Chương 18: Hoạt động ở thành luỹ
Bất Tín Tà
08/06/2022
Mắt của ba người râu quai nón như sắp rớt cả ra ngoài.
Hai người kia bị quỷ nhập rồi sao?
Nhưng chẳng ai dám đi đến hỏi câu 'hai người làm sao vậy'?
Mà Giang Thiên và Trần Nhất Tí cũng không rảnh phản ứng lại ba người họ, bọn họ cảm giác được tim mình đập càng lúc càng nhanh, nhanh đến mức vượt ra khỏi phạm vi của người bình thường.
Mùi hôi thối của tang thi cũng dần lan ra khắp cơ thể.
Tam Vô để hai người họ đợi một lúc mới để cho Quỳ Quỳ ra mở cửa.
Nhìn hai người bên ngoài xách bao lớn bao nhỏ, Tam Vô cười nói: "Tới nhanh vậy à, nhìn hai người đầy mồ hôi như vậy, thật ra tôi cũng không cần gấp mà."
Hai người Giang Thiên nuốt một ngụm máu, họ rất gấp mà!
Trần Nhất Tí run rẩy, thật sự không thể nhịn được nói: "Đại nhân, cô có thể giúp chúng tôi tiêu tan độc của tang thi trước được không? Chậm trễ chút nữa thì sẽ muộn mất."
Lưỡi của anh ta dần trở nên cứng nhắc.
E là ba phút nữa ngay cả nói cũng chẳng nên lời.
"Quạc quạc!"
Hai con vịt bị Trần Nhất Tí xách trên tay không chịu cô đơn bắt đầu kêu lên.
Tam Vô để cho Tang Nhất cất hết đồ đi, ngoắc tay với hai người kia, "Đến đây."
Hai người Giang Thiên vội vàng đến gần.
Trong lòng thì vô cùng căm hận, nhưng trên mặt vẫn lộ vẻ biết ơn.
Ba người râu quai nón chỉ có thể đứng nhìn cánh cửa đang đóng chặt từ xa.
"Người phụ nữ kia sao có thể?" Lão Tam rùng mình, "Quá quỷ dị rồi, người có dị năng cấp cao ở thành luỹ sao lại nghe lời cô ta được chứ?"
Lão Nhị buồn bực không lên tiếng, chẳng biết đang suy nghĩ gì.
Râu quai nón trầm tư một lúc lâu mới nói: "Dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, chúng ta cũng không được đắc tội với người này. Nếu được thì nên tiếp xúc nhiều một chút."
Lão Nhị giật mình, quay lại nghi ngờ hỏi: "Đại ca, ý của anh là....?"
Râu quai nón gật đầu, "Mặc dù lần này chúng ta là vì hoạt động chiêu mộ của thành luỹ 18 mà tới, nhưng chỉ với ba người chúng ta thì tỉ lệ được chọn là quá nhỏ."
"Người phụ nữ này không phải là loại người không có điểm mấu chốt, có thể hợp tác tạm thời."
Dù ở mạt thế mọi người đều cảm thấy bất an, không dám tin tưởng người khác một cách dễ dàng, nhưng loại hợp tác tạm thời này lại có không ít.
Là hợp tác tạm thời thì cũng phải chọn đồng đội cẩn thận, nếu không lại giống như người phụ nữ trước kia, bọn họ bị đâm lúc nào cũng không biết.
"Người ta chưa chắc sẽ đồng ý hợp tác với chúng ta."
Lão Nhị nuốt nước miếng, "Nhưng nếu cô ta biết điều kiện mà thành luỹ 18 đưa ra cho những người tham gia lần này thì có khi cô ta sẽ động lòng."
Lão Tam cũng hứng thú nói, "Phải đó, nghe nói cuối cùng cũng làm ra giá đỗ thuỷ canh, những người tham gia dù có được chọn hay không cũng sẽ được chia một ít."
Chưa kể nguồn nước ngày càng khan hiếm, hiện tại nước uống để thực hiện phương pháp thuỷ canh căn bản không thể thành công, tổ nghiên cứu khoa học đã nghiên cứu rất lâu mới thành công được.
