Cô Ấy Và Vị Trí Đứng Đầu Tôi Đều Muốn
Chương 52: Xác nhận tâm ý
Đồ Dạng Tiên Sâm
14/10/2023
Bạn học Nhĩ Canh Lục rơi vào lưới tình.
Cho dù lớp 11 phân ban, áp lực học tập tăng gấp bội, cậu vẫn như cũ có thể mỗi ngày rút ra thời gian chạy đến cửa lớp 2 tìm Cố Dật Nhĩ học tập kinh nghiệm, lại thuận tiện đến tầng của khối lớp 10 cùng tiểu học muội nào đó lơ đãng “Tình cờ gặp gỡ”.
Tần suất thường xuyên đến mức làm Tư Dật cũng cảm thấy phiền chán.
Cuối cùng ở một buổi nghỉ trưa nọ, cậu túm lấy cổ áo Nhị Canh, ngăn không cho cậu ta chạy đến cửa lớp 2.
“Không được đi tìm cậu ấy.” Tư Dật trực tiếp ra lệnh.
Nhị Canh hô to: “Tại sao?”
“Quấy rầy cậu ấy nghỉ ngơi.”
“Sẽ không đâu, cậu ấy mỗi ngày đều không nghỉ trưa, lúc nào cũng ngồi tại chỗ làm bài tập.”
Hiện tại còn chưa áp dụng thời gian mùa đông, mỗi ngày có hai tiếng nghỉ trưa, đại bộ phận học sinh sẽ ghé vào bàn hoặc là về ký túc xá nghỉ ngơi bảo đảm hiệu suất học tập của buổi chiều, chỉ có một bộ phận học sinh có tiến độ học tập chậm hơn các bạn mới tự giác lấy thời gian này để làm bài tập bù lại với các bạn.
Cố Dật Nhĩ vẫn luôn ngồi ổn trên bảo tọa đệ nhất toàn khóa, hoàn toàn không cần thiết phải làm như vậy.
Tư Dật nhấp môi: “Hôm nay cậu đừng đi, tôi đi tìm cậu ấy có chút việc.”
Nhị Canh có chút bất mãn: “Hai người dù sao cũng đang yêu đương, anh đi tìm cậu ấy lúc nào chả được, sao cứ phải một hai đoạt với em làm gì.”
Tư Dật nhíu mày nhìn cậu: “Bọn tôi đang yêu đương bao giờ?”
“Không có sao? Ngày đó ở Bích Thúy đình, anh đã tỏ tình chân thành như vậy, cậu ấy cũng không từ chối mà.” Nhị Canh bỗng nhiên kinh ngạc che miệng, “Chẳng lẽ anh bị đá?”
“Cái rắm.” Tư Dật phi một chưởng tới đầu cậu ta.
“Vậy rốt cuộc hai người có đang yêu không?” Nhị Canh bĩu môi.
Trong lúc nhất thời Tư Dật cũng không trả lời được, ngày đó cậu tỏ tình bị thằng nhãi này phá hỏng không khí, còn bị chủ nhiệm giáo dục bắt tại trận. Tuy rằng chủ nhiệm không nói rõ, nhưng hễ là người thì sẽ không thể nào tin chuyện một nam một nữ đêm rồi còn ra Bích Thúy đình luyện giọng, chỉ bởi vì thành tích của bọn họ rất tốt nên chủ nhiệm mắt nhắm mắt mở thôi.
Từ đó về sau, phương thức ở chung của cậu và Cố Dật Nhĩ đã thay đổi.
Cậu cũng không biết cái này có tính là đang yêu đương không.
Ngày đó ánh trăng quá tuyệt, bầu không khí hoàn hảo, cậu lấy đủ dũng khí mới nói ra những lời này đó. Cho dù hiện tại cậu có thể không hề cố kỵ nhưng vẫn biết rõ chừng mực mà ngẫu nhiên đùa giỡn Cố Dật Nhĩ một chút, nhưng ba chữ ‘tớ thích cậu’ lại làm thế nào cũng không có đủ can đảm để nói ra.
Nếu bắt cậu hỏi lại một lần “Chúng ta rốt cuộc có phải đang yêu đương hay không”, thì cậu không có cái bản lĩnh đó.
Nhị Canh thấy cậu chần chờ thì cảm thấy có chút không thể tin tưởng: “Dật ca, không phải đâu, chẳng lẽ anh cũng không biết sao?”
Ánh mắt Tư Dật dao động, không được tự nhiên khụ khụ: “Không biết thì rất kỳ quái sao? Cậu từng yêu rồi à? Cậu biết yêu đương là như thế nào sao?”
“Làm nửa ngày hóa ra anh là tướng quân trên giấy à.” Nhị Canh nhướng mày nhún vai, “Em còn tưởng rằng hai người đã ở bên nhau.”
“Nói một cách khác thì đúng thật là ở bên nhau.” Tư Dật ý đồ cứu vãn chút tự tôn của mình.
Nhị Canh xua xua tay, dáng vẻ người từng trải: “Vậy dạo này hai người có nắm tay không?”
Tư Dật lắc đầu.
“Ôm không?”
Tư Dật vẫn lắc đầu.
Nhị Canh thần sắc phức tạp: “Vậy nhất định là cũng chưa hôn đúng không?”
Sắc mặt Tư Dật hơi say: “Tôi không phải là người gấp gáp như vậy.”
“Ai nha, Dật ca, anh cũng chỉ được cái cứng mồm như vậy thôi.” Nhị Canh rung đùi đắc ý, “Trên thực tế anh căn bản là không dám đúng không?”
Tư Dật há miệng thở dốc, lại không thể nói ra bất cứ lời phản bác nào.
Ngoại trừ hành vi theo bản năng trong lúc nhất thời xúc động, cậu đúng thật không dám tại lúc đầu óc thanh tỉnh làm cái gì đối với cô ấy.
“Nhân sinh đắc ý tu tận hoan.” Nhị Canh vỗ vỗ vai Tư Dật, “Đời người có bao nhiêu năm đâu, đừng lãng phí thời gian ở rối rắm với tương tư, nhiều nhất cũng chỉ có thể vớt được một cái kết cục cảm động chính mình, mà người nọ lại cái gì cũng không biết.”
