông ta hiện lên, đầy dữ tợn như muốn đâm xuyên qua da.
Tam Vô vô cảm nhìn khung cảnh ấy.
Vốn là một con chó mất đi giang sơn của mình, nếu không giải quyết bây giờ, chẳng lẽ lại chờ đến ngày ông ta trở lại như xưa, dẫn một đám người đến giết cô sao?
"Thu hết đồ lại đi." Tam Vô dặn dò những người bên cạnh, "Ông ta không cứu được nữa rồi, chúng ta đi thôi."
Nhưng đúng lúc này, giọng nói của một nhóm người chợt vang lên.
"Xin chờ chút."
"Những thứ này không thể mang đi." Lý Ngọc Sơn vội vàng mang người của mình chạy tới, khuôn mặt lộ ra vài phần áy náy nói với Tam Vô: "Hôm nay xảy ra loại chuyện này, là chủ thành lũy 3 tôi không làm tròn bổn phận, do tôi không quản chặt người của mình nên mới khiến thôn của cô gặp rắc rối này."
Lý Ngọc Sơn nhìn đống vũ khí nóng đó, áy náy trên mặt vẫn không giảm đi.
"Nhưng những vũ khí này phải thuộc về thành lũy 3."
Đám đàn em vốn đang thu đồ.
Vừa nghe những lời ông ta nói.... Động tác thu đồ của chúng càng nhanh hơn!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.