Chương 134: Ngoại truyện 1
Kim Họa
02/07/2021
Edit+Beta: Thi Wattpad: NhaThi1789
Một năm sau, cuối mùa hè.
Đám cưới được Phó Thời Lễ ấp ủ từ lâu được mang lên bàn bạc.
Năm đó khi Khương Từ mang thai, cô quay phim rồi sinh con, hôn lễ cứ bị như vậy bị trì hoãn, ở cữ
xong lại chạy sang Mỹ học thêm, quá bận rộn nên không thể tổ chức. Ba năm sau về nước còn tiếp tục
làm phim.
Kết quả hôn lễ cứ chậm chạp không được tổ chức.
Phó Thời Lễ tranh thủ lúc cô quay phim xong đang ở nhà nghỉ ngơi nên đưa chuyện này ra bàn bạc. Đã
kéo dài mấy năm rồi Khương Từ còn dám viện cớ, anh liền cười như không cười hỏi: ”Em không muốn cho
anh một danh phận?”
Mỗi lần đến lúc này, Phó Thời Lễ xoay người, Tự Bảo than thở: “Mami người không cho baba danh phận,
con chính là con ngoài giá thú.”
“Vớ vẩn!” Khương Từ đem 2 chữ này ném vào mặt cậu.
Hai người đường đường chính chính lãnh chứng, cái gì con ngoài giá thú? Mà Phó Thời Lễ lại không
quản được cái này, anh tiết lộ tin tức về việc tổ chức hôn lễ cho mẹ mình. Mấy năm nay Đường Yến
Lan đã niệm đi niệm lại rất nhiều lần, thấy con trai cuối cùng cũng mở lời, nóng lòng đến mức ngày
hôm sau trực tiếp đến nhà.
Khương Từ có thể chống lại Phó Thời Lễ, nhưng không thể chống lại mẹ chồng mình.
Sau khi cô gật đầu, Đường Yến Lan nắm lấy tay cô, cười hề hề nói: “Con đừng sợ phiền phức, con cứ
yên tâm làm cô dâu, mọi chuyện cứ giao cho người lớn chúng ta.”
Khương Từ thấy Tự Bảo được nuôi dưỡng đến tuổi cắp sách đến trường, bản thân cô lại không thèm để ý
đến mấy chuyện này nên cảm thấy không cần thiết phải vất vả. Nhưng Đường Yến Lan lại hận không thể
mời tất cả bạn bè, người thân đến làm một buổi lớn.
Hôn lễ được lên kế hoạch trước 6 tháng, không chỉ Đường Yến Lan đặc biệt quan tâm, Khương Từ cũng
không ngờ ngay cả mẹ cô cũng tham gia.
Hai nhà ở cạnh nhau, Từ Uyển Nghi đẩy công việc nửa năm, mỗi ngày thảo luận chi tiết hôn lễ, cũng
chỉ cách vài bước, rất thuận tiện.
Sau khi ngày cưới được xác định, thời gian trôi qua nhanh chóng chỉ cách ngày diễn ra hôn lễ khoảng
nửa tháng. Hai bác gái Khương gia ở Bắc Kinh cũng đến, giữ thể diện cho Khương Từ, ở lại nhà Đường
Yến Lan. Ngày thường giúp đỡ cùng nhau sắp xếp hôn lễ, với Từ Uyển Nghi nước sông không phạm nước
giếng.
Tuy rằng quan hệ không thấy ấm lên nhưng mọi người dường như đều vì Khương Từ mà làm tốt, cũng
không có việc gì.
Trong sáu tháng chuẩn bị hôn lễ này, đúng như lời Đường Yến Lan nói Khương Từ không cần lo lắng bất
cứ thứ gì.
Cô ở nhà không có chuyện gì làm, cũng không hiểu vì sao thời gian trôi qua nhanh vậy, cô chỉ trơ
mắt nhìn mẹ chồng và mẹ mình sắp xếp mọi chuyển ổn thỏa, chỉ chớp mắt đã sắp đến hôm cử hành hôn
lễ.
Trong khoảng thời gian này, Khương Từ bận đi thử váy cưới mà Phó Thời Lễ đã đặc biệt bỏ ra hàng
chục triệu để tìm nhà thiết kế cao cấp ở nước ngoài. Mặc dù nhàn rỗi không cần lo gì nhưng chuyện
chọn váy cưới, không có cách nào tìm được người thay thế.
Nhà thiết kế may một chiếc váy cưới hoàn hảo cho cô, kích thước vừa vặn, kế tiếp Khương Từ sẽ phải
khống chế chế độ ăn uống của mình, sợ đến lúc đó tăng cân không mặc được sẽ rất xấu hổ.
Vào buổi sáng cuối tuần, Khương Từ xung phong nhận việc chuẩn chuẩn bị kẹo cưới. Cô bận rộn trong
thư phòng 2 tiếng, buổi chiều đến nhà mẹ chồng một chuyến.
Váy cưới là phong cách phương Tây, nhưng trang phục kính rượu lại là phong cách Trung Quốc.
Khương Từ còn chưa chọn được, tối hôm qua bị thúc giục, Đường Yến Lan ở trong điện thoại nói: “Công
ty trang phục của Doãn Yên có nhiều nhà
thiết kế xuất sắc, bọn họ thiết kế lễ phục phong cách cũng không tồi. Con bé gọi điện cho mẹ sẽ gọi
người đưa mấy bộ đến cho con chọn, ngày mai lúc nào con đến nhà mẹ một chuyến?”
Khương Từ biết Kiều Doãn Yên chủ động tặng lễ phục cũng chỉ vì muốn lấy lòng mẹ chồng.
Dù gì cô cũng đã quen dùng những chiêu trò hời hợt, quan hệ căng thẳng là một chuyện, nhưng vẫn
phải giả vờ chị em dâu hòa thuận trước mặt Đường Yến Lan và người Khương gia…
Kiều Doãn Yên an phận không đến trêu chọc, Khương Từ tự nhiên sẽ không vạch áo cho người xem lưng.
(*) Vạch áo cho người xem lưng: Tự để lộ cái không tốt, không hay trong nội bộ cho người khác biết.
