Cô Ấy Vừa Có Tiền, Vừa Có Anh Ấy
Chương 22
Hoa Lí Tầm Hoan
02/12/2020
Tất cả mọi người bị một chân của Lộ Thâm dọa cho ngây người, thẳng đến khi
Uông Húc từ dưới đất bò dậy tức giận hét lên, một bộ dáng muốn liều mạng với Lộ Thâm, mọi người mới giật mình phản ứng lại.
"Đừng đừng đừng, mọi người đều là bạn học, có gì từ từ nói, đừng đánh nhau a!"
"Đúng rồi, có hiểu lầm gì thì giải thích rõ ràng là xong, đừng đánh tới đánh lui khó coi a!"
"Đúng thế bớt giận đi nào, đừng gọi giáo viên tới. . ."
Mở miệng khuyên phần lớn là học sinh ban (6). Tuy Lộ Thâm động thủ trước nhưng Uông Húc mới là kẻ khơi mào, hơn nữa chính hắn đã thừa nhận mình cố ý, đại gia có tâm cũng không thể che chở hắn, chỉ đành nỗ lực can ngăn.
Học sinh ban (10) hiển nhiên không tốt tính như thế, Uông Húc cố ý đập bóng vào nữ sinh ban bọn họ lại còn buông lời nhục mạ, đừng nói Lộ Thâm, ngay cả bọn họ cũng muốn xông lên cho hắn một đạp.
Bất quá chuyện này không liên quan tới các học sinh ban (6) khác, các đại gia cũng không đến mức giận chó đánh mèo, chỉ sôi nổi vây quanh Uông Húc, bắt hắn cho một lời giải thích đồng thời xin lỗi Diệp Phồn Tinh.
"Xin lỗi? Dựa vào đâu bắt tao xin lỗi nó?" Uông Húc là người lỗ mãng, bằng không cũng không vì nhất thời xúc động làm ra chuyện như thế trước mặt mọi người.
Lúc này thấy các đại gia không chỉ ngăn cản hắn hướng Lộ Thâm "báo thù" còn tập thể "thảo phạt" hắn, tức khắc trở nên phẫn nộ cùng ủy khuất.
Hắn sắc mặt đỏ bừng chỉ Diệp Phồn Tinh hét lớn: "Nên xin lỗi cũng phải là cô ta! Cô ta mỗi ngày đều bắt nạt, ngược đãi Đồng Khả Hân ban chúng ta, phải là cô ta xin lỗi Đồng Khả Hân!"
Mọi người: ". . ."
Đột nhiên không kịp phòng ngừa Đồng Khả Hân: “!!!”
Mới từ biến cố liên tiếp không thể tưởng tượng lấy lại tinh thần Diệp Phồn Tinh: “. . .”
Hửm?
Hóa ra tên ném bóng đập cô là hộ hoa sứ giả của Đồng Khả Hân sao?
Mắt thấy Diệp Phồn Tinh sửng sốt, híp mắt nhìn mình, Đồng Khả Hân da mặt run lên, thiếu chút nữa không trụ được mà quay đầu bỏ chạy.
Cô hao hết tâm tư khuyến khích Hạ Hướng Chân ra mặt làm việc chính là vì không để bản thân dính vào, miễn cho Diệp Phồn Tinh luôn đối đầu với mình nhìn ra dấu vết. Như vậy dù cho Diệp Phồn Tinh nghi ngờ cô cũng không tìm được chứng cứ, người khác cũng sẽ không tin lời cô ta nói.
Nhưng hiện tại. . .
Uông Húc tôi gõ mẹ cậu!!!
Đồng Khả Hân trong lòng chửi ầm lên, một bên chuyển động đầu óc, nghĩ cách đem tầm mắt mọi người đặt trên mình dời đi.
Nhưng Diệp Phồn Tinh nào cho cô ta cơ hội giãy chết?
Cô ta chính là tự mình đưa tới cửa a.
Diệp Phồn Tinh trong nháy mắt đem tràn ngập kinh giận biến thành cười lạnh, xoa xoa cái trán bị bóng đập vào, dựa vào Triệu Thu Tĩnh chậm rãi đứng lên.
"Vị đồng học này, mời cậu giải thích cho tôi một chút về cái gì gọi là tôi mỗi ngày đều bắt nạt ngược đãi Đồng Khả Hân ban các cậu? Con mắt nào của cậu nhìn thấy, lỗ tai nào của cậu nghe được?"
