Chương 92: Tang thi có ước mơ
Bất Tín Tà
01/05/2023
Tam Vô nhìn khoai tây con trai chạy khắp nơi, bất lực đỡ trán, "Trước, trước hết kêu bọn chúng xếp thành một hàng đi."
Nhưng số lượng trong hàng vẫn nhiều đến đáng sợ.
"Làm sao đây?" Tam Vô cảm thấy vô cùng nhức đầu, "Cũng không thể ăn được."
Bởi vì Tam Vô đã trở lại nên cu cậu khoai tây không khóc nữa, sau khi nghe Tam Vô hỏi vậy, chiếc lá trên đầu nó đột nhiên tràn đầy năng lượng, "Không thể ăn nhưng có thể bán mà."
Tam Vô: "...??"
Nghi vấn trong đầu cô quá rõ ràng, cu cậu khoai tây có chút ngượng ngùng vặn vẹo cái rễ, "Chỉ... Chỉ bán cho những thành lũy hợp tác thôi mà, chúng ta có thể đổi những thứ khác."
"Dù sao em cũng có thể sinh, nhiều quá chúng ta cũng không thể nuôi nổi." Cu cậu khoai tây chán ghét đẩy đứa con trai vừa mới sinh sang một bên, "Dù sao em cũng có thể sinh, vốn dĩ em đã định bán rồi nhưng mọi người nói chị chưa về nên không đồng ý."
Tam Vô: "...." Là cô không theo kịp tâm lý của thực vậy bây giờ.
"Vậy thì... bán đi." Cha khoai tây đã nói như vậy rồi thì đương nhiên cô cũng không có ý định từ chối, quan trọng là năng lực này quá đáng sợ, nơi này sắp tới có quá nhiều người.
Cho các thành lũy khác thêm chút cỏ mục cũng tốt hơn.
"Việc này tiêu hao thân thể em rất nhiều sao?" Tam Vô lo lắng nhìn cu cậu khoai tây hỏi.
"Tiêu hao rất nhiều, nếu còn sinh nữa em sẽ chết mất." Cu cậu khoai tây sờ cái bụng tròn vo của mình nói: "Nhưng em rất nhanh sẽ có thể khống chế năng lực này, còn có ưm, hai ngày."
Vừa nói xong nó lại sinh 'phịch' ra một củ khoai.
Tam Vô đau lòng khi nhìn thấy nó sinh đến run cả người.
"Vợ Lão Đinh." Tam Vô gọi một tiếng, "Mấy ngày này nấu thêm canh khoai tây bổ đi, lấy một ít tinh thể cấp cao bồi bổ cho nó."
Vất vả lắm mới dọn ra được một lối đi trong đống khoai tây nhỏ, lúc Tam Vô trở về nhà sau chuyến đi đã rất sốc.
Lão Đinh đang tu sửa mái ngói, thấy Tam Vô tới liền đặt công việc trong tay xuống, "Thành chủ, ngài đã trở lại."
Cách xưng hô Thành chủ khiến Tam Vô hơi sửng sốt, nhưng cô đã nhanh chóng phản ứng lại, gật đầu một cái.
Sớm muộn gì cũng phải làm quen đúng không?
Còn chưa kể, vốn dĩ lúc Tam Vô đi, ở đây chỉ miễn cưỡng được coi là một thị trấn nông thôn nhỏ.
Nhưng bây giờ nhìn lại, ít nhất ba tầng xung quanh cô thực sự đã giống như trung tâm của thành phố nhỏ xinh đẹp.
Những cánh đồng lúa mì rộng lớn, vàng tươi tốt và những tòa nhà cao tầng vừa được xây dựng.
Đường đi được mở rộng đặc biệt, còn có những chiếc xe thú mới tinh được làm bằng những vật liệu đã qua sử dụng.
Ổ nhện của bầy nhện cũng đã được sửa lại, bọn chúng nhận được rất nhiều gạch, độ thẩm mỹ cũng tăng lên, những cục đất kia có thể xứng với chúng sao?
Tất nhiên không thể!
Mỗi con nhện đều bắt đầu dùng gạch và các vật liệu xây dựng xây nên ngôi nhà nhỏ thuộc về mình, nó phải có ít nhất ba phòng ngủ và một phòng khách chứ nhỉ?
Lúc Tam Vô nhìn thấy, cô phát hiện những con nhện này có thể đã tổ chức một cuộc thi so tài cũng nên.
Chẳng phải nó xây còn tốt hơn bất kỳ ai sao?
Tam Vô nhìn những tòa nhà nhỏ kiểu phương Tây của chúng, cảm thấy bọn chúng chỉ thiếu bước nạm thêm viên kim cương nữa thôi, quá liều mạng.
Có thể tưởng tượng được đợi đến khi những thứ này xây xong, thành phố nhỏ này sẽ trở nên xinh đẹp bao nhiêu.
"Chủ nhân! Đến xem những thứ này đi." Bí Đao dắt Tam Vô đang ngơ ngác tại chỗ đi tới một cánh đồng rau.
