Chương 48: Lòng Dạ Không Xấu
Gối rách vẫn ngủ
23/08/2023
- Nhưng tôi vẫn chưa hiểu.
Tài xế đột nhiên nói.
- Tại sao Chung Tư Gia kia lại chết chứ? Theo lý mà nói thì giờ Bóng Đen Cuồng Đạo đâu có giết được cậu ta, hơn nữa cũng đâu có muốn giết.
- Khả năng duy nhất là cậu ta đã vô tình làm trái quy tắc.
Dương Bất Khí suy nghĩ.
- Cậu ta đã sa ngã, mất hết lý trí chăng?
Anh đi theo các ảo ảnh tới trước phòng vệ sinh tầng một, thấy Từ Đồ Nhiên đang đứng một mình trước cánh cửa ánh sáng xanh, đưa mắt nhìn bạn mình rời khỏi.
Những mảnh vỡ của Con Mắt Hồi Tưởng đều nằm rải rác nên đôi khi sẽ có một số tình tiết bị thiếu. Như lúc này đây, rõ ràng họ đi theo chân các ảo ảnh, nhưng các bóng dáng khác đã biến mất, chỉ còn lại một mình Từ Đồ Nhiên.
Sao cô lại không đi. Suy nghĩ này chỉ tồn tại trong đầu của Dương Bất Khí trong một cái chớp mắt, sau đó lập tức bị ném sang một bên.
Thôi, quan tâm làm gì. Nữ sinh này có chuyện nào mà bình thường đâu. . . Dương Bất Khí lặng lẽ suy nghĩ, đang định quay lại quan sát tình hình của Chung Tư Gia thì chợt thấy Từ Đồ Nhiên lùi ra sau hai bước, quay người xông về sảnh lớn.
Dương Bất Khí: ?
Chỉ ngây người có một chốc mà bóng dáng của Từ Đồ Nhiên đã biến mất trong sảnh lớn, chuyển tới trên bậc thang. Đây là hiện tượng nhảy vọt vì thiếu cốt truyện. một giây sau đó, bóng dáng Từ Đồ Nhiên lại xuất hiện trên tầng 3, ngay khi ấy, một giọng nói rõ ràng vang lên trong homestay yên tĩnh:
[ Lúc đó tao đã nhìn thấy bóng đen trên cầu thang rồi.]
. . . ?
???!
Dương Bất Khí sửng sốt.
Lập tức, trong não anh như có thứ gì đó bùng nổ.
Trời xanh ơi, hóa ra Chung Tư Gia phải chết là do chuyện này ư?!
Anh vô thức chạy vài bước lên cầu thang, thấy Từ Đồ Nhiên vội vàng chạy xuống, sau lưng là một bóng đen đang giương nanh múa vuốt như thể sắp nuốt chửng cô.
Dương Bất Khí đứng ở đầu cầu thang với vẻ mặt phức tạp, trên mặt viết đầy chữ không thể tin nổi. Thấy Từ Đồ Nhiên đã tới những bậc cuối cùng, định nhảy xuống, anh lập tức vô thức lùi ra sau nhường chỗ cho cô. Nhưng tốc độ Từ Đồ Nhiên nhảy xuống thật sự quá nhanh, anh né không kịp. Một người một ảo ảnh, sắp va phải nhau.
Dương Bất Khí nhìn thấy khuôn mặt Từ Đồ Nhiên càng lúc càng gần, kinh ngạc phát hiện nữ sinh này còn hơi nhoẻn cười. Nụ cười rất nhạt, đường cong không rõ ràng nhưng sự lấp lánh trong mắt lại không lẫn vào đâu được.
Anh trông thấy có một tia chớp nhỏ xíu, trái tim bỗng khựng lại trong giây lát, động tác lùi lại cũng cũng dừng. Ngay trong khoảnh khắc cả hai cơ thể sắp chạm nhau, cốt truyện lại nhảy vọt lần nữa.
Ảo ảnh của Từ Đồ Nhiên biến mất trong hư không, sau đó xuất hiện ngay sau lưng Dương Bất Khí.
Dương Bất Khí trợn mắt quay đầu lại nhìn, chỉ thấy ảo ảnh của Từ Đồ Nhiên đã chuyển tới hành lang. Chân thân của Bóng Đen Cuồng Đạo như một bầy côn trùng lúc nhúc đuổi theo sau lưng cô, trong lòng Dương Bất Khí hơi rung động, biết cô sẽ bình an nhưng vẫn vô thức đi theo.
