Cô Ấy Vừa Có Tiền, Vừa Có Anh Ấy
Chương 38
Hoa Lí Tầm Hoan
02/12/2020
"Tôi điên rồi!" Ôn Trác Vũ thấp giọng khóc lên: "Tôi bị các người bức điên rồi!"
Hắn thích cô như vậy, cô lại vô tình như thế, dù cho hắn có chết cũng không chịu liếc hắn một cái.
Người nhà của hắn không những không giúp hắn, trái lại còn ngăn cản, chỉ trích hắn. . .
Hắn chỉ là thích một người, muốn ở bên cô mà thôi, vì cái gì cả thế giới này phải đối nghịch với hắn?!
Ôn Trác Vũ không cam lòng cùng phẫn nộ cực điểm, kích động khiến dao gọt trái cây đặt bên hông Diệp Phồn Tinh cũng run lên.
"Tôi cũng không muốn làm như vậy, cậu, cậu muốn trách thì tự trách bản thân đi, là cậu tốt với tôi trước, là cậu khiến tôi thích cậu trước, càng khiến tôi không thể không có cậu. . ."
Diệp Phồn Tinh không chịu được kinh hách khi nghĩ tới con dao nhỏ kia tùy thời có thể đâm vào người. Cô càng không chịu nổi tên này ác nhân cáo trạng trước, nhịn không được bạo phát.
"Tôi mẹ nó đời này hối hận nhất là khi cậu bị bắt nạt lại đưa tay ra giúp! Tôi nói cho cậu biết Ôn Trác Vũ dù có chết tôi cũng tuyệt đối không có khả năng ở bên cậu! Giỏi thì cậu giết tôi đi!! Cậu giết đi!!!"
Ôn Trác Vũ ngạc nhiên, thân thể cứng đờ trong chớp mắt, Diệp Phồn Tinh nhân cơ hội này, hung hăng dẫm lên chân hắn.
Ôn Trác Vũ không kịp phản ứng, đau đớn buông lỏng tay. Diệp Phồn Tinh nắm chắc thời cơ, thuận thế tránh khỏi khống chế của hắn.
Làm như vậy thật ra rất nguy hiển, dù sao Ôn Trác Vũ cầm dao đặt sát bên hông cô, chỉ cần hơi dùng lực một chút là cô xong đời.
Nhưng Diệp Phồn Tinh không rảnh lo nhiều như thế —— phụ cận nơi này bốn bề vắng lặng, không có cách nào kêu cứu, Ôn Trác Vũ rõ ràng là tinh thần bất ổn, không chịu nghe khuyên bảo.
Cô không bao giờ có thể đi vào khuôn khổ của hắn, xuất ngoại với hắn nên chỉ có thể liều một phen.
May là thành công.
Trong lòng Diệp Phồn Tinh buông lỏng, ổn định thân thể xong cất bước chạy ra khỏi rừng cây nhỏ, đồng thời hét ầm lên: "Mọi người ơi! Cứu mạng a —— "
Ôn Trác Vũ sắc mặt đại biến, cầm dao đuổi theo.
Không biết hắn lấy đâu ra sức lực, rõ ràng thân hình gầy yếu đến độ như gió thổi qua liền bay, lại có thể như chạy nước rút 100m.
Dư quang liếc thấy hắn càng ngày càng đến gần, chân Diệp Phồn Tinh như nhũn ra. Nhưng lúc này tuyệt đối không thể bị bắt lại, nếu không hậu quả khôn lường. Cô không hét nữa, cắn răng dùng hết sức tập trung chạy.
Nhưng cô đã quên một chuyện —— hôm nay cô mặc một cái áo gió, vạt áo dài, thời điểm chạy trốn bay phất phơ ra phía sau.
Ôn Trác Vũ nhào lên bắt lấy vạt áo, bước chân cô bị buộc phải dừng lại. Không chỉ vậy, vì ra sức giãy giụa, cô còn bị vấp phải gốc cây nhô lên cả người ngã lăn ra đất.
Diệp Phồn Tinh: ". . ."
