Chương 26: Chơi Tiếp
Gối rách vẫn ngủ
10/08/2023
- Vậy là. . . Chỉ đoán dựa trên thái độ và phản ứng thôi sao?
Cố Tiểu Nhã thấy hơi khó tin.
- Tôi cứ nghĩ là đám ác quỷ kia sẽ biết diễn chứ.
Thế mà Từ Đồ Nhiên lại rất nghiêm túc gật đầu:
- Đúng thế, biết diễn thật mà. Diễn cũng hay lắm đấy.
Cố Thần Phong:
- ?
- Nhưng có một thứ không thể diễn ra được.
Từ Đồ Nhiên nói tiếp.
- Chỉ có tôi mới cảm nhận được chuyện này. Lúc tôi nhắc tới việc này với con người, sau gáy sẽ lạnh toát như có ai đó thổi hơi vào. Bả vai thì nặng trĩu như bị thứ gì ép bên trên. . . Ừm, ngay đây này.
Cô vỗ lên vai mình, chỉ cho những người khác thấy:
- Có thể cảm nhận được vật thể lạ đang ở rất gần. Lại còn có thể nhìn thấy bóng đen lờ mờ nữa. Nhưng khi nói chuyện với ác quỷ thì hoàn toàn không có cảm giác gì cả.
Mọi người:
- . . .
Nếu nhớ không lầm thì cái này được gọi là con mắt âm dương đấy.
- Chỉ cần nắm được mức độ, nói khác với sự thật thì sẽ không gặp chuyện gì hết.
Cuối cùng, Từ Đồ Nhiên kết luận.
- Cách này là bách phát bách trúng, dùng siêu ổn.
Mọi người:
- . . .
Vấn đề đâu phải là có dùng được hay không? Cậu không thấy phương pháp này hơi liều lĩnh rồi à?
- Liều lĩnh à? Vẫn ổn mà.
Từ Đồ Nhiên thật sự không thấy có vấn đề gì.
- Cuối cùng tôi cũng có bị gì đâu?
- Nói thì nói thế. . . Nhưng làm thế chẳng phải sẽ chọc nó, ừm, thứ đó giận hơn hay sao?
Cố Tiểu Nhã suy nghĩ một lát rồi chần chừ nói.
Cô ta hay đồng cảm nên suy nghĩ cũng khá nhiều.
Vì không biết Từ Đồ Nhiên đã trông thấy gì nên chỉ có thể dùng từ ‘thứ đó’ để ám chỉ.
Đứng ở góc nhìn của nó, chuyện này sẽ thành ra là. Cuối cùng vẫn có người muốn làm trái quy tắc! Ăn cơm thôi. Vui vẻ xuất hiện, còn quyết định sẵn phong cách của mình khi lên sàn nữa. Ai ngờ đâu đối phương chỉ nói miệng, rơi mất luôn bữa cơm.
Vui vẻ mà tới, buồn tẻ đi về.
Mấu chốt là chuyện này đâu mới xảy ra lần đầu, nó cứ như con lừa bị ngã mà cứ mải đuổi theo củ cà rốt, rốt cuộc chẳng gặm được miếng nào. . .
Mọi người cùng nhau suy nghĩ một lúc rồi trong đầu cùng nảy ra một suy nghĩ
Má nó, tức quá.
Từ Đồ Nhiên:
- . . .
À, ra là thế à.
Hèn gì mà mỗi lần cô kiểm tra danh tính của mọi người, trong đầu thi thoảng lại tăng lên vài ba điểm chết chóc. Hóa ra là vô tình kiếm thêm tí điểm phẫn nộ từ bóng đen đấy à.
*
Cùng lúc đó, bên ngoài homestay, trong chiếc ô tô màu đen, thiếu nữ váy đỏ thả ống nhòm xuống, khó hiểu ‘Ừm’một tiếng.
Tài xế tò mò quay đầu lại:
- Sao thế?
- Hình như bức tường sương mù bao quanh ‘Vực’ hơi bất thường.
Khuôn mặt nhỏ của thiếu nữ váy đỏ tràn ngập sự hoang mang.
Cô ta cúi đầu nhìn quyển sổ ghi chép trên đùi mình.
- Từ 10 phút trước nó đã bắt đầu không ổn định, lúc ẩn lúc hiện. . . Hơn nữa càng lúc càng tệ hơn.
- Có vụ này nữa à?
Tài xế cũng mới nghe chuyện ‘Vực’ đã hình thành mà không ổn định thế này lần đầu, vội cầm ống nhòm lên nhìn.
- Thật sao. Chuyện gì thế này?