"Tao!"
Uông Húc đón lấy ánh mắt bình tĩnh của cô, không hiểu sao lại có chút yếu thế, nhưng nghĩ tới Đồng Khả Hân còn chưa hết bầm tím, lửa giận trong lòng lại bùng lên:
"Tao không nhìn thấy cũng không nghe thấy nhưng bài đăng trên diễn đàn trường đã làm rõ bộ mặt của mày! Mày cho rằng mày có thể tiếp tục giảo biện sao?! Còn nữa vết thương trên tay Khả Hân chính là chứng cứ, nếu các người không tin. . . Khả Hân!"
Còn chưa nghĩ ra biện pháp lại đột nhiên bị điểm danh Đồng Khả Hân: “!!!”
"Cậu nói đi! Nói cho các đại gia biết, Diệp Phồn Tinh ngày thường ở nhà như thế nào ngược đãi cậu!" Không đợi cô ta phản ứng, Uông Húc đã xông tới bắt lấy tay cô ta.
Đồng Khả Hân: ". . ."
Đồng Khả Hân chỉ muốn lấy kim khâu mồm hắn lại, sau đó đánh hắn gần chết mới thôi —— loại đồng đội heo này cô không cần.
Lại thấy ánh mắt mọi người đều dừng trên người mình, Đồng Khả Hân biết trốn không thoát chỉ có thể âm thầm hít khí làm ra vẻ mặt khiếp sợ cùng bộ dáng vô tội: "Mình. . . mình không hiểu mọi người đang nói gì, Uông Húc, chị Phồn Tinh là chị họ mình, quan hệ của chúng mình rất tốt, chị ấy làm sao có thể khi dễ ngược đãi mình? Cậu có phải hiểu lầm gì không?"
Đột nhiên không kịp phòng ngừa Uông Húc: “???”
"Không thể nào, sao mình lại hiểu lầm cơ chứ? Hạ Hướng Chân nói rõ ràng cô ta thường xuyên ngược đãi cậu, còn vết thương trên tay cậu, mình hỏi cậu có phải Diệp Phồn Tinh gây ra không, cậu cũng không phủ nhận. . ."
"Khả Hân à, mình biết cậu sợ đắc tội cô ta sẽ bị đuổi khỏi Diệp gia, nhưng cậu không thể nhường nhịn cả đời được, ai biết được kẻ ác độc này còn dám làm ra chuyện gì với cậu nữa! Hơn nữa nếu cô của cậu biết cậu bị người đối xử như vậy khẳng định sẽ đứng về phía cậu, cô ta muốn đuổi cậu ra ngoài cũng không dễ dàng như thế!"
Chuyện trên bài viết đại bộ phận người ở đây đều biết, nghe Uông Húc nói xong, sắc mặt các đại gia bắt đầu thay đổi, Hạ Hướng Chân thấy vậy trong lòng vui sướng phát điên, vội không ngừng mở miệng thổi gió.
Lại không biết Đồng Khả Hân sắp hộc máu tới nơi.
Chị em à, con mẹ nó câm mồm đi được không?
Diệp Phồn Tinh thấy vậy thiếu chút nữa cười ra tiếng, trong lòng buồn bực phiêu tán, trên mặt lại tỏ vẻ không dám tin tưởng nhìn Đồng Khả Hân: "Hóa ra những lời đó là do cô nói với bọn họ? Vì sao? Sao cô lại muốn làm như thế?"
"Không phải! Chị Phồn Tinh! Em không có! Em thật sự không có! Em sao có thể nói như thế với bọn họ! Là bọn họ hiểu lầm. . . thật sự do bọn họ hiểu lầm!"
Đối mặt với tình cảnh này Đồng Khả Hân chỉ có thể liều chết không nhận, nói hết thảy đều là hiểu lầm, bản thân cái gì cũng không biết.
Cố tình Uông Húc cùng Hạ Hướng Chân hai cái gậy thọc cứt[1] này lại nói cô ta sợ dâm uy của Diệp Phồn Tinh không dám thừa nhận.
[1] nguyên văn tác giả.