Diệp Phồn Tinh kinh sợ đan xen, tuyệt vọng nhắm mắt lại.
Hình ảnh cuối cùng mà cô thấy là Ôn Trác Vũ hai mắt đỏ sậm, khuôn mặt vặn vẹo cầm dao tiến tơi chỗ cô.
Cô cảm thấy hôm nay tám chín phần là chấm hết trong tay tên ngu ngốc này.
"A ——!"
Ai ngờ trong tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc, phía sau cô thổi tới một cơn gió mạnh, ngay sau đó là tiếng kêu thảm thiết của Ôn Trác Vũ, đau đớn trong dự đoán cũng không đến.
Diệp Phồn Tinh ngẩn người, đột nhiên mở mắt ra.
Thân hình cao gầy lại mạnh mẽ tràn ngập lực lượng ngược sáng quay lưng lại với cô đang ấn Ôn Trác Vũ trên mặt đất.
Ôn Trác Vũ vô lực giãy giụa, gào thét thảm thiết liên tục, không được bao lâu sau liền hôn mê bất tỉnh. Mà thân hình kia. . .
"Em không sao chứ?!"
Nhìn khuôn mặt người nọ dưới ánh nắng có vẻ ảo ảo mộng mộng, Diệp Phồn Tinh ngốc lặng, không nói gì.
Cô hoài nghi mình đang nằm mơ.
Lộ Thâm. . . ngày thường thời gian này hắn đã về nhà, sao có thể xuất hiện ở đây?
"Diệp Phồn Tinh?" Thấy cô ngây ngốc ngồi đó nửa ngày cũng không lên tiếng, trong lòng Lộ Thâm trầm xuống, một bên nhanh chóng gọi 110, một bên đi nhanh tới đỡ cô: "Sao rồi? Có bị thương không?"
Tay hắn lạnh nhưng hơi thở thật ấm áp.
Đây là thật, không phải mơ.
Ý thức được điểm này, Diệp Phồn Tinh đột nhiên tựa như đồng cỏ bị lửa cháy lan rộng. Cô há miệng thở dốc, dường như muốn nói cái gì nhưng nước mắt không nhịn được dâng lên.
"Lộ Thâm. . . Lộ Thâm!" Cô nhịn không được chui vào lòng hắn, tay ôm chặt eo hắn: "Tôi suýt chết, suýt nữa thì chết ô ô ô!!"
Lộ Thâm không kịp phản ứng, hai tay cứng đờ giữa không trung không biết phải làm sao
"Cái đồ con rùa, đồ thần kinh này muốn xuất ngoại với tôi, còn uy hiếp tôi không được rời xa hắn, nếu tôi không làm theo thì hắn sẽ giết tôi rồi tự sát! Tôi mẹ nó bị dọa chết, tôi thật sự bị dọa ô ô ô —— "
Đây là lần đầu tiên từ khi mẹ mất, Diệp Phồn Tinh lộ ra bộ dạng yếu đuối trước mặt người khác. Cô gắt gao vùi đầu vào lồng ngực không tính là rộng lớn nhưng lại rất ấm áp kiên định của thiếu niên, khóc lên giống như đứa trẻ.
Lộ Thâm không đẩy cô ra.
Ngược lại lồng ngực nơi cô khóc ẩn ẩn đau đớn, hai tay đặt trên người cô.
"Được rồi, không sao nữa rồi."
Hắn nhẹ nhàng vỗ về lưng cô, thanh âm trầm thấp, mềm mại như mây, tiến vào đáy lòng cô.
"Ngoan, có tôi ở đây, hắn không thể làm hại em nữa, đừng sợ."
Trong lòng như có thứ gì đó theo từng tiếng trấn an vỡ vụn thành cặn bã, Diệp Phồn Tinh khép lại đôi mắt đẫm lệ, có cảm giác an tâm xưa nay chưa từng thấy.
Cô nghĩ, cô không cần phải giãy giụa.
***
Xe cảnh sát tới rất nhanh, Lộ Thâm đưa Diệp Phồn Tinh đi cục cảnh sát lấy lời khai.