Đậu bây giờ cũng không còn lại bao nhiêu.
Có thể tưởng tượng một nắm giá đỗ quý giá như thế nào.
Rau đó..... Đã mười năm không được ăn rau rồi.
Nghĩ đến hương vị của giá đỗ, ba anh em đều không khỏi nuốt nước miếng.
.........
Trong sân nhỏ, Giang Thiên và Trần Nhất Tí đã tạm thời được giải độc đang nhìn chằm chằm vào nồi lẩu toả ra hương thơm nồng nàn.
Thịt họ mang tới đều đã được lóc xương, nấu được một nồi nước hầm xương lớn.
Những thứ màu đỏ nổi lên trên nước hầm là gì vậy?
Là ớt sao?
Trước đây mới chỉ nhìn thấy rau xanh, vậy mà Tam Vô lại còn có cả ớt?
Quỳ Quỳ vui vẻ nhổ củ cải ra, rửa sạch và cắt thành từng miếng nhỏ cho Tam Vô nấu.
Vừa nãy nó đã lặng lẽ dùng rễ của mình nếm thử cái thứ gọi là "lẩu" đó.
Hương vị vô cùng ngon!
Tam Vô đã rửa rất nhiều rau xanh, chất một đống thành một ngọn núi nhỏ trong rổ.
Màu xanh lá của hành lá thật bắt mắt, sợ là rau xanh đã biến mất quá lâu nên giờ đây màu xanh lá đã trở thành màu sắc đẹp và được yêu thích nhất trên thế giới.
Hai người Giang Thiên ngửi được mùi cay nồng xộc vào mũi, khó khăn nuốt nước miếng.
Một bữa ăn lại nhiều rau đến vậy!
Thật! Thật lãng phí!
Nhưng rõ ràng, Tam Vô không hề có ý mời họ cùng ăn.
Cô nhìn nồi nước lẩu đậm đà, sôi ùng ục lên rồi nổi bọt thơm phức.
Thịt không cần nhúng quá chín, gắp lên ăn liền, cả người toát đầy mồ hôi cũng không khỏi thở một hơi.
Ngay cả Quý Lăng Bạch cũng ăn rất nhanh.
Tiểu Tang ăn xong vội vàng cầm chén rồi nhón chân lên để Tam Vô múc cho cô bé thêm một ít.
Quý Lăng Bạch nhìn hai người Giang Thiên bên cạnh sắp chảy cả nước miếng...... Cảm thấy đồ ăn trong chén mình cũng ngon hơn.
Anh ngồi ngay ngắn, nhưng cái đuôi đằng sau lại cứ quấn lấy cổ tay Tam Vô như bộc lộ tâm trạng muốn ăn thịt của anh.
"Hiểu rồi, cho Tiểu Tang xong sẽ đến lượt mày." Tam Vô trấn an sờ đuôi nó.
Quý Lăng Bạch lập tức không vui, tại sao anh không được ưu tiên?
Ăn đến no bụng, Tam Vô mới quay đầu nhìn về phía Giang Thiên.
"Tôi không có cách nào tiêu độc của tang thi hoàn toàn cho hai người, sau này ba ngày đến tìm tôi một lần."
"Tất nhiên, nếu hai người muốn nói ra những chuyện đã thấy hôm nay cũng không sao."
"Cùng lắm thì tôi sẽ thu dọn đồ đạc chạy trốn, hai người.... sẽ sắp chết, hiểu rồi chứ?"
Cả hai vội vàng gật đầu.
Không cam tâm thì có thể làm được gì? Mạng nhỏ của hai người họ còn đang nằm trong tay người khác.
Chẳng trách Tam Vô lại không hề sợ hãi, họ cảm thấy Tam Vô ngu ngốc, nhưng thật ra chính họ mới là kẻ ngốc.
"Thành luỹ có tin tức gì quan trọng phải nói cho tôi biết, phải rồi, nếu có thể lấy được hạt giống cũng mang đến cho tôi nhé." Tam Vô cười nói: "Dù sao mỗi lần tôi tiêu độc cho các anh cũng rất mệt đấy."
