Chương 15: Không để ý đến cậu
Lan Chức
04/09/2020
“ Mẹ nó Trần Tinh Phàm, cậu có phải con gái hay không! Chơi tàn nhẫn như vậy!”
Trần Tinh Phàm cùng mấy người đi xong một vòng, ở trung tâm dừng lại, gỡ mũ bảo hiểm hất tóc hai phát, Giang Hoàn chống tay trên hông giận dỗi.
Kiên nhẫn của Trần Tinh Phàm so với Hứa Anh còn kém, mắt trợn trắng ném mũ bảo hiểm vào lồng ngực Giang Hoàn: “ Làm thế nào để câm cái mồm cậu lại? Im đi, nhìn đã thấy phiền!”
“ Cậu chắc chắn là giả nữ phải không!”
Trần Tinh Phàm hướng chỗ Hứa Anh đi tới, nghe vậy quay đầu lại hung tợn cười: “ Vậy cậu có muốn thử xem hay không?”
Giang Hoàn nhìn Trần Tinh Phàm ngây người một chút, nhất thời không nghẹn ra được một từ.
Ánh đèn vàng nhạt hạ xuống, gương mặt Trần Tinh Phàm trắng nõn thanh tú, diện mạo cô kì thực không hề tồi, chỉ là tóc ngắn, vóc dáng lại cao, thật sự không giống như Hứa Anh mỹ nữ yểu điệu dễ nhìn.
Nhìn nhìn gương mặt Giang Hoàn đột nhiên có chút hồng, Trần Tinh Phàm đi tới chỗ Hứa Anh không có phản ứng gì, Giang Hoàn thấp giọng mắng một câu, đi theo sau.
Hứa Anh mới nói chuyện cùng Cố Tinh Trầm xong, nghĩ thầm Cố Tinh Trầm chính là giả đứng đắn, trong lòng nhớ cô phát điên lại không chịu nói.
Thích thì cứ giả bộ đi, xem giả bộ được bao lâu.
Hứa Anh cầm lấy bình thuốc nhấp miệng cười cười, đối với Cố Tinh Trầm, cô luôn nắm chắc thắng lợi.
Nhìn thấy Trần Tinh Phàm đi tới, Hứa Anh tùy tiện đem bình thuốc đặt một bên.
“ Nói chuyện điện thoại với ai vậy, lại còn cười xấu xa.” Trần Tinh Phàm ngồi xuống, cánh tay hướng lên vai Hứa Anh gác, làm bộ xem di động: “ Bạn trai cũ học thần?”
“ Không nói cho cậu.” Hứa Anh thu lại di động.
“ Này này này, cẩu lương không cần tiền, nơi nơi phát.”
Trần Tinh Phàm sờ sờ cằm: “ Hứa Anh, cậu đặc biệt giống một loại con gái.”
“ Loại nào?”
“ Loại quỷ trong truyện xưa, chuyên đi lừa những thư sinh đến kinh thành thi cử lên giường sau đó moi tim, chính là con hồ ly tinh, vừa đẹp lại vừa tàn nhẫn độc ác.”
“ …”
“ Tớ nói này, Cố Tinh Trầm kia, cậu đừng gieo tai họa cho người ta nữa. Thiếu niên tốt như vậy làm hư thật đáng tiếc.”
Hứa Anh nghe không vui đem cánh tay cô đẩy xuống: “ Tớ làm hư gì cậu ta, còn có, bạn học Trần Tinh Phàm sao cậu có thể xác định cậu ta là thiếu niên tốt chứ?”
Trần Tinh Phàm khịt mũi cười vài cái: “ Cố Tinh Trầm như thế mà không tốt, trên đời này còn có ai tốt sao.”
Cô bẻ đầu ngón tay nói: “ Thành tích tốt, nhân phẩm đoan chính, lớn lên còn đẹp, cậu nhìn xem trong lớp học có nhiều nữ sinh xinh đẹp thích cậu ấy như vậy, cậu ấy có ái muội với ai sao? Loại nam sinh hoàn mĩ lại rụt rè này chính là hàng cực hiếm.”
“ Này, thật là đồng tình với cậu ta, bị cậu theo dõi, tớ xem cậu ta sớm muộn gì cũng bị cậu chơi chết!”
Đối với nhận xét của Trần Tinh Phàm Hứa Anh sửa lại cổ áo, che che, trong đầu chỉ có hai chữ đánh giá: “ Ha hả.”
Hai người ngồi trong chốc lát, Hứa Anh nhìn bầu trời có hai ba ngôi sao sáng ngời thưa thớt hỏi: ‘’ Tinh Phàm, cậu thật sự thấy Cố Tinh Trầm tốt sao?”
“ Đương nhiên!”
“ Kia … còn tớ, tớ kém cỏi như vậy sao?”
Trần Tinh Phàm thu hồi ánh mắt đùa cợt mỗi ngày, xem sườn mặt Hứa Anh cùng đôi mắt đen nhánh tỏa sáng, có một chút nghiêm túc.
Trần Tinh Phàm định cười nhạo, nhưng tuy thần kinh cô thô nhưng lại không phải ngốc, hiện tại biết rằng không thích hợp, vì vậy thanh thanh giọng nói: “ Cậu nhìn chằm chằm tớ ép hỏi, tớ thật khó xử nhé …”
“ Mẹ …”
Hứa Anh đánh cô một lần nữa, đem ánh mắt hướng về ánh đèn: “ Đôi khi tớ cũng cảm thấy tớ giống như không cẩn thận sẽ chơi chết cậu ấy … thật là rối rắm.”