Chiều hôm đó cô đến thử lễ phục, mẹ cô không có trong biệt thự, hai bác gái Khương gia và Đường Yến
Lan đang ngồi trong phòng khách bận rộn thảo luận về chuyện đưa thiệp cưới, vừa tới liền nói: ”Lễ
phục ở trong phòng, con lên thử xem.”
“Vâng.” Khương Từ gật đầu, xoay người đi lên lầu.
Cô đẩy cửa căn phòng trên lầu 2 ra, bên trong được trang trí thành phòng cưới. Đầu giường còn treo
một bức ảnh cưới, là năm nay cô và Phó Thời Lễ đã chụp, Tự Bảo và nhị thai cũng vào cảnh, cũng có
thể coi đây là ảnh gia đình.
Khương Từ nhìn thấy trên giường có ba bộ áo dài cưới truyền thống thêu bằng lụa vàng, nhìn qua thật
đẹp và sang trọng.
Cô bước tới, ánh mắt kinh ngạc, cúi người, đầu ngón tay chạm nhẹ vào chiếc váy mỏng manh xinh đẹp
trước mặt, nhưng đột nhiên dừng lại ở đường viền cổ áo.
Khương Từ cau mày lại liên tục kiểm tra kiểu dáng của cổ ba bộ lễ phục này.
Nếu không phải cô làm phim, biết một số nghi thức hôn lễ truyền thống thì e rằng cô sẽ không biết
chiếc váy vạt xéo truyền thống này là cho vợ lẽ mặc còn váy vợ chính mặc là váy tứ thân.
Ba bộ lễ phục đắt tiền Kiều Doãn Yên gửi đến đều là vạt xéo, nếu cô mặc ra kính rượu trong hôn lễ
thì không phải Phó gia làm trò cười trước mặt mọi người sao, tự hạ thấp thân phận vợ chính, nói cho
mọi người biết cô là vợ lẽ của Phó Thời Lễ?
Sắc mặt Khương Từ hoàn toàn thay đổi, ôm tất cả lễ phục vào trong ngực, trực tiếp đi ra khỏi phòng.
Dưới lầu, Đường Yến Lan thấy cô nhanh như vậy đã xuống, ngạc nhiên nói: “Sao thế, đều không thích
sao?”
“Mẹ.” Khương Từ nói trước mặt hai bác gái Khương gia, cũng không gạt người, trên mặt không có một
nụ cười nào, nói: “Mặc dù ba bộ lễ phục em dâu gửi đến rất đắt tiền nhưng con mặc lại không thích
hợp.”
Đường Yến Lan chẳng hay biết gì, tỏ thái độ nói: “Sao lại không thích hợp, kết hôn con mặc đồ đắt
tiền có sao đâu.”
Khương Từ đặt lễ phục lên trên ghế sofa, lại nói: ”Vợ chính mặc quần áo của vợ lẽ, con sợ sẽ bị chê
cười.”
Là người coi trọng quy củ lại càng chú trọng đến những chi tiết này, giống như lễ phục vạt xéo,
Khương Từ không biết Kiều Doãn Yên đang có ý gì lại đưa cả 3 bộ đều kiểu dáng này.
Cô nhìn Đường Yến Lan cầm lễ phục lên xem một lần nữa, có lẽ lúc trước không để ý đến chi tiết này,
sắc mặt lập tức khó coi.
Hai bác gái Khương gia nhìn nhau, đều là nhân vật có thế lực đến đây để chống lưng cho Khương Từ sẽ
không nhìn ra sao?
Một người diễn mặt đỏ, một người diễn mặt trắng nói:
“Nhà ai dạy ra một cô gái không biết lễ nghi như vậy, lấy lễ phục vạt xéo cho cô dâu mặc để tìm đen
đủi sao?”
“Quên mấy bộ lễ phục này đi, Khương Từ, bác gái sẽ chuẩn bị lễ phục cho cháu, nhà mẹ đẻ lại không
phải không có ai……”
Đường Yến Lan vốn đã xấu hổ lại bị hai vị thông gia nói như vậy lại càng xấu hổ không xuống đài
được.
Khương Từ biết mẹ chồng cũng lo lắng cho đám cưới, nhưng mỗi lần Kiều Doãn Yên làm việc xấu cô đều
vì sự hòa thuận của họ hàng mà chưa bao giờ lấy ra nói với trưởng bối Phó gia. Lần này cô không
muốn nhịn nữa, bằng không sẽ dây dưa không rõ cũng tùy ý để hai bác gái nói.
Tối đó, Đường Yến Lan đã gửi nguyên vẹn ba bộ lễ phục vạt xéo đến Kiều gia.
Con dâu không phải là con ruột, Đường Yến Lan cũng không đến dạy dỗ Kiều Doãn Yên mà chỉ tiện thể
nhắn gửi chuyện này cho bà thông gia.
Kiều phu nhân hy sinh tất cả vì lợi ích của Kiều gia, thậm chí ngay cả hạnh phúc của con gái bà
cũng có thể hy sinh.
Lời Đường Yến Lan nói, bà nghe hiểu, suốt đêm gọi Kiều Doãn Yên về, ném ba bộ lễ phục vạt xéo xuống
đất, ngữ khí nghiêm khắc: “Con cho rằng sử dụng thủ đoạn là người khác ngu ngốc không nhìn ra sao?
Thân phận của Khương Từ đã sớm không còn như xưa, người chống lưng cho cô ấy bây giờ là Khương gia
ở Bắc Kinh, là danh môn vọng tộc chân chính.
Vì sao mẹ chồng con tốn công tốn sức nhưng nhất định phải tổ chức hôn lễ? Khương gia còn cử người
đến giúp, chính là muốn nói cho mọi người biết cô con dâu Phó gia cưới về có thân phận và bối cảnh
hùng hậu như thế nào, đừng không có mắt ăn hiếp người khác.”
Kiều phu nhân hận không thể rèn sắt thành thép với con gái, chỉ vào cô nói: “Con không tạo quan hệ
tốt với Khương Từ, ngược lại còn đắc tội với Khương gia, con là muốn khiến mẹ tức chết sao?”
(*) hận không thể rèn sắt thành thép: ý chỉ thái độ nghiêm khắc vì muốn tốt cho ai đó hoặc gấp gáp
muốn làm gì đó mà không được.