"Đây chẳng phải là cánh đồng củ cải sao?" Tam Vô nghi ngờ, "Sao thế?"
Bí Đao không lên tiếng, dùng dây leo lôi ra một củ cải gần cô nhất.
"Làm sao có thể!" Sau khi Tam Vô thấy rõ hình dáng của củ cải, cô hít một hơi thật sâu.
Một củ cải một hố đã không còn thích hợp nữa.
Tại sao củ cải nhà cô trông lại giống khoai tây đến vậy, khi bị nhổ lại nhổ ra thành một dây?
Một dây củ cải thực sự được mọc dưới một lá củ cải.
"Một hai ba bốn... bảy?" Tam Vô kinh sợ kêu lên một tiếng, "Rau được trồng xuống cũng biến dị hai lần sao?"
Có thể gia tăng sản lượng đương nhiên là chuyện tốt, nhưng điều kiện tiên quyết là phải khẳng định chúng không biến dị theo chiều hướng xấu.
"Ăn được, ăn được!" Bí Đao gật đầu, "Chúng ta thử đem cho gà ăn đi!"
Nó chỉ vào con gà luôn được cho ăn củ cải bên cạnh, "Củ cải đã trở nên ngon hơn, năng lượng cũng nhiều hơn."
Tam Vô nhìn sang chuồng gà bên cạnh.
Thật xin lỗi, cái đó đã không thể hình dung là chuồng gà nữa rồi.
Tam Vô cảm thấy với độ cứng của chuồng có thể sử dụng để canh chừng tang thi cũng nên.
Bên trong có ba con gà, kích thước tăng gấp đôi, nhưng Tam Vô cảm thấy ba từ, đôi mắt như tia chớp có vẻ hơi khiêm tốn với ba con gà chiến này.
Cảm nhận được ánh mắt của Tam Vô, hai con gà dùng sức mổ mạnh vào ổ khóa.
Mỏ gà cọ vào ổ khóa, "cạch" một tiếng.
"Nó, nó mổ ra tia lửa sao?" Tam Vô chỉ vào ba con gà hỏi.
Bí Đao gật đầu.
Tối nào cũng coong coong coong coong mà!
"Con gà này..." Tam Vô hít ngược khí lạnh vào, sau đó nghiêm túc nói: "Mau giết một con đem đi hầm, đại bổ đấy!"
Một con gà có sức chiến đấu mạnh như vậy.
Chắc chắn ăn rất ngon!
Cả người toàn cơ bắp!
Tam Vô vừa nghĩ đến đã chảy nước miếng, "Nhưng những loại rau khác không sao chứ? Không phát hiện biến dị sao?"
Cô nhớ hình như sau khi cô vừa mới đạt đến cấp trung, lúc đó đã điên cuồng thí nghiệm những củ cải này.
"Vậy nên những củ cải này mới có thể biến dị sao?" Tam Vô nhẹ nhàng thở ra một hơi, "Tối nay hầm củ cải đi."
"Đúng rồi, Giang Thiên." Tam Vô gọi hai người họ tới, "Xây một phòng huấn luyện dị năng đặc biệt đi."
Giang Thiên hơi sửng sốt, "Phòng huấn luyện ư?"
Anh ta không tán thành lắm, lắc đầu nói: "Lãng phí nơi ở với thứ này làm gì? Bây giờ tang thi đã học được cách kiềm chế khi đánh nhau, ít nhất là cho đến khi chúng ra ngoài, yên tâm đi, mấy ngày nay tòa nhà mới xây của bọn tôi không hề bị hư hại!"
"Không phải cho tang thi." Tam Vô xua tay, "Là cho tôi dùng."
Ban đầu Giang Thiên còn cho là mình nghe nhầm.
"Đừng đùa nữa Thành chủ, dù sao cô cũng là Thành chủ, sao còn đùa giỡn với chúng tôi như vậy?" Giang Thiên nháy mắt với Tam Vô, "Hay là tôi xây cho cô một văn phòng lớn, ánh sáng tốt nhất, cho cô thêm một ban công nhỏ riêng biệt, để đám Bí Đao đến ở trong phòng làm việc của cô."
Tam Vô cười nhìn về phía Giang Thiên, ngay sau đó cô đưa tay ra và búng một cái.
Giang Thiên chỉ cảm thấy toàn thân ớn lạnh, sau đó hai cây băng xuyên qua không khí dừng lại ngay trước mặt anh ta, luồng khí lạnh đập vào da thịt khiến anh ta vô thức căng thẳng, muốn lùi về sau nhưng vì vết thương ở chân, bắp thịt căng cứng làm anh ta đặt mông ngồi trên mặt đất.
"Cô!" Giang Thiên thực sự kinh sợ, thở dốc ngồi trên mặt đất, "Tại sao cô có dị năng hệ băng?"
Tam Vô đáp lại anh ta bằng một nụ cười bí hiểm.