Hàm ý là: 'Đến tay không thì đừng tới, chết ở bên ngoài là vừa.'
Trần Nhất Tí và Giang Thiên chua chát gật đầu.
Giang Thiên chợt sáng mắt, đột nhiên nói: "Gần đây trong thành luỹ quả thật có sự kiện trọng đại."
Tam Vô nhìn họ, Quý Lăng Bạch bên cạnh cũng dựng lỗ tai lên nghe.
"Chưa đầy nửa tháng sau, thành luỹ 18 sẽ chọn ra một số tán hộ có dị năng và người có dị năng trong thành luỹ đi thăm dò địa bàn mới."
Địa bàn mới?
Tam Vô nheo mắt lại, cô nhớ là người ở thành luỹ 18 có tỉ lệ tử vong cao nhất trong tất cả các thành luỹ, khu đất cũng hoàn toàn đủ dùng, sao lại phải cần lãnh thổ mới?
"Nghe nói lần này thành luỹ rất hào phóng, chỉ cần là người tham gia đều sẽ được một nắm giá đỗ nhỏ." Vẻ mặt Giang Thiên kích động.
Nhưng anh ta nhanh chóng nghĩ đến Tam Vô cái gì cũng có, cô hẳn sẽ coi thường giá đỗ.
"Trồng được giá đỗ sao?" Tam Vô nhướng mày, cô cũng thích ăn giá đỗ, nhưng quan trọng là giá đỗ họ phát cô có thể tải trọng, trồng giá đỗ theo thuỷ canh tới một mức độ nhất thì sẽ chết, hơn nữa nước trong thành luỹ rất khó để thuỷ canh, trước đây cô không làm giá đỗ vì sợ không ngon.
Nhưng cô có thể trồng nó trong đất, lúc đó đậu nành còn có thể làm đậu hũ, sữa đậu nành, ván đậu.....
"Tôi biết rồi." Tam Vô gật đầu, "Không còn chuyện gì nữa thì hai người đi đi."
Cô phải làm một nơi nuôi gà và nuôi vịt nữa.
"Chủ nhân, bọn em đi ngủ trước nhé." Quỳ Quỳ đẩy Tam Vô, "Đã khuya rồi."
"Cũng đúng." Hai ngày nay đã xảy ra nhiều chuyện khiến Tam Vô ngủ không ngon.
Trước khi ngủ cô đã gieo những hạt giống cuối cùng còn dư lại vào một khoảng đất mới nhất, sau đó ngáp nằm lên giường, những thứ hai người Giang Thiên mang tới thì để ngày mai sắp xếp lại vậy.
Quý Lăng Bạch ngủ ở phòng bên cạnh phòng cô, vốn dĩ đã đến giờ nghỉ ngơi của anh từ lâu nhưng anh lại chẳng ngủ được.
Cho đến khi vầng trăng sáng treo cao trên bầu trời, sương trắng rơi đầy trên đất.
Quý Lăng Bạch đi tới cửa sổ.
Móng vuốt của mèo trên cửa sổ biến thành một bàn tay thon dài, khớp xương rõ ràng, móng tay sạch sẽ, đầu ngón tay chạm nhẹ lên bệ cửa sổ, phát ra âm thanh xào xạc.
Tóc ngắn màu đen theo động tác ngẩng đầu của anh rơi xuống.
Quý Lăng Bạch dẫm lên đôi giày dưới chân mình, một đôi mắt lạnh người loé lên nhìn từ xa.
Anh cúi xuống rút ra một con dao đôi nhỏ từ hai bên ống giày, ngón tay áp lên lưỡi dao mỏng có thể cắt cổ người khác, như đã ngửi thấy mùi thơm của máu khi da thịt tách ra.
Anh vui vẻ cong môi, mí mắt tuyệt đẹp của anh bị cong lên bởi đôi mắt bạc.
Tạo nên hai vầng trăng khuyết, một lớn một nhỏ.
Hai cánh run lên một cái, anh nhảy ra khỏi cửa sổ bay về hướng thành luỹ 18.
Cùng lúc đó, Tam Vô ở phòng bên cạnh đang ngủ say, nghe thấy tiếng xé gió ngoài cửa sổ chợt mở bừng mắt!