Một khi rối rắm, một khi không vui vẻ cô liền muốn chia tay, ném cái phiền toái này đi.
Trước kia cô chính là nghĩ như vậy, làm như vậy, nhưng mà hiện tại … cô giống như đang luyến tiếc.
Cố Tinh Trầm, Cố Tinh Trầm....
Trong ánh sáng đọc tên của cậu, tim liền thấy ngứa. Thích cậu, so với trước kia, càng nhiều một chút.
--- Giang Hoàn ở bên kia cùng mấy huynh đệ hàn huyên trong chốc lát, liền cùng với Kim Vũ đi tới đây, từng người ngồi xuống bên cạnh Trần Tinh Phàm cùng Hứa Anh.
Bốn người hàn huyên vài câu đêm nay liền kết thúc. Mỗi người tự chơi di động của mình.
An tĩnh một chút Giang Hoàn đột nhiên ngẩng đầu lên hỏi Trần Tinh Phàm: “ Trần Tinh Phàm, cậu thật sự muốn cùng tớ thử xem?”
Trần Tinh Phàm sửng sốt một chút, nâng mày đánh giá Giang Hoàn từ đầu đến đuôi: “ Nhìn cậu èo uột thế này! Ai muốn cùng cậu thử!”
“ …”
“ Thứ đồ kia của cậu đâu phải tôi chưa từng thấy qua, bé chết mất.”
“ …”
Giang Hoàn thật sự tức giận đến muốn chết, gân xanh ở trên cổ nổi lên: “ Mẹ nó Trần Tinh Phàm đồ đàn bà ngu ngốc, đấy là khi còn nhỏ, sao có thể giống với bây giờ.”
Trần Tinh Phàm cắn ống hút trà sữa cười tay gõ gõ ống hút: “Nếu bây giờ không giống nhau, vậy to lắm à?”
Hứa Anh ở giữa hai người nghe đối thoại thấy ngày càng không đúng, cảm thấy không chịu nổi, nhấc tay xin dừng lại: “Này này được rồi! Toàn những lời thiếu nhi không nên nói! Tớ còn chưa thành niên đâu, bảo vệ tâm hồn trong trắng của tớ một chút được không?”
“ Lời này nói với A Vũ cũng hợp lý đó phải không?” Giang Hoàn lướt mắt nhìn Kim Vũ an an tĩnh tĩnh ngồi từ đầu đến cuối, cậu đang cầm lọ thuốc trầm tư:
“ A Vũ cậu làm gì vậy? Cả đêm không hé răng không sợ nghẹn chết? Này, mang thuốc ư, bị cảm à?”
Trần Tinh Phàm lấy bình thuốc trong tay Kim Vũ, chưa kịp xem đã bị Giang Hoàn đoạt lấy, ấp úng đọc lên tên, Hứa Anh không biết chữ kia đọc lên như thế nào nhưng khẳng định không phải giống như Giang Hoàn đang đọc, nghe kỳ quái tới muốn bệnh.
Khác thường chính là, Kim Vũ lập tức lấy lại, không cho Giang Hoàn tiếp tục đọc.
Bình thuốc ở trong lòng bàn tay nắm trong chốc lát, ánh mắt Kim Vũ không chút để ý liếc tới đôi chân đang bắt chéo của Hứa Anh, cô đang chống hai tay hưởng thụ gió nhẹ.
“ Tiểu Anh, của cậu sao?”
“ Phải không?”
Sau một lúc không nhận được hồi âm Hứa Anh mới mở mắt ra liếc mắt tới Kim Vũ một chút: “ Sao?”
Kim Vũ mắt một mí rũ xuống cân nhắc trong chốc lát, bắt lấy tay Hứa Anh, đem bình thuốc nhét vào, lạnh như băng nói: “ Mấy thứ này cất kỹ, đừng ném khắp nơi!’
Hứa Anh hơi chớp chớp mắt trong lòng nghĩ đại tài tử lại đang phát điên cái gì, cũng phối hợp ừm một tiếng.
--- Chờ Hứa Anh về đến nhà đã gần mười một giờ đêm.
Bố mẹ Hứa đang cùng bằng hữu chơi mạt chượt thâu đêm, không ai trong nhà, Hứa Anh mừng rỡ tự do tự tại.
Nằm lên giường, nhún nhún, Hứa Anh nghiêng người từ trong cặp sách lấy ra sách Cố Tinh Trầm đưa vào cùng với bình thuốc trị cảm.
Móc di dộng ra keng keng keng gửi tin nhắn cho Cố Tinh Trầm.
Hứa Anh cầm điện thoại di động định gửi, xong tính toán, lại nghiêng đầu nhíu mi cảm thấy không ổn, đem ba giây đổi thành mười giây đồng hồ.
--- Người như Cố Tinh Trầm, cao lãnh thực sự, chớp mắt còn so người khác chậm một chút, vậy nên, cho cậu thêm vài giây phản ứng.
Vừa gửi đi, ấn tắt màn hình, Hứa Anh nằm trên giường thành chữ đại, tay nhấc chân nâng, duỗi duỗi cánh tay lại trái phải quay cuồng một trận, sau đó nhìn trên đầu giường đồng hồ báo thức nhỏ --- Mẹ nó đã qua đi mười phút!
Hứa Anh xoay người bò, mở ra mục tin nhắn, không thấy tin tức của Cố Tinh Trầm, nhíu mi.