Còn vì để mọi người tin tưởng, không chỉ đem thần thái ngữ khí của Đồng Khả Hân khi nói ra lời này học một lần, còn lấy ra một phần chứng cứ vô cùng có ích —— một đoạn video Đồng Khả Hân cam chịu cách nói của Hạ Hướng Chân, làm Uông Húc sinh ra hiểu lầm với Diệp Phồn Tinh.
Đồng Khả Hân: ". . ."
Đồng Khả Hân lúc này mới thật sự luống cuống, đây là cảnh tượng buổi sáng bọn họ thuận miệng nói chuyện phiếm, Hạ Hướng Chân quay video từ lúc nào? Cô ta như thế nào một chút cũng không biết?!
Lại không biết Hạ Hướng Chân quay được đoạn video này cũng là ngoài ý muốn —— lúc ấy cô vốn là bật máy selfie kết quả không cẩn thận ấn nhầm vào quay video, mới trời xui đất khiến đem hết thảy ghi lại.
"Mọi người xem đi, đây chính là chân tướng! Khả Hân không dám thừa nhận vì ba mẹ cô ấy đều qua đời, hiện tại phải ở nhờ nhà Diệp Phồn Tinh, cô ấy sợ đắc tội Diệp Phồn Tinh sẽ bị đuổi đi."
"Cô ấy nhẫn nhịn được nhưng bọn tôi không thể, Diệp Phồn Tinh mày còn dám nói mày không phải xin lỗi Khả Hân sao?"
Diệp Phồn Tinh ngẩng đầu nhìn Hạ Hướng Chân đắc ý dào dạt, cô thiệt tình muốn nói: Em gái, kỳ thật em là nằm vùng của chị đúng không?
Lại thấy sắc mặt Đồng Khả Hân trắng bệch nói không nên lời, hiển nhiên là có tật giật mình.
Hạ Hướng Chân đột nhiên ra tay với cô, chắc chắn là do con nhóc này sau lưng giở trò quỷ, đã thế, cô cũng không cần phải khách khí nữa.
Nghĩ xong, Diệp Phồn Tinh cười lạnh một tiếng, nhìn thẳng Đồng Khả Hân: "Đây là hiểu lầm mà cô nói?"
Đồng Khả Hân cánh môi run rẩy không thốt lên lời. Cô nhạy bén phát hiện ra ánh mắt các bạn học đã thay đổi, rốt cuộc không phải ai cũng dễ lừa gạt như Hạ Hướng Chân và Uông Húc.
"Ngoài miệng nói không có, nhưng biểu tình cùng động tác bên ngoài lại tương phản, oa Đồng Khả Hân này cũng bạch liên tâm cơ quá đi!"
"Thật đúng là, mình nói video này lại biệt nữu[2] như thế đâu. . ."
[2] nghĩ 1 đằng miệng nói 1 nẻo, thích che giấu ý nghĩ thật sự trong nội tâm bằng thái độ, hành động đi ngược với điều mình nghĩ.
"Vậy các cậu nói xem cô ta cùng Diệp Phồn Tinh rốt cuộc là như thế nào? Mình cảm thấy chuyện này không đơn giản a!"
"Mình cũng thế. . ."
Đây là lần đầu tiên Đồng Khả Hân bị mọi người trước mặt nghị luận, sắc mặt cô ta đỏ bừng, thấy thẹn cực kỳ nhưng lại không thể bỏ chạy.
Hóa ra đây là cảm giác bị lời đồn quấn thân, bị người hoài nghi, đánh giá, thậm chí là khinh thường sao?
"Bài viết trên diễn đàn kia cũng có liên quan tới cô phải không?"
Kinh hoàng vô thố qua đi, Diệp Phồn Tinh lại nói thêm một câu. Mà lời này, quả thật là không khác gì sấm sét giữa trời quang, tất cả mọi người đều lộ ra kinh ngạc sau đó dựng cao lỗ tai.
"Mấy ngày nay tôi vẫn luôn suy nghĩ không biết kẻ đăng bài là ai, nghĩ một vòng vẫn không nghĩ ra. Rốt cuộc là tôi mới chuyển tới Nhị trung mấy ngày, căn bản không đắc tội qua ai, lẽ ra không có ai hận tôi đên mức hất nước bẩn lên người tôi nhiều như vậy. Nhưng hiện tại cuối cùng tôi cũng hiểu. . ."
"Không! Không phải em!"
