Chương 63
Tống Cửu Cận
08/04/2024
Editor: An
Beta-er: Gấu bụng bự, Kỳ Giản Niệm
Sau khi ra khỏi công ty, hai người liếc mắt nhìn nhau.
“Hi Hoà, em nắm chắc phần thắng chứ?”
“Không chắc ạ.” Lục Hi Hoà dứt khoát trả lời.
“Hả?” Cô trả lời vô cùng tự tin khiến Thái Nguyệt bối rối.
Thấy cô ấy ngơ ngác, Lục Hi Hoà cười, sau đó nghiêm túc nói: “Em thì không chắc, nhưng anh ấy thì có.”
Anh ấy?
Thái Nguyệt lập tức bừng tỉnh. Mấy ngày nay bận rộn váng cả đầu luôn rồi, sao lại quên mất Kỷ Diễn chứ nhỉ? Phía sau Lục Hi Hòa còn có Kỷ Diễn mà, có Kỷ Diễn chống lưng rồi thì còn sợ gì nữa?
“Nếu không có anh ấy thì em cũng không hủy hợp đồng dứt khoát như thế. Nên chị cứ yên tâm đi, chị Thái, nếu em đã muốn dẫn chị đi thì tất nhiên sẽ không để chị chịu khổ với em đâu.”
Thật ra, dù không có Kỷ Diễn chống lưng cho Lục Hi Hòa, cô vẫn sẽ rời đi cùng cô ấy. Trước kia có thể cùng nhau vượt qua biết bao khổ cực, giờ có cái khổ nào mà không chịu được chứ?
Lúc hai người đang im lặng thì bỗng nghe thấy tiếng còi xe vang lên cách đó không xa. Giờ Lục Hi Hoà mới nhớ ra Kỷ Diễn vẫn đang đợi mình.
Thái Nguyệt cũng nghe thấy, cô nhìn về phía phát ra âm thanh, là chiếc Maserati màu đen của Kỷ Diễn.
“Chị Thái, đi thôi, đưa chị về nhà trước.”
Thái Nguyệt vừa đi được hai bước thì bỗng nghĩ ra cái gì đó, nói: “Chị tự lái xe tới, không làm phiền hai người đâu, cứ đi trước đi. Chờ chúng ta chuẩn bị xong sẽ nói chuyện huỷ hợp đồng.”
“Cũng được ạ, vậy chị về nghỉ ngơi trước đi.”
“Ừ.”
Nhìn Thái Nguyệt đi xuống hầm gửi xe rồi, Lục Hi Hoà mới đi về phía Kỷ Diễn, mở cửa xe ngồi vào.
“Sao rồi, họ không làm khó em chứ?” Kỷ Diễn lo lắng nhìn cô.
Cô không thắt dây an toàn mà trực tiếp nhào vào lòng anh, đặt cằm lên vai anh, ôm anh. Dường như mọi sự bất an đều biến mất.
Thật ra cô đang nghĩ, nếu không có Kỷ Diễn, chắc cô sẽ không cương quyết hủy hợp đồng như vậy, kể cả hủy hợp đồng cũng không dám dẫn Thái Nguyệt đi.
“Em sẽ huỷ hợp đồng với công ty.”
Giọng cô rầu rĩ, dường như không vui lắm, anh nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cô.
“Huỷ thì huỷ, chúng ta chả thèm. Tới chỗ anh rồi, anh sẽ cho em những gì tốt nhất.”
“Em chỉ cảm thấy hơi tiếc.”
“Bình thường mà, dù gì em cũng làm việc ở đây mấy năm rồi, là do bọn họ khinh người quá đáng, không phải lỗi của em.”
Cô ngẩng đầu nhìn anh, “Nhưng mà lúc nãy em với họ nói chuyện không được vui vẻ lắm. Em sợ họ sẽ không để em đi dễ dàng đâu.”
Kỷ Diễn còn không hiểu tính cô sao, nói không vui lắm có nghĩa là không vui chút nào.
Anh chiều chuộng xoa đầu cô, “Không vui thì không vui. Em không cần lo lắng, anh sẽ bảo Tiếu Mính xử lý. Em chỉ cần lo chuyện huỷ hợp đồng, nếu họ không để em đi, anh sẽ có rất nhiều biện pháp ép họ thả người.”