“ Cố Tinh Trầm đang làm gì vậy …”
Móng tay tinh tế xinh đẹp của Hứa Anh hơi gõ, đến khung gửi lại do dự --- Không được, không thể gửi.
Kinh nghiệm phong phú nói cho Hứa Anh rằng lúc này không thể lại nhắn cho Cố Tinh Trầm, nhắn nhiều có vẻ như đang hạ giá, rất thèm muốn cậu, bất lợi đối với giai đoạn hậu kỳ theo đuổi, cưa đổ người kia.
Hứa Anh rầm rì ở trên giường tính toán, duỗi ra cánh tay, đèn đầu giường bị ngón tay trắng nõn nhấn một cái, căn phòng lập tức tối sầm lại.
Thời gian chậm rãi chảy xuôi.
Mười phút.
Hai mươi phút.
Ba mươi phút …
Bang, chốt đèn lại mở, phòng lại sáng lên.
Hứa Anh ngủ không được tim đập nhanh nhẹn, lấy ra di động, dứt khoát gọi điện thoại cho Cố Tinh Trầm.
Cô nhất định phải phát giận , làm người gần đây có tính tình cao ngạo phải biết thân biết phận một chút!
“ Tút tút tút.”
Từng tiếng qua đi ,Cố Tinh Trầm lại không nghe.
“ Chẳng lẽ ngủ.”
“ Lão cán bộ ngủ sớm vậy sao?”
Nói thầm xong Hứa Anh như bị màn hình di động đánh vào mặt --- đã gần mười hai giờ khuya, thật ra cũng không còn sớm ---
Chỉ là, đêm khuya mười hai giờ cũng không thể trở thành lý do để Cố Tinh Trầm không nghe điện thoại cô nhỉ?
Không phải cậu thích cô sao?
Không phải cậu yêu cô đến muốn chết sao?
Chính là rạng sáng cậu cũng không thể không nghe điện thoại của mình.
Hừ!
Tưởng tượng như vậy Hứa Anh đúng tình hợp lý lại gọi thêm hai phát nhưng nhưng bên kia không nghe.
Phố cũ ban đêm an tĩnh hơn bình thường, ngẫu nhiên chỉ có tiếng chó sủa, từ trong cửa sổ vuông vức mở hé, có âm thanh vọng vào.
Đèn bàn đã tắt, trong phòng hình ảnh lay động, giá sách, cây dương cầm cũ cùng một ít đồ gia cụ kiểu cũ hình dáng tối om, căn phòng tịch mịch bỗng nhiên hiện lên một hình ảnh nhỏ, một bóng dáng nhảy lên cửa sổ.
Một con mèo gầy yếu.
Nó cực kỳ thiếu hụt cảm giác an toàn, đứng ở cửa sổ hoảng loạn nhìn xem trong phòng, lại cảnh giác nhìn đường phố ngoài cửa sổ.
Đột nhiên trên bàn sách vang vài tiếng chấn động, đâm thủng sự tịch mịch, tròng mắt con mèo nhỏ đột nhiên kinh hoàng nhảy đi.
Trên bàn sách sáng lên màn hình di động, là một tin nhắn mới.
Căn phòng lại trở về tịch mịch. Màn hình thời gian là 23:43.
Chậm rãi di động lại tối đi.
Trong chốc lát lúc sau lại sáng, căn phòng giống như bị một lồng đèn lay lắt chiếu, mọi nơi không phải tối đen chính là ánh sáng ảm đạm xám trắng.
00:05.
Từ lúc này về sau căn phòng luôn luôn ở trong trạng thái đen tối giằng co.
01:03
01:45
Rạng sáng.
<… Cố Tinh Trầm, có phải cậu xảy ra chuyện không? Cậu đang ở đâu?> 02:05
> 02:25
?> 02:26
--- Ngày hôm sau Giang Hoàn về trường, chống gậy đơn cùng Trần Tinh Phàm xuất hiện ở cổng trường học.
Hai người rất nổi tiếng, dọc đường đi không ít học sinh lớp khác chào hỏi, cọ tới cọ lui tới phòng học, lớp tự học buổi sáng đã tới.
Tống Tiểu Chi gối đầu lên bài tập ngữ văn ngủ ngon; Kim Vũ đi lên tầng thượng phòng truyền thống cùng dàn nhạc gõ gõ đánh đánh, vị trí trống không; mà Hứa Anh …. Hả?
“ Trời ơi, Tiểu Anh tối qua làm gì vậy, trông cậu tiều tụy như vậy.” Trần Tinh Phàm một bên nói, một bên đem các loại đồ tạp nham không bao gồm sách ở trong cặp lôi ra.
Ngày thường bắn ra sức sống bốn phía Hứa Anh bây giờ lại chống cằm, giống như bông hoa héo rũ nhìn chằm chằm vị trí trống rỗng của Cố Tinh Trầm đằng trước, không có hứng thú uể oải.
Giang Hoàn đặt trà sữa mua cho cô lên bàn, ngó cô liếc mắt một cái: “ Tối hôm qua có phải cùng soái ca nào ở bên nhau không, lợi hại như vây … aiza!”
Cậu còn chưa dứt lời đã bị Hứa Anh cầm một quyển sách tạp vào mặt.
Trần Tinh Phàm nhìn Giang Hoàn liếc xéo một cái, đối Hứa Anh nói: “ Đừng quan tâm đến cái miệng chó kia, trong óc chỉ có mực, tất cả đều là những ý nghĩ hạ đẳng.”