(Đời người khi nào đắc ý nên tận tình vui sướng, trích bài thơ Thương tiến tửu của Lý Bạch.)
Tư Dật cong môi cười: “Tôi phát hiện một khi đề cập đến phương diện này thì cậu một chút cũng không ngốc nha.”
“Chị của em hồi cấp 3 có yêu thầm một nam sinh, yêu thầm ba năm, sau đó tốt nghiệp làm tiệc chia tay, nam sinh kia uống quá nhiều rồi tỏ tình với chị ấy.” Nhị Canh biểu tình phức tạp nhún vai, “Nhưng thế thì thế nào? Chí nguyện của bọn họ cách xa nhau ngàn dặm, cho dù ở cùng một thành phố thì chị em cũng không có phúc khí để đoạn tình cảm đó tu thành chính quả.”
“Cho nên cậu…”
“Cho nên em muốn thừa dịp thân thể khỏe mạnh, bù đắp lại toàn bộ những gì chị em đã lỡ dở, em vốn dĩ chính là vì chị ấy mới được sinh ra trên thế giới này.” Cậu dừng một chút, lại khôi phục dáng vẻ cợt nhả thường ngày, “Em thích tiểu học muội, điểm này là không thể nghi ngờ.”
Quan điểm tình cảm của một người sẽ vì hoàn cảnh phát sinh xung quanh mình mà thay đổi, có người đối với tình yêu là khiếp đảm, là bởi vì sợ sau khi chủ động thì mọi chuyện lại không phát triển như mình mong muốn; có người lại yêu nhiệt tình, bởi vì bọn họ biết, cho dù là thất vọng sau những trả giá này, cũng thống khoái hơn là cắn răng nuốt tình cảm còn chưa thành hình vào trong bụng.
“Hôm nay em không đi tìm cậu ấy nữa, Dật ca anh đi đi.” Nhị Canh hào phóng phất phất tay, đi ngược về hướng lớp 2.
Tư Dật ở phía sau hỏi cậu: “Cậu đi chơi bóng rổ à?”
“À không, gần đây thiếu Canxi, chơi bóng rổ cứ thấy choáng váng đầu, em đến phòng nhạc luyện đàn.” Nhị Canh cười thần bí, “Em nghe Dật tỷ nói, tiểu học muội thích nam sinh có khí chất nghệ thuật gia.”
“Không phải cậu không thích đàn dương cầm sao?”
“Nhưng em thích cô ấy, hơn nữa Dật ca, không phải anh nói em cả đời này không được đụng vào kèn xô na nữa sao?” Nhị Canh gửi cho cậu cái hôn gió, “Dật ca, lòng em vẫn có anh đấy.”
Tư Dật ghét bỏ quay đầu.
Bởi vì vài lời nói vừa rồi của Nhị Canh mà cậu theo bản năng đi đến cửa lớp 2.
Xuyên qua cửa sổ, cậu thấy đại đa số học sinh lớp 2 đang ghé vào bàn nghỉ trưa, chỉ có một số ít người đang ngồi trên ghế làm bài tập.
Trong đó có một người là Cố Dật Nhĩ.
Cô mặc đồng phục, buộc tóc đuôi ngựa, ngồi ngay ngắn tại chỗ viết chữ, trang phục vô cùng đơn giản, tư thế cũng không khác gì các bạn khác, nhưng lại cố tình có thể khiến cậu ngắm nhìn đến ngây ngốc.
Sườn mặt tinh xảo ở dưới ánh sáng phảng phất như đang sáng lên.
Một kỳ nghỉ hè không gặp, cô so với học kỳ trước càng thêm xinh đẹp.
Cũng không biết có phải tâm linh tương thông hay không, Cố Dật Nhĩ dường như cảm nhận được tầm mắt của cậu mà ngẩng đầu trùng hợp chạm vào ánh mắt cậu, đến khi phát hiện là cậu, cô cắn cắn môi, do dự vài giây mới buông bút đi ra.
“Sao cậu không nghỉ trưa?”
“Sao cậu không nghỉ trưa?”
Hai người đồng thời hỏi ra những lời này.
Tư Dật không trả lời cô, chỉ nhẹ giọng hỏi: “Nhị Canh nói mỗi ngày cậu đều không nghỉ trưa, thật vậy à?”
Cố Dật Nhĩ gật đầu: “Ừ.”
“Tại sao lại không nghỉ ngơi?” Tư Dật nhíu mày, ngữ khí có chút vội vàng, “Sẽ ảnh hưởng đến buổi chiều lên lớp.”
Cố Dật Nhĩ lắc đầu: “Tớ thử qua rồi, sẽ không đâu, tinh thần của tớ tương đối tốt, thiếu ngủ một chút cũng không có vấn đề gì.”
“Như vậy không được, đối với thân thể không tốt.”
Ngữ khí của cậu có chút mạnh mẽ, Cố Dật Nhĩ cũng không tức giận, chỉ nhẹ nhàng chu miệng: “Không phải là cậu cũng không nghỉ sao?”
“Tớ là nam sinh cậu là nữ sinh, cái này không giống nhau.”
Cố Dật Nhĩ có chút không vui: “Cậu kỳ thị nam nữ à?”
“Tớ không có.” Biểu tình của Tư Dật cực kỳ vô tội, “Tớ lo lắng cho cậu.”
“Không cần lo lắng cho tớ.” Cố Dật Nhĩ nghiêng đầu, “Tớ chỉ đuổi theo tiến độ mà thôi.”
“Cậu mà cũng cần đuổi theo tiến độ sao?”
“Cần chứ.” Cố Dật Nhĩ không chút do dự gật đầu, “Hồi lớp 10, có rất nhiều môn bên tự nhiên kéo điểm cho tớ, bây giờ phân ban, các môn xã hội cần thiết phải dành thêm thời gian mới đuổi kịp.”
Tư Dật có chút khó hiểu: “Cậu đã là hạng nhất rồi mà.”
Cố Dật Nhĩ chống lan can ngửa đầu nhìn không trung: “Cái tớ muốn không phải là kéo ra khoảng cách với mọi người, mà là kéo ra khoảng cách càng ngày càng lớn. Trong trường học người thông minh nhưng không nỗ lực có rất nhiều, người nỗ lực không thông minh cũng rất nhiều, nhưng người thông minh và nỗ lực lại là nhiều nhất, muốn ném những người này ở phía sau không phải là một chuyện đơn giản.”
