Chương 4: Cách Cấp Cứu Kì Lạ
Gối rách vẫn ngủ
10/08/2023
Trong chốc lát, trên bàn đã là một mảng hỗn loạn.
Chỉ thấy lớp trưởng vốn nho nhã lại đang ngã vật ra đất run cầm cập, hai tay bóp cổ mình, trán đầy mồ hôi, mặt đỏ bừng trông rất đáng sợ, đôi chân đang ra sức giãy đạp vào bàn.
Cố Thần Phong và một nam sinh khác đang ra sức ghì tay cậu ta ra nhưng không nổi.
- Trời ơi! Thế này là sao?
Cố Tiểu Nhã quay người bước tới, cực kỳ kinh ngạc.
Cố Thần Phong không ngẩng đầu lên mà vẫn đang hợp sức với lớp phó thể thao, cố gắng kéo tay lớp trưởng ra.
- Không biết, tự nhiên cậu ta lại tự đưa tay lên bóp cổ mình như thế!
Sau đó, hắn quay đầu sang nói với những người khác:
- Mọi người đừng có đứng đó nữa, mau gọi điện đi!
- Tôi không gọi được!
Tiểu Mễ vội la lên.
- Đúng thật là… Sao lại chết máy lúc này cơ chứ…
- Sao không tìm thấy điện thoại của tôi vậy! Tiểu Nhã đâu rồi?
Cố Tiểu Nhã nghe thế thì vội lấy điện thoại mình ra, vừa mới bình tĩnh lại thì trên màn hình đã xuất hiện thông báo ‘Hết pin’ sau đó tự động tắt nguồn.
Cô ta lo lắng ấn nút mở máy lại ngay, chợt sực nhớ:
- Đợi đã, còn Từ Đồ Nhiên…
Chưa nói hết câu, Cố Tiểu Nhã đã cảm giác như có một bóng người lướt qua bên cạnh mình. Cô ta kinh ngạc quay đầu lại, đối diện với Từ Đồ Nhiên như đang trầm tư.
- Xin lỗi, làm phiền né ra giùm. Tôi có từng học cấp cứu.
Cô nói dối không chớp mắt, lách người đi qua.
Có lẽ là do giọng điệu của cô quá thản nhiên nên lớp phó thể thao đang ghì lớp trưởng thật sự bị cô lừa, cậu ta vô thức định buông tay nhưng lại bị Cố Thần Phong ngăn lại.
- Cấp cứu? Cậu ư?
Cậu ta nhìn Từ Đồ Nhiên đầy nghi ngờ.
- Cậu… Này đợi đã, đừng có tới đây!
Lớp trưởng trông thì yếu ớt nhưng lúc này lại mạnh đến đáng sợ, hai người họ sắp đè không nổi nữa rồi.
Cố Thần Phong sợ những người khác tới gần sẽ bị thương nên định đánh ngất cậu ta trước.
Ai ngờ vừa mới dứt lời đã thấy Từ Đồ Nhiên sải bước tới.
Trong tay cô còn cầm theo một con dao gọt trái cây không biết lấy đâu ra.
Cố Thần Phong đơ luôn.
Hay thật đấy – Cậu ta chỉ định để lớp trưởng tạm thời không giãy giụa, còn nhỏ điên này thì muốn lớp trưởng mãi mãi nằm im luôn à?!
Vì thế cảnh tượng đã hỗn loạn nay lại càng thêm hỗn loạn.
Bên này Cố Thần Phong và lớp phó thể thao đang cố gắng ghì lớp trưởng, bên kia các nữ sinh đang lo lắng vây quanh Từ Đồ Nhiên, không biết có phải đang khuyên nhủ không nữa.
Có người chạy ra ngoài hành lang, lớn tiếng gọi chủ homestay đã mất tăm mất tích ở đâu rồi?
Trong lúc hỗn loạn, Từ Đồ Nhiên đã ngồi trước mặt lớp trưởng, giơ cao con dao gọt trái cây trong tay.
- Cậu bị điên à?
Cố Thần Phong vội vàng cản lại nhưng bị Từ Đồ Nhiên linh hoạt tránh đi, cô ra sức đâm con dao xuống.
Lại thêm vài tiếng thét nữa vang lên, có người sợ tới mức nhắm tịt mắt.
Thế nhưng mà chờ một lát sau, bọn họ vẫn chưa cảm thấy động tĩnh càng đáng sợ hơn.
Mở mắt ra mới phát hiện con dao của Từ Đồ Nhiên chưa hề đụng vào người lớp trưởng.
Cô đâm vào chỗ bên cạnh đầu cậu ta, trên sàn gỗ hằn lại một vết lõm rất rõ ràng.
Lớp trưởng lúc trước đang liều mạng bóp cổ mình giờ như sực tỉnh giữa cơn mê, cơ thể căng cứng từ từ thả lỏng, lực ở hai bàn tay cũng dần dần yếu đi.
