Chương 23: Vũ Khí
Gối rách vẫn ngủ
10/08/2023
Sau khi xử lí xong con quỷ đầu tiên, Từ Đồ Nhiên vỗ tay, chỉ vào Cố Thần Phong vẫn còn đang đơ người:
- Cậu lấy cái đệm trên ghế sô pha ra đây cho tôi đi.
Cố Thần Phong:
- ?
- Phải thu dọn hết đống tro này chứ.
Từ Đồ Nhiên tự tin nói.
- Hủy thi diệt tích.
Không có chổi thì chỉ có thể dùng đệm ghế sô pha thôi.
Cố Thần Phong:
- . . .
Mọi thứ diễn ra quá nhanh.
Cậu ta bàng hoàng đi tới trước sô pha, cầm miếng đệm lên, sau khi nhìn thấy con dao gọt trái cây giấu trong ghế thì lại giật mình.
- Có vũ khí à? Hay đấy, đưa cho tôi với, cảm ơn.
Từ Đồ Nhiên cũng thấy con dao đó, vội vàng vẫy tay.
- Tôi cũng đoán là sẽ có vũ khí. . . Dùng dây xiết cổ mệt quá. Xài dao tiện hơn.
Cố Thần Phong nhìn con dao gọt trái cây kia, trong đầu vang lên tiếng còi báo động, cậu ta xoay người ôm đệm sô pha tới, mông lung nhìn người trong thang máy:
- Này. . . Chuyện này là thế nào?
Từ Đồ Nhiên:
- Hả?
- Rốt cuộc những chuyện này là sao hả?
Cố Thần Phong cảm thấy như đầu mình giống như là sắp nổ tung vậy.
- Tại sao cậu cứ đứng lì trong thang máy không chịu ra, tại sao lại đột nhiên giết chết Tiểu Dương, mà tại sao cậu còn biết ở đây có dao nữa. . .
- Có dao cũng bình thường mà?
Từ Đồ Nhiên hơi bất đắc dĩ nói, ngắt lời lẩm bẩm của cậu ta.
- Không tin thì cậu tìm xem ở các góc của cái ghế đi. Chắc chắn còn có vũ khí khác nữa đấy.
Cố Thần Phong:
- . . .
Cậu ta quay đầu cẩn thận quan sát ghế sô pha một vòng, quả nhiên phát hiện trong ghế và bên dưới có một con dao phay và một cái rìu.
Chuyện này càng khiến cậu ta bối rối hơn.
Cậu ta nhìn Từ Đồ Nhiên với vẻ đầy khó hiểu, mà cô thì chỉ nhún vai.
- Không liên quan gì tới tôi nhé. Đây đều là sắp xếp của trò chơi cả.
Từ Đồ Nhiên nói rồi giơ sợi dây trắng dùng để siết cổ búi tóc sừng dê ban nãy.
- Trong thang máy cũng có. . . Chắc hẳn là mánh khóe gì đó. Nó muốn chúng ta tự giết lẫn nhau ấy mà.
Tự giết lẫn nhau.
Những từ tương tự lại xuất hiện lần nữa.
Cố Thần Phong rất sốc, cố gắng bắt kịp suy nghĩ của Từ Đồ Nhiên:
- Cậu đang nói là đám ác quỷ giết người kia thật ra đang ngụy trang. . .
- Không. Ác quỷ có thể giết người. Nhưng mối đe dọa thật sự không phải là chúng.
Từ Đồ Nhiên vừa ấn thang máy vừa nói thật nhanh.
- Trong vòng 10 phút, điều kiện để ác quỷ giết người sẽ rất hạn chế. Nhưng con người giết người thì không như thế. Con người không được tấn công người khác trong sảnh lớn, nói cách khác thì trong thang máy và tầng hầm thì được, mà hai chỗ này thật sự đều có giấu vũ khí. Rõ ràng đây không chỉ là ám hiệu mà còn là một sự cám dỗ cực lớn.
Trong thời gian an toàn có hạn này, khó mà phân biệt được người bên cạnh là thật hay giả, ký ức lại không đáng tin cậy, con người rất dễ bị kích thích tới cực đoan. Hơn nữa ác quỷ lẫn lộn trong con người, bất cứ lúc nào cũng có thể châm dầu vào lửa. . .Dù là kéo dài thời gian hay cắt giảm số con người thì đều có lợi cho ác quỷ cả.
Cuối cùng Cố Thần Phong cũng hiểu ra.
- Vậy là cậu ở lì trong thang máy là vì. . .
- Chiếm trước một chỗ, đỡ cho có người làm chuyện ngớ ngẩn trong thang máy.
Từ Đồ Nhiên nói xong thì tiện chân đá đống bụi trên đất.