Giang Hoàn nghe xong, sắc mặt âm trầm, nhìn gương mặt thanh tú trắng nõn của Trần Tinh Phàm rầu rĩ ngồi xuống, không biết suy nghĩ cái gì.
Trần Tinh Phàm còn đang nói chuyện cùng Hứa Anh: “ Này, hay miệng chó kia đoán đúng rồi? Tối qua sau khi cùng chúng tớ chia ra cậu đi đâu vậy?”
Hứa Anh trắng mắt liếc cô một cái lắc đầu: “ Hai các cậu đúng là một loại mặt hàng.”
Phiền muộn nhìn vị trí trống rỗng của Cố Tinh Trầm, Hứa Anh thở dài: “ Tớ có thể đi đâu vào buổi tối chứ, đương nhiên là ở nhà, chỉ là mất ngủ thôi.”
Tối hôm qua lăn lộn tới nửa đêm, Hứa Anh vừa mệt vừa tức, định tới trường học tìm Cố Tinh Trầm tính sổ, tới rồi mới biết Cố Tinh Trầm không có đi học.
--- Kỳ quái --- Cố Tinh Trầm đâu?
Tối hôm qua cô bất quá chỉ làm khó dễ một chút, không đưa thuốc trị cảm liền tức giận sao?
Không nhỏ nhen tới vậy chứ.
Kết quả cả ngày Cố Tinh Trầm cũng không đến, đến hôm sau Hứa Anh nhịn không được nữa.
Thằng nhóc này mất tích cũng không nói với cô một tiếng, ý tứ gì?
Không phải chuyển trường luôn chứ?
Hứa Anh chưa bao giờ để quá nhiều tế bào não ở trên người Cố Tinh Trầm như vậy, cảm thấy không quen thuộc.
Thôi nể tình cô vẫn đang trong giai đoạn theo đuổi cậu ---
Tiết tiếng anh Từ Thiếu Khanh phát sách luyện tập, đi ngang qua Hứa Anh, kết quả bị một đôi chân mảnh khảnh thon dài ngăn cản.
Hứa Anh ngồi ở cái bàn bên cạnh lối nhỏ, nhấc chân gác lên bàn ngăn cản đường của Từ Thiếu Khanh.
Từ Thiếu Khanh nuốt nuốt nước miếng, ngấm ngầm nói thế nào cũng được nhưng mà khi giao lưu cùng Hứa Anh cậu không làm được, không thể đối diện, vừa đối diện đã đỏ mặt, huống chi bây giờ Hứa Anh còn đang có một bộ dáng khi dễ người khác, cô ôm cánh tay, thoạt nhìn tâm trạng không được tốt.
“ Lớp trưởng, Cố Tinh Trầm đâu? Cậu ta đi đâu vậy, ngày hôm qua đã không thấy.”
“ Cố Tinh Trầm ...cậu, cậu ấy xin nghỉ.”
Hứa Anh chớp chớp mắt: “ Làm sao?”
“ Cảm, chắc bị cảm đi.”
Từ Thiếu Khanh thành thật nói:
“ Thân thể Cố Tinh Trầm hình như không tốt lắm, ngày hôm qua đi văn phòng, nghe thấy cậu ấy cùng Từ chủ nhiệm xin nghỉ, nghe thanh âm, giọng nói rất khàn.”
“ Rất thảm.”
Từ Thiếu Khanh mặt đỏ đến tận mang tai.
Học sinh ngoan ngoãn đều giống nhau, không dám ở bên cạnh Hứa Anh nhiều, thiếu nữ xinh đẹp quá phận, dương dương tự đắc đến quá phận, luôn có một loại khí chất vô hình, làm người đứng ở trước mặt cô cảm thấy tự ti.
“ Hứa, Hứa Anh tớ còn muốn đi tới đằng trước để phát sách …” Từ Thiếu Khanh nhỏ giọng uyển chuyển nhắc nhở, Hứa Anh mới thu chân cho đi.
Trở lại chỗ ngồi, Hứa Anh từ trong cặp sách lấy ra bình thuốc trị cảm, nhãn ở mặt trên đã bị xé mất, chỉ còn lại cái tên bị xé dở.
“ Không phải cả đêm không uống thuốc, đến nỗi vậy sao?”
Hứa Anh lại đánh điện thoại qua, Cố Tinh Trầm vẫn không nghe.
Thừa dịp ra chơi, Trần Tinh Phàm vừa mới cùng Giang Hoàn đi chơi với bạn bè khác lớp, trở về đang định ngủ, thì bị Hứa Anh kéo cánh tay: “ Tinh Phàm, giúp tớ cái.”
“ Này? Nói đi.”
“ Tớ muốn đi văn phòng trộm tư liệu, cậu ở cửa trông cho tớ.”
Trần Tinh Phàm sửng sốt một chút, dùng khăn giấy ướt xoa xoa cái trán.
“ Tư liệu gì?”
Hứa Anh hít một hơi, đem tin nhắn gửi cho Cố Tinh Trầm < lại để ý đến cậu tớ chính là con chó!!> yên lặng xóa đi,
“ Địa chỉ gia đình Cố Tinh Trầm.”
Hơn nữa kiên định bổ sung.
“ Cậu ấy bị bệnh, tớ vừa là bạn gái cũ vừa là bạn học lâu năm, chắn chắn phải đi xem thử.”
