Chương 61: Tròn tròn mập mập tới
Bất Tín Tà
07/11/2022
"Lão đại!" Đại Hoàng nhận ra điều bất thường, gần như chạy ngay tới cửa sổ nhìn ra ngoài, "Những con nhện này từ đâu tới vậy?"
"Là do bão tuyết quét tới đây sao? Hay là.... vì chúng có khả năng chịu lạnh? Chúng theo hướng gió tìm tới đây?"
Nếu chỉ là tình cờ thì không sao, nhưng nếu những con nhện biến dị này cố tình làm vậy thì thật là rợn cả người.
"Nhện biến dị tình cờ hay cố ý thì bây giờ không còn quan trọng nữa, quan trọng là phải xử lý chúng thế nào đây này."
Sự kinh khủng của loài nhện biến dị không chỉ là độc tính cực mạnh mà chính là việc vô khổng bất nhập* vô cùng phiền phức của chúng.
*Chỗ nào cũng nhúng tay vào (lợi dụng mọi cơ hội để làm điều xấu)
Loài nhện biến dị này tương đối nhỏ so với động vật biến dị, nhưng chúng lại rất nhiều và dày đặc, lại giỏi ấn náu, bị cắn một cái là độc tố sẽ lan truyền ra khắp các dây thần kinh.
Tất cả rèm cửa sổ trong nhà ăn đều được nhanh chóng kéo lại, những con nhện kia bắt đầu duỗi thẳng đôi chân nhọn hoắc của mình ra, phần bụng và phần lưng chằng chịt đôi mắt không ngừng chuyển động, nước dính độc tính từ mắt bài tiết ra ngoài, chảy dần sang hướng tay chân, lan đến khắp nơi trên cơ thể nhện biến dị, biến mọi bộ phận trở thành vũ khí đáng sợ.
"Nọc độc trên người nhện đen biến dị là thứ phiền phức nhất, chậc." Đại Hoàng lấy thứ được buộc ở thắt lưng mình ra, mở nó ra, đó là một cây roi dài, nhấn công tắc, Tam Vô lập tức nhìn thấy vô số gai nhọn chỉa ra từ trên thân roi.
"Lão đại, ra ngoài luôn bây giờ sao?" Đại Hoàng xoay người hỏi.
"Ra ngoài?" Tam Vô ngạc nhiên hỏi: "Bây giờ làm sao ra ngoài? Không phải nên đóng chặt cửa sổ sao?"
"Ha ha, chị Tam Vô, đây là cách mà người bình thường sẽ làm." Đại Hoàng vung cây roi trong tay, dáng người cường tráng và loại vũ khí linh hoạt này thật sự không hợp với nhau, Tam Vô nhìn thế nào cũng thấy không quen.
"Nhưng...." Tam Vô đang muốn khuyên thì bị Quý Lăng Bạch giữ lại.
Anh nói: "Đây là tiểu đội tinh anh nhất của tôi, cô chưa thấy bọn họ phối hợp với nhau đúng không?"
Tang thi nhà Tam Vô dĩ nhiên không thể nào phối hợp với nhau, trừ khi có thêm nhiều tang thi thông minh giống như Tang Lĩnh.
Đại Hoàng và mười mấy người cùng nhảy ra khỏi cửa sổ, Tam Vô lặng lẽ kéo một đoạn rèm nhìn ra ngoài, một vòng lửa cực lớn lấy nhà ăn làm trung tâm chiến đấu, một bàn tay chạm lên phía ngoài nhà ăn, một lớp băng lạnh đông cứng trên tường, ngay cả các góc cũng bị đóng băng lại, những con nhện biến dị kia căn bản không thể chui vào.
Dị năng bổ trợ và tương trợ lẫn nhau, thêm sự phối hợp giữa các đồng đội xuất sắc hơn khi Tam Vô đi theo thành lũy 2 để đánh đại lãnh thi rất nhiều.
Trong số đó, người mà Tam Vô để ý nhất là Đại Hoàng, thân hình vạm vỡ thậm chí là quá cường tráng của cậu ta dường như đã đạt đến độ dẻo dai cấp 10, roi trên tay bốc lửa, một roi là một con nhện biến dị, Tam Vô hầu như chỉ có thể nhìn thấy một tia lửa lóe lên, sau đó là thi thể bị đốt thành tro của nhện biến dị.