Đồng Khả Hân biết không thể để Diệp Phồn Tinh nói tiếp, cô ta bỗng nhiên ngẩng đầu, đôi mắt đỏ bừng, ô ô khóc lên.
"Chị Phồn Tinh, em đã lui một bước, chị vì sao còn cố tình muốn bức em? Em biết chị muốn làm sáng tỏ lời đồn đãi để các bạn học tin chị vô tội, nhưng. . . nhưng chị cũng không thể ném tội danh này lên đầu em!"
Tình huống hiện tại đã không cho cô lựa chọn, cô chỉ có thể nói theo Hạ Hướng Chân và Uông Húc, cam chịu chuyện Diệp Phồn Tinh khi dễ ngược đãi cô.
Bằng không một khi bị cái danh bạch liên hoa, kỹ nữ tâm cơ, thậm chí là người đăng bài viết gắn lên, cô làm sao sống được ở trường học nữa?
Làm như thế có thể chọc giận Diệp Phồn Tinh, tốt nhất là khiến cô ta làm ra chuyện gì càng quá phận. . .
Đồng Khả Hân con ngươi hơi lóe, nhẫn tâm véo lên đùi mình một cái khóc rống lên.
Bộ dáng kia thật sự là đáng thương tới cực điểm, ủy khuất tới cực điểm, hơn nữa lời cô ta nói cũng có khả năng xảy ra, mọi người không khỏi ngừng nghị luận, lộ ra thần sắc dao động.
Diệp Phồn Tinh: ". . ."
Diệp Phồn Tinh thật sự phiền chết cái dạng này của cô ta, trừ bỏ khóc lóc giả đáng thương, ở sau lưng phóng ám tiễn, cô ta con mẹ nó còn làm được cái gì nữa?!
Hơn nữa có Uông Húc cùng Hạ Hướng Chân bên cạnh cô ta lại càng run thêm, Diệp Phồn Tinh giận quá hóa cười, lòng bàn tay ngứa ngáy nhịn không được bước lên phía trước: "Cô ——"
"Đừng động thủ."
Diệp Phồn Tinh đang chuẩn bị ra tay thì đột nhiên bị người không dấu vết kéo lại, cô tức giận cứng lại, quay đầu nhìn Lộ Thâm thần sắc trầm tĩnh.
"Còn nhớ rõ lời tôi nói với cô vào buổi tối hôm ấy ở bến xe bus không? Đối phó với vô lại biện pháp tốt nhất chính là so với hắn càng vô lại hơn, bằng không cô vĩnh viễn không có biện pháp giải quyết hắn. Đối phó với loại thích lấy yếu ép mạnh cũng giống nhau."
Thanh âm trầm thấp rõ ràng, Diệp Phồn Tinh sửng sốt, chán ghét tràn lan như lửa gặp nước, đột nhiên lạnh lẽo.
Đúng thế, thế nhân đều thích đồng tình kẻ yếu, nếu cô nhịn không được đánh Đồng Khả Hân thì những lời vừa rồi đã thành công cốc rồi. Lại thấy Đồng Khả Hân càng khóc lóc thương tâm, càng làm ra vẻ, cô còn chỗ nào không rõ?
Con khốn này cố ý kích thích cô ra tay đánh nó, mượn chuyện này đảo chiều dư luận!
Đệch, cô thiếu chút nữa trúng chiêu.
Diệp Phồn Tinh trong lòng kinh giận, nghĩ mà sợ, cô nỗ lực nhẫn nhịn, lúc này mới nhịn xuống chút cảm xúc quay cuồng, nhẹ nhàng cào một cái vào lòng bàn tay Lộ Thâm tỏ vẻ mình đã biết.
Sau đó cô thần sắc biến đổi, lộ ra biểu tình cực hạn thương tâm: "Chị thật sự không ngờ em lại nói như vậy. . . Đồng Khả Hân, chị luôn đối đãi với em như em gái ruột thịt mà!!"
Còn không phải là giả bộ đáng thương sao?
Ai mẹ nó chả biết làm!
Đồng Khả Hân đã làm tốt công tác chuẩn bị, không nghĩ tới phản ứng của Diệp Phồn Tinh là như vậy: "??!!!"
Lộ Thâm bị cô cào nhẹ ngẩn ra một chút, sau đó mạc danh cảm giác cả người có chút phát ngứa: ". . ."
