Chương 34: Tóm Được Chung Tư Gia
Gối rách vẫn ngủ
10/08/2023
Trong lòng Từ Đồ Nhiên thầm mắng một tiếng, cố gắng kéo Chung Tư Gia vào chỗ tối rồi ra sức ép xuống đất, không ngẩng đầu lên mà hét lớn:
- Ra ngoài! Đóng cửa lại!
Cố Tiểu Nhã đang định bước tới giúp lại bị giọng nói đanh thép của cô dọa cho giật mình, lập tức bị Tiểu Mễ và Cố Thần Phong cùng kéo ra ngoài.
Ầm một tiếng, cửa phòng đóng lại.
Căn phòng lại lần nữa rơi vào bóng tối, lúc này Từ Đồ Nhiên mới có thể thở phào. Cô có thể cảm nhận được trong khoảnh khắc cửa phòng đóng lại, sức giãy giụa của Chung Tư Gia yếu hẳn.
Chuyện này càng khiến Từ Đồ Nhiên chắc chắn suy đoán của mình hơn: Ở chỗ này, bóng tối mới là nơi an toàn cho con người.
Từ Đồ Nhiên không hiểu logic của vụ này là sao, nhưng cũng chẳng rỗi mà quản.
Cô bắt lấy thời cơ, đập mạnh kẻ mình đang túm xuống đất, lúc cơ thể của cậu ta va chạm với mặt đất phát ra một tiếng vang kinh người. Được cộng hơn 30 điểm chết chóc thì không phải chuyện đùa đâu.
Chung Tư Gia kêu lên một tiếng đau đớn, cả người mềm nhũn như bao cát.
Từ Đồ Nhiên cảnh giác nhìn thoáng qua phía cửa, sờ lên người cậu ta, không hề ngạc nhiên khi sờ được vài sợi mảnh dài như dây leo của cây nho.
- Cậu không phải con người.
Cô kết luận chắc chắn.
- Nhưng cũng không phải ma. Rốt cuộc cậu là thứ gì hả?
Chung Tư Gia yếu ớt cười:
- Sao mày biết tao không phải ma?
Từ Đồ Nhiên:
- Cảm giác lúc đánh khác hẳn mà.
Chung Tư Gia:
- . . .
Đánh. . . Đánh ư?
Ê nè, rốt cuộc lúc tao chưa lên sân đã có chuyện gì rồi vậy?
Cậu ta thầm nhủ trong lòng nhưng giọng điệu vẫn không thay đổi mấy, vẫn tràn ngập khí thế đa cấp bị tẩu hỏa nhập ma như khi nãy:
- Tao đã bảo rồi, tao là ánh sáng.
- Xàm xí.
Từ Đồ Nhiên nói xong còn thuận tay kéo tay cậu ta lại gấp ra sau lưng.
- Chỉ có một Ultraman (Ánh sáng tiếng Trung là ‘Quang’, mà Ultraman tên tiếng Trung là ‘Siêu nhân điện quang’) thôi.
Lần này cô không kiềm chế sức nữa.
Ngay lúc đập đầu của Chung Tư Gia xuống đất cô mới phát hiện rằng người này không có hiệu ứng phản đòn tấn công khó chịu kia nữa. Có thể thấy bóng tối đã làm cậu ta yếu đi về mọi mặt.
Nhưng cơ thể của tên này thực sự quá kỳ quái.
Lúc cô kéo cánh tay kia, nó cứ thế mà rơi ra.
Khiến Từ Đồ Nhiên cảm thấy hơi buồn nôn.
Chung Tư Gia lại bắt đầu cười, dường như hoàn toàn không đau đớn gì:
- Tất nhiên là mày không biết rồi. Mày đâu phải ánh sáng. Mày cũng giống với bọn chúng, tất cả bọn mày đều là đám thiêu thân tầm thường thôi.
- Chưa hiểu lắm.
Từ Đồ Nhiên sờ soạng trong bóng đêm vài cái rồi bóp cổ cậu ta.
- Làm ơn nói kỹ hơn đi.
Cảm giác hiện tại của cô rất vi diệu.
Như thể bản thân vô tình tìm được thứ gì đó rất mới lạ vậy.
Thứ này khiến cô có chút hưng phấn.
Nhưng Chung Tư Gia không nói sâu hơn nữa.
Cậu ta chỉ cười nhạt:
- Thiêu thân làm sao hiểu được sức mạnh của ánh sáng. Huống hồ chi dù có biết đi nữa thì mày cũng làm gì được hả?
Từ Đồ Nhiên thấy cái cổ dưới lòng bàn tay mình xoay một vòng phát ra tiếng lách cách.
- Thiêu thân là thức ăn của ánh sáng. Chỉ có thể là thức ăn thôi. Đời đời vẫn là thế.
Chung Tư Gia ngước nhìn Từ Đồ Nhiên, lạnh lùng nói.