Lúc thấy ảo ảnh của Từ Đồ Nhiên lần nữa, cô đã chạy vọt tới trước cánh cửa ánh sáng. Vừa chạy, cô vừa quay đầu nhìn lại, nghiêm túc giơ một tay lên.
Cô lại tặng ngón tay giữa cho Bóng Đen Cuồng Đạo lần nữa.
Dương Bất Khí khựng lại, trơ mắt nhìn bóng dáng của cô ngập trong cánh cửa ánh sáng, chẳng hiểu sao suy nghĩ trong đầu cứ quanh quẩn ở ngón giữa kia mãi.
Bóng Đen Cuồng Đạo rít lên đầy giận dữ, Dương Bất Khí từ từ trợn mắt nhìn nó, bỗng chốc thấy hơi tức cười.
- . . . Má ơi.
Từ khi Từ Đồ Nhiên xông từ trên lầu xuống, thiếu nữ áo đỏ luôn nín thở, mãi tới lúc này cô ta mới dám thở ra một hơi thật dài.
- Tôi biết ngay là cô em này không hề đơn giản chút nào mà, nhưng thế này thì ngầu quá rồi. . . Trời ạ. Gặp tôi chắc tôi sợ chết khiếp rồi.
- Tôi cũng chẳng khá hơn là bao.
Người bên cạnh cô ta cũng sợ hãi gật đầu.
- Mà nói đi cũng phải nói lại, cô ấy làm thế với Chung Tư Gia chi vậy nhỉ? Để báo thù ư?
- . . . Không đâu.
Dương Bất Khí suy nghĩ một chốc rồi khẽ lắc đầu.
- Là để diệt trừ hậu họa.
- ?
- Chung Tư Gia đã từng nói là dù họ có trốn được thì cậu ta vẫn sẽ đi tìm họ.
Dương Bất Khí khẽ nói.
- Cô ấy đang liều lĩnh để bảo vệ bản thân và những người khác.
. . . Hoặc, cô chỉ đơn giản muốn nhân cơ hội này để làm lớn chuyện thôi?
Dương Bất Khí nghĩ đi nghĩ lại nhưng vẫn không dám chắc chắn. Anh nhìn cánh cửa ánh sáng đang từ từ biến mất trước mặt mình, suy tư một lát rồi tự tổng kết.
- Quả là. . một cô gái kỳ lạ.
Anh nói xong thì quay lại bên bàn, cất Con Mắt Hồi Tưởng lại.
- Nhưng cũng đỡ, lòng dạ không xấu.
Tài xế đột nhiên nói.
- Tại sao Chung Tư Gia kia lại chết chứ? Theo lý mà nói thì giờ Bóng Đen Cuồng Đạo đâu có giết được cậu ta, hơn nữa cũng đâu có muốn giết.
- Khả năng duy nhất là cậu ta đã vô tình làm trái quy tắc.
Dương Bất Khí suy nghĩ.
- Cậu ta đã sa ngã, mất hết lý trí chăng?
Anh đi theo các ảo ảnh tới trước phòng vệ sinh tầng một, thấy Từ Đồ Nhiên đang đứng một mình trước cánh cửa ánh sáng xanh, đưa mắt nhìn bạn mình rời khỏi.
Những mảnh vỡ của Con Mắt Hồi Tưởng đều nằm rải rác nên đôi khi sẽ có một số tình tiết bị thiếu. Như lúc này đây, rõ ràng họ đi theo chân các ảo ảnh, nhưng các bóng dáng khác đã biến mất, chỉ còn lại một mình Từ Đồ Nhiên.
Sao cô lại không đi. Suy nghĩ này chỉ tồn tại trong đầu của Dương Bất Khí trong một cái chớp mắt, sau đó lập tức bị ném sang một bên.
Thôi, quan tâm làm gì. Nữ sinh này có chuyện nào mà bình thường đâu. . . Dương Bất Khí lặng lẽ suy nghĩ, đang định quay lại quan sát tình hình của Chung Tư Gia thì chợt thấy Từ Đồ Nhiên lùi ra sau hai bước, quay người xông về sảnh lớn.
Dương Bất Khí: ?
Chỉ ngây người có một chốc mà bóng dáng của Từ Đồ Nhiên đã biến mất trong sảnh lớn, chuyển tới trên bậc thang. Đây là hiện tượng nhảy vọt vì thiếu cốt truyện. một giây sau đó, bóng dáng Từ Đồ Nhiên lại xuất hiện trên tầng 3, ngay khi ấy, một giọng nói rõ ràng vang lên trong homestay yên tĩnh:
[ Lúc đó tao đã nhìn thấy bóng đen trên cầu thang rồi.]
. . . ?
???!
Dương Bất Khí sửng sốt.
