Cô Ấy Rất Đáng Yêu! - Diệp Vô Ý Tư
Chương 95
Diệp Vô Ý Tư
10/08/2022
Mưa ngày càng lớn, Triển Nha sợ đất phía dưới sẽ rữa ra, bây giờ cô đi gọi người nhất định không kịp. Nhìn cậu bé nằm dưới mưa, làn da đã trắng bệch vì lạnh, cô căn bản không nghĩ được nhiều như thế
"Tiểu Vũ, em đợi chị một chút nhé, chị sẽ đưa em rời khỏi đây an toàn, đừng lo."
Với sức lực của cô một khó đỡ cái nhánh cây lớn kia đi, nhanh tìm một cành cây và một hòn đá, cô dùng chúng làm đòn bẩy nâng nhánh cây kia lên để vừa chỗ đưa chân cậu bé ra ngoài, thân gỗ chắc như thế kia chắc chắn khiến cậu bé rất đau. Trời vẫn không ngừng mưa, Triển Nha dùng lực mạnh khiến tay tay tê cứng lại, ngay khi có một chỗ hở, cô bé đã nhanh chóng giúp cô kéo chân cậu bé ra ngoài. Triển Nha đỡ cậu bé đứng lên, vì mưa và chân bị vật lớn đè trong thời gian dài khiến cậu bé đứng không vững, may mà cô kịp thời đỡ lấy
"Em có đau lắm không?"
Cậu bé nhìn cô cả ba người đều đã ướt sũng, Tiểu Vũ lắc đầu
"Em không sao, cảm ơn chị."
Còn chưa kịp mỉm cười thì đất phía dưới chân có dấu hiệu sụt xuống, cô vội đẩy cậu bé ra xa còn mình bị rơi xuống rãnh đất sâu bên cạnh. Đất đá lẫn lộn, mưa xối thẳng vào mặt, chân tay cô sớm bị đất đá bao phủ. Cả người Triển Nha đau tới muốn đứt ra, cả cơ thể thoáng vô lực, đầu cô dường như va vào thứ gì đó cứng rắn ánh mắt cũng dần trở nên mờ nhạt, cô nghe thấy tiếng đứa bé gái và cậu bé gọi cô
"Chị ơi... chị ơi..."
Không biết hai đứa trẻ có biết cách tìm người tới cứu cô không, cô lúc này không biết bám víu vào đâu nữa. Cả người cô rất đau, ý thức nhanh chóng chìm vào một mảng tối đen, cô ngất lịm đi trong đống đất đá...
...
...
Đã qua bảy ngày sau khi Triển Nha gặp phải tai nạn ngoài ý muốn kia, cô dường như đã bình phục hơn nhiều
Lúc cô tỉnh dậy giống như vượt qua mớ hỗn độn, trên tay còn cắm kim truyền dịch, lại nhìn Cố Tịch Nam ngủ gục bên cạnh tay cô, đầu cô đau, cả người cũng đau đến âm ỉ, cũng may cô có thể cử động nhẹ tay chân, chưa gãy xương khiến cô rất mừng
Vừa quay đầu Cố Tịch Nam đã tỉnh lại, mấy hôm nay đều là cậu ta chăm sóc cô, khi hai đứa trẻ dẫn cậu ta đến chỗ đó, nhìn Triển Nha bị đất đá bao phủ, trái tim cậu ta thực sự đã rơi xuống hầm băng, mặc kệ mấy người bên cạnh ngăn cản Cố Tịch Nam vội xuống cứu người, cậu ta thật sự sợ cô sẽ xảy ra chuyện gì, thật may khi cô vẫn bình an vô sự
"Triển Nha, cậu tỉnh rồi!" Sự vui mừng trong ánh mắt người con trai trẻ tuổi thật khó mà che dấu
Triển Nha vẫn chưa thể ngồi dậy, cô nhìn cậu ta mỉm cười, cổ họng vẫn có chút khô khốc. Đọc
"Tiểu Vũ, em đợi chị một chút nhé, chị sẽ đưa em rời khỏi đây an toàn, đừng lo."
Với sức lực của cô một khó đỡ cái nhánh cây lớn kia đi, nhanh tìm một cành cây và một hòn đá, cô dùng chúng làm đòn bẩy nâng nhánh cây kia lên để vừa chỗ đưa chân cậu bé ra ngoài, thân gỗ chắc như thế kia chắc chắn khiến cậu bé rất đau. Trời vẫn không ngừng mưa, Triển Nha dùng lực mạnh khiến tay tay tê cứng lại, ngay khi có một chỗ hở, cô bé đã nhanh chóng giúp cô kéo chân cậu bé ra ngoài. Triển Nha đỡ cậu bé đứng lên, vì mưa và chân bị vật lớn đè trong thời gian dài khiến cậu bé đứng không vững, may mà cô kịp thời đỡ lấy
"Em có đau lắm không?"
Cậu bé nhìn cô cả ba người đều đã ướt sũng, Tiểu Vũ lắc đầu
"Em không sao, cảm ơn chị."
Còn chưa kịp mỉm cười thì đất phía dưới chân có dấu hiệu sụt xuống, cô vội đẩy cậu bé ra xa còn mình bị rơi xuống rãnh đất sâu bên cạnh. Đất đá lẫn lộn, mưa xối thẳng vào mặt, chân tay cô sớm bị đất đá bao phủ. Cả người Triển Nha đau tới muốn đứt ra, cả cơ thể thoáng vô lực, đầu cô dường như va vào thứ gì đó cứng rắn ánh mắt cũng dần trở nên mờ nhạt, cô nghe thấy tiếng đứa bé gái và cậu bé gọi cô
"Chị ơi... chị ơi..."
Không biết hai đứa trẻ có biết cách tìm người tới cứu cô không, cô lúc này không biết bám víu vào đâu nữa. Cả người cô rất đau, ý thức nhanh chóng chìm vào một mảng tối đen, cô ngất lịm đi trong đống đất đá...
...
...
Đã qua bảy ngày sau khi Triển Nha gặp phải tai nạn ngoài ý muốn kia, cô dường như đã bình phục hơn nhiều
Lúc cô tỉnh dậy giống như vượt qua mớ hỗn độn, trên tay còn cắm kim truyền dịch, lại nhìn Cố Tịch Nam ngủ gục bên cạnh tay cô, đầu cô đau, cả người cũng đau đến âm ỉ, cũng may cô có thể cử động nhẹ tay chân, chưa gãy xương khiến cô rất mừng
Vừa quay đầu Cố Tịch Nam đã tỉnh lại, mấy hôm nay đều là cậu ta chăm sóc cô, khi hai đứa trẻ dẫn cậu ta đến chỗ đó, nhìn Triển Nha bị đất đá bao phủ, trái tim cậu ta thực sự đã rơi xuống hầm băng, mặc kệ mấy người bên cạnh ngăn cản Cố Tịch Nam vội xuống cứu người, cậu ta thật sự sợ cô sẽ xảy ra chuyện gì, thật may khi cô vẫn bình an vô sự
"Triển Nha, cậu tỉnh rồi!" Sự vui mừng trong ánh mắt người con trai trẻ tuổi thật khó mà che dấu
Triển Nha vẫn chưa thể ngồi dậy, cô nhìn cậu ta mỉm cười, cổ họng vẫn có chút khô khốc. Đọc
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.