Chương 86
Tống Cửu Cận
08/04/2024
Editor: Kỳ Giản Niệm
Beta-er: Kỳ Giản Niệm
Lục Hi Hòa càng nghĩ càng tủi thân, nước mắt của chợt rơi xuống, cô hơi nghẹn ngào, bởi vì không bật đèn, nên Kỷ Diễn không nhận ra cô đang khóc, thấy cô không ngừng run rẩy, anh chỉ nghĩ là do cô chưa bình tĩnh lại, nhưng mà sau vài giây, anh mới nhận ra có gì đó không ổn.
Anh vươn tay bật đèn, phòng khách lập tức sáng lên, anh cũng nhìn rõ dáng vẻ của cô lúc này.
Hai đuôi mắt phiếm hồng, hốc mắt còn long lanh nước, nháy mắt lăn dài xuống, gò má sống mũi đỏ ứng, vừa đáng thương vừa đáng yêu, anh nhìn mà thấy đau lòng, nhanh chóng ôm cô vào lòng: “Bé ngốc, sao em lại khóc thế?”
Anh ôm vậy càng làm cô đau hơn, chân cô rất đau! Cô khóc dữ dội hơn, vừa khóc vừa đánh anh: “Đồ khốn nạn! Đồ vô lại! Đau chết em rồi!”
Nghe cô kêu đau, sắc mặt Kỷ Diễn lập tức thay đổi, đưa tay sờ xuống dưới: “Đau ở đâu?”
Lục Hi Hòa bỗng quên cả khóc, nhanh chóng nắm lấy bàn tay đang sờ soạng của anh, tức giận mắng: “Vô liêm sỉ, không được sờ… hức…”
Mắng xong, đánh xong, cả hai đều ngẩn ngơ, anh nhìn em, em nhìn anh, không ai nói gì.
Cuối cùng Kỷ Diễn không nhịn được nở nụ cười, nếu không phải Lục Hi Hòa còn đang bám vào người anh, anh sợ mình sẽ cười gập cả người trước mặt cô, Lục Hi Hòa cũng xấu hổ, việc khóc lóc đánh người này vô cùng mất mặt, nhưng thấy anh cười thành như vậy, cô không thấy xấu hổ nữa, chỉ thấy bực bội.
Cô cắn môi, nhìn anh không nói một lời nào, mặc cho nước mắt rơi xuống, tức giận, bực mình, tủi thân, Kỷ Diễn chính là một tên khốn khiếp!
Thấy cô khóc như vậy, Kỷ Diễn cũng không dám cười nữa, nhanh chóng lau nước mắt cho cô, vừa lau vừa tỏ ra yếu thế: “Ngoan nào, đừng khóc nữa, anh sai rồi, anh sai rồi, anh không cười nữa nhé?”
Lục Hi Hoà không thèm để ý đến anh, hung hăng lau nước mặt, không thèm nói với anh cậu nào, lần này Kỷ Diễn thực sự rất cuống, bình thường cô cũng khóc ở trên giường, nhưng mà không giống hôm nay: “Anh sai thật rồi, em đừng khóc nữa mà, lòng anh đau lắm.”
“Em không bao giờ… nói chuyện với anh nữa, em không bao giờ… để ý đến anh nữa.”
“Không được.” Anh phản đối kịch liệt.
Đột nhiên Lục Hi Hòa hung dữ lườm anh: “Em không thèm nói chuyện với anh nữa, mặc kệ anh luôn, anh là tên khốn, em đau thế này mà anh còn cười được, anh vốn không hề yêu em!”
Không biết Kỷ Diễn có nghe hết câu nói của cô, nghe thấy cô kêu đau, anh nhớ lúc nãy cô cũng bảo thế, gấp gáp hỏi cô: “Đau? Em đau ở đâu? Có phải anh làm em đau không, ở dưới à…”
“Khốn khiếp! Chân đau, lưng đau! Cả người đau!” Lục Hi Hòa đấm mạnh lên người anh.
Kỷ Diễn luống cuống, không nói nhiều vội ôm cô vào phòng ngủ, anh nhẹ nhàng đặt cô trên giường, vừa chạm xuống giường, đùi và cẳng chân của Lục Hi Hòa như thể bị rút gân, Kỷ Diễn quỳ một gối xuống trước mặt cô, bàn tay thon dài xoa năn chân cho cô, vừa tê lại vừa đau, Lục Hi Hòa khóc lóc kêu: “Đau quá…”
“Không sao hết, xoa một chút là hết ngay.” Kỷ Diễn an ủi, động tác cũng nhẹ hơn hẳn.
Anh xoa chân này xong rồi đổi sang chân còn lại, mãi đến khi xoa xong hai chân anh mới buông cô ra.
“Em nằm sấp đi để anh xem lưng em nào.”
Lục Hi Hòa khóc xong rất mệt, nên cũng ngoan ngoãn lật người lại. Sau khi cô nằm sấp xuống, anh nhìn thấy lưng cô đỏ bừng, vừa rồi hai người không cởi hết quần áo, cũng không biết còn chỗ nào bị thương không, vì thế anh kéo khóa váy xuống.
Anh vừa kéo, Lục Hi Hòa lập tức khẩn trương xoay người lại: “Không được.”
Kỷ Diễn dở khóc dở cười trước hành động của cô, anh nhẹ nhàng xoa đầu cô: “Anh không làm, chỉ muốn kiểm tra xem em bị thương ở đâu nữa không thôi.”
Nghe anh nói vậy, Lục Hi Hoà mới thả lỏng cảnh giác, an tâm nằm sấp lại.
Kỷ Diễn dễ dàng kéo khóa váy của cô xuống, những nơi được quần áo bảo vệ vẫn không thoát được, tuy rằng vết thương nghiêm trọng, nhưng cũng không khá hơn là bao, anh không dám đưa tay chạm vào.
“Ngoan nhé, chờ anh một chút.”
Lục Hi Hòa quay đầu nhìn anh, buồn bực ồ một tiếng.
Lúc Kỷ Diễn trở về, anh cầm theo một chiếc khăn lông: “Anh đắp cho em nhé, được không?”
“Được.”
Kỷ Diễn dịu dàng đắp khăn lông lên lưng cô, Lục Hi Hòa co rúm người lại: “Lạnh quá.”
“Vì bên trong có đá, không sao đâu, chườm đá là hết thôi.”
“Ồ.”
Thật ra đắp khăn như vậy rất thoải mái, ban đầu hơi lạnh, những càng lúc càng dễ chịu, mấy chỗ vốn rất đau cũng không còn đau nữa.
Lục Hi Hòa không biết anh xoa cho mình bao lâu, nhưng mà cô chợt cảm thấy lưng mình ấm ấm, là môi Kỷ Diễn, anh đang hôn lưng cô, cô quay đầu nhìn anh.
“Anh làm gì thế?”
“Hi Hòa, anh xin lỗi.” Giọng anh không giấu được vẻ tự trách và đau lòng.
Lúc anh nói xin lỗi, Lục Hi Hòa đã mềm lòng rồi, nhưng cô không muốn tha thứ cho anh dễ dàng như thế, vì vậy cố ý nghiêm mặt hỏi: “Anh thật sự biết sai rồi sao?”
“Ừ, anh biết sai rồi.”
“Thế em phải phạt anh mới được.”
“Em muốn phạt anh như thế nào cũng được.”
“Thật không?”
“Thật mà.”
“Thế em phạt anh, ừm… phạt anh lần sau nằm dưới, còn em nằm trên.”
“Gì cơ?”
“Sao nào? Anh không chịu à?”
Kỷ Diễn đang đau lòng cho cô, vì vậy cô nói gì anh cũng đồng ý cả: “Không phải, anh rất sẵn lòng.”
Nghe vậy, Lục Hi Hòa mỉm cười, lần sau cô ở phía trên giết chết anh luôn!
Cô làm nũng: “Vậy… anh xoa cho em tiếp đi, xoa xong cũng đỡ đau hẳn đấy.”
“Được.”
Sau khi tắm rửa xong, hai người nằm trong chăn, anh sợ cô nằm ngửa sẽ đau lưng, nên kéo cơ thể nhỏ nhắn mềm mại của cô dán sát vào lòng mình, một tay để lên eo cô, tay còn lại nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc đen của cô.
“Hết đau chưa em?”
Lúc nãy thật sự rất đau, nhưng sau khi chườm lạnh đã đỡ hơn rồi, cảm giác đau gần như mất hẳn, cô lắc đầu, nói: “Hết đau rồi ạ.”
Kỷ Diễn yêu chiều hôn lên mái tóc cô: “Vậy thì tốt rồi, không còn sớm nữa, ngủ thôi.”
Lục Hi Hòa điều chỉnh vị trí một chút, áp má vào ngực anh: “Vâng.”
“Anh tắt đèn nhé?”
“Ừm.”
Sau khi tắt đèn, Lục Hi Hòa cũng nhắm hai mắt lại, lúc cô chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, cô đột nhiên nghĩ tới một chuyện, cô nằm sấp xuống, áp má vào cổ anh: “Anh ngủ chưa?”
“Sao thế em?”
“Tại sao hôm nay anh lại đến tham dự buổi tuyên truyền phim Linh lung, anh đừng lừa em như lừa đám phóng viên kia, trước đây công ty anh cũng đầu tư rất nhiều bộ phim rồi, nhưng em chưa từng thấy anh tham dự mấy buổi tuyên truyền gì đó, hôm nay anh tới là vì em đúng không?” Lục Hi Hòa dừng một chút rồi nói tiếp: “Anh cố ý đi thảm đỏ cùng em, còn nói nhiều trước mặt đám phóng viên như vậy, cả ba câu trả lời đều liên quan đến em, anh có tin ngày mai chúng ta sẽ lên hot search không hả?”
Kỷ Diễn cười: “Tin chứ!”
Anh làm nhiều như vậy mà không lên nổi hot search thì chẳng phải đang làm không công sao?
Lục Hi Hòa nhíu mày, đôi mắt xinh đẹp khẽ chuyển động: “Không đúng, có gì đó sai sai nè.” Cô đột nhiên bật đèn đầu giường, vén chăn ngồi dậy: “Kỷ Diễn, anh cố ý đúng không, cố ý lập lờ nước đôi trước mặt họ, có phải anh muốn… công khai không?”
Kỷ Diễn bất đắc dĩ, có cô vợ thông minh thế này là cảm giác thế nào?
Anh cũng ngồi dậy, vươn tay ôm eo cô, tiện thể kéo cô nằm xuống: “Muốn nói cứ nói đi, em vén chăn ra làm gì?”
Lục Hi Hòa vỗ tay anh: “Anh đừng nói lảng sang chuyện khác, trả lời em đúng hay không thôi?”
“Đúng, em nói đúng hết, không phải là em định thế đấy chứ?”
Lục Hi Hòa cắn môi, thật ra không phải cô không có ý định này, chỉ là hơi bất ngờ, với lại cô vẫn chưa kịp phản ứng.
Kỷ Diễn thấy cô im lặng, tưởng cô không có ý định này thật, anh ông vai cô, nhìn thẳng vào mắt cô, nghiêm túc nói: “Anh muốn được đường đường chính chính ở bên em, giống như bao cặp đôi khác vậy, không cần phải giấu diếm gì cả, muốn ôm thì ôm, muốn hôn thì hôn, chẳng lẽ không được ư?”
Lục Hi Hòa bị sự nghiêm túc trong mắt anh làm sợ hết hồn, cô có bảo không được đâu, anh phản ứng lớn như thế làm gì, cô hôn lên khóe miệng anh một cái, đáp: “Em thấy rất… được.”
“Hả?” Kỷ Diễn vẫn chưa kịp phản ứng.
“Anh bị ngốc hả, em bảo được.”
Kỷ Diễn cười khanh khách, anh giữ gáy cô, hung hăng hôn lên đôi môi đỏ thắm kia.
Kỷ Diễn đang định hôn thêm cái nữa thì Lục Hi Hòa nhanh chóng ngăn anh lại: “Được rồi, không hôn nữa, hôn nữa là miệng em sưng lên đấy.”
Kỷ Diễn hôn vào lòng bàn tay cô: “Ừm, không hôn nữa.”
“Đúng rồi, ngày mai công khai luôn ạ?”
Kỷ Diễn nghiêm túc nói: “Không vội, cứ từ từ thôi, anh sợ bị fan của em vây đánh.”
Lục Hi Hòa bị anh chọc cười, tuy Kỷ Diễn không ở trong giới giải trí, nhưng địa vị của anh trong giới giải trí không hề thấp: “Anh đừng nói nữa, còn chưa biết ai bị vây đánh đâu.”
Kỷ Diễn lập tức nghiêm mặt: “Em yên tâm, anh sẽ không để chuyện như vậy xảy ra đâu.”
Lục Hi Hòa ngẩn người, sau đó bật cười, mi mắt cong cong, cô tựa đầu vào vai anh: “Vậy anh phải giữ lời đấy, anh phải bảo vệ em.”
Kỷ Diễn ôm lấy bờ vai cô: “Ừm.”
------oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.