“Tư Dật, tớ không giống với cậu, tớ không phải là một tuyển thủ thực sự có thiên phú, nhưng cho dù thiên phú của cậu tốt hơn tớ, sự nỗ lực của cậu cũng chưa chắc đã kém tớ, hồi lớp 10 vì để thắng tớ, cậu cũng tốn không ít công sức nhỉ?”
Khi cậu ở Anh Tài, trước khi thi chỉ cần thoáng ôn tập chút là có thể liên tục đứng đầu, sau khi vào cấp ba, vốn tưởng rằng học tập cũng sẽ không làm khó được cậu, nhưng mà môi trường thay đổi, con người xung quanh cũng thay đổi, mỗi một bậc thang mới, cậu lại phát hiện quá khứ huy hoàng của cậu không đáng kể chút nào. Trước khi thi nếu chỉ dựa vào khả năng đọc nhanh như gió của mình thì không có khả năng vượt qua các đối thủ cạnh tranh ưu tú khác.
Cậu không thể tưởng tượng được, sau khi tốt nghiệp cấp ba, cậu tiến vào một cái vòng tròn rộng lớn hơn thì lại hội ngộ được bao nhiêu đối thủ cạnh tranh nữa.
Lúc phân ban, rất nhiều người không hiểu vì sao Cố Dật Nhĩ lại lựa chọn xã hội, phạm vi của xã hội quá nhỏ, hơn nữa hiện tại các ngành học thi đua trên cả nước lại chỉ có hạng mục của khoa học tự nhiên, đối với chuyện thi đua và tuyển thẳng càng thêm bất lợi.
Nhưng kỳ thật Cố Dật Nhĩ hiểu rõ về bản thân mình hơn ai khác, cô rất rõ ràng điểm yếu của mình, không thiên khoa nghĩa là tố chất tổng hợp rất mạnh, nhưng cũng có nghĩa là không có ưu thế.
(Thiên khoa: Mạnh hơn hẳn về một bên tự nhiên hoặc xã hội. Như Tư Dật là mạnh hơn hẳn về tự nhiên, còn Cố Dật Nhĩ các môn đều đều nhau)
Lựa chọn có tính hiệu quả và lợi ích rất mạnh, nhưng cô cũng không hối hận.
“Đúng thật tốn không ít công sức.” Tư Dật cười khẽ, “Cậu là một đối thủ tốt.”
“Lần này thi đua cấp tỉnh, cậu sẽ tham gia chứ?”
“Đương nhiên, đây chính là bước thứ hai để hướng đến thi đua cả nước.” Tư Dật nhướng mày, “Không có cậu cạnh tranh với tớ thì tớ cũng sẽ toàn lực ứng phó.”
“Vậy cùng nhau cố lên.” Cố Dật Nhĩ cười.
“Được, cậu nhất định phải đồng ý với tớ, phải chú ý nghỉ ngơi, không cần quá liều mạng.”
“Không được, không đua thì không lấy được hạng nhất.”
Tư Dật chống đầu nhìn cô: “Nhĩ Đóa, hình tượng học thần của cậu sập rồi.”
“Tớ không phải học thần.” Cố Dật Nhĩ nghiêng đầu nhẹ nhàng cười với cậu, “Cậu mới là học thần chân chính.”
“Trời hạ hồng vũ, Cố Nhĩ Đóa khen tôi.” Tư Dật kinh ngạc thở nhẹ một tiếng.
“Tớ chưa từng khen cậu sao?” Cố Dật Nhĩ nhíu mày, cúi đầu vặn ngón tay mình, “Tớ khen cậu rất nhiều lần rồi.”
Tư Dật bĩu môi: “Nào có.”
Cố Dật Nhĩ ngửa đầu nhìn cậu: “Tớ khen cậu đẹp, rất nhiều lần, cậu không nhớ rõ sao?”
Tư Dật trầm mặc một chút, lắc đầu: “Không nhớ rõ.”
Nhưng kỳ thật là nhớ rõ.
Ví dụ hồi lớp 10 lúc còn ngồi bàn trước bàn sau, cậu giảng bài cho Cố Dật Nhĩ, lúc ngẩng đầu lên lại phát hiện cô đang ngơ ngác nhìn mình, cậu hỏi cô có nghe vào không, cô nói có, sau đó còn nói ‘tớ cảm thấy cậu rất đẹp trai’.
Lại ví dụ như đã từng cùng nhau về nhà, dưới ánh đèn đường mờ nhạt, cậu dạy cô đi xe đạp, cô mãi không nắm giữ được tay lái khiến cậu mở miệng trêu cô, cô liền bĩu môi nói ‘nếu không phải cậu lớn lên đẹp trai thì tớ đã mặc kệ cậu rồi’.
Còn có rất nhiều lần khích lệ khác.
Hóa ra lớp 10 năm ấy phát sinh nhiều chuyện như vậy.
Cố Dật Nhĩ ngoắc ngoắc ngón tay với cậu: “Cúi đầu xuống.”
Tư Dật còn đang đắm chìm trong hồi ức, nghe vậy cũng không có nghĩ nhiều, thuận theo cúi đầu xuống.
Cô tiến đến bên tai cậu, nhỏ giọng nói: “Cậu lớn lên thật là đẹp trai.”
Âm thanh tê tê dại dại khiến cảm xúc của cậu nhộn nhạo.
Tư Dật che lỗ tai lại, vẫn tiếp tục duy trì tư thế khom lưng nhìn thẳng cô.
Cố Dật Nhĩ chớp chớp mắt, nhấp môi cười cười, lui ra phía sau vài bước: “Tớ về phòng học đây.”
Sắc mặt cô như thường, chỉ là trong khoảnh khắc cô xoay người lại bị cậu bắt giữ được một tia ửng đỏ trên vành tai.
Tư Dật không nhịn mà cong cong khóe miệng, giữ lại ống tay áo cô.
Cố Dật Nhĩ xoay người, vô tội nhìn cậu.
“Lỗ tai, đùa giỡn người ta xong rồi chạy à?” Tư Dật nhướng mày nhìn cô, “Không chịu trách nhiệm sao?”
