Chương 31: Bẫy Có Tác Dụng Không?
Gối rách vẫn ngủ
10/08/2023
Nhưng lớp phó học tập rất nhanh đã ý thức được một vấn đề khác.
- Thứ này chỉ hiện ra trong bóng đêm thôi ư?
Cô ta thấp giọng nói.
- Vậy là nếu chúng ta muốn dùng nó để tìm đường thì phải luôn trong trạng thái không có ánh sáng ư?
Bức tranh không hề nhỏ, phải dùng thứ gì đó để che lại thì hơi khó khăn mà lại không thuận tiện di chuyển; nói cách khác thì rất có thể họ phải vừa tắt đèn vừa tìm kiếm lối ra.
- Trời ạ, thế thì đáng sợ quá rồi!
Tiểu Mễ không nhịn được mà thốt lên.
- Trong nhà ma mà tắt đèn thì nguy hiểm cỡ nào chứ!
- . . . Chưa chắc đâu.
Từ Đồ Nhiên nhìn mũi tên trong tay lớp trưởng một lúc rồi chợt nói.
- Nhắc mới nhớ, mọi người có cảm thấy đèn homestay này hơi sáng quá rồi không?
Trước đó chỉ thấy hơi hơi khó chịu, nhưng giờ ngâm người trong bóng tối mới phát hiện ánh đèn đúng thật là sáng quá mức.
Dù là sảnh lớn, hành lang, trong phòng hay thang máy và tầng hầm xuất hiện sau này, tất cả đều sáng trưng, ánh sáng không có nhiệt độ tràn ngập khắp nẻo trong không gian khiến người ta cảm thấy gượng gạo và ngổn ngang tới lạ.
Nghĩ kỹ lại, một không gian đáng sợ liên tục kích thích và tạo áp lực cho họ lại sáng thế này đã không hợp lý rồi. Cố Thần Phong cũng có nói, con người sợ nhất là nơi tối tăm.
Quan trọng nhất là lúc cô tắt đèn thì lại không có âm thanh nhắc nhở của điểm chết chóc.
Nói cách khác là hành vi này không đem lại nguy hiểm.
Bóng tối không có gì nguy hiểm.
Vậy ngược lại thì sao? Chẳng lẽ nguy hiểm nằm trong ánh sáng mà tất cả mọi người đã xem nhẹ?
Cố Tiểu Nhã cố gắng bắt kịp suy nghĩ của cô, thử kết luận:
- Vậy ý của cậu là. . . Ở chỗ này, bóng tối là. . . an toàn hay sao?
- Chỉ là suy đoán của tôi mà thôi.
Từ Đồ Nhiên nói.
- Nhưng ma nữ kia im lặng thật rồi đúng không?
- Dù là an toàn hay nguy hiểm thì cũng phải thử mới biết.
Lớp trưởng trầm ngâm một lát rồi hạ quyết tâm.
- Chúng ta chờ cơ hội để ra ngoài đi. Tôi biết công tắc nguồn điện ở đâu.
- Vậy phải tranh thủ thôi.
Lớp phó thể thao lần theo ánh sáng ngoài khe cửa rồi mò tới trước phòng.
- Nhân lúc giờ Chung Tư Gia vẫn chưa tới, mau. . .
Lớp phó học tập:
- Đợi đã, đừng vội mở cửa! Lỡ như cậu ta ở ngay gần đây thì sao?
- Không thể nào đâu.
Lớp phó thể thao nói chắc nịch.
- Tôi có bày bẫy rồi. Nếu nó lên tầng 3 chắc chắn sẽ có tiếng động! Bây giờ yên lặng như thế, chắc chắn nó còn dưới lầu thôi. . .
- Nhắc mới nhớ, lúc nãy tôi đã định hỏi rồi.
Cố Thần Phong nói.
- Cái bẫy của cậu là sao thế? Thế chỉ thấy cậu ôm bình sơn chạy ra chạy vào.
- Haizz. Thì lấy cây lau nhà, thùng nước từ nhà vệ sinh, thêm sơn đó vào, làm ra một thiết bị mượn lực thôi.
Lớp phó thể thao nói tới đây vẫn còn hơi đắc ý.
- Gài ở cầu thang giữa tầng 3 với tầng 2. Chỉ cần nó bước lên thì chắc chắn sẽ bị đụng vào, sau khi đụng thùng phát ra tiếng động, sơn sẽ dội lên người nó, một mũi tên trúng hai con nhạn!