Kiều Doãn Yên không nói một lời nghe mẹ dạy dỗ, môi đỏ mấp máy. Lúc đầu cô muốn giải thích việc này
cô thật sự không phải cố ý. Cô tặng lễ phục là vì thân là em dâu, Khương Từ tổ chức hôn lễ, không
đi giúp đỡ cũng không nói gì sợ Đường Yến Lan sẽ nghĩ này nghĩ nọ nên tùy tiện tặng lễ phục.
Kiều Doãn Yên chỉ yêu cầu nhà thiếu kế của công ty chuẩn bị mấy bộ lễ phục gửi qua nhưng sau đó
cũng không hỏi đến, ai biết sẽ trùng hợp như vậy, ba bộ lễ phục toàn bộ đều là kiểu vạt xéo.
Điều này khiến cô khó phản bác, cộng với việc trước đó cô bất hòa với Khương Từ, nói ra cũng không
ai tin.
Đối mặt với bộ dạng tức muốn hộc máu của mẹ mình, Kiều Doãn Yên đột nhiên ngay cả một chữ cũng
không muốn nói, trong lòng cảm thấy có một loại khoái cảm trả đũa.
Mẹ cô muốn thông qua hôn lễ tạo quan hệ với Khương gia nhưng giờ giỏ tre không kín múc bao nhiêu
cũng là công cốc.
Thật đáng buồn.
*
Kiều Doãn Yên nghe xong hai tiếng dạy bảo, thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi mới rời khỏi Kiều gia.
Việc này còn chưa xong, cô về đến nhà đã là rạng sáng, đèn phòng khách bật sáng, Kiều Doãn Yên vào
cửa đã nhìn thấy Phó Đình Ngạn vô cảm ngồi trên sô pha.
Nửa năm trước, hai người vì con gái Phó Ý Kiều mà sống cùng nhau lần nữa nhưng lại ngủ riêng.
Phó Đình Ngạn rất bận rộn với công việc của mình, ngày nào cũng phải tăng ca đến khuya, đôi khi
trực tiếp ở lại bệnh viện. Dù có về nhà, cũng chỉ trước mặt con gái hai vợ chồng mới giả vờ hòa
thuận nhưng quan hệ vẫn lạnh nhạt như cũ.
Kiều Doãn Yên nhìn thấy anh liền bất động ngay tại chỗ.
Trước đây, Phó Đình Ngạn dù bận đến mấy đến tối cũng sẽ về nhà, nhưng bây giờ ba ngày đều không về
nhà. Cô cũng gần như quên mất lần cuối cô nhìn thấy anh ở nhà là một tuần trước.
Có lẽ anh cố ý nhường chỗ cho cô, Kiều Doãn Yên lại không muốn đối mặt với nội tâm muốn giữ anh lại
của chính mình.
Quan hệ hai người cứ đóng băng theo cách này, cô không nói lời nào, lần này Phó Đình Ngạn mở miệng
liền chất vấn: “Lễ phục vạt xéo là chuyện gì vậy?”
Đôi mắt Kiều Doãn Yên khẽ chuyển động, đôi môi cô nở một nụ cười trào phúng: “Khương Từ lại về cáo
trạng?”
Nghĩ lại cũng đúng, người phụ nữ này sẽ giả bộ bình thường nhưng khi đắc tội với cô, xoay người lại
đi tìm Phó Thời Lễ.
Lễ phục vạt xéo nháo đến nhà mẹ đẻ cô sao lại không nháo đến Phó Đình Ngạn?
“Lần trước chuyện em vu oan hãm hại, chị dâu đã rộng lượng không so đo với em. Lần nay em còn muốn
đưa lễ phục vạt xéo đến làm nhục chị ấy?” Kiều Doãn Yên nhìn Phó Đình Ngạn, đầu ngón tay cô hung
hăng véo chặt thịt lòng bàn tay, hơi nâng cằm, bưng bộ dáng cao quý không muốn để người khác nhìn
ra sự bối rối của mình: “Anh nói đúng.”
Lời này của cô khiến Phó Đình Ngạn lộ vẻ thất vọng trong mắt: “Tôi cho rằng em chán ghét một mình
tôi là đủ rồi, không nghĩ tới em còn ghét người nhà tôi.”
Kiều Doãn Yên cảm thấy ngực hơi đau, hai mắt híp lại nhìn anh chằm chằm.
Phó Đình Ngạn trông rất suy sụp, cười tự giễu: “Em muốn ly hôn với tôi, đã nghĩ đến chuyện đấy rất
lâu rồi?”
Không khí trong phòng khách yên lặng, lời này của anh, anh cũng không nhìn sắc mặt Kiều Doãn Yên
nữa. Nhiều năm như vậy, anh đã phải trả giá cho cuộc hôn nhân này một cách mù quáng, cũng đã mệt
mỏi.
Không thể tranh với người chết trong lòng cô, vì để quãng đời còn lại của cô có thể sống thoải mái
hơn.
Phó Đình Ngạn chủ động yêu cầu ly hôn, anh nói: “Về sau không cần biết người trong lòng em là Ngụy
Chấp hay là Trương Chấp, Lý Chấp…… đều không có người có thể quản em.”
Chuyện Ngụy Chấp bị vạch trần khiến hai người họ đã không thể tìm lại nhu tình mật ý trước kia.
Lần này chuyện lễ phục vạt xéo cũng chỉ là ngòi nổ, mà nguyên nhân sâu xa vẫn do hai người.
Phó Đình Ngạn nâng đôi mắt đỏ ngầu lên nhìn người phụ nữ cao quý đang lẳng lặng đứng trong phòng
khách. Hai chữ ly hôn từ trong miệng nói ra, trái tim anh theo đó mà siết chặt, gân xanh trên bàn
tay nổi lên, bàn tay nắm chặt, nói nốt điều cuối cùng muốn nói với cô: “Anh thả tự do cho em, đi
yêu Ngụy Chấp.”
Toàn bộ quá trình Kiều Doãn Yên đều yên lặng nghe hết, không xen lời. Cô đau đớn đến chết lặng, hàm
răng cắn chặt đầu lưỡi đến chảy máu cũng không có cảm giác. Một lúc sau, Phó Đình Ngạn ngồi trên
ghế sô pha vẫn luôn duy trì động tác đơ ra không động đậy, cho đến khi cô nói ra một chữ: “Được.”