"Vũ khí của cậu ta được chế tạo đặc biệt, giống như hai con dao của tôi vậy." Quý Lăng Bạch đứng bên cạnh Tam Vô nói: "Nén dị năng vào vũ khí trong lúc chiến đấu có thể giảm tiêu hao dị năng rất nhiều, đây là mánh khóe của người có dị năng hệ chiến đấu."
"Nhưng loại vũ khí này rất khó kiếm, nó đòi hỏi người sử dụng phải kiểm soát dị năng của mình rất cao, mặc dù không phải ai cũng có thể sử dụng chúng."
Tam Vô gật đầu, nhìn ra bên ngoài không chớp mắt.
"Tiểu đội của anh thật sự rất mạnh." Đôi mắt hâm mộ của Tam Vô đang rỉ máu, những con nhện biến dị bên ngoài đang giảm với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Đó vẫn chưa phải điều quan trọng nhất, quan trọng là những con nhện biến dị kia đã cảm nhận được nguy hiểm, bắt đầu rút lui như thủy triều dâng.
"Nhện biến dị là loài động vật biến dị bắt nạt kẻ yếu điển hình nên cách tốt nhất để đuổi chúng đi đó là phải dọa chúng khi chúng vừa mới xuất hiện." Quý Lăng Bạch nhẹ giọng nói: "Thành lũy khá ổn, có đoàn đội cũng ổn nhưng tán hộ lại rất khó khăn."
"Tán hộ nếu muốn sống thì phải canh gác mọi nơi trong nhà, không thể để nhện biến dị bên ngoài nhận ra, nhà cũng phải đủ cứng rắn." Tam Vô bẻ đầu ngón tay tính, "Quan trọng hơn là trong tình huống này không thể bật lửa nấu cơm? Chưa kể nấu cơm, ngay cả đốt lửa sưởi ấm cũng phải cẩn thận, nếu có tầng hầm sẽ tốt hơn chút."
Khi tán hộ phóng khoáng thì sẽ phóng khoáng nhưng khi gặp nguy hiểm cũng thật sự rất nguy hiểm.
Sau khoảnh khắc theo đuổi tự do sẽ là không còn đầu nữa.
Lưu Tiểu Phao lúc này chính là như vậy, cô run rẩy dùng tất cả những thứ có thể dùng được để chặn những nơi có ánh sáng lại.
Chỉ chừa lại một lỗ nhỏ để nhìn ra bên ngoài.
Bên ngoài chi chít nhện biến dị, cảnh tượng khiến người ta sởn cả da đầu, Lưu Tiểu Phao chỉ nhìn một cái rồi xoay người hít sâu một hơi.
Cảnh tượng đó còn rùng rợn hơn những con giun biến dị tụ lại rồi uốn éo người.
Cô bưng chén canh thịt vừa mới nấu lên, uống từng ngụm nhỏ, vừa uống vừa dắt ngựa biến dị của mình cẩn thận bước xuống lầu.
Cũng may ngôi nhà này có một căn hầm không lớn cũng không nhỏ, cô phải dọn đồ vào trong đó, đốt lửa bên dưới sẽ không bị phát hiện.
Bên trong Đội Hy Vọng, những người có thực lực kém hơn sẽ đóng chặt cửa sổ nhà mình.
Những người mạnh hơn đang dọn dẹp nhện biến dị trong sân.
Trương Phân dùng dao chém một con nhện biến dị đang nhào tới, toàn thân cô được bọc kín mít để tránh chạm phải nọc độc của nhện biến dị.
"Trương Phân lão đại, chúng ta phải giết chúng đến khi nào mới xong đây?" Nhìn một khu chi chít nhện như vậy, thật sự không thể giết hết, người của Đội Hy Vọng cũng muốn sụp đổ theo.
Trương Phân cắn răng, "Mang những con nhện này vào thôn giết tiếp, thay phiên nhau, mệt thì lui về sau nghỉ ngơi."