Tác giả có lời muốn nói:
Đồng Khả Hân: Lòng tham mệt mỏi, thật mệt mỏi.
Tinh muội: Kĩ năng mới get!!!
Thâm ca: Ừm. . . rất ngứa.
"Đừng đừng đừng, mọi người đều là bạn học, có gì từ từ nói, đừng đánh nhau a!"
"Đúng rồi, có hiểu lầm gì thì giải thích rõ ràng là xong, đừng đánh tới đánh lui khó coi a!"
"Đúng thế bớt giận đi nào, đừng gọi giáo viên tới. . ."
Mở miệng khuyên phần lớn là học sinh ban (6). Tuy Lộ Thâm động thủ trước nhưng Uông Húc mới là kẻ khơi mào, hơn nữa chính hắn đã thừa nhận mình cố ý, đại gia có tâm cũng không thể che chở hắn, chỉ đành nỗ lực can ngăn.
Học sinh ban (10) hiển nhiên không tốt tính như thế, Uông Húc cố ý đập bóng vào nữ sinh ban bọn họ lại còn buông lời nhục mạ, đừng nói Lộ Thâm, ngay cả bọn họ cũng muốn xông lên cho hắn một đạp.
Bất quá chuyện này không liên quan tới các học sinh ban (6) khác, các đại gia cũng không đến mức giận chó đánh mèo, chỉ sôi nổi vây quanh Uông Húc, bắt hắn cho một lời giải thích đồng thời xin lỗi Diệp Phồn Tinh.
"Xin lỗi? Dựa vào đâu bắt tao xin lỗi nó?" Uông Húc là người lỗ mãng, bằng không cũng không vì nhất thời xúc động làm ra chuyện như thế trước mặt mọi người.
Lúc này thấy các đại gia không chỉ ngăn cản hắn hướng Lộ Thâm "báo thù" còn tập thể "thảo phạt" hắn, tức khắc trở nên phẫn nộ cùng ủy khuất.
Hắn sắc mặt đỏ bừng chỉ Diệp Phồn Tinh hét lớn: "Nên xin lỗi cũng phải là cô ta! Cô ta mỗi ngày đều bắt nạt, ngược đãi Đồng Khả Hân ban chúng ta, phải là cô ta xin lỗi Đồng Khả Hân!"
Mọi người: ". . ."
Đột nhiên không kịp phòng ngừa Đồng Khả Hân: “!!!”
Mới từ biến cố liên tiếp không thể tưởng tượng lấy lại tinh thần Diệp Phồn Tinh: “. . .”
Hửm?
Hóa ra tên ném bóng đập cô là hộ hoa sứ giả của Đồng Khả Hân sao?
Mắt thấy Diệp Phồn Tinh sửng sốt, híp mắt nhìn mình, Đồng Khả Hân da mặt run lên, thiếu chút nữa không trụ được mà quay đầu bỏ chạy.
Cô hao hết tâm tư khuyến khích Hạ Hướng Chân ra mặt làm việc chính là vì không để bản thân dính vào, miễn cho Diệp Phồn Tinh luôn đối đầu với mình nhìn ra dấu vết. Như vậy dù cho Diệp Phồn Tinh nghi ngờ cô cũng không tìm được chứng cứ, người khác cũng sẽ không tin lời cô ta nói.
Nhưng hiện tại. . .
Uông Húc tôi gõ mẹ cậu!!!
Đồng Khả Hân trong lòng chửi ầm lên, một bên chuyển động đầu óc, nghĩ cách đem tầm mắt mọi người đặt trên mình dời đi.
Nhưng Diệp Phồn Tinh nào cho cô ta cơ hội giãy chết?
Cô ta chính là tự mình đưa tới cửa a.
Diệp Phồn Tinh trong nháy mắt đem tràn ngập kinh giận biến thành cười lạnh, xoa xoa cái trán bị bóng đập vào, dựa vào Triệu Thu Tĩnh chậm rãi đứng lên.
"Vị đồng học này, mời cậu giải thích cho tôi một chút về cái gì gọi là tôi mỗi ngày đều bắt nạt ngược đãi Đồng Khả Hân ban các cậu? Con mắt nào của cậu nhìn thấy, lỗ tai nào của cậu nghe được?"
"Tao!"
