Cỏ Ba Lá ( Three Leaf Clover )
Chương 18
Độc Cô Ngưng Diệp
08/05/2017
Diệp Hạ bước ra từ phóng tắm. Tắm xong cảm giác thật thoải mái, dễ chịu. Cô lấy lọ tinh dầu oải hương ra, nhỏ vài giọt vào đèn đốt, ngửi hương
tinh dầu sẽ giúp xua tan đi mệt mỏi của một ngày bận rộn cũng khiến căn
phòng trở nên thơm mát hơn. Cô đi đến bàn trang điểm, ngồi xuống, đổ sản phẩm chăm sóc da của Guerlain ra tay rồi mát xa nhẹ nhàng. Là con gái
thì cần phải quan tâm đến vẻ bề ngoài, quý trọng bản thân, nuông chiều
chính mình.
Dưỡng da xong, Diệp Hạ tới bàn làm việc để xử lí công việc của công ty trang sức. Mấy hôm trước cô nhận được báo cáo tổng kết năm nhưng đến hôm nay mới có thời gian giải quyết. Công việc có vẻ nhiều hơn dự tính nên Diệp Hạ đi ra ngoài pha một tách café để uống cho tinh thần tỉnh táo còn thức đêm. Khi quay lại phòng ngủ thì có tiếng chuông điện thoại reo, Diệp Hạ đi tới bắt máy.
“ Em lại thức khuya làm việc phải không ? ”. Đầu dây bên kia là giọng nói quan tâm của Vương Tuấn Khải.
Lúc trước thức khuya, bận rộn làm việc không có ai nhắc nhở bây giờ xuất hiện một người quan tâm mình như vậy khiến cô thấy rất ấm áp nhưng dù sao cũng phải làm việc nốt cho xong: “ Một chút nữa là xong rồi ”.
Vương Tuấn Khải nói giọng không cho thỏa hiệp: “ Không được kì kèo, mau đi ngủ. Sáng mai anh gọi em dậy ”.
“ Được rồi. Chúc anh ngủ ngon ”. Biết nói không lại anh nên Diệp Hạ đành đầu hàng.
“ Ừm, ngủ ngon ”.
Sáng sớm hôm sau, tiếng chuông điện thoại vang lên đánh thức Diệp Hạ từ trong giấc mộng, cô lười biếng thò tay ra khỏi chăn với lấy điện thoại: “ Alo ”.
“ Dậy đi nào ! 7h rồi ”.
Diệp Hạ vẫn nhắm mắt mơ màng, giọng nói ngái ngủ: “ Còn sớm mà, cho em ngủ thêm chút nữa ”.
Vương Tuấn Khải kiên nhẫn nói: “ Dậy đi tập thể dục với anh ”.
“ Ừm ”.
“ Nhớ mặc ấm vào. Đừng có ngủ nữa đấy ”.
Tắt điện thoại, Diệp Hạ cố gắng đấu tranh tư tưởng mãi mới bò ra khỏi chăn được. Cô buộc tóc đuôi ngựa, khoác áo phao, xỏ giầy thể thao, đeo tai nghe rồi đi ra khỏi nhà. Vừa mới đến được công viên cạnh chung cư thì Vương Tuấn Khải gọi điện tới, không để anh nói trước Diệp Hạ trực tiếp trả lời luôn: “ Em đi tới được công viên rồi ”.
Vương Tuấn Khải khen ngợi: “ Tốt, ngoan lắm. Giờ thì bắt đầu đi bộ nào ”.
Diệp Hạ đi bộ trong công viên ở Trung Khánh còn Vương Tuấn Khải thì đi bộ ở quảng trường gần khách sạn tại Thượng Hải. Hai người họ mỗi người ở một nơi cùng nhau đi thể dục buổi sáng, thi thoảng sẽ trò chuyện với nhau về những điều vụn vặt, những điều nhìn thấy trên đoạn đường đi.