Vì có nhân chứng vật chứng đầy đủ, Ôn Trác Vũ bị bắt giam bởi tội hành hung. Chuyện sau đó thì không cần họ nhọc lòng nữa —— Diệp Tấn Thành cùng người nhà Ôn gia đã mang theo luật sư chạy tới, tiếp theo đó họ sẽ lo hết.
Đáng để nhắc tới hơn là trước khi Lộ Thâm rời đi đã chạm mặt Diệp Tấn Thành.
So với lần gặp thoáng qua khí thế cường thịnh, cao thâm trầm ổn trước đó, lần này mặt ông tái mét, cả người âm trầm, có chút thất thố.
Đặc biệt là khi biết Diệp Phồn Tinh suýt nữa thì bị thương, càng làm ông mất đi khí thế ở địa vị cao, có thêm vài phần nhân khí chân thật.
Tuy nói địa vị cao thì giá trị con người cũng lên theo, nhưng giờ khắc này ông cũng chỉ là một người cha bình thường.
Lộ Thâm mặt mày khẽ buông lỏng, nghiêng đầu nhìn Diệp Phồn Tinh: "Nếu người nhà em tới rồi thì tôi đi trước nhé."
Diệp Phồn Tinh cũng bị bộ dáng khó gặp của lão cha nhà mình dọa sững sờ, lúc này nghe Lộ Thâm nói mới lấy lại tinh thần: "Không. . ."
"Sao vậy?"
Diệp Phồn Tinh không muốn Lộ Thâm đi dù biết lúc này không phải thời cơ tốt để nói chuyện. Lại nhớ lại hình ảnh mình ghé vào lòng hắn khóc lớn, hình tượng sụp đổ, mặt cô ửng đỏ, trong lòng vừa thẹn vừa ngọt ngào.
"Vậy anh về cẩn thận. Còn nữa hôm nay nếu không có anh, tôi chỉ sợ đã. . ."
"Với tôi chỉ là chuyện nhỏ không đáng nhắc tới, em không cần để trong lòng." Lộ Thâm nói xong liền xoay người, gật đầu với Diệp Tấn Thành: "Chào chú, cháu đi trước."
"Từ từ!" Diệp Tấn Thành vừa rồi tâm tư đặt hết lên người con gái, lúc này mới kịp đánh giá thiếu niên ra tay cứu con gái trong lúc nguy nan: "Cháu tên là gì?"
Lộ Thâm xuất phát từ lễ phép đáp: “Lộ Thâm.”
"Lộ trong con đường, Thâm trong sâu cạn." Diệp Phồn Tinh nhịn không được bổ sung: "Ba, đây là bạn cùng bàn của con, nếu không phải anh ấy vừa lúc đi ngang qua cứu con, thì giờ phút này đại khái ba sẽ gặp con trong bệnh viện."
Đôi mắt cô như được nước trong tẩy rửa, sóng mắt lưu chuyển có chút bức người, Diệp Tấn Thành xem ở trong mắt, ẩn ẩn cảm thấy không thích hợp. Nhưng lúc này ông không có tâm tư nghĩ nhiều, thần sắc khôi phục bình tĩnh, ngữ khí trịnh trọng nói với Lộ Thâm: "Việc hôm nay may mà có cháu, hôm khác ta nhất định sẽ cùng Phồn Tinh tới cửa nói lời cảm ơn."
Lộ Thâm ngoài ý muốn nói: "Không cần ạ, đây cũng không phải chuyện to tát gì. Trước đây Diệp Phồn Tinh đã từng giúp đỡ cháu rất nhiều, bây giờ coi như cháu báo đáp em ấy."
Hắn nói xong cười một chút, xua xua tay đi rồi.
Thái độ tùy ý tự nhiên, không nửa điểm nịnh nọt, câu nệ, giống như với hắn mà nói đây chỉ là cha của bạn học, không còn gì đặc biệt khác.
Diệp Tấn Thành nhướng mày, trong lòng sinh ra vài phần tán thưởng. Nhưng mà lời cảm ơn thì có thể để sau, hiện tại quan trọng nhất vẫn là lấy lại công đạo cho con gái. . .