Hai người kia bị quỷ nhập rồi sao?
Nhưng chẳng ai dám đi đến hỏi câu 'hai người làm sao vậy'?
Mà Giang Thiên và Trần Nhất Tí cũng không rảnh phản ứng lại ba người họ, bọn họ cảm giác được tim mình đập càng lúc càng nhanh, nhanh đến mức vượt ra khỏi phạm vi của người bình thường.
Mùi hôi thối của tang thi cũng dần lan ra khắp cơ thể.
Tam Vô để hai người họ đợi một lúc mới để cho Quỳ Quỳ ra mở cửa.
Nhìn hai người bên ngoài xách bao lớn bao nhỏ, Tam Vô cười nói: "Tới nhanh vậy à, nhìn hai người đầy mồ hôi như vậy, thật ra tôi cũng không cần gấp mà."
Hai người Giang Thiên nuốt một ngụm máu, họ rất gấp mà!
Trần Nhất Tí run rẩy, thật sự không thể nhịn được nói: "Đại nhân, cô có thể giúp chúng tôi tiêu tan độc của tang thi trước được không? Chậm trễ chút nữa thì sẽ muộn mất."
Lưỡi của anh ta dần trở nên cứng nhắc.
E là ba phút nữa ngay cả nói cũng chẳng nên lời.
"Quạc quạc!"
Hai con vịt bị Trần Nhất Tí xách trên tay không chịu cô đơn bắt đầu kêu lên.
Tam Vô để cho Tang Nhất cất hết đồ đi, ngoắc tay với hai người kia, "Đến đây."
Hai người Giang Thiên vội vàng đến gần.
Trong lòng thì vô cùng căm hận, nhưng trên mặt vẫn lộ vẻ biết ơn.
Ba người râu quai nón chỉ có thể đứng nhìn cánh cửa đang đóng chặt từ xa.
"Người phụ nữ kia sao có thể?" Lão Tam rùng mình, "Quá quỷ dị rồi, người có dị năng cấp cao ở thành luỹ sao lại nghe lời cô ta được chứ?"
Lão Nhị buồn bực không lên tiếng, chẳng biết đang suy nghĩ gì.
Râu quai nón trầm tư một lúc lâu mới nói: "Dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, chúng ta cũng không được đắc tội với người này. Nếu được thì nên tiếp xúc nhiều một chút."
Lão Nhị giật mình, quay lại nghi ngờ hỏi: "Đại ca, ý của anh là....?"
Râu quai nón gật đầu, "Mặc dù lần này chúng ta là vì hoạt động chiêu mộ của thành luỹ 18 mà tới, nhưng chỉ với ba người chúng ta thì tỉ lệ được chọn là quá nhỏ."
"Người phụ nữ này không phải là loại người không có điểm mấu chốt, có thể hợp tác tạm thời."
Dù ở mạt thế mọi người đều cảm thấy bất an, không dám tin tưởng người khác một cách dễ dàng, nhưng loại hợp tác tạm thời này lại có không ít.
Là hợp tác tạm thời thì cũng phải chọn đồng đội cẩn thận, nếu không lại giống như người phụ nữ trước kia, bọn họ bị đâm lúc nào cũng không biết.
"Người ta chưa chắc sẽ đồng ý hợp tác với chúng ta."
Lão Nhị nuốt nước miếng, "Nhưng nếu cô ta biết điều kiện mà thành luỹ 18 đưa ra cho những người tham gia lần này thì có khi cô ta sẽ động lòng."
Lão Tam cũng hứng thú nói, "Phải đó, nghe nói cuối cùng cũng làm ra giá đỗ thuỷ canh, những người tham gia dù có được chọn hay không cũng sẽ được chia một ít."
Chưa kể nguồn nước ngày càng khan hiếm, hiện tại nước uống để thực hiện phương pháp thuỷ canh căn bản không thể thành công, tổ nghiên cứu khoa học đã nghiên cứu rất lâu mới thành công được.
Đậu bây giờ cũng không còn lại bao nhiêu.
