Chương 10: Thiếu Dây Thần Kinh
Gối rách vẫn ngủ
10/08/2023
Từ đời trước, Từ Đồ Nhiên đã biết não mình không được bình thường rồi.
Thường thường người ta hay mắng người khác thiếu dây thần kinh thế nhưng mà với cô thì đó không phải là một câu mắng, bởi vì có vẻ như là cô thiếu dây thần kinh thật.
Dường như cô quá vô cảm với những chuyện có ‘rủi ro’, ‘nguy hiểm’, nói nôm na thì không biết sợ hãi là gì đấy.
Ví dụ, người bình thường khi thấy lửa đều sẽ vô thức tránh xa như một phản xạ trong tiềm thức.
Nhưng Từ Đồ Nhiên thì không thế. Cô phải giơ tay tự sờ lấy, xác nhận thứ này đem lại cảm giác đau đớn mới biết cần phải tránh xa. Nhưng cũng chỉ là ‘tránh xa’ chứ không bài xích hoặc e ngại gì.
Chỉ thật sự cần thiết, lần sau cô vẫn sẽ dám làm thế tiếp.
Hệ quả của việc này là lúc Từ Đồ Nhiên đối diện với những thứ nhất định, đối tượng tập trung của cô sẽ hơi khác với những người bình thường.
Như bây giờ đây.
Trước mặt cô là một cái tủ bằng sắt.
Ngăn tủ đã hình thành một vết hở.
Trong đó có một bàn tay đang vươn ra.
Trong tình huống lúc này, người có bộ não hoàn chỉnh đều sẽ đặt tính mạng bản thân lên đầu, sau đó mới suy nghĩ sâu hơn về nguồn gốc của ma nữ và cách chống trả lại nó; nhưng Từ Đồ Nhiên thì lại nhảy vột một bước dài, bỏ qua hết các trình tự đó, trực tiếp nghĩ tới một vấn đề mấu chốt khác.
Chắc phải mất một lúc nữa ma nữ mới hoàn toàn thoát khỏi cái tủ.
Trong khoảng thời gian hạn chế này, có cách nào để cô kiếm thêm ít điểm điểm chết chóc nữa không nhỉ?
Từ Đồ Nhiên đứng trước tủ, chìm đắm vào suy nghĩ.
*
Cùng lúc đó, ở một nơi khác.
- Mấy cậu chắc đấy chứ? Cách này có khả thi không đấy?
Trong một căn phòng ngủ ở tầng 1, dưới giường đôi, lớp phó thể thao cuộn tròn cơ thể cường tráng của mình rồi nhỏ tiếng hỏi.
Cố Thần Phong bên cạnh lười biếng trả lời:
- Không chắc lắm, may rủi thôi.
Lớp phó thể thao:
- . . .
Cậu ta gian nan quay đầu lại, nhìn vòng muối trắng được rắc quanh giường, nhất thời im lặng.
Bên ngoài muối trắng là gạo nếp. Bên ngoài gạo nếp còn bày đủ thứ xoong nồi bát chậu.
Những thứ này đều được họ tìm trong phòng bếp và phòng chứa đồ trong khoảng thời gian chuẩn bị được ghi trong tấm thẻ.
Cố Thần Phong nói trong những quyển tiểu thuyết siêu nhiên mà mình đã đọc, đây là những thứ dùng để trừ tà.
Thời gian gấp gáp nên họ chỉ có thể tin tưởng vào thằng nhóc này, kiếm đủ những món đồ ‘phòng hộ’ này sau đó cũng bởi vì thời gian ít ỏi nên chỉ bày bậy bạ ra.
Bày xong, tất cả chen chúc nhau dưới gầm giường đôi, nữ ở giữa, nam ở bên ngoài, tất cả vừa run cầm cập, vừa lẳng lặng chờ đợi.
Sau khi Từ Đồ Nhiên rời khỏi, họ thật sự không chia nhóm hành động nữa.
Dù sao đây cũng là lần đầu tiên tất cả đụng phải chuyện ma quỷ, không có kinh nghiệm gì hết, chắc chắn đi nhiều người sẽ an tâm hơn.
Ổ khóa trên cái tủ sắt trong phòng này cũng đã bị phá vỡ.
Ở vị trí của Cố Thần Phong vừa lúc có thể nhìn thấy rõ bàn tay vươn ra từ ngăn tủ kia.
Bàn tay không ngừng ma sát vào cánh cửa tủ, thi thoảng lại bắt được bùa dán trên đó khiến nó phát ra âm thanh chói tai.