"Oa." Giang Thiên hồi phục tâm trạng một lúc lâu mới đứng dậy, "Tôi lập tức đi chuẩn bị phòng huấn luyện."
Tam Vô gật đầu.
"Tôi đang vội dùng, anh nhanh lên một chút."
Sáng sớm hôm sau, Tam Vô kêu tang thi treo một tấm biển ghi "Khoai tây nhỏ có thể trồng cỏ mục để bán" ở cổng.
Đây là địa điểm trao đổi rau.
Mặc dù chỗ Tam Vô có khá nhiều nguồn cung cấp rau, nhưng lượng cung cấp đó chẳng khác nào muối bỏ biển.
Nhất là đối với người của thành lũy khác, Tam Vô đã đặc biệt chuẩn bị cho mỗi thành lũy hợp tác một phần trái cây và rau củ, nhưng số lượng không đủ nên lần nào bọn họ cũng cử một vài người đến điểm trao đổi để tranh giành với các tán hộ số hoa quả dư.
Vì có thể bảo đảm mình không trở về tay không, mọi người đều chia ca và xếp hàng ở đây qua đêm.
Lần này, vừa nhìn thấy tấm biển được treo bên ngoài, mọi người đều sửng sốt.
"Đó là khoai tây trồng cỏ mục sao?"
"Có chắc là bán ra ngoài không?"
Phụ trách trao đổi vật phẩm - Trần Nhất Tí gật đầu, "Giá sẽ tương đối cao, đề nghị thành lũy và đại đội mua trước."
"Còn nữa, số lượng có hạn, tới trước được trước."
Trần Nhất Tí vừa dứt lời, người phía dưới hoàn toàn nổ tung.
Có người nhanh trí xoay người hét lớn với người của mình: "Mau lên! Quay về lấy tài nguyên, có bao nhiêu lấy bấy nhiêu!"
"Thành lũy 6 đã hành động rồi, mấy tên ngu xuẩn các cậu còn đứng ngây ra đó làm gì! Mau hành động đi!"
"Có bao nhiêu tài nguyên thì lấy hết ra đây, ông đây đi xếp hàng, trong chốc lát sẽ đến phiên tôi, các người nhanh lên!"
Khung cảnh vô cùng hỗn loạn.
Đây chính là khoai tây có thể trồng cỏ trên đất bình thường, nếu dùng cỏ mục này làm thức ăn cho gia súc trong thành lũy của mình, vậy thì chất lượng thịt và giá trị năng lượng của gia súc sẽ tăng lên một bậc cao hơn.
Mặc dù không thể so sánh với nơi này của Tam Vô nhưng cơ hội này không thể bỏ qua!
Tam Vô đứng cách đó không xa nhìn bên ngoài náo nhiệt nhưng đội ngũ lại xếp hàng ngay ngắn, không khỏi kinh ngạc nói: "Bọn họ đúng là có thể kiềm chế."
"Gì cơ?" Đèn Quả đứng bên cạnh Tam Vô, nghe thấy lời này liền tức giận nói: "Ban đầu không nghe lời như vậy đâu, chủ nhân vừa mới rời đi, bọn họ đã tranh nhau đồ vật."
"Nhưng sau khi bị đám Tang Lĩnh dạy dỗ một trận, những người đánh nhau phải niêm phong số lượng trao đổi một tuần liền, còn chưa được giải niêm phong đâu."
"Mọi người sợ chúng ta không trao đổi đồ vật cho bọn họ, nên mới ngoan ngoãn không gây chuyện nữa, nếu không lần sau sẽ không được đổi."
Đèn Quả cũng ghét những kẻ đánh nhau bên ngoài cổng.
Không nghe lời chút nào.
"Đúng rồi, nhóm Tang Lĩnh đâu rồi? Từ lúc chị trở về chưa từng gặp bọn họ." Tam Vô nghe Đèn Quả nhắc tới Tang Lĩnh mới nhớ, "Bọn họ có ở lãnh thổ mới không?"
Đèn Quả lắc lắc trái cây trên người, mất hứng nói: "Không có, gần đây đều là các tiểu đội trưởng dẫn dắt đội, Tang Lĩnh, Tang Nhất và chị Mỹ Lệ đều không ổn, đầu bọn họ ngứa ngáy khó chịu, có lẽ là bị bệnh rồi."
Tam Vô hơi sửng sốt, sau đó lao về phía phòng nghỉ ngơi của nhóm Tang Lĩnh.
"Đèn Quả! Lần sau phát sinh chuyện này phải báo cho chị đầu tiên!"
Không đúng.
Không bình thường!
Cô vốn tưởng rằng Tiểu Tang là vì muốn thăng cấp nên mới có thể giải thích đầu mình ngứa ngáy một cách khó hiểu, nhưng nhóm Tang Nhất cũng vậy, nhất định phải có lý do.
Cũng không thể nói là vì cô bé thăng cấp nên mọi người cũng đều thăng cấp theo chứ?
Tang thi không có mối liên hệ trực tiếp với cô giống như thực vật biến dị.