Ly hôn ——
Được ——
Ba chữ, anh một lời, tôi nói một chữ.
Liền kết thúc cuộc hôn nhân kéo dài mấy năm này.
*
Hai ngày trước đêm tân hôn, Khương Từ mới biết tin Phó Đình Ngạn và Kiều Doãn Yên ly hôn.
Bởi vì Phó Thời Lễ bị gọi ra ngoài uống rượu, đến đêm khuya mới trở về. Cô ngửi thấy mùi thuốc lá
và mùi rượu nồng nặc trên người anh, có chút không vui nói: “Nếu không phải con trai đã đi học thì
em còn tưởng hai người đi tổ chức tiệc tạm biệt cuộc sống độc thân trước ngày cưới đấy.”
Phó Thời Lễ nắm tay cô đi vào thư phòng, anh uống rất nhiều nhưng không say, nói từng chữ giải
thích rất rõ ràng: “Không phải anh tạm biệt cuộc sống độc thân, là Đình Ngạn trở lại độc thân.”
Khương Từ nghe xong kinh ngạc, ngơ ngác hỏi: “Cậu ấy…… ly hôn với người kia?”
Kiều Doãn Yên được Phó Đình Ngạn đặt trên đầu quả tim yêu thương. Cô còn tưởng Phó Đình Ngạn sẽ
tiếp tục kiên nhẫn dỗ dành. Quan hệ vợ chồng giằng co, chỉ cần đàn ông không buông tay, sớm muộn gì
cũng hòa giải.
Phó Thời Lễ nhìn thấu suy nghĩ của cô, nói: “Kiều Doãn Yên làm chuyện gì Đình Ngạn đều có thể chịu
đựng nhưng chuyện duy nhất nó không chịu đựng được là trong lòng cô ấy không có nó.”
Kiều Doãn Yên trước sau đều cứng đầu không chịu nói cô yêu Phó Đình Ngạn.
Nhưng Phó Đình Ngạn rất coi trọng lời yêu thương này, trong khoảng thời gian dài này, hai người
cũng coi như đã đi đến hồi kết.
Chuyện lễ phục vạt xéo Khương Từ về nhà không nhắc đến một chữ, Phó Thời Lễ từ trong miệng mẹ mình
mà biết được.
Sau đó, trực tiếp nói với Phó Đình Ngạn, hơn nữa bảo anh suy nghĩ kĩ có nên tiếp tục giữ mối quan
hệ hôn nhân sứt mẻ này với Kiều Doãn Yên không.
Nếu Phó Đình Ngạn muốn dung túng vợ mình, Phó Thời Lễ cũng không quản được.
Nhưng vợ anh lại không thể chịu ủy khuất.
Về sau với vị em dâu này cũng không tiếp thu nổi.
Khoảng thời gian trước Phó Đình Ngạn đã ly hôn với Kiều Doãn Yên. Để không ảnh hưởng đến hôn lễ của
anh trai nên anh định chờ sau khi hôn lễ kết thúc mới nói với gia đình. Sau khi anh nhận được giấy
chứng nhận ly hôn vẫn luôn sắp xếp lịch trình phẫu thuật dày đặc cho đến khi hôn lễ của Phó Thời Lễ
sắp được tổ chức, nói cách khác……
Anh và Kiều Doãn Yên sắp hoàn toàn giải trừ mối quan hệ vợ chồng bề ngoài.
Phó Đình Ngạn nhịn không được đến tìm Phó Thời Lễ, uống say không còn biết gì để trút hết nỗi buồn
trong lòng mới thấy tốt hơn chút.
Những việc này, ở thư phòng Phó Thời Lễ đều nói với Khương Từ, cô lắc đầu tiếc hận: “Hai người đó
rõ ràng vẫn có thể hòa giải.”
Cô không thích Kiều Doãn Yên nhưng lại bận tâm về chuyện này. Ngụy Chấp đã chết.
Người còn sống, vì một người đã chết làm tổn thương người đang sống…… Cũng tự hủy hoại bản thân.
Trong khi Khương Từ còn đang suy nghĩ miên man, Phó Thời Lễ bước tới ngồi xuống bàn làm việc, từ
trong ngăn kéo lấy ra một ít thiệp mời đám cưới mới tinh, một đống dày, có vẻ như muốn động bút.
Khương Từ nhìn thấy liền nói: ”Danh sách khách mời đến dự đám cưới mẹ đã chọn qua, không thiếu
người nào, anh đang viết cái gì vậy?”
Cô bước tới, cúi người đến gần người đàn ông toàn mùi rượu, cúi đầu liền thấy.
Thiệp mời đầu tiên Phó Thời Lễ viết tên vị khách được mời là: Trần Tư Dương.
Hôn lễ này được tổ chức, đã có rất nhiều thân thích Phó gia, Khương gia bên kia cũng mời đến không
ít người, bản thân Khương Từ cũng không mời ai bằng không tiệc cưới sẽ có quá nhiều người.
Cô không mời bạn học cấp ba của mình, kết quả cũng không biết Phó Thời Lễ lấy danh sách lớp cô ở
đâu ra mà mời tất cả nam sinh đến.
Khương Từ giật lấy thiệp mời cưới, nói: “Anh say rồi, Phó Thời Lễ.” “Không say.” Phó Thời Lễ cướp
lại thiệp cưới lần nữa, sau khi viết xong tên Trần Tư Dương, đằng sau còn có hai mươi mấy người
đang chờ.
Khương Từ không chịu nổi anh nữa: “Nếu không say, sao anh không buông tha đám nam sinh kia?”
Còn không phải do lần đi họp đó, đã là chuyện một năm trước.
Kết quả Phó Thời Lễ nhớ kĩ cho đến bây giờ, thật là —— những quý ông giả tạo và những nhân vật phản
diện quả rất khó nuôi.
Câu hỏi pass ngoại truyện 2: Tên editor bây giờ?
(Nếu ai để ý thì mình mới đổi tên nhưng pass NT2 vẫn là tên cũ nhé, mọi người đẩy lên đầu các
chương mình đều ghi tên editor ấy)
3 chữ, viết hoa chữ cái đầu, viết liền, không dấu
Một năm sau, cuối mùa hè.