“ Meo ! Meo ! Meo ! ”. Đang đi thì Diệp Hạ nghe thấy có tiếng mèo kêu. Nhìn xung quanh một vòng thì cô thấy có một chiếc hộp đặt cạnh đường đi, tiếng kêu phát ra từ đó. Đi tới xem bên trong chiếc hộp có một bé mèo có bộ lông màu xám, bốn chân trắng đang run rẩy vì rét và một tờ giấy. Diệp Hạ ngồi xuống, đưa tay vào hộp bế bé mèo ra, ôm nó vào lòng ủ ấm. Được ôm ấm, lại có người quan tâm đến nó như vậy khiến bé mèo kêu liên tục.
Vương Tuấn Khải ở đầu dây bên kia nghe thấy có tiếng mèo nên hỏi Diệp Hạ: “ Có mèo ở gần em à ? ”.
“ Em đang ôm một con mèo bị bỏ rơi ”.
Vương Tuấn Khải đang đi bộ thì dừng lại nói chuyện với Diệp Hạ: “ Làm sao em biết nó bị bỏ rơi ? ”.
“ Em thấy nó trong hộp, ở đó có một tờ giấy ghi là xin hãy nhận nuôi nó ”.
“ Vậy bây giờ em tính sao ? ”.
Diệp Hạ vuốt ve bé mèo trong lòng, nói: “ Em rất thích mèo, trông nó lại đáng yêu như vậy nên em sẽ nhận nuôi nó ”.
Vương Tuấn Khải nghi ngờ hỏi: “ Với tính cách của em thì liệu có lo được cho nó không ? Nuôi thú cưng thì phải chăm sóc cho nó cẩn thận, dành nhiều thời gian cho nó ”.
Diệp Hạ làm nũng: “ Em nuôi không được thì còn có anh mà. Được không ? Để lại nó ở đây thì tội nghiệp lắm ”.
Vương Tuấn Khải nghĩ đến vẻ mặt hiện tại của ai đó, bộ dạng cực kì đáng yêu nên đồng ý: “ Được rồi, em nuôi đi ”. Nhận được câu trả lời Diệp Hạ vui vẻ cười. Như bừng tỉnh ra điều gì đó cô nói: “ Nhưng mà sao em phải có được sự đồng ý của anh thì mới được nuôi mèo ? ”.
Vương Tuấn Khải thản nhiên trả lời: “ Làm sao anh biết được ”.
Không biết từ bao giờ cô đã thường xuyên hỏi ý kiến của anh về nhiều việc, cô đã quen với sự có mặt của anh trong cuộc sống rồi. Nếu một ngày nào đó không có anh thì không biết cô sẽ thế nào đây ?
Vương Tuấn Khải nói tiếp: “ Chúng ta đi bộ được 30p rồi, giờ em ôm mèo về đi. Lát đưa nó tới bác sĩ kiểm tra sức khỏe và tiêm phòng. Còn nữa, nhớ ăn bữa sáng đấy ”.
“ Tuân lệnh sếp. Chúc ngài một ngày mới tốt lành ”.
Bữa sáng của Diệp Hạ được cô mua ở ngoài. Về đến nhà cô đặt bé mèo xuống, đi hâm nóng cho nó một ít sữa uống tạm. Vì còn lạ nên nó có vẻ sợ sệt với nơi này, qua một hồi “ tìm hiểu ” thì nó đã quen hết mọi thứ và có thể chạy nhảy thoải mái. Nó rất nghịch ngợm làm đồ vật ở trong phòng khách lộn thành một đống khiến Diệp Hạ vừa tức vừa buồn cười.
Diệp Hạ hâm nóng sữa mang ra bàn ăn rồi lại đi ra phòng khách “ tóm ” kẻ phá hoại lại để cho nó uống sữa. Vậy là một người, một mèo cùng nhau ngồi ăn bữa sáng.