Khi Tam Vô đến căn phòng của nhóm Tang Lĩnh, cô nhìn thấy Tang Phi đang đập đầu vào tường, Tang Nhất liên tục gãi đầu, Tang Lĩnh miễn cưỡng được xem như ổn định nhưng biểu cảm trên mặt lại rất hung dữ.
Tiểu Tang có lẽ là đang lăn lộn trong phòng mình nên không biết mọi người đều như vậy, nếu không nhất định sẽ cùng đến đây góp chung tinh thần tập thể.
"Tang Lĩnh!" Tam Vô giơ tay lên ấn lên đầu Tang Lĩnh, "Ngứa sao? Đau không?"
Tang Lĩnh cũng không trốn tránh, nhìn thấy Tam Vô, hắn có chút tủi thân, "Bọn họ nói ngứa, nhưng ta đau."
"Là tật xấu gì vậy?" Tam Vô lo lắng xoa tay hai lần, "Tinh thể của mọi người không ổn định hay là hỏng mất hình dáng?"
Ba người đồng thời lắc đầu, "Không phải không ổn định, ngược lại là càng mạnh hơn, cảm giác là chuyện tốt."
Tam Vô lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Không có dấu hiệu hỏng là được.
"Có thể là vì gần đây mọi người ăn ngon, tinh thể cũng kịp thời bổ sung cho nên nhất định phải thăng cấp." Tam Vô biến buồn thành vui, "Mọi người sẽ không trở thành đại lãnh thi đấy chứ?"
Tang Phi đứng thẳng lưng, "Đại lãnh thi?"
"Đại lãnh thi có phải sẽ được thêm cơm không?"
Cái đó!
Cấp bậc khác nhau!
Tang Phi nhất thời quên đi cơn ngứa ngáy trong đầu mình, vén váy ngồi ngay ngắn, nhìn Tam Vô nghiêm túc nói: "Cơm, thêm từ ba chậu thành bốn chậu đi, dù sao, giá trị cũng không giống nhau."
Tam Vô: "...."
Nghe nói Tang Lĩnh trước đây là tổng tài, Tang Phi thật đúng là có dáng vẻ của phu nhân tổng tài.
Tang Lĩnh không biết từ lúc nào đã ngồi bên cạnh Tam Vô, vẻ mặt ai oán.
Tam Vô phát hiện biểu tình của hắn ngày càng tốt hơn.
"Chủ nhân!" Hắn kêu to một tiếng, Tam Vô liếc nhìn hắn.
"Sau này những tang thi như chúng ta, mặc kệ những thứ khác, dẫn dắt tang thi cứ để chúng ta."Hiện tại Tang Lĩnh đã biết suy tính những vấn đề vô cùng phức tạp, Tam Vô cảm thấy tang thi đang tiến hóa, liệu tinh thể của bọn chúng sẽ có ngày sánh với não của con người không?
Tang Lĩnh không biết Tam Vô đang nghĩ gì, tiếp tục lải nhải, "Bố trí thêm đàn em không tốt chút nào! Cơm cũng không dễ chia!"
"Lầu 3 là chỗ ăn cơm của tang thi dẫn đầu, chỉ có mấy chỗ ngồi thôi, không nhiều!" Thực ra là chỗ nấu nướng chung.
Ba con tang thi vững vàng nhìn chằm chằm vào Tam Vô.
"Yên tâm đi, sẽ không đâu." Tam Vô vẫy nhẹ tay, "Tôi là người thế nào ba người còn không biết sao?"
Ba con tang thi nheo mắt lại.
Ánh mắt kia chỉ thiếu khắc hai chữ "Hải vương*" lên đầu Tam Vô.
*Miêu tả một người có quá nhiều đối tượng không rõ ràng, giống với tất cả các sinh vật trong đại dương
Tam Vô: "...."
Vào lúc này, trong một ngọn núi cách xa Sinh Thành.
Một tang thi cao lớn mặc đồ trắng ngẩng mặt lên, nếu như Tam Vô ở đây nhất định sẽ khen một câu, gương mặt này đúng là ngôi sao sáng trong tang thi.
Hắn đeo một chiếc túi lớn, bước từng bước ra ngoài.
Bọn chúng không hiểu hắn!
Trong bầy tang thi trên núi, hắn cảm thấy mình thật sự lạc lõng.
Hắn không thích chiến đấu, cũng không thích máu!
Hơn nữa, hắn còn có ước mơ!
Nhưng những con tang thi kia đều cười nhạo hắn, hắn không tìm được cảm giác thân thuộc trên ngọn núi băng giá đó.
Con tang thi đó thở dài, ngẩng đầu nhìn về phương xa.
Tất cả đám tang thi kia đều say, chỉ có hắn là tỉnh táo.
Hắn muốn bỏ nhà ra đi.
Sau đó tìm một nơi thật tốt có thể tiếp thu hết tham vọng cao cả của mình!
Đợi đến khi tìm thấy một nơi như vậy, hắn lại tìm thêm một đám tang thi cùng chung chí hướng.