- Tiện thể đề phòng rắc rối luôn.
Cách tốt nhất để phòng ngừa việc bị ác quỷ giết là giết chúng trước.
Tất nhiên, vì để không bị lật xe mà cô đã chuẩn bị sẵn. Hiện tại điểm chết chóc của cô là 140, thế là cô đã lấy ra 40 điểm để tăng thêm thuộc tính, hiện tại sức mạnh và tốc độ đều được cường hóa, dư sức đối phó với một con ác quỷ.
Tuy khó phân biệt được dựa vào cảm giác và mắt thường, nhưng từ lần vật lộn ban nãy, xem ra trình độ của chúng cao hơn ma nữ trong tủ nhiều.
Nếu không phải nhờ thêm điểm kỹ năng trước thì e là cô không chống lại nổi thật.
- Còn chuyện bắt thế nào thì. . . Tôi có cách đánh giá riêng.
Từ Đồ Nhiên nhướng mày.
- Cậu còn muốn hỏi gì nữa không?
- . . .
Cố Thần Phong biết điều im lặng, ngoan ngoãn đưa đệm sô pha và dao gọt trái cây cho Từ Đồ Nhiên, còn giơ tay giữ thang máy giúp người sau có thể dùng đệm ghế để quét sạch tro trong thang máy dễ dàng hơn.
Từ Đồ Nhiên nhìn thấy không có vấn đề gì mới bấm nút đóng thang máy.
Cửa thang máy khép lại lần nữa, đưa Từ Đồ Nhiên quay lại sảnh lớn.
Trong tầng hầm trống rỗng chỉ còn mỗi Cố Thần Phong.
Cậu ta nhìn xung quanh, chẳng hiểu sao tâm trạng đã bình tĩnh hơn rất nhiều.
Sau khi yên ổn thì lại có vài suy nghĩ túa ra.
Nói vậy là Từ Đồ Nhiên tin tưởng cậu ta chỉ là vì phương pháp phán đoán của cô đúng, chứ không phải vì. . . tình cảm ư?
Cố Thần Phong xoa xoa trán, khó mà diễn tả được tâm trạng lúc này của mình.
Nhẹ nhõm có, mất mát cũng có, ngoài nỗi lòng phức tạp ra còn có chút ít hoang mang.
Rốt cuộc phương pháp đánh giá của Từ Đồ Nhiên. . . là gì đây?
Cố Thần Phong nhìn thang máy trước mặt, không khỏi nhíu chặt mày.
- Cậu lấy cái đệm trên ghế sô pha ra đây cho tôi đi.
Cố Thần Phong:
- ?
- Phải thu dọn hết đống tro này chứ.
Từ Đồ Nhiên tự tin nói.
- Hủy thi diệt tích.
Không có chổi thì chỉ có thể dùng đệm ghế sô pha thôi.
Cố Thần Phong:
- . . .
Mọi thứ diễn ra quá nhanh.
Cậu ta bàng hoàng đi tới trước sô pha, cầm miếng đệm lên, sau khi nhìn thấy con dao gọt trái cây giấu trong ghế thì lại giật mình.
- Có vũ khí à? Hay đấy, đưa cho tôi với, cảm ơn.
Từ Đồ Nhiên cũng thấy con dao đó, vội vàng vẫy tay.
- Tôi cũng đoán là sẽ có vũ khí. . . Dùng dây xiết cổ mệt quá. Xài dao tiện hơn.
Cố Thần Phong nhìn con dao gọt trái cây kia, trong đầu vang lên tiếng còi báo động, cậu ta xoay người ôm đệm sô pha tới, mông lung nhìn người trong thang máy:
- Này. . . Chuyện này là thế nào?
Từ Đồ Nhiên:
- Hả?
- Rốt cuộc những chuyện này là sao hả?
Cố Thần Phong cảm thấy như đầu mình giống như là sắp nổ tung vậy.
- Tại sao cậu cứ đứng lì trong thang máy không chịu ra, tại sao lại đột nhiên giết chết Tiểu Dương, mà tại sao cậu còn biết ở đây có dao nữa. . .
- Có dao cũng bình thường mà?
Từ Đồ Nhiên hơi bất đắc dĩ nói, ngắt lời lẩm bẩm của cậu ta.
- Không tin thì cậu tìm xem ở các góc của cái ghế đi. Chắc chắn còn có vũ khí khác nữa đấy.
Cố Thần Phong:
- . . .
Cậu ta quay đầu cẩn thận quan sát ghế sô pha một vòng, quả nhiên phát hiện trong ghế và bên dưới có một con dao phay và một cái rìu.
Chuyện này càng khiến cậu ta bối rối hơn.