Tình huống tương tự cũng xảy ra ở thành lũy 2, nhưng vận khí bên này lại kém hơn một chút.
Lão Hoa nhìn ba đứa trẻ nằm dưới đất, buồn bã quay mặt qua chỗ khác.
Lúc ba đứa trẻ ra ngoài hít thở khí trời, ai biết tai họa từ trên trời ập xuống, độc tố nhanh chóng lan khắp người chúng, cha mẹ của ba đứa trẻ này đã lao ra chém giết mù quáng nhưng cũng đã quá muộn.
"Không biết là vì tình cờ hay là...." Lão Hoa không thể nói tiếp, nếu không phải tình cờ, các thành lũy khác và những nơi đông người ở cũng bị tập kích giống vậy, những con nhện này là theo chiều gió tới, điều này có thể sao?
"Nếu trong đám nhện biến dị này xuất hiện một con nhện hoàng cùng cấp bậc với đại lãnh thi thì cũng không phải là không thể." Hạ Chí Thanh chỉ về một phía nói: "Lão Hoa, bà nhìn xem!"
Một con nhện nhỏ dường như muốn leo lên mái nhà của một tán hộ, chui vào qua đường ống khói, nó cuộn tròn và bắn ra một sợi tơ nhện dài từ đuôi của mình, mượn hướng gió phóng thẳng lên trên.
Ngay lúc nó nhảy lên cao, hai bên người nó xuất hiện gai khiến toàn bộ cơ thể nhện biến dị trở nên bằng phẳng, lướt theo hướng gió rồi bất ngờ lọt vào ống khói.
Nhìn thấy cảnh này, da đầu của Lão Hoa như muốn nổ tung, nhện biến dị trước đây không thể làm được như vậy, gai rất cồng kềnh làm cản trở hành động của chúng, độ dẻo dai của tơ nhện cũng không bằng bây giờ.
"Tất cả mọi người, nâng cao cảnh giác trên bầu trời!" Lão Hoa chợt hét lên với những người đang chiến đấu bên dưới.
Tam Vô cũng phát hiện ra sự biến đổi của nhện biến dị, "Giờ tôi đã biết những con nhện này rơi từ trên trời xuống thế nào rồi."
Những cái gai đó có thể trở nên dài và bằng phẳng, giống như hai cái cánh bay lượn trong không trung vậy!
"Tốc độ thích nghi và tiến hóa của động vật biến dị đối với môi trường dường như nhanh hơn con người chúng ta một bước."
Tam Vô cắn răng nói.
"Cũng chưa chắc." Quý Lăng Bạch nhìn tiểu đội bên ngoài đang giết một đống nhện, đầu ngón tay anh cũng ngứa ngáy muốn rục rịch.
"Sao?" Tam Vô khó hiểu.
"Chẳng phải loài người cũng xuất hiện người có dị năng giống như cô sao?" Quý Lăng Bạch đưa tay áp lên vầng trán lạnh như băng vì lo lắng và căng thẳng của cô, "Chúng ta vẫn còn hy vọng."
Tầm mắt của Tam Vô lướt qua Quý Lăng Bạch, cô chợt nhìn thấy hàng chục con nhện biến dị bất ngờ ập vào nóc nhà ăn theo hướng gió.
"Nóc nhà của chúng ta....!"
Vừa dứt lời, Quý Lăng Bạch vốn đang ở bên cạnh cô lập tức biến mất tại chỗ, gió tràn vào khung cửa sổ đang mở toang khiến mặt Tam Vô dính đầy gió tuyết, Tam Vô lạnh người lập tức đóng cửa sổ lại, "..... Nóc nhà của chúng ta không có ống khói, chắc không sao đâu."
Nửa câu sau của Tam Vô còn chưa kịp ra khỏi miệng thì cô đã thấy những con nhện biến dị lần lượt rơi từ trên nóc nhà xuống.
Chưa đầy ba phút, Quý Lăng Bạch đã trở lại.
Anh nhìn Tam Vô, Tam Vô cũng nhìn chằm chằm anh.