Hắn có thể thực hiện ước mơ của mình.
Trở thành một tang thi đủ tư cách!
Trông cửa!
Nhưng số lượng trong hàng vẫn nhiều đến đáng sợ.
"Làm sao đây?" Tam Vô cảm thấy vô cùng nhức đầu, "Cũng không thể ăn được."
Bởi vì Tam Vô đã trở lại nên cu cậu khoai tây không khóc nữa, sau khi nghe Tam Vô hỏi vậy, chiếc lá trên đầu nó đột nhiên tràn đầy năng lượng, "Không thể ăn nhưng có thể bán mà."
Tam Vô: "...??"
Nghi vấn trong đầu cô quá rõ ràng, cu cậu khoai tây có chút ngượng ngùng vặn vẹo cái rễ, "Chỉ... Chỉ bán cho những thành lũy hợp tác thôi mà, chúng ta có thể đổi những thứ khác."
"Dù sao em cũng có thể sinh, nhiều quá chúng ta cũng không thể nuôi nổi." Cu cậu khoai tây chán ghét đẩy đứa con trai vừa mới sinh sang một bên, "Dù sao em cũng có thể sinh, vốn dĩ em đã định bán rồi nhưng mọi người nói chị chưa về nên không đồng ý."
Tam Vô: "...." Là cô không theo kịp tâm lý của thực vậy bây giờ.
"Vậy thì... bán đi." Cha khoai tây đã nói như vậy rồi thì đương nhiên cô cũng không có ý định từ chối, quan trọng là năng lực này quá đáng sợ, nơi này sắp tới có quá nhiều người.
Cho các thành lũy khác thêm chút cỏ mục cũng tốt hơn.
"Việc này tiêu hao thân thể em rất nhiều sao?" Tam Vô lo lắng nhìn cu cậu khoai tây hỏi.
"Tiêu hao rất nhiều, nếu còn sinh nữa em sẽ chết mất." Cu cậu khoai tây sờ cái bụng tròn vo của mình nói: "Nhưng em rất nhanh sẽ có thể khống chế năng lực này, còn có ưm, hai ngày."
Vừa nói xong nó lại sinh 'phịch' ra một củ khoai.
Tam Vô đau lòng khi nhìn thấy nó sinh đến run cả người.
"Vợ Lão Đinh." Tam Vô gọi một tiếng, "Mấy ngày này nấu thêm canh khoai tây bổ đi, lấy một ít tinh thể cấp cao bồi bổ cho nó."
Vất vả lắm mới dọn ra được một lối đi trong đống khoai tây nhỏ, lúc Tam Vô trở về nhà sau chuyến đi đã rất sốc.
Lão Đinh đang tu sửa mái ngói, thấy Tam Vô tới liền đặt công việc trong tay xuống, "Thành chủ, ngài đã trở lại."
Cách xưng hô Thành chủ khiến Tam Vô hơi sửng sốt, nhưng cô đã nhanh chóng phản ứng lại, gật đầu một cái.
Sớm muộn gì cũng phải làm quen đúng không?
Còn chưa kể, vốn dĩ lúc Tam Vô đi, ở đây chỉ miễn cưỡng được coi là một thị trấn nông thôn nhỏ.
Nhưng bây giờ nhìn lại, ít nhất ba tầng xung quanh cô thực sự đã giống như trung tâm của thành phố nhỏ xinh đẹp.
Những cánh đồng lúa mì rộng lớn, vàng tươi tốt và những tòa nhà cao tầng vừa được xây dựng.
Đường đi được mở rộng đặc biệt, còn có những chiếc xe thú mới tinh được làm bằng những vật liệu đã qua sử dụng.
Ổ nhện của bầy nhện cũng đã được sửa lại, bọn chúng nhận được rất nhiều gạch, độ thẩm mỹ cũng tăng lên, những cục đất kia có thể xứng với chúng sao?
Tất nhiên không thể!
Mỗi con nhện đều bắt đầu dùng gạch và các vật liệu xây dựng xây nên ngôi nhà nhỏ thuộc về mình, nó phải có ít nhất ba phòng ngủ và một phòng khách chứ nhỉ?
Lúc Tam Vô nhìn thấy, cô phát hiện những con nhện này có thể đã tổ chức một cuộc thi so tài cũng nên.
Chẳng phải nó xây còn tốt hơn bất kỳ ai sao?
Tam Vô nhìn những tòa nhà nhỏ kiểu phương Tây của chúng, cảm thấy bọn chúng chỉ thiếu bước nạm thêm viên kim cương nữa thôi, quá liều mạng.
Có thể tưởng tượng được đợi đến khi những thứ này xây xong, thành phố nhỏ này sẽ trở nên xinh đẹp bao nhiêu.
"Chủ nhân! Đến xem những thứ này đi." Bí Đao dắt Tam Vô đang ngơ ngác tại chỗ đi tới một cánh đồng rau.
"Đây chẳng phải là cánh đồng củ cải sao?" Tam Vô nghi ngờ, "Sao thế?"