Nghĩ vậy, sắc mặt Diệp Tấn Thành lần nữa tối lại.
"Ta đã cho người xin nghỉ phép cho con, con về nhà nghỉ ngơi trước đi, chuyện còn lại ta sẽ xử lí."
Diệp Phồn Tinh một phen sợ hãi, lúc này thật sự mệt mỏi. Cô gật đầu, không từ chối, chỉ là liếc nhìn lão cha nhà mình hỏi: "Ôn Trác Vũ bên kia. . ."
"Ta sẽ khiến cho hắn và Ôn gia trả giá đại giới[1]."
[1] cái giá to lớn phải trả để đạt được thứ gì đó hoặc vì việc đã làm.
Ánh mắt ông lạnh như băng, Diệp Phồn Tinh không thấy sợ hãi chỉ là hơi biệt nữu[2], trong lòng còn có chua xót khó nói.
[2] trong ngoài khác nhau.
Chỉ là loại cảm giác này không phải quá tệ, cô mím môi, cuối cùng chỉ gật đầu không đáp.
Đúng lúc này, Đồng Mỹ Lệ vừa nghe tin từ Diệp Tấn Thành cũng vội vã chạy tới: "Lão Diệp, lão Diệp! Phồn Tinh không sao chứ?!"
Người phụ nữ trang điểm xinh đẹp, quần áo tươi sáng phú quý, nhưng móng tay lại không tinh xảo như xưa, có chút nham nhở, hiển nhiên là đang làm móng một nửa liền chạy đi.
Diệp Phồn Tinh giật mình, trong phút chốc gai nhọn nhiều năm không hiểu sao lại mềm đi.
"Không bị thương? Vậy thì tốt! Ai da làm em sợ muốn chết, anh nói xem thằng nhóc họ Ôn kia có phải bị tâm thần không, ngay cả chuyện hành hung này cũng làm được!"
Đồng Mỹ Lệ vẫn còn sợ hãi, tóm lấy người nhà Ôn gia điên cuồng mắng một hồi.
Diệp Phồn Tinh nhìn cô không hề có hình tượng phu nhân nhà giàu, không hiểu có chút buồn cười.
Cô do dự một lát, chủ động lên kéo tay Đồng Mỹ Lệ: "Được rồi dì à, chuyện còn lại ba sẽ xử lí, chúng ta về nhà trước đi, tôi có chút mệt mỏi, muốn về ngủ."
Đồng Mỹ Lệ thụ sủng nhược kinh mà nhìn cô, một hồi lâu mới nói: "Được được, vậy chúng ta về nhà trước!"
Thời điểm mới gả vào Diệp gia, cô thật ra cũng từng chủ động lấy lòng Diệp Phồn Tinh, muốn thân cận với con bé. Nhưng Diệp Phồn Tinh từ lúc bắt đầu đã cự cô từ ngàn dặm, mặc cho cô làm gì cũng không dao động.
Dần dà Đồng Mỹ Lệ cũng không tự mình làm mất mặt, học theo Diệp Phồn Tinh bảo trì quan hệ nước sông không phạm nước giếng.
Không nghĩ tới đã nhiều năm trôi qua, thái độ của cô lại mềm xuống. . .
Đồng Mỹ Lệ rất vui vẻ.
Ai mà không muốn gia đình mình hòa thuận, người một nhà thân mật ở chung?
Chẳng sợ Diệp Phồn Tinh không phải do cô sinh ra, cô cũng không thể coi Diệp Phồn Tinh như con gái mà đối đãi, nhưng cảm tình đều là tích lũy theo năm tháng, thời gian lâu dần có thể cô sẽ làm được.
Đồng Mỹ Lệ nghĩ vậy, tâm tình rất tốt, vội lôi kéo Diệp Phồn Tinh về nhà nghỉ ngơi.
Diệp Tấn Thành cũng biết quan hệ của vợ và con gái như thế nào, ông ngoài ý muốn nhìn bóng dáng hai người hồi lâu, suy tư rũ mắt.