- Không biết nữa. Có thể là. . . Bị thứ gì đó kích thích chăng?
Thiếu nữ không dám chắc, hướng ống nhòm về phía homestay lần nữa.
Chỉ thấy bức tường sương mù kia càng lúc càng chập chờn.
Bên này, trong homestay.
Xong khâu giải đáp nghi vấn, mọi người cũng không còn lý do gì mà nán lại tầng hầm nữa, vội vàng chia thành các nhóm 2 người rồi lần lượt vào thang máy, quay lại sảnh lớn.
Lúc này trong sảnh lớn chẳng còn ai nữa.
Ngoài cửa thang máy chỉ còn lại một đống bột màu xám.
Mọi người cẩn thận lách qua rồi bước tới cạnh bàn lần nữa.
Tâm trạng mới được thả lỏng một chút đã trở nên nặng nề trở lại khi trông thấy bàn cờ lớn kia.
Lớp trưởng ho một tiếng:
- Giờ tới lượt ai vậy?
Mọi người đổ dồn ánh mắt vào cậu ta, bấy giờ cậu ta mới nhớ là tới lượt mình.
Lớp trưởng cười xấu hổ rồi ném xúc xắc lên bàn.
Lần này cậu ta hơi xui, quần cờ bước tới vài bước rồi đúng lúc dừng tại ô sự kiện.
Yết hầu cậu ta khẽ nhấp nhô, bóc một tấm thẻ sự kiện, thấy bên trên không có hình đồng hồ mới khẽ thở phào.
Nhưng khi đọc kỹ nội dung bên trong, vẻ mặt của cậu ta lại bắt đầu cổ quái.
[Sự kiện: Sau một cuộc mạo hiểm ly kỳ, cuối cùng các bạn đã tìm được cửa ra vào của homestay.
Nhưng các bạn không ngờ rằng trước cánh cổng đổ nát lại có một bóng hình quen thuộc. Sự thật phũ phàng cuối cùng cũng đã đến.
Chỉ khi chiến thắng trong cuộc chiến cuối cùng này, các bạn mới có thể thật sự rời khỏi nơi này.]
[Đối với những người chơi đã bị đào thải hoặc chết, vui lòng tham khảo [Hướng dẫn đỏ] để hành động.]
[Đối với những người chơi chưa bị đào thải, vui lòng tham khảo [Hướng dẫn xanh] để hành động.]
. . .
Bên trong Vực, Bóng đen: Tức tới run người..
Cố Tiểu Nhã thấy hơi khó tin.
- Tôi cứ nghĩ là đám ác quỷ kia sẽ biết diễn chứ.
Thế mà Từ Đồ Nhiên lại rất nghiêm túc gật đầu:
- Đúng thế, biết diễn thật mà. Diễn cũng hay lắm đấy.
Cố Thần Phong:
- ?
- Nhưng có một thứ không thể diễn ra được.
Từ Đồ Nhiên nói tiếp.
- Chỉ có tôi mới cảm nhận được chuyện này. Lúc tôi nhắc tới việc này với con người, sau gáy sẽ lạnh toát như có ai đó thổi hơi vào. Bả vai thì nặng trĩu như bị thứ gì ép bên trên. . . Ừm, ngay đây này.
Cô vỗ lên vai mình, chỉ cho những người khác thấy:
- Có thể cảm nhận được vật thể lạ đang ở rất gần. Lại còn có thể nhìn thấy bóng đen lờ mờ nữa. Nhưng khi nói chuyện với ác quỷ thì hoàn toàn không có cảm giác gì cả.
Mọi người:
- . . .
Nếu nhớ không lầm thì cái này được gọi là con mắt âm dương đấy.
- Chỉ cần nắm được mức độ, nói khác với sự thật thì sẽ không gặp chuyện gì hết.
Cuối cùng, Từ Đồ Nhiên kết luận.
- Cách này là bách phát bách trúng, dùng siêu ổn.
Mọi người:
- . . .
Vấn đề đâu phải là có dùng được hay không? Cậu không thấy phương pháp này hơi liều lĩnh rồi à?
- Liều lĩnh à? Vẫn ổn mà.
Từ Đồ Nhiên thật sự không thấy có vấn đề gì.
- Cuối cùng tôi cũng có bị gì đâu?
- Nói thì nói thế. . . Nhưng làm thế chẳng phải sẽ chọc nó, ừm, thứ đó giận hơn hay sao?
Cố Tiểu Nhã suy nghĩ một lát rồi chần chừ nói.
Cô ta hay đồng cảm nên suy nghĩ cũng khá nhiều.
Vì không biết Từ Đồ Nhiên đã trông thấy gì nên chỉ có thể dùng từ ‘thứ đó’ để ám chỉ.