Giải quyết xong bữa sáng Diệp Hạ đi vệ sinh cá nhân, dưỡng da, thay quần áo. Hôm nay thời tiết có vẻ lại bắt đầu một đợt lạnh mới nên cô mặc quần skinny phối với áo len trắng đen, áo mangto màu xanh pastel, khăn len và kết hợp với giầy cao gót màu trắng của Christian Loutin. Vì còn phải ôm cả bé mèo đi nên cô gọi điện cho Dương Dĩnh đi nhờ xe cô ấy cho đỡ vất vả.
Trong xe Dương Dĩnh vừa nhìn đường lái xe vừa liếc bé mèo rồi hỏi Diệp Hạ: “ Cậu kiếm đâu ra được nó vậy ? ”.
“ Sáng nay đi tập thể dục ở công viên thấy nó bị bỏ rơi ở đó nên đem về nuôi ”.
Dương Dĩnh trợn tròn mắt ngạc nhiên gần như hét lên: “ Thật không tin được, cậu lại có thể dậy đi thể dục vào buổi sáng ”.
Diệp Hạ đã quá quen với thái độ này của bạn rồi nên chẳng thèm quan tâm: “ Tớ đâu có muốn là bị người ta bắt ép đấy chứ ”.
“ Vương Tuấn Khải thật là giỏi, có thể cải tạo được một con sâu ngủ ”.
“ Sao cậu biết được là anh ấy chứ ? ”.
Dương Dĩnh nói giọng chắc chắn: “ Có tình yêu vào IQ của cậu bằng không rồi à ! Vừa mới nói là có người bắt ép vậy thì chỉ có một mà thôi. Haizz ! ! ! thật quan ngại cho cậu quá ”.
Diệp Hạ phản đối: “ IQ của tớ vẫn dùng được ha. Lúc trước ở Mỹ sáng nào tớ chẳng đi thể dục chẳng qua là tới đây nên mới lười thôi ”. Nhớ ra điều gì Diệp Hạ nói: “ Đúng rồi, cậu để cho tớ đi viết tin Đêm hội mừng năm mới của đài Hồ Nam đi ”.
Dương Dĩnh biết tỏng ý đồ của bạn: “ Lại chạy theo người yêu chứ gì ? Thế bây giờ tôi hỏi cô bài báo viết về Lưu Thi Thi thì ai làm ? ”.
“ Cái đấy thì cậu không phải lo, Đỗ Duệ Trúc sẽ làm thay tớ ”.
Dương Dĩnh chợt hiểu ra, nhìn Diệp Hạ: “ Nham hiểm, quá nham hiểm ”.
Diệp Hạ cười, khoanh tay: “ Tớ đây là muốn xem năng lực viết bài của cô ấy ra sao thôi, cũng để cho cô ấy làm quen công việc và thân thiết hơn với mọi người ”.
“ Lý do to hơn mục đích ”.
“ Đây là một công đôi việc ”.
Đến gần tòa soạn, Diệp Hạ xuống xe đi bộ để tránh bị để ý. Mọi người trong tòa soạn thấy Diệp Hạ bê mèo đi làm thì xúm lại hỏi, sau một lượt vất vả trả lời mọi người mới tha cho cô. May sao mà bé mèo ngoan ngoãn nằm ngủ một chỗ chứ không nghịch ngợm như ở nhà không thì lại đi đời phòng biên tập mất.
Một lúc sau, Đỗ Duệ Trúc gọi Diệp Hạ đến phòng hậu kì để cô xem video và ảnh bìa có vấn đề gì không. Trước khi đi Diệp Hạ nhờ An Ninh ngồi bên cạnh: “ Chị An Ninh để ý dùm em con mèo nhá ”.
An Ninh đang ngồi chỉnh sửa bài, nghe thấy liền ra dấu tay: “ Được rồi ”.
Trên đường tới phòng hậu kì Diệp Hạ nhận được điện thoại của Steven – trợ thủ của ba cô ở công ty trang sức. Cô đi tới một góc nghe điện thoại, để mọi người nghe thấy thì hỏng. Ở tạp chí trình độ tiếng Anh của mọi người rất cao nha, lại còn có Đỗ Duệ Trúc bên cạnh nữa chứ.