Có thể tưởng tượng một nắm giá đỗ quý giá như thế nào.
Rau đó..... Đã mười năm không được ăn rau rồi.
Nghĩ đến hương vị của giá đỗ, ba anh em đều không khỏi nuốt nước miếng.
.........
Trong sân nhỏ, Giang Thiên và Trần Nhất Tí đã tạm thời được giải độc đang nhìn chằm chằm vào nồi lẩu toả ra hương thơm nồng nàn.
Thịt họ mang tới đều đã được lóc xương, nấu được một nồi nước hầm xương lớn.
Những thứ màu đỏ nổi lên trên nước hầm là gì vậy?
Là ớt sao?
Trước đây mới chỉ nhìn thấy rau xanh, vậy mà Tam Vô lại còn có cả ớt?
Quỳ Quỳ vui vẻ nhổ củ cải ra, rửa sạch và cắt thành từng miếng nhỏ cho Tam Vô nấu.
Vừa nãy nó đã lặng lẽ dùng rễ của mình nếm thử cái thứ gọi là "lẩu" đó.
Hương vị vô cùng ngon!
Tam Vô đã rửa rất nhiều rau xanh, chất một đống thành một ngọn núi nhỏ trong rổ.
Màu xanh lá của hành lá thật bắt mắt, sợ là rau xanh đã biến mất quá lâu nên giờ đây màu xanh lá đã trở thành màu sắc đẹp và được yêu thích nhất trên thế giới.
Hai người Giang Thiên ngửi được mùi cay nồng xộc vào mũi, khó khăn nuốt nước miếng.
Một bữa ăn lại nhiều rau đến vậy!
Thật! Thật lãng phí!
Nhưng rõ ràng, Tam Vô không hề có ý mời họ cùng ăn.
Cô nhìn nồi nước lẩu đậm đà, sôi ùng ục lên rồi nổi bọt thơm phức.
Thịt không cần nhúng quá chín, gắp lên ăn liền, cả người toát đầy mồ hôi cũng không khỏi thở một hơi.
Ngay cả Quý Lăng Bạch cũng ăn rất nhanh.
Tiểu Tang ăn xong vội vàng cầm chén rồi nhón chân lên để Tam Vô múc cho cô bé thêm một ít.
Quý Lăng Bạch nhìn hai người Giang Thiên bên cạnh sắp chảy cả nước miếng...... Cảm thấy đồ ăn trong chén mình cũng ngon hơn.
Anh ngồi ngay ngắn, nhưng cái đuôi đằng sau lại cứ quấn lấy cổ tay Tam Vô như bộc lộ tâm trạng muốn ăn thịt của anh.
"Hiểu rồi, cho Tiểu Tang xong sẽ đến lượt mày." Tam Vô trấn an sờ đuôi nó.
Quý Lăng Bạch lập tức không vui, tại sao anh không được ưu tiên?
Ăn đến no bụng, Tam Vô mới quay đầu nhìn về phía Giang Thiên.
"Tôi không có cách nào tiêu độc của tang thi hoàn toàn cho hai người, sau này ba ngày đến tìm tôi một lần."
"Tất nhiên, nếu hai người muốn nói ra những chuyện đã thấy hôm nay cũng không sao."
"Cùng lắm thì tôi sẽ thu dọn đồ đạc chạy trốn, hai người.... sẽ sắp chết, hiểu rồi chứ?"
Cả hai vội vàng gật đầu.
Không cam tâm thì có thể làm được gì? Mạng nhỏ của hai người họ còn đang nằm trong tay người khác.
Chẳng trách Tam Vô lại không hề sợ hãi, họ cảm thấy Tam Vô ngu ngốc, nhưng thật ra chính họ mới là kẻ ngốc.
"Thành luỹ có tin tức gì quan trọng phải nói cho tôi biết, phải rồi, nếu có thể lấy được hạt giống cũng mang đến cho tôi nhé." Tam Vô cười nói: "Dù sao mỗi lần tôi tiêu độc cho các anh cũng rất mệt đấy."
Hàm ý là: 'Đến tay không thì đừng tới, chết ở bên ngoài là vừa.'
