Chương 17: Lựa Chọn Người Bị Thách Thức
Gối rách vẫn ngủ
10/08/2023
Trong lòng cô thấy hơi khó chịu.
Phải miêu tả cảm giác này sao nhỉ, tựa như mình đang hí hửng đi rút thẻ sau mấy chục ván chỉ để rút được một tấm cực kỳ hiếm nhưng bản thân đã có, lại giống như câu cá nửa ngày mà chỉ câu được một con cua nhỏ. . .
Không thể nói là không thu được gì, nhưng cũng thấy không thoải mái chút nào.
Bên cạnh vang lên tiếng nhắc nhở của lớp trưởng nhưng Từ Đồ Nhiên không đứng thẳng dậy ngay.
Cô nhìn bóng đen kia vài giây rồi chợt giơ tay phải lên, thản nhiên tặng cho nó một ngón giữa.
Bóng đen:
- . . .
Trong đầu lại vang lên tiếng tăng điểm chết chóc.
Cuối cùng Từ Đồ Nhiên cũng thấy thoải mái.
*
Lúc Từ Đồ Nhiên đứng dậy, những người khác cũng xem hết những dòng chữ phía trên tấm thẻ.
Lớp trưởng luôn nơm nớp nhìn cô, mãi tới khi xác nhận cô bình an mới khẽ thở phào; những người còn lại cũng đang căng thẳng.
Vì quy định trên thẻ nên họ không dám hỏi Từ Đồ Nhiên đã nhìn thấy những gì, trong sảnh lớn nhất thời im lặng đến đáng sợ.
Sau một lúc lâu, lớp phó học tập mới thấp giọng nói:
- Vậy là lúc nãy lớp trưởng trở nên như thế. . . Không phải do động kinh, có đúng không?
Từ Đồ Nhiên và lớp trưởng nhìn nhau, lớp trưởng nghiêm mặt gật đầu.
Lớp phó học tập tái mặt hơn, đoán tiếp:
- Lúc đó hẳn là lớp trưởng đã làm trái quy tắc nên mới bị ‘trừng phạt’. Còn cậu lại có thể cứu được cậu ấy. . .
- Thật ra bản thân tôi có thể nhìn thấy được vài thứ không sạch sẽ.
Từ Đồ Nhiên nói lại những lời ngụy biện của mình, hơi dừng một chút rồi bổ sung:
- Nhưng nói trước nhé, lát nữa đừng có trông mong vào tôi. Ban nãy tôi chỉ may mắn thôi, nhiều khi không được lần thứ hai đâu.
Cô vừa nói thế, đám người định chạy tới ôm đùi đã ỉu xìu lần nữa.
Cố Tiểu Nhã nhạy bén bắt được vài từ khóa, gì mà ‘lát nữa’ rồi ‘Lần thứ hai’? Ý cậu là. . .
- Trên thẻ của lớp trưởng cũng có hình vẽ đồng hồ, chỉ tới 12 giờ. Còn thẻ này là 11 giờ.
Từ Đồ Nhiên chỉ vào tấm thẻ ở trên bàn.
- Loại thiết kế rạch ròi này không có khả năng không có ý nghĩa gì được.
- Ý cậu là lát nữa sẽ còn có 10 giờ, 9 giờ, 8 giờ,. . . Cứ thế thì phải rút đi rút lại bao nhiêu lần đây?
Tiểu Mễ lộ ra vẻ mặt sợ hãi.
- Không chỉ có thế thôi đâu.
Từ Đồ Nhiên lấy ra tấm thẻ mà lớp trưởng đã rút, ghép lại cho họ so sánh.
Sau khi đặt cạnh nhau để so sánh thì sự khác biệt giữa hia tấm thẻ càng rõ ràng hơn nữa.
Lớp phó học tập mím môi:
- Quy tắc trên thẻ của cậu không tốt lành chút nào.
- Gì mà không tốt lành, nói trắng ra là thâm độc đấy.
Từ Đồ Nhiên thẳng thắn.
- Thấy hết chưa? Đang bắt mọi người tách nhau ra rồi tự giết nhau đấy.
Từ Đồ Nhiên vừa nói dứt lời, sắc mặt của mọi người lại biến đổi. Nhưng sau khi nghĩ kỹ, họ thấy cô nói không sai chút nào.
Người rút được thẻ có thể dùng việc chỉ định người khác thực hiện thử thách để chuyển rủi ro.
Lỡ như người gánh nguy hiểm thất bại sẽ bị đào thải, thành kẻ ‘đứng chót’ mà đám kia để mắt tới. Hành vi bán đứng đồng đội rõ ràng thế này, một khi xuất hiện thì tình bạn bao nhiêu năm của họ cũng vỡ tan.