Ông hình như đã biết nên làm thế nào để cải thiện quan hệ của mình với con gái.
Hắn thích cô như vậy, cô lại vô tình như thế, dù cho hắn có chết cũng không chịu liếc hắn một cái.
Người nhà của hắn không những không giúp hắn, trái lại còn ngăn cản, chỉ trích hắn. . .
Hắn chỉ là thích một người, muốn ở bên cô mà thôi, vì cái gì cả thế giới này phải đối nghịch với hắn?!
Ôn Trác Vũ không cam lòng cùng phẫn nộ cực điểm, kích động khiến dao gọt trái cây đặt bên hông Diệp Phồn Tinh cũng run lên.
"Tôi cũng không muốn làm như vậy, cậu, cậu muốn trách thì tự trách bản thân đi, là cậu tốt với tôi trước, là cậu khiến tôi thích cậu trước, càng khiến tôi không thể không có cậu. . ."
Diệp Phồn Tinh không chịu được kinh hách khi nghĩ tới con dao nhỏ kia tùy thời có thể đâm vào người. Cô càng không chịu nổi tên này ác nhân cáo trạng trước, nhịn không được bạo phát.
"Tôi mẹ nó đời này hối hận nhất là khi cậu bị bắt nạt lại đưa tay ra giúp! Tôi nói cho cậu biết Ôn Trác Vũ dù có chết tôi cũng tuyệt đối không có khả năng ở bên cậu! Giỏi thì cậu giết tôi đi!! Cậu giết đi!!!"
Ôn Trác Vũ ngạc nhiên, thân thể cứng đờ trong chớp mắt, Diệp Phồn Tinh nhân cơ hội này, hung hăng dẫm lên chân hắn.
Ôn Trác Vũ không kịp phản ứng, đau đớn buông lỏng tay. Diệp Phồn Tinh nắm chắc thời cơ, thuận thế tránh khỏi khống chế của hắn.
Làm như vậy thật ra rất nguy hiển, dù sao Ôn Trác Vũ cầm dao đặt sát bên hông cô, chỉ cần hơi dùng lực một chút là cô xong đời.
Nhưng Diệp Phồn Tinh không rảnh lo nhiều như thế —— phụ cận nơi này bốn bề vắng lặng, không có cách nào kêu cứu, Ôn Trác Vũ rõ ràng là tinh thần bất ổn, không chịu nghe khuyên bảo.
Cô không bao giờ có thể đi vào khuôn khổ của hắn, xuất ngoại với hắn nên chỉ có thể liều một phen.
May là thành công.
Trong lòng Diệp Phồn Tinh buông lỏng, ổn định thân thể xong cất bước chạy ra khỏi rừng cây nhỏ, đồng thời hét ầm lên: "Mọi người ơi! Cứu mạng a —— "
Ôn Trác Vũ sắc mặt đại biến, cầm dao đuổi theo.
Không biết hắn lấy đâu ra sức lực, rõ ràng thân hình gầy yếu đến độ như gió thổi qua liền bay, lại có thể như chạy nước rút 100m.
Dư quang liếc thấy hắn càng ngày càng đến gần, chân Diệp Phồn Tinh như nhũn ra. Nhưng lúc này tuyệt đối không thể bị bắt lại, nếu không hậu quả khôn lường. Cô không hét nữa, cắn răng dùng hết sức tập trung chạy.
Nhưng cô đã quên một chuyện —— hôm nay cô mặc một cái áo gió, vạt áo dài, thời điểm chạy trốn bay phất phơ ra phía sau.
Ôn Trác Vũ nhào lên bắt lấy vạt áo, bước chân cô bị buộc phải dừng lại. Không chỉ vậy, vì ra sức giãy giụa, cô còn bị vấp phải gốc cây nhô lên cả người ngã lăn ra đất.
Diệp Phồn Tinh: ". . ."
Diệp Phồn Tinh kinh sợ đan xen, tuyệt vọng nhắm mắt lại.