“Tớ không đùa giỡn cậu.” Cố Dật Nhĩ cố giữ thể diện, “Cậu đẹp trai là sự thật.”
Ngữ khí của cô quá mức chân thành, ngược lại khiến cả người cậu như có dòng điện chạy qua, giật giật sắp không đứng nổi nữa.
Cậu duỗi tay chọc chọc gương mặt phình phình của cô: “Lại tiếp tục thì tội thêm một bậc.”
“Hả?” Vẻ mặt cô nghi hoặc.
Nói cậu đẹp là đùa giỡn, nói cậu đẹp là sự thật là tán tỉnh, cười với cậu là câu dẫn, la lối khóc lóc với cậu cũng là làm nũng, chẳng sợ chỉ là vành tai cô thoáng phiếm hồng, với cậu mà nói cũng là trêu ghẹo trí mạng.
Bởi vì nơi đầu quả tim là hình bóng cô, cho nên bất luận cô như thế nào cũng đều có thể chạm được vào sợi dây sâu nhất trong trái tim cậu.
Dây vừa động, trái tim cũng nhảy nhót đến lợi hại.
Cậu phải thừa nhận diện mạo của cô, tính cách của cô, sự ưu tú, sự lý trí của cô đúng lúc là bộ dáng mà cậu cực kỳ yêu thích.
Bao gồm cả sự tùy hứng, thi thoảng mơ hồ, hay là một mặt đáng yêu mà cô chỉ biểu lộ với một mình cậu.
Ai nha phiền, người này như thế nào vừa vặn lớn thành dáng vẻ cậu yêu thích đến vậy cơ chứ.
Cậu ngoài miệng chiếm tiện nghi nhưng trong lòng lại hoảng đến không chịu được. Sợ hãi thân cận quá mức sẽ dẫn tới phản cảm, lại sợ hãi quá xa cách sẽ khiến cô lãng quên.
Nhưng Tư Dật không ngốc, cậu có thể giải ra đề toán học phức tạp nên chỉ cần tiêu phí chút thời gian thì giải ra tiếng lóng tình cảm cũng không phải việc khó gì.
Giải ra được bài toán tình yêu:
Bọn họ vì nhau mà thần hồn điên đảo.
Tư Dật không muốn nhịn, trực tiếp bóp mặt cô, dùng ngôn ngữ uy hiếp hỏi: “Cậu nói đi, chúng ta rốt cuộc có tính là đang yêu đương không?”
Không đợi Cố Dật Nhĩ mở miệng, cậu lại bổ thêm một câu: “Cậu dám nói không thì tớ lập tức đến phòng phát thanh trường nói cậu đang đùa giỡn tớ.”
Cố Dật Nhĩ bị bóp mặt, trong mắt có thủy quang, hàm hồ nói: “Tính tính tính.”
“Đi cùng tớ.” Tư Dật có được đáp án vừa lòng thì lôi kéo cô đi về hướng hành lang.
Hiện tại là thời gian nghỉ trưa, chỗ hành lang không có ai, Tư Dật để cô đứng ở cầu thang, vừa lúc duy trì độ cao tương ứng với mình.
Cậu hít sâu một hơi, hỏi: “Cậu có biết yêu đương là như thế nào không?”
Cố Dật Nhĩ sao có thể không biết, được tiểu thuyết ngôn tình hun đúc nhiều năm như thế, đến cả chuyện sau khi yêu đương làm cái gì cô cũng đều biết hết.
Nhưng lúc này giả ngu là được rồi: “Chưa yêu bao giờ, không biết.”
Tư Dật vẻ mặt bất đắc dĩ: “Tớ cũng không biết.”
“… Cho nên?”
“Tớ cảm thấy chúng ta hẳn là nên thăm dò một chút.”
“… Thăm dò như thế nào?”
“Người khác yêu đương là phải ôm ấp rồi tăng đến hôn hít.” Tư Dật dùng một loại ngữ khí nghiêm cẩn ham học hỏi nói ra câu không biết xấu hổ này.
“……”
“Chúng ta ôm một cái, cũng nâng cao một chút, chỉ kém hôn thôi.”
Cố Dật Nhĩ hoảng sợ nhìn cậu: “Đây là hành lang đấy.”
“Tớ biết.” Tư Dật than một tiếng, “Cho nên tớ chỉ định hôn má cậu thôi.”
“……” Thế nào, chả lẽ cô còn nên cảm tạ cậu nhượng bộ sao?
Tư Dật thấp giọng thỉnh cầu: “Tớ có thể hôn cậu không?”
“……” Mẹ nó chứ, ngày thường dâm thế mà sao vừa đến thời khắc mấu chốt lại làm ra cái dáng vẻ thân sĩ này.
Cố Dật Nhĩ nổi giận: “Không được, tớ phải về phòng học.”
Cô đi xuống cầu thang muốn rời đi lại bị cậu kéo một cái quay đây.
Trong chớp nhoáng sét đánh không kịp bưng tai, cậu đưa lưng về phía cô, vòng lấy bả vai cô, nhanh chóng mà uyển chuyển nhẹ nhàng ở sườn mặt cô đặt xuống một nụ hôn.
Làn môi mềm mại tiếp xúc với gương mặt cũng mềm mại, giống như là thạch trái cây chạm vào kẹo bông gòn, độ ngọt trực tiếp bùng nổ.
Cố Dật Nhĩ bụm mặt hoảng sợ nhìn cậu: “Cậu dám đánh lén!”
Cả người Tư Dật giống như một con tôm luộc, ánh mắt tan rã, thần chí không rõ.
Sau khi mê man trầm mặc mười mấy giây, cậu xoay người bỏ chạy.
Cố Dật Nhĩ trợn mắt há hốc mồm.
Tư Dật chạy……
Chạy…
Cố Dật Nhĩ bụm mặt, nhìn kẻ hành hung cứ như vậy thoát khỏi hiện trường phạm tội.
Mà cô căn bản không dám đuổi theo.
Trưa hôm đó, lớp 1.
Phó Thanh Từ: “Thưa thầy, Tư Dật cậu ta ngất rồi, ấn huyệt nhân trung cũng không có phản ứng.”
Lớp 2.