Nửa phút trôi qua, Tam Vô vẫn không có phản ứng gì.
||||| Truyện đề cử: Hôn Ước: Em Chọn Đau Thương |||||
Quý Lăng Bạch nhíu chặt mày, "Cô không muốn nói gì hết hả?"
Tam Vô suy nghĩ một lúc lâu mới bừng tỉnh ra, cô bắt đầu vỗ tay, "Oa, đẹp trai quá đi Quý Lăng Bạch!"
Quý Lăng Bạch: "....."
Anh bất lực đỡ trán, "Ý của tôi là kêu cô dẫn tang thi ra ngoài dọn dẹp xác nhện biến dị."
Tam Vô lúc này mới nhận ra bên ngoài dường như đã được dọn dẹp sạch sẽ, chỉ thấy xác nhện biến dị chứ không thấy con nào còn sống cả, Đại Hoàng và mọi người cũng dừng lại.
Cô lập tức dẫn mọi người ra ngoài.
Tiểu Tang chậm rãi đi theo ở phía sau, trước khi ra ngoài còn cố ý dừng lại nhìn Quý Lăng Bạch một cái.
Tiểu Tang nghiêng đầu, sao tai của anh lại đỏ như vậy?
Quý Lăng Bạch bị nhìn một lúc mới lạnh lùng đẩy Tiểu Tang ra, "Đi tìm chủ nhân của em đi, đừng tìm tôi."
Tiểu Tang bĩu môi, chạy tới kéo tay áo của Tam Vô.
Tam Vô cố ý lấy một cái chai để lấy nọc độc từ nhện biến dị, nọc độc của chúng dùng làm vũ khí phòng thủ sẽ rất hữu dụng.
"Hi vọng lũ nhện biến dị sẽ không đến nữa." Tam Vô bước tới đài cao nhìn ra bên ngoài, bên ngoài vẫn còn rất nhiều nhện đang leo trèo và chui vào khe hở.
Tam Vô thở dài, lúc xoay người lại, cô thấy trong ruộng rau ở rìa ngoài cùng, trong cái lồng che phủ thức ăn hình như có thứ gì đó đang ngẩng lên.
Tam Vô dụi mắt.
Ngay sau đó, một vật màu xanh lá, tròn tròn mập mập lăn ra.
"Là do bão tuyết quét tới đây sao? Hay là.... vì chúng có khả năng chịu lạnh? Chúng theo hướng gió tìm tới đây?"
Nếu chỉ là tình cờ thì không sao, nhưng nếu những con nhện biến dị này cố tình làm vậy thì thật là rợn cả người.
"Nhện biến dị tình cờ hay cố ý thì bây giờ không còn quan trọng nữa, quan trọng là phải xử lý chúng thế nào đây này."
Sự kinh khủng của loài nhện biến dị không chỉ là độc tính cực mạnh mà chính là việc vô khổng bất nhập* vô cùng phiền phức của chúng.
*Chỗ nào cũng nhúng tay vào (lợi dụng mọi cơ hội để làm điều xấu)
Loài nhện biến dị này tương đối nhỏ so với động vật biến dị, nhưng chúng lại rất nhiều và dày đặc, lại giỏi ấn náu, bị cắn một cái là độc tố sẽ lan truyền ra khắp các dây thần kinh.
Tất cả rèm cửa sổ trong nhà ăn đều được nhanh chóng kéo lại, những con nhện kia bắt đầu duỗi thẳng đôi chân nhọn hoắc của mình ra, phần bụng và phần lưng chằng chịt đôi mắt không ngừng chuyển động, nước dính độc tính từ mắt bài tiết ra ngoài, chảy dần sang hướng tay chân, lan đến khắp nơi trên cơ thể nhện biến dị, biến mọi bộ phận trở thành vũ khí đáng sợ.
"Nọc độc trên người nhện đen biến dị là thứ phiền phức nhất, chậc." Đại Hoàng lấy thứ được buộc ở thắt lưng mình ra, mở nó ra, đó là một cây roi dài, nhấn công tắc, Tam Vô lập tức nhìn thấy vô số gai nhọn chỉa ra từ trên thân roi.