- …
Cố Thần Phong và lớp phó thể thao liếc nhau, cùng thả tay ra rồi thở phào.
- Tuyệt vời, ngầu thật đấy.
Cậu ta thở hổn hển nhìn sang Từ Đồ Nhiên.
- Cậu làm thế nào vậy?
- Lấy sợ hãi để trị bệnh. Phương pháp này có tác dụng trong một số trường hợp khẩn cấp.
Từ Đồ Nhiên nói bừa rồi cầm dao đứng dậy.
Lúc này Cố Thần Phong mới để ý trên ngón út tay phải của cô đã có thêm một chiếc nhẫn bạc sáng bóng từ khi nào.
Lớp trưởng nằm dưới đất được mọi người đỡ dậy, nét mặt vẫn chưa hoàn hồn lại.
Cậu ta mở miệng như muốn nói gì đó nhưng ánh mắt lướt qua mặt bàn, chợt biến sắc rồi lập tức ngậm miệng.
Từ Đồ Nhiên nhìn theo ánh mắt của cậu ta, thấy có một tấm thẻ sự kiện đã được lật.
Cô bước tới cầm lên xem, chỉ thấy bên trên là một hình đồng hồ, kim đang chỉ về hướng 12 giờ.
- Đây là thẻ mà ban nãy lớp trưởng rút được.
Nữ sinh tên Tiểu Mễ bước tới cạnh cô rồi nhỏ giọng nói.
Có lẽ vì vừa rồi Từ Đồ Nhiên mới ‘cấp cứu’ thành công nên thái độ hiện tại của họ đối với cô cũng thân thiện hơn rất nhiều, lúc nữ sinh đó nói chuyện còn có chút ngượng ngùng.
Từ Đồ Nhiên nhớ tới ánh sáng ban nãy mình chợt thấy, cô đảo mắt, nhặt chiếc đèn pin nhỏ trên bàn lên:
- Trước khi xảy ra chuyện cậu ta có đọc thẻ sự kiện chưa?
Tiểu Mễ khẽ gật đầu.
Lúc mọi người đi tới ô đặc biệt đều phải rút một thẻ sự kiện, sau đó hoàn thành thử thách trên đó.
Nếu không làm được sẽ bị ‘đào thải’.
Thẻ được chế tạo đặc biệt nên chỉ có thể dùng đèn pin trong hộp phụ kiện tặng kèm mới đọc được văn bản bên trên.
Chỉ thấy lớp trưởng vốn nho nhã lại đang ngã vật ra đất run cầm cập, hai tay bóp cổ mình, trán đầy mồ hôi, mặt đỏ bừng trông rất đáng sợ, đôi chân đang ra sức giãy đạp vào bàn.
Cố Thần Phong và một nam sinh khác đang ra sức ghì tay cậu ta ra nhưng không nổi.
- Trời ơi! Thế này là sao?
Cố Tiểu Nhã quay người bước tới, cực kỳ kinh ngạc.
Cố Thần Phong không ngẩng đầu lên mà vẫn đang hợp sức với lớp phó thể thao, cố gắng kéo tay lớp trưởng ra.
- Không biết, tự nhiên cậu ta lại tự đưa tay lên bóp cổ mình như thế!
Sau đó, hắn quay đầu sang nói với những người khác:
- Mọi người đừng có đứng đó nữa, mau gọi điện đi!
- Tôi không gọi được!
Tiểu Mễ vội la lên.
- Đúng thật là… Sao lại chết máy lúc này cơ chứ…
- Sao không tìm thấy điện thoại của tôi vậy! Tiểu Nhã đâu rồi?
Cố Tiểu Nhã nghe thế thì vội lấy điện thoại mình ra, vừa mới bình tĩnh lại thì trên màn hình đã xuất hiện thông báo ‘Hết pin’ sau đó tự động tắt nguồn.
Cô ta lo lắng ấn nút mở máy lại ngay, chợt sực nhớ:
- Đợi đã, còn Từ Đồ Nhiên…
Chưa nói hết câu, Cố Tiểu Nhã đã cảm giác như có một bóng người lướt qua bên cạnh mình. Cô ta kinh ngạc quay đầu lại, đối diện với Từ Đồ Nhiên như đang trầm tư.
- Xin lỗi, làm phiền né ra giùm. Tôi có từng học cấp cứu.
Cô nói dối không chớp mắt, lách người đi qua.
Có lẽ là do giọng điệu của cô quá thản nhiên nên lớp phó thể thao đang ghì lớp trưởng thật sự bị cô lừa, cậu ta vô thức định buông tay nhưng lại bị Cố Thần Phong ngăn lại.
- Cấp cứu? Cậu ư?
Cậu ta nhìn Từ Đồ Nhiên đầy nghi ngờ.