Này, lý do quá đầy đủ.
______
Tác giả có lời muốn nói:
Hứa Anh: Gâu gâu!
Trần Tinh Phàm cùng mấy người đi xong một vòng, ở trung tâm dừng lại, gỡ mũ bảo hiểm hất tóc hai phát, Giang Hoàn chống tay trên hông giận dỗi.
Kiên nhẫn của Trần Tinh Phàm so với Hứa Anh còn kém, mắt trợn trắng ném mũ bảo hiểm vào lồng ngực Giang Hoàn: “ Làm thế nào để câm cái mồm cậu lại? Im đi, nhìn đã thấy phiền!”
“ Cậu chắc chắn là giả nữ phải không!”
Trần Tinh Phàm hướng chỗ Hứa Anh đi tới, nghe vậy quay đầu lại hung tợn cười: “ Vậy cậu có muốn thử xem hay không?”
Giang Hoàn nhìn Trần Tinh Phàm ngây người một chút, nhất thời không nghẹn ra được một từ.
Ánh đèn vàng nhạt hạ xuống, gương mặt Trần Tinh Phàm trắng nõn thanh tú, diện mạo cô kì thực không hề tồi, chỉ là tóc ngắn, vóc dáng lại cao, thật sự không giống như Hứa Anh mỹ nữ yểu điệu dễ nhìn.
Nhìn nhìn gương mặt Giang Hoàn đột nhiên có chút hồng, Trần Tinh Phàm đi tới chỗ Hứa Anh không có phản ứng gì, Giang Hoàn thấp giọng mắng một câu, đi theo sau.
Hứa Anh mới nói chuyện cùng Cố Tinh Trầm xong, nghĩ thầm Cố Tinh Trầm chính là giả đứng đắn, trong lòng nhớ cô phát điên lại không chịu nói.
Thích thì cứ giả bộ đi, xem giả bộ được bao lâu.
Hứa Anh cầm lấy bình thuốc nhấp miệng cười cười, đối với Cố Tinh Trầm, cô luôn nắm chắc thắng lợi.
Nhìn thấy Trần Tinh Phàm đi tới, Hứa Anh tùy tiện đem bình thuốc đặt một bên.
“ Nói chuyện điện thoại với ai vậy, lại còn cười xấu xa.” Trần Tinh Phàm ngồi xuống, cánh tay hướng lên vai Hứa Anh gác, làm bộ xem di động: “ Bạn trai cũ học thần?”
“ Không nói cho cậu.” Hứa Anh thu lại di động.
“ Này này này, cẩu lương không cần tiền, nơi nơi phát.”
Trần Tinh Phàm sờ sờ cằm: “ Hứa Anh, cậu đặc biệt giống một loại con gái.”
“ Loại nào?”
“ Loại quỷ trong truyện xưa, chuyên đi lừa những thư sinh đến kinh thành thi cử lên giường sau đó moi tim, chính là con hồ ly tinh, vừa đẹp lại vừa tàn nhẫn độc ác.”
“ …”
“ Tớ nói này, Cố Tinh Trầm kia, cậu đừng gieo tai họa cho người ta nữa. Thiếu niên tốt như vậy làm hư thật đáng tiếc.”
Hứa Anh nghe không vui đem cánh tay cô đẩy xuống: “ Tớ làm hư gì cậu ta, còn có, bạn học Trần Tinh Phàm sao cậu có thể xác định cậu ta là thiếu niên tốt chứ?”
Trần Tinh Phàm khịt mũi cười vài cái: “ Cố Tinh Trầm như thế mà không tốt, trên đời này còn có ai tốt sao.”
Cô bẻ đầu ngón tay nói: “ Thành tích tốt, nhân phẩm đoan chính, lớn lên còn đẹp, cậu nhìn xem trong lớp học có nhiều nữ sinh xinh đẹp thích cậu ấy như vậy, cậu ấy có ái muội với ai sao? Loại nam sinh hoàn mĩ lại rụt rè này chính là hàng cực hiếm.”
“ Này, thật là đồng tình với cậu ta, bị cậu theo dõi, tớ xem cậu ta sớm muộn gì cũng bị cậu chơi chết!”
Đối với nhận xét của Trần Tinh Phàm Hứa Anh sửa lại cổ áo, che che, trong đầu chỉ có hai chữ đánh giá: “ Ha hả.”
Hai người ngồi trong chốc lát, Hứa Anh nhìn bầu trời có hai ba ngôi sao sáng ngời thưa thớt hỏi: ‘’ Tinh Phàm, cậu thật sự thấy Cố Tinh Trầm tốt sao?”
“ Đương nhiên!”
“ Kia … còn tớ, tớ kém cỏi như vậy sao?”
Trần Tinh Phàm thu hồi ánh mắt đùa cợt mỗi ngày, xem sườn mặt Hứa Anh cùng đôi mắt đen nhánh tỏa sáng, có một chút nghiêm túc.
Trần Tinh Phàm định cười nhạo, nhưng tuy thần kinh cô thô nhưng lại không phải ngốc, hiện tại biết rằng không thích hợp, vì vậy thanh thanh giọng nói: “ Cậu nhìn chằm chằm tớ ép hỏi, tớ thật khó xử nhé …”
“ Mẹ …”
Hứa Anh đánh cô một lần nữa, đem ánh mắt hướng về ánh đèn: “ Đôi khi tớ cũng cảm thấy tớ giống như không cẩn thận sẽ chơi chết cậu ấy … thật là rối rắm.”