Hình ảnh cuối cùng mà cô thấy là Ôn Trác Vũ hai mắt đỏ sậm, khuôn mặt vặn vẹo cầm dao tiến tơi chỗ cô.
Cô cảm thấy hôm nay tám chín phần là chấm hết trong tay tên ngu ngốc này.
"A ——!"
Ai ngờ trong tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc, phía sau cô thổi tới một cơn gió mạnh, ngay sau đó là tiếng kêu thảm thiết của Ôn Trác Vũ, đau đớn trong dự đoán cũng không đến.
Diệp Phồn Tinh ngẩn người, đột nhiên mở mắt ra.
Thân hình cao gầy lại mạnh mẽ tràn ngập lực lượng ngược sáng quay lưng lại với cô đang ấn Ôn Trác Vũ trên mặt đất.
Ôn Trác Vũ vô lực giãy giụa, gào thét thảm thiết liên tục, không được bao lâu sau liền hôn mê bất tỉnh. Mà thân hình kia. . .
"Em không sao chứ?!"
Nhìn khuôn mặt người nọ dưới ánh nắng có vẻ ảo ảo mộng mộng, Diệp Phồn Tinh ngốc lặng, không nói gì.
Cô hoài nghi mình đang nằm mơ.
Lộ Thâm. . . ngày thường thời gian này hắn đã về nhà, sao có thể xuất hiện ở đây?
"Diệp Phồn Tinh?" Thấy cô ngây ngốc ngồi đó nửa ngày cũng không lên tiếng, trong lòng Lộ Thâm trầm xuống, một bên nhanh chóng gọi 110, một bên đi nhanh tới đỡ cô: "Sao rồi? Có bị thương không?"
Tay hắn lạnh nhưng hơi thở thật ấm áp.
Đây là thật, không phải mơ.
Ý thức được điểm này, Diệp Phồn Tinh đột nhiên tựa như đồng cỏ bị lửa cháy lan rộng. Cô há miệng thở dốc, dường như muốn nói cái gì nhưng nước mắt không nhịn được dâng lên.
"Lộ Thâm. . . Lộ Thâm!" Cô nhịn không được chui vào lòng hắn, tay ôm chặt eo hắn: "Tôi suýt chết, suýt nữa thì chết ô ô ô!!"
Lộ Thâm không kịp phản ứng, hai tay cứng đờ giữa không trung không biết phải làm sao
"Cái đồ con rùa, đồ thần kinh này muốn xuất ngoại với tôi, còn uy hiếp tôi không được rời xa hắn, nếu tôi không làm theo thì hắn sẽ giết tôi rồi tự sát! Tôi mẹ nó bị dọa chết, tôi thật sự bị dọa ô ô ô —— "
Đây là lần đầu tiên từ khi mẹ mất, Diệp Phồn Tinh lộ ra bộ dạng yếu đuối trước mặt người khác. Cô gắt gao vùi đầu vào lồng ngực không tính là rộng lớn nhưng lại rất ấm áp kiên định của thiếu niên, khóc lên giống như đứa trẻ.
Lộ Thâm không đẩy cô ra.
Ngược lại lồng ngực nơi cô khóc ẩn ẩn đau đớn, hai tay đặt trên người cô.
"Được rồi, không sao nữa rồi."
Hắn nhẹ nhàng vỗ về lưng cô, thanh âm trầm thấp, mềm mại như mây, tiến vào đáy lòng cô.
"Ngoan, có tôi ở đây, hắn không thể làm hại em nữa, đừng sợ."
Trong lòng như có thứ gì đó theo từng tiếng trấn an vỡ vụn thành cặn bã, Diệp Phồn Tinh khép lại đôi mắt đẫm lệ, có cảm giác an tâm xưa nay chưa từng thấy.
Cô nghĩ, cô không cần phải giãy giụa.
***
Xe cảnh sát tới rất nhanh, Lộ Thâm đưa Diệp Phồn Tinh đi cục cảnh sát lấy lời khai.