Cậu ta nhìn Từ Đồ Nhiên với vẻ đầy khó hiểu, mà cô thì chỉ nhún vai.
- Không liên quan gì tới tôi nhé. Đây đều là sắp xếp của trò chơi cả.
Từ Đồ Nhiên nói rồi giơ sợi dây trắng dùng để siết cổ búi tóc sừng dê ban nãy.
- Trong thang máy cũng có. . . Chắc hẳn là mánh khóe gì đó. Nó muốn chúng ta tự giết lẫn nhau ấy mà.
Tự giết lẫn nhau.
Những từ tương tự lại xuất hiện lần nữa.
Cố Thần Phong rất sốc, cố gắng bắt kịp suy nghĩ của Từ Đồ Nhiên:
- Cậu đang nói là đám ác quỷ giết người kia thật ra đang ngụy trang. . .
- Không. Ác quỷ có thể giết người. Nhưng mối đe dọa thật sự không phải là chúng.
Từ Đồ Nhiên vừa ấn thang máy vừa nói thật nhanh.
- Trong vòng 10 phút, điều kiện để ác quỷ giết người sẽ rất hạn chế. Nhưng con người giết người thì không như thế. Con người không được tấn công người khác trong sảnh lớn, nói cách khác thì trong thang máy và tầng hầm thì được, mà hai chỗ này thật sự đều có giấu vũ khí. Rõ ràng đây không chỉ là ám hiệu mà còn là một sự cám dỗ cực lớn.
Trong thời gian an toàn có hạn này, khó mà phân biệt được người bên cạnh là thật hay giả, ký ức lại không đáng tin cậy, con người rất dễ bị kích thích tới cực đoan. Hơn nữa ác quỷ lẫn lộn trong con người, bất cứ lúc nào cũng có thể châm dầu vào lửa. . .Dù là kéo dài thời gian hay cắt giảm số con người thì đều có lợi cho ác quỷ cả.
Cuối cùng Cố Thần Phong cũng hiểu ra.
- Vậy là cậu ở lì trong thang máy là vì. . .
- Chiếm trước một chỗ, đỡ cho có người làm chuyện ngớ ngẩn trong thang máy.
Từ Đồ Nhiên nói xong thì tiện chân đá đống bụi trên đất.
- Tiện thể đề phòng rắc rối luôn.
Cách tốt nhất để phòng ngừa việc bị ác quỷ giết là giết chúng trước.
Tất nhiên, vì để không bị lật xe mà cô đã chuẩn bị sẵn. Hiện tại điểm chết chóc của cô là 140, thế là cô đã lấy ra 40 điểm để tăng thêm thuộc tính, hiện tại sức mạnh và tốc độ đều được cường hóa, dư sức đối phó với một con ác quỷ.
Tuy khó phân biệt được dựa vào cảm giác và mắt thường, nhưng từ lần vật lộn ban nãy, xem ra trình độ của chúng cao hơn ma nữ trong tủ nhiều.
Nếu không phải nhờ thêm điểm kỹ năng trước thì e là cô không chống lại nổi thật.
- Còn chuyện bắt thế nào thì. . . Tôi có cách đánh giá riêng.
Từ Đồ Nhiên nhướng mày.
- Cậu còn muốn hỏi gì nữa không?
- . . .
Cố Thần Phong biết điều im lặng, ngoan ngoãn đưa đệm sô pha và dao gọt trái cây cho Từ Đồ Nhiên, còn giơ tay giữ thang máy giúp người sau có thể dùng đệm ghế để quét sạch tro trong thang máy dễ dàng hơn.
Từ Đồ Nhiên nhìn thấy không có vấn đề gì mới bấm nút đóng thang máy.
Cửa thang máy khép lại lần nữa, đưa Từ Đồ Nhiên quay lại sảnh lớn.
Trong tầng hầm trống rỗng chỉ còn mỗi Cố Thần Phong.
Cậu ta nhìn xung quanh, chẳng hiểu sao tâm trạng đã bình tĩnh hơn rất nhiều.
Sau khi yên ổn thì lại có vài suy nghĩ túa ra.
Nói vậy là Từ Đồ Nhiên tin tưởng cậu ta chỉ là vì phương pháp phán đoán của cô đúng, chứ không phải vì. . . tình cảm ư?
Cố Thần Phong xoa xoa trán, khó mà diễn tả được tâm trạng lúc này của mình.
Nhẹ nhõm có, mất mát cũng có, ngoài nỗi lòng phức tạp ra còn có chút ít hoang mang.
Rốt cuộc phương pháp đánh giá của Từ Đồ Nhiên. . . là gì đây?
Cố Thần Phong nhìn thang máy trước mặt, không khỏi nhíu chặt mày.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.