Đứng ở góc nhìn của nó, chuyện này sẽ thành ra là. Cuối cùng vẫn có người muốn làm trái quy tắc! Ăn cơm thôi. Vui vẻ xuất hiện, còn quyết định sẵn phong cách của mình khi lên sàn nữa. Ai ngờ đâu đối phương chỉ nói miệng, rơi mất luôn bữa cơm.
Vui vẻ mà tới, buồn tẻ đi về.
Mấu chốt là chuyện này đâu mới xảy ra lần đầu, nó cứ như con lừa bị ngã mà cứ mải đuổi theo củ cà rốt, rốt cuộc chẳng gặm được miếng nào. . .
Mọi người cùng nhau suy nghĩ một lúc rồi trong đầu cùng nảy ra một suy nghĩ
Má nó, tức quá.
Từ Đồ Nhiên:
- . . .
À, ra là thế à.
Hèn gì mà mỗi lần cô kiểm tra danh tính của mọi người, trong đầu thi thoảng lại tăng lên vài ba điểm chết chóc. Hóa ra là vô tình kiếm thêm tí điểm phẫn nộ từ bóng đen đấy à.
*
Cùng lúc đó, bên ngoài homestay, trong chiếc ô tô màu đen, thiếu nữ váy đỏ thả ống nhòm xuống, khó hiểu ‘Ừm’một tiếng.
Tài xế tò mò quay đầu lại:
- Sao thế?
- Hình như bức tường sương mù bao quanh ‘Vực’ hơi bất thường.
Khuôn mặt nhỏ của thiếu nữ váy đỏ tràn ngập sự hoang mang.
Cô ta cúi đầu nhìn quyển sổ ghi chép trên đùi mình.
- Từ 10 phút trước nó đã bắt đầu không ổn định, lúc ẩn lúc hiện. . . Hơn nữa càng lúc càng tệ hơn.
- Có vụ này nữa à?
Tài xế cũng mới nghe chuyện ‘Vực’ đã hình thành mà không ổn định thế này lần đầu, vội cầm ống nhòm lên nhìn.
- Thật sao. Chuyện gì thế này?
- Không biết nữa. Có thể là. . . Bị thứ gì đó kích thích chăng?
Thiếu nữ không dám chắc, hướng ống nhòm về phía homestay lần nữa.
Chỉ thấy bức tường sương mù kia càng lúc càng chập chờn.
Bên này, trong homestay.
Xong khâu giải đáp nghi vấn, mọi người cũng không còn lý do gì mà nán lại tầng hầm nữa, vội vàng chia thành các nhóm 2 người rồi lần lượt vào thang máy, quay lại sảnh lớn.
Lúc này trong sảnh lớn chẳng còn ai nữa.
Ngoài cửa thang máy chỉ còn lại một đống bột màu xám.
Mọi người cẩn thận lách qua rồi bước tới cạnh bàn lần nữa.
Tâm trạng mới được thả lỏng một chút đã trở nên nặng nề trở lại khi trông thấy bàn cờ lớn kia.
Lớp trưởng ho một tiếng:
- Giờ tới lượt ai vậy?
Mọi người đổ dồn ánh mắt vào cậu ta, bấy giờ cậu ta mới nhớ là tới lượt mình.
Lớp trưởng cười xấu hổ rồi ném xúc xắc lên bàn.
Lần này cậu ta hơi xui, quần cờ bước tới vài bước rồi đúng lúc dừng tại ô sự kiện.
Yết hầu cậu ta khẽ nhấp nhô, bóc một tấm thẻ sự kiện, thấy bên trên không có hình đồng hồ mới khẽ thở phào.
Nhưng khi đọc kỹ nội dung bên trong, vẻ mặt của cậu ta lại bắt đầu cổ quái.
[Sự kiện: Sau một cuộc mạo hiểm ly kỳ, cuối cùng các bạn đã tìm được cửa ra vào của homestay.
Nhưng các bạn không ngờ rằng trước cánh cổng đổ nát lại có một bóng hình quen thuộc. Sự thật phũ phàng cuối cùng cũng đã đến.
Chỉ khi chiến thắng trong cuộc chiến cuối cùng này, các bạn mới có thể thật sự rời khỏi nơi này.]
[Đối với những người chơi đã bị đào thải hoặc chết, vui lòng tham khảo [Hướng dẫn đỏ] để hành động.]
[Đối với những người chơi chưa bị đào thải, vui lòng tham khảo [Hướng dẫn xanh] để hành động.]
. . .
Bên trong Vực, Bóng đen: Tức tới run người..
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.