Chương 29: Tìm Manh Mối
Gối rách vẫn ngủ
10/08/2023
Cá rán gì? Làm gì có.
Nếu có cũng bị dính chảo rồi.
Vậy là bây giờ Từ Đồ Nhiên có một tin tốt và một tin xấu.
Tin tốt là hành động vừa rồi lại giúp cô tăng thêm 10 điểm chết chóc, được hệ thống ghi nhận ngay và luôn, không lừa già dối trẻ gì; tin xấu là cô đã xác định được một chuyện.
Má nó.
Con hàng này mạnh quá, cô không đánh nổi.
Dù đã thêm điểm rồi nhưng vẫn không đánh lại được.
Hơn nữa theo thiệt hại trên tay phải, Từ Đồ Nhiên rất nghi ngờ rằng Chung Tư Gia này có lẽ giống với đống thẻ kia, trên người có một số cơ chế phản xạ sát thương.
Điểm khác biệt là thẻ thì miễn nhiễm với mọi sát thương trong thời gian quy định, còn cậu ta thì không bảo vệ được đầu mình.
Con người Từ Đồ Nhiên tương đối thực tế, nếu không đánh lại được thì cứ dẫn theo đám học sinh chạy thẳng thôi.
Nhưng không hiểu sao Cố Thần Phong ở đằng sau lại bày ra vẻ mặt nghi ngờ loài người thế kia nữa.
May mà Chung Tư Gia di chuyển khá chậm, dấu chân trên sàn nhà kéo dài nhưng rất chậm chạp.
May hơn nữa là lớp phó học tập đánh lẻ chẳng bao lâu đã vọt về, trong ngực có thêm một cái túi nhựa đen chẳng biết đựng thứ gì.
- Cậu đem cái gì tới vậy?
Lớp phó thể thao tinh mắt thấy cái túi nên vừa chạy lên lầu vừa hỏi.
- Sơn.
Lớp phó học tập thở không ra hơi.
- Lúc nãy thấy trong phòng chứa đồ. . .
Cô ta nghĩ điều quan trọng nhất khi đối phó với những thứ vô hình là nắm bắt được chuyển động của đối phương.
Chỉ dựa vào dấu chân đen thì hơi bị động quá, nếu có thể khiến đối phương hiện hình thì tốt hơn.
- Nhưng vừa rồi tôi gấp quá nên chẳng lấy thêm được gì.
Chỉ lấy được một bình sơn dạ quang thôi, không biết có được không nữa. . . Tên kia đang làm gì vậy?
Cô ta liếc mắt nhìn xuống sảnh lớn tầng một.
Chỉ thấy dấu chân của Chung Tư Gia đang vẽ một vòng trên trên sàn nhà với tốc độ cực chậm, thậm chí trên sàn nhà còn xuất hiện thêm vài dấu tay màu đen, trông có vẻ như đang tìm đồ gì đó.
- Cậu ta đang tìm đầu mình đấy.
Từ Đồ Nhiên nâng cổ tay bị trật khớp của mình lên, tỉnh táo giục.
- Đừng nhìn nữa, mau lên hết đi.
Những người khác:
- . . .
Vậy là câu ‘đầu rơi mất rồi’ của cậu ban nãy không phải là một câu ẩn dụ ư?
Trong lúc nhất thời, tất cả không biết việc ‘Chung Tư Gia rơi mất đầu mà vẫn di chuyển được’ đáng sợ hơn hay ‘Từ Đồ Nhiên đánh rơi đầu của Chung Tư Gia’ đáng sợ hơn nữa, chỉ có thể bạt mạng chạy vội lên lầu thôi.
Mọi người xông lên tầng 2, Chung Tư Gia ở tầng dưới vẫn còn đang mò mẫm tìm đầu của mình.
Lớp trưởng thấy hơi nhẹ nhõm, vội vàng phân chia mọi người đi kiểm tra các phòng trên tầng 2, tìm xem có thứ gì hay dấu vết gì màu xanh hay không.
Từ Đồ Nhiên biết cậu ta đang nghĩ gì nên bèn nói:
- Lên thẳng tầng 3 đi. Phòng thứ hai trên tầng 3.
Cô đã đi qua hết thảy các phòng trong homestay này rồi, quan sát phòng ngủ ở tầng 2 và tầng 3 không chỉ một lần, vì thế Từ Đồ Nhiên có thể nhanh chóng phản ứng lại được. Những phòng ngủ khác không hề có thứ gì màu xanh dương cả.
Chỉ có căn phòng thứ hai trên tầng 3 treo một bức tranh màu xanh.
Căn phòng đó khá gần cầu thang, nếu bị đuổi tới kịp cũng dễ trốn. . . Mọi người lập tức chạy lên thẳng tầng 3, giữa đường lớp trưởng chỉ huy vài người tìm chìa khóa của tất cả các phòng ngủ ra, sau đó khóa hết từ bên ngoài.