Bí Đao không lên tiếng, dùng dây leo lôi ra một củ cải gần cô nhất.
"Làm sao có thể!" Sau khi Tam Vô thấy rõ hình dáng của củ cải, cô hít một hơi thật sâu.
Một củ cải một hố đã không còn thích hợp nữa.
Tại sao củ cải nhà cô trông lại giống khoai tây đến vậy, khi bị nhổ lại nhổ ra thành một dây?
Một dây củ cải thực sự được mọc dưới một lá củ cải.
"Một hai ba bốn... bảy?" Tam Vô kinh sợ kêu lên một tiếng, "Rau được trồng xuống cũng biến dị hai lần sao?"
Có thể gia tăng sản lượng đương nhiên là chuyện tốt, nhưng điều kiện tiên quyết là phải khẳng định chúng không biến dị theo chiều hướng xấu.
"Ăn được, ăn được!" Bí Đao gật đầu, "Chúng ta thử đem cho gà ăn đi!"
Nó chỉ vào con gà luôn được cho ăn củ cải bên cạnh, "Củ cải đã trở nên ngon hơn, năng lượng cũng nhiều hơn."
Tam Vô nhìn sang chuồng gà bên cạnh.
Thật xin lỗi, cái đó đã không thể hình dung là chuồng gà nữa rồi.
Tam Vô cảm thấy với độ cứng của chuồng có thể sử dụng để canh chừng tang thi cũng nên.
Bên trong có ba con gà, kích thước tăng gấp đôi, nhưng Tam Vô cảm thấy ba từ, đôi mắt như tia chớp có vẻ hơi khiêm tốn với ba con gà chiến này.
Cảm nhận được ánh mắt của Tam Vô, hai con gà dùng sức mổ mạnh vào ổ khóa.
Mỏ gà cọ vào ổ khóa, "cạch" một tiếng.
"Nó, nó mổ ra tia lửa sao?" Tam Vô chỉ vào ba con gà hỏi.
Bí Đao gật đầu.
Tối nào cũng coong coong coong coong mà!
"Con gà này..." Tam Vô hít ngược khí lạnh vào, sau đó nghiêm túc nói: "Mau giết một con đem đi hầm, đại bổ đấy!"
Một con gà có sức chiến đấu mạnh như vậy.
Chắc chắn ăn rất ngon!
Cả người toàn cơ bắp!
Tam Vô vừa nghĩ đến đã chảy nước miếng, "Nhưng những loại rau khác không sao chứ? Không phát hiện biến dị sao?"
Cô nhớ hình như sau khi cô vừa mới đạt đến cấp trung, lúc đó đã điên cuồng thí nghiệm những củ cải này.
"Vậy nên những củ cải này mới có thể biến dị sao?" Tam Vô nhẹ nhàng thở ra một hơi, "Tối nay hầm củ cải đi."
"Đúng rồi, Giang Thiên." Tam Vô gọi hai người họ tới, "Xây một phòng huấn luyện dị năng đặc biệt đi."
Giang Thiên hơi sửng sốt, "Phòng huấn luyện ư?"
Anh ta không tán thành lắm, lắc đầu nói: "Lãng phí nơi ở với thứ này làm gì? Bây giờ tang thi đã học được cách kiềm chế khi đánh nhau, ít nhất là cho đến khi chúng ra ngoài, yên tâm đi, mấy ngày nay tòa nhà mới xây của bọn tôi không hề bị hư hại!"
"Không phải cho tang thi." Tam Vô xua tay, "Là cho tôi dùng."
Ban đầu Giang Thiên còn cho là mình nghe nhầm.
"Đừng đùa nữa Thành chủ, dù sao cô cũng là Thành chủ, sao còn đùa giỡn với chúng tôi như vậy?" Giang Thiên nháy mắt với Tam Vô, "Hay là tôi xây cho cô một văn phòng lớn, ánh sáng tốt nhất, cho cô thêm một ban công nhỏ riêng biệt, để đám Bí Đao đến ở trong phòng làm việc của cô."
Tam Vô cười nhìn về phía Giang Thiên, ngay sau đó cô đưa tay ra và búng một cái.
Giang Thiên chỉ cảm thấy toàn thân ớn lạnh, sau đó hai cây băng xuyên qua không khí dừng lại ngay trước mặt anh ta, luồng khí lạnh đập vào da thịt khiến anh ta vô thức căng thẳng, muốn lùi về sau nhưng vì vết thương ở chân, bắp thịt căng cứng làm anh ta đặt mông ngồi trên mặt đất.
"Cô!" Giang Thiên thực sự kinh sợ, thở dốc ngồi trên mặt đất, "Tại sao cô có dị năng hệ băng?"
Tam Vô đáp lại anh ta bằng một nụ cười bí hiểm.
"Oa." Giang Thiên hồi phục tâm trạng một lúc lâu mới đứng dậy, "Tôi lập tức đi chuẩn bị phòng huấn luyện."
Tam Vô gật đầu.