Đám cưới được Phó Thời Lễ ấp ủ từ lâu được mang lên bàn bạc.
Năm đó khi Khương Từ mang thai, cô quay phim rồi sinh con, hôn lễ cứ bị như vậy bị trì hoãn, ở cữ
xong lại chạy sang Mỹ học thêm, quá bận rộn nên không thể tổ chức. Ba năm sau về nước còn tiếp tục
làm phim.
Kết quả hôn lễ cứ chậm chạp không được tổ chức.
Phó Thời Lễ tranh thủ lúc cô quay phim xong đang ở nhà nghỉ ngơi nên đưa chuyện này ra bàn bạc. Đã
kéo dài mấy năm rồi Khương Từ còn dám viện cớ, anh liền cười như không cười hỏi: ”Em không muốn cho
anh một danh phận?”
Mỗi lần đến lúc này, Phó Thời Lễ xoay người, Tự Bảo than thở: “Mami người không cho baba danh phận,
con chính là con ngoài giá thú.”
“Vớ vẩn!” Khương Từ đem 2 chữ này ném vào mặt cậu.
Hai người đường đường chính chính lãnh chứng, cái gì con ngoài giá thú? Mà Phó Thời Lễ lại không
quản được cái này, anh tiết lộ tin tức về việc tổ chức hôn lễ cho mẹ mình. Mấy năm nay Đường Yến
Lan đã niệm đi niệm lại rất nhiều lần, thấy con trai cuối cùng cũng mở lời, nóng lòng đến mức ngày
hôm sau trực tiếp đến nhà.
Khương Từ có thể chống lại Phó Thời Lễ, nhưng không thể chống lại mẹ chồng mình.
Sau khi cô gật đầu, Đường Yến Lan nắm lấy tay cô, cười hề hề nói: “Con đừng sợ phiền phức, con cứ
yên tâm làm cô dâu, mọi chuyện cứ giao cho người lớn chúng ta.”
Khương Từ thấy Tự Bảo được nuôi dưỡng đến tuổi cắp sách đến trường, bản thân cô lại không thèm để ý
đến mấy chuyện này nên cảm thấy không cần thiết phải vất vả. Nhưng Đường Yến Lan lại hận không thể
mời tất cả bạn bè, người thân đến làm một buổi lớn.
Hôn lễ được lên kế hoạch trước 6 tháng, không chỉ Đường Yến Lan đặc biệt quan tâm, Khương Từ cũng
không ngờ ngay cả mẹ cô cũng tham gia.
Hai nhà ở cạnh nhau, Từ Uyển Nghi đẩy công việc nửa năm, mỗi ngày thảo luận chi tiết hôn lễ, cũng
chỉ cách vài bước, rất thuận tiện.
Sau khi ngày cưới được xác định, thời gian trôi qua nhanh chóng chỉ cách ngày diễn ra hôn lễ khoảng
nửa tháng. Hai bác gái Khương gia ở Bắc Kinh cũng đến, giữ thể diện cho Khương Từ, ở lại nhà Đường
Yến Lan. Ngày thường giúp đỡ cùng nhau sắp xếp hôn lễ, với Từ Uyển Nghi nước sông không phạm nước
giếng.
Tuy rằng quan hệ không thấy ấm lên nhưng mọi người dường như đều vì Khương Từ mà làm tốt, cũng
không có việc gì.
Trong sáu tháng chuẩn bị hôn lễ này, đúng như lời Đường Yến Lan nói Khương Từ không cần lo lắng bất
cứ thứ gì.
Cô ở nhà không có chuyện gì làm, cũng không hiểu vì sao thời gian trôi qua nhanh vậy, cô chỉ trơ
mắt nhìn mẹ chồng và mẹ mình sắp xếp mọi chuyển ổn thỏa, chỉ chớp mắt đã sắp đến hôm cử hành hôn
lễ.
Trong khoảng thời gian này, Khương Từ bận đi thử váy cưới mà Phó Thời Lễ đã đặc biệt bỏ ra hàng
chục triệu để tìm nhà thiết kế cao cấp ở nước ngoài. Mặc dù nhàn rỗi không cần lo gì nhưng chuyện
chọn váy cưới, không có cách nào tìm được người thay thế.
Nhà thiết kế may một chiếc váy cưới hoàn hảo cho cô, kích thước vừa vặn, kế tiếp Khương Từ sẽ phải
khống chế chế độ ăn uống của mình, sợ đến lúc đó tăng cân không mặc được sẽ rất xấu hổ.
Vào buổi sáng cuối tuần, Khương Từ xung phong nhận việc chuẩn chuẩn bị kẹo cưới. Cô bận rộn trong
thư phòng 2 tiếng, buổi chiều đến nhà mẹ chồng một chuyến.
Váy cưới là phong cách phương Tây, nhưng trang phục kính rượu lại là phong cách Trung Quốc.
Khương Từ còn chưa chọn được, tối hôm qua bị thúc giục, Đường Yến Lan ở trong điện thoại nói: “Công
ty trang phục của Doãn Yên có nhiều nhà
thiết kế xuất sắc, bọn họ thiết kế lễ phục phong cách cũng không tồi. Con bé gọi điện cho mẹ sẽ gọi
người đưa mấy bộ đến cho con chọn, ngày mai lúc nào con đến nhà mẹ một chuyến?”
Khương Từ biết Kiều Doãn Yên chủ động tặng lễ phục cũng chỉ vì muốn lấy lòng mẹ chồng.
Dù gì cô cũng đã quen dùng những chiêu trò hời hợt, quan hệ căng thẳng là một chuyện, nhưng vẫn
phải giả vờ chị em dâu hòa thuận trước mặt Đường Yến Lan và người Khương gia…
Kiều Doãn Yên an phận không đến trêu chọc, Khương Từ tự nhiên sẽ không vạch áo cho người xem lưng.
(*) Vạch áo cho người xem lưng: Tự để lộ cái không tốt, không hay trong nội bộ cho người khác biết.