Thầy Vương: “Cố Dật Nhĩ em đang thách thức tôi đúng không? Giờ học của tôi mà cũng dám ngủ, ngẩng đầu lên!… Mặt em làm sao vậy, sốt à?”
Cho dù lớp 11 phân ban, áp lực học tập tăng gấp bội, cậu vẫn như cũ có thể mỗi ngày rút ra thời gian chạy đến cửa lớp 2 tìm Cố Dật Nhĩ học tập kinh nghiệm, lại thuận tiện đến tầng của khối lớp 10 cùng tiểu học muội nào đó lơ đãng “Tình cờ gặp gỡ”.
Tần suất thường xuyên đến mức làm Tư Dật cũng cảm thấy phiền chán.
Cuối cùng ở một buổi nghỉ trưa nọ, cậu túm lấy cổ áo Nhị Canh, ngăn không cho cậu ta chạy đến cửa lớp 2.
“Không được đi tìm cậu ấy.” Tư Dật trực tiếp ra lệnh.
Nhị Canh hô to: “Tại sao?”
“Quấy rầy cậu ấy nghỉ ngơi.”
“Sẽ không đâu, cậu ấy mỗi ngày đều không nghỉ trưa, lúc nào cũng ngồi tại chỗ làm bài tập.”
Hiện tại còn chưa áp dụng thời gian mùa đông, mỗi ngày có hai tiếng nghỉ trưa, đại bộ phận học sinh sẽ ghé vào bàn hoặc là về ký túc xá nghỉ ngơi bảo đảm hiệu suất học tập của buổi chiều, chỉ có một bộ phận học sinh có tiến độ học tập chậm hơn các bạn mới tự giác lấy thời gian này để làm bài tập bù lại với các bạn.
Cố Dật Nhĩ vẫn luôn ngồi ổn trên bảo tọa đệ nhất toàn khóa, hoàn toàn không cần thiết phải làm như vậy.
Tư Dật nhấp môi: “Hôm nay cậu đừng đi, tôi đi tìm cậu ấy có chút việc.”
Nhị Canh có chút bất mãn: “Hai người dù sao cũng đang yêu đương, anh đi tìm cậu ấy lúc nào chả được, sao cứ phải một hai đoạt với em làm gì.”
Tư Dật nhíu mày nhìn cậu: “Bọn tôi đang yêu đương bao giờ?”
“Không có sao? Ngày đó ở Bích Thúy đình, anh đã tỏ tình chân thành như vậy, cậu ấy cũng không từ chối mà.” Nhị Canh bỗng nhiên kinh ngạc che miệng, “Chẳng lẽ anh bị đá?”
“Cái rắm.” Tư Dật phi một chưởng tới đầu cậu ta.
“Vậy rốt cuộc hai người có đang yêu không?” Nhị Canh bĩu môi.
Trong lúc nhất thời Tư Dật cũng không trả lời được, ngày đó cậu tỏ tình bị thằng nhãi này phá hỏng không khí, còn bị chủ nhiệm giáo dục bắt tại trận. Tuy rằng chủ nhiệm không nói rõ, nhưng hễ là người thì sẽ không thể nào tin chuyện một nam một nữ đêm rồi còn ra Bích Thúy đình luyện giọng, chỉ bởi vì thành tích của bọn họ rất tốt nên chủ nhiệm mắt nhắm mắt mở thôi.
Từ đó về sau, phương thức ở chung của cậu và Cố Dật Nhĩ đã thay đổi.
Cậu cũng không biết cái này có tính là đang yêu đương không.
Ngày đó ánh trăng quá tuyệt, bầu không khí hoàn hảo, cậu lấy đủ dũng khí mới nói ra những lời này đó. Cho dù hiện tại cậu có thể không hề cố kỵ nhưng vẫn biết rõ chừng mực mà ngẫu nhiên đùa giỡn Cố Dật Nhĩ một chút, nhưng ba chữ ‘tớ thích cậu’ lại làm thế nào cũng không có đủ can đảm để nói ra.
Nếu bắt cậu hỏi lại một lần “Chúng ta rốt cuộc có phải đang yêu đương hay không”, thì cậu không có cái bản lĩnh đó.
Nhị Canh thấy cậu chần chờ thì cảm thấy có chút không thể tin tưởng: “Dật ca, không phải đâu, chẳng lẽ anh cũng không biết sao?”
Ánh mắt Tư Dật dao động, không được tự nhiên khụ khụ: “Không biết thì rất kỳ quái sao? Cậu từng yêu rồi à? Cậu biết yêu đương là như thế nào sao?”
“Làm nửa ngày hóa ra anh là tướng quân trên giấy à.” Nhị Canh nhướng mày nhún vai, “Em còn tưởng rằng hai người đã ở bên nhau.”
“Nói một cách khác thì đúng thật là ở bên nhau.” Tư Dật ý đồ cứu vãn chút tự tôn của mình.
Nhị Canh xua xua tay, dáng vẻ người từng trải: “Vậy dạo này hai người có nắm tay không?”
Tư Dật lắc đầu.
“Ôm không?”
Tư Dật vẫn lắc đầu.
Nhị Canh thần sắc phức tạp: “Vậy nhất định là cũng chưa hôn đúng không?”
Sắc mặt Tư Dật hơi say: “Tôi không phải là người gấp gáp như vậy.”
“Ai nha, Dật ca, anh cũng chỉ được cái cứng mồm như vậy thôi.” Nhị Canh rung đùi đắc ý, “Trên thực tế anh căn bản là không dám đúng không?”
Tư Dật há miệng thở dốc, lại không thể nói ra bất cứ lời phản bác nào.
Ngoại trừ hành vi theo bản năng trong lúc nhất thời xúc động, cậu đúng thật không dám tại lúc đầu óc thanh tỉnh làm cái gì đối với cô ấy.
“Nhân sinh đắc ý tu tận hoan.” Nhị Canh vỗ vỗ vai Tư Dật, “Đời người có bao nhiêu năm đâu, đừng lãng phí thời gian ở rối rắm với tương tư, nhiều nhất cũng chỉ có thể vớt được một cái kết cục cảm động chính mình, mà người nọ lại cái gì cũng không biết.”
(Đời người khi nào đắc ý nên tận tình vui sướng, trích bài thơ Thương tiến tửu của Lý Bạch.)