Nếu Từ Đồ Nhiên có thể tấn công Chung Tư Gia thì cậu ta nghĩ thiết bị vật lý này cũng có thể!
- . . . Ủa khoan.
Lớp trưởng bỗng thấy sai sai:
- Thiết bị đó cậu đặt ở trên cầu thang chúng ta đi lên à?
- Đúng thế!
Lớp phó thể thao gật đầu.
Lớp trưởng:
- . . . Vậy cậu có biết là giữa tầng 3 với tầng 2 vẫn còn một cầu thang thoát hiểm nữa không?
Lớp phó thể thao:
- . . .
Biết, nhưng cậu ta quên béng đi mất.
- . . . Thế thì hơi căng rồi.
Từ Đồ Nhiên sờ cổ tay sưng tấy của mình như đang nghĩ ngợi chuyện gì đó.
- Chúng ta không thể nhìn thấy Chung Tư Gia, không có nghĩa là cậu ta cũng thế.
Một người bình thường, hoặc nói chính xác hơn là một con quái vật, sau khi phát hiện con đường phía trước có cạm bẫy thì có bao nhiêu % là nó sẽ ngoan ngoãn bước vào đây?
- . . . Nhưng nếu nó không để ý tới chúng ta thì sao?
Lớp phó thể thao vẫn ôm hy vọng ngây thơ của mình, cố tình hạ giọng.
- Dù sao cũng đâu còn ma nữ nào báo tin cho nó nữa!
- Không cần nó phải báo nữa, người ta vừa lên đã phát hiện căn phòng này bất thường rồi.
Lớp phó học tập vô tình chọc thủng ảo tưởng của cậu ta.
- Động não đi trời! Có lẽ ở đây là căn phòng duy nhất không bật đèn trong homestay đấy.
Như thể chứng minh lời của cô ta, ánh đèn xuyên qua khe cửa chợt bị che khuất.
một giây sau, tiếng ầm ầm lại vang lên.
- Có ai không? Có ai không? Có người nào không?
Giọng nói Chung Tư Gia vang lên ngoài cửa, cứng nhắc và kỳ lạ.
- Ai đó có thể mở cửa ra giúp tôi hay không?
Từ Đồ Nhiên: Không, cút..
- Thứ này chỉ hiện ra trong bóng đêm thôi ư?
Cô ta thấp giọng nói.
- Vậy là nếu chúng ta muốn dùng nó để tìm đường thì phải luôn trong trạng thái không có ánh sáng ư?
Bức tranh không hề nhỏ, phải dùng thứ gì đó để che lại thì hơi khó khăn mà lại không thuận tiện di chuyển; nói cách khác thì rất có thể họ phải vừa tắt đèn vừa tìm kiếm lối ra.
- Trời ạ, thế thì đáng sợ quá rồi!
Tiểu Mễ không nhịn được mà thốt lên.
- Trong nhà ma mà tắt đèn thì nguy hiểm cỡ nào chứ!
- . . . Chưa chắc đâu.
Từ Đồ Nhiên nhìn mũi tên trong tay lớp trưởng một lúc rồi chợt nói.
- Nhắc mới nhớ, mọi người có cảm thấy đèn homestay này hơi sáng quá rồi không?
Trước đó chỉ thấy hơi hơi khó chịu, nhưng giờ ngâm người trong bóng tối mới phát hiện ánh đèn đúng thật là sáng quá mức.
Dù là sảnh lớn, hành lang, trong phòng hay thang máy và tầng hầm xuất hiện sau này, tất cả đều sáng trưng, ánh sáng không có nhiệt độ tràn ngập khắp nẻo trong không gian khiến người ta cảm thấy gượng gạo và ngổn ngang tới lạ.
Nghĩ kỹ lại, một không gian đáng sợ liên tục kích thích và tạo áp lực cho họ lại sáng thế này đã không hợp lý rồi. Cố Thần Phong cũng có nói, con người sợ nhất là nơi tối tăm.
Quan trọng nhất là lúc cô tắt đèn thì lại không có âm thanh nhắc nhở của điểm chết chóc.
Nói cách khác là hành vi này không đem lại nguy hiểm.
Bóng tối không có gì nguy hiểm.
Vậy ngược lại thì sao? Chẳng lẽ nguy hiểm nằm trong ánh sáng mà tất cả mọi người đã xem nhẹ?