Lục Hi Hoà nhìn anh, cảm thấy lòng mình ấm áp vô cùng. Cô ôm anh thật chặt: “Kỷ Diễn, có anh thật tốt.”
____
Năng lực làm việc của Tiếu Mính không hề bình thường chút nào. Kỷ Diễn vừa thông báo hôm trước, hôm sau đã chuẩn bị xong đơn huỷ hợp đồng.
Căn cứ theo hợp đồng, Lục Hi Hoà không làm trái với điều lệ nào, nhưng để phòng ngừa Tinh Thượng bám dai như đỉa, Tiếu Mính còn chuẩn bị phương án dự phòng.
Nếu Tinh Thượng thoải mái ký giấy thả người, họ sẽ giải quyết chuyện này trong hoà bình. Nếu không chịu thả, vậy thì sẽ đổi cách giải quyết khác. Dù sao thì cuối cùng người bị lột một lớp da chắc chắn không phải Thiên Ngu.
Hôm sau Lục Hi Hoà cùng mấy luật sư của Thiên Ngu đến Tinh Thượng làm việc.
Lục Hi Hoà đặt đơn trước mặt Trâu Mẫn Dư: “Giám đốc Trâu, tôi đã chuẩn bị xong rồi, bây giờ phiền anh ký tên cho.”
Trâu Mẫn Dư không ngờ tác phong của cô nhanh nhẹn đến thế, hôm qua mới nói hủy hợp đồng, hôm nay đã đưa luật sư tới.
Anh ta cũng không lạ lẫm mấy người này lắm, đây đều là những người đứng đầu trong giới luật sư, hơn nữa, ai cũng biết họ đoàn luật sư của Thiên Ngu.
Không ngờ cô lại dẫn luật sư của Thiên Ngu tới!
Vậy chẳng phải sắp tới cô sẽ gia nhập Thiên Ngu ư?
Trâu Mẫn Dư bỗng thấy e sợ, cũng may lúc đầu anh ta không định bám lấy cô không buông. Mà dù anh ta có muốn bám lấy cô không buông thì cũng chẳng có năng lực mà làm, tuy đoàn luật sư của Tinh Thượng có danh tiếng trong ngành, nhưng làm sao so được với Thiên Ngu?
Hơn nữa, vừa nhìn đã biết họ đã chuẩn bị kĩ trước khi tới rồi, giờ ngoài việc thoải mái thả người thì còn có thể làm gì đây?
Vì thế anh ta đưa tay lấy bút trên bàn ký tên mình, sau đó bình tĩnh đưa hợp đồng cho Lục Hi Hoà.
Lục Hi Hòa nhận lấy rồi đưa hợp đồng cho luật sư, sau đó nói: “Đúng rồi, chắc anh cũng đã nhận được đơn từ chức của quản lý Thái rồi nhỉ?”
“Tôi đã nhận được rồi, lần này cả hai cô đều rời đi, tôi thật sự thấy rất tiếc.”
Lục Hi Hoà cười không đáp.
Có lẽ là xấu hổ, Trâu Mẫn Dư “khụ” một tiếng, tiếp tục nói: “Thật sự không ngờ chúng ta lại chia tay nhau nhanh như vậy. Tôi thật sự rất lấy làm tiếc.”
“Đúng là đáng tiếc thật, nhưng thiên hạ này không có bữa tiệc nào không tàn cả.”
“Haiz, nói chung là duyên mỏng, hi vọng sau này cô sẽ tiến xa hơn, bay cao hơn.” Vừa nói Trâu Mẫn Dư vừa đưa tay ra.
Lục Hi Hoà cũng đưa tay ra, nhẹ nhàng bắt tay với anh ta, khách khí trả lời: “Tôi chúc công ty cũng như vậy.”
Sau khi nói mấy lời xã giao, Lục Hi Hoà và đoàn luật sư lập tức rời đi.
Dọc đường đi, ánh mắt của các nhân viên trong công ty cứ dõi theo họ.
Có hâm mộ, có tiếc nuối, cũng có không cam lòng.
Nhưng từ nay về sau chẳng còn bất cứ quan hệ gì cả.
Ra khỏi công ty, Lục Hi Hoà đang chuẩn bị lên xe thì nghe thấy giọng nói quen quen.
“Chị Hi.”
Lục Hi Hoà xoay người, thấy Mạnh San San chậm rãi đi về phía mình.
Chuyện đã xảy ra một thời gian rồi, mà hình như từ đó đến nay, hai người mới gặp lại nhau. Lần này gặp, Lục Hi Hoà cảm thấy cô nàng gầy đi không ít.
Mạnh San San đi tới, “Chị Hi.”
“Vết thương của cô vẫn chưa khỏi mà, sao còn tới công ty làm gì?”
“Vì em sợ sau lần này sẽ không có cơ hội gặp chị nữa.”
Lục Hi Hoà nghi hoặc nhìn cô nàng, cũng không tỏ thái độ gì.
Mạnh San San hơi do dự, sau đó nói: “Trong khoảng thời gian này em đã suy nghĩ rất lâu. Em cảm thấy cần phải xin lỗi chị. Em thật sự xin lỗi vì đã vô duyên vô cớ khiến chị phải chịu đựng những chuyện đó. Chị vaf công ty đi tới bước này, em cũng có trách nhiệm rất lớn. Em thật sự xin lỗi chị.”
Nói xong, cô nàng cúi gập người xuống.
Thật ra Mạnh San San nói cũng không đúng hoàn toàn, chẳng qua cô nàng chỉ là mồi dẫn mà thôi. Bọn họ ngứa mắt cô đã không phải chuyện ngày một ngày hai. Xét cho cùng, chuyện này và cô nàng cũng chẳng liên quan gì, chỉ là bị lợi dụng thôi.
Nhưng mà cô nàng tuổi còn nhỏ, bây giờ nhận biết rõ đúng sai, nói ra cũng là một chuyện tốt.
“Lời xin lỗi của cô tôi chấp nhận rồi. Chuyện trước đây đừng nhắc lại nữa, việc tôi rời đi cũng không liên quan tới cô. Đây là vấn đề của tôi và công ty.”
“Chị Hi…” Mắt Mạnh San San có chút hồng.
“Được rồi, cô đừng khóc trước mặt tôi, tôi sẽ không an ủi cô đâu. Cô về đi, nghỉ ngơi cho tốt, đừng để mình bị thương.”
Cô là một người khá kỳ quái. Nếu người khác đối xử tệ với cô, cô có thể chiến đấu đến mức đổ máu, không cho họ cơ hội xuống đài. Nhưng nếu họ khom lưng xin lỗi, cô lại không biết phải làm thế nào.
Nghe Lục Hi Hoà nói, Mạnh San San nghẹn ngào kìm nén nước mắt, chân thành nói, “Chị Hi, cảm ơn chị.”
Lần này Lục Hi Hoà không nói gì nữa, chỉ khẽ gật đầu rồi lên xe.
Mạnh San San nhìn theo chiếc xe dần đi xa. Lúc ở bệnh viện nghe Ngô Nhược Mẫn nói, cô đã hiểu ra hết rồi. Những chuyện này đều do Hà Phỉ lợi dụng cô nàng làm đệm lót, cho nên trong lòng cô nàng rất áy náy.
Mạnh San San luôn muốn tìm cơ hội xin lỗi Lục Hi Hoà, nhưng khi ấy cô nàng vẫn chưa xuống giường được nên Ngô Nhược Mẫn không cho cô xuất viện.
Thế là cứ kéo dài từ ngày này qua ngày khác, cho tới khi biết Lục Hi Hoà huỷ hợp đồng với công ty, cô nàng không màng tới sự khuyên bảo của Ngô Nhược Mẫn mà chạy tới đây. Cứ tưởng công ty sẽ làm khó Lục Hi Hòa, nhưng thấy biểu cảm của Lục Hi Hòa thì cô cũng biết mọi chuyện đã được giải quyết ổn thỏa rồi.
Hơn nữa, vừa nhìn đã biết mấy vị luật sư kia là luật sư lớn, như vậy sau này có phát sinh chuyện gì cũng không cần lo.
Giờ cô nàng đã yên tâm hơn rất nhiều. Tuy rằng thời gian ở trong làng giải trí không dài, nhưng trong khoảng thời gian này cô nàng lại học được những điều ở trường không dạy, chính là cách đối nhân xử thế.
Trên thế giới này, không phải cứ nói tốt với bạn thì họ sẽ đối xử tốt với bạn.
Tốt hay xấu thì phải tự nhìn nhận, tìm hiểu, trải nghiệm.
“Cô cho rằng làm như vậy thì sau này cô ta sẽ quan tâm đến cô hơn à?”
------oOo------
Beta-er: Gấu bụng bự, Kỳ Giản Niệm
Sau khi ra khỏi công ty, hai người liếc mắt nhìn nhau.
“Hi Hoà, em nắm chắc phần thắng chứ?”
“Không chắc ạ.” Lục Hi Hoà dứt khoát trả lời.
“Hả?” Cô trả lời vô cùng tự tin khiến Thái Nguyệt bối rối.
Thấy cô ấy ngơ ngác, Lục Hi Hoà cười, sau đó nghiêm túc nói: “Em thì không chắc, nhưng anh ấy thì có.”
Anh ấy?
Thái Nguyệt lập tức bừng tỉnh. Mấy ngày nay bận rộn váng cả đầu luôn rồi, sao lại quên mất Kỷ Diễn chứ nhỉ? Phía sau Lục Hi Hòa còn có Kỷ Diễn mà, có Kỷ Diễn chống lưng rồi thì còn sợ gì nữa?
“Nếu không có anh ấy thì em cũng không hủy hợp đồng dứt khoát như thế. Nên chị cứ yên tâm đi, chị Thái, nếu em đã muốn dẫn chị đi thì tất nhiên sẽ không để chị chịu khổ với em đâu.”
Thật ra, dù không có Kỷ Diễn chống lưng cho Lục Hi Hòa, cô vẫn sẽ rời đi cùng cô ấy. Trước kia có thể cùng nhau vượt qua biết bao khổ cực, giờ có cái khổ nào mà không chịu được chứ?
Lúc hai người đang im lặng thì bỗng nghe thấy tiếng còi xe vang lên cách đó không xa. Giờ Lục Hi Hoà mới nhớ ra Kỷ Diễn vẫn đang đợi mình.
Thái Nguyệt cũng nghe thấy, cô nhìn về phía phát ra âm thanh, là chiếc Maserati màu đen của Kỷ Diễn.
“Chị Thái, đi thôi, đưa chị về nhà trước.”
Thái Nguyệt vừa đi được hai bước thì bỗng nghĩ ra cái gì đó, nói: “Chị tự lái xe tới, không làm phiền hai người đâu, cứ đi trước đi. Chờ chúng ta chuẩn bị xong sẽ nói chuyện huỷ hợp đồng.”
“Cũng được ạ, vậy chị về nghỉ ngơi trước đi.”
“Ừ.”
Nhìn Thái Nguyệt đi xuống hầm gửi xe rồi, Lục Hi Hoà mới đi về phía Kỷ Diễn, mở cửa xe ngồi vào.
“Sao rồi, họ không làm khó em chứ?” Kỷ Diễn lo lắng nhìn cô.
Cô không thắt dây an toàn mà trực tiếp nhào vào lòng anh, đặt cằm lên vai anh, ôm anh. Dường như mọi sự bất an đều biến mất.
Thật ra cô đang nghĩ, nếu không có Kỷ Diễn, chắc cô sẽ không cương quyết hủy hợp đồng như vậy, kể cả hủy hợp đồng cũng không dám dẫn Thái Nguyệt đi.
“Em sẽ huỷ hợp đồng với công ty.”
Giọng cô rầu rĩ, dường như không vui lắm, anh nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cô.
“Huỷ thì huỷ, chúng ta chả thèm. Tới chỗ anh rồi, anh sẽ cho em những gì tốt nhất.”
“Em chỉ cảm thấy hơi tiếc.”
“Bình thường mà, dù gì em cũng làm việc ở đây mấy năm rồi, là do bọn họ khinh người quá đáng, không phải lỗi của em.”
Cô ngẩng đầu nhìn anh, “Nhưng mà lúc nãy em với họ nói chuyện không được vui vẻ lắm. Em sợ họ sẽ không để em đi dễ dàng đâu.”
Kỷ Diễn còn không hiểu tính cô sao, nói không vui lắm có nghĩa là không vui chút nào.
Anh chiều chuộng xoa đầu cô, “Không vui thì không vui. Em không cần lo lắng, anh sẽ bảo Tiếu Mính xử lý. Em chỉ cần lo chuyện huỷ hợp đồng, nếu họ không để em đi, anh sẽ có rất nhiều biện pháp ép họ thả người.”
Lục Hi Hoà nhìn anh, cảm thấy lòng mình ấm áp vô cùng. Cô ôm anh thật chặt: “Kỷ Diễn, có anh thật tốt.”
____
Năng lực làm việc của Tiếu Mính không hề bình thường chút nào. Kỷ Diễn vừa thông báo hôm trước, hôm sau đã chuẩn bị xong đơn huỷ hợp đồng.
Căn cứ theo hợp đồng, Lục Hi Hoà không làm trái với điều lệ nào, nhưng để phòng ngừa Tinh Thượng bám dai như đỉa, Tiếu Mính còn chuẩn bị phương án dự phòng.
Nếu Tinh Thượng thoải mái ký giấy thả người, họ sẽ giải quyết chuyện này trong hoà bình. Nếu không chịu thả, vậy thì sẽ đổi cách giải quyết khác. Dù sao thì cuối cùng người bị lột một lớp da chắc chắn không phải Thiên Ngu.
Hôm sau Lục Hi Hoà cùng mấy luật sư của Thiên Ngu đến Tinh Thượng làm việc.
Lục Hi Hoà đặt đơn trước mặt Trâu Mẫn Dư: “Giám đốc Trâu, tôi đã chuẩn bị xong rồi, bây giờ phiền anh ký tên cho.”
Trâu Mẫn Dư không ngờ tác phong của cô nhanh nhẹn đến thế, hôm qua mới nói hủy hợp đồng, hôm nay đã đưa luật sư tới.
Anh ta cũng không lạ lẫm mấy người này lắm, đây đều là những người đứng đầu trong giới luật sư, hơn nữa, ai cũng biết họ đoàn luật sư của Thiên Ngu.
Không ngờ cô lại dẫn luật sư của Thiên Ngu tới!
Vậy chẳng phải sắp tới cô sẽ gia nhập Thiên Ngu ư?
Trâu Mẫn Dư bỗng thấy e sợ, cũng may lúc đầu anh ta không định bám lấy cô không buông. Mà dù anh ta có muốn bám lấy cô không buông thì cũng chẳng có năng lực mà làm, tuy đoàn luật sư của Tinh Thượng có danh tiếng trong ngành, nhưng làm sao so được với Thiên Ngu?
Hơn nữa, vừa nhìn đã biết họ đã chuẩn bị kĩ trước khi tới rồi, giờ ngoài việc thoải mái thả người thì còn có thể làm gì đây?
Vì thế anh ta đưa tay lấy bút trên bàn ký tên mình, sau đó bình tĩnh đưa hợp đồng cho Lục Hi Hoà.
Lục Hi Hòa nhận lấy rồi đưa hợp đồng cho luật sư, sau đó nói: “Đúng rồi, chắc anh cũng đã nhận được đơn từ chức của quản lý Thái rồi nhỉ?”
“Tôi đã nhận được rồi, lần này cả hai cô đều rời đi, tôi thật sự thấy rất tiếc.”
Lục Hi Hoà cười không đáp.
Có lẽ là xấu hổ, Trâu Mẫn Dư “khụ” một tiếng, tiếp tục nói: “Thật sự không ngờ chúng ta lại chia tay nhau nhanh như vậy. Tôi thật sự rất lấy làm tiếc.”
“Đúng là đáng tiếc thật, nhưng thiên hạ này không có bữa tiệc nào không tàn cả.”
“Haiz, nói chung là duyên mỏng, hi vọng sau này cô sẽ tiến xa hơn, bay cao hơn.” Vừa nói Trâu Mẫn Dư vừa đưa tay ra.
Lục Hi Hoà cũng đưa tay ra, nhẹ nhàng bắt tay với anh ta, khách khí trả lời: “Tôi chúc công ty cũng như vậy.”
Sau khi nói mấy lời xã giao, Lục Hi Hoà và đoàn luật sư lập tức rời đi.
Dọc đường đi, ánh mắt của các nhân viên trong công ty cứ dõi theo họ.
Có hâm mộ, có tiếc nuối, cũng có không cam lòng.
Nhưng từ nay về sau chẳng còn bất cứ quan hệ gì cả.
Ra khỏi công ty, Lục Hi Hoà đang chuẩn bị lên xe thì nghe thấy giọng nói quen quen.
“Chị Hi.”
Lục Hi Hoà xoay người, thấy Mạnh San San chậm rãi đi về phía mình.
Chuyện đã xảy ra một thời gian rồi, mà hình như từ đó đến nay, hai người mới gặp lại nhau. Lần này gặp, Lục Hi Hoà cảm thấy cô nàng gầy đi không ít.
Mạnh San San đi tới, “Chị Hi.”
“Vết thương của cô vẫn chưa khỏi mà, sao còn tới công ty làm gì?”
“Vì em sợ sau lần này sẽ không có cơ hội gặp chị nữa.”
Lục Hi Hoà nghi hoặc nhìn cô nàng, cũng không tỏ thái độ gì.
Mạnh San San hơi do dự, sau đó nói: “Trong khoảng thời gian này em đã suy nghĩ rất lâu. Em cảm thấy cần phải xin lỗi chị. Em thật sự xin lỗi vì đã vô duyên vô cớ khiến chị phải chịu đựng những chuyện đó. Chị vaf công ty đi tới bước này, em cũng có trách nhiệm rất lớn. Em thật sự xin lỗi chị.”
Nói xong, cô nàng cúi gập người xuống.
Thật ra Mạnh San San nói cũng không đúng hoàn toàn, chẳng qua cô nàng chỉ là mồi dẫn mà thôi. Bọn họ ngứa mắt cô đã không phải chuyện ngày một ngày hai. Xét cho cùng, chuyện này và cô nàng cũng chẳng liên quan gì, chỉ là bị lợi dụng thôi.
Nhưng mà cô nàng tuổi còn nhỏ, bây giờ nhận biết rõ đúng sai, nói ra cũng là một chuyện tốt.
“Lời xin lỗi của cô tôi chấp nhận rồi. Chuyện trước đây đừng nhắc lại nữa, việc tôi rời đi cũng không liên quan tới cô. Đây là vấn đề của tôi và công ty.”
“Chị Hi…” Mắt Mạnh San San có chút hồng.
“Được rồi, cô đừng khóc trước mặt tôi, tôi sẽ không an ủi cô đâu. Cô về đi, nghỉ ngơi cho tốt, đừng để mình bị thương.”
Cô là một người khá kỳ quái. Nếu người khác đối xử tệ với cô, cô có thể chiến đấu đến mức đổ máu, không cho họ cơ hội xuống đài. Nhưng nếu họ khom lưng xin lỗi, cô lại không biết phải làm thế nào.
Nghe Lục Hi Hoà nói, Mạnh San San nghẹn ngào kìm nén nước mắt, chân thành nói, “Chị Hi, cảm ơn chị.”
Lần này Lục Hi Hoà không nói gì nữa, chỉ khẽ gật đầu rồi lên xe.
Mạnh San San nhìn theo chiếc xe dần đi xa. Lúc ở bệnh viện nghe Ngô Nhược Mẫn nói, cô đã hiểu ra hết rồi. Những chuyện này đều do Hà Phỉ lợi dụng cô nàng làm đệm lót, cho nên trong lòng cô nàng rất áy náy.
Mạnh San San luôn muốn tìm cơ hội xin lỗi Lục Hi Hoà, nhưng khi ấy cô nàng vẫn chưa xuống giường được nên Ngô Nhược Mẫn không cho cô xuất viện.
Thế là cứ kéo dài từ ngày này qua ngày khác, cho tới khi biết Lục Hi Hoà huỷ hợp đồng với công ty, cô nàng không màng tới sự khuyên bảo của Ngô Nhược Mẫn mà chạy tới đây. Cứ tưởng công ty sẽ làm khó Lục Hi Hòa, nhưng thấy biểu cảm của Lục Hi Hòa thì cô cũng biết mọi chuyện đã được giải quyết ổn thỏa rồi.
Hơn nữa, vừa nhìn đã biết mấy vị luật sư kia là luật sư lớn, như vậy sau này có phát sinh chuyện gì cũng không cần lo.
Giờ cô nàng đã yên tâm hơn rất nhiều. Tuy rằng thời gian ở trong làng giải trí không dài, nhưng trong khoảng thời gian này cô nàng lại học được những điều ở trường không dạy, chính là cách đối nhân xử thế.
Trên thế giới này, không phải cứ nói tốt với bạn thì họ sẽ đối xử tốt với bạn.
Tốt hay xấu thì phải tự nhìn nhận, tìm hiểu, trải nghiệm.
“Cô cho rằng làm như vậy thì sau này cô ta sẽ quan tâm đến cô hơn à?”
------oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.