Chiều hôm đó cô đến thử lễ phục, mẹ cô không có trong biệt thự, hai bác gái Khương gia và Đường Yến
Lan đang ngồi trong phòng khách bận rộn thảo luận về chuyện đưa thiệp cưới, vừa tới liền nói: ”Lễ
phục ở trong phòng, con lên thử xem.”
“Vâng.” Khương Từ gật đầu, xoay người đi lên lầu.
Cô đẩy cửa căn phòng trên lầu 2 ra, bên trong được trang trí thành phòng cưới. Đầu giường còn treo
một bức ảnh cưới, là năm nay cô và Phó Thời Lễ đã chụp, Tự Bảo và nhị thai cũng vào cảnh, cũng có
thể coi đây là ảnh gia đình.
Khương Từ nhìn thấy trên giường có ba bộ áo dài cưới truyền thống thêu bằng lụa vàng, nhìn qua thật
đẹp và sang trọng.
Cô bước tới, ánh mắt kinh ngạc, cúi người, đầu ngón tay chạm nhẹ vào chiếc váy mỏng manh xinh đẹp
trước mặt, nhưng đột nhiên dừng lại ở đường viền cổ áo.
Khương Từ cau mày lại liên tục kiểm tra kiểu dáng của cổ ba bộ lễ phục này.
Nếu không phải cô làm phim, biết một số nghi thức hôn lễ truyền thống thì e rằng cô sẽ không biết
chiếc váy vạt xéo truyền thống này là cho vợ lẽ mặc còn váy vợ chính mặc là váy tứ thân.
Ba bộ lễ phục đắt tiền Kiều Doãn Yên gửi đến đều là vạt xéo, nếu cô mặc ra kính rượu trong hôn lễ
thì không phải Phó gia làm trò cười trước mặt mọi người sao, tự hạ thấp thân phận vợ chính, nói cho
mọi người biết cô là vợ lẽ của Phó Thời Lễ?
Sắc mặt Khương Từ hoàn toàn thay đổi, ôm tất cả lễ phục vào trong ngực, trực tiếp đi ra khỏi phòng.
Dưới lầu, Đường Yến Lan thấy cô nhanh như vậy đã xuống, ngạc nhiên nói: “Sao thế, đều không thích
sao?”
“Mẹ.” Khương Từ nói trước mặt hai bác gái Khương gia, cũng không gạt người, trên mặt không có một
nụ cười nào, nói: “Mặc dù ba bộ lễ phục em dâu gửi đến rất đắt tiền nhưng con mặc lại không thích
hợp.”
Đường Yến Lan chẳng hay biết gì, tỏ thái độ nói: “Sao lại không thích hợp, kết hôn con mặc đồ đắt
tiền có sao đâu.”
Khương Từ đặt lễ phục lên trên ghế sofa, lại nói: ”Vợ chính mặc quần áo của vợ lẽ, con sợ sẽ bị chê
cười.”
Là người coi trọng quy củ lại càng chú trọng đến những chi tiết này, giống như lễ phục vạt xéo,
Khương Từ không biết Kiều Doãn Yên đang có ý gì lại đưa cả 3 bộ đều kiểu dáng này.
Cô nhìn Đường Yến Lan cầm lễ phục lên xem một lần nữa, có lẽ lúc trước không để ý đến chi tiết này,
sắc mặt lập tức khó coi.
Hai bác gái Khương gia nhìn nhau, đều là nhân vật có thế lực đến đây để chống lưng cho Khương Từ sẽ
không nhìn ra sao?
Một người diễn mặt đỏ, một người diễn mặt trắng nói:
“Nhà ai dạy ra một cô gái không biết lễ nghi như vậy, lấy lễ phục vạt xéo cho cô dâu mặc để tìm đen
đủi sao?”
“Quên mấy bộ lễ phục này đi, Khương Từ, bác gái sẽ chuẩn bị lễ phục cho cháu, nhà mẹ đẻ lại không
phải không có ai……”
Đường Yến Lan vốn đã xấu hổ lại bị hai vị thông gia nói như vậy lại càng xấu hổ không xuống đài
được.
Khương Từ biết mẹ chồng cũng lo lắng cho đám cưới, nhưng mỗi lần Kiều Doãn Yên làm việc xấu cô đều
vì sự hòa thuận của họ hàng mà chưa bao giờ lấy ra nói với trưởng bối Phó gia. Lần này cô không
muốn nhịn nữa, bằng không sẽ dây dưa không rõ cũng tùy ý để hai bác gái nói.
Tối đó, Đường Yến Lan đã gửi nguyên vẹn ba bộ lễ phục vạt xéo đến Kiều gia.
Con dâu không phải là con ruột, Đường Yến Lan cũng không đến dạy dỗ Kiều Doãn Yên mà chỉ tiện thể
nhắn gửi chuyện này cho bà thông gia.
Kiều phu nhân hy sinh tất cả vì lợi ích của Kiều gia, thậm chí ngay cả hạnh phúc của con gái bà
cũng có thể hy sinh.
Lời Đường Yến Lan nói, bà nghe hiểu, suốt đêm gọi Kiều Doãn Yên về, ném ba bộ lễ phục vạt xéo xuống
đất, ngữ khí nghiêm khắc: “Con cho rằng sử dụng thủ đoạn là người khác ngu ngốc không nhìn ra sao?
Thân phận của Khương Từ đã sớm không còn như xưa, người chống lưng cho cô ấy bây giờ là Khương gia
ở Bắc Kinh, là danh môn vọng tộc chân chính.
Vì sao mẹ chồng con tốn công tốn sức nhưng nhất định phải tổ chức hôn lễ? Khương gia còn cử người
đến giúp, chính là muốn nói cho mọi người biết cô con dâu Phó gia cưới về có thân phận và bối cảnh
hùng hậu như thế nào, đừng không có mắt ăn hiếp người khác.”
Kiều phu nhân hận không thể rèn sắt thành thép với con gái, chỉ vào cô nói: “Con không tạo quan hệ
tốt với Khương Từ, ngược lại còn đắc tội với Khương gia, con là muốn khiến mẹ tức chết sao?”
(*) hận không thể rèn sắt thành thép: ý chỉ thái độ nghiêm khắc vì muốn tốt cho ai đó hoặc gấp gáp
muốn làm gì đó mà không được.