Tư Dật cong môi cười: “Tôi phát hiện một khi đề cập đến phương diện này thì cậu một chút cũng không ngốc nha.”
“Chị của em hồi cấp 3 có yêu thầm một nam sinh, yêu thầm ba năm, sau đó tốt nghiệp làm tiệc chia tay, nam sinh kia uống quá nhiều rồi tỏ tình với chị ấy.” Nhị Canh biểu tình phức tạp nhún vai, “Nhưng thế thì thế nào? Chí nguyện của bọn họ cách xa nhau ngàn dặm, cho dù ở cùng một thành phố thì chị em cũng không có phúc khí để đoạn tình cảm đó tu thành chính quả.”
“Cho nên cậu…”
“Cho nên em muốn thừa dịp thân thể khỏe mạnh, bù đắp lại toàn bộ những gì chị em đã lỡ dở, em vốn dĩ chính là vì chị ấy mới được sinh ra trên thế giới này.” Cậu dừng một chút, lại khôi phục dáng vẻ cợt nhả thường ngày, “Em thích tiểu học muội, điểm này là không thể nghi ngờ.”
Quan điểm tình cảm của một người sẽ vì hoàn cảnh phát sinh xung quanh mình mà thay đổi, có người đối với tình yêu là khiếp đảm, là bởi vì sợ sau khi chủ động thì mọi chuyện lại không phát triển như mình mong muốn; có người lại yêu nhiệt tình, bởi vì bọn họ biết, cho dù là thất vọng sau những trả giá này, cũng thống khoái hơn là cắn răng nuốt tình cảm còn chưa thành hình vào trong bụng.
“Hôm nay em không đi tìm cậu ấy nữa, Dật ca anh đi đi.” Nhị Canh hào phóng phất phất tay, đi ngược về hướng lớp 2.
Tư Dật ở phía sau hỏi cậu: “Cậu đi chơi bóng rổ à?”
“À không, gần đây thiếu Canxi, chơi bóng rổ cứ thấy choáng váng đầu, em đến phòng nhạc luyện đàn.” Nhị Canh cười thần bí, “Em nghe Dật tỷ nói, tiểu học muội thích nam sinh có khí chất nghệ thuật gia.”
“Không phải cậu không thích đàn dương cầm sao?”
“Nhưng em thích cô ấy, hơn nữa Dật ca, không phải anh nói em cả đời này không được đụng vào kèn xô na nữa sao?” Nhị Canh gửi cho cậu cái hôn gió, “Dật ca, lòng em vẫn có anh đấy.”
Tư Dật ghét bỏ quay đầu.
Bởi vì vài lời nói vừa rồi của Nhị Canh mà cậu theo bản năng đi đến cửa lớp 2.
Xuyên qua cửa sổ, cậu thấy đại đa số học sinh lớp 2 đang ghé vào bàn nghỉ trưa, chỉ có một số ít người đang ngồi trên ghế làm bài tập.
Trong đó có một người là Cố Dật Nhĩ.
Cô mặc đồng phục, buộc tóc đuôi ngựa, ngồi ngay ngắn tại chỗ viết chữ, trang phục vô cùng đơn giản, tư thế cũng không khác gì các bạn khác, nhưng lại cố tình có thể khiến cậu ngắm nhìn đến ngây ngốc.
Sườn mặt tinh xảo ở dưới ánh sáng phảng phất như đang sáng lên.
Một kỳ nghỉ hè không gặp, cô so với học kỳ trước càng thêm xinh đẹp.
Cũng không biết có phải tâm linh tương thông hay không, Cố Dật Nhĩ dường như cảm nhận được tầm mắt của cậu mà ngẩng đầu trùng hợp chạm vào ánh mắt cậu, đến khi phát hiện là cậu, cô cắn cắn môi, do dự vài giây mới buông bút đi ra.
“Sao cậu không nghỉ trưa?”
“Sao cậu không nghỉ trưa?”
Hai người đồng thời hỏi ra những lời này.
Tư Dật không trả lời cô, chỉ nhẹ giọng hỏi: “Nhị Canh nói mỗi ngày cậu đều không nghỉ trưa, thật vậy à?”
Cố Dật Nhĩ gật đầu: “Ừ.”
“Tại sao lại không nghỉ ngơi?” Tư Dật nhíu mày, ngữ khí có chút vội vàng, “Sẽ ảnh hưởng đến buổi chiều lên lớp.”
Cố Dật Nhĩ lắc đầu: “Tớ thử qua rồi, sẽ không đâu, tinh thần của tớ tương đối tốt, thiếu ngủ một chút cũng không có vấn đề gì.”
“Như vậy không được, đối với thân thể không tốt.”
Ngữ khí của cậu có chút mạnh mẽ, Cố Dật Nhĩ cũng không tức giận, chỉ nhẹ nhàng chu miệng: “Không phải là cậu cũng không nghỉ sao?”
“Tớ là nam sinh cậu là nữ sinh, cái này không giống nhau.”
Cố Dật Nhĩ có chút không vui: “Cậu kỳ thị nam nữ à?”
“Tớ không có.” Biểu tình của Tư Dật cực kỳ vô tội, “Tớ lo lắng cho cậu.”
“Không cần lo lắng cho tớ.” Cố Dật Nhĩ nghiêng đầu, “Tớ chỉ đuổi theo tiến độ mà thôi.”
“Cậu mà cũng cần đuổi theo tiến độ sao?”
“Cần chứ.” Cố Dật Nhĩ không chút do dự gật đầu, “Hồi lớp 10, có rất nhiều môn bên tự nhiên kéo điểm cho tớ, bây giờ phân ban, các môn xã hội cần thiết phải dành thêm thời gian mới đuổi kịp.”
Tư Dật có chút khó hiểu: “Cậu đã là hạng nhất rồi mà.”
Cố Dật Nhĩ chống lan can ngửa đầu nhìn không trung: “Cái tớ muốn không phải là kéo ra khoảng cách với mọi người, mà là kéo ra khoảng cách càng ngày càng lớn. Trong trường học người thông minh nhưng không nỗ lực có rất nhiều, người nỗ lực không thông minh cũng rất nhiều, nhưng người thông minh và nỗ lực lại là nhiều nhất, muốn ném những người này ở phía sau không phải là một chuyện đơn giản.”