Một khi rối rắm, một khi không vui vẻ cô liền muốn chia tay, ném cái phiền toái này đi.
Trước kia cô chính là nghĩ như vậy, làm như vậy, nhưng mà hiện tại … cô giống như đang luyến tiếc.
Cố Tinh Trầm, Cố Tinh Trầm....
Trong ánh sáng đọc tên của cậu, tim liền thấy ngứa. Thích cậu, so với trước kia, càng nhiều một chút.
--- Giang Hoàn ở bên kia cùng mấy huynh đệ hàn huyên trong chốc lát, liền cùng với Kim Vũ đi tới đây, từng người ngồi xuống bên cạnh Trần Tinh Phàm cùng Hứa Anh.
Bốn người hàn huyên vài câu đêm nay liền kết thúc. Mỗi người tự chơi di động của mình.
An tĩnh một chút Giang Hoàn đột nhiên ngẩng đầu lên hỏi Trần Tinh Phàm: “ Trần Tinh Phàm, cậu thật sự muốn cùng tớ thử xem?”
Trần Tinh Phàm sửng sốt một chút, nâng mày đánh giá Giang Hoàn từ đầu đến đuôi: “ Nhìn cậu èo uột thế này! Ai muốn cùng cậu thử!”
“ …”
“ Thứ đồ kia của cậu đâu phải tôi chưa từng thấy qua, bé chết mất.”
“ …”
Giang Hoàn thật sự tức giận đến muốn chết, gân xanh ở trên cổ nổi lên: “ Mẹ nó Trần Tinh Phàm đồ đàn bà ngu ngốc, đấy là khi còn nhỏ, sao có thể giống với bây giờ.”
Trần Tinh Phàm cắn ống hút trà sữa cười tay gõ gõ ống hút: “Nếu bây giờ không giống nhau, vậy to lắm à?”
Hứa Anh ở giữa hai người nghe đối thoại thấy ngày càng không đúng, cảm thấy không chịu nổi, nhấc tay xin dừng lại: “Này này được rồi! Toàn những lời thiếu nhi không nên nói! Tớ còn chưa thành niên đâu, bảo vệ tâm hồn trong trắng của tớ một chút được không?”
“ Lời này nói với A Vũ cũng hợp lý đó phải không?” Giang Hoàn lướt mắt nhìn Kim Vũ an an tĩnh tĩnh ngồi từ đầu đến cuối, cậu đang cầm lọ thuốc trầm tư:
“ A Vũ cậu làm gì vậy? Cả đêm không hé răng không sợ nghẹn chết? Này, mang thuốc ư, bị cảm à?”
Trần Tinh Phàm lấy bình thuốc trong tay Kim Vũ, chưa kịp xem đã bị Giang Hoàn đoạt lấy, ấp úng đọc lên tên, Hứa Anh không biết chữ kia đọc lên như thế nào nhưng khẳng định không phải giống như Giang Hoàn đang đọc, nghe kỳ quái tới muốn bệnh.
Khác thường chính là, Kim Vũ lập tức lấy lại, không cho Giang Hoàn tiếp tục đọc.
Bình thuốc ở trong lòng bàn tay nắm trong chốc lát, ánh mắt Kim Vũ không chút để ý liếc tới đôi chân đang bắt chéo của Hứa Anh, cô đang chống hai tay hưởng thụ gió nhẹ.
“ Tiểu Anh, của cậu sao?”
“ Phải không?”
Sau một lúc không nhận được hồi âm Hứa Anh mới mở mắt ra liếc mắt tới Kim Vũ một chút: “ Sao?”
Kim Vũ mắt một mí rũ xuống cân nhắc trong chốc lát, bắt lấy tay Hứa Anh, đem bình thuốc nhét vào, lạnh như băng nói: “ Mấy thứ này cất kỹ, đừng ném khắp nơi!’
Hứa Anh hơi chớp chớp mắt trong lòng nghĩ đại tài tử lại đang phát điên cái gì, cũng phối hợp ừm một tiếng.
--- Chờ Hứa Anh về đến nhà đã gần mười một giờ đêm.
Bố mẹ Hứa đang cùng bằng hữu chơi mạt chượt thâu đêm, không ai trong nhà, Hứa Anh mừng rỡ tự do tự tại.
Nằm lên giường, nhún nhún, Hứa Anh nghiêng người từ trong cặp sách lấy ra sách Cố Tinh Trầm đưa vào cùng với bình thuốc trị cảm.
Móc di dộng ra keng keng keng gửi tin nhắn cho Cố Tinh Trầm.
Hứa Anh cầm điện thoại di động định gửi, xong tính toán, lại nghiêng đầu nhíu mi cảm thấy không ổn, đem ba giây đổi thành mười giây đồng hồ.
--- Người như Cố Tinh Trầm, cao lãnh thực sự, chớp mắt còn so người khác chậm một chút, vậy nên, cho cậu thêm vài giây phản ứng.
Vừa gửi đi, ấn tắt màn hình, Hứa Anh nằm trên giường thành chữ đại, tay nhấc chân nâng, duỗi duỗi cánh tay lại trái phải quay cuồng một trận, sau đó nhìn trên đầu giường đồng hồ báo thức nhỏ --- Mẹ nó đã qua đi mười phút!
Hứa Anh xoay người bò, mở ra mục tin nhắn, không thấy tin tức của Cố Tinh Trầm, nhíu mi.