Vì có nhân chứng vật chứng đầy đủ, Ôn Trác Vũ bị bắt giam bởi tội hành hung. Chuyện sau đó thì không cần họ nhọc lòng nữa —— Diệp Tấn Thành cùng người nhà Ôn gia đã mang theo luật sư chạy tới, tiếp theo đó họ sẽ lo hết.
Đáng để nhắc tới hơn là trước khi Lộ Thâm rời đi đã chạm mặt Diệp Tấn Thành.
So với lần gặp thoáng qua khí thế cường thịnh, cao thâm trầm ổn trước đó, lần này mặt ông tái mét, cả người âm trầm, có chút thất thố.
Đặc biệt là khi biết Diệp Phồn Tinh suýt nữa thì bị thương, càng làm ông mất đi khí thế ở địa vị cao, có thêm vài phần nhân khí chân thật.
Tuy nói địa vị cao thì giá trị con người cũng lên theo, nhưng giờ khắc này ông cũng chỉ là một người cha bình thường.
Lộ Thâm mặt mày khẽ buông lỏng, nghiêng đầu nhìn Diệp Phồn Tinh: "Nếu người nhà em tới rồi thì tôi đi trước nhé."
Diệp Phồn Tinh cũng bị bộ dáng khó gặp của lão cha nhà mình dọa sững sờ, lúc này nghe Lộ Thâm nói mới lấy lại tinh thần: "Không. . ."
"Sao vậy?"
Diệp Phồn Tinh không muốn Lộ Thâm đi dù biết lúc này không phải thời cơ tốt để nói chuyện. Lại nhớ lại hình ảnh mình ghé vào lòng hắn khóc lớn, hình tượng sụp đổ, mặt cô ửng đỏ, trong lòng vừa thẹn vừa ngọt ngào.
"Vậy anh về cẩn thận. Còn nữa hôm nay nếu không có anh, tôi chỉ sợ đã. . ."
"Với tôi chỉ là chuyện nhỏ không đáng nhắc tới, em không cần để trong lòng." Lộ Thâm nói xong liền xoay người, gật đầu với Diệp Tấn Thành: "Chào chú, cháu đi trước."
"Từ từ!" Diệp Tấn Thành vừa rồi tâm tư đặt hết lên người con gái, lúc này mới kịp đánh giá thiếu niên ra tay cứu con gái trong lúc nguy nan: "Cháu tên là gì?"
Lộ Thâm xuất phát từ lễ phép đáp: “Lộ Thâm.”
"Lộ trong con đường, Thâm trong sâu cạn." Diệp Phồn Tinh nhịn không được bổ sung: "Ba, đây là bạn cùng bàn của con, nếu không phải anh ấy vừa lúc đi ngang qua cứu con, thì giờ phút này đại khái ba sẽ gặp con trong bệnh viện."
Đôi mắt cô như được nước trong tẩy rửa, sóng mắt lưu chuyển có chút bức người, Diệp Tấn Thành xem ở trong mắt, ẩn ẩn cảm thấy không thích hợp. Nhưng lúc này ông không có tâm tư nghĩ nhiều, thần sắc khôi phục bình tĩnh, ngữ khí trịnh trọng nói với Lộ Thâm: "Việc hôm nay may mà có cháu, hôm khác ta nhất định sẽ cùng Phồn Tinh tới cửa nói lời cảm ơn."
Lộ Thâm ngoài ý muốn nói: "Không cần ạ, đây cũng không phải chuyện to tát gì. Trước đây Diệp Phồn Tinh đã từng giúp đỡ cháu rất nhiều, bây giờ coi như cháu báo đáp em ấy."
Hắn nói xong cười một chút, xua xua tay đi rồi.
Thái độ tùy ý tự nhiên, không nửa điểm nịnh nọt, câu nệ, giống như với hắn mà nói đây chỉ là cha của bạn học, không còn gì đặc biệt khác.
Diệp Tấn Thành nhướng mày, trong lòng sinh ra vài phần tán thưởng. Nhưng mà lời cảm ơn thì có thể để sau, hiện tại quan trọng nhất vẫn là lấy lại công đạo cho con gái. . .