"Lão đại, ra ngoài luôn bây giờ sao?" Đại Hoàng xoay người hỏi.
"Ra ngoài?" Tam Vô ngạc nhiên hỏi: "Bây giờ làm sao ra ngoài? Không phải nên đóng chặt cửa sổ sao?"
"Ha ha, chị Tam Vô, đây là cách mà người bình thường sẽ làm." Đại Hoàng vung cây roi trong tay, dáng người cường tráng và loại vũ khí linh hoạt này thật sự không hợp với nhau, Tam Vô nhìn thế nào cũng thấy không quen.
"Nhưng...." Tam Vô đang muốn khuyên thì bị Quý Lăng Bạch giữ lại.
Anh nói: "Đây là tiểu đội tinh anh nhất của tôi, cô chưa thấy bọn họ phối hợp với nhau đúng không?"
Tang thi nhà Tam Vô dĩ nhiên không thể nào phối hợp với nhau, trừ khi có thêm nhiều tang thi thông minh giống như Tang Lĩnh.
Đại Hoàng và mười mấy người cùng nhảy ra khỏi cửa sổ, Tam Vô lặng lẽ kéo một đoạn rèm nhìn ra ngoài, một vòng lửa cực lớn lấy nhà ăn làm trung tâm chiến đấu, một bàn tay chạm lên phía ngoài nhà ăn, một lớp băng lạnh đông cứng trên tường, ngay cả các góc cũng bị đóng băng lại, những con nhện biến dị kia căn bản không thể chui vào.
Dị năng bổ trợ và tương trợ lẫn nhau, thêm sự phối hợp giữa các đồng đội xuất sắc hơn khi Tam Vô đi theo thành lũy 2 để đánh đại lãnh thi rất nhiều.
Trong số đó, người mà Tam Vô để ý nhất là Đại Hoàng, thân hình vạm vỡ thậm chí là quá cường tráng của cậu ta dường như đã đạt đến độ dẻo dai cấp 10, roi trên tay bốc lửa, một roi là một con nhện biến dị, Tam Vô hầu như chỉ có thể nhìn thấy một tia lửa lóe lên, sau đó là thi thể bị đốt thành tro của nhện biến dị.
"Vũ khí của cậu ta được chế tạo đặc biệt, giống như hai con dao của tôi vậy." Quý Lăng Bạch đứng bên cạnh Tam Vô nói: "Nén dị năng vào vũ khí trong lúc chiến đấu có thể giảm tiêu hao dị năng rất nhiều, đây là mánh khóe của người có dị năng hệ chiến đấu."
"Nhưng loại vũ khí này rất khó kiếm, nó đòi hỏi người sử dụng phải kiểm soát dị năng của mình rất cao, mặc dù không phải ai cũng có thể sử dụng chúng."
Tam Vô gật đầu, nhìn ra bên ngoài không chớp mắt.
"Tiểu đội của anh thật sự rất mạnh." Đôi mắt hâm mộ của Tam Vô đang rỉ máu, những con nhện biến dị bên ngoài đang giảm với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Đó vẫn chưa phải điều quan trọng nhất, quan trọng là những con nhện biến dị kia đã cảm nhận được nguy hiểm, bắt đầu rút lui như thủy triều dâng.
"Nhện biến dị là loài động vật biến dị bắt nạt kẻ yếu điển hình nên cách tốt nhất để đuổi chúng đi đó là phải dọa chúng khi chúng vừa mới xuất hiện." Quý Lăng Bạch nhẹ giọng nói: "Thành lũy khá ổn, có đoàn đội cũng ổn nhưng tán hộ lại rất khó khăn."
"Tán hộ nếu muốn sống thì phải canh gác mọi nơi trong nhà, không thể để nhện biến dị bên ngoài nhận ra, nhà cũng phải đủ cứng rắn." Tam Vô bẻ đầu ngón tay tính, "Quan trọng hơn là trong tình huống này không thể bật lửa nấu cơm? Chưa kể nấu cơm, ngay cả đốt lửa sưởi ấm cũng phải cẩn thận, nếu có tầng hầm sẽ tốt hơn chút."