- Dù mày có thể chạy ra khỏi chỗ này thì tao cũng sẽ tìm được mày thôi. Tao sẽ tìm được bọn mày, đưa bọn mày tới chỗ bọn mày xứng đáng, để bọn mày được tận dụng cho hết. Đó chính là kết cục duy nhất của bọn mày đấy. Còn những chuyện khác mày không cần phải biết.
Từ Đồ Nhiên:
- . . .
Cô đã cố nhịn nhưng cuối cùng vẫn không được, đành phải đâm con dao gọt trái cây giấu trong tay áo xuống.
- Xin lỗi nhé.
Cô phủi tay.
- Nhưng cách nói chuyện của mày nghe gợi đòn quá.
Cô không thể không ra đòn được.
Tất nhiên Từ Đồ Nhiên không nghĩ một dao của mình có thể giết chết được đối phương.
Cô vẫn chưa tìm hiểu ra được thân phận của Chung Tư Gia nhưng vẫn biết rõ là bản thân không thể giết được cậu ta.
May mà đã ổn.
Bóng tối giới hạn khả năng di chuyển của đối phương rất nhiều, một dao vừa rồi của Từ Đồ Nhiên đã đính luôn cậu ta vào sàn nhà.
Cô thử tránh ra, thấy đối phương không theo kịp mới dứt khoát xoay người đi ra cửa.
Từ Đồ Nhiên suy nghĩ rất thoáng.
Nếu đã hỏi không ra thì không cần thiết phải tốn thời gian với cậu ta nữa.
Thế giới rộng lớn thế này, sao cứ phải vướng vào một tên bị hội chứng tuổi teen chứ.
Gần như ngay lúc cô mở cửa, trong homestay vang lên một tiếng ‘Cách’.
Hành lang vốn đầy ánh sáng lập tức tối sầm lại.
- Từ Đồ Nhiên.
Dưới lầu vang lên tiếng của lớp phó thể thao.
- Mau tới đây! Lớp trưởng mới tắt nguồn điện rồi!
Mấy người này cũng nhanh nhẹn đấy.
Từ Đồ Nhiên hơi nhíu mày, đang định cất bước ra khỏi cửa thì trong không khí truyền tới một tiếng động.
Ngay sau đó, hành lang lại sáng lên.
Nhưng khác với lúc nãy, ánh sáng bây giờ trắng bệch chia ra thành từng mảng, không đều nhưng vẫn đủ sáng.
Một chùm sáng tình cờ xẹt qua trước mặt Từ Đồ Nhiên, sáng tới mức cô không mở mắt nổi.
. . . Con mẹ nó, chuyện gì nữa đây?
- Ra ngoài! Đóng cửa lại!
Cố Tiểu Nhã đang định bước tới giúp lại bị giọng nói đanh thép của cô dọa cho giật mình, lập tức bị Tiểu Mễ và Cố Thần Phong cùng kéo ra ngoài.
Ầm một tiếng, cửa phòng đóng lại.
Căn phòng lại lần nữa rơi vào bóng tối, lúc này Từ Đồ Nhiên mới có thể thở phào. Cô có thể cảm nhận được trong khoảnh khắc cửa phòng đóng lại, sức giãy giụa của Chung Tư Gia yếu hẳn.
Chuyện này càng khiến Từ Đồ Nhiên chắc chắn suy đoán của mình hơn: Ở chỗ này, bóng tối mới là nơi an toàn cho con người.
Từ Đồ Nhiên không hiểu logic của vụ này là sao, nhưng cũng chẳng rỗi mà quản.
Cô bắt lấy thời cơ, đập mạnh kẻ mình đang túm xuống đất, lúc cơ thể của cậu ta va chạm với mặt đất phát ra một tiếng vang kinh người. Được cộng hơn 30 điểm chết chóc thì không phải chuyện đùa đâu.
Chung Tư Gia kêu lên một tiếng đau đớn, cả người mềm nhũn như bao cát.
Từ Đồ Nhiên cảnh giác nhìn thoáng qua phía cửa, sờ lên người cậu ta, không hề ngạc nhiên khi sờ được vài sợi mảnh dài như dây leo của cây nho.
- Cậu không phải con người.
Cô kết luận chắc chắn.
- Nhưng cũng không phải ma. Rốt cuộc cậu là thứ gì hả?
Chung Tư Gia yếu ớt cười:
- Sao mày biết tao không phải ma?
Từ Đồ Nhiên:
- Cảm giác lúc đánh khác hẳn mà.
Chung Tư Gia:
- . . .
Đánh. . . Đánh ư?
Ê nè, rốt cuộc lúc tao chưa lên sân đã có chuyện gì rồi vậy?
Cậu ta thầm nhủ trong lòng nhưng giọng điệu vẫn không thay đổi mấy, vẫn tràn ngập khí thế đa cấp bị tẩu hỏa nhập ma như khi nãy:
- Tao đã bảo rồi, tao là ánh sáng.