Nghĩ vậy, sắc mặt Diệp Tấn Thành lần nữa tối lại.
"Ta đã cho người xin nghỉ phép cho con, con về nhà nghỉ ngơi trước đi, chuyện còn lại ta sẽ xử lí."
Diệp Phồn Tinh một phen sợ hãi, lúc này thật sự mệt mỏi. Cô gật đầu, không từ chối, chỉ là liếc nhìn lão cha nhà mình hỏi: "Ôn Trác Vũ bên kia. . ."
"Ta sẽ khiến cho hắn và Ôn gia trả giá đại giới[1]."
[1] cái giá to lớn phải trả để đạt được thứ gì đó hoặc vì việc đã làm.
Ánh mắt ông lạnh như băng, Diệp Phồn Tinh không thấy sợ hãi chỉ là hơi biệt nữu[2], trong lòng còn có chua xót khó nói.
[2] trong ngoài khác nhau.
Chỉ là loại cảm giác này không phải quá tệ, cô mím môi, cuối cùng chỉ gật đầu không đáp.
Đúng lúc này, Đồng Mỹ Lệ vừa nghe tin từ Diệp Tấn Thành cũng vội vã chạy tới: "Lão Diệp, lão Diệp! Phồn Tinh không sao chứ?!"
Người phụ nữ trang điểm xinh đẹp, quần áo tươi sáng phú quý, nhưng móng tay lại không tinh xảo như xưa, có chút nham nhở, hiển nhiên là đang làm móng một nửa liền chạy đi.
Diệp Phồn Tinh giật mình, trong phút chốc gai nhọn nhiều năm không hiểu sao lại mềm đi.
"Không bị thương? Vậy thì tốt! Ai da làm em sợ muốn chết, anh nói xem thằng nhóc họ Ôn kia có phải bị tâm thần không, ngay cả chuyện hành hung này cũng làm được!"
Đồng Mỹ Lệ vẫn còn sợ hãi, tóm lấy người nhà Ôn gia điên cuồng mắng một hồi.
Diệp Phồn Tinh nhìn cô không hề có hình tượng phu nhân nhà giàu, không hiểu có chút buồn cười.
Cô do dự một lát, chủ động lên kéo tay Đồng Mỹ Lệ: "Được rồi dì à, chuyện còn lại ba sẽ xử lí, chúng ta về nhà trước đi, tôi có chút mệt mỏi, muốn về ngủ."
Đồng Mỹ Lệ thụ sủng nhược kinh mà nhìn cô, một hồi lâu mới nói: "Được được, vậy chúng ta về nhà trước!"
Thời điểm mới gả vào Diệp gia, cô thật ra cũng từng chủ động lấy lòng Diệp Phồn Tinh, muốn thân cận với con bé. Nhưng Diệp Phồn Tinh từ lúc bắt đầu đã cự cô từ ngàn dặm, mặc cho cô làm gì cũng không dao động.
Dần dà Đồng Mỹ Lệ cũng không tự mình làm mất mặt, học theo Diệp Phồn Tinh bảo trì quan hệ nước sông không phạm nước giếng.
Không nghĩ tới đã nhiều năm trôi qua, thái độ của cô lại mềm xuống. . .
Đồng Mỹ Lệ rất vui vẻ.
Ai mà không muốn gia đình mình hòa thuận, người một nhà thân mật ở chung?
Chẳng sợ Diệp Phồn Tinh không phải do cô sinh ra, cô cũng không thể coi Diệp Phồn Tinh như con gái mà đối đãi, nhưng cảm tình đều là tích lũy theo năm tháng, thời gian lâu dần có thể cô sẽ làm được.
Đồng Mỹ Lệ nghĩ vậy, tâm tình rất tốt, vội lôi kéo Diệp Phồn Tinh về nhà nghỉ ngơi.
Diệp Tấn Thành cũng biết quan hệ của vợ và con gái như thế nào, ông ngoài ý muốn nhìn bóng dáng hai người hồi lâu, suy tư rũ mắt.
Ông hình như đã biết nên làm thế nào để cải thiện quan hệ của mình với con gái.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.