Cố Tiểu Nhã cố gắng bắt kịp suy nghĩ của cô, thử kết luận:
- Vậy ý của cậu là. . . Ở chỗ này, bóng tối là. . . an toàn hay sao?
- Chỉ là suy đoán của tôi mà thôi.
Từ Đồ Nhiên nói.
- Nhưng ma nữ kia im lặng thật rồi đúng không?
- Dù là an toàn hay nguy hiểm thì cũng phải thử mới biết.
Lớp trưởng trầm ngâm một lát rồi hạ quyết tâm.
- Chúng ta chờ cơ hội để ra ngoài đi. Tôi biết công tắc nguồn điện ở đâu.
- Vậy phải tranh thủ thôi.
Lớp phó thể thao lần theo ánh sáng ngoài khe cửa rồi mò tới trước phòng.
- Nhân lúc giờ Chung Tư Gia vẫn chưa tới, mau. . .
Lớp phó học tập:
- Đợi đã, đừng vội mở cửa! Lỡ như cậu ta ở ngay gần đây thì sao?
- Không thể nào đâu.
Lớp phó thể thao nói chắc nịch.
- Tôi có bày bẫy rồi. Nếu nó lên tầng 3 chắc chắn sẽ có tiếng động! Bây giờ yên lặng như thế, chắc chắn nó còn dưới lầu thôi. . .
- Nhắc mới nhớ, lúc nãy tôi đã định hỏi rồi.
Cố Thần Phong nói.
- Cái bẫy của cậu là sao thế? Thế chỉ thấy cậu ôm bình sơn chạy ra chạy vào.
- Haizz. Thì lấy cây lau nhà, thùng nước từ nhà vệ sinh, thêm sơn đó vào, làm ra một thiết bị mượn lực thôi.
Lớp phó thể thao nói tới đây vẫn còn hơi đắc ý.
- Gài ở cầu thang giữa tầng 3 với tầng 2. Chỉ cần nó bước lên thì chắc chắn sẽ bị đụng vào, sau khi đụng thùng phát ra tiếng động, sơn sẽ dội lên người nó, một mũi tên trúng hai con nhạn!
Nếu Từ Đồ Nhiên có thể tấn công Chung Tư Gia thì cậu ta nghĩ thiết bị vật lý này cũng có thể!
- . . . Ủa khoan.
Lớp trưởng bỗng thấy sai sai:
- Thiết bị đó cậu đặt ở trên cầu thang chúng ta đi lên à?
- Đúng thế!
Lớp phó thể thao gật đầu.
Lớp trưởng:
- . . . Vậy cậu có biết là giữa tầng 3 với tầng 2 vẫn còn một cầu thang thoát hiểm nữa không?
Lớp phó thể thao:
- . . .
Biết, nhưng cậu ta quên béng đi mất.
- . . . Thế thì hơi căng rồi.
Từ Đồ Nhiên sờ cổ tay sưng tấy của mình như đang nghĩ ngợi chuyện gì đó.
- Chúng ta không thể nhìn thấy Chung Tư Gia, không có nghĩa là cậu ta cũng thế.
Một người bình thường, hoặc nói chính xác hơn là một con quái vật, sau khi phát hiện con đường phía trước có cạm bẫy thì có bao nhiêu % là nó sẽ ngoan ngoãn bước vào đây?
- . . . Nhưng nếu nó không để ý tới chúng ta thì sao?
Lớp phó thể thao vẫn ôm hy vọng ngây thơ của mình, cố tình hạ giọng.
- Dù sao cũng đâu còn ma nữ nào báo tin cho nó nữa!
- Không cần nó phải báo nữa, người ta vừa lên đã phát hiện căn phòng này bất thường rồi.
Lớp phó học tập vô tình chọc thủng ảo tưởng của cậu ta.
- Động não đi trời! Có lẽ ở đây là căn phòng duy nhất không bật đèn trong homestay đấy.
Như thể chứng minh lời của cô ta, ánh đèn xuyên qua khe cửa chợt bị che khuất.
một giây sau, tiếng ầm ầm lại vang lên.
- Có ai không? Có ai không? Có người nào không?
Giọng nói Chung Tư Gia vang lên ngoài cửa, cứng nhắc và kỳ lạ.
- Ai đó có thể mở cửa ra giúp tôi hay không?
Từ Đồ Nhiên: Không, cút..
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.