- Như thế Chung Tư Gia sẽ mất thời gian để kiểm tra từng phòng hơn.
Cậu ta giải thích với những người khác.
May mà chủ homestay đã cho họ biết chìa khóa ở đâu lúc nhận phòng nên tìm cũng không tốn nhiều công sức lắm.
Từ Đồ Nhiên giơ cổ tay đã sưng đỏ của mình lên, dù thấy chuyện này không có vấn đề gì nhưng lại cảm giác mọi chuyện không hề đơn giản như thế được.
Nhưng có cảm giác sao đi nữa thì cũng hết cách rồi. Đã tới nước này, có ra sao cũng phải tranh thủ thời gian.
Lúc họ bước vào phòng 302, Chung Tư Gia dưới lầu mới bước lên cầu thang tầng một.
Có vẻ là dư thời gian rồi.
Từ Đồ Nhiên vào phòng rồi ngồi một bên nghĩ ngợi rồi thu cổ tay lại, lớp phó thể thao nói rằng mình sẽ gài bẫy vừa ôm bình sơn bước ra ngoài, chẳng bao lâu đã chạy về tay không, nghiên cứu bức tranh kia với mọi người.
Đó là một bức tranh màu nước rất đậm, vẽ hoa hướng dương đang bung xõa trên nền trời xanh thẫm, không có mặt trời, chỉ thấy đêm đen nặng trĩu.
Lớp trưởng cứ nghĩ trong tranh này có cơ quan gì đó nhưng xoay qua xoay lại trên tường hồi lâu vẫn không tìm ra được gì.
Dưới lầu thi thoảng truyền tới tiếng Chung Tư Gia phá cửa, cậu ta càng nghe càng khẩn trương, trong lúc vô ý đã khiến bức tranh trên tường rơi xuống.
Cậu ta vội vàng cúi người xuống nhặt, đang định treo lại thì chợt nghe một tiếng động lớn. Ầm ầm ầm ầm, nghe như gần trong gang tấc!
Âm thanh đó tới quá đột ngột khiến gần như mọi người đều giật bắn mình.
Lớp phó thể thao suýt đã nhảy cẫng lên, cậu ta áp vào cạnh cửa nghe ngóng tiếng động ngoài hành lang nhưng mới nghiêng người đã bị Từ Đồ Nhiên cản lại.
- Bên kia.
Cô chỉ vào góc phòng.
- Tiếng động đó không phải từ bên ngoài.
Nếu có cũng bị dính chảo rồi.
Vậy là bây giờ Từ Đồ Nhiên có một tin tốt và một tin xấu.
Tin tốt là hành động vừa rồi lại giúp cô tăng thêm 10 điểm chết chóc, được hệ thống ghi nhận ngay và luôn, không lừa già dối trẻ gì; tin xấu là cô đã xác định được một chuyện.
Má nó.
Con hàng này mạnh quá, cô không đánh nổi.
Dù đã thêm điểm rồi nhưng vẫn không đánh lại được.
Hơn nữa theo thiệt hại trên tay phải, Từ Đồ Nhiên rất nghi ngờ rằng Chung Tư Gia này có lẽ giống với đống thẻ kia, trên người có một số cơ chế phản xạ sát thương.
Điểm khác biệt là thẻ thì miễn nhiễm với mọi sát thương trong thời gian quy định, còn cậu ta thì không bảo vệ được đầu mình.
Con người Từ Đồ Nhiên tương đối thực tế, nếu không đánh lại được thì cứ dẫn theo đám học sinh chạy thẳng thôi.
Nhưng không hiểu sao Cố Thần Phong ở đằng sau lại bày ra vẻ mặt nghi ngờ loài người thế kia nữa.
May mà Chung Tư Gia di chuyển khá chậm, dấu chân trên sàn nhà kéo dài nhưng rất chậm chạp.
May hơn nữa là lớp phó học tập đánh lẻ chẳng bao lâu đã vọt về, trong ngực có thêm một cái túi nhựa đen chẳng biết đựng thứ gì.
- Cậu đem cái gì tới vậy?
Lớp phó thể thao tinh mắt thấy cái túi nên vừa chạy lên lầu vừa hỏi.
- Sơn.
Lớp phó học tập thở không ra hơi.
- Lúc nãy thấy trong phòng chứa đồ. . .
Cô ta nghĩ điều quan trọng nhất khi đối phó với những thứ vô hình là nắm bắt được chuyển động của đối phương.
Chỉ dựa vào dấu chân đen thì hơi bị động quá, nếu có thể khiến đối phương hiện hình thì tốt hơn.
- Nhưng vừa rồi tôi gấp quá nên chẳng lấy thêm được gì.
Chỉ lấy được một bình sơn dạ quang thôi, không biết có được không nữa. . . Tên kia đang làm gì vậy?