“ Cố Tinh Trầm đang làm gì vậy …”
Móng tay tinh tế xinh đẹp của Hứa Anh hơi gõ, đến khung gửi lại do dự --- Không được, không thể gửi.
Kinh nghiệm phong phú nói cho Hứa Anh rằng lúc này không thể lại nhắn cho Cố Tinh Trầm, nhắn nhiều có vẻ như đang hạ giá, rất thèm muốn cậu, bất lợi đối với giai đoạn hậu kỳ theo đuổi, cưa đổ người kia.
Hứa Anh rầm rì ở trên giường tính toán, duỗi ra cánh tay, đèn đầu giường bị ngón tay trắng nõn nhấn một cái, căn phòng lập tức tối sầm lại.
Thời gian chậm rãi chảy xuôi.
Mười phút.
Hai mươi phút.
Ba mươi phút …
Bang, chốt đèn lại mở, phòng lại sáng lên.
Hứa Anh ngủ không được tim đập nhanh nhẹn, lấy ra di động, dứt khoát gọi điện thoại cho Cố Tinh Trầm.
Cô nhất định phải phát giận , làm người gần đây có tính tình cao ngạo phải biết thân biết phận một chút!
“ Tút tút tút.”
Từng tiếng qua đi ,Cố Tinh Trầm lại không nghe.
“ Chẳng lẽ ngủ.”
“ Lão cán bộ ngủ sớm vậy sao?”
Nói thầm xong Hứa Anh như bị màn hình di động đánh vào mặt --- đã gần mười hai giờ khuya, thật ra cũng không còn sớm ---
Chỉ là, đêm khuya mười hai giờ cũng không thể trở thành lý do để Cố Tinh Trầm không nghe điện thoại cô nhỉ?
Không phải cậu thích cô sao?
Không phải cậu yêu cô đến muốn chết sao?
Chính là rạng sáng cậu cũng không thể không nghe điện thoại của mình.
Hừ!
Tưởng tượng như vậy Hứa Anh đúng tình hợp lý lại gọi thêm hai phát nhưng nhưng bên kia không nghe.
Phố cũ ban đêm an tĩnh hơn bình thường, ngẫu nhiên chỉ có tiếng chó sủa, từ trong cửa sổ vuông vức mở hé, có âm thanh vọng vào.
Đèn bàn đã tắt, trong phòng hình ảnh lay động, giá sách, cây dương cầm cũ cùng một ít đồ gia cụ kiểu cũ hình dáng tối om, căn phòng tịch mịch bỗng nhiên hiện lên một hình ảnh nhỏ, một bóng dáng nhảy lên cửa sổ.
Một con mèo gầy yếu.
Nó cực kỳ thiếu hụt cảm giác an toàn, đứng ở cửa sổ hoảng loạn nhìn xem trong phòng, lại cảnh giác nhìn đường phố ngoài cửa sổ.
Đột nhiên trên bàn sách vang vài tiếng chấn động, đâm thủng sự tịch mịch, tròng mắt con mèo nhỏ đột nhiên kinh hoàng nhảy đi.
Trên bàn sách sáng lên màn hình di động, là một tin nhắn mới.
Căn phòng lại trở về tịch mịch. Màn hình thời gian là 23:43.
Chậm rãi di động lại tối đi.
Trong chốc lát lúc sau lại sáng, căn phòng giống như bị một lồng đèn lay lắt chiếu, mọi nơi không phải tối đen chính là ánh sáng ảm đạm xám trắng.
Từ lúc này về sau căn phòng luôn luôn ở trong trạng thái đen tối giằng co.
Rạng sáng.
<… Cố Tinh Trầm, có phải cậu xảy ra chuyện không? Cậu đang ở đâu?> 02:05
> 02:25
?> 02:26
--- Ngày hôm sau Giang Hoàn về trường, chống gậy đơn cùng Trần Tinh Phàm xuất hiện ở cổng trường học.
Hai người rất nổi tiếng, dọc đường đi không ít học sinh lớp khác chào hỏi, cọ tới cọ lui tới phòng học, lớp tự học buổi sáng đã tới.
Tống Tiểu Chi gối đầu lên bài tập ngữ văn ngủ ngon; Kim Vũ đi lên tầng thượng phòng truyền thống cùng dàn nhạc gõ gõ đánh đánh, vị trí trống không; mà Hứa Anh …. Hả?
“ Trời ơi, Tiểu Anh tối qua làm gì vậy, trông cậu tiều tụy như vậy.” Trần Tinh Phàm một bên nói, một bên đem các loại đồ tạp nham không bao gồm sách ở trong cặp lôi ra.
Ngày thường bắn ra sức sống bốn phía Hứa Anh bây giờ lại chống cằm, giống như bông hoa héo rũ nhìn chằm chằm vị trí trống rỗng của Cố Tinh Trầm đằng trước, không có hứng thú uể oải.
Giang Hoàn đặt trà sữa mua cho cô lên bàn, ngó cô liếc mắt một cái: “ Tối hôm qua có phải cùng soái ca nào ở bên nhau không, lợi hại như vây … aiza!”
Cậu còn chưa dứt lời đã bị Hứa Anh cầm một quyển sách tạp vào mặt.
Trần Tinh Phàm nhìn Giang Hoàn liếc xéo một cái, đối Hứa Anh nói: “ Đừng quan tâm đến cái miệng chó kia, trong óc chỉ có mực, tất cả đều là những ý nghĩ hạ đẳng.”