"Tôi đang vội dùng, anh nhanh lên một chút."
Sáng sớm hôm sau, Tam Vô kêu tang thi treo một tấm biển ghi "Khoai tây nhỏ có thể trồng cỏ mục để bán" ở cổng.
Đây là địa điểm trao đổi rau.
Mặc dù chỗ Tam Vô có khá nhiều nguồn cung cấp rau, nhưng lượng cung cấp đó chẳng khác nào muối bỏ biển.
Nhất là đối với người của thành lũy khác, Tam Vô đã đặc biệt chuẩn bị cho mỗi thành lũy hợp tác một phần trái cây và rau củ, nhưng số lượng không đủ nên lần nào bọn họ cũng cử một vài người đến điểm trao đổi để tranh giành với các tán hộ số hoa quả dư.
Vì có thể bảo đảm mình không trở về tay không, mọi người đều chia ca và xếp hàng ở đây qua đêm.
Lần này, vừa nhìn thấy tấm biển được treo bên ngoài, mọi người đều sửng sốt.
"Đó là khoai tây trồng cỏ mục sao?"
"Có chắc là bán ra ngoài không?"
Phụ trách trao đổi vật phẩm - Trần Nhất Tí gật đầu, "Giá sẽ tương đối cao, đề nghị thành lũy và đại đội mua trước."
"Còn nữa, số lượng có hạn, tới trước được trước."
Trần Nhất Tí vừa dứt lời, người phía dưới hoàn toàn nổ tung.
Có người nhanh trí xoay người hét lớn với người của mình: "Mau lên! Quay về lấy tài nguyên, có bao nhiêu lấy bấy nhiêu!"
"Thành lũy 6 đã hành động rồi, mấy tên ngu xuẩn các cậu còn đứng ngây ra đó làm gì! Mau hành động đi!"
"Có bao nhiêu tài nguyên thì lấy hết ra đây, ông đây đi xếp hàng, trong chốc lát sẽ đến phiên tôi, các người nhanh lên!"
Khung cảnh vô cùng hỗn loạn.
Đây chính là khoai tây có thể trồng cỏ trên đất bình thường, nếu dùng cỏ mục này làm thức ăn cho gia súc trong thành lũy của mình, vậy thì chất lượng thịt và giá trị năng lượng của gia súc sẽ tăng lên một bậc cao hơn.
Mặc dù không thể so sánh với nơi này của Tam Vô nhưng cơ hội này không thể bỏ qua!
Tam Vô đứng cách đó không xa nhìn bên ngoài náo nhiệt nhưng đội ngũ lại xếp hàng ngay ngắn, không khỏi kinh ngạc nói: "Bọn họ đúng là có thể kiềm chế."
"Gì cơ?" Đèn Quả đứng bên cạnh Tam Vô, nghe thấy lời này liền tức giận nói: "Ban đầu không nghe lời như vậy đâu, chủ nhân vừa mới rời đi, bọn họ đã tranh nhau đồ vật."
"Nhưng sau khi bị đám Tang Lĩnh dạy dỗ một trận, những người đánh nhau phải niêm phong số lượng trao đổi một tuần liền, còn chưa được giải niêm phong đâu."
"Mọi người sợ chúng ta không trao đổi đồ vật cho bọn họ, nên mới ngoan ngoãn không gây chuyện nữa, nếu không lần sau sẽ không được đổi."
Đèn Quả cũng ghét những kẻ đánh nhau bên ngoài cổng.
Không nghe lời chút nào.
"Đúng rồi, nhóm Tang Lĩnh đâu rồi? Từ lúc chị trở về chưa từng gặp bọn họ." Tam Vô nghe Đèn Quả nhắc tới Tang Lĩnh mới nhớ, "Bọn họ có ở lãnh thổ mới không?"
Đèn Quả lắc lắc trái cây trên người, mất hứng nói: "Không có, gần đây đều là các tiểu đội trưởng dẫn dắt đội, Tang Lĩnh, Tang Nhất và chị Mỹ Lệ đều không ổn, đầu bọn họ ngứa ngáy khó chịu, có lẽ là bị bệnh rồi."
Tam Vô hơi sửng sốt, sau đó lao về phía phòng nghỉ ngơi của nhóm Tang Lĩnh.
"Đèn Quả! Lần sau phát sinh chuyện này phải báo cho chị đầu tiên!"
Không đúng.
Không bình thường!
Cô vốn tưởng rằng Tiểu Tang là vì muốn thăng cấp nên mới có thể giải thích đầu mình ngứa ngáy một cách khó hiểu, nhưng nhóm Tang Nhất cũng vậy, nhất định phải có lý do.
Cũng không thể nói là vì cô bé thăng cấp nên mọi người cũng đều thăng cấp theo chứ?
Tang thi không có mối liên hệ trực tiếp với cô giống như thực vật biến dị.