“Tư Dật, tớ không giống với cậu, tớ không phải là một tuyển thủ thực sự có thiên phú, nhưng cho dù thiên phú của cậu tốt hơn tớ, sự nỗ lực của cậu cũng chưa chắc đã kém tớ, hồi lớp 10 vì để thắng tớ, cậu cũng tốn không ít công sức nhỉ?”
Khi cậu ở Anh Tài, trước khi thi chỉ cần thoáng ôn tập chút là có thể liên tục đứng đầu, sau khi vào cấp ba, vốn tưởng rằng học tập cũng sẽ không làm khó được cậu, nhưng mà môi trường thay đổi, con người xung quanh cũng thay đổi, mỗi một bậc thang mới, cậu lại phát hiện quá khứ huy hoàng của cậu không đáng kể chút nào. Trước khi thi nếu chỉ dựa vào khả năng đọc nhanh như gió của mình thì không có khả năng vượt qua các đối thủ cạnh tranh ưu tú khác.
Cậu không thể tưởng tượng được, sau khi tốt nghiệp cấp ba, cậu tiến vào một cái vòng tròn rộng lớn hơn thì lại hội ngộ được bao nhiêu đối thủ cạnh tranh nữa.
Lúc phân ban, rất nhiều người không hiểu vì sao Cố Dật Nhĩ lại lựa chọn xã hội, phạm vi của xã hội quá nhỏ, hơn nữa hiện tại các ngành học thi đua trên cả nước lại chỉ có hạng mục của khoa học tự nhiên, đối với chuyện thi đua và tuyển thẳng càng thêm bất lợi.
Nhưng kỳ thật Cố Dật Nhĩ hiểu rõ về bản thân mình hơn ai khác, cô rất rõ ràng điểm yếu của mình, không thiên khoa nghĩa là tố chất tổng hợp rất mạnh, nhưng cũng có nghĩa là không có ưu thế.
(Thiên khoa: Mạnh hơn hẳn về một bên tự nhiên hoặc xã hội. Như Tư Dật là mạnh hơn hẳn về tự nhiên, còn Cố Dật Nhĩ các môn đều đều nhau)
Lựa chọn có tính hiệu quả và lợi ích rất mạnh, nhưng cô cũng không hối hận.
“Đúng thật tốn không ít công sức.” Tư Dật cười khẽ, “Cậu là một đối thủ tốt.”
“Lần này thi đua cấp tỉnh, cậu sẽ tham gia chứ?”
“Đương nhiên, đây chính là bước thứ hai để hướng đến thi đua cả nước.” Tư Dật nhướng mày, “Không có cậu cạnh tranh với tớ thì tớ cũng sẽ toàn lực ứng phó.”
“Vậy cùng nhau cố lên.” Cố Dật Nhĩ cười.
“Được, cậu nhất định phải đồng ý với tớ, phải chú ý nghỉ ngơi, không cần quá liều mạng.”
“Không được, không đua thì không lấy được hạng nhất.”
Tư Dật chống đầu nhìn cô: “Nhĩ Đóa, hình tượng học thần của cậu sập rồi.”
“Tớ không phải học thần.” Cố Dật Nhĩ nghiêng đầu nhẹ nhàng cười với cậu, “Cậu mới là học thần chân chính.”
“Trời hạ hồng vũ, Cố Nhĩ Đóa khen tôi.” Tư Dật kinh ngạc thở nhẹ một tiếng.
“Tớ chưa từng khen cậu sao?” Cố Dật Nhĩ nhíu mày, cúi đầu vặn ngón tay mình, “Tớ khen cậu rất nhiều lần rồi.”
Tư Dật bĩu môi: “Nào có.”
Cố Dật Nhĩ ngửa đầu nhìn cậu: “Tớ khen cậu đẹp, rất nhiều lần, cậu không nhớ rõ sao?”
Tư Dật trầm mặc một chút, lắc đầu: “Không nhớ rõ.”
Nhưng kỳ thật là nhớ rõ.
Ví dụ hồi lớp 10 lúc còn ngồi bàn trước bàn sau, cậu giảng bài cho Cố Dật Nhĩ, lúc ngẩng đầu lên lại phát hiện cô đang ngơ ngác nhìn mình, cậu hỏi cô có nghe vào không, cô nói có, sau đó còn nói ‘tớ cảm thấy cậu rất đẹp trai’.
Lại ví dụ như đã từng cùng nhau về nhà, dưới ánh đèn đường mờ nhạt, cậu dạy cô đi xe đạp, cô mãi không nắm giữ được tay lái khiến cậu mở miệng trêu cô, cô liền bĩu môi nói ‘nếu không phải cậu lớn lên đẹp trai thì tớ đã mặc kệ cậu rồi’.
Còn có rất nhiều lần khích lệ khác.
Hóa ra lớp 10 năm ấy phát sinh nhiều chuyện như vậy.
Cố Dật Nhĩ ngoắc ngoắc ngón tay với cậu: “Cúi đầu xuống.”
Tư Dật còn đang đắm chìm trong hồi ức, nghe vậy cũng không có nghĩ nhiều, thuận theo cúi đầu xuống.
Cô tiến đến bên tai cậu, nhỏ giọng nói: “Cậu lớn lên thật là đẹp trai.”
Âm thanh tê tê dại dại khiến cảm xúc của cậu nhộn nhạo.
Tư Dật che lỗ tai lại, vẫn tiếp tục duy trì tư thế khom lưng nhìn thẳng cô.
Cố Dật Nhĩ chớp chớp mắt, nhấp môi cười cười, lui ra phía sau vài bước: “Tớ về phòng học đây.”
Sắc mặt cô như thường, chỉ là trong khoảnh khắc cô xoay người lại bị cậu bắt giữ được một tia ửng đỏ trên vành tai.
Tư Dật không nhịn mà cong cong khóe miệng, giữ lại ống tay áo cô.
Cố Dật Nhĩ xoay người, vô tội nhìn cậu.
“Lỗ tai, đùa giỡn người ta xong rồi chạy à?” Tư Dật nhướng mày nhìn cô, “Không chịu trách nhiệm sao?”
“Tớ không đùa giỡn cậu.” Cố Dật Nhĩ cố giữ thể diện, “Cậu đẹp trai là sự thật.”