Uông Húc đón lấy ánh mắt bình tĩnh của cô, không hiểu sao lại có chút yếu thế, nhưng nghĩ tới Đồng Khả Hân còn chưa hết bầm tím, lửa giận trong lòng lại bùng lên:
"Tao không nhìn thấy cũng không nghe thấy nhưng bài đăng trên diễn đàn trường đã làm rõ bộ mặt của mày! Mày cho rằng mày có thể tiếp tục giảo biện sao?! Còn nữa vết thương trên tay Khả Hân chính là chứng cứ, nếu các người không tin. . . Khả Hân!"
Còn chưa nghĩ ra biện pháp lại đột nhiên bị điểm danh Đồng Khả Hân: “!!!”
"Cậu nói đi! Nói cho các đại gia biết, Diệp Phồn Tinh ngày thường ở nhà như thế nào ngược đãi cậu!" Không đợi cô ta phản ứng, Uông Húc đã xông tới bắt lấy tay cô ta.
Đồng Khả Hân: ". . ."
Đồng Khả Hân chỉ muốn lấy kim khâu mồm hắn lại, sau đó đánh hắn gần chết mới thôi —— loại đồng đội heo này cô không cần.
Lại thấy ánh mắt mọi người đều dừng trên người mình, Đồng Khả Hân biết trốn không thoát chỉ có thể âm thầm hít khí làm ra vẻ mặt khiếp sợ cùng bộ dáng vô tội: "Mình. . . mình không hiểu mọi người đang nói gì, Uông Húc, chị Phồn Tinh là chị họ mình, quan hệ của chúng mình rất tốt, chị ấy làm sao có thể khi dễ ngược đãi mình? Cậu có phải hiểu lầm gì không?"
Đột nhiên không kịp phòng ngừa Uông Húc: “???”
"Không thể nào, sao mình lại hiểu lầm cơ chứ? Hạ Hướng Chân nói rõ ràng cô ta thường xuyên ngược đãi cậu, còn vết thương trên tay cậu, mình hỏi cậu có phải Diệp Phồn Tinh gây ra không, cậu cũng không phủ nhận. . ."
"Khả Hân à, mình biết cậu sợ đắc tội cô ta sẽ bị đuổi khỏi Diệp gia, nhưng cậu không thể nhường nhịn cả đời được, ai biết được kẻ ác độc này còn dám làm ra chuyện gì với cậu nữa! Hơn nữa nếu cô của cậu biết cậu bị người đối xử như vậy khẳng định sẽ đứng về phía cậu, cô ta muốn đuổi cậu ra ngoài cũng không dễ dàng như thế!"
Chuyện trên bài viết đại bộ phận người ở đây đều biết, nghe Uông Húc nói xong, sắc mặt các đại gia bắt đầu thay đổi, Hạ Hướng Chân thấy vậy trong lòng vui sướng phát điên, vội không ngừng mở miệng thổi gió.
Lại không biết Đồng Khả Hân sắp hộc máu tới nơi.
Chị em à, con mẹ nó câm mồm đi được không?
Diệp Phồn Tinh thấy vậy thiếu chút nữa cười ra tiếng, trong lòng buồn bực phiêu tán, trên mặt lại tỏ vẻ không dám tin tưởng nhìn Đồng Khả Hân: "Hóa ra những lời đó là do cô nói với bọn họ? Vì sao? Sao cô lại muốn làm như thế?"
"Không phải! Chị Phồn Tinh! Em không có! Em thật sự không có! Em sao có thể nói như thế với bọn họ! Là bọn họ hiểu lầm. . . thật sự do bọn họ hiểu lầm!"
Đối mặt với tình cảnh này Đồng Khả Hân chỉ có thể liều chết không nhận, nói hết thảy đều là hiểu lầm, bản thân cái gì cũng không biết.
Cố tình Uông Húc cùng Hạ Hướng Chân hai cái gậy thọc cứt[1] này lại nói cô ta sợ dâm uy của Diệp Phồn Tinh không dám thừa nhận.
[1] nguyên văn tác giả.
Còn vì để mọi người tin tưởng, không chỉ đem thần thái ngữ khí của Đồng Khả Hân khi nói ra lời này học một lần, còn lấy ra một phần chứng cứ vô cùng có ích —— một đoạn video Đồng Khả Hân cam chịu cách nói của Hạ Hướng Chân, làm Uông Húc sinh ra hiểu lầm với Diệp Phồn Tinh.