Khi Tam Vô đến căn phòng của nhóm Tang Lĩnh, cô nhìn thấy Tang Phi đang đập đầu vào tường, Tang Nhất liên tục gãi đầu, Tang Lĩnh miễn cưỡng được xem như ổn định nhưng biểu cảm trên mặt lại rất hung dữ.
Tiểu Tang có lẽ là đang lăn lộn trong phòng mình nên không biết mọi người đều như vậy, nếu không nhất định sẽ cùng đến đây góp chung tinh thần tập thể.
"Tang Lĩnh!" Tam Vô giơ tay lên ấn lên đầu Tang Lĩnh, "Ngứa sao? Đau không?"
Tang Lĩnh cũng không trốn tránh, nhìn thấy Tam Vô, hắn có chút tủi thân, "Bọn họ nói ngứa, nhưng ta đau."
"Là tật xấu gì vậy?" Tam Vô lo lắng xoa tay hai lần, "Tinh thể của mọi người không ổn định hay là hỏng mất hình dáng?"
Ba người đồng thời lắc đầu, "Không phải không ổn định, ngược lại là càng mạnh hơn, cảm giác là chuyện tốt."
Tam Vô lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Không có dấu hiệu hỏng là được.
"Có thể là vì gần đây mọi người ăn ngon, tinh thể cũng kịp thời bổ sung cho nên nhất định phải thăng cấp." Tam Vô biến buồn thành vui, "Mọi người sẽ không trở thành đại lãnh thi đấy chứ?"
Tang Phi đứng thẳng lưng, "Đại lãnh thi?"
"Đại lãnh thi có phải sẽ được thêm cơm không?"
Cái đó!
Cấp bậc khác nhau!
Tang Phi nhất thời quên đi cơn ngứa ngáy trong đầu mình, vén váy ngồi ngay ngắn, nhìn Tam Vô nghiêm túc nói: "Cơm, thêm từ ba chậu thành bốn chậu đi, dù sao, giá trị cũng không giống nhau."
Tam Vô: "...."
Nghe nói Tang Lĩnh trước đây là tổng tài, Tang Phi thật đúng là có dáng vẻ của phu nhân tổng tài.
Tang Lĩnh không biết từ lúc nào đã ngồi bên cạnh Tam Vô, vẻ mặt ai oán.
Tam Vô phát hiện biểu tình của hắn ngày càng tốt hơn.
"Chủ nhân!" Hắn kêu to một tiếng, Tam Vô liếc nhìn hắn.
"Sau này những tang thi như chúng ta, mặc kệ những thứ khác, dẫn dắt tang thi cứ để chúng ta."Hiện tại Tang Lĩnh đã biết suy tính những vấn đề vô cùng phức tạp, Tam Vô cảm thấy tang thi đang tiến hóa, liệu tinh thể của bọn chúng sẽ có ngày sánh với não của con người không?
Tang Lĩnh không biết Tam Vô đang nghĩ gì, tiếp tục lải nhải, "Bố trí thêm đàn em không tốt chút nào! Cơm cũng không dễ chia!"
"Lầu 3 là chỗ ăn cơm của tang thi dẫn đầu, chỉ có mấy chỗ ngồi thôi, không nhiều!" Thực ra là chỗ nấu nướng chung.
Ba con tang thi vững vàng nhìn chằm chằm vào Tam Vô.
"Yên tâm đi, sẽ không đâu." Tam Vô vẫy nhẹ tay, "Tôi là người thế nào ba người còn không biết sao?"
Ba con tang thi nheo mắt lại.
Ánh mắt kia chỉ thiếu khắc hai chữ "Hải vương*" lên đầu Tam Vô.
*Miêu tả một người có quá nhiều đối tượng không rõ ràng, giống với tất cả các sinh vật trong đại dương
Tam Vô: "...."
Vào lúc này, trong một ngọn núi cách xa Sinh Thành.
Một tang thi cao lớn mặc đồ trắng ngẩng mặt lên, nếu như Tam Vô ở đây nhất định sẽ khen một câu, gương mặt này đúng là ngôi sao sáng trong tang thi.
Hắn đeo một chiếc túi lớn, bước từng bước ra ngoài.
Bọn chúng không hiểu hắn!
Trong bầy tang thi trên núi, hắn cảm thấy mình thật sự lạc lõng.
Hắn không thích chiến đấu, cũng không thích máu!
Hơn nữa, hắn còn có ước mơ!
Nhưng những con tang thi kia đều cười nhạo hắn, hắn không tìm được cảm giác thân thuộc trên ngọn núi băng giá đó.
Con tang thi đó thở dài, ngẩng đầu nhìn về phương xa.
Tất cả đám tang thi kia đều say, chỉ có hắn là tỉnh táo.
Hắn muốn bỏ nhà ra đi.
Sau đó tìm một nơi thật tốt có thể tiếp thu hết tham vọng cao cả của mình!
Đợi đến khi tìm thấy một nơi như vậy, hắn lại tìm thêm một đám tang thi cùng chung chí hướng.
Hắn có thể thực hiện ước mơ của mình.
Trở thành một tang thi đủ tư cách!
Trông cửa!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.