Cô ta liếc mắt nhìn xuống sảnh lớn tầng một.
Chỉ thấy dấu chân của Chung Tư Gia đang vẽ một vòng trên trên sàn nhà với tốc độ cực chậm, thậm chí trên sàn nhà còn xuất hiện thêm vài dấu tay màu đen, trông có vẻ như đang tìm đồ gì đó.
- Cậu ta đang tìm đầu mình đấy.
Từ Đồ Nhiên nâng cổ tay bị trật khớp của mình lên, tỉnh táo giục.
- Đừng nhìn nữa, mau lên hết đi.
Những người khác:
- . . .
Vậy là câu ‘đầu rơi mất rồi’ của cậu ban nãy không phải là một câu ẩn dụ ư?
Trong lúc nhất thời, tất cả không biết việc ‘Chung Tư Gia rơi mất đầu mà vẫn di chuyển được’ đáng sợ hơn hay ‘Từ Đồ Nhiên đánh rơi đầu của Chung Tư Gia’ đáng sợ hơn nữa, chỉ có thể bạt mạng chạy vội lên lầu thôi.
Mọi người xông lên tầng 2, Chung Tư Gia ở tầng dưới vẫn còn đang mò mẫm tìm đầu của mình.
Lớp trưởng thấy hơi nhẹ nhõm, vội vàng phân chia mọi người đi kiểm tra các phòng trên tầng 2, tìm xem có thứ gì hay dấu vết gì màu xanh hay không.
Từ Đồ Nhiên biết cậu ta đang nghĩ gì nên bèn nói:
- Lên thẳng tầng 3 đi. Phòng thứ hai trên tầng 3.
Cô đã đi qua hết thảy các phòng trong homestay này rồi, quan sát phòng ngủ ở tầng 2 và tầng 3 không chỉ một lần, vì thế Từ Đồ Nhiên có thể nhanh chóng phản ứng lại được. Những phòng ngủ khác không hề có thứ gì màu xanh dương cả.
Chỉ có căn phòng thứ hai trên tầng 3 treo một bức tranh màu xanh.
Căn phòng đó khá gần cầu thang, nếu bị đuổi tới kịp cũng dễ trốn. . . Mọi người lập tức chạy lên thẳng tầng 3, giữa đường lớp trưởng chỉ huy vài người tìm chìa khóa của tất cả các phòng ngủ ra, sau đó khóa hết từ bên ngoài.
- Như thế Chung Tư Gia sẽ mất thời gian để kiểm tra từng phòng hơn.
Cậu ta giải thích với những người khác.
May mà chủ homestay đã cho họ biết chìa khóa ở đâu lúc nhận phòng nên tìm cũng không tốn nhiều công sức lắm.
Từ Đồ Nhiên giơ cổ tay đã sưng đỏ của mình lên, dù thấy chuyện này không có vấn đề gì nhưng lại cảm giác mọi chuyện không hề đơn giản như thế được.
Nhưng có cảm giác sao đi nữa thì cũng hết cách rồi. Đã tới nước này, có ra sao cũng phải tranh thủ thời gian.
Lúc họ bước vào phòng 302, Chung Tư Gia dưới lầu mới bước lên cầu thang tầng một.
Có vẻ là dư thời gian rồi.
Từ Đồ Nhiên vào phòng rồi ngồi một bên nghĩ ngợi rồi thu cổ tay lại, lớp phó thể thao nói rằng mình sẽ gài bẫy vừa ôm bình sơn bước ra ngoài, chẳng bao lâu đã chạy về tay không, nghiên cứu bức tranh kia với mọi người.
Đó là một bức tranh màu nước rất đậm, vẽ hoa hướng dương đang bung xõa trên nền trời xanh thẫm, không có mặt trời, chỉ thấy đêm đen nặng trĩu.
Lớp trưởng cứ nghĩ trong tranh này có cơ quan gì đó nhưng xoay qua xoay lại trên tường hồi lâu vẫn không tìm ra được gì.
Dưới lầu thi thoảng truyền tới tiếng Chung Tư Gia phá cửa, cậu ta càng nghe càng khẩn trương, trong lúc vô ý đã khiến bức tranh trên tường rơi xuống.
Cậu ta vội vàng cúi người xuống nhặt, đang định treo lại thì chợt nghe một tiếng động lớn. Ầm ầm ầm ầm, nghe như gần trong gang tấc!
Âm thanh đó tới quá đột ngột khiến gần như mọi người đều giật bắn mình.
Lớp phó thể thao suýt đã nhảy cẫng lên, cậu ta áp vào cạnh cửa nghe ngóng tiếng động ngoài hành lang nhưng mới nghiêng người đã bị Từ Đồ Nhiên cản lại.
- Bên kia.
Cô chỉ vào góc phòng.
- Tiếng động đó không phải từ bên ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.