Đồng Khả Hân: ". . ."
Đồng Khả Hân lúc này mới thật sự luống cuống, đây là cảnh tượng buổi sáng bọn họ thuận miệng nói chuyện phiếm, Hạ Hướng Chân quay video từ lúc nào? Cô ta như thế nào một chút cũng không biết?!
Lại không biết Hạ Hướng Chân quay được đoạn video này cũng là ngoài ý muốn —— lúc ấy cô vốn là bật máy selfie kết quả không cẩn thận ấn nhầm vào quay video, mới trời xui đất khiến đem hết thảy ghi lại.
"Mọi người xem đi, đây chính là chân tướng! Khả Hân không dám thừa nhận vì ba mẹ cô ấy đều qua đời, hiện tại phải ở nhờ nhà Diệp Phồn Tinh, cô ấy sợ đắc tội Diệp Phồn Tinh sẽ bị đuổi đi."
"Cô ấy nhẫn nhịn được nhưng bọn tôi không thể, Diệp Phồn Tinh mày còn dám nói mày không phải xin lỗi Khả Hân sao?"
Diệp Phồn Tinh ngẩng đầu nhìn Hạ Hướng Chân đắc ý dào dạt, cô thiệt tình muốn nói: Em gái, kỳ thật em là nằm vùng của chị đúng không?
Lại thấy sắc mặt Đồng Khả Hân trắng bệch nói không nên lời, hiển nhiên là có tật giật mình.
Hạ Hướng Chân đột nhiên ra tay với cô, chắc chắn là do con nhóc này sau lưng giở trò quỷ, đã thế, cô cũng không cần phải khách khí nữa.
Nghĩ xong, Diệp Phồn Tinh cười lạnh một tiếng, nhìn thẳng Đồng Khả Hân: "Đây là hiểu lầm mà cô nói?"
Đồng Khả Hân cánh môi run rẩy không thốt lên lời. Cô nhạy bén phát hiện ra ánh mắt các bạn học đã thay đổi, rốt cuộc không phải ai cũng dễ lừa gạt như Hạ Hướng Chân và Uông Húc.
"Ngoài miệng nói không có, nhưng biểu tình cùng động tác bên ngoài lại tương phản, oa Đồng Khả Hân này cũng bạch liên tâm cơ quá đi!"
"Thật đúng là, mình nói video này lại biệt nữu[2] như thế đâu. . ."
[2] nghĩ 1 đằng miệng nói 1 nẻo, thích che giấu ý nghĩ thật sự trong nội tâm bằng thái độ, hành động đi ngược với điều mình nghĩ.
"Vậy các cậu nói xem cô ta cùng Diệp Phồn Tinh rốt cuộc là như thế nào? Mình cảm thấy chuyện này không đơn giản a!"
"Mình cũng thế. . ."
Đây là lần đầu tiên Đồng Khả Hân bị mọi người trước mặt nghị luận, sắc mặt cô ta đỏ bừng, thấy thẹn cực kỳ nhưng lại không thể bỏ chạy.
Hóa ra đây là cảm giác bị lời đồn quấn thân, bị người hoài nghi, đánh giá, thậm chí là khinh thường sao?
"Bài viết trên diễn đàn kia cũng có liên quan tới cô phải không?"
Kinh hoàng vô thố qua đi, Diệp Phồn Tinh lại nói thêm một câu. Mà lời này, quả thật là không khác gì sấm sét giữa trời quang, tất cả mọi người đều lộ ra kinh ngạc sau đó dựng cao lỗ tai.
"Mấy ngày nay tôi vẫn luôn suy nghĩ không biết kẻ đăng bài là ai, nghĩ một vòng vẫn không nghĩ ra. Rốt cuộc là tôi mới chuyển tới Nhị trung mấy ngày, căn bản không đắc tội qua ai, lẽ ra không có ai hận tôi đên mức hất nước bẩn lên người tôi nhiều như vậy. Nhưng hiện tại cuối cùng tôi cũng hiểu. . ."
"Không! Không phải em!"
Đồng Khả Hân biết không thể để Diệp Phồn Tinh nói tiếp, cô ta bỗng nhiên ngẩng đầu, đôi mắt đỏ bừng, ô ô khóc lên.