Trần Nhất Tí và Giang Thiên chua chát gật đầu.
Giang Thiên chợt sáng mắt, đột nhiên nói: "Gần đây trong thành luỹ quả thật có sự kiện trọng đại."
Tam Vô nhìn họ, Quý Lăng Bạch bên cạnh cũng dựng lỗ tai lên nghe.
"Chưa đầy nửa tháng sau, thành luỹ 18 sẽ chọn ra một số tán hộ có dị năng và người có dị năng trong thành luỹ đi thăm dò địa bàn mới."
Địa bàn mới?
Tam Vô nheo mắt lại, cô nhớ là người ở thành luỹ 18 có tỉ lệ tử vong cao nhất trong tất cả các thành luỹ, khu đất cũng hoàn toàn đủ dùng, sao lại phải cần lãnh thổ mới?
"Nghe nói lần này thành luỹ rất hào phóng, chỉ cần là người tham gia đều sẽ được một nắm giá đỗ nhỏ." Vẻ mặt Giang Thiên kích động.
Nhưng anh ta nhanh chóng nghĩ đến Tam Vô cái gì cũng có, cô hẳn sẽ coi thường giá đỗ.
"Trồng được giá đỗ sao?" Tam Vô nhướng mày, cô cũng thích ăn giá đỗ, nhưng quan trọng là giá đỗ họ phát cô có thể tải trọng, trồng giá đỗ theo thuỷ canh tới một mức độ nhất thì sẽ chết, hơn nữa nước trong thành luỹ rất khó để thuỷ canh, trước đây cô không làm giá đỗ vì sợ không ngon.
Nhưng cô có thể trồng nó trong đất, lúc đó đậu nành còn có thể làm đậu hũ, sữa đậu nành, ván đậu.....
"Tôi biết rồi." Tam Vô gật đầu, "Không còn chuyện gì nữa thì hai người đi đi."
Cô phải làm một nơi nuôi gà và nuôi vịt nữa.
"Chủ nhân, bọn em đi ngủ trước nhé." Quỳ Quỳ đẩy Tam Vô, "Đã khuya rồi."
"Cũng đúng." Hai ngày nay đã xảy ra nhiều chuyện khiến Tam Vô ngủ không ngon.
Trước khi ngủ cô đã gieo những hạt giống cuối cùng còn dư lại vào một khoảng đất mới nhất, sau đó ngáp nằm lên giường, những thứ hai người Giang Thiên mang tới thì để ngày mai sắp xếp lại vậy.
Quý Lăng Bạch ngủ ở phòng bên cạnh phòng cô, vốn dĩ đã đến giờ nghỉ ngơi của anh từ lâu nhưng anh lại chẳng ngủ được.
Cho đến khi vầng trăng sáng treo cao trên bầu trời, sương trắng rơi đầy trên đất.
Quý Lăng Bạch đi tới cửa sổ.
Móng vuốt của mèo trên cửa sổ biến thành một bàn tay thon dài, khớp xương rõ ràng, móng tay sạch sẽ, đầu ngón tay chạm nhẹ lên bệ cửa sổ, phát ra âm thanh xào xạc.
Tóc ngắn màu đen theo động tác ngẩng đầu của anh rơi xuống.
Quý Lăng Bạch dẫm lên đôi giày dưới chân mình, một đôi mắt lạnh người loé lên nhìn từ xa.
Anh cúi xuống rút ra một con dao đôi nhỏ từ hai bên ống giày, ngón tay áp lên lưỡi dao mỏng có thể cắt cổ người khác, như đã ngửi thấy mùi thơm của máu khi da thịt tách ra.
Anh vui vẻ cong môi, mí mắt tuyệt đẹp của anh bị cong lên bởi đôi mắt bạc.
Tạo nên hai vầng trăng khuyết, một lớn một nhỏ.
Hai cánh run lên một cái, anh nhảy ra khỏi cửa sổ bay về hướng thành luỹ 18.
Cùng lúc đó, Tam Vô ở phòng bên cạnh đang ngủ say, nghe thấy tiếng xé gió ngoài cửa sổ chợt mở bừng mắt!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.