Steven gọi điện hỏi cô về báo cáo và mời cô quay về NewYork dự bữa tiệc mừng năm mới của công ty. Vì anh ta có tới nhà ba, mẹ của cô ăn cơm mấy lần, hai năm gần đây lại làm việc với anh ta nên trong cách xưng hô rất thoải mái, không câu lệ: “ Anh có gọi điện mời ngài Chủ tịch và phu nhân rồi, họ đã đồng ý còn mỗi em thôi đấy. Cố gắng thu xếp để về chung vui cùng mọi người ”.
Diệp Hạ từ chối: “ Em không về được đâu, năm mới em còn phải đi làm nữa ”.
Steven: “ Vậy được rồi, em mau xử lí báo cáo rồi gửi lại cho anh. Tạm biệt ”
“ Tạm biệt ”.
Đến phòng hậu kì, giúp Đỗ Duệ Trúc xử lí xong công việc thì đã tới giờ nghỉ trưa. Diệp Hạ tranh thủ lúc được nghỉ mượn chìa khóa xe của Dương Dĩnh đưa bé mèo đi khám sức khỏe, tiêm phòng và mua đồ dùng cho nó.
Lúc Diệp Hạ quay về tạp chí thì đúng lúc mọi người bàn rủ nhau tối ngày mai đi chơi noel.
Bảo Bảo là người nêu ý tưởng đầu tiên: “ Tối mai chúng ta đi đâu được đây, kiếm chỗ nào vui vui một chút để còn đập phá ”.
An Ninh: “ Đến nhà Thiên Lăng đi được không ? Nhà anh ấy có vườn chúng ta có thể cùng nhau trang trí rồi làm một bữa tiệc BBQ ”.
Thiên Lăng nghe thấy mình được nhắc đến thì nhảy dựng lên: “ Sao lại là nhà tôi chứ ? ”.
Mọi người đều đồng thanh trăm miệng như một : “ Cậu giàu nhất còn gì ”. Họ nói vậy bởi gia đình của Thiên Lăng có một công ty thực phẩm lớn ở Thành Đô. Anh ấy muốn sống tự lập và làm điều mình muốn nên đã đi học báo và chạy tới đây làm việc. Còn ngôi nhà là của ba anh ấy mua cho vì sợ con trai ở ngoài phải vất vả.
Dưỡng da xong, Diệp Hạ tới bàn làm việc để xử lí công việc của công ty trang sức. Mấy hôm trước cô nhận được báo cáo tổng kết năm nhưng đến hôm nay mới có thời gian giải quyết. Công việc có vẻ nhiều hơn dự tính nên Diệp Hạ đi ra ngoài pha một tách café để uống cho tinh thần tỉnh táo còn thức đêm. Khi quay lại phòng ngủ thì có tiếng chuông điện thoại reo, Diệp Hạ đi tới bắt máy.
“ Em lại thức khuya làm việc phải không ? ”. Đầu dây bên kia là giọng nói quan tâm của Vương Tuấn Khải.
Lúc trước thức khuya, bận rộn làm việc không có ai nhắc nhở bây giờ xuất hiện một người quan tâm mình như vậy khiến cô thấy rất ấm áp nhưng dù sao cũng phải làm việc nốt cho xong: “ Một chút nữa là xong rồi ”.
Vương Tuấn Khải nói giọng không cho thỏa hiệp: “ Không được kì kèo, mau đi ngủ. Sáng mai anh gọi em dậy ”.
“ Được rồi. Chúc anh ngủ ngon ”. Biết nói không lại anh nên Diệp Hạ đành đầu hàng.
“ Ừm, ngủ ngon ”.
Sáng sớm hôm sau, tiếng chuông điện thoại vang lên đánh thức Diệp Hạ từ trong giấc mộng, cô lười biếng thò tay ra khỏi chăn với lấy điện thoại: “ Alo ”.