Nhịp tim của Cố Thần Phong như nổi trống, cậu ta dịch người, chặn tầm mắt của các nữ sinh bằng cơ thể của mình.
Lớp phó thể thao bỗng nói:
- Ê này, mấy lá bùa đó. . . bọn mình dùng được chúng không vậy?
Cố Thần Phong:
- . . . Hả?
- Thì xé hết bùa ra, dán lên người chúng ta đi!
Lớp phó thể thao nói.
- Nhiều khi dọa được ma nữ chạy đi thì sao?
- Xé hết bùa thì ma nữ ra sớm hơn thì có!
Lớp trưởng tức giận nói.
- Cậu đang tìm đường chết đấy!
- Thì trước sau gì nó cũng bò ra thôi mà. . .
Lớp phó thể thao rụt người lại, giọng điệu có chút ấm ức.
- Đánh thì không được, nhưng chúng ta cũng đâu thể ngồi yên chờ chết thế này chứ?
Lúc ma nữ vươn tay ra khỏi tủ, cậu ta đã dùng dao phay chặt thử.
Nhưng chỉ tựa như chặt không khí, không thể nào chặt đứt được.
Lớp trưởng:
- . . .
Không thể không nói rằng sức tưởng tượng của lớp phó thể thao của họ khá phong phú đấy.
Lúc họ vừa trốn vào phòng này, cậu ta còn thành thật đề nghị rằng đẩy cửa tủ đè xuống đất đi. Cậu ta nghĩ như thế thì ma nữ sẽ không ra được nữa.
Lúc đó lớp trưởng chỉ muốn hỏi cậu ta rằng cái tủ lớn như thế, lỡ đẩy được một nửa thì ma nữ rơi ra thì sao? Cậu cầm chổi quét nó về lại tủ à?
- Thôi, đừng nói gì nữa.
Cậu ta nhẫn nhịn nhắm mắt lại.
- Còn 30 giây nữa. . . Im lặng nào.
Hắn vừa dứt lời lại có một lá bùa ở bên ngoài tủ bay xuống, cửa tủ lại mở lớn hơn.
Cái ghế được dùng để đè tủ lại đã bị lật ngã, đồ nặng bên trên rơi hết ra đất. Sau lưng là tiếng hít thở đầy sợ hãi của các nữ sinh.
Thường thường người ta hay mắng người khác thiếu dây thần kinh thế nhưng mà với cô thì đó không phải là một câu mắng, bởi vì có vẻ như là cô thiếu dây thần kinh thật.
Dường như cô quá vô cảm với những chuyện có ‘rủi ro’, ‘nguy hiểm’, nói nôm na thì không biết sợ hãi là gì đấy.
Ví dụ, người bình thường khi thấy lửa đều sẽ vô thức tránh xa như một phản xạ trong tiềm thức.
Nhưng Từ Đồ Nhiên thì không thế. Cô phải giơ tay tự sờ lấy, xác nhận thứ này đem lại cảm giác đau đớn mới biết cần phải tránh xa. Nhưng cũng chỉ là ‘tránh xa’ chứ không bài xích hoặc e ngại gì.
Chỉ thật sự cần thiết, lần sau cô vẫn sẽ dám làm thế tiếp.
Hệ quả của việc này là lúc Từ Đồ Nhiên đối diện với những thứ nhất định, đối tượng tập trung của cô sẽ hơi khác với những người bình thường.
Như bây giờ đây.
Trước mặt cô là một cái tủ bằng sắt.
Ngăn tủ đã hình thành một vết hở.
Trong đó có một bàn tay đang vươn ra.
Trong tình huống lúc này, người có bộ não hoàn chỉnh đều sẽ đặt tính mạng bản thân lên đầu, sau đó mới suy nghĩ sâu hơn về nguồn gốc của ma nữ và cách chống trả lại nó; nhưng Từ Đồ Nhiên thì lại nhảy vột một bước dài, bỏ qua hết các trình tự đó, trực tiếp nghĩ tới một vấn đề mấu chốt khác.
Chắc phải mất một lúc nữa ma nữ mới hoàn toàn thoát khỏi cái tủ.
Trong khoảng thời gian hạn chế này, có cách nào để cô kiếm thêm ít điểm điểm chết chóc nữa không nhỉ?
Từ Đồ Nhiên đứng trước tủ, chìm đắm vào suy nghĩ.
*
Cùng lúc đó, ở một nơi khác.