"Chị Phồn Tinh, em đã lui một bước, chị vì sao còn cố tình muốn bức em? Em biết chị muốn làm sáng tỏ lời đồn đãi để các bạn học tin chị vô tội, nhưng. . . nhưng chị cũng không thể ném tội danh này lên đầu em!"
Tình huống hiện tại đã không cho cô lựa chọn, cô chỉ có thể nói theo Hạ Hướng Chân và Uông Húc, cam chịu chuyện Diệp Phồn Tinh khi dễ ngược đãi cô.
Bằng không một khi bị cái danh bạch liên hoa, kỹ nữ tâm cơ, thậm chí là người đăng bài viết gắn lên, cô làm sao sống được ở trường học nữa?
Làm như thế có thể chọc giận Diệp Phồn Tinh, tốt nhất là khiến cô ta làm ra chuyện gì càng quá phận. . .
Đồng Khả Hân con ngươi hơi lóe, nhẫn tâm véo lên đùi mình một cái khóc rống lên.
Bộ dáng kia thật sự là đáng thương tới cực điểm, ủy khuất tới cực điểm, hơn nữa lời cô ta nói cũng có khả năng xảy ra, mọi người không khỏi ngừng nghị luận, lộ ra thần sắc dao động.
Diệp Phồn Tinh: ". . ."
Diệp Phồn Tinh thật sự phiền chết cái dạng này của cô ta, trừ bỏ khóc lóc giả đáng thương, ở sau lưng phóng ám tiễn, cô ta con mẹ nó còn làm được cái gì nữa?!
Hơn nữa có Uông Húc cùng Hạ Hướng Chân bên cạnh cô ta lại càng run thêm, Diệp Phồn Tinh giận quá hóa cười, lòng bàn tay ngứa ngáy nhịn không được bước lên phía trước: "Cô ——"
"Đừng động thủ."
Diệp Phồn Tinh đang chuẩn bị ra tay thì đột nhiên bị người không dấu vết kéo lại, cô tức giận cứng lại, quay đầu nhìn Lộ Thâm thần sắc trầm tĩnh.
"Còn nhớ rõ lời tôi nói với cô vào buổi tối hôm ấy ở bến xe bus không? Đối phó với vô lại biện pháp tốt nhất chính là so với hắn càng vô lại hơn, bằng không cô vĩnh viễn không có biện pháp giải quyết hắn. Đối phó với loại thích lấy yếu ép mạnh cũng giống nhau."
Thanh âm trầm thấp rõ ràng, Diệp Phồn Tinh sửng sốt, chán ghét tràn lan như lửa gặp nước, đột nhiên lạnh lẽo.
Đúng thế, thế nhân đều thích đồng tình kẻ yếu, nếu cô nhịn không được đánh Đồng Khả Hân thì những lời vừa rồi đã thành công cốc rồi. Lại thấy Đồng Khả Hân càng khóc lóc thương tâm, càng làm ra vẻ, cô còn chỗ nào không rõ?
Con khốn này cố ý kích thích cô ra tay đánh nó, mượn chuyện này đảo chiều dư luận!
Đệch, cô thiếu chút nữa trúng chiêu.
Diệp Phồn Tinh trong lòng kinh giận, nghĩ mà sợ, cô nỗ lực nhẫn nhịn, lúc này mới nhịn xuống chút cảm xúc quay cuồng, nhẹ nhàng cào một cái vào lòng bàn tay Lộ Thâm tỏ vẻ mình đã biết.
Sau đó cô thần sắc biến đổi, lộ ra biểu tình cực hạn thương tâm: "Chị thật sự không ngờ em lại nói như vậy. . . Đồng Khả Hân, chị luôn đối đãi với em như em gái ruột thịt mà!!"
Còn không phải là giả bộ đáng thương sao?
Ai mẹ nó chả biết làm!
Đồng Khả Hân đã làm tốt công tác chuẩn bị, không nghĩ tới phản ứng của Diệp Phồn Tinh là như vậy: "??!!!"
Lộ Thâm bị cô cào nhẹ ngẩn ra một chút, sau đó mạc danh cảm giác cả người có chút phát ngứa: ". . ."
Tác giả có lời muốn nói:
Đồng Khả Hân: Lòng tham mệt mỏi, thật mệt mỏi.
Tinh muội: Kĩ năng mới get!!!
Thâm ca: Ừm. . . rất ngứa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.