“ Dậy đi nào ! 7h rồi ”.
Diệp Hạ vẫn nhắm mắt mơ màng, giọng nói ngái ngủ: “ Còn sớm mà, cho em ngủ thêm chút nữa ”.
Vương Tuấn Khải kiên nhẫn nói: “ Dậy đi tập thể dục với anh ”.
“ Ừm ”.
“ Nhớ mặc ấm vào. Đừng có ngủ nữa đấy ”.
Tắt điện thoại, Diệp Hạ cố gắng đấu tranh tư tưởng mãi mới bò ra khỏi chăn được. Cô buộc tóc đuôi ngựa, khoác áo phao, xỏ giầy thể thao, đeo tai nghe rồi đi ra khỏi nhà. Vừa mới đến được công viên cạnh chung cư thì Vương Tuấn Khải gọi điện tới, không để anh nói trước Diệp Hạ trực tiếp trả lời luôn: “ Em đi tới được công viên rồi ”.
Vương Tuấn Khải khen ngợi: “ Tốt, ngoan lắm. Giờ thì bắt đầu đi bộ nào ”.
Diệp Hạ đi bộ trong công viên ở Trung Khánh còn Vương Tuấn Khải thì đi bộ ở quảng trường gần khách sạn tại Thượng Hải. Hai người họ mỗi người ở một nơi cùng nhau đi thể dục buổi sáng, thi thoảng sẽ trò chuyện với nhau về những điều vụn vặt, những điều nhìn thấy trên đoạn đường đi.
“ Meo ! Meo ! Meo ! ”. Đang đi thì Diệp Hạ nghe thấy có tiếng mèo kêu. Nhìn xung quanh một vòng thì cô thấy có một chiếc hộp đặt cạnh đường đi, tiếng kêu phát ra từ đó. Đi tới xem bên trong chiếc hộp có một bé mèo có bộ lông màu xám, bốn chân trắng đang run rẩy vì rét và một tờ giấy. Diệp Hạ ngồi xuống, đưa tay vào hộp bế bé mèo ra, ôm nó vào lòng ủ ấm. Được ôm ấm, lại có người quan tâm đến nó như vậy khiến bé mèo kêu liên tục.
Vương Tuấn Khải ở đầu dây bên kia nghe thấy có tiếng mèo nên hỏi Diệp Hạ: “ Có mèo ở gần em à ? ”.
“ Em đang ôm một con mèo bị bỏ rơi ”.
Vương Tuấn Khải đang đi bộ thì dừng lại nói chuyện với Diệp Hạ: “ Làm sao em biết nó bị bỏ rơi ? ”.
“ Em thấy nó trong hộp, ở đó có một tờ giấy ghi là xin hãy nhận nuôi nó ”.
“ Vậy bây giờ em tính sao ? ”.
Diệp Hạ vuốt ve bé mèo trong lòng, nói: “ Em rất thích mèo, trông nó lại đáng yêu như vậy nên em sẽ nhận nuôi nó ”.
Vương Tuấn Khải nghi ngờ hỏi: “ Với tính cách của em thì liệu có lo được cho nó không ? Nuôi thú cưng thì phải chăm sóc cho nó cẩn thận, dành nhiều thời gian cho nó ”.
Diệp Hạ làm nũng: “ Em nuôi không được thì còn có anh mà. Được không ? Để lại nó ở đây thì tội nghiệp lắm ”.
Vương Tuấn Khải nghĩ đến vẻ mặt hiện tại của ai đó, bộ dạng cực kì đáng yêu nên đồng ý: “ Được rồi, em nuôi đi ”. Nhận được câu trả lời Diệp Hạ vui vẻ cười. Như bừng tỉnh ra điều gì đó cô nói: “ Nhưng mà sao em phải có được sự đồng ý của anh thì mới được nuôi mèo ? ”.
Vương Tuấn Khải thản nhiên trả lời: “ Làm sao anh biết được ”.