- Mấy cậu chắc đấy chứ? Cách này có khả thi không đấy?
Trong một căn phòng ngủ ở tầng 1, dưới giường đôi, lớp phó thể thao cuộn tròn cơ thể cường tráng của mình rồi nhỏ tiếng hỏi.
Cố Thần Phong bên cạnh lười biếng trả lời:
- Không chắc lắm, may rủi thôi.
Lớp phó thể thao:
- . . .
Cậu ta gian nan quay đầu lại, nhìn vòng muối trắng được rắc quanh giường, nhất thời im lặng.
Bên ngoài muối trắng là gạo nếp. Bên ngoài gạo nếp còn bày đủ thứ xoong nồi bát chậu.
Những thứ này đều được họ tìm trong phòng bếp và phòng chứa đồ trong khoảng thời gian chuẩn bị được ghi trong tấm thẻ.
Cố Thần Phong nói trong những quyển tiểu thuyết siêu nhiên mà mình đã đọc, đây là những thứ dùng để trừ tà.
Thời gian gấp gáp nên họ chỉ có thể tin tưởng vào thằng nhóc này, kiếm đủ những món đồ ‘phòng hộ’ này sau đó cũng bởi vì thời gian ít ỏi nên chỉ bày bậy bạ ra.
Bày xong, tất cả chen chúc nhau dưới gầm giường đôi, nữ ở giữa, nam ở bên ngoài, tất cả vừa run cầm cập, vừa lẳng lặng chờ đợi.
Sau khi Từ Đồ Nhiên rời khỏi, họ thật sự không chia nhóm hành động nữa.
Dù sao đây cũng là lần đầu tiên tất cả đụng phải chuyện ma quỷ, không có kinh nghiệm gì hết, chắc chắn đi nhiều người sẽ an tâm hơn.
Ổ khóa trên cái tủ sắt trong phòng này cũng đã bị phá vỡ.
Ở vị trí của Cố Thần Phong vừa lúc có thể nhìn thấy rõ bàn tay vươn ra từ ngăn tủ kia.
Bàn tay không ngừng ma sát vào cánh cửa tủ, thi thoảng lại bắt được bùa dán trên đó khiến nó phát ra âm thanh chói tai.
Nhịp tim của Cố Thần Phong như nổi trống, cậu ta dịch người, chặn tầm mắt của các nữ sinh bằng cơ thể của mình.
Lớp phó thể thao bỗng nói:
- Ê này, mấy lá bùa đó. . . bọn mình dùng được chúng không vậy?
Cố Thần Phong:
- . . . Hả?
- Thì xé hết bùa ra, dán lên người chúng ta đi!
Lớp phó thể thao nói.
- Nhiều khi dọa được ma nữ chạy đi thì sao?
- Xé hết bùa thì ma nữ ra sớm hơn thì có!
Lớp trưởng tức giận nói.
- Cậu đang tìm đường chết đấy!
- Thì trước sau gì nó cũng bò ra thôi mà. . .
Lớp phó thể thao rụt người lại, giọng điệu có chút ấm ức.
- Đánh thì không được, nhưng chúng ta cũng đâu thể ngồi yên chờ chết thế này chứ?
Lúc ma nữ vươn tay ra khỏi tủ, cậu ta đã dùng dao phay chặt thử.
Nhưng chỉ tựa như chặt không khí, không thể nào chặt đứt được.
Lớp trưởng:
- . . .
Không thể không nói rằng sức tưởng tượng của lớp phó thể thao của họ khá phong phú đấy.
Lúc họ vừa trốn vào phòng này, cậu ta còn thành thật đề nghị rằng đẩy cửa tủ đè xuống đất đi. Cậu ta nghĩ như thế thì ma nữ sẽ không ra được nữa.
Lúc đó lớp trưởng chỉ muốn hỏi cậu ta rằng cái tủ lớn như thế, lỡ đẩy được một nửa thì ma nữ rơi ra thì sao? Cậu cầm chổi quét nó về lại tủ à?
- Thôi, đừng nói gì nữa.
Cậu ta nhẫn nhịn nhắm mắt lại.
- Còn 30 giây nữa. . . Im lặng nào.
Hắn vừa dứt lời lại có một lá bùa ở bên ngoài tủ bay xuống, cửa tủ lại mở lớn hơn.
Cái ghế được dùng để đè tủ lại đã bị lật ngã, đồ nặng bên trên rơi hết ra đất. Sau lưng là tiếng hít thở đầy sợ hãi của các nữ sinh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.