- Xàm xí.
Từ Đồ Nhiên nói xong còn thuận tay kéo tay cậu ta lại gấp ra sau lưng.
- Chỉ có một Ultraman (Ánh sáng tiếng Trung là ‘Quang’, mà Ultraman tên tiếng Trung là ‘Siêu nhân điện quang’) thôi.
Lần này cô không kiềm chế sức nữa.
Ngay lúc đập đầu của Chung Tư Gia xuống đất cô mới phát hiện rằng người này không có hiệu ứng phản đòn tấn công khó chịu kia nữa. Có thể thấy bóng tối đã làm cậu ta yếu đi về mọi mặt.
Nhưng cơ thể của tên này thực sự quá kỳ quái.
Lúc cô kéo cánh tay kia, nó cứ thế mà rơi ra.
Khiến Từ Đồ Nhiên cảm thấy hơi buồn nôn.
Chung Tư Gia lại bắt đầu cười, dường như hoàn toàn không đau đớn gì:
- Tất nhiên là mày không biết rồi. Mày đâu phải ánh sáng. Mày cũng giống với bọn chúng, tất cả bọn mày đều là đám thiêu thân tầm thường thôi.
- Chưa hiểu lắm.
Từ Đồ Nhiên sờ soạng trong bóng đêm vài cái rồi bóp cổ cậu ta.
- Làm ơn nói kỹ hơn đi.
Cảm giác hiện tại của cô rất vi diệu.
Như thể bản thân vô tình tìm được thứ gì đó rất mới lạ vậy.
Thứ này khiến cô có chút hưng phấn.
Nhưng Chung Tư Gia không nói sâu hơn nữa.
Cậu ta chỉ cười nhạt:
- Thiêu thân làm sao hiểu được sức mạnh của ánh sáng. Huống hồ chi dù có biết đi nữa thì mày cũng làm gì được hả?
Từ Đồ Nhiên thấy cái cổ dưới lòng bàn tay mình xoay một vòng phát ra tiếng lách cách.
- Thiêu thân là thức ăn của ánh sáng. Chỉ có thể là thức ăn thôi. Đời đời vẫn là thế.
Chung Tư Gia ngước nhìn Từ Đồ Nhiên, lạnh lùng nói.
- Dù mày có thể chạy ra khỏi chỗ này thì tao cũng sẽ tìm được mày thôi. Tao sẽ tìm được bọn mày, đưa bọn mày tới chỗ bọn mày xứng đáng, để bọn mày được tận dụng cho hết. Đó chính là kết cục duy nhất của bọn mày đấy. Còn những chuyện khác mày không cần phải biết.
Từ Đồ Nhiên:
- . . .
Cô đã cố nhịn nhưng cuối cùng vẫn không được, đành phải đâm con dao gọt trái cây giấu trong tay áo xuống.
- Xin lỗi nhé.
Cô phủi tay.
- Nhưng cách nói chuyện của mày nghe gợi đòn quá.
Cô không thể không ra đòn được.
Tất nhiên Từ Đồ Nhiên không nghĩ một dao của mình có thể giết chết được đối phương.
Cô vẫn chưa tìm hiểu ra được thân phận của Chung Tư Gia nhưng vẫn biết rõ là bản thân không thể giết được cậu ta.
May mà đã ổn.
Bóng tối giới hạn khả năng di chuyển của đối phương rất nhiều, một dao vừa rồi của Từ Đồ Nhiên đã đính luôn cậu ta vào sàn nhà.
Cô thử tránh ra, thấy đối phương không theo kịp mới dứt khoát xoay người đi ra cửa.
Từ Đồ Nhiên suy nghĩ rất thoáng.
Nếu đã hỏi không ra thì không cần thiết phải tốn thời gian với cậu ta nữa.
Thế giới rộng lớn thế này, sao cứ phải vướng vào một tên bị hội chứng tuổi teen chứ.
Gần như ngay lúc cô mở cửa, trong homestay vang lên một tiếng ‘Cách’.
Hành lang vốn đầy ánh sáng lập tức tối sầm lại.
- Từ Đồ Nhiên.
Dưới lầu vang lên tiếng của lớp phó thể thao.
- Mau tới đây! Lớp trưởng mới tắt nguồn điện rồi!
Mấy người này cũng nhanh nhẹn đấy.
Từ Đồ Nhiên hơi nhíu mày, đang định cất bước ra khỏi cửa thì trong không khí truyền tới một tiếng động.
Ngay sau đó, hành lang lại sáng lên.
Nhưng khác với lúc nãy, ánh sáng bây giờ trắng bệch chia ra thành từng mảng, không đều nhưng vẫn đủ sáng.
Một chùm sáng tình cờ xẹt qua trước mặt Từ Đồ Nhiên, sáng tới mức cô không mở mắt nổi.
. . . Con mẹ nó, chuyện gì nữa đây?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.