Lập tức, trong não anh như có thứ gì đó bùng nổ.
Trời xanh ơi, hóa ra Chung Tư Gia phải chết là do chuyện này ư?!
Anh vô thức chạy vài bước lên cầu thang, thấy Từ Đồ Nhiên vội vàng chạy xuống, sau lưng là một bóng đen đang giương nanh múa vuốt như thể sắp nuốt chửng cô.
Dương Bất Khí đứng ở đầu cầu thang với vẻ mặt phức tạp, trên mặt viết đầy chữ không thể tin nổi. Thấy Từ Đồ Nhiên đã tới những bậc cuối cùng, định nhảy xuống, anh lập tức vô thức lùi ra sau nhường chỗ cho cô. Nhưng tốc độ Từ Đồ Nhiên nhảy xuống thật sự quá nhanh, anh né không kịp. Một người một ảo ảnh, sắp va phải nhau.
Dương Bất Khí nhìn thấy khuôn mặt Từ Đồ Nhiên càng lúc càng gần, kinh ngạc phát hiện nữ sinh này còn hơi nhoẻn cười. Nụ cười rất nhạt, đường cong không rõ ràng nhưng sự lấp lánh trong mắt lại không lẫn vào đâu được.
Anh trông thấy có một tia chớp nhỏ xíu, trái tim bỗng khựng lại trong giây lát, động tác lùi lại cũng cũng dừng. Ngay trong khoảnh khắc cả hai cơ thể sắp chạm nhau, cốt truyện lại nhảy vọt lần nữa.
Ảo ảnh của Từ Đồ Nhiên biến mất trong hư không, sau đó xuất hiện ngay sau lưng Dương Bất Khí.
Dương Bất Khí trợn mắt quay đầu lại nhìn, chỉ thấy ảo ảnh của Từ Đồ Nhiên đã chuyển tới hành lang. Chân thân của Bóng Đen Cuồng Đạo như một bầy côn trùng lúc nhúc đuổi theo sau lưng cô, trong lòng Dương Bất Khí hơi rung động, biết cô sẽ bình an nhưng vẫn vô thức đi theo.
Lúc thấy ảo ảnh của Từ Đồ Nhiên lần nữa, cô đã chạy vọt tới trước cánh cửa ánh sáng. Vừa chạy, cô vừa quay đầu nhìn lại, nghiêm túc giơ một tay lên.
Cô lại tặng ngón tay giữa cho Bóng Đen Cuồng Đạo lần nữa.
Dương Bất Khí khựng lại, trơ mắt nhìn bóng dáng của cô ngập trong cánh cửa ánh sáng, chẳng hiểu sao suy nghĩ trong đầu cứ quanh quẩn ở ngón giữa kia mãi.
Bóng Đen Cuồng Đạo rít lên đầy giận dữ, Dương Bất Khí từ từ trợn mắt nhìn nó, bỗng chốc thấy hơi tức cười.
- . . . Má ơi.
Từ khi Từ Đồ Nhiên xông từ trên lầu xuống, thiếu nữ áo đỏ luôn nín thở, mãi tới lúc này cô ta mới dám thở ra một hơi thật dài.
- Tôi biết ngay là cô em này không hề đơn giản chút nào mà, nhưng thế này thì ngầu quá rồi. . . Trời ạ. Gặp tôi chắc tôi sợ chết khiếp rồi.
- Tôi cũng chẳng khá hơn là bao.
Người bên cạnh cô ta cũng sợ hãi gật đầu.
- Mà nói đi cũng phải nói lại, cô ấy làm thế với Chung Tư Gia chi vậy nhỉ? Để báo thù ư?
- . . . Không đâu.
Dương Bất Khí suy nghĩ một chốc rồi khẽ lắc đầu.
- Là để diệt trừ hậu họa.
- ?
- Chung Tư Gia đã từng nói là dù họ có trốn được thì cậu ta vẫn sẽ đi tìm họ.
Dương Bất Khí khẽ nói.
- Cô ấy đang liều lĩnh để bảo vệ bản thân và những người khác.
. . . Hoặc, cô chỉ đơn giản muốn nhân cơ hội này để làm lớn chuyện thôi?
Dương Bất Khí nghĩ đi nghĩ lại nhưng vẫn không dám chắc chắn. Anh nhìn cánh cửa ánh sáng đang từ từ biến mất trước mặt mình, suy tư một lát rồi tự tổng kết.
- Quả là. . một cô gái kỳ lạ.
Anh nói xong thì quay lại bên bàn, cất Con Mắt Hồi Tưởng lại.
- Nhưng cũng đỡ, lòng dạ không xấu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.