Không chỉ có thế, người bị thách thức ngoài việc chấp nhận rủi ro ra còn có thể chủ động dùng việc ‘chia sẻ những gì mình thấy được’ để gài những người khác, dù sao trong quy tắc cũng đã bày rõ ra như thế rồi, chỉ có người không kịp trốn ra khỏi phòng mới gặp nạn. Chuyện này khác gì là đưa con dao giết người cho họ đâu?
Từ Đồ Nhiên nói không sai.
Phần sau của quy tắc cực kỳ tàn ác.
Cả nhóm bạn học chơi với nhau 6 năm đứng cạnh bàn nhìn nhau, sau lưng và tay chân đều lạnh buốt.
- Vậy. . . vậy thì phải làm sao đây?
Suy nghĩ một hồi, Tiểu Mễ sợ hãi nói.
- Lỡ như người khác rút được thẻ thế này thật thì sao?
- Không phải lỡ như mà là chắc chắn.
Giọng điệu lớp trưởng rất nghiêm túc.
- Loại thẻ dùng để chia rẽ chúng ta chắc chắn không chỉ có 1 đâu.
Từ Đồ Nhiên gật đầu tán thành, dựng thẳng ngón tay:
- Tôi có một đề nghị cho chuyện này.
- Chỉ định một người có thể gánh vác và đảm nhận vai trò ‘người bị thách thức’ đi. Người đó sẽ chấp nhận mọi rủi ro để đổi lấy sự bình yên cho mọi người. Lỡ như người đó bị đào thải thì trong lần đuổi giết tiếp theo, mọi người phải ưu tiên bảo vệ người đó. Thế nào? Có phải là công bằng rồi không?
Nghe thì cũng hơi có lý đấy.
Nhưng người sáng suốt đều có thể nghe ra người ‘có khả năng trở thành người bị thách thức’ mà cô nói là đang chỉ ai.
- Cậu bảo bọn tôi đổ hết mọi chuyện cho cậu à?
Cố Tiểu Nhã lo lắng nói.
- Thế không ổn lắm đâu?
- Tôi đã nói rồi, từ nhỏ tôi đã có thể nhìn thấy những thứ này.
Từ Đồ Nhiên nói như thật.
- Nói chung là sức chịu đựng của tôi cũng khá tốt đấy.
- Hơn nữa các cậu cũng thấy rồi đấy, tôi có thể thuận lợi vượt qua thử thách kiểu này, cứ giao cho tôi đi, có thể giảm bớt xác suất các cậu phạm lỗi, thế chẳng phải rất tốt hay sao?
Từ Đồ Nhiên nói cũng khá có lý.
Từ Đồ Nhiên: Một người có máu liều chân chính thì nên dũng cảm thách đấu, tới đâu thì tới chứ..
Phải miêu tả cảm giác này sao nhỉ, tựa như mình đang hí hửng đi rút thẻ sau mấy chục ván chỉ để rút được một tấm cực kỳ hiếm nhưng bản thân đã có, lại giống như câu cá nửa ngày mà chỉ câu được một con cua nhỏ. . .
Không thể nói là không thu được gì, nhưng cũng thấy không thoải mái chút nào.
Bên cạnh vang lên tiếng nhắc nhở của lớp trưởng nhưng Từ Đồ Nhiên không đứng thẳng dậy ngay.
Cô nhìn bóng đen kia vài giây rồi chợt giơ tay phải lên, thản nhiên tặng cho nó một ngón giữa.
Bóng đen:
- . . .
Trong đầu lại vang lên tiếng tăng điểm chết chóc.
Cuối cùng Từ Đồ Nhiên cũng thấy thoải mái.
*
Lúc Từ Đồ Nhiên đứng dậy, những người khác cũng xem hết những dòng chữ phía trên tấm thẻ.
Lớp trưởng luôn nơm nớp nhìn cô, mãi tới khi xác nhận cô bình an mới khẽ thở phào; những người còn lại cũng đang căng thẳng.
Vì quy định trên thẻ nên họ không dám hỏi Từ Đồ Nhiên đã nhìn thấy những gì, trong sảnh lớn nhất thời im lặng đến đáng sợ.
Sau một lúc lâu, lớp phó học tập mới thấp giọng nói:
- Vậy là lúc nãy lớp trưởng trở nên như thế. . . Không phải do động kinh, có đúng không?
Từ Đồ Nhiên và lớp trưởng nhìn nhau, lớp trưởng nghiêm mặt gật đầu.
Lớp phó học tập tái mặt hơn, đoán tiếp:
- Lúc đó hẳn là lớp trưởng đã làm trái quy tắc nên mới bị ‘trừng phạt’. Còn cậu lại có thể cứu được cậu ấy. . .
- Thật ra bản thân tôi có thể nhìn thấy được vài thứ không sạch sẽ.
Từ Đồ Nhiên nói lại những lời ngụy biện của mình, hơi dừng một chút rồi bổ sung:
- Nhưng nói trước nhé, lát nữa đừng có trông mong vào tôi. Ban nãy tôi chỉ may mắn thôi, nhiều khi không được lần thứ hai đâu.