Kiều Doãn Yên không nói một lời nghe mẹ dạy dỗ, môi đỏ mấp máy. Lúc đầu cô muốn giải thích việc này
cô thật sự không phải cố ý. Cô tặng lễ phục là vì thân là em dâu, Khương Từ tổ chức hôn lễ, không
đi giúp đỡ cũng không nói gì sợ Đường Yến Lan sẽ nghĩ này nghĩ nọ nên tùy tiện tặng lễ phục.
Kiều Doãn Yên chỉ yêu cầu nhà thiếu kế của công ty chuẩn bị mấy bộ lễ phục gửi qua nhưng sau đó
cũng không hỏi đến, ai biết sẽ trùng hợp như vậy, ba bộ lễ phục toàn bộ đều là kiểu vạt xéo.
Điều này khiến cô khó phản bác, cộng với việc trước đó cô bất hòa với Khương Từ, nói ra cũng không
ai tin.
Đối mặt với bộ dạng tức muốn hộc máu của mẹ mình, Kiều Doãn Yên đột nhiên ngay cả một chữ cũng
không muốn nói, trong lòng cảm thấy có một loại khoái cảm trả đũa.
Mẹ cô muốn thông qua hôn lễ tạo quan hệ với Khương gia nhưng giờ giỏ tre không kín múc bao nhiêu
cũng là công cốc.
Thật đáng buồn.
*
Kiều Doãn Yên nghe xong hai tiếng dạy bảo, thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi mới rời khỏi Kiều gia.
Việc này còn chưa xong, cô về đến nhà đã là rạng sáng, đèn phòng khách bật sáng, Kiều Doãn Yên vào
cửa đã nhìn thấy Phó Đình Ngạn vô cảm ngồi trên sô pha.
Nửa năm trước, hai người vì con gái Phó Ý Kiều mà sống cùng nhau lần nữa nhưng lại ngủ riêng.
Phó Đình Ngạn rất bận rộn với công việc của mình, ngày nào cũng phải tăng ca đến khuya, đôi khi
trực tiếp ở lại bệnh viện. Dù có về nhà, cũng chỉ trước mặt con gái hai vợ chồng mới giả vờ hòa
thuận nhưng quan hệ vẫn lạnh nhạt như cũ.
Kiều Doãn Yên nhìn thấy anh liền bất động ngay tại chỗ.
Trước đây, Phó Đình Ngạn dù bận đến mấy đến tối cũng sẽ về nhà, nhưng bây giờ ba ngày đều không về
nhà. Cô cũng gần như quên mất lần cuối cô nhìn thấy anh ở nhà là một tuần trước.
Có lẽ anh cố ý nhường chỗ cho cô, Kiều Doãn Yên lại không muốn đối mặt với nội tâm muốn giữ anh lại
của chính mình.
Quan hệ hai người cứ đóng băng theo cách này, cô không nói lời nào, lần này Phó Đình Ngạn mở miệng
liền chất vấn: “Lễ phục vạt xéo là chuyện gì vậy?”
Đôi mắt Kiều Doãn Yên khẽ chuyển động, đôi môi cô nở một nụ cười trào phúng: “Khương Từ lại về cáo
trạng?”
Nghĩ lại cũng đúng, người phụ nữ này sẽ giả bộ bình thường nhưng khi đắc tội với cô, xoay người lại
đi tìm Phó Thời Lễ.
Lễ phục vạt xéo nháo đến nhà mẹ đẻ cô sao lại không nháo đến Phó Đình Ngạn?
“Lần trước chuyện em vu oan hãm hại, chị dâu đã rộng lượng không so đo với em. Lần nay em còn muốn
đưa lễ phục vạt xéo đến làm nhục chị ấy?” Kiều Doãn Yên nhìn Phó Đình Ngạn, đầu ngón tay cô hung
hăng véo chặt thịt lòng bàn tay, hơi nâng cằm, bưng bộ dáng cao quý không muốn để người khác nhìn
ra sự bối rối của mình: “Anh nói đúng.”
Lời này của cô khiến Phó Đình Ngạn lộ vẻ thất vọng trong mắt: “Tôi cho rằng em chán ghét một mình
tôi là đủ rồi, không nghĩ tới em còn ghét người nhà tôi.”
Kiều Doãn Yên cảm thấy ngực hơi đau, hai mắt híp lại nhìn anh chằm chằm.
Phó Đình Ngạn trông rất suy sụp, cười tự giễu: “Em muốn ly hôn với tôi, đã nghĩ đến chuyện đấy rất
lâu rồi?”
Không khí trong phòng khách yên lặng, lời này của anh, anh cũng không nhìn sắc mặt Kiều Doãn Yên
nữa. Nhiều năm như vậy, anh đã phải trả giá cho cuộc hôn nhân này một cách mù quáng, cũng đã mệt
mỏi.
Không thể tranh với người chết trong lòng cô, vì để quãng đời còn lại của cô có thể sống thoải mái
hơn.
Phó Đình Ngạn chủ động yêu cầu ly hôn, anh nói: “Về sau không cần biết người trong lòng em là Ngụy
Chấp hay là Trương Chấp, Lý Chấp…… đều không có người có thể quản em.”
Chuyện Ngụy Chấp bị vạch trần khiến hai người họ đã không thể tìm lại nhu tình mật ý trước kia.
Lần này chuyện lễ phục vạt xéo cũng chỉ là ngòi nổ, mà nguyên nhân sâu xa vẫn do hai người.
Phó Đình Ngạn nâng đôi mắt đỏ ngầu lên nhìn người phụ nữ cao quý đang lẳng lặng đứng trong phòng
khách. Hai chữ ly hôn từ trong miệng nói ra, trái tim anh theo đó mà siết chặt, gân xanh trên bàn
tay nổi lên, bàn tay nắm chặt, nói nốt điều cuối cùng muốn nói với cô: “Anh thả tự do cho em, đi
yêu Ngụy Chấp.”
Toàn bộ quá trình Kiều Doãn Yên đều yên lặng nghe hết, không xen lời. Cô đau đớn đến chết lặng, hàm
răng cắn chặt đầu lưỡi đến chảy máu cũng không có cảm giác. Một lúc sau, Phó Đình Ngạn ngồi trên
ghế sô pha vẫn luôn duy trì động tác đơ ra không động đậy, cho đến khi cô nói ra một chữ: “Được.”