Giang Hoàn nghe xong, sắc mặt âm trầm, nhìn gương mặt thanh tú trắng nõn của Trần Tinh Phàm rầu rĩ ngồi xuống, không biết suy nghĩ cái gì.
Trần Tinh Phàm còn đang nói chuyện cùng Hứa Anh: “ Này, hay miệng chó kia đoán đúng rồi? Tối qua sau khi cùng chúng tớ chia ra cậu đi đâu vậy?”
Hứa Anh trắng mắt liếc cô một cái lắc đầu: “ Hai các cậu đúng là một loại mặt hàng.”
Phiền muộn nhìn vị trí trống rỗng của Cố Tinh Trầm, Hứa Anh thở dài: “ Tớ có thể đi đâu vào buổi tối chứ, đương nhiên là ở nhà, chỉ là mất ngủ thôi.”
Tối hôm qua lăn lộn tới nửa đêm, Hứa Anh vừa mệt vừa tức, định tới trường học tìm Cố Tinh Trầm tính sổ, tới rồi mới biết Cố Tinh Trầm không có đi học.
--- Kỳ quái --- Cố Tinh Trầm đâu?
Tối hôm qua cô bất quá chỉ làm khó dễ một chút, không đưa thuốc trị cảm liền tức giận sao?
Không nhỏ nhen tới vậy chứ.
Kết quả cả ngày Cố Tinh Trầm cũng không đến, đến hôm sau Hứa Anh nhịn không được nữa.
Thằng nhóc này mất tích cũng không nói với cô một tiếng, ý tứ gì?
Không phải chuyển trường luôn chứ?
Hứa Anh chưa bao giờ để quá nhiều tế bào não ở trên người Cố Tinh Trầm như vậy, cảm thấy không quen thuộc.
Thôi nể tình cô vẫn đang trong giai đoạn theo đuổi cậu ---
Tiết tiếng anh Từ Thiếu Khanh phát sách luyện tập, đi ngang qua Hứa Anh, kết quả bị một đôi chân mảnh khảnh thon dài ngăn cản.
Hứa Anh ngồi ở cái bàn bên cạnh lối nhỏ, nhấc chân gác lên bàn ngăn cản đường của Từ Thiếu Khanh.
Từ Thiếu Khanh nuốt nuốt nước miếng, ngấm ngầm nói thế nào cũng được nhưng mà khi giao lưu cùng Hứa Anh cậu không làm được, không thể đối diện, vừa đối diện đã đỏ mặt, huống chi bây giờ Hứa Anh còn đang có một bộ dáng khi dễ người khác, cô ôm cánh tay, thoạt nhìn tâm trạng không được tốt.
“ Lớp trưởng, Cố Tinh Trầm đâu? Cậu ta đi đâu vậy, ngày hôm qua đã không thấy.”
“ Cố Tinh Trầm ...cậu, cậu ấy xin nghỉ.”
Hứa Anh chớp chớp mắt: “ Làm sao?”
“ Cảm, chắc bị cảm đi.”
Từ Thiếu Khanh thành thật nói:
“ Thân thể Cố Tinh Trầm hình như không tốt lắm, ngày hôm qua đi văn phòng, nghe thấy cậu ấy cùng Từ chủ nhiệm xin nghỉ, nghe thanh âm, giọng nói rất khàn.”
“ Rất thảm.”
Từ Thiếu Khanh mặt đỏ đến tận mang tai.
Học sinh ngoan ngoãn đều giống nhau, không dám ở bên cạnh Hứa Anh nhiều, thiếu nữ xinh đẹp quá phận, dương dương tự đắc đến quá phận, luôn có một loại khí chất vô hình, làm người đứng ở trước mặt cô cảm thấy tự ti.
“ Hứa, Hứa Anh tớ còn muốn đi tới đằng trước để phát sách …” Từ Thiếu Khanh nhỏ giọng uyển chuyển nhắc nhở, Hứa Anh mới thu chân cho đi.
Trở lại chỗ ngồi, Hứa Anh từ trong cặp sách lấy ra bình thuốc trị cảm, nhãn ở mặt trên đã bị xé mất, chỉ còn lại cái tên bị xé dở.
“ Không phải cả đêm không uống thuốc, đến nỗi vậy sao?”
Hứa Anh lại đánh điện thoại qua, Cố Tinh Trầm vẫn không nghe.
Thừa dịp ra chơi, Trần Tinh Phàm vừa mới cùng Giang Hoàn đi chơi với bạn bè khác lớp, trở về đang định ngủ, thì bị Hứa Anh kéo cánh tay: “ Tinh Phàm, giúp tớ cái.”
“ Này? Nói đi.”
“ Tớ muốn đi văn phòng trộm tư liệu, cậu ở cửa trông cho tớ.”
Trần Tinh Phàm sửng sốt một chút, dùng khăn giấy ướt xoa xoa cái trán.
“ Tư liệu gì?”
Hứa Anh hít một hơi, đem tin nhắn gửi cho Cố Tinh Trầm < lại để ý đến cậu tớ chính là con chó!!> yên lặng xóa đi,
“ Địa chỉ gia đình Cố Tinh Trầm.”
Hơn nữa kiên định bổ sung.
“ Cậu ấy bị bệnh, tớ vừa là bạn gái cũ vừa là bạn học lâu năm, chắn chắn phải đi xem thử.”
Này, lý do quá đầy đủ.
______
Tác giả có lời muốn nói:
Hứa Anh: Gâu gâu!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.