Cô vừa nói thế, đám người định chạy tới ôm đùi đã ỉu xìu lần nữa.
Cố Tiểu Nhã nhạy bén bắt được vài từ khóa, gì mà ‘lát nữa’ rồi ‘Lần thứ hai’? Ý cậu là. . .
- Trên thẻ của lớp trưởng cũng có hình vẽ đồng hồ, chỉ tới 12 giờ. Còn thẻ này là 11 giờ.
Từ Đồ Nhiên chỉ vào tấm thẻ ở trên bàn.
- Loại thiết kế rạch ròi này không có khả năng không có ý nghĩa gì được.
- Ý cậu là lát nữa sẽ còn có 10 giờ, 9 giờ, 8 giờ,. . . Cứ thế thì phải rút đi rút lại bao nhiêu lần đây?
Tiểu Mễ lộ ra vẻ mặt sợ hãi.
- Không chỉ có thế thôi đâu.
Từ Đồ Nhiên lấy ra tấm thẻ mà lớp trưởng đã rút, ghép lại cho họ so sánh.
Sau khi đặt cạnh nhau để so sánh thì sự khác biệt giữa hia tấm thẻ càng rõ ràng hơn nữa.
Lớp phó học tập mím môi:
- Quy tắc trên thẻ của cậu không tốt lành chút nào.
- Gì mà không tốt lành, nói trắng ra là thâm độc đấy.
Từ Đồ Nhiên thẳng thắn.
- Thấy hết chưa? Đang bắt mọi người tách nhau ra rồi tự giết nhau đấy.
Từ Đồ Nhiên vừa nói dứt lời, sắc mặt của mọi người lại biến đổi. Nhưng sau khi nghĩ kỹ, họ thấy cô nói không sai chút nào.
Người rút được thẻ có thể dùng việc chỉ định người khác thực hiện thử thách để chuyển rủi ro.
Lỡ như người gánh nguy hiểm thất bại sẽ bị đào thải, thành kẻ ‘đứng chót’ mà đám kia để mắt tới. Hành vi bán đứng đồng đội rõ ràng thế này, một khi xuất hiện thì tình bạn bao nhiêu năm của họ cũng vỡ tan.
Không chỉ có thế, người bị thách thức ngoài việc chấp nhận rủi ro ra còn có thể chủ động dùng việc ‘chia sẻ những gì mình thấy được’ để gài những người khác, dù sao trong quy tắc cũng đã bày rõ ra như thế rồi, chỉ có người không kịp trốn ra khỏi phòng mới gặp nạn. Chuyện này khác gì là đưa con dao giết người cho họ đâu?
Từ Đồ Nhiên nói không sai.
Phần sau của quy tắc cực kỳ tàn ác.
Cả nhóm bạn học chơi với nhau 6 năm đứng cạnh bàn nhìn nhau, sau lưng và tay chân đều lạnh buốt.
- Vậy. . . vậy thì phải làm sao đây?
Suy nghĩ một hồi, Tiểu Mễ sợ hãi nói.
- Lỡ như người khác rút được thẻ thế này thật thì sao?
- Không phải lỡ như mà là chắc chắn.
Giọng điệu lớp trưởng rất nghiêm túc.
- Loại thẻ dùng để chia rẽ chúng ta chắc chắn không chỉ có 1 đâu.
Từ Đồ Nhiên gật đầu tán thành, dựng thẳng ngón tay:
- Tôi có một đề nghị cho chuyện này.
- Chỉ định một người có thể gánh vác và đảm nhận vai trò ‘người bị thách thức’ đi. Người đó sẽ chấp nhận mọi rủi ro để đổi lấy sự bình yên cho mọi người. Lỡ như người đó bị đào thải thì trong lần đuổi giết tiếp theo, mọi người phải ưu tiên bảo vệ người đó. Thế nào? Có phải là công bằng rồi không?
Nghe thì cũng hơi có lý đấy.
Nhưng người sáng suốt đều có thể nghe ra người ‘có khả năng trở thành người bị thách thức’ mà cô nói là đang chỉ ai.
- Cậu bảo bọn tôi đổ hết mọi chuyện cho cậu à?
Cố Tiểu Nhã lo lắng nói.
- Thế không ổn lắm đâu?
- Tôi đã nói rồi, từ nhỏ tôi đã có thể nhìn thấy những thứ này.
Từ Đồ Nhiên nói như thật.
- Nói chung là sức chịu đựng của tôi cũng khá tốt đấy.
- Hơn nữa các cậu cũng thấy rồi đấy, tôi có thể thuận lợi vượt qua thử thách kiểu này, cứ giao cho tôi đi, có thể giảm bớt xác suất các cậu phạm lỗi, thế chẳng phải rất tốt hay sao?
Từ Đồ Nhiên nói cũng khá có lý.
Từ Đồ Nhiên: Một người có máu liều chân chính thì nên dũng cảm thách đấu, tới đâu thì tới chứ..
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.