Không biết từ bao giờ cô đã thường xuyên hỏi ý kiến của anh về nhiều việc, cô đã quen với sự có mặt của anh trong cuộc sống rồi. Nếu một ngày nào đó không có anh thì không biết cô sẽ thế nào đây ?
Vương Tuấn Khải nói tiếp: “ Chúng ta đi bộ được 30p rồi, giờ em ôm mèo về đi. Lát đưa nó tới bác sĩ kiểm tra sức khỏe và tiêm phòng. Còn nữa, nhớ ăn bữa sáng đấy ”.
“ Tuân lệnh sếp. Chúc ngài một ngày mới tốt lành ”.
Bữa sáng của Diệp Hạ được cô mua ở ngoài. Về đến nhà cô đặt bé mèo xuống, đi hâm nóng cho nó một ít sữa uống tạm. Vì còn lạ nên nó có vẻ sợ sệt với nơi này, qua một hồi “ tìm hiểu ” thì nó đã quen hết mọi thứ và có thể chạy nhảy thoải mái. Nó rất nghịch ngợm làm đồ vật ở trong phòng khách lộn thành một đống khiến Diệp Hạ vừa tức vừa buồn cười.
Diệp Hạ hâm nóng sữa mang ra bàn ăn rồi lại đi ra phòng khách “ tóm ” kẻ phá hoại lại để cho nó uống sữa. Vậy là một người, một mèo cùng nhau ngồi ăn bữa sáng.
Giải quyết xong bữa sáng Diệp Hạ đi vệ sinh cá nhân, dưỡng da, thay quần áo. Hôm nay thời tiết có vẻ lại bắt đầu một đợt lạnh mới nên cô mặc quần skinny phối với áo len trắng đen, áo mangto màu xanh pastel, khăn len và kết hợp với giầy cao gót màu trắng của Christian Loutin. Vì còn phải ôm cả bé mèo đi nên cô gọi điện cho Dương Dĩnh đi nhờ xe cô ấy cho đỡ vất vả.
Trong xe Dương Dĩnh vừa nhìn đường lái xe vừa liếc bé mèo rồi hỏi Diệp Hạ: “ Cậu kiếm đâu ra được nó vậy ? ”.
“ Sáng nay đi tập thể dục ở công viên thấy nó bị bỏ rơi ở đó nên đem về nuôi ”.
Dương Dĩnh trợn tròn mắt ngạc nhiên gần như hét lên: “ Thật không tin được, cậu lại có thể dậy đi thể dục vào buổi sáng ”.
Diệp Hạ đã quá quen với thái độ này của bạn rồi nên chẳng thèm quan tâm: “ Tớ đâu có muốn là bị người ta bắt ép đấy chứ ”.
“ Vương Tuấn Khải thật là giỏi, có thể cải tạo được một con sâu ngủ ”.
“ Sao cậu biết được là anh ấy chứ ? ”.
Dương Dĩnh nói giọng chắc chắn: “ Có tình yêu vào IQ của cậu bằng không rồi à ! Vừa mới nói là có người bắt ép vậy thì chỉ có một mà thôi. Haizz ! ! ! thật quan ngại cho cậu quá ”.
Diệp Hạ phản đối: “ IQ của tớ vẫn dùng được ha. Lúc trước ở Mỹ sáng nào tớ chẳng đi thể dục chẳng qua là tới đây nên mới lười thôi ”. Nhớ ra điều gì Diệp Hạ nói: “ Đúng rồi, cậu để cho tớ đi viết tin Đêm hội mừng năm mới của đài Hồ Nam đi ”.
Dương Dĩnh biết tỏng ý đồ của bạn: “ Lại chạy theo người yêu chứ gì ? Thế bây giờ tôi hỏi cô bài báo viết về Lưu Thi Thi thì ai làm ? ”.
“ Cái đấy thì cậu không phải lo, Đỗ Duệ Trúc sẽ làm thay tớ ”.
Dương Dĩnh chợt hiểu ra, nhìn Diệp Hạ: “ Nham hiểm, quá nham hiểm ”.