- Cậu… Này đợi đã, đừng có tới đây!
Lớp trưởng trông thì yếu ớt nhưng lúc này lại mạnh đến đáng sợ, hai người họ sắp đè không nổi nữa rồi.
Cố Thần Phong sợ những người khác tới gần sẽ bị thương nên định đánh ngất cậu ta trước.
Ai ngờ vừa mới dứt lời đã thấy Từ Đồ Nhiên sải bước tới.
Trong tay cô còn cầm theo một con dao gọt trái cây không biết lấy đâu ra.
Cố Thần Phong đơ luôn.
Hay thật đấy – Cậu ta chỉ định để lớp trưởng tạm thời không giãy giụa, còn nhỏ điên này thì muốn lớp trưởng mãi mãi nằm im luôn à?!
Vì thế cảnh tượng đã hỗn loạn nay lại càng thêm hỗn loạn.
Bên này Cố Thần Phong và lớp phó thể thao đang cố gắng ghì lớp trưởng, bên kia các nữ sinh đang lo lắng vây quanh Từ Đồ Nhiên, không biết có phải đang khuyên nhủ không nữa.
Có người chạy ra ngoài hành lang, lớn tiếng gọi chủ homestay đã mất tăm mất tích ở đâu rồi?
Trong lúc hỗn loạn, Từ Đồ Nhiên đã ngồi trước mặt lớp trưởng, giơ cao con dao gọt trái cây trong tay.
- Cậu bị điên à?
Cố Thần Phong vội vàng cản lại nhưng bị Từ Đồ Nhiên linh hoạt tránh đi, cô ra sức đâm con dao xuống.
Lại thêm vài tiếng thét nữa vang lên, có người sợ tới mức nhắm tịt mắt.
Thế nhưng mà chờ một lát sau, bọn họ vẫn chưa cảm thấy động tĩnh càng đáng sợ hơn.
Mở mắt ra mới phát hiện con dao của Từ Đồ Nhiên chưa hề đụng vào người lớp trưởng.
Cô đâm vào chỗ bên cạnh đầu cậu ta, trên sàn gỗ hằn lại một vết lõm rất rõ ràng.
Lớp trưởng lúc trước đang liều mạng bóp cổ mình giờ như sực tỉnh giữa cơn mê, cơ thể căng cứng từ từ thả lỏng, lực ở hai bàn tay cũng dần dần yếu đi.
- …
Cố Thần Phong và lớp phó thể thao liếc nhau, cùng thả tay ra rồi thở phào.
- Tuyệt vời, ngầu thật đấy.
Cậu ta thở hổn hển nhìn sang Từ Đồ Nhiên.
- Cậu làm thế nào vậy?
- Lấy sợ hãi để trị bệnh. Phương pháp này có tác dụng trong một số trường hợp khẩn cấp.
Từ Đồ Nhiên nói bừa rồi cầm dao đứng dậy.
Lúc này Cố Thần Phong mới để ý trên ngón út tay phải của cô đã có thêm một chiếc nhẫn bạc sáng bóng từ khi nào.
Lớp trưởng nằm dưới đất được mọi người đỡ dậy, nét mặt vẫn chưa hoàn hồn lại.
Cậu ta mở miệng như muốn nói gì đó nhưng ánh mắt lướt qua mặt bàn, chợt biến sắc rồi lập tức ngậm miệng.
Từ Đồ Nhiên nhìn theo ánh mắt của cậu ta, thấy có một tấm thẻ sự kiện đã được lật.
Cô bước tới cầm lên xem, chỉ thấy bên trên là một hình đồng hồ, kim đang chỉ về hướng 12 giờ.
- Đây là thẻ mà ban nãy lớp trưởng rút được.
Nữ sinh tên Tiểu Mễ bước tới cạnh cô rồi nhỏ giọng nói.
Có lẽ vì vừa rồi Từ Đồ Nhiên mới ‘cấp cứu’ thành công nên thái độ hiện tại của họ đối với cô cũng thân thiện hơn rất nhiều, lúc nữ sinh đó nói chuyện còn có chút ngượng ngùng.
Từ Đồ Nhiên nhớ tới ánh sáng ban nãy mình chợt thấy, cô đảo mắt, nhặt chiếc đèn pin nhỏ trên bàn lên:
- Trước khi xảy ra chuyện cậu ta có đọc thẻ sự kiện chưa?
Tiểu Mễ khẽ gật đầu.
Lúc mọi người đi tới ô đặc biệt đều phải rút một thẻ sự kiện, sau đó hoàn thành thử thách trên đó.
Nếu không làm được sẽ bị ‘đào thải’.
Thẻ được chế tạo đặc biệt nên chỉ có thể dùng đèn pin trong hộp phụ kiện tặng kèm mới đọc được văn bản bên trên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.