Ngữ khí của cô quá mức chân thành, ngược lại khiến cả người cậu như có dòng điện chạy qua, giật giật sắp không đứng nổi nữa.
Cậu duỗi tay chọc chọc gương mặt phình phình của cô: “Lại tiếp tục thì tội thêm một bậc.”
“Hả?” Vẻ mặt cô nghi hoặc.
Nói cậu đẹp là đùa giỡn, nói cậu đẹp là sự thật là tán tỉnh, cười với cậu là câu dẫn, la lối khóc lóc với cậu cũng là làm nũng, chẳng sợ chỉ là vành tai cô thoáng phiếm hồng, với cậu mà nói cũng là trêu ghẹo trí mạng.
Bởi vì nơi đầu quả tim là hình bóng cô, cho nên bất luận cô như thế nào cũng đều có thể chạm được vào sợi dây sâu nhất trong trái tim cậu.
Dây vừa động, trái tim cũng nhảy nhót đến lợi hại.
Cậu phải thừa nhận diện mạo của cô, tính cách của cô, sự ưu tú, sự lý trí của cô đúng lúc là bộ dáng mà cậu cực kỳ yêu thích.
Bao gồm cả sự tùy hứng, thi thoảng mơ hồ, hay là một mặt đáng yêu mà cô chỉ biểu lộ với một mình cậu.
Ai nha phiền, người này như thế nào vừa vặn lớn thành dáng vẻ cậu yêu thích đến vậy cơ chứ.
Cậu ngoài miệng chiếm tiện nghi nhưng trong lòng lại hoảng đến không chịu được. Sợ hãi thân cận quá mức sẽ dẫn tới phản cảm, lại sợ hãi quá xa cách sẽ khiến cô lãng quên.
Nhưng Tư Dật không ngốc, cậu có thể giải ra đề toán học phức tạp nên chỉ cần tiêu phí chút thời gian thì giải ra tiếng lóng tình cảm cũng không phải việc khó gì.
Giải ra được bài toán tình yêu:
Bọn họ vì nhau mà thần hồn điên đảo.
Tư Dật không muốn nhịn, trực tiếp bóp mặt cô, dùng ngôn ngữ uy hiếp hỏi: “Cậu nói đi, chúng ta rốt cuộc có tính là đang yêu đương không?”
Không đợi Cố Dật Nhĩ mở miệng, cậu lại bổ thêm một câu: “Cậu dám nói không thì tớ lập tức đến phòng phát thanh trường nói cậu đang đùa giỡn tớ.”
Cố Dật Nhĩ bị bóp mặt, trong mắt có thủy quang, hàm hồ nói: “Tính tính tính.”
“Đi cùng tớ.” Tư Dật có được đáp án vừa lòng thì lôi kéo cô đi về hướng hành lang.
Hiện tại là thời gian nghỉ trưa, chỗ hành lang không có ai, Tư Dật để cô đứng ở cầu thang, vừa lúc duy trì độ cao tương ứng với mình.
Cậu hít sâu một hơi, hỏi: “Cậu có biết yêu đương là như thế nào không?”
Cố Dật Nhĩ sao có thể không biết, được tiểu thuyết ngôn tình hun đúc nhiều năm như thế, đến cả chuyện sau khi yêu đương làm cái gì cô cũng đều biết hết.
Nhưng lúc này giả ngu là được rồi: “Chưa yêu bao giờ, không biết.”
Tư Dật vẻ mặt bất đắc dĩ: “Tớ cũng không biết.”
“… Cho nên?”
“Tớ cảm thấy chúng ta hẳn là nên thăm dò một chút.”
“… Thăm dò như thế nào?”
“Người khác yêu đương là phải ôm ấp rồi tăng đến hôn hít.” Tư Dật dùng một loại ngữ khí nghiêm cẩn ham học hỏi nói ra câu không biết xấu hổ này.
“……”
“Chúng ta ôm một cái, cũng nâng cao một chút, chỉ kém hôn thôi.”
Cố Dật Nhĩ hoảng sợ nhìn cậu: “Đây là hành lang đấy.”
“Tớ biết.” Tư Dật than một tiếng, “Cho nên tớ chỉ định hôn má cậu thôi.”
“……” Thế nào, chả lẽ cô còn nên cảm tạ cậu nhượng bộ sao?
Tư Dật thấp giọng thỉnh cầu: “Tớ có thể hôn cậu không?”
“……” Mẹ nó chứ, ngày thường dâm thế mà sao vừa đến thời khắc mấu chốt lại làm ra cái dáng vẻ thân sĩ này.
Cố Dật Nhĩ nổi giận: “Không được, tớ phải về phòng học.”
Cô đi xuống cầu thang muốn rời đi lại bị cậu kéo một cái quay đây.
Trong chớp nhoáng sét đánh không kịp bưng tai, cậu đưa lưng về phía cô, vòng lấy bả vai cô, nhanh chóng mà uyển chuyển nhẹ nhàng ở sườn mặt cô đặt xuống một nụ hôn.
Làn môi mềm mại tiếp xúc với gương mặt cũng mềm mại, giống như là thạch trái cây chạm vào kẹo bông gòn, độ ngọt trực tiếp bùng nổ.
Cố Dật Nhĩ bụm mặt hoảng sợ nhìn cậu: “Cậu dám đánh lén!”
Cả người Tư Dật giống như một con tôm luộc, ánh mắt tan rã, thần chí không rõ.
Sau khi mê man trầm mặc mười mấy giây, cậu xoay người bỏ chạy.
Cố Dật Nhĩ trợn mắt há hốc mồm.
Tư Dật chạy……
Chạy…
Cố Dật Nhĩ bụm mặt, nhìn kẻ hành hung cứ như vậy thoát khỏi hiện trường phạm tội.
Mà cô căn bản không dám đuổi theo.
Trưa hôm đó, lớp 1.
Phó Thanh Từ: “Thưa thầy, Tư Dật cậu ta ngất rồi, ấn huyệt nhân trung cũng không có phản ứng.”
Lớp 2.
Thầy Vương: “Cố Dật Nhĩ em đang thách thức tôi đúng không? Giờ học của tôi mà cũng dám ngủ, ngẩng đầu lên!… Mặt em làm sao vậy, sốt à?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.