Diệp Hạ cười, khoanh tay: “ Tớ đây là muốn xem năng lực viết bài của cô ấy ra sao thôi, cũng để cho cô ấy làm quen công việc và thân thiết hơn với mọi người ”.
“ Lý do to hơn mục đích ”.
“ Đây là một công đôi việc ”.
Đến gần tòa soạn, Diệp Hạ xuống xe đi bộ để tránh bị để ý. Mọi người trong tòa soạn thấy Diệp Hạ bê mèo đi làm thì xúm lại hỏi, sau một lượt vất vả trả lời mọi người mới tha cho cô. May sao mà bé mèo ngoan ngoãn nằm ngủ một chỗ chứ không nghịch ngợm như ở nhà không thì lại đi đời phòng biên tập mất.
Một lúc sau, Đỗ Duệ Trúc gọi Diệp Hạ đến phòng hậu kì để cô xem video và ảnh bìa có vấn đề gì không. Trước khi đi Diệp Hạ nhờ An Ninh ngồi bên cạnh: “ Chị An Ninh để ý dùm em con mèo nhá ”.
An Ninh đang ngồi chỉnh sửa bài, nghe thấy liền ra dấu tay: “ Được rồi ”.
Trên đường tới phòng hậu kì Diệp Hạ nhận được điện thoại của Steven – trợ thủ của ba cô ở công ty trang sức. Cô đi tới một góc nghe điện thoại, để mọi người nghe thấy thì hỏng. Ở tạp chí trình độ tiếng Anh của mọi người rất cao nha, lại còn có Đỗ Duệ Trúc bên cạnh nữa chứ.
Steven gọi điện hỏi cô về báo cáo và mời cô quay về NewYork dự bữa tiệc mừng năm mới của công ty. Vì anh ta có tới nhà ba, mẹ của cô ăn cơm mấy lần, hai năm gần đây lại làm việc với anh ta nên trong cách xưng hô rất thoải mái, không câu lệ: “ Anh có gọi điện mời ngài Chủ tịch và phu nhân rồi, họ đã đồng ý còn mỗi em thôi đấy. Cố gắng thu xếp để về chung vui cùng mọi người ”.
Diệp Hạ từ chối: “ Em không về được đâu, năm mới em còn phải đi làm nữa ”.
Steven: “ Vậy được rồi, em mau xử lí báo cáo rồi gửi lại cho anh. Tạm biệt ”
“ Tạm biệt ”.
Đến phòng hậu kì, giúp Đỗ Duệ Trúc xử lí xong công việc thì đã tới giờ nghỉ trưa. Diệp Hạ tranh thủ lúc được nghỉ mượn chìa khóa xe của Dương Dĩnh đưa bé mèo đi khám sức khỏe, tiêm phòng và mua đồ dùng cho nó.
Lúc Diệp Hạ quay về tạp chí thì đúng lúc mọi người bàn rủ nhau tối ngày mai đi chơi noel.
Bảo Bảo là người nêu ý tưởng đầu tiên: “ Tối mai chúng ta đi đâu được đây, kiếm chỗ nào vui vui một chút để còn đập phá ”.
An Ninh: “ Đến nhà Thiên Lăng đi được không ? Nhà anh ấy có vườn chúng ta có thể cùng nhau trang trí rồi làm một bữa tiệc BBQ ”.
Thiên Lăng nghe thấy mình được nhắc đến thì nhảy dựng lên: “ Sao lại là nhà tôi chứ ? ”.
Mọi người đều đồng thanh trăm miệng như một : “ Cậu giàu nhất còn gì ”. Họ nói vậy bởi gia đình của Thiên Lăng có một công ty thực phẩm lớn ở Thành Đô. Anh ấy muốn sống tự lập và làm điều mình muốn nên đã đi học báo và chạy tới đây làm việc. Còn ngôi nhà là của ba anh ấy mua cho vì sợ con trai ở ngoài phải vất vả.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.