Khi tán hộ phóng khoáng thì sẽ phóng khoáng nhưng khi gặp nguy hiểm cũng thật sự rất nguy hiểm.
Sau khoảnh khắc theo đuổi tự do sẽ là không còn đầu nữa.
Lưu Tiểu Phao lúc này chính là như vậy, cô run rẩy dùng tất cả những thứ có thể dùng được để chặn những nơi có ánh sáng lại.
Chỉ chừa lại một lỗ nhỏ để nhìn ra bên ngoài.
Bên ngoài chi chít nhện biến dị, cảnh tượng khiến người ta sởn cả da đầu, Lưu Tiểu Phao chỉ nhìn một cái rồi xoay người hít sâu một hơi.
Cảnh tượng đó còn rùng rợn hơn những con giun biến dị tụ lại rồi uốn éo người.
Cô bưng chén canh thịt vừa mới nấu lên, uống từng ngụm nhỏ, vừa uống vừa dắt ngựa biến dị của mình cẩn thận bước xuống lầu.
Cũng may ngôi nhà này có một căn hầm không lớn cũng không nhỏ, cô phải dọn đồ vào trong đó, đốt lửa bên dưới sẽ không bị phát hiện.
Bên trong Đội Hy Vọng, những người có thực lực kém hơn sẽ đóng chặt cửa sổ nhà mình.
Những người mạnh hơn đang dọn dẹp nhện biến dị trong sân.
Trương Phân dùng dao chém một con nhện biến dị đang nhào tới, toàn thân cô được bọc kín mít để tránh chạm phải nọc độc của nhện biến dị.
"Trương Phân lão đại, chúng ta phải giết chúng đến khi nào mới xong đây?" Nhìn một khu chi chít nhện như vậy, thật sự không thể giết hết, người của Đội Hy Vọng cũng muốn sụp đổ theo.
Trương Phân cắn răng, "Mang những con nhện này vào thôn giết tiếp, thay phiên nhau, mệt thì lui về sau nghỉ ngơi."
Tình huống tương tự cũng xảy ra ở thành lũy 2, nhưng vận khí bên này lại kém hơn một chút.
Lão Hoa nhìn ba đứa trẻ nằm dưới đất, buồn bã quay mặt qua chỗ khác.
Lúc ba đứa trẻ ra ngoài hít thở khí trời, ai biết tai họa từ trên trời ập xuống, độc tố nhanh chóng lan khắp người chúng, cha mẹ của ba đứa trẻ này đã lao ra chém giết mù quáng nhưng cũng đã quá muộn.
"Không biết là vì tình cờ hay là...." Lão Hoa không thể nói tiếp, nếu không phải tình cờ, các thành lũy khác và những nơi đông người ở cũng bị tập kích giống vậy, những con nhện này là theo chiều gió tới, điều này có thể sao?
"Nếu trong đám nhện biến dị này xuất hiện một con nhện hoàng cùng cấp bậc với đại lãnh thi thì cũng không phải là không thể." Hạ Chí Thanh chỉ về một phía nói: "Lão Hoa, bà nhìn xem!"
Một con nhện nhỏ dường như muốn leo lên mái nhà của một tán hộ, chui vào qua đường ống khói, nó cuộn tròn và bắn ra một sợi tơ nhện dài từ đuôi của mình, mượn hướng gió phóng thẳng lên trên.
Ngay lúc nó nhảy lên cao, hai bên người nó xuất hiện gai khiến toàn bộ cơ thể nhện biến dị trở nên bằng phẳng, lướt theo hướng gió rồi bất ngờ lọt vào ống khói.
Nhìn thấy cảnh này, da đầu của Lão Hoa như muốn nổ tung, nhện biến dị trước đây không thể làm được như vậy, gai rất cồng kềnh làm cản trở hành động của chúng, độ dẻo dai của tơ nhện cũng không bằng bây giờ.
"Tất cả mọi người, nâng cao cảnh giác trên bầu trời!" Lão Hoa chợt hét lên với những người đang chiến đấu bên dưới.
Tam Vô cũng phát hiện ra sự biến đổi của nhện biến dị, "Giờ tôi đã biết những con nhện này rơi từ trên trời xuống thế nào rồi."
Những cái gai đó có thể trở nên dài và bằng phẳng, giống như hai cái cánh bay lượn trong không trung vậy!
"Tốc độ thích nghi và tiến hóa của động vật biến dị đối với môi trường dường như nhanh hơn con người chúng ta một bước."
Tam Vô cắn răng nói.
"Cũng chưa chắc." Quý Lăng Bạch nhìn tiểu đội bên ngoài đang giết một đống nhện, đầu ngón tay anh cũng ngứa ngáy muốn rục rịch.
"Sao?" Tam Vô khó hiểu.
"Chẳng phải loài người cũng xuất hiện người có dị năng giống như cô sao?" Quý Lăng Bạch đưa tay áp lên vầng trán lạnh như băng vì lo lắng và căng thẳng của cô, "Chúng ta vẫn còn hy vọng."
Tầm mắt của Tam Vô lướt qua Quý Lăng Bạch, cô chợt nhìn thấy hàng chục con nhện biến dị bất ngờ ập vào nóc nhà ăn theo hướng gió.
"Nóc nhà của chúng ta....!"
Vừa dứt lời, Quý Lăng Bạch vốn đang ở bên cạnh cô lập tức biến mất tại chỗ, gió tràn vào khung cửa sổ đang mở toang khiến mặt Tam Vô dính đầy gió tuyết, Tam Vô lạnh người lập tức đóng cửa sổ lại, "..... Nóc nhà của chúng ta không có ống khói, chắc không sao đâu."
Nửa câu sau của Tam Vô còn chưa kịp ra khỏi miệng thì cô đã thấy những con nhện biến dị lần lượt rơi từ trên nóc nhà xuống.
Chưa đầy ba phút, Quý Lăng Bạch đã trở lại.
Anh nhìn Tam Vô, Tam Vô cũng nhìn chằm chằm anh.
Nửa phút trôi qua, Tam Vô vẫn không có phản ứng gì.
||||| Truyện đề cử: Hôn Ước: Em Chọn Đau Thương |||||
Quý Lăng Bạch nhíu chặt mày, "Cô không muốn nói gì hết hả?"
Tam Vô suy nghĩ một lúc lâu mới bừng tỉnh ra, cô bắt đầu vỗ tay, "Oa, đẹp trai quá đi Quý Lăng Bạch!"
Quý Lăng Bạch: "....."
Anh bất lực đỡ trán, "Ý của tôi là kêu cô dẫn tang thi ra ngoài dọn dẹp xác nhện biến dị."
Tam Vô lúc này mới nhận ra bên ngoài dường như đã được dọn dẹp sạch sẽ, chỉ thấy xác nhện biến dị chứ không thấy con nào còn sống cả, Đại Hoàng và mọi người cũng dừng lại.
Cô lập tức dẫn mọi người ra ngoài.
Tiểu Tang chậm rãi đi theo ở phía sau, trước khi ra ngoài còn cố ý dừng lại nhìn Quý Lăng Bạch một cái.
Tiểu Tang nghiêng đầu, sao tai của anh lại đỏ như vậy?
Quý Lăng Bạch bị nhìn một lúc mới lạnh lùng đẩy Tiểu Tang ra, "Đi tìm chủ nhân của em đi, đừng tìm tôi."
Tiểu Tang bĩu môi, chạy tới kéo tay áo của Tam Vô.
Tam Vô cố ý lấy một cái chai để lấy nọc độc từ nhện biến dị, nọc độc của chúng dùng làm vũ khí phòng thủ sẽ rất hữu dụng.
"Hi vọng lũ nhện biến dị sẽ không đến nữa." Tam Vô bước tới đài cao nhìn ra bên ngoài, bên ngoài vẫn còn rất nhiều nhện đang leo trèo và chui vào khe hở.
Tam Vô thở dài, lúc xoay người lại, cô thấy trong ruộng rau ở rìa ngoài cùng, trong cái lồng che phủ thức ăn hình như có thứ gì đó đang ngẩng lên.
Tam Vô dụi mắt.
Ngay sau đó, một vật màu xanh lá, tròn tròn mập mập lăn ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.