Ly hôn ——
Được ——
Ba chữ, anh một lời, tôi nói một chữ.
Liền kết thúc cuộc hôn nhân kéo dài mấy năm này.
*
Hai ngày trước đêm tân hôn, Khương Từ mới biết tin Phó Đình Ngạn và Kiều Doãn Yên ly hôn.
Bởi vì Phó Thời Lễ bị gọi ra ngoài uống rượu, đến đêm khuya mới trở về. Cô ngửi thấy mùi thuốc lá
và mùi rượu nồng nặc trên người anh, có chút không vui nói: “Nếu không phải con trai đã đi học thì
em còn tưởng hai người đi tổ chức tiệc tạm biệt cuộc sống độc thân trước ngày cưới đấy.”
Phó Thời Lễ nắm tay cô đi vào thư phòng, anh uống rất nhiều nhưng không say, nói từng chữ giải
thích rất rõ ràng: “Không phải anh tạm biệt cuộc sống độc thân, là Đình Ngạn trở lại độc thân.”
Khương Từ nghe xong kinh ngạc, ngơ ngác hỏi: “Cậu ấy…… ly hôn với người kia?”
Kiều Doãn Yên được Phó Đình Ngạn đặt trên đầu quả tim yêu thương. Cô còn tưởng Phó Đình Ngạn sẽ
tiếp tục kiên nhẫn dỗ dành. Quan hệ vợ chồng giằng co, chỉ cần đàn ông không buông tay, sớm muộn gì
cũng hòa giải.
Phó Thời Lễ nhìn thấu suy nghĩ của cô, nói: “Kiều Doãn Yên làm chuyện gì Đình Ngạn đều có thể chịu
đựng nhưng chuyện duy nhất nó không chịu đựng được là trong lòng cô ấy không có nó.”
Kiều Doãn Yên trước sau đều cứng đầu không chịu nói cô yêu Phó Đình Ngạn.
Nhưng Phó Đình Ngạn rất coi trọng lời yêu thương này, trong khoảng thời gian dài này, hai người
cũng coi như đã đi đến hồi kết.
Chuyện lễ phục vạt xéo Khương Từ về nhà không nhắc đến một chữ, Phó Thời Lễ từ trong miệng mẹ mình
mà biết được.
Sau đó, trực tiếp nói với Phó Đình Ngạn, hơn nữa bảo anh suy nghĩ kĩ có nên tiếp tục giữ mối quan
hệ hôn nhân sứt mẻ này với Kiều Doãn Yên không.
Nếu Phó Đình Ngạn muốn dung túng vợ mình, Phó Thời Lễ cũng không quản được.
Nhưng vợ anh lại không thể chịu ủy khuất.
Về sau với vị em dâu này cũng không tiếp thu nổi.
Khoảng thời gian trước Phó Đình Ngạn đã ly hôn với Kiều Doãn Yên. Để không ảnh hưởng đến hôn lễ của
anh trai nên anh định chờ sau khi hôn lễ kết thúc mới nói với gia đình. Sau khi anh nhận được giấy
chứng nhận ly hôn vẫn luôn sắp xếp lịch trình phẫu thuật dày đặc cho đến khi hôn lễ của Phó Thời Lễ
sắp được tổ chức, nói cách khác……
Anh và Kiều Doãn Yên sắp hoàn toàn giải trừ mối quan hệ vợ chồng bề ngoài.
Phó Đình Ngạn nhịn không được đến tìm Phó Thời Lễ, uống say không còn biết gì để trút hết nỗi buồn
trong lòng mới thấy tốt hơn chút.
Những việc này, ở thư phòng Phó Thời Lễ đều nói với Khương Từ, cô lắc đầu tiếc hận: “Hai người đó
rõ ràng vẫn có thể hòa giải.”
Cô không thích Kiều Doãn Yên nhưng lại bận tâm về chuyện này. Ngụy Chấp đã chết.
Người còn sống, vì một người đã chết làm tổn thương người đang sống…… Cũng tự hủy hoại bản thân.
Trong khi Khương Từ còn đang suy nghĩ miên man, Phó Thời Lễ bước tới ngồi xuống bàn làm việc, từ
trong ngăn kéo lấy ra một ít thiệp mời đám cưới mới tinh, một đống dày, có vẻ như muốn động bút.
Khương Từ nhìn thấy liền nói: ”Danh sách khách mời đến dự đám cưới mẹ đã chọn qua, không thiếu
người nào, anh đang viết cái gì vậy?”
Cô bước tới, cúi người đến gần người đàn ông toàn mùi rượu, cúi đầu liền thấy.
Thiệp mời đầu tiên Phó Thời Lễ viết tên vị khách được mời là: Trần Tư Dương.
Hôn lễ này được tổ chức, đã có rất nhiều thân thích Phó gia, Khương gia bên kia cũng mời đến không
ít người, bản thân Khương Từ cũng không mời ai bằng không tiệc cưới sẽ có quá nhiều người.
Cô không mời bạn học cấp ba của mình, kết quả cũng không biết Phó Thời Lễ lấy danh sách lớp cô ở
đâu ra mà mời tất cả nam sinh đến.
Khương Từ giật lấy thiệp mời cưới, nói: “Anh say rồi, Phó Thời Lễ.” “Không say.” Phó Thời Lễ cướp
lại thiệp cưới lần nữa, sau khi viết xong tên Trần Tư Dương, đằng sau còn có hai mươi mấy người
đang chờ.
Khương Từ không chịu nổi anh nữa: “Nếu không say, sao anh không buông tha đám nam sinh kia?”
Còn không phải do lần đi họp đó, đã là chuyện một năm trước.
Kết quả Phó Thời Lễ nhớ kĩ cho đến bây giờ, thật là —— những quý ông giả tạo và những nhân vật phản
diện quả rất khó nuôi.
Câu hỏi pass ngoại truyện 2: Tên editor bây giờ?
(Nếu ai để ý thì mình mới đổi tên nhưng pass NT2 vẫn là tên cũ nhé, mọi người đẩy lên đầu các
chương mình đều ghi tên editor ấy)
3 chữ, viết hoa chữ